Dị Thế Tà Quân

Chương 196: Q.5 - Chương 196: Ta cho ngươi mượn thêm lá gan, ngươi dám giết ta sao?




Cố Phi Vũ xửng sốt một hồi, đột nhiên âm lãnh nói:

- Ta tuy là không có gì giỏi giang, nhưng....

- Ngươi nếu đã biết mình không có gì tài giỏi thì còn đứng trước mặt ta “nhưng, nhị” cái gì?

Quân Mạc Tà cắt đứt lời hắn thay bằng một loại khẩu khí bễ nghễ thiên hạ, nhìn Cố Phi Vũ:

- Ta tuy bất tài nhưng ta lại mang Không Linh Thể Chất! Cả vạn năm nay, ngoài Cửu U Đệ Nhất Thiếu thủy tổ của huyền công ra, chỉ có một mình ta mà thôi! Bản thân ta không có gì giỏi, nhưng thể chất của ta thì rất giỏi a!

Quân Mạc Tà mỉm cười nhìn Cố Phi Vũ:

- Ngươi đã không có gì tài ba, ta so với ngươi giỏi hơn một điểm, cho nên ta tài ba hơn ngươi, kiến giải này của ta ngươi đồng ý chứ?!

Trong mắt hắn lộ ra thần sắc trào phúng:

- Cho nên ngươi trước mặt ta không có tư cách nói cái gì. Hiểu không? Sau này thỉnh ngàn vạn lần nhớ kĩ nha!

- Thể chất là do thiên sinh! Không phải là thứ ngươi cố gắng mà đạt được, có gì đáng để khoe chứ?

Cố Phi Vũ thiếu chút nữa giận điên lên, cuồng nộ gào lên.

- Vì cái gì lại không thể khoe? Chính là bởi vì ta có hai vị phụ mẫu tài ba, cho nên ta mới có được Không Linh Thể Chất “tuyên cổ hãn kiến” này (từ xa xưa đã hiếm có). Cũng bởi điểm này mà ta xuất sắc hơn ngươi! Sao lại không đáng để khoe ra! Ngươi bị ngu ngốc à?

Quân Mạc Tà nhìn giống như là mèo vờn chuột cười nói:

- Cố công tử, ngài nói như vậy có phải hay không cho rằng cha mẹ của chính mình quá vô dụng?

Cố Phi Vũ vừa muốn nói ta không có như vậy, nhưng uất hận không nói ra lời.

Quân Mạc Tà cảm thán một tiếng, tiếc hận lắc đầu, dùng một loại ánh mắt đáng thương nhìn Cố Phi Vũ:

- Ta tuy tài sơ học thiển cũng biết được hai câu nói công cha như núi, nghĩa mẹ như biển, cha mẹ ngươi chịu nhiều đau khổ sinh hạ ngươi, càng trăm cay ngàn đắng mới nuôi nấng ngươi thành người. Ngươi, ngươi lại có thể vì thể chất không bằng người khác, liền cho rằng phụ mẫu mình là đồ bỏ đi? Cố Phi Vũ, làm sao ngươi có thể có bộ dạng này?

Quân Mạc Tà vô cùng đau đớn nói:

- Bách thiện hiếu vị tiên (trong trăm điều thiện thì hiếu đứng đầu)! Ngươi nếu có loại ý nghĩ này chính là bất hiếu! Vô cùng bất hiếu!Chính là đại nghịch bất đạo! Chính là tà đạo! Nếu bất hiếu thì lấy gì mà nhắc đến chữ “trung”? Cho nên ngươi, người này nhất định là bất trung. Đối với phụ mẫu, thượng cấp tâm còn có oán hận thì đối với bằng hữu sao có thể là kẻ thật tình? Thế nên ngươi đồng dạng cũng là kẻ bất nhân bất nghĩa! Cố Phi Vũ! Hạng người bất trung, bất hiếu, bất nghĩa như ngươi, mà cũng còn mặt mũi sống trên đời này? Mà lúc này các hạ còn có thể ở nơi này dương dương tự đắc, tự cho mình là giỏi giang khi phụ người khác.... Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi còn có nửa điểm liêm sỉ hay không?

Tiểu Đậu Nha đứng một bên, ánh mắt không khỏi toát ra thần sắc sùng bái đến cực điểm, trời ạ, vị công tử có Không Linh Thể Chất này thật đúng là vô cùng lợi hại, trình độ mắng người đến mức lô hỏa thuần thanh, lúc trước người ta chưa từng nói qua hắn trời sinh đã có Không Linh Thể Chất đều do may mắn, thế mà qua hai ba câu thôi, lại có thể trực tiếp quy kết cho người ta tội danh bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, vô sỉ…

Bổn sự gán ghép bậc này, có vẻ như cả Phiêu Miểu Huyễn Phủ không ai bì nổi! Giỏi cho một tài ăn nói a, quả nhiên không hổ là Không Linh Thể Chất trong truyền thuyết, miệng lưỡi mắng chửi người thật vô cùng lưu loát.

Miêu Tiểu Miêu nhìn Quân Mạc Tà, nhãn thần trong trẻo nhưng lạnh lùng rốt cục cũng biến sắc. Người này tuyệt đối là kẻ với địch nhân không có một chút lòng nhân từ nào. Đuổi tận giết tuyệt, dậu đổ bìm leo, bỏ đá xuống giếng, chính là sở trường của hắn trong trò hay này!

Người như vậy, tuyệt đối không phải lọai tốt lành gì

Cố phi Vũ giận dữ muốn điên lên, trong họng có tiếng gào khàn khàn, đột nhiên cất bước, “thương” một tiếng trường kiếm bên hông đột nhiên xuất ra xé gió đâm tới vị trí yết hầu của Quân Mạc Tà! Trong một khắc thân kiếm tựa như thủy lóe ra hàn ý không ngừng, khiến cho hầu kết của Quân đại thiếu gia không tự chủ mà nổi lên một tầng da gà.

Quân Mạc Tà không hề đổi sắc, vẫn bất động, ngược lại dùng một loại nhãn thần trào phúng, khiêu khích nhìn Cố Phi Vũ, khinh thường nói:

- Cố Phi Vũ, đã động kiếm như thế nào lại không trực tiếp đâm tới a, ngươi can đảm đâm tới đi! Nếu bản thân ngươi lá gan không đủ, ta có thể cho ngươi mượn thêm một lá nữa, để xem ngươi thực có đủ to gan dám giết ta hay không?

Nói xong Quân đại thiếu gia lại hoàn toàn không để ý đến trường kiếm ngay trước yết hầu, ngược lại bước từng bước tiến đến.

Cố Phi Vũ ánh mắt gắt gao, khuôn mặt đỏ bừng, trên trán từng giọt mồ hôi rỉ ra, cổ tay thậm chí có chút run rẩy, theo cước bộ của Quân Mạc Tà đi tới, hắn không tự chủ lui về sau một bước dài. Vừa rồi kề sát ngay vị trí yết hầu, nhưng bởi vì hai người bước từng bước, một bước dài ngược lại khiến cho lệch khỏi quỹ đạo nguyên bản.

Cổ tay Cố Phi Vũ do khẩn trương mà một mảng gân xanh phồng lên. Hiển nhiên là để duy trì tư thế một kiếm này, hắn đúng là phải cố sức vạn phần, thu kiếm thì không cam lòng, nhưng nói đến đâm xuống thì trăm triệu lần hắn cũng không dám!

Mặc cho gân xanh trên cổ tay dày đặc nhưng một kiếm này ngàn vạn lần hắn cũng không dám đâm xuống!

Nhãn thần của Cố Phi Vũ, bởi vì giằng co mà tròng mắt lòi ra, che kín tơ máu…

Cố Phi Vũ có thể ở trong Huyễn phủ khá nổi danh, trừ bỏ vì bối cảnh xuất thân của hắn vô cùng lớn, mà còn vì hắn là người khá thông minh, hắn biết rõ rằng, kẻ đứng trước mặt mình có được Không Linh Thể Chất vô cùng hiếm có, toàn bộ Huyễn Phủ trưởng lão đều coi trọng vô cùng!

