Dị Thế Tà Quân

Chương 197: Q.5 - Chương 197: Ấn tượng đầu tiên thay đổi bốn lần!




“Hiện tại mình có một lá bùa hộ thân an toàn vô cùng, vì mình là tương lai của cái không gian khác thường này, bảo đảm cho nó tồn tại sau này!”

Bởi vì Huyễn phủ vô luận thế nào cũng sẽ không để vị mang Không Linh Thể Chất này rơi rụng! Cơ hồ có thể khẳng định, trong tương lại không xa, người này sẽ có được thực lực tuyệt đối, hơn nữa lại còn có trí tuệ và chính kiến riêng của bản thân, tuyệt đối sẽ không chịu để bất luận kẻ nào an bài: Tồn tại như thế tự nhiên sẽ thành đối tượng mà mọi người không nguyện ý trêu trọc. Nếu ai không cẩn thận mà chọc phải hắn, chỉ sợ là cả ngày lẫn đêm đều không an ổn được!

Đây mới thực sự là chuyện kinh khủng nhất!

Đối mặt với một nhân vât nguy hiểm như vậy, ai lại không muốn kết giao? Nếu như đã không có cách nào đặt quan hệ, lại không thể trước tiên diệt sát hắn, vậy thì bản thân cũng chỉ còn cách chịu thiệt thòi mà kiêng kị hắn mà thôi, bởi vì đây đã là cách làm tốt nhất….

Trong nhất thời, Miêu Tiểu Miêu nhìn ánh mắt của Quân Mạc Tà, suy nghĩ trong lòng nàng đã thay đổi: “Mặc quân Dạ này không phải là một tên nhà quê, hắn là một tên có thù tất báo, lại to gan lớn mật, không chút băn khoăn! Người thế này cực kỳ đáng sợ và khó chơi, nếu không cần thiết thì không nên trêu hắn, thậm chí nếu phải va chạm với hắn, thì phải nắm chắc một chiêu giết chết, nếu không, có thể tránh đắc tội thì nên tránh ngay. Với tiềm lực của hắm mà nói, tương lai sau này chắc chắn hắn sẽ là một trong những nhân vật trọng yếu nhất của Huyễn Phủ…”

Quân Mạc Tà trước mặt Miêu Tiểu Miêu, từ câu nói đầu tiên cho tới bây giờ, một câu cũng không hề nhắc đến, thậm chí dư quang cũng không thèm nhìn nàng, nhưng trong lòng Miêu Tiểu Miêu, suy nghĩ về Quân đại thiếu gia đã nhanh chóng thay đổi tận bốn lần!

Từ ấn tượng một kẻ quê mùa cho đến hình ảnh một nhân vật trọng yếu, vô cùng nguy hiểm, cả quá trình cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt! Loại tốc độ chuyến biến ấn tượng này, có thể nói là thần tốc!

Hết thảy chỉ trong một đoạn hội thoại, Quân Mạc Tà đã triệt để phá vớ ấn tượng ban đầu của bọn họ!

Trường kiếm của Cố Phi Vũ vẫn dựng thẳng, mắt đầy tơ máu, tuy hiện tại hắn vẫn đang chỉ kiếm vào yết hầu của Quân Mạc Tà, rõ ràng hắn đang chiếm hết thế thượng phong, nhưng nhìn hắn giống như một con gà mắc mưa, thảm hại vô cùng. Thân thể hắn nhìn như đứng thẳng, kì thực là đang nhẹ nhàng run rẩy, trong ánh mắt tràn đầy sự mê loạn cùng cuồng dã, một thân tán ra sát khí cơ hồ là thực chất, ngay sau đó trong nháy mắt lại tán loạn, sau đó lại ngưng tụ rồi lại tán loạn. Trong qúa trình tuần hoàn lặp đi lặp lại này, mồ hôi trên trán của Cố Phi Vũ giống như từng dòng suối không ngừng chảy xuống!

- Ngươi không nên ép ta! Không cần tiếp tục bức ta, không nên ép ta giết ngươi!

