Dị Thế Lưu Đày

Chương 591: Chương 591: Đào một cái hố






Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

tumblr_onabx7rhr01rrm90jo8_1280 1

“Nếu các anh muốn bảo tồn thực lực và không chịu làm công việc khổ sai còn tốn công vô ích này, vậy thì lúc người khác làm, xin hãy câm miệng lại!”Ông lão Phong Ngữ và các chiến sĩ cấp cao của Phong Thành đứng ở cửa khẩu sông lớn, cùng hiến tế cho Phong Thần.

Gió to thổi về phía doanh địa của Hữu Giác Nhân, lớn đến mức ngay cả đi đường cũng khó.

Không có tuyết? A, không sao, chiến sĩ tộc Người Cá điều khiển sông, phun hơi nước lên trời.

Các chiến sĩ Phong Thành lại đẩy hơi nước lên cao hơn, thẳng đến khi hơi nước ngưng kết và biến thành tuyết trên trời.

Các chiến sĩ Phong Thành nổi gió, tuyết trên mặt đất vẫn chưa bị nén chặt cùng bông tuyết trên không, hình thành nên gió tuyết to lớn.

Nguyên Chiến đã sớm chìm vào lòng đất, hự hự cố gắng làm việc ở bên ngoài Ma Nhĩ Càn.

Cố gắng làm cái gì? Không vội, đợi chút nữa sẽ biết.

Thuỷ Thần Thiên Ngô lẻn xuống đáy nước để tiến vào hồ thánh, bọn nhỏ của cô đều bị giam bên hồ thánh bằng lưới, dưới đáy hồ có mấy trăm cốt binh phòng thủ.

Đám cốt binh cấp trung cấp thấp đó sao là gì trong mắt Thiên Ngô đã được giải thoát, lúc ấy nếu không phải cô bị phản bội và ám hại, thì đâu có dễ bị Hữu Giác Nhân bắt được, chỉ cần cô ở trong nước, thì ngoại trừ số hiếm sinh vật trong nước hoặc có cấp bậc cao hơn cô, thì cô hầu như vô địch trong nước!

Hai đầu cô bị mất đã mọc lại nhờ sự trợ giúp thần kỳ của Mặc vu, tuy nhỏ hơn mấy cái đầu khác một chút, nhưng chúng cũng đại diện cho năng lượng của cô, dù lúc này không phải thời kỳ năng lượng trong cô dồi dào, nhưng cũng đủ để quậy doanh địa Hữu Giác Nhân tới long trời lở đất!

Cốt binh vẫn chưa phát hiện ra thì Thiên Ngô đã chủ động tăng tốc vọt qua, quất đuôi đập nát một đống cốt binh.

Cuộc chiến bắt đầu rồi!

Trong cơn gió tuyết, trên mặt đất, các nô lệ tối hôm qua nằm mơ đã triệu tập thủ hạ trong trại nô lệ lại, muốn cạy toàn bộ nguyên tinh trên người cốt binh trước khi bọn chúng nhận được mệnh lệnh mà hành động, tiếp theo bọn họ bắt đầu dùng các loại phương pháp mà lần lượt dụ Hữu Giác Nhân ra khỏi phòng, tiêu diệt từng bộ phận.

Sáng sớm, Hồ Đức vừa tỉnh lại bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.

“Hồ Đức, ông tới đây.”

“Đại Tư Tế Hồ Liên?” Hồ Đức bị dọa cho nhảy dựng, không kịp đi báo cho những người khác, vội vàng mặc áo khoác lông vào, đuổi các nô lệ đang hầu hạ đi, bước nhanh ra khỏi cửa.

“Bên này, qua đây.”

Hồ Đức có hơi do dự, vì sao Đại Tư Tế Hồ Liên tới mà không trực tiếp ra mặt, lại lặng lẽ gọi ông tới nơi khác? Hơn nữa ở trong phòng chẳng phải tốt hơn sao? Rất ấm áp.

“Qua đây.”

“Đại nhân, ngài đi đâu vậy?” Có thị vệ lấy làm lạ mà gọi ông ta lại.

Thân thể Hồ Đức run lên, khom lưng cầm một nắm tuyết từ trên đất, xoa xoa mặt, quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa lôi còi cảnh báo trước ngực ra mà dùng sức thổi.

