Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 1: Chương 1: 2.3.4.5




Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song [Quyển 1]

Chương 1.2.3.4.5

Author-Kinh Hồng

Edit – Cáo ngố Beta – Rồng béo

[Cáo] Mong mọi người không mang bản dịch ra khỏi sachobangly.wordpress.com

—————–

Quyển 1 [1] Giản Giới

Tần Nặc là con cháu một gia tộc thần bí đã lưu truyền ngàn năm—— diệt ma tộc.

Người của Tần gia có được sức mạnh thần bí.

Con trai của Tần gia kết hôn chỉ có thể chọn lựa những cô gái thuần âm, như vậy mới có thể truyền thừa sức mạnh của Tần gia.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà con cháu Tần gia rất ít, cơ hồ một đời chỉ có một đứa con.

Tới thế hệ này thì gia chủ Tần gia may mắn có hai đứa con. Đứa con lớn được cưng nhất chính là cha của Tần Nặc——Tần Nghị.

Tần Nghị xét về phương diện pháp thuật không thể nghi ngờ là một thiên tài, nhưng lại vô cùng chán ghét sức mạnh này, cứ luôn nghe thấy, nhìn thấy những thứ người khác không thấy, còn phải nhận đủ loại huấn luyện nghiêm khắc, cả ngày cứ đánh đánh giết giết.

Lúc Tần Nghị 20 tuổi, Tần Nghị trốn khỏi Tần gia.

Trốn đông trốn tây được hai năm, Tần Nghị gặp được Vân Xuất Vân lớn hơn mình một tuổi.

Hai người yêu nhau bắt đầu sống chung.

Cuộc sống bình yên trôi qua được hai năm, đến lúc Vân Xuất Vân phát hiện mình có thai thì hai người quyết định kết hôn.

Kết hôn, nhất định phải viết tên thật của mình, rất có nguy cơ bị người nhà phát hiện. Nhưng lúc đó Tần Nghị nghĩ rằng, mình đã kết hôn, có đứa nhỏ, người nhà hẳn sẽ không làm khó mình.

Lúc Vân Xuất Vân mang thai được 8 tháng, Tần gia tìm được bọn họ. Tần gia cưỡng ép muốn mang Tần Nghị đi, Tần Nghị kiên quyết phản kháng, lỡ tay làm Vân Xuất Vân bị thương phải sanh non, Tần Nghị cấp bách đưa vợ tới bệnh viện nhưng chỉ có thể cứu sống đứa con của hai người——Tần Nặc.

Tần Nghị quá thống khổ, ôm chặt xác vợ từ trên tầng cao của bệnh viện lao xuống tự sát. Vì thế Tần Nặc vừa chào đời đã không có cha mẹ.

Nhưng mà bất hạnh của Tần Nặc chỉ vừa bắc đầu.

Tần Gia vốn không định lưu lại Tần Nặc, nhưng kinh ngạc phát hiện Tần Nặc là linh thể trời sinh. Linh thể trời sinh, theo ghi chép của gia tộc thì đây là trời sinh có khả năng hấp thu linh khí của thiên địa.

Vì thế, Tần Nặc còn sống.

Không ai hi vọng Tần Nặc chào đời, ông nội chán ghét bé, bởi vì mẹ của Tần Nặc cướp đi đứa con ông yêu thương nhất, chú chán ghét bé vì bé xuất hiện, cướp đi vị trí gia chủ, anh chị em họ khi dễ bé, bởi vì bé là đứa nhỏ không có cha mẹ.

Tần Nặc trải qua cuộc sống 16 năm không thuộc về con người, hôm nay, vào ngày sinh nhật 16, Tần Nặc thực hiện nguyện vọng bé khao khát nhất từ khi chào đời tới nay——làm gia tộc này biến mất.

Tần Nặc dùng sức mạnh cường đại của mình hủy đi phong ấn mà Tần gia đã bảo hộ suốt ngàn năm qua, thả con ác quỷ khát máu —— Huyết Ma. Để cho đám người tự xưng là trừ ma vệ đạo so với yêu ma còn làm bé cảm thấy kinh tởm hơn, từng người, từng người chết dưới tay Huyết Ma.

Sau đó Tần Nặc dựa vào viên ngọc châu Tần gia truyền lại——sử dụng sức mạnh của thiên châu, cùng đồng quy vu tận với Huyết Ma vẫn còn chưa hồi phục toàn bộ sức mạnh.

Nhưng mà Tần Nặc không ngờ, sức mạnh cường đại va chạm, không chỉ huỷ diệt cơ thể bé, đồng thời cũng xé rách thời không, càng bất ngờ hơn nữa sau khi thân thể biến mất, linh hồn bé lại điên cuồng hấp thu sức mạnh của thiên châu cùng Huyết Ma.

May mắn bé là linh thể trời sinh, có năng lực tiếp nhận rất mạnh, hơn nữa linh lực của bé cũng đủ để hóa thành cặp song kiếm âm dương ẩn dấu bên trong linh hồn——song kiếm Đồ Thần, Diệt Ma chuyển hóa nguồn sức mạnh khổng lồ tương khắc trong cơ thể, âm dương tương khắc lại kết hợp vào một chỗ, bổ trợ cho nhau.

Cứ như vậy, linh hồn Tần Nặc mang theo sức mạnh khổng lồ này sống lại trên Vân Trạch đại lục ở Dị Giới.

Quyển 1 [2] Vân Trạch Đại Lục

Vân Trạch đại lục là đại lục duy nhất trên Dị Giới.

Đại lục này có nhân loại, người lùn, thú nhân, tinh linh, long tộc, ma thú.

Vốn còn có hai lực lượng với sức mạnh cường đại là Thần tộc cùng Ma tộc, nhưng bởi vì ngàn năm trước Thần Ma đại chiến, hai tộc này bị tổn thất nặng nề không thể cứu vãn, hiện tại không còn xuất hiện, tự phong ấn để xây dựng lại lực lượng.

Trên đại lục có hai đế quốc cường đại: Nam Việt, Đông Chích.

Nam Việt ở phía nam, khí hậu ôn hòa, đất đai phì nhiêu, nguồn nước, lương thực thừa thải, rau cải, trái cây, dược liệu, hoa tươi sung túc, dồi dào, được xưng là kho lúa của Vân Trạch đại lục.

Đông Chích nằm ở phương đông, khí hậu nóng bức, có thảo nguyên bao la, chiến mã, các loại khoáng thạch, tinh thạch, mỏ thiết vô số, dân chúng hung mãnh, gan dạ, được xưng là kho vũ khí của Vân Trạch đại lục.

Hai đế quốc cường đại này cắt nhau bởi dòng sông Madala cùng ba vương quốc, vẫn luôn giữ quan hệ hòa bình, trao đổi tài nguyên.

Tộc thú nhân chủ yếu sinh sống ở cánh đồng tuyết tít trên cực Bắc. Nơi đó rất giá rét, đóng băng quanh năm, nhân loại rất khó sinh tồn, nhưng đối với thú nhân có lớp da lông dày lại là một vùng đất trù phú.

Phía tây đại lục còn có hai khu rừng rậm um tùm, một là nơi sinh sống của ma thú, một là rừng độc thần bí, nơi sinh sống của tinh linh.

Tộc người lùn thì sinh sống ở vùng đầm lầy, đồi núi ở phía Đông Nam.

Long tộc sống trên một hòn đảo nhỏ cách đại lục Vân Trạch cả ngàn dặm, được gọi là Long Đảo.

Thế giới này tràn ngập linh khí cùng nguyên tố ma pháp, nhân loại bình thường ở đây có thể sống hơn 150 tuổi, pháp thuật, vũ kĩ càng mạnh thì càng sống lâu.

Chức nghiệp được sùng bái nhất trên đại lục là Ma Pháp Sư (kêu gọi linh hồn, chữa trị bệnh tật), Kiếm Sư (kị sĩ), Giả Kim Thuật, trong đó đứng đầu là Ma Pháp Sư.

Ma Pháp Sư chia thành các cấp độ: kiến tập Ma Pháp Sư, sơ cấp Ma Pháp Sư, trung cấp Ma Pháp Sư, cao cấp Ma Pháp Sư. Trên nữa là Ma Đạo Sĩ, Ma Đạo Sư, Đại Ma Đạo Sư, còn có Thần Sư trong truyền thuyết.

Kiếm Sư chia thành: Võ Sĩ, sơ cấp Kiếm Sĩ, trung cấp Kiếm Sĩ, cao cấp Kiếm Sĩ, Kiếm Sư, Đại Kiếm Sư, Kiếm Thánh, còn có Kiếm Thần trong truyền thuyết.

