Dị Thế Tà Quân

Chương 146: Q.3 - Chương 146: Bại!




Nói đến chuôi đao này cũng hoàn toàn không phải hỏng do tay Mai tôn giả, Mai tôn giả thật sự là là kết hợp với huyền công của Lệ Vô Bi cho nên mới có thể tạo ra hiệu quả như vậy!

Bởi vì khi Mai tôn giả búng ra ba chỉ, tay trái của nàng cũng lập tức động, mà Lệ Vô Bi lại đối ngược với lực lượng của nàng, mà lúc lực lượng của song phương tập trung lớn nhất, thân đao lại nghiêng sang trái, trong nháy mắt, Mai tôn giả tụ huyền công vô thượng trên đầu ngón tay, lại vừa đúng lúc, cũng lại là liên hoàn tam chỉ!

Lực lượng của một vị tôn giả, lực lượng của một vị chí tôn đồng thời tác dụng lên thân một chuôi đao, là dạng thần binh gì có thể chịu được lực lượng cực đại đồng thời chồng lên nhau?

Đáp án là, cơ bản không hề có, ít nhất là cây bảo đao của Lệ Vô Bi cũng không thể nào chịu được ba cỗ lực lượng đồng thời đánh lên một điểm, cho nên bảo đao lập tức biến thành sắt vụn.

Cho nên chính xác mà nói, cây bảo đao của lãnh huyết chí tôn một nửa là bị hủy bởi tay hắn. Một quyền đầu của Mai tôn giả cũng chảy xuống một ít tơ máu.

Tay của nàng chính là thân thể huyền thú, dị thường cứng cỏi, thế nhưng cuối cùng cũng vẫn là huyết nhục chi thân, tại quá trình đối chọi với bảo đao, thủy chung vẫn nắm chặt dao phong, cuối cùng vẫn bị thụ thương. Thế nhưng điểm tổn thương này so với sự trả giá của Thạch Trường Tiếu cùng Lệ Vô Bi mà nói, thật sự là không đáng nói đến...Thật sự quá mức không có ý nghĩa.

Bởi vì này một kích này, đã báo trước kết quả của trận đấu thứ ba.

Bởi vì khi Lệ Vô Bi đứng ngẩn người ra, chỉ là trong nháy mắt, thế nhưng thân hình của Mai tôn giả đã cấp tốc nằm thẳng ra, ngả ra trên mặt đất, vừa mới đấu xong một kích, thân thể đang phi tốc trượt đi hướng tới Lệ Vô Bi, hai chân hung hăng đá tới xương ống chân của hắn.

Một cước này nếu như đạp trúng, Lệ Vô Bi vị lãnh huyết chí tôn này chỉ sợ sẽ phải đổi tên thành "Tàn phế chí tôn."

Tuyệt đối có thể đá nát hai đùi hắn.

Lệ Vô Bi cực kỳ khiếp sợ, chân phải vừa nhấc, thân thể trong nháy mắt xoay tròn hai vòng, bắn ra xa ba thước. Thế nhưng tiếp đó hắn phải hối hận vì hành động này. Bởi vì tại phía sau hắn chính là tên Thạch Trường Tiếu vừa mới rồi ngăn đòn giúp bản thân.

Hai cước này của Mai tôn giả bám lấy Lệ Vô Bi rồi lại công tới Thạch Trường Tiếu, một động tác muốn đánh tới hai mục tiêu. Cước pháp như mưa bao phủ lấy Thạch Trường Tiếu.

Thạch Trường Tiếu bị đòn tấn công này làm cho nhảy dựng lên, vừa rồi hắn bị Lệ Vô Bi che mất tầm mắt, tuy cũng biết tình hình khẩn cấp, thế nhưng không biết Mai tôn giả đã tiến tới gần trong gang tấc như vậy. Lệ Vô Bi lúc này lóe lên khiến hắn triệt để bại lộ tại đòn công kích của Mai tôn giả.

Một hồi luống cuống tay chân chống đỡ, đang muốn liều mình, đang lúc hắn chuẩn bị hành động, lại thấy Mai tôn giả chẳng biết lúc nào đã đứng lên, một luồng chưởng lực như Thái Sơn áp đỉnh rơi xuống. Không kịp đề khởi công lực, hơn nữa lại không thể lùi. Thạch Trường Tiếu cắn răng, nhắm mắt lại.

Một trận thanh âm bạo phát vang lên, sau khi hai tiếng bang bang vang lên, hai bên bả vai của Thạch Trường Tiếu đều bị trúng một chưởng, thân thể giống như tú cầu lăn ra ngoài.

Mai tôn giả lúc này mới nhanh như chớp lùi lại phía sau, trọn vẹn rời xa cách đó tám trượng, khiến cho Ưng Bác Không từ trên không trung rơi xuống, lúc này lại trúng một đòn bay lên, mà bản thân nàng lại tiến tới trước mặt Lệ Tuyệt Thiên, rồi tung ra liên tiếp ba chưởng lên người Lệ Tuyệt Thiên.

Tất cả các phương hướng mà Lệ Tuyệt Thiên có thể bỏ chạy đã bị phong tỏa, lúc này bị dính ba chưởng này thực sự đúng là không thể né tránh.

Mai tôn giả không hề có nửa điểm lưu tình, mà Lệ Tuyệt Thiên cả nội lẫn ngoại đều bị thương rất nặng. Có thể nghĩ được hậu quả của ