Dị Thế Đế Vương Luyến

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16

Thiên a! toàn thân ta đau quá! Cổ họng dường như có lửa cháy!

“Nước. . . . . . Nước. . . . . .”

Ý thức mông lung, cảm giác có một đôi tay lạnh lẽo phất qua khuôn mặt, đôi môi đụng phải thứ gì đó mềm mại nóng ướt, đồng thời một cỗ nước mát chảy vào trong miệng. Có lẽ là bởi vì nước chảy quá từ tốn, Hiên Viên Nghệ một bên nuốt nước xuống, một bên tham lam mút vào.

Miệng khát quá, không đủ! Còn chưa đủ! Muốn được nhiều hơn. Cảm nhận được lúc này thứ mềm mại kia muốn li khai, Hiên Viên Nghệ dựa vào bản năng vươn tay, thành công ngăn trở vật mềm mại muốn rời đi. Cùng lúc đó vì không phòng vệ mà đầu lưỡi trơn trượt chui vào miệng cùng lưỡi mình quyên luyến quấn lấy nhau.

Là ai? Là ai? Ra sức miễn cưỡng mở to mắt, nhưng thị giác vẫn rất mơ hồ, chỉ biết người trước mắt là nam tử, có vẻ mỏi mệt, hắn khêu gợi đôi môi mỏng, có lẽ là vừa rồi cùng mình giao triền cuốn lấy có chút điên cuồng mà hồng hồng. Trên người tản mát ra huân hương thản nhiên. Ngửi được huân hương quen thuộc này mí mắt lại nặng hơn, Hiên Viên Nghệ lần hai nặng nề mà thiếp đi. Trong đầu cũng thoáng hiện lên một chút nghi vấn, là phụ hoàng sao?

Đêm qua Hiên Viên Dạ sau khi trở lại từ chỗ các đại thần vẫn không thấy đứa con bảo bối của mình. Hắn cảm nhận thật không bình thường, lập tức phái người tìm kiếm khắp nơi. Khi nhìn thấy bảo bối đang nằm trong trướng, được Viêm tìm thấy trước một bước, ôm trở về. Bảo bối sắc mặt tái nhợt làm cho Hiên Viên Dạ rất là lo lắng, lập tức triệu tập một đám thái y đến xem chẩn, sau thái y cam đoan bảo bối của hắn không đáng lo ngại, hơn nữa ngày mai sẽ tỉnh lại, Hiên Viên Dạ lúc này mới yên lòng.

Hôm sau.

Hôm nay là ngày săn bắn đầu tiên, đại thần cùng các vương công quý tộc tụ tập chờ hoàng đế đến. Sau khi Hiên Viên Dạ để lại thái giám Lý Dịch bên người chiếu cố đứa con bảo bối, liền mang theo các vị hoàng tử đến khu vực săn bắn.

Khi Hiên Viên Nghệ tỉnh lại đã là buổi tối hôm đó. Nhìn thấy nam nhân trước mắt anh tuấn, trên mặt lộ vẻ lo lắng làm cho người nhịn không được muốn đi trấn an. Có lẽ là trông thấy mình tỉnh lại, một màn lo lắng kia tùy theo chuyển thành vui sướng.

“Bảo bối, thế nào? Có gì không thoải mái sao?”

Lắc lắc đầu xem như trả lời.

“Đói bụng không, phụ hoàng cho người nấu cho ngươi một chút canh hạt sen, ngồi dậy uống chút đi.” Nói xong ôm lấy Hiên Viên Nghệ đặt trên đùi mình, bưng bát ngọc qua bàn bên cạnh mới bắt đầu chậm rãi uy.

Hôm nay Hiên Viên Dạ dị thường ôn nhu, làm Hiên Viên Nghệ chưa bao giờ từng nhìn thấy hắn như vậy có chút quyến luyến. Một bên chậm rãi uống canh hạt sen tản mát ra mùi thơm ngát, một bên dùng mặt cọ cọ mặt Hiên Viên Dạ. Chưa bao giờ hắn lí giải được vì sao chỉ dùng phương thức này mới biểu đạt hết cảm động của mình, lại không biết rằng trong mắt người khác hành động ấy là một loại cử chỉ làm nũng đáng yêu.