“Huýt ——!”Tiếng còi bén nhọn xuyên qua gió tuyết, truyền khắp bốn phía trong nháy mắt.

Ni Tháp bật dậy khỏi giường như cá chép lộn mình, nhảy dựng lên: “Người đâu!”

Ni Tháp vừa nhanh chóng mặc quần áo, vừa lớn tiếng hỏi thị vệ: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Có phải Cửu Nguyên lại đánh lén nữa?”

Mẹ nó! Bọn Cửu Nguyên này quá đáng giận, có còn để người khác nghỉ ngơi không? Rốt cuộc bọn chúng muốn quấy rối như vậy tới khi nào!?

“Đại nhân, chúng tôi đang điều tra, gió quá lớn, tạm thời không biết tiếng còi truyền đến từ đâu.” Thị vệ bên ngoài trả lời.

“Người đâu! Mau tới bảo hộ ta!” Hồ Đức điên cuồng gọi người bảo hộ mình, đồng thời vỗ vào con mắt thứ ba, toàn thân lập tức được cốt giáp bao bọc, trên tay cũng cầm một cái cốt khí.

Rất nhiều chiến sĩ Hữu Giác chạy tới bảo vệ Hồ Đức.

Thiên Ngô oán hận mà đập đuôi, mặt băng bị cô đập nứt cả.

Nghiêm Mặc an ủi: “Tôi đã nói với cô rồi, muốn dụ Đại Vu Hồng Giác không dễ đâu, nếu bọn họ dễ dụ như vậy thì đã không là Đại Vu rồi. Thôi, đừng bực nữa, gần đến giờ rồi, chuẩn bị bước tiếp theo đi.”

“Vũ khí…”

“Đáng tiếc, cái ông ta lấy ra không phải.”

Ni Tháp bắt đầu triệu tập nhân thủ, gã đã chịu không nổi cái kiểu bị quấy rầy năm lần bảy lượt như vậy rồi.

Lần này gã cũng phải cho chúng biết thế nào là lợi hại!

“Ầm ầm!”

Mặt đất đột nhiên chấn động, bao gồm cả Ni Tháp, đại đa số chiến sĩ Hữu Giác và cốt binh đều chưa kịp đứng vững, thiếu chút nữa bị chấn đến té ngã.

Ni Tháp không kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, bởi vì căn bản không cần phải hỏi.

Có tiếng nổ rền như tiếng sấm vang lên liên tiếp dưới mặt đất, mặt đất cũng không ngừng run chuyển.

“Động đất!” Có người hô to.

Trong trại nô lệ, phần lớn nô lệ binh đều nằm bò trên mặt đất, nhưng những nô lệ binh này chẳng những không hoảng sợ, mà ngược lại còn lộ vẻ vui mừng.

Đám người Tiền Khê và Thải Hà bò dậy, hưng phấn kêu: “Tín hiệu tới rồi!”

Bốn trại nô lệ, các nô lệ sĩ quan không còn bị nô lệ cốt khống chế điên cuồng gào thét với các nô lệ binh: “Tất cả mọi người bò dậy, mau! Tập hợp ở nơi được treo vải đỏ ở bờ sông! Dù xảy ra chuyện gì, không cần quay đầu lại, chạy đi!”

“Chạy mau! Chạy chạy chạy!”

Nhóm nô lệ binh bò dậy, như phát điên mà nói với các tộc nhân của mình mau chạy tới điểm tập hợp. Chỉ cần chạy đến đó, bọn họ sẽ có hy vọng thoát khỏi đây!

Có chiến sĩ Hữu Giác chưa chết, nhưng đám chiến sĩ Hữu Giác còn sót lại có thể làm gì cái gì đây? Những nhóm thủ lĩnh từng bị nô lệ cốt khống chế hận đám chiến sĩ Hữu Giác đó thấu xương, liền nhào về phía những người này mà giết!

Có nô lệ binh trong lúc chạy vội còn không quên quay đầu lại giúp thủ lĩnh cùng giết chết số chiến sĩ Hữu Giác còn dư.

Tiếng còi cảnh báo có chuyện khẩn cấp xảy ra không ngừng thổi lên.

Trong trại nô lệ là những cảnh tượng chém giết.