Thâm chí trong lòng các vị trưởng lão, bọn họ tình nguyện chết thay, cũng không hi vọng vị Không Linh Thể Chất này xảy ra việc ngoài ý muốn! Nếu một kiếm này của mình đâm xuống, chỉ sợ là không chờ đến ngày mai, mình và cả gia tộc của mình bởi vì liên can mà sẽ hứng chịu nộ hỏa của các vị trưởng lão này mà bị truy đuổi, cho dù là xuống âm phủ thì họ cũng rượt theo!

Đâm một kiếm này, chẳng khác nào tự sát, mà đại giới phải trả chính là gia tộc bồi táng theo vì việc này, nhưng cứ như vậy thu kiếm thì cơn tức này khó mà nuốt trôi, giống như là có cái gì mắc nghẹn trong cổ họng “Muốn phun không được mà nuốt cũng chả xong”. Cảm giác này, khỏi nói có bao nhiêu khó chịu …

Chỉ là trong lòng Quân đại thiếu trong lòng chắc chắn vạn phần, chính mình hiện tại đang nắm át chủ bài trong tay, há lại có thể không lợi dụng mà nhục mạ, đùa bỡn tiên vương bát đản trước mặt này? Cho dù tên Cố Phi Vũ này bởi vì kích động mà xuất thủ, lấy thực lực trước mắt đã tiếp cận tứ cấp thánh hoàng của Quân đại thiếu, cho dù một kiếm kia đâm xuống, thậm chí có trúng mục tiêu, mà chỉ dựa vào công lực thần huyền tầng ba của Cố Phi Vũ thì cũng tuyệt đối không thương tổn được đến bản thân!

Cho nên bất luận từ phương diện nào thế lực hay thực lực, Quân đại thiếu gia đều có thế nắm chắc tiếp tục trêu đùa tên này theo kiểu nguy hiểm như thế. Quân đại thiếu nháy mắt có thể giết chết tên Cố Phi Vũ này, cần gì phải lo sợ!

Quân Mạc Tà vẻ mặt cười lạnh, không ngờ vẫn từng bước tiến đến, để cổ của mình kề với mũi kiếm đã lệch khỏi quỹ đạo, nhìn Cố Phi Vũ đang chật vật liên tiếp thối lui, châm chọc nói:

- Như thế nào? Không dám sao? Nếu không... ngươi vừa rồi rút kiếm làm gì? Hả? Chẳng lẽ đây là đồ chơi? Ngươi cho ngươi vẫn là một tiểu hài tử? Gì? Muốn hay không ta tìm giúp cho ngươi một vú em?!

Nếu như vẻn vẹn chỉ cần đối phó với Cố Phi Vũ, với thực lực trước mắt của Quân đại thiếu gia, phỏng chừng chỉ cần chìa một đầu ngón tay út ra cũng đủ nghiền hắn thành cám. Chỉ là... tình hình hiện tại vô cùng khó xử, không thể bạo phát ra thực lực chân chính của mình, tránh để bại lộ thân phận.

Thứ hai, Quận Mạc Tà muốn tận lực làm lớn chuyện này một chút, nhìn xem điểm mấu chốt của Huyễn Phủ này đến tột cùng là như thế nào. Thứ ba, bên cạnh mình vẫn còn có Miêu Tiểu Miêu!

Đủ loại nguyên nhân trên đây, vô luận là thời gian địa điểm nhân vật cũng đều tương đối khó xử, đặc biệt lại còn có mặt hai đương sự ở chỗ này, Miêu Tiểu Miêu và Tiểu Đậu Nha, có vẻ như đều không có cách nào mua chuộc, tốt nhất vẫn là tránh gây ra vấn đề lớn.

