Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Kỳ thật đêm nay là đêm thích hợp để chạy trốn…”Nghe nói Thuỷ Thần Thiên Ngô cũng được cứu về, rất nhiều người Ma Nhĩ Càn không màng tới gió tuyết và rét lạnh mà mang cả gia đình tới triều bái Thiên Ngô.
Khi thấy Thiên Ngô thiếu mất hai đầu, người Ma Nhĩ Càn đau lòng tới mức gào khóc không ngừng, quả thực còn đáng thương hơn là chính mình gãy tay cụt chân!
Bọn họ không ngừng mắng chửi Hữu Giác Nhân.
Có mấy người Ma Nhĩ Càn hơi lớn tuổi cởi bỏ quần áo, muốn nhảy vào hồ chủ động hiến tế.
Thiên Ngô vừa lúc thiếu năng lượng, há mồm muốn ăn mấy người kia.
Nghiêm Mặc lập tức nghiêm mặt, phất tay quăng người vừa nhảy vào hồ lên bờ.
“Cửu Nguyên không cho phép ăn thịt người! Dù là ai cũng không được!”
Người Ma Nhĩ Càn tỏ vẻ mình tự nguyện hiến tế cho Thiên Ngô.
Thiên Ngô cũng gầm lên với Nghiêm Mặc, ghét hắn xen vào việc của người khác.
Nghiêm Mặc tức tới phì cười: “Cô muốn hai cái đầu kia mọc lại?”
“A? Có thể mọc lại?” Thiên Ngô lập tức ngưng gầm, vội bơi tới bên cạnh Nghiêm Mặc, vừa ngây thơ vừa nịnh nọt nhìn hắn.
Rõ ràng không có mắt, nhưng hắn lại cảm thấy sợ hãi như bị rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm. Nghiêm Mặc cạn lời: “Có thể, nhưng tôi phải trả cái giá rất lớn, hơn nữa bởi vì Tổ Thần yêu cầu, tôi chỉ cứu các con dân Cửu Nguyên mà ngài tán thành, nếu không phải con dân Cửu Nguyên thì phải trao đổi đồng giá.”
Tổ Thần bị lợi dụng một cách triệt để: “…” Có gan thì cậu đứng trước mặt ta! Có tin ta quất chết cậu không hả?!
Trong đầu Thiên Ngô như có một cái bóng đèn nhỏ sáng lên, vội vàng hỏi: “Ta không có thứ gì để trao đổi với cậu, có phải chỉ cần ta gia nhập Cửu Nguyên, thì mi cậu thể khiến đầu ta mọc lại, đúng không?”
“Cô muốn gia nhập Cửu Nguyên?” Nghiêm Mặc kéo dài giọng.
Người Ma Nhĩ Càn lập tức nhìn Thiên Ngô, bọn họ không hiểu Thiên Ngô nói gì, nhưng bọn họ có thể phân tích ra vài ý từ lời Nghiêm Mặc.
Thuỷ Thần muốn gia nhập Cửu Nguyên?
Ặc, hình như… cũng không tồi?
Vẻ mặt của Kỳ Nguyên vừa trang nghiêm vừa trấn định, anh sẽ ủng hộ bất cứ quyết định nào của Thuỷ Thần, hiện giờ Ma Nhĩ Càn đã không còn tư tế, tư tế Tự Thủy chết quá mức đột ngột, ông lại không có đệ tử, về sau phải làm sao để hiến tế cho Thuỷ Thần, làm sao để nói chuyện với Thuỷ Thần, không một ai biết, Ma Nhĩ Càn chỉ còn là sự tồn tại trên danh nghĩa.
Nếu tư tế Cửu Nguyên có thể đảm nhiệm việc câu thông với Thuỷ Thần và chức trách hiến tế cho Thuỷ Thần, Ma Nhĩ Càn bọn họ dù gọi là Ma Nhĩ Càn hay Cửu Nguyên thì cũng không có gì khác nhau.
Kỳ Nguyên thấp giọng thuật lại suy nghĩ của mình cho người bên cạnh.