‘ Thịch. . . Thịch. . . Thịch. . . ’ Lúc này trái tim lại một lần nữa đập mãnh liệt, toàn thân giống như lửa thiêu, tuy nhiên không có cảm giác đau đớn như lần trước.

“Ngô!” Hiên Viên Nghệ không thoải mái mà nhíu chặt  mày.

“Bảo bối! Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Nhìn ra hắn khó chịu, Hiên Viên Dạ có chút kinh hoảng.

“Phụ. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . nóng. . . . . . Nóng quá. . . . . . Ta thật là khó chịu. . .”

Vô thức đem y phục mình toàn bộ đều phanh ra. Khi hắn muốn tiến thêm một bước là đem cởi xuống, lại bị Hiên Viên Dạ ra tay ngăn lại. Hiên Viên Dạ vốn định đứng dậy kêu thái y lại đột nhiên thấy đứa con bảo bối của hắn bên hông trái từ từ hiện ra hoa văn hồng nhạt kỳ dị mà lại đẹp mắt.

Lúc này Hiên Viên Nghệ cảm nhận được lạnh lẽo phía sau khẽ truyền đến, làm cho thân thể đang nóng như lửa của hắn thoải mái hơn, xoay người áp chặt vào hai chân nam nhân. Vốn là y phục rộng lùng thùng, lúc hắn xoay người làm góc áo rơi xuống, lộ ra da thịt như trân châu xinh đẹp trước ngực, khiến cho hoa văn đẹp đẽ kia hoàn toàn bày ra. Không biết có phải do bị hoa văn này mê hoặc hay không, giờ phút này bụng dưới Hiên Viên Dạ có một trận co rút nhanh, dục vọng trong cơ thể bắt đầu nhộn nhạo.

“Chết tiệt!” Hiên Viên Dạ phá lệ mà mắng một tiếng, dựa vào lý trí cưỡng chế ham muốn đang rục rịch.

Bất quá ông trời là đang đối nghịch với hắn! Hiên Viên Nghệ vươn hai tay vòng lên cổ nam nhân, bởi vì cuồng nhiệt mà sắc mặt ửng hồng, hai má nóng bỏng không ngừng mà hướng cổ áo Hiên Viên Dạ chui vào.

Có lẽ là muốn mát mẻ hơn, Hiên Viên Nghệ một bên thì thào kêu: “Phụ. . . . . . Phụ hoàng.” một bên bắt đầu giải khai quần áo của Hiên Viên Dạ, còn mình nửa thân trần dán vào trong ngực Hiên Viên Dạ.

Nếu như nói khi bảo bối của hắn trong ngày thường giống một con tinh linh, như vậy hiện tại làm cho người ta cảm giác nóng bỏng hương diễm tà mị mê hoặc người tuyệt đối là một con yêu tinh.

Lúc này Hiên Viên Dạ hai mắt sắc bén đã tràn đầy ***, vốn là hắn đang đè nén dục hỏa, nhưng hạ phúc càng phát sưng lên. Lại trải qua vô thức dụ dỗ của bảo bối, Hiên Viên Dạ lý trí ầm ầm sụp đổ.

Gầm nhẹ một tiếng, ôm bảo bối của hắn lên giường. Khẽ nâng cằm hắn, ngậm lấy đôi môi mật phấn nộn, đem thân thể nho nhỏ của Hiên Viên Nghệ hoàn toàn khảm hợp vào trong lòng ngực mình. Bá đạo khiêu mở hàm răng của đứa con mình, cũng ở trong miệng hắn điên cuồng hút cùng liếm láp.

Nằm trong lòng ngực Hiên Viên Dạ, đôi mắt đã biến thành mê ly, hai gò má ửng đỏ, đôi môi phấn nộn sau khi hôn có vẻ càng thêm non mềm mê người. Đôi môi hé mở quyến rũ, rên rỉ không ngừng.

Hiên Viên Dạ hô hấp bắt đầu ồ ồ, dục hỏa đốt người. Nhưng là sợ chính mình nhịn không được mà làm bảo bối bị thương nên lại một lần nữa ngậm lấy đôi môi của bảo bối cuồng dã hôn lên. Phân thân kia bắt đầu chậm rãi trướng đau. Lúc môi lưỡi tách rời, từ khóe môi của Hiên Viên Nghệ hiện lên một tia nước trong suốt như tơ. Kịch liệt hôn môi dây dưa, lúc sau lưu loát cởi ra quần áo của mình cùng bảo bối.