Nô lệ binh sợ bị bỏ lại, nhưng bọn họ lại không thể bỏ mặc thủ lĩnh của mình, có cốt binh nhào vào trận hỗn chiến, tình hình có vẻ càng thêm không xong.

Chiến sĩ Hữu Giác có cốt giáp và cốt khí, chỉ cần phòng thủ thích đáng, đối phó với một đám nô lệ binh chỉ có giáo mác gậy gộc cũng không khó, nhưng số lượng nô lệ binh quá nhiều, trong đó có vài người còn cướp được cốt khí, mà chiến sĩ Hữu Giác thì chỉ là con số rất ít.

Các chiến sĩ Hữu Giác ỷ vào cốt khí, tạm thời chặn được các đòn tấn công của nô lệ binh.

Mắt thấy nhóm nô lệ binh sắp phải chịu thương vong lớn để đổi cơ hội cho những người khác đào thoát thành công, thì có người tới giúp bọn họ.

“Kiệt!” Cửu Phong vội che miệng lại, Mặc nói khi đánh nhau nó không thể để lộ thân phận, nếu không thì các Côn Bằng khác sẽ rất khó xử.

Cửu Phong liền biến thành một con chim nhỏ lao xuống từ trời, đôi cánh nhỏ vỗ vỗ, cuồng phong nổi lên.

Gió to tạo sát thương trên diện rộng, không phân biệt địch ta. Cửu Phong đập hai cánh, không quát gió nữa, đổi lại thành phun lưỡi dao gió.

“Phốc phốc phốc!” Nơi nào có khó khăn, ta liền cứu nơi đó, mau tới đây gọi Côn Bằng đại nhân ta cứu mạng!

Nhưng thân thể Cửu Phong quá nhỏ, các nô lệ binh vây công chiến sĩ Hữu Giác và cốt binh lại quá kích động, rất nhiều người không kịp nhìn thấy nó trông như thế nào, nhưng rất nhiều nô lệ binh đều biết có một con chim nhỏ đang âm thầm trợ giúp bọn họ.

“Cướp vũ khí của Hữu Giác Nhân trước!” Có người kêu lên với Cửu Phong.

“Đã biết!” Cửu Phong phun lưỡi dao gió xẹt qua cổ một chiến sĩ Hữu Giác.

Chiến sĩ Hữu Giác kia giơ tay sờ cổ mình, vẻ mặt vô cùng quái dị.

Cửu Phong bay qua, trước khi đầu tên đó rơi xuống thì cướp lấy cốt khí của hắn, ném cho Tiền Khê đang liều mạng dùng giáo đâm giết.

Hy vọng người này biết dùng!

“Cảm ơn! Người anh em!” Tiền Khê chụp được vũ khí, cao hứng hô lớn tỏ vẻ cảm ơn, anh không biết dùng, nhưng anh thường xuyên nhìn lén đám chiến sĩ Hữu Giác sử dụng thứ vũ khí này, quan sát lâu như vậy, ít nhiều cũng biết sơ sơ.

Cầm vũ khí trong tay thử một phen, Tiền Khê liền tìm ra được bí quyết.

Cửu Phong có trò chơi mới, bắt đầu toàn lực cướp đoạt vũ khí của Hữu Giác Nhân.

Chiến sĩ điều khiển thực vật xuất hiện, cốt binh bị dây leo đột nhiên trườn ra từ lòng đất cuốn lấy, lại bị nô lệ binh bao vây đánh nát.

Tất cả chiến sĩ Hữu Giác muốn vừa đánh vừa lùi đều bị cuốn lấy.

“Tất cả chiến sĩ dưới cấp bảy đều rời đi đi! Đừng ở lại đây nữa! Tới điểm tập hợp!” Có người rống giận với nhóm nô lệ binh.

“Có nghe thấy không! Đừng ở lại nữa! Có người đang trợ giúp chúng ta! Những người khác đừng kéo dài thời gian nữa! Ai có thể chạy thì nhanh chạy đi! Chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu!” Nhóm thủ lĩnh nô lệ binh có thể làm thủ hạ và tộc nhân cam tâm tình nguyện ở lại quả nhiên không phụ lòng kính yêu của thủ hạ.