Trên đại lục hiện tại có mười ba vị Đại Ma Đạo Sư.

Quyển 1 [3] Chào Đời

Nam Việt đế quốc.

Thiên kì năm thứ 8, giờ tí nửa đêm, trời giáng ngân quang, hào quang phủ mờ cả tinh quang và nguyệt lượng.

Ti tinh giám viết: đại cát.

Cùng lúc đó, hoàng cung Nam Việt, Hoa Chiếu cung, Cẩn phi hạ sinh Ngũ hoàng tử.

Lúc này Hoa Chiếu cung đang chìm đắm trong im lặng đáng sợ.

Trong nội điện, hai bà mụ đỡ đẻ cho Cẩn phi cùng hai tì nữ đã sợ tới mức run rẩy, không nói nên lời. Ngay cả Cẩn phi mới sinh xong cũng không có niềm vui sướng của người làm mẹ, cuộn mình trên giường, hoảng sợ nhìn chằm chằm đứa trẻ sơ sinh đặt bên giường.

Ngũ hoàng tử vừa sinh ra đã không khóc không nháo, có mái tóc bạch kim mềm mại chưa từng xuất hiện trên đại lục, lóng lánh quang mang, phối hợp với gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, ngay cả mẫu thân của bé, một trong tam đại mỹ nhân của đại lục, Cẩn phi cũng không thể sánh bằng.

Nhưng mà, mọi người còn chưa kịp vui sướng, chỉ thấy Ngũ hoàng tử mở mắt, một đôi ngươi đỏ rực như máu.

Cặp mắt kia lạnh lùng nhìn mọi người, đôi ngươi màu đỏ, như khát vọng máu tươi.

Tất cả mọi người trên Vân Trạch đại lục đều biết, mắt màu đỏ chỉ có Ma tộc trong truyền thuyết mới có.

Mà Ma tộc, đa số mọi người đều cho bọn họ là đại diện của tàn bạo, khát máu và tai ương.

“Nương……..nương nương…… này…… làm sao bây giờ……”

Bà mụ không ngừng run rẩy hỏi.

“Ma…..ma quỷ…….nó……nó….. không phải ta sinh……. không phải…… đứa con của ta…… không phải…….”

Tuyệt sắc mĩ nữ, lúc này sắc mặt đã tái nhợt, cuộn tròn, đôi tay ôm đầu run rẩy, cánh môi tím ngắt không ngừng lẩm bẩm.

“Không phải……..không phải…….. là ma quỷ….. không phải….. đứa con…. của ta….. không phải………”

“Nương nương……..bên ngoài…… có rất nhiều người hầu…… không….. không thể cứ tiếp tục kéo dài…… mau…. mau nghĩ biện pháp……”

Tì nữ thiếp thân của Cẩn phi nhắc nhở.

“Nương nương, làm sao bây giờ…… Ô ô…….. nương nương………”

Một tì nữ khác hoảng sợ khóc rống lên.

“Làm sao bây giờ…… làm sao bây giờ…….”

Mọi người đều luống cuống không ngừng hỏi.

“Không….. không thể….. để bọ họ thấy đứa nhỏ này….. nếu bị thấy thì…. các ngươi….. đều là người hầu từ Tái Á Tháp theo bản cung tới đây, bản cung bị…… xử tử thì, các ngươi cũng không sống được, còn…. còn có thể….. mang tai ương…. tới cho Tái Á Tháp…..”

Tuyệt sắc mĩ nữ không thể kiềm chế cơ thể run rẩy, tiếp tục nói.

“Không thể để những người khác biết, bản cung rất vất vả….. hi sinh nhiều tiền tài như vậy…… mới có thể đi lên vị trí này….. nếu bị phát hiện……”

Tuyệt sắc mĩ nữ nhớ tới ánh mắt lạnh như băng của hoàng đế, cơ thể lại càng run kịch liệt hơn.

“Ô ô…..sao bây giờ….. Ô ô….. nô tì….. không muốn chết…… Ô ô……”

Tiếng khóc lại càng lớn hơn nữa.

“Không muốn chết thì câm miệng hết cho bản cung!”

“Nhưng……nhưng mà……”

Mọi người nhất thời không nói nên lời.

“Giết…… nghe bản cung…….. giết nó!”

Tuyệt sắc mĩ nữ run rẩy nói.

“Cái…..gì? !”