Tâm phúc và những người xung quanh nghe xong cũng lan truyền ra, không ít người cảm thấy có lý. Lúc trước bọn họ còn thấy chạy tới Cửu Nguyên có rất nhiều bất an và mờ mịt, nhưng nếu Thuỷ Thần cũng tới nơi này, bọn họ sẽ không sợ cái gì cả!
Chẳng qua chỉ là đổi một người tư tế và thủ lĩnh mà thôi, chứ thần của bọn họ thì không hề thay đổi.
Hơn nữa, gia nhập Cửu Nguyên, về sau ngoại trừ Thuỷ Thần, Tổ Thần cũng sẽ phù hộ cho bọn họ, thật tốt!
Thiên Ngô càng trực tiếp hơn, vị này nói là thần, không bằng nói là động vật trí tuệ có năng lượng cấp cao, chuẩn tắc chỉ có một: Ngã theo chiều gió! Ai đối xử tốt với mình thì mình dựa vào người đó
Tù trưởng Ma Nhĩ Càn phản bội cô ta, tư tế cũng đã chết, cô ta có được tự do, nhưng cô ta đã quen sống cùng nhân loại, quen giao phối với nhân loại, nhất thời không rời bỏ được.
Tuy gia nhập Cửu Nguyên, về sau sẽ phải chia sẻ thuỷ vực với người cá, nhưng những người cá đó nghe nói ăn rất ngon, có lẽ sau này khi có cơ hội, cô ta có thể lén ăn được một hai con cũng nên.
Có người cá và việc mọc đầu cám dỗ, Thiên Ngô hú lên: “Muốn ~~~~”
Nghiêm Mặc có một đống quy củ muốn giảng giải cho Thiên Ngô, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp: “Cô thật sự muốn gia nhập Cửu Nguyên, vậy thì dùng linh hồn thề đi.”
“Được.”
“Nói theo lời tôi: Thiên Ngô ta, dưới sự giám sát của chúng thần, lấy linh hồn thề, từ hôm nay trở đi sẽ gia nhập Cửu Nguyên, thề không chủ động làm hại các con dân Cửu Nguyên, thề không chủ động phản bội Cửu Nguyên, tuân thủ mọi quy tắc của Cửu Nguyên…”
Nửa tiếng sau, hai cái đầu bị thiếu của Thiên Ngô mọc ra một lần nữa dưới sự chú mục của dân chúng.
Chuyện uy vọng của Nghiêm Mặc sau thần tích này lại lần nữa tăng cao tạm thời không đề cập tới, lại nói đến hiện tại.
Khi sắc trời tờ mờ đã xảy ra chuyện lớn, cả doanh địa Cửu Nguyên đều đang chuẩn bị.
Ngay cả gần năm ngàn nô lệ vừa được cứu chỉ cần là người thân thể không quá yếu ớt cũng đang làm những việc trong khả năng.
Hắc Thủy Doanh Thạch không khách khí, thấy bọn họ thật lòng muốn hỗ trợ, liền quyết đoán phân chia nhiệm vụ cho họ.
Các nô lệ mới tới chỉ sợ mình vô dụng, thấy có chuyện để làm, đa số người đều vô cùng vui mừng.
Các nhân vật quan trọng của doanh địa biến mất, bao gồm cả Thuỷ Thần Thiên Ngô vừa mới được cứu về, còn có tám trăm chiến sĩ người cá đang chi viện ở sông lớn.
Tại một nơi khác, sau hai lần đánh lén, doanh địa của Hữu Giác Nhân tăng cao độ phòng ngự, dù gió tuyết có lớn, buổi tối vừa ra khỏi cửa trạm một lát là có thể chết cóng, mà bọn họ vẫn phái rất nhiều nhân thủ tới phòng vệ.
Đám lãnh đạo cấp cao của Hữu Giác Nhân cố ý đè chuyện nô lệ trong trại đã trốn sạch xuống, nô lệ binh hầu như không ai biết chuyện này.
