CHƯƠNG 17
Buổi trưa, dương quang xuyên thấu qua đám mây trắng, chiếu vào trong doanh trướng, nhiều tia lọt vào gấm vóc vàng nhuyễn trên giường.
Mệt mỏi quá, toàn thân đau nhức vô lực, thật muốn cứ như vậy mà ngủ thẳng vĩnh viễn cùng thiên địa, nhưng là ánh sáng kia quá mức chói mắt, hắn không thể làm như không thấy. Hiên Viên Nghệ cực kỳ ảo não dụi dụi mắt, chậm rãi mở ra, miễn cưỡng ngồi dậy, áo gấm trên người nhất thời chảy xuống.
“. . . . . .”
Thấy chính mình toàn thân cao thấp không những trần như nhộng, mà sàng đan (ga giường)còn thả hỗn độn, càng không thể chấp nhận chính là trên người đầy hôn ngân! Đầu mới rồi còn có chút mơ hồ nhất thời hết sức thanh tỉnh, buồn ngủ hoàn toàn không còn.
Lúc này, ánh mắt Hiên Viên Nghệ rơi vào phía hông trái. Phong ma ấn!!! Nó xuất hiện khi nào vậy? Mắt to trừng mắt nhỏ, có chút kinh hoàng.
Vừa lúc Hiên Viên Dạ về tới doanh trướng. Thấy đứa con bảo bối đang trơn bóng (ý là ẻm không mặc rì ạ) ngồi trên giường lẩm nhẩm cái gì, vội vàng cầm lấy y phục đã chuẩn bị tốt,khuất tôn giáng quý (hạ mình)mà hầu hạ đứa con bảo bối của hắn mặc quần áo.
“Nói cho ta biết, cái này xuất hiện khi nào?” Chỉ vào văn ấn đẹp đẽ kia, Hiên Viên Nghệ cố gắng bảo trì tỉnh táo.
“Đêm qua bảo bối không nhớ rõ?” Hiên Viên Dạ có chút kinh ngạc.
Nhìn thấy hắn ánh mắt nghi hoặc, Hiên Viên Dạ thay đổi vẻ lãnh khốc mọi khi bằng khuôn mặt đùa giỡn.
“Aiz ~ bảo bối, ngươi quên rồi sao? Đêm qua ngươi thật nóng bỏng phiến tình a, một lần lại một lần trẫm tiêu hồn lạc phách.” Dư vị vô tận a.
Kinh ngạc nhìn chuyển biến của Hiên Viên Dạ, nghe lời hắn nói, trong đầu lại phối hợp hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ. Oanh ~~~~ một trận sét đánh ngang tai.
“Hiên • Viên • Dạ” Nghiến răng nghiến lợi mà gọi tên hắn.
“Ha hả ~ nhớ rarồi sao! Bảo bối, ngươi chính là hoàng tử đầu tiên ở Đông Diệu quốc dám gọi thẳng tên ta! Bất quá, ta thích!” Vừa nói vừa hôn trộm con hắn.
“Ngươi còn biết ta là hoàng tử của ngươi?” Chống lạitập kích của Hiên Viên Dạ, phẫn hận hỏi.
“Ân, trẫm biết.”
“Vậy sao đêm qua ngươi còn làm như vậy?” Thấp giọng rống giận.
“Bảo bối! Đạo đức luân lý trước mặt trẫm đều vô dụng! Huống chi đêm qua ngươi phiến tình dụ dỗ trẫm như vậy, làm sao có thể khống chế được.”
. . . . . . ! ! Hiên Viên Nghệ hắn từ kiếp trước đến kiếp này, hôm nay là lần đầu tiên muốn đem người trước mặt này mà quật chết.
“Hậu cung của ngươi cũng nhiều nữ nhân vậy, đừng nói ngươi không mang theo một ít đến giúp ngươi tiết dục.”
“Bảo bối, các nàng không có cách nào so được với ngươi.”
“! ! ! Ngươi TMD, lão bà thì ngươi không chọn, cố tình chọn con trai mình. Hiên Viên Dạ, ngươi có biết ngươi đây là biến thái không?!” Huyết khí dâng lên, không thể nhịn được nữa liền rống to.
“Bảo bối! Ngươi đây là đang ghen sao?! Thật đáng yêu.” Không đếm xỉa đến mấy câu tức giận của hắn, Hiên Viên Dạ lại một lần nữa đùa giỡn.
“. . . . . .”
Bình tỉnh một chút! Bình tỉnh một chút! Dù sao hắn cũng không phải người thuần khiết này nọ, chuyện sắc dục chính mình kiếp trước cũng từng trải qua. Chuyện xuất hiện chú văn vẫn không hiểu rõ ràng, thời điểm hắn sinh ra vẫn chưa có. Hiên Viên Nghệ một bên âm thầm thôi miên, một bên tự an ủi chính mình.
Để khắc chế tâm lý xúc động mà muốn giết người này, hắn quyết định tạm thời không tiếp tục vấn đề kia nữa.
Thấy đứa con bảo bối không thèm để ý tới mình, Hiên Viên Dạ tiếp tục động tác trên tay, giúp hắn mặc quần áo. Lại gọi hạ nhân đến đây hầu hạ bảo bối của hắn rửa mặt xong, thực tự nhiên mà ôm lấy hắn đến đặt trên đùi, uy hắn dùng ngọ thiện. (bữa trưa)
Lúc này tổng quản thái giám Lí Dịch bên ngoài thông truyền: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, các vị Vương gia, đại thần đã chuẩn bị thỏa đáng.”
“Ân” Ngữ khí khôi phục lại vẻ lãnh khốc trước kia.
“Bảo bối, trẫm phải đi một lúc, ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút. Nhớ kỹ không được chạy loạn, nghe không?” Hiên Viên Dạ lo lắng cảnh cáo.
“Ân, đã biết.” Biết mới là lạ! Đã sớm coi lời cảnh cáo của hắn như gió thoảng qua tai.
Nhìn hắn chân trước vừa bước ra doanh trướng, Hiên Viên Nghệ bên trong thật sự nhàm chán, lập tức chuẩn bị chạy ra ngoài. Mới từ nhuyễn ghế xuống còn chưa đi được vài bước, chân như bắt đầu nhũn ra. Tức giận mắng: “Chết tiệt! Hắn tối hôm qua rốt cuộc làm mấy lần?” Dưới tình huống này, Hiên Viên Nghệ đành phải lựa chọn cách không ngừng kiên trì cố gắng đi đến bãi săn, đứng bên hàng rào gỗ lựa một chiến mã, cưỡi lên. Nhớ tới vật thể màu bạc đêm đó, lòng hiếu kỳ liền bị thúc giục, hạ quyết tâm quay lại địa điểm đêm đó.
Ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi nhớ lại dấu vết khi ấy.
“Rống ~~”
Một trận gầm nhẹ thống khổ của động vật truyền đến, Hiên Viên Nghệ nghe rất rõ ràng, sau khi định rõ phương hướng, lập tức ra roi thúc ngựa về phía nơi phát ra thanh âm kia.
Lặng lẽ xuống lưng ngựa, chậm rãi tới gần dòng suối nhỏ đêm nọ. Khắc sâu vào tầm mắt chính là bên dòng suối nhỏ,một con sư tử màu bạc đang nằm nơi đó, huyết trên người không ngừng chảy, làm nước suối chung quanh nhuộm một màu đỏ.
Con sư tử này tuy rằng thân mang trọng thương, thống khổ rên rỉ, nhưng nhìn thấy Hiên Viên Nghệ đang tới gần, trong mắt tràn ngậpkhát máu cùng cảnh cáo.
Thấy nó mao (lông) toàn thân màu ngân bạch, chẳng lẽ nó chính là vật thể bạc đêm đó? Hiên Viên Nghệ âm thầm nghĩ.
Thưởng thức sự khát máu trong ánh mắt nó toát ra hơi thở của vị chúa sơn lâm, Hiên Viên Nghệ vươn đôi tay nhỏ bé, mở miệng nói: “Uy! Ta thực thích ngươi, nguyện ý đi theo ta không? !”
Không biết có phải hay không là nó có linh tính, có thể nghe hiểu tiếng nói của hắn, giờ phút này trong mắt sư tử có chút giảm bớt thị huyết nhưng lại nhiều hơn một phần nghi hoặc.
Bất quá, Hiên Viên Nghệ hắn từ trước đến nay là người tùy hứng, bất chấp tất cả, mặc kệ nó đồng ý hay không đồng ý, gan lớn đến gần nó. Không đếm xỉa đến âm thanh cảnh cáo của nó, đưa tay tới chỗ vết thương trí mạng kia, dùng ma pháp “Hồi sinh” giúp nó trị liệu.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua cũng đã đến hoàng hôn. Giờ phút này đầu Hiên Viên Nghệ đổ đầy mồ hôi, bất quá cái con ‘đại miêu’kia vết thương cũng đã được hoàn toàn chữa khỏi.
Thở dài lớn, đem con ‘đại miêu’ kia dùng sức đẩy mạnh vào nước.
“Grrrr” rống giận ra tiếng.
Không đếm xỉa tới ‘đại miêu’ đang gầm rú, đem y phục trên người mình cởi xuống, cũng nhanh chóng bước vào trong nước. Trên mặt là vẻ mặt lão nhân biến thái coi trọng mĩ thiếu niên,cười cười ghê tởm, Hiên Viên Nghệ tới gần con ‘đại miêu’ kia, nhìn như là giúp nó tắm rửa, kỳ thật là đem nó lật qua lật lại nghiên cứu đùa nghịch.
Trong cơn giận dữ, không thể nhịn được nữa mà định mở cái mồm to như chậu máu (sao lại so sánh thế nhể =.=) chuẩn bị cắn hắn một ngụm cảnh cáo. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hiên Viên Nghệ vung bàn tay nhỏ bé lên, đem ‘đại miêu’ đông cứng.
“Hắc hắc, cái này gọi là ‘đầu sư tử đông lạnh’, lão huynh thấy thế nào? Hương vị không tồi đi.” vuốt khối băng đông lạnh trên đầu ‘đại miêu’, trên mặt đầy vẻ đắc ý ~ quả thực không ăn đòn không được!
Hôm nay vừa vặn bị Hiên Viên Dạ chọclàm tức giận không nhẹ, vừa vặn đem oán khí phát tiết trên đầu con ‘miêu xúi quẩy, ngươi nói hắn có thể không cao hứng sao?
Con vật bị đông lạnh kia mắt phóng hàn quang nghĩ muốn cắn Hiên Viên Nghệ như bình thường.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ta liền nhổ sạch đám bạc mao của ngươi, mỹ danh này gọi là‘sư tử ***’ ha ha ha ha ha ha.” Hiên Viên Nghệ cuồng tiếu không ngừng.
Nói đùa sao, người ta tốt xấu cũng là chúa sơn lâm. Nếu thực bị ngươi nhổ hết lông, vậy không bằng giết nó còn tốt hơn. Giống như nghe hiểu lời nói của Hiên Viên Nghệ, sư tử đang bị đóngbang lúc này tuyệt không phản kháng, đànhchịu nhục để Hiên Viên Nghệ ‘đùa bỡn’ chính mình.
“Ục ục ~~” một thanh âm vang lên.
“A ~ ngươi đói sao? Cũng đúng, chảy nhiều huyết như vậy a. Rửa cũng sạch rồi, trở về ăn cơm đi.” đem nó ‘đùa bỡn’ chán chê, Hiên Viên Nghệ vừa nói, vừa lên bờ bắt đầu mặc quần áo.
Thấy ‘đại miêu’ đem lông trên người giũ nước (TN: hãy tưởng tượng ra cảnh con cún tắm xong rồi giũ lông…), Hiên Viên Nghệ liền đem chiến mã vừa rồi cưỡi tới xẻ thịt cho ‘đại miêu’ lót bụng.