Bọn họ liều chết cuốn lấy chiến sĩ Hữu Giác và cốt binh, muốn cho thủ hạ và tộc nhân có cơ hội đào tẩu.

Mà bọn họ càng như vậy, thủ hạ và tộc nhân của bọn họ cũng càng không muốn bỏ bọn họ.

Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như đồng như thép, lại có người âm thầm hỗ trợ, hơn nữa, ngay từ đầu đã tiêu diệt được không ít lực lượng của kẻ địch, chiến sĩ Hữu Giác và cốt binh trong bốn trại nô lệ đang nhanh chóng giảm bớt.

Các chiến sĩ Hữu Giác cũng điên cuồng gào thét trong lòng: Vì sao đến bây giờ vẫn không có ai tới chi viện cho chúng ta?

Đám người Hồ Đức và Ni Tháp không muốn tới chi viện và lấy lại quyền khống chế của trại nô lệ sao?

Đương nhiên không phải! Nhưng bọn gã bây giờ ngay cả tự bảo vệ mình còn không thể, căn bản không có tinh lực và thời gian, cũng không đủ điều kiện để bận tâm tới trại nô lệ.

Bên ngoài tòa thành mới xuất hiện một con lạch thật lớn, dẫn nước từ sông vào con lạch.

Nơi hẹp nhất của con lạch cũng tới trăm mét, chiều sâu tạm thời không đo được.

Đáng sợ nhất là, đi cùng với tiếng động đất ầm vang, cả tòa thành mới đều chìm xuống.

Mà con lạch xung quanh lại bắt đầu cao lên.

Một lượng lớn nước sông tràn vào tòa thành.

Trong thành khắp nơi đều là tiếng kêu la sợ hãi.

Tất cả những người có thể cử động đều vội vàng chạy lên chỗ cao.

Chiến sĩ thần cốt chỉ cần có thể bay thì đều tập trung tới bên cạnh Ni Tháp và Hồ Đức cùng các lãnh đạo cấp cao khác.

“Lập tức rời khỏi nơi này!” Ni Tháp nén giận hạ lệnh.

Hồ Đức lấy Cốt Điểu ra.

Chiến sĩ Hữu Giác bắt đầu tự giác tiến vào Cốt Điểu, chuẩn bị rút lui bằng đường không.

Bản thân Ni Tháp thì bay trên không.

Vừa mới bay lên đã bị tấn công.

Ni Tháp đánh trả, lại đánh vào khoảng không, gã không nhìn thấy kẻ địch!

Sau nhiều lần bị đánh, sự thật nói cho Ni Tháp biết: Không trung của tòa thành này đã bị phong tỏa nghiêm mật.

Bất đắc dĩ, Ni Tháp đành phải tạm thời bay xuống.

Hai mắt Hồ Đức đã đỏ ngầu vì tức, tóm lấy Ni Tháp mà chất vấn: “Bọn chúng muốn làm gì? Bọn chúng cho rằng như vậy là có thể vây khốn được chúng ta sao? Quả thực là ngông cuồng đến nực cười!”

Ni Tháp trầm mặc, từ khi gã nghe nói hai tên Cửu Nguyên kia rất có thể là chiến sĩ cấp mười thì đã nâng cao sức uy hiếp của chúng, nhưng thực lực của hai tên đó, hoặc là nói thực lực của Cửu Nguyên đã vượt quá đánh giá của gã.

Thành chủ Không Thành biến mất đã lâu, luôn gần như vô hình trong số Hữu Giác Nhân bỗng nhiên phát ra tiếng cười khó nghe: “Bọn chúng biết rõ ta cũng ở chỗ này, tộc Luyện Cốt các người lại có Cốt Điểu và chiến sĩ thần giáp, nếu chúng ta dùng hết toàn lực đánh vào mà không màng tới tổn thất thì chúng nhất định sẽ không vây chúng ta được bao lâu, nhưng vì sao bọn chúng lại muốn phí công như vậy?”

Hồ Đức rất chướng mắt thành chủ Không Thành và lão phù thuỷ kia, cảm thấy bọn Vô Giác Nhân đê tiện này căn bản không xứng ngồi chung với mình, nhưng Ni Tháp lại coi trọng bọn chúng, Hồ Đức chỉ có thể nhịn.

Ni Tháp hỏi thành chủ Không Thành: “Anh nhìn ra cái gì?”