Rất nhiều nô lệ binh bị bắt ra ngoài thủ vệ dưới cái rét âm gần ba mươi độ vào ban đêm, Hữu Giác Nhân sợ bọn họ chết cóng nên không thể không đồng ý cho bọn họ nhóm lửa sưởi ấm, nhưng nhiệt độ tỏa ra từ lửa cũng như muốn lạnh đi trong gió tuyết, chỉ khi áp sát vào nhau mới có thể miễn cưỡng cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Tuyết đặt trên đống lửa nửa ngày vẫn chưa tan hết, muốn sôi thật không biết phải đợi bao lâu, chỉ có thể mong nó hơi ấm lên một chút là được rồi.
“Cuộc sống này phải kéo dài tới khi nào?” Một nô lệ binh trong lúc thủ vệ vì lạnh mà run cầm cập, chỉ có thể ôm chặt bản thân mà nhích tới gần đống lửa trước mặt hơn.
“Đúng vậy, năm ngoái lúc này ngay cả nô lệ cũng được vào sơn động hoặc trại, sao có thể ra ngoài? Những kẻ bị Thuỷ Thần nguyền rủa đó…”
“Câm miệng! Cậu không muốn sống nữa à?”
Tên nô lệ binh nói chuyện muốn bày ra vẻ không để bụng, nhưng giọng nói vẫn đè thấp hơn rất nhiều: “Sợ cái gì, đám Hữu Giác Nhân đó đều đã vào nhà, gió tuyết lớn như vậy, bọn chúng căn bản không nghe thấy chúng ta nói gì. Mà đám cốt binh thì lại càng nghe không hiểu!”
Cốt binh đứng từng hàng trên nền tuyết, đang dần dần bị tuyết lớn che phủ. Nhưng nhóm nô lệ binh đều biết, chỉ cần Hữu Giác Nhân ra lệnh một tiếng, đám cốt binh đó sẽ lập tức sống lại, phát huy sức chiến đấu vô cùng hung tàn.
“Đừng nói bậy, ráng chịu một chút, chờ thêm một lát là có thể đổi người.” Nô lệ binh mở miệng đầu tiên bảo.
“Kỳ thật đêm nay là đêm thích hợp để chạy trốn…” Nô lệ binh nói năng lỗ mãng mắng chửi Hữu Giác Nhân ngửa đầu nhìn bầu trời đỏ, bởi vì có tuyết, đêm nay không quá tối, nhưng gì tuyết lớn, tầm nhìn vẫn bị cản trở.
“Trốn? Cậu có thể trốn tới chỗ nào?” Một nô lệ binh thấp giọng cười lạnh: “Tộc trưởng và người nhà của chúng ta đều ở trại nô lệ, Đại Vu của chúng ta bị nhốt trong địa lao, trên người tộc trưởng và Đại Vu còn có nô lệ cốt, chẳng lẽ cậu muốn chúng ta vứt bỏ bọn họ mà chạy trốn?”
Các nô lệ khác rất đau khổ, nô lệ binh nói năng lỗ mãng thì thấp giọng chửi.
Thủ đoạn Hữu Giác Nhân khống chế bọn họ không chỉ có vậy, nếu trong một đội có người chạy trốn, thì không chỉ thân nhân của người này gặp tai ương, mà các thành viên khác trong đội cũng sẽ bị phạt theo. Nếu cả đội chạy trốn, vậy thì cả trại cùng xui xẻo.
Cứ như vậy, các chiến sĩ không muốn liên lụy đến những người khác chỉ có thể tiếp tục chịu đựng làm nô lệ binh, ai không để tâm đến sống chết của những người khác thì bị cả đội và cả trại nhìn chằm chằm.
Trừ phi mọi người hẹn nhau cùng chạy đi, nếu không…
“Chịu đựng đi, chịu đựng đến khi chúng ta chết, hoặc là đến khi Hữu Giác Nhân và Cửu Nguyên có một bên hoàn toàn thất bại.”
“Dù sao mặc kệ bên nào thắng, chúng ta cũng phải chết!”
Tất cả các nô lệ binh đều không nói gì, đau khổ và tuyệt vọng tràn ra giữa mọi người.
Đúng lúc này, không ai nhìn thấy cánh cửa gỗ của căn phòng đất phía sau đống lửa bị hé ra một cái khe, rồi nhanh chóng khép lại.
Tiền Khê ôm chặt lấy mình rúc trong đống cỏ khô, ban đêm quá lạnh, dù anh đã lấy hết tất cả những gì có thể đắp đều đắp lên người nhưng anh vẫn lạnh.
Người Ma Nhĩ Càn tên Thải Hà ngủ bên cạnh anh nhích nhích về phía anh, như muốn dùng thân thể sưởi ấm cho anh.
Đã từng, anh còn đánh nhau với tên này, tiểu tù trưởng Kỳ Hạo của Ma Nhĩ Càn trước kia thường xuyên dẫn theo Thải Thạch và Thải Hà đến địa bàn của anh cướp người, ai chẳng biết các vụ mua bán nô lệ của Ma Nhĩ Càn rất phát đạt, nhưng Ma Nhĩ Càn dựa vào buôn bán nô lệ để làm giàu, thì các bộ tộc nhỏ xung quanh nó sẽ gặp tai ương.
Tiền Khê đã từng thề, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào trong Ma Nhĩ Càn, cứ thấy là giết!
Nhưng bây giờ anh lại cùng người Ma Nhĩ Càn làm nô lệ binh cho Hữu Giác Nhân, thậm chí buổi tối còn nằm chung một ổ với kẻ thù mình căm hận.
Anh sợ lạnh, nói ra cũng thật buồn cười, anh thân là con trai thứ hai của tộc trưởng tộc Biên Khê. Mùa đông các tộc nhân tộc Biên Khê, bao gồm cả em trai em gái anh đều có thể biến thành hình thú, dùng lông dày chống lại cái lạnh, chỉ có anh và một số ít người trong tộc là phải dựa vào lông của các động vật khác cùng lửa để giữ ấm.
Càng buồn cười hơn là, những người yếu ớt bẩm sinh không thể biến thân như bọn anh đều là những người có khả năng thừa kế chức Đại Vu, cho nên địa vị của những người không thể biến thân như bọn anh trong tộc cũng không thấp, còn được bảo vệ rất kỹ.
Nhưng cũng vì nguyên nhân này mà anh bị đeo nô lệ cốt, không bị quẳng vào trại nô lệ hoặc bị xem như nguyên liệu, mà phải dẫn dắt một phần tộc Biên Khê làm nô lệ binh cho Hữu Giác Nhân. Các tộc nhân khác thấy anh bị nô lệ cốt khống chế, tất cả đều từ bỏ việc chống cự, cũng không dám chạy trốn, vì sợ anh bị hại và trừng phạt.
Điều duy nhất đáng ăn mừng là, nhóm nô lệ binh bọn anh không phải toàn bộ tộc nhân tộc Biên Khê, mà hơn phân nửa bọn họ đã thoát ra ngoài.
Lúc trước, khi Hữu Giác Nhân tấn công, cha anh dẫn theo một nhóm người chạy đến Cửu Nguyên, mà Đại Vu thì dẫn bọn anh đi một con đường khác. Chia làm hai đường, chủ yếu là vì cố hết sức mà bảo tồn thực lực, tránh bị một lưới bắt hết.
Anh không biết số tộc nhân mà cha mình dẫn dắt có chạy thoát hay không, anh chỉ biết mình và nhóm người Đại Vu rất nhanh đã bị bắt được.
Tiền Khê từng nghĩ tới việc tự sát, nhưng chỉ cần nghĩ đến Đại Vu còn bị nhốt trong địa lao chịu khổ, anh liền không có cách nào buông bỏ hết mọi trách nhiệm mà tự sát. Lại nói, anh chết rồi, các tộc nhân khác liệu có thuận lợi chạy đi không?
Thải Hà phía sau lại dịch dịch tới chỗ anh.
Tiền Khê cảm nhận được chút hơi ấm phía sau, mơ mơ màng màng chìm vào cõi mộng.
“Tỉnh tỉnh.”
“Ai?” Tiền Khê bừng tỉnh, hơi xoay người ngồi dậy.
“Tới cứu người của anh đây, đừng cử động.”
Tiền Khê không tin, trong phòng tối đen như mực, anh chỉ có thể mở to mắt mà nhìn chằm chằm bóng tối.
Có một bàn tay duỗi đến trước cổ anh, Tiền Khê cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay, muốn né tránh.
“Anh muốn mang cái nô lệ cốt này mãi à?”
Tiền Khê không động nữa. Dù người này là ai, nếu thật sự có thể giải trừ nô lệ cốt cho anh, anh nguyện ý đánh cược một phen.
Không biết bàn tay kia làm gì trên nô lệ cốt, sau một lát thì thu lại: “Bắt đầu từ bây giờ, cái nô lệ cốt này đã không thể khống chế anh được nữa, nhưng vì để không làm kinh động đến Hữu Giác Nhân, tạm thời tôi chưa thể giúp anh giải trừ hoàn toàn, chờ khi rời khỏi nơi này.”
“Cậu là ai?” Tiền Khê theo bản năng mà giơ tay sờ sờ nô lệ cốt trên cổ, có chút không tin chỉ đơn giản như vậy?
“Tư tế Cửu Nguyên, Mặc.”
“Là cậu!?” Tiền Khê kinh hô, dù anh đã vội vàng ngậm miệng nhưng âm thanh vẫn khuếch tán ra.
Điều kỳ quái là, những người ở cùng một phòng với anh lại không có chút phản ứng nào, tựa như không nghe thấy tiếng kinh hô của anh.
Bọn họ còn đang ngủ ư?
Tiền Khê không có suy nghĩ lạc quan, anh lại sờ lên nô lệ cốt, sau đó vươn tay ra phía trước —— người kia đang đứng ở đâu? Đồng thời nhỏ giọng nói: “Bên ngoài lạnh như vậy, lại có gió tuyết to, chúng tôi dù có được giải trừ nô lệ cốt thi cũng chưa chắc đã chạy đi được, có chạy đi được thì cũng không trốn được xa.”
“Yên tâm, không cần các anh vất vả như vậy, các anh chỉ cần làm vài việc nhỏ là được, còn lại cứ giao cho tôi. Chỉ cần các anh không để xảy ra sai sót thì tôi chắc chắn sẽ cứu được các anh ra.” Giọng nói dịu dàng đó có thể làm người ta an tâm rồi nhịn không được mà tin tưởng hắn.
“Cậu muốn tôi, muốn chúng tôi làm gì?” Tiền Khê đã bắt đầu tin tưởng giọng nói nọ.
Tiền Khê cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất ngon và có một giấc mơ thật đẹp.
Trong mơ, một người đàn ông trẻ tuổi tự xưng là tư tế Cửu Nguyên giúp anh giải trừ nô lệ cốt.
Anh cầu xin đối phương giúp anh giải cứu Đại Vu, đối phương cũng đã đồng ý.
“Tiền Khê?”
Tiền Khê mở choàng mắt.
Thải Hà nhìn anh bằng ánh mắt quái lạ.
Tiền Khê ngồi dậy, phát hiện ra sắc trời đã tờ mờ sáng, anh theo bản năng mà sờ sờ nô lệ cốt trên cổ, không phát hiện ra bất cứ dị trạng gì.
Nhưng giấc mộng đẹp tối qua rất chân thật, anh thậm chí còn nhớ rõ thời gian đào vong mà tư tế Cửu Nguyên hẹn với mình.
Thải Hà nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Những người khác trong phòng cũng lục tục rời giường, sau khi tỉnh lại, vẻ mặt tất cả đều vô cùng kỳ quái.
Cuối cùng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tựa như muốn nói cái gì, nhưng trong lòng lại có cố kỵ.
Tiền Khê nương chút ánh sáng rọi vào, chậm rãi nhìn mọi người trong phòng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, mở miệng nói: “Tối hôm qua tôi mơ thấy một giấc mơ…”
Tim những người khác run lên.
Thải Hà ra hiệu, lúc này dù người trong phòng từng có ân oán gì, tất cả đều tạm thời buông bỏ, mọi người tập trung lại quanh Tiền Khê và Thải Hà.
“Tối hôm qua tôi cũng mơ một giấc, các anh thì sao?”
Mọi người gật đầu.
Thải Hà hạ giọng: “Vậy chúng ta nghiệm chứng một chút, mỗi người mơ thấy cái gì.”
Mười hai tên đàn ông châu đầu vào với nhau, hạ giọng kể lại cảnh tượng trong mơ của từng người.
Sau khi kể xong, nụ cười trên mặt mọi người rốt cuộc đã không nén được nữa.
“Suỵt.” Tiền Khê giơ một ngón tay lên: “Xem ra chúng ta đã mơ cùng một giấc mơ, nếu lời của người trong mơ kia chính là thật, vậy phần lớn tộc nhân của chúng ta lúc này đã được đưa đến Cửu Nguyên, cố kỵ của chúng ta đã ít đi hơn phân nửa, đối phương lại nói cậu ấy sẽ phụ trách cứu các nhân vật quan trọng của các tộc bị nhốt trong địa lao ra. Như vậy bây giờ chỉ còn lại một vấn đề, mọi người có hẹn thời gian tập trung trong mộng không?”
“Đám cốt binh đó…” Có người còn băn khoăn.
Thải Hà quả quyết nói: “Đây là cơ hội tốt nhất! Đám chiến sĩ Hữu Giác đó sợ lạnh, đều trốn trong phòng cả rồi, rất hiếm khi ra ngoài, chúng ta thừa dịp gió tuyết mà giải quyết cốt binh ở bên ngoài trước, tôi biết nhược điểm của đám cốt binh đó ở đâu, chỉ cần moi nguyên tinh trên người chúng nó ra, chúng nó sẽ không động đậy được nữa. Sau đó chúng ta lại cùng nhau đối phó với binh sĩ của Hữu Giác Nhân. Hữu Giác Nhân cho rằng có nô lệ cốt khống chế chúng ta, chúng ta sẽ không dám làm phản, nên tâm đề phòng sẽ không nặng, chúng ta xuống tay với chúng hẳn là có cơ hội đắc thủ rất lớn trước khi có nhiều người phát hiện.”
Tiền Khê nhìn mọi người xung quanh, thấp giọng hỏi: “Có làm không?”
Thải Hà trầm ngâm: “Có điều trước khi đó chúng ta cần nghiệm chứng một chút, nếu nô lệ cốt trên người chúng ta vẫn chưa giải trừ thì sao?”
“Nghiệm chứng như thế nào, cố ý chọc cho bọn chúng trừng phạt chúng ta?”
“Vậy đi! Đơn giản nhưng nhanh lẹ. Nếu uy hiếp của nô lệ cốt đối với chúng ta thật sự đã được giải trừ, đến lúc đó tôi làm bộ một chút, đám Hữu Giác Nhân đó sẽ không nhận ra đâu.”
Nghiêm Mặc dùng nguyện lực tăng tốc đi quanh doanh địa của Hữu Giác Nhân, quả thật hắn đã phát hiện ra một vài kho chứa, cũng thuận tay lấy một ít đồ, tỷ như thức ăn, da lông, muối đỏ và xương cốt dự trữ.
Nhưng hắn không phát hiện ra kho chứa cốt khí, một cái cũng không!
Xem ra thứ vũ khí kia hẳn là được đặt trong cốt khí trữ vật, do Ni Tháp và các lãnh đạo cấp cao mang theo bên người.
Nghiêm Mặc không kinh động đến Hữu Giác Nhân, càng không bắt các lãnh đạo cấp cao của bọn họ, hắn chỉ là lấy hết thức ăn, muối và vật tư sưởi ấm có thể lấy ở thành mới, thành cũ, cả doanh trại chiến sĩ vào trong không gian.
Trời đã sáng, tầm nhìn so với buổi tối tốt hơn được vài phần, ngay cả trời đất cũng sáng sủa hơn nhiều.
Gió tuyết thổi, khi hắn dạo được một nửa thì dừng, nhưng bởi vì Nghiêm Mặc muốn, gió tuyết vừa mới dừng lại nổi lên, hầu như không có ai nhận ra gió tuyết đã từng dừng, dù chỉ một lát.