Cố Phi Vũ môi run run, dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn Quân Mạc Tà, nhưng hiện tại ánh mắt hắn bất kể hung ác thế nào nhưng trong mắt người xung quanh chính là đang cầu xin!

Ánh mắt bình tĩnh của Quân Mạc Tà càng thêm thâm thúy, không một chút giao động khác thường, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Cố Phi Vũ, nhưng ánh mắt dị thường bình tĩnh này, ở trong mắt Cố Phi Vũ lại càng làm hắn hốt hoảng, càng làm hắn mất bình tĩnh. Nhãn thần lãnh tĩnh của đối phương giống như là hai mũi tên nhọn trực tiếp chiếu vào trong tâm linh của bản thân. Làm cho hắn từ trong đáy lòng triệt để tan vỡ.

- Ta chính là đang bức ngươi đó, làm sao ngươi còn chưa động thủ, động thủ giết ta đi! Tên phế vật! Ngươi giết đi... ngươi là đồ đần, như thế nào, khó phải không, ngươi lại chưa từng giết người hay sao? Thế sao lại không dám xuống tay? Tên nhát gan phế vật!

Quân mạc Tà cười lạnh, không hề kiêng sợ trêu chọc vị đệ nhị nhân không thể dính vào.

Ánh mắt hắn đột nhiên trở lên sắc bén như đao, gắt gao dán chặt vào ánh mắt của Cố Phi Vũ:

- Ngươi nói ngươi còn có chút hữu dụng sao! Ngươi chỉ là kẻ bất lực! Như thế nào? Chỉ biết ghen tức? Không dám giết người? Ha ha ha...

Một chuỗi thanh âm cười dài, châm biếm trào phúng liên tiếp vang lên…

- A….

Cố Phi Vũ hét lớn một tiếng, thân hình càng thêm run rẩy, trong mắt hận ý lan tràn, cơ hồ ngưng tụ thành thực chất. Nghiến răng, nghiến lợi, trường kiếm nắm chặt trong tay…

Thân hình Quân Mạc Tà thẳng đứng, lần thứ hai tiến tới từng bước. Cánh tay Cố Phi Vũ tiếp tục thu lại nhưng lại phát hiên ra mình căn bản là không thể lui được nữa, khủy tay cùng với cơ thể cơ hồ đã tạo thành một hình tam giác, rốt cục cũng không còn chỗ để thu về, bất đắc dĩ dưới chân đành phải lui từng bước.

Chỉ một bước thối lui này, bỗng nghe thấy một tiếng “bộp”, Cố Phi Vũ phát giác lưng mình đã chạm vào tường. Một mặt hắn kinh hãi một mặt hắn phát hiện ra mình trong lúc bất tri bất giác đã bị tên Mặc Quân Dạ trước mắt này dồn đến chân tường! Không còn chỗ để thối lui.

Nếu vẫn miễn cưỡng lui lại phía sau nữa, nói không chừng đành phải đem vách tường tửu tiếm trực tiếp đánh xuyên qua…

- Mười bảy bước!

Miêu tiểu Miêu khiếp sợ nhìn hai người trước mặt, tròng lòng thầm nghĩ:

- Tên Mặc Quân Dạ này thật lợi hại, hắn tùy ý để trường kiếm người khác dán chặt trên yết hầu, nhưng lại có thể từng bước từng bước đem kẻ kia bức lui mười bảy bước! Chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa hay sao? Hay hắn thực sự nắm chắc như vậy? Cho dù hắn nắm chắc cũng không nên từng bước tiến sát như thế, bức người đến mức ép sát vào chân tường! Phải biết rằng sức chịu đựng của con người là có hạn. Vạn nhất Cố Phi Vũ không chịu nổi mà tinh thần tan vỡ, không quản chuyện gì đâm xuống một kiếm cũng không có gì lạ. Đây chưa chắc là chuyện không có khả năng, chưa nói đến phương diện Cố Gia và Cố Phi Vũ cuối cùng sẽ bị trừng phạt ra sao, nhưng trước mắt hắn đã không thể bảo toàn mạng sống!