Thành chủ Không Thành thẳng thắn: “Ta không biết. Thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên đều quá giảo hoạt, mi căn bản không thể biết trước bọn chúng sẽ làm gì.”

Hồ Đức tức giận mắng mỏ: “Nói chuyện vô nghĩa!”

Thành chủ Không Thành hừ lạnh, căn bản không để Đại Vu Hồ Đức vào mắt. Nếu tộc Hữu Giác có chi viện không ngừng, nói không chừng gã sẽ cố kỵ vài phần, nhưng đám Hữu Giác Nhân này rõ ràng chỉ có một mình, hiện giờ còn muốn bày sắc mặt ra cho thành chủ Thượng Thành xem, bọn chúng đã ngồi trên cao quá lâu rồi đó.

Tư tế Trần lão của Không Thành há cái miệng đen ngòm ra, để lộ hàm răng đen xì, hàm hồ nói vài câu cổ ngữ với thành chủ Không Thành.

Thành chủ Không Thành hơi dừng lại, dùng cổ ngữ đáp: “Vẫn chưa tới thời cơ, bọn chúng còn chưa tới lúc cùng đường bí lối mà xin chúng ta giúp đỡ.”

Trần lão cười âm trầm.

Thành chủ Không Thành ngẩng đầu nhìn không trung bay đầy tuyết, không nói gì nữa.

Ni Tháp chỉnh đốn lại tâm tình, hạ từng mệnh lệnh xuống cho thủ hạ, muốn thoát khỏi toà thành đang dần chìm xuống này.

Nước sông trào vào dũng mãnh không biết đã dừng lại từ khi nào.

Có người đi qua kiểm tra rồi trở về bẩm báo với Ni Tháp: “Đại nhân, hình như có người cố ý nâng bờ sông lên, tránh cho nước sông tràn vào thành.”

“Hả?” Ni Tháp thật sự không hiểu nỗi rốt cuộc Cửu Nguyên muốn làm gì.

Nếu muốn bọn gã càng thêm hoảng loạn, thì thả nước sông vào chẳng phải càng tốt hơn sao? Cớ gì lại ngăn nước sông vào?

Tiêu rồi! Ni Tháp biến sắc.

Nếu tòa thành này tiếp tục chìm xuống, thì đất bốn phía sẽ tiếp tục cao lên, bọn gã muốn dùng vũ khí có uy lực lớn oanh tạc tạo một con đường tất sẽ làm nước sông lại chảy vào lần nữa.

Hơn nữa, trên kia có người phòng thủ, bọn gã muốn dùng vũ khí tạo đường, thì đám người Cửu Nguyên bên trên sẽ phát hiện.

Nếu bọn gã vừa bắn vừa khai đường, bên trên sẽ dùng năng lực khống chế đất không ngừng khiến đất liền lại, vậy bọn gã ngoại trừ lãng phí nguyên tinh thì có ý nghĩa gì?

Dùng pháo hủy diệt? Lại càng không thể.

Uy lực của pháo hủy diệt quá lớn, một khi khai hỏa, bọn gã bị nhốt trong thành cũng đừng hòng tránh khỏi.

Đến lúc đó bọn gã đều chết, người Cửu Nguyên cũng chỉ có chết vài tên mà thôi, quá thiệt thòi.

Lần đầu tiên Ni Tháp được nếm trải tư vị của cái gọi là ‘không biết làm sao’.

Chẳng trách Đại Tư Tế Hồ Liên đã vài lần cảnh cáo gã trước khi gã xuất phát, bảo gã cẩn thận, chiến sĩ ma trên đông đại lục khác xa tây đại lục, quả nhiên là khác xa.

Là gã quá coi thường thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên ư?

Nhưng hai tên kia đã có năng lực như thế, vì sao khi trở về không lập tức giải quyết bọn gã, mà nhất quyết phải kéo dài thời gian như vậy?

Kỳ thật Ni Tháp cũng thoáng cảm giác được Cửu Nguyên đang lấy mình ra làm đá mài dao, mà thằng nhóc Bạch Giác Cửu Nguyên mang về như một tín hiệu hữu hảo. Đáng tiếc gã rất chướng mắt khi thấy người Bạch Giác giúp Vô Giác Nhân, gã thà giết nó chứ không muốn nhìn thấy tộc Hữu Giác ở lẫn với đám Vô Giác Nhân thấp kém đê tiện.