Đám người nhất thời không biết làm sao, ngơ ngác nhìn chủ tử của mình.

“Giết nó.”

Tuyệt sắc mĩ nữ lập lại.

“Ngũ hoàng tử là tử thai, nhớ kĩ cho bản cung!”

“Nương nương, nô tì…… nô tì……..”

Đám người run rẩy không dám tới gần.

“Đồ vô dụng! Mau lên, còn muốn bản cung tự mình động thủ sao!”

Gương mặt tuyệt sắc mĩ nữ trở nên dữ tợn, lớn tiếng ra lệnh.

“Dạ…… dạ……..”

Đám người run rẩy tới gần đứa trẻ mới sinh trên giường.

“A”

Tì nữ có lá gan nhỏ nhất hét lên chói tai, làm mấy người bên cạnh cũng sợ tới mức nhũn ra.

“Sao…..sao vậy……?”

“Mắt…… mắt…. không…. không đỏ…… không…….”

Lúc này Ngũ hoàng tử vẫn mở to mắt như trước nhưng tròng mắt đã biến thành màu đen, tuy rằng vẫn còn chút gợn đỏ, nhưng nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện. Vừa nãy mọi người ai cũng quá khẩn trương, không phát hiện ánh mắt này biến hóa từ khi nào.

“Nương nương….. bây giờ làm sao…….”

Im lặng một lúc lâu, tuyệt sắc mĩ nữ mới mở miệng.

“Mang nó ra ngoài cho bọn họ xem, sau đó lập tức ôm vào, thu dọn tiểu viện phía sau đưa nó tới đó, trừ các ngươi không được để bất kì kẻ nào tới gần, bên ngoài hỏi thì nói điện hạ quá yếu, không tiện tiếp kiến.”

“Dạ……. dạ……”

Tì nữ run rẩy ôm đứa bé trên giường.

“Không được run! ! Cười, cười cho bản cung!”

“Dạ.”

Tì nữ mỉm cười gượng gạo, bế đứa bé ra ngoài.

Tuyệt sắc mĩ nữ thở nhẹ một hơi, xụi lơ trên giường, thì thào nói.

“Có đứa nhỏ so với không có vẫn tốt hơn!”

Ngày hôm sau, hoàng đế Nam Việt ban tên cho Ngũ hoàng tử gọi là —— Hoàng Phủ Thanh Việt, Cẩn phi được phong thành Cẩn quý phi, ban thưởng vô số.

Quyển 1 [4] Muốn Sống

Thiên kì năm thứ mười một, mùa đông.

Tuyết rơi không ngừng.

Mùa đông năm nay của Nam Việt so với năm rồi lạnh hơn rất nhiều, mấy mùa đông trước chỉ có hai trận tuyết nhỏ, chưa bao giờ lớn như năm nay, tuyết bay lả tả khắp nơi, đã rơi suốt 5 ngày, tuyết đọng cũng ngập qua mắt cá chân. Mọi người đều trốn trong phòng không muốn xuất môn.

Hậu viên Hoa Chiếu cung, tiểu viện không người chăm sóc.

Căn phòng nhỏ thô sơ, một đứa bé nho nhỏ đang trùm kín chăn, run rẩy cuộn mình trên chiếc giường cứng, cố gắng co rụt cơ thể.

Đã 7 ngày rồi, người tì nữ cứ cách hai ngày sẽ đem thức ăn và nước đã 7 ngày không xuất hiện.

Xem ra, bé không còn giá trị lợi dụng gì cho nữ nhân kia nữa, nói vậy, có lẽ địa vị quý phi của nàng đã vững chắc.

Đây chính là người mẹ mà kiếp trước bé luôn khao khát sao?

Tần Nặc, không, bây giờ có lẽ nên gọi là Hoàng Phủ Thanh Việt.

Đến bây giờ, bé vẫn còn nhớ rõ, ba năm trước lúc bé sinh ra, bởi vì còn chưa thể khống chế sức mạnh ngang ngược của Huyết Ma trong cơ thể, vừa sinh ra bé đã bị ma tính quấy nhiễu.

Khi đó tuy thần trí bé vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng bé biết nữ nhân kia lúc nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của bé đã dâng lên sát ý.

Ngay lúc quyết định giết bé thì đột nhiên phát hiện mắt bé kì tích đã từ màu đỏ chuyển thành đen.

Vì thế, nữ nhân kia lại bắt đầu đánh giá bé, ánh mắt kia như đang nhìn một món hàng.