- Người này chẳng lẽ là một tên côn đồ liều lĩnh, không hề đem tính mệnh của mình đặt ở trong lòng? Thiên hạ lại thật sự có hạng người như thế sao?

Miêu Tiểu Miêu trong lòng hồ nghi nhìn vào Quân Mạc Tà.

Không thể nghi ngờ Miêu Tiểu Miêu là người thông minh, đáng tiếc cho dù thông minh như nàng nhưng cũng xem nhẹ, vị “Mặc Quân Dạ” này. Mặc đại công tử trước mắt này thực lực bản thân đã sớm siêu phàm nhập thánh, căn bản sẽ không đem việc bảo kiếm đang dán chặt vào yết hầu này là một việc đại sự. Chỉ là khả năng này quá mức khó tưởng tượng, cho nên xem nhẹ cũng là chuyện thường tình!

Chỉ là một loạt sự tình đang phát sinh trước mắt này quả thực là vô cùng dị thường khó thể tưởng tượng được!

Từ lúc bắt đầu, ít nhất là việc “Vạn niên tuế nguyệt bất tằng xuất”( cái này ý chỉ một vật vạn năm chưa từng xuất hiện) “Không Linh thể chất” đột nhiên tái hiện trần thế, lại trực tiếp xuất hiện trước mắt Tào Quốc Phong, Tào Thánh Hoàng, cho đến việc Thánh Hoàng của Tam Đại Thánh Địa không quản mạo hiểm, nữa đêm tập kích làm cho Mặc Quân Dạ mất tích ngoài ý muốn, sau đó lại đem Mặc thiếu gia trong tình trạng trọng thương có thể chết bất cứ lúc nào vứt trở lại, bố trí sát cục tính kế Tào Quốc Phong và thất đại thánh hoàng, thậm chí sự việc ngày hôm nay một tên quê mùa thực lực thấp kém lại có thể hoàn toàn xem nhẹ việc bị người chỉ kiếm vào yết hầu, thậm chí còn tạo áp lực ngược lại cho kẻ khác, mỗi sự việc trên sao có thể là chuyện bình thường được cơ chứ?

Giờ phút này Cố Phi Vũ chỉ còn càm giác vô cùng xấu hổ!

Chính mình đường đường là thần huyền tam phẩm cường giả, đại biểu cho đại biểu xuất sắc nhất của lớp thanh niên đồng lứa trong Huyễn Phủ, lại trước mặt một kẻ quê mùa bị dồn đến nông nỗi này!

Nhất lại là ánh mắt xem thường của Miêu Tiểu Miêu, càng làm cho hắn cảm nhận được sự nhục nhã tự tận đáy lòng!

Từ năm năm trước, Miêu Tiểu Miêu mới mười bốn tuổi, hắn đã bắt đầu theo đuổi nàng, kéo dài cho đến hiện tại. Có thể nói rằng ánh mắt của người khác hắn hoàn toàn không để ý, cho dù là cả Huyễn Phủ khinh bỉ thì hắn cũng chẳng bận tâm. Nhưng nếu đến từ Miêu Tiểu Miêu thì cho dù là một chút thôi cũng đủ làm cho hắn sống không bằng chết!

Tại trước mặt người mình yêu mến nhất, cũng chính là nữ nhân mình đang theo đuổi, bị người khác lăng nhục! Tin tưởng là bất luận kẻ nào cũng không thể chịu đựng nổi! Càng không cần phải nói đến kẻ có tâm cao khí ngạo như Cố Phi Vũ!

Vừa bắt đầu hắn còn tính toán, muốn lăng nhục Mặc Quân Dạ như thế nào, nhưng không ngờ chưa làm được gì đã bị đối phương nắm thóp, một đường áp bức, thậm chí làm cho hắn không kịp nghĩ ra cách đối phó, chỉ biết rằng đối phương là kẻ mang Không Linh Thể Chất, có thể dùng lời nói đả kích, thậm chí lăng mạ hắn, nhưng tuyêt đối không thể gây tổn thương chứ đừng nói đến giết hắn. Nếu quả thực giết hắn thì cả Cố gia cũng bởi vì việc này mà diệt vong!