Chỉ mất chút thời gian, sư tử bạc mao đã đem ngựa ăn sạch sẽ.
“Ai nha, không xong! Vừa rồi ta chữa thương cho ngươi tốn nhiều sức lực,còn đem ngựa của ta cho ngươi ăn, ta đây như thế nào trở về a.” Hiên Viên Nghệ vừa nói mắt vừa lộ ra gian trá, đứng bên cạnh vịn lưng sư tử nhảy lên.
Sắp trở lại doanh trướng, Hiên Viên Nghệ đột nhiên nhớ tới: A ~ ngươi còn chưa có tên a. “Ta cho ngươi tên trước kia của ta, về sau ngươi kêu Nghê Nhĩ.” Cũng không quản người ta có đồng ý hay không, mạnh mẽ thay nó đặt tên.
Một đường thảnh thơi trở lại doanh trướng, tất cả thủ vệ nhìn thấy Lục hoàng tử cưỡi sư tử bạc mao từ trong rừng trở về, một đám trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này vừa vặn gặp phải cung nữ cùng thái giám đang chuẩn bị bữa tối, những cung nữ có chút nhát gan thấy có con sư tử đi vào bản doanh, trong lúc nhất thời kinh hoảng hét rầm lêm.
Hiên Viên Dạ đang cùng nhóm đại thần Vương gia thương thảo cái gì, nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài,có chút không vui: “Lí Dịch, bên ngoài sao vậy?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thị vệ tiến đến bẩm báo, nói Lục hoàng tử dẫn theo sư tử quay về doanh trướng.”
Nghe thấy đứa con bảo bối của mình tựa như sấm họa, Hiên Viên Dạ lập tức đi ra ngoài.
Cục diện nhất thờináo loạn, nhóm đại thần, Vương gia, hoàng tử đều đi ra ngoài trướng tìm hiểu ngọn nguồn.Nhìn thấy Lục hoàng tử đứng bên cạnhhùng sư vuốt ve nó rất thân mật.
“NghệNhi, đây là chuyện gì?”
“Phụ hoàng, nó kêu Nghê Nhĩ, ta mang từ rừng rậm về .”
“Rống ~~” Nghê Nhĩ đột nhiên thấy con người hại nó bị thương buổi sáng, cáu kỉnh mà rống giận đứng lên, hai mắt hàn quang nguy hiểm.
Thấy con mãnh sư này có chút mất khống chế, mọi người rút đao.
“NghệNhi, nhanh đến chỗ phụ hoàng.”
Không thèm đếm xỉa đến phụ hoàng hắn, Hiên Viên Nghệ theo ánh mắt của Nghê nhĩ nhìn về phía vài vị hoàng tử, nhớ tới vừa rồi trên người Nghê Nhĩ có vết đao thương. Thông minh như hắn hoàn toàn hiểu được. Tiến lên từng bước, nhẹ nhàng nói bên tai: “Uy! Về sau sẽ cho ngươi cơ hội, hiện tại đừng nháo ở đây. Bằng không, hừ ~ ta tuyệt đối có biện pháp cho ngươi thành “sư tử múa thoát y.”Lời này vừa nói ra, Nghê Nhĩ nháy mắt im lặng.
Sáng nay được chứng kiến sư tử hung mãnh, đại thần cùng các hoàng tử thấy nó cư nhiên đối Lục hoàng dịu ngoan,làm kinh ngạc không thôi. Đồng thời các đại thần cũng không quên tiến lên vỗ mông ngựa: “Chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Hoàng Thượng! Lục hoàng tử trí dũng song toàn, có thể thuần phục hùng sư này chính là phúc khí của Đông Diệu quốc a.”
Nghe những đại thần này lên tiếng đạo đứa giả, Hiên Viên Nghệ có chút không kiên nhẫn: “Phụ hoàng!”
Biết bảo bối của hắn vốn là tâm tình không tốt, sắp bạo phát,vì thế mở miệng phân phó: “Các ngươi trước đi xuống đi, NghệNhi lại đây theo trẫm.”
. . . . . .