Sớm biết thì đã không ra tay ám sát thằng nhóc Bạch Giác kia.

Ni Tháp có chút hối hận, nhưng gã cũng đã không ngờ đến, nguyên nhân chính khiến Nghiêm Mặc bỗng thay đổi chủ ý không để bọn gã làm đá mài dao nữa cũng không phải vì chuyện Tô Môn bị ám sát, chuyện Tô Môn bị ám sát chỉ là giọt nước tràn ly, nguyên nhân thật sự là do những người nô lệ bị gã coi như heo chó.

Nghiêm Mặc đứng ở nơi tập hợp mà nói với Nguyên Chiến: “Chỉ cần vây khốn được đám Hữu Giác Nhân hai ngày, không cần phải giết bọn họ ngay bây giờ, lại nói đám Hữu Giác Nhân đó cũng không thể bị giết đơn giản như vậy, người chết cuối cùng cũng chỉ là các nô lệ Vô Giác Nhân vô tội.”

Nguyên Chiến vỗ vỗ hắn: “Yên tâm, tôi làm nước sông chảy dưới lòng đất, không chảy vào thành. Những chuyện dư thừa khác hoàn toàn không làm.”

Ông lão Phong Ngữ thuận gió mà đến: “Mặc vu, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Nghiêm Mặc giương giọng: “Xin đại nhân giúp tôi canh chừng bên này mấy ngày, tôi sẽ bảo Tiểu Nhạc và Tư Thản tới hỗ trợ, chỉ cần các ông canh chừng hai ngày, không cho bọn họ ra khỏi hố là được.”

Ông lão Phong Ngữ chỉ chỉ hắn, cười to: “Cậu lại chơi xấu nữa hả? Ta ở chỗ này, xem xem rốt cuộc cậu muốn làm gì!”

Nghiêm Mặc cười, dùng cửa dịch chuyển đưa từng nhóm nô lệ binh trốn tới đi.

Sau khi đưa toàn bộ nô lệ binh đi hết, Côn Bằng vương đáp xuống từ không trung, có chút không tán thành nói: “Tôi không cần biết các cậu muốn làm gì, nhưng phá hoại địa hình trên diện tích lớn như vậy là vi phạm quy tắc.”

Nghiêm Mặc hỏi lại: “Chúng tôi có làm hại đến các sinh vật khác không?” Hắn đã cố ý kêu gọi các sinh vật ở gần đây, con nào có thể rời đi thì hãy rời đi, ngay cả cỏ cây cũng nhổ và trồng lại ở nơi khác.

Côn Bằng vương nghẹn họng: “Các cậu đang ép Hữu Giác Nhân nổi điên với các cậu.”

“Thì đó cũng là vấn đề của Hữu Giác Nhân!”

“Các cậu có thể giết chết tất cả Hữu Giác Nhân tiến công vào đông đại lục, nhưng Hữu Giác Nhân sẽ không nằm yên để các cậu giết như vậy, các cậu hãy chuẩn bị tốt cho tình huống lưỡng bại câu thương đi, hoặc thậm chí là đồng quy vu tận.” Côn Bằng vương rất hiểu thực lực của Hữu Giác Nhân.

“Tôi biết.” Nghiêm Mặc như đã nắm giữ hết thảy trong tay.

Côn Bằng vương nhìn thật sâu vào mắt hắn: “Hy vọng là thế.” Sau đó lại oán giận nói với Nguyên Chiến bên cạnh: “Cậu có biết bạn đời của cậu lợi hại quá mức không?”

Cửa dịch chuyển tức thời là cỗ máy gian lận quá tốt!

Nhưng thấy Nghiêm Mặc không giết người, lại cứu ra nhiều nô lệ và nô lệ binh bị nhốt như vậy, tộc Côn Bằng cũng rất khâm phục. Ít nhất thì trước kia bọn họ chưa từng thấy có sinh vật nào chịu làm như thế, dù là người hay là thú, cá, trùng, chim.

Những nô lệ và nô lệ binh đó không có chút quan hệ nào với Cửu Nguyên, ngay cả Ma Nhĩ Càn trước kia còn là thế lực đối đầu với Cửu Nguyên.