Sau đó, bé còn sống, bị nhốt trong tiểu viện này.

Mới đầu còn có tì nữ ở trong viện chăm sóc bé, đến khi bé có thể đi lại được thì tì nữ kia vội vàng rời đi, cứ hai ngày lại đem nước và thức ăn đặt ngoài cửa.

Lạnh! ! !

Đây là cảm giác duy nhất của Thanh Việt bây giờ.

Bảy ngày, không có nước và thức ăn, nước thì không sao, ngoài viện toàn là tuyết, chính là nơi này không có thức ăn.

Từ ba ngày trước, Thanh Việt đã không còn cảm giác đói khát nữa, chỉ có lạnh, lạnh đến tận xương tủy, không ngừng tra tấn bé.

Thanh Việt cảm giác mình ngày càng buồn ngủ, suy nghĩ cũng mơ hồ, bé biết, mình sắp chết.

Không, bé không muốn chết! ! !

Thanh Việt dùng sức cắn mạnh vào đầu lưỡi, nếu có cách rời khỏi nơi này, bé muốn sống, bé sẽ không để nữ nhân kia toại nguyện.

Cơ thể này vốn đã rất yếu ớt, chỉ có thể vận dụng một chút linh lực, hơn nữa, mấy ngày nay sở dĩ Thanh Việt còn sống sót cũng vì số linh lực này chống đỡ.

Thanh Việt bây giờ không quan tâm tới gì nữa, cố gắng vận chuyển chút linh lực còn sót trong cơ thể rót vào tứ chi.

Chân tay bị đông cứng dần dần có chút cảm giác.

Thanh Việt khó khăn leo xuống giường, đi về phía gốc cây mọc sát tường ở phía Tây tiểu viện.

Thanh việt phát hiện bức tường này cũng không quá cao, bé kéo sàng đan cột vào trên thân cây, sau đó nương theo sàng đan tuột xuống bên kia bức tường.

Chân vừa chấm đất, Thanh Việt cảm thấy một trận choáng váng ập tới, không thể ngồi nghỉ bây giờ được, Thanh Việt hiểu rất rõ, nếu ngồi một chút thôi thì không thể đứng dậy nổi nữa.

Nơi này không còn nằm trong phạm vi Hoa Chiếu cung, Thanh Việt không biết đây là đâu, tuy rằng nơi này chỉ cách chỗ bé ở chỉ có một bức tường.

Thanh Việt cố ép mình tỉnh táo lại, theo con đường nhỏ chạy tới.

Đột nhiên, Thanh Việt ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, ngựa, bé nghe thấy tiếng ngựa hí, hơn nữa không chỉ một con, rất có thể gần đấy là một mã tràng, có mã tràng, sẽ có thức ăn.

Nghĩ như vậy, ánh mắt đã có chút ảm đạm của Thanh Việt đột nhiên lóe quang mang.

Quyển 1 [5] Sói Con

Hoàng cung Nam Việt, Bàn Long điện.

Đại tổng quản hoàng cung Tạp Ân, mang theo nhóm tì nữ đi vào trong điện.

Tạp Ân vốn có một cơ thể quá trọng, còn bọc một lớp áo da cừu thật dày, nhìn qua hệt một cục cơm nắm.

Cục cơm nắm khổng lồ vừa run lập cập, vừa oán hận trong lòng, bệ hạ cũng thật là, trời lạnh như vậy, sao không nằm nướng trên giường, cứ dậy sớm như vậy, chỉ đáng thương cho kẻ yếu ớt như hắn a! Mệnh khổ a!Vừa vào tẩm điện, không khí ấm áp liền ập tới. Mặt đất lót một lớp da thú thật dày, trên vách tường được khảm vô số tinh thạch ma pháp hệ hỏa, hơn nữa còn có màn che tầng tầng lớp lớp, làm người ta có cảm giác vô cùng ấm áp.

Thân hình cơm nắm của Tạp Ân ngừng run, biểu tình trên gương mặt béo ú cũng nhanh chóng biến hóa, mới nãy còn là băng thiên tuyết địa, bây giờ đã biến thành xuân ý dạt dào. Cung kính đứng bên cạnh long sàng hoa lệ.

“Bệ hạ muốn rời giường chưa ạ?”

“Ừ.”