Nhưng đến thời điểm này, bị Quân Mạc Tà bức lui mười bảy bước hắn gần như đã đánh mất lí trí!

Rất uất ức! Thật sự là vô cùng uất ức!

Mà đúng lúc này hắn ý thức được Miêu Tiểu Miêu đang có mặt bên cạnh!

Hành động mất thể diện của bản thân đều rơi vào trong mắt giai nhân!

Trong nháy mắt, máu trong người hắn dường như sôi lên! Điều này làm cho thần trí căng thẳng của hắn đang ở bờ vực của sự nứt vỡ, trong nháy mắt đã hoàn toàn tan vỡ!

Quân Mạc Tà từ đầu tới cuối tuy rằng hung hăng bức bách nhưng thủy chung vẫn lưu lại đường lui, không đến mức để cho hắn đương trường sụp đổ bởi vì Cố Phi Vũ cho dù sụp đổ cũng không sao nhưng bản thân mình sẽ phải hiển lộ thực lực!

Nhưng ánh mắt của Miêu Tiểu Tiểu rốt cục cũng trở thành giọt nước cuối cùng trong một ly nước đã quá đầy!

Giờ phút này Cố Phi Vũ chỉ còn một ý niệm trong đầu, đó chính là báo thù, báo thù kẻ đứng trước mặt này, hắn rống lớn một tiếng:

- Ngươi muốn chết!

Đột nhiên trong ánh mắt hắn lóe ra thần sắc dữ tợn điên cuồng, liều mạng mà đâm xuống!

Giờ khắc này, tinh thần của Cố Phi Vũ đã triệt để tan vỡ! Rốt cuộc cũng bất chấp hậu quả, thậm chí chẳng cần biết hậu quả là cái gì, hắn chỉ còn một mục đích duy nhất là đem tên khốn đáng giận trước mắt này giết chết!

Cho dù trước mắt là phủ chủ của Huyễn Phủ hắn cũng sẽ một kiếm đâm ra! Không cần quan tâm đến hậu quả nữa!

Ngay tai thời điểm mũi kiếm đâm ra, trong một phần vạn của một cáinháy mắt, tên Mặc Quân Dạ vẫn hùng hổ bức người lúc trước đột nhiên quỷ dị lui lại hai bước, thoát li phạm vi mũi kiếm của hắn. Vẻ mặt thập phần vô tội, nhún nhún vai mang theo một loại mỉm cười khoan hồng độ lượng thật thà nói:

- Ách.. Cố công tử nếu ngài đã không có đảm lượng giết ta, ta đây cũng không phải là kẻ mặt dày nói thêm cái gì nữa, không cần thiết ép buộc, việc ngày hôm nay đã có Miêu cô nương làm chứng, mọi người cũng không có thâm cừu đại hận gì, chuyện này ta chủ động lui lại hai bước, mọi người đều vui vẻ, như thế nào?

Bởi vì ngay lúc này, Quân Mạc Tà đột nhiên cảm nhận được hai cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ quét tới, mục tiêu đúng là tòa tửu lâu này!

Một cỗ trong đó Quân Mạc Tà vô cùng quen thuộc. Đúng là Tào Quốc Phong. Lão đầu này quả nhiên vẫn không yên lòng việc mình đi ra ngoài, tự mình âm thầm bám đuôi đuổi tới.

Cho nên Quân Mạc Tà trong nháy mắt cải biến ý tưởng. Kẻ còn lại không biết là ai, nhưng đã hướng tới địa phương này, mục tiêu chuẩn xác như vậy, tất nhiên là cùng sự việc ngày hôm nay có quan hệ!

Nhưng hắn lại không phải là một trong sáu Thánh Hoàng có quan hệ cùng Tào Quốc Phong. Như vậy hắn là ai chỉ cần suy nghĩ là có thể biết! Cho nên hiện tại đã không phải là thời điểm để bản thân hăm dọa người khác, cần nhất chính là...hắc hắc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.