Nguyên Chiến vừa đắc ý vừa kiêu ngạo mà cười, vươn tay ôm lấy eo Nghiêm Mặc.

Côn Bằng vương nhìn mà muốn đau mắt hột, tóm lấy Cửu Phong vừa bay qua, nắm mỏ nó, không cho nó cáo trạng, cũng không cho nó tới gần Nghiêm Mặc.

“Tóm lại, tôi, và tất cả các sinh vật trên thế giới này đều không hy vọng Hữu Giác Nhân lần nữa làm dấy lên đại chiến với những sinh vật có trí tuệ khác. Thực lực của Hữu Giác Nhân không chỉ có vậy, chỉ là bọn chúng cũng đã trải qua đau khổ của chiến tranh, nên mới không điên cuồng giống như trước kia. Nếu bọn chúng thật sự quyết định liều mạng với Cửu Nguyên các cậu và đông đại lục, thì dù cuối cùng đông đại lục có đánh bại chúng, ấy cũng phải trả một cái giá lớn!”

Nghiêm Mặc nhàn nhạt nói: “Đó là do bọn họ chưa bị đánh tới biết đau biết sợ, ngày nào cũng vọng tưởng làm kẻ độc tài thống trị thế giới còn không cho các chủng tộc khác có đường sống. Nếu tộc Côn Bằng các anh chịu cho vài chiến sĩ cấp mười ra tay áp chế Hữu Giác Nhân, thì bọn họ đã không suốt ngày nghĩ cách cướp đoạt địa bàn của người khác, xem các sinh vật khác như nguyên liệu. Nếu các anh muốn bảo tồn thực lực và không chịu làm công việc khổ sai còn tốn công vô ích này, vậy thì lúc người khác làm, xin hãy câm miệng lại!”

Nguyên Chiến thọc thêm một câu: “Bệ hạ tôn quý, anh rảnh rỗi ở đây yêu cầu chúng tôi làm thế này thế kia, vậy còn không bằng đi nói chuyện với Hữu Giác Nhân đi?”

“Cậu tưởng tôi chưa cảnh cáo bọn chúng à?!” Côn Bằng vương tức giận, bọn họ mỗi ngày bay tới bay lui trên trời để làm gì? Nếu Hữu Giác Nhân không cố kỵ bọn họ, thì cốt binh của chúng đã tăng ít nhất ba lần!

Ông lão Phong Ngữ nhìn Côn Bằng vương và Nghiêm Mặc cãi nhau, cũng không ngăn cản, chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Cửu Phong cố gắng thoát khỏi Côn Bằng vương để trở lại với vòng tay của Mặc nhà nó, nhưng Côn Bằng vương xấu xa lại càng ôm nó chặt hơn.

Kiệt ——! Chim xấu! Quá xấu rồi! Mình không được chạm vào Mặc liền không cho chim khác được chạm.

Có gan thì chờ ta lớn lên đi!

Côn Bằng vương còn một vấn đề nghĩ mãi không ra: “Với thực lực của các cậu, các cậu muốn giải quyết đám Hữu Giác Nhân trong thành kia cũng không khó đi? Vì sao lại muốn kéo dài thời gian?”

Nguyên Chiến giơ lên hai ngón tay.

Hả? Có ý gì?

Nghiêm Mặc giúp hắn giải đáp: “Hai ngày. Hai ngày sau anh sẽ biết đáp án.”

(Zombie: Hưm… thật ra tui lại tưởng là Chiến chửi ổng ngu chứ =)))))

Tư Thản đã tới, y mang theo hai mươi mấy chiến sĩ có năng lực khác nhau đến từ tây đại lục đều có thù hận khắc cốt đối với Hữu Giác Nhân, tất cả đều không thua kém gì chiến sĩ cấp tám, có bọn họ, lại thêm ông lão Phong Ngữ và các chiến sĩ Phong Thành, muốn vây khốn đám người Ni Tháp hai ngày, lại có lợi thế về địa hình, thật đúng là không phải chuyện khó.

Lúc này, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đã về Cửu Nguyên.

Đêm đó, trong Cửu Nguyên lan truyền một tin tức, thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên muốn tổ chức một bữa tiệc quy mô lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.