Nam tử trẻ tuổi đang tựa trên đầu giường lên tiếng, mái tóc dài đen tuyền như mực xõa trên bờ vai, làm nam nhân bình thường có vẻ lạnh lùng uy nghiêm tăng thêm một phần ôn hòa tuấn dật.

Bất quá, những người ở đây không dám nghĩ như vậy, trong suy nghĩ của họ, Hoàng Phủ Ngạo cho dù đang ngủ cũng cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng, như thiên chi kiểu nguyệt không thể với tới.

Tạp Ân vội vàng ngoắc tay bảo đám tì nữ phía sau tiến tới hầu hạ Hoàng Phủ Ngạo rửa mặt chải đầu.

“Bệ Hạ, sáng hôm nay sẽ luyện kiếm hay làm gì khác ạ?”

Luyện kiếm đi……luyện kiếm đi…… Tạp Âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Bởi vì nếu luyện kiếm thì chỉ cần ở hậu điện là được, Tạp Ân không cần xê dịch cơ thể siêu trọng của mình, hơn nữa còn có thể ngồi trong hậu điện sưởi ấm.

Bất quá ông trời tựa hồ không nghe thấy lời cầu nguyện của Tạp Ân.

“Còn tuyết rơi không?”

“Không có, thưa bệ hạ, trời đã muốn trong.”

Tạp Ân có dự cảm xấu.

“Vậy đi mã tràng đi.”

“Dạ, bệ hạ.”

Tạp Ân vô vọng

Tới mã tràng, Hoàng Phủ Ngạo kị ái mã, mang theo hai thị vệ phóng ngựa đi mất, chỉ để lại Tạp Ân run lẩy bẩy ngồi trong phòng nghỉ.

Vài vị chủ quản trong mã tràng nịnh bợ Tạp Ân, thấy hắn lạnh lập tức đem tới vài hỏa lò, khói từ hỏa lò bốc lên có chút gay mũi nhưng vẫn làm Tạp Ân vô cùng cảm động.

Tạp Ân hiện tại vô cùng hoài niệm hoàng đế bệ hạ của hắn, tường khảm đầy tinh thạch ma pháp hệ hỏa, tẩm điện lót đầy lông thú mềm mại.

Đang lúc Tạp Ân đang hoài niệm thì tiếng ngựa hí ầm ĩ cách đó không xa.

Ác! Ông trời ơi, ngài cuối cùng cũng nghe thấy lời cầu nguyện đáng thương của ta sao! Bệ hạ ngài rốt cuộc đã quay lại! Ta không cần chịu rét lạnh nữa!

Tạp Ân kích động tới rớt nước mắt, thân mình mập mạp vội vã lao ra ngoài.

Nhưng mà sự thật lúc nào cũng tàn khốc.

Tạp Ân không phát hiện bệ hạ của mình, mà thấy một đứa bé rất rất rất nhỏ chạy ra khỏi dãy chuồng ngựa ở phía xa.

Đứa bé chỉ mặc một cái áo bông màu trắng phong phanh, thân hình bé xíu ở giữa tuyết địa rất khó phát hiện, nếu không phải mái tóc bạch kim dưới ánh mặt trời có chút chói mắt thì không dễ phát hiện ra bé.

Chờ đã, tóc màu bạch kim, Tạp Ân có chút ấn tượng.

“Đây là đứa nhỏ của các ngươi sao?”

“Tổng quản đại nhân, chúng tiểu nhân chưa bao giờ gặp qua.”

Mấy chủ quản mã tràng cũng có chút nghi hoặc.

“Tổng quản đại nhân xin hãy vào phòng trong đi, tiểu nhân mang đứa nhỏ kia tới.”

Thanh Việt tìm được mã tràng, định tìm một chuồng ngựa nghỉ tạm, thời tiết giá rét, mọi người ở mã tràng đều ở trong phòng sưởi ấm, có lẽ sẽ không bị phát hiện.

Nhưng thế sự khó liệu, bé vừa tới một chuồng ngựa trống thì con ngựa chuồng bên đã hí to, xem ra ngay cả ngựa cũng chán ghét bé. Thanh Việt thực bất đắc dĩ.

Cầm lấy một chút thức ăn trên mặt đất liền chạy ra ngoài, không ngờ vẫn bị người phát hiện. Người nọ cách mình ngày càng gần, mà thần trí của Thanh Việt ngày càng mơ hồ, đã sắp tới cực hạn, cơ thể này không thể chống đỡ nỗi nữa.