Khi bảo bối của hắn không mảnh vải che thân mà ở trước mặt mình, Hiên Viên Dạ bắt đầu chuyên tâm liếm cắn, da thịt trân châu bóng loáng mà xinh đẹp kia bắt đầu đỏ lên. Đôi tay bắt đầu tiến hành khuấy động ngọc hành của Hiên Viên Nghệ, tiếng rên rỉ từ miệng bảo bối không tự chủ tràn ra.

Tuy rằng kiếp trước thân thể của Hiên Viên Nghệ từng trải qua ***, nhưng thân thể này còn không có. Thân thể non nớt làm sao chịu đựng được khiêu khích từ Hiên Viên Dạ ‘thân kinh bách chiến’? Chỉ trong chốc lát, chất lỏng nhũ bạch sắc đã kêu gào tìm kiếm lối ra mà phun trào ra ngoài.

Mượn dịch vừa mới bắn ra còn hơi ấm, Hiên Viên Dạ đem nó vẽ loạn tại lôi huyệt u mật của bảo bối hắn, chậm rãi vươn ngón tay thon dài vào thăm dò khuếch trương .

“A. . . . . . a ân. . . . . . Không. . . . . . Ha a. . . . . . đừng. . . . . . Nơi đó. . . . . . đừng. . . . . . a. . . . . . Dừng tay. . . . . .”

Có lẽ là vừa mới mới leo lên cao trào của ***, làm thỉnh cầu vốn chỉ là nỉ non lại mang theo một tia cảm giác *** dục, ngược lại làm cho cả phòng xuân sắc tăng thêm một tầng hương vị trụy lạc!

Hiên Viên Dạ hiện tại cũng không nhịn được, dùng đầu gối tách hai chân bảo bối đang không tự giác muốn khép kín, hắn đem hai chân thon dài nâng lên, kẹp dưới nách, hai tay cố định ôm eo bảo bối bởi vì bất an mà đong đưa cái mông. Động thân đẩy vào lôi huyệt của bảo bối. Hai thanh âm đồng thời vang lên.

“Ân ~ bảo bối, thật là chặt ~~”

“A. . . . . . Đau quá. . . . . .” Đau đớn truyền đến làm cho Hiên Viên Nghệ bắt đầu giãy dụa thắt lưng, cắn răng chịu đựng muốn đem vật gì đó ra khỏi thân thể mình.

Cảm nhận được bảo bối thống khổ, Hiên Viên Dạ vận dụng toàn thân khống chế cố gắng ra lệnh chính mình dừng lại, cứ như vậy mà chôn ở trong lôi huyệt nhỏ hẹp của hắn. Lại một lần nữa khiêu khích ngọc hành của bảo bối đã từng trải qua cao trào kia, theo chỗ mẫn cảm của thân thể dụ dỗ tuyệt vời, từng tế bào đều kêu gào đòi hỏi khát vọng khoái cảm. Lôi huyệt cũng bắt đầu thả lỏng, đôi chân Hiên Viên Nghệ bất giác đặt lên vai của hắn, cuồng dã mà đong đưa. Hiểu được bảo bối đã thích ứng chính mình, Hiên Viên Dạ một bên gọi bảo bối, một bên bắt đầu kéo ra đưa vào, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dùng sức.

Cả thân thể cũng theo va chạm của Hiên Viên Dạ mà ma xát sàng đan (ga giường) gấm vóc dưới thân, Hiên Viên Nghệ cảm giác được hậu huyệt mình trướng trướng, giống như đau cũng không phải là đau. Cuồng nhiệt, tê dại, còn có cảm giác ngứa ngứa, gần như muốn phát cuồng.

“Ân a, mau. . . . . . Nhanh một chút. . . . . .” Không biết mình đang cầu xin cái gì, chỗ mẫn cảm nhất của thân thể sớm bị làm hỏng.

Nghe bảo bối nỉ non cùng cầu xin, Hiên Viên Dạ bắt đầu quên mình mà điên cuồng trừu động. Cả doanh trướng trướng đều tràn đầy hương vị *** ô cùng âm thanh thân thể va chạm không ngừng vang lên.

Khi hắn lần lượt kịch liệt tiến vào trong, Hiên Viên Nghệ thân thể như nhũn ra, hôn mê bất tỉnh.

. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.