Phụ thân của Miêu Tiểu Miêu đang chưởng quản Linh Dược Viên, mục đích cuối cùng mình đến nơi này! Mà địa phương kia, hình như là một cái không gian độc lập phi thường thần bí, coi như cho dù mình có khả năng thông thiên triệt địa, dưới tình huống không đủ tin tức thì cũng tuyệt đối không có cơ hội tiến vào…

Ngay cả thân phận như Tào Quốc Phong cũng không cho phép tiến vào Linh Dược Viên, có thể thấy được địa phương kia phòng vệ sâm nghiêm đến bực nào!

Cho nên phải cùng với “nữ tổ tông” Miêu Tiểu Miêu này quan hệ tốt. Không những hữu hảo, càng phải coi đây là cơ hội, xem xem có thể mượn thời cơ này, trà trộn vào bên trong Linh Dược Viên hay không. Việc này liên quan đến việc thành bại của mục đích tiến vào Huyễn Phủ lần này, phải vô cùng cẩn thận mới được…

Mà nói đến việc cùng vị Miêu đại tiểu thư này đặt quan hệ. Bước đầu tiên, không ngoài việc trong tâm nàng lưu lại một ấn tượng khắc sâu, càng khó phai mờ càng tốt. Làm cho nàng biết mình không thể khinh thường, quyết không phải là hạng người tầm thường nhỏ bé, làm cho nàng xác định mình có được tiền đồ vô lượng, siêu cấp giá trị!

Chỉ có như thế mới khiến cho Miêu Tiểu Miêu chú ý, và chủ động kết giao với mình. Nếu đơn thuần chỉ có được Không Linh Thể Chất, bản thân cũng chỉ giống như một tên hai lúa, bất quá cũng chủ là một tên ngốc tử phi thường may mắn mà thôi, tương lai cũng sẽ biến thành một tên si cuồng tu luyện không biết đạo lí đối nhân xử thế, dù cho tương lai hắn có thành thiên hạ đệ nhất, cũng sẽ bị tùy ý lợi dụng, suy nghĩ của mình sẽ không lọt vào trong mắt bọn hắn.

Bởi người như vậy, người hữu tâm tuyệt đối có rất nhiều thủ đoạn có thể tiến hành chế ngự. Ngay cả thiên hạ vô địch mà không có đầu óc, không có tư duy của bản thân thì cũng chỉ có thể là một kẻ giống như công cụ chiến đấu để người khác thao túng mà thôi.

Cho dù có thể bày ra vũ lực tuyệt thế mà không đủ sáng suốt, chung quy cũng sẽ chỉ là một bi kịch lớn mà thôi. Điểm này, Quân Mạc Tà kiếp trước xem Tam Quốc Diễn Nghĩa đã thấm thía, tam quốc đệ nhất chiến lực không thể nghi ngờ chính là Lữ Bố, mà vị đệ nhất chiến lực này không có đầu óc, bị người khác thao túng cả đời, sau cùng còn bị người khác bắt sống, phải giống như chó vẫy đuôi mừng chủ cầu sống mà không được, cuối cùng bị chém đầu. Rất nhiều người thâm độc đều đem hắn lợi dụng, hoặc là vu oan giá họa hoặc là lợi dụng vũ lực cùng cảm xúc của hắn mà đạt được một vài mục đích, thời điểm cần mới nhớ tới hắn, nhưng chẳng ai chân chính quan tâm đến người này. Cho dù hắn có thể nói là người mạnh nhất lúc bấy giờ….

Cho nên Quân Mạc Tà trước mắt đã biểu hiện ra tiềm lực của mình, phói hợp với cả tư chất của bản thân. Sau đó thể hiện ra bản thân cũng đủ kiên trì, lộ ra ý chí cao vút, thần thái kiệt ngạo, thể hiện mình là một nhân vật không phải dễ dàng để người khác khống chế, thậm chí là một kẻ cực độ nguy hiểm …

Chỉ có nhân vật như thế mới khiến cho kẻ khác không nguyện ý trêu chọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.