Không, niềm kiêu ngạo bẩm sinh không cho phép bé ngã xuống trước mặt những người này, Thanh Việt cố gắng lấy lại tinh thần.

Chủ quản mã tràng chậm rãi tới gần đứa bé đang ngây ngốc đứng giữa tuyết địa, vừa định bắt lấy bé thì đột nhiên ngẩng người.

Trong khoảnh khắc bé ngẩng đầu, hắn thấy rõ đôi mắt của đứa bé, chỉ liếc qua một cái không kịp thấy rõ cặp mắt kia xinh đẹp thế nào, nhưng lại bị rung động.

Sói! ! !

Đứa bé này cho hắn cảm giác như vậy, một giây thất thần, Thanh Việt đã lách qua người hắn chạy đi.

“Cái tên ngu ngốc kia, ngay cả đứa bé cũng không bắt được!”

Mấy người còn lại thấy đứa bé chạy đi, còn chủ quản mã tràng thì vẫn còn ngẩn người, không khỏi mắng một tiếng, hai người còn lại cũng vội vàng đuổi theo.

Thanh Việt mới ba tuổi rất nhanh đã bị bắt kịp, hai nam tử túm ngã Thanh Việt xuống tuyết địa.

“Quỷ con, đừng……..”

Hai nam tử còn chưa nói hết đã thấy trên cổ áo Thanh Việt trượt ra một mảnh ngọc bội, ngọc thạch xanh biếc chạm khắc bàn long, chính giữa còn có một chữ ‘Ngũ’.

Tất cả mọi người trong cung đều biết, nó tượng trưng cho hoàng tử, hoàng tử vừa chào đời đã được đeo.

Nghĩ như vậy hai người lập tức như bị điện giật, bàn tay đang túm lấy Thanh Việt cuống quít co rụt lại.

Thấy hai người tránh ra, Thanh Việt khó khăn bò dậy, cắn răng chạy ra xa.

“Tổng quản đại nhân, ngài mau tới xem.”

Hai người vội vàng chạy tới trước mặt Tạp Ân.

“Đại nhân, cái kia, đứa bé kia đeo ngọc bội hoàng tử.”

“Cái gì? !”

Tạp Ân chấn động, đột nhiên hắn nhớ tới mái tóc bạch kim kia, màu bạch kim độc nhất vô nhị trên đại lục, ba năm trước hắn đã thấy qua một lần.

“Sao Ngũ điện hạ lại ở đây, còn không mau đuổi theo Ngũ điện hạ!”

Lần này Tạp Ân không dám nhàn hạ, dẫn đầu đuổi theo.

Thanh Việt chạy không được bao xa thì thấy một người cưỡi trên lưng một con tuấn mã đỏ rực như lửa từ góc rừng phóng như bay về phía này.

Hoàng Phủ Ngạo không ngờ nơi này đột nhiên lại xuất hiện một đứa bé, trong nháy mắt đứa bé đã sắp bị Hỏa Hồn giẫm nát dưới chân, không kịp suy nghĩ, Hoàng Phủ Ngạo dùng sức giữ chặt dây cương làm Hỏa Hồn dựng lên, một nửa thân trên lệch qua một bên, vó ngựa suýt chút nữa quất trúng đứa bé.

Nhảy xuống ngựa, Hoàng Phủ Ngạo lạnh lùng nhìn đứa bé ngã sấp trên tuyết địa.

Vừa muốn phát hỏa thì thấy đứa bé run rẩy bò dậy khỏi mặt đất, mái tóc bạch kim lóng lánh, gương mặt tuyệt mĩ tái xanh, cái miệng nhỏ nhắn đã tím tái rạn nứt vì đông lạnh quật cường mím chặt, còn có ánh mắt tuyệt thế kia, lóng lánh quang mang bảy màu, như hấp thu tất cả sắc màu của thiên địa vào đó.

Hoàng Phủ Ngạo cảm thấy bé con này như một con sói con bị dồn tới vách núi, rõ ràng là đường cùng nhưng vẫn cao ngạo ngẩng đầu, không chút khuất phục, ánh mắt không hề có chút e ngại, bi mà không thương.

Vật nhỏ thú vị.

Gương mặt lãnh ngạo của Hoàng Phủ Ngạo xuất hiện nụ cười mỉm.

Hoàn Chương 1.2.3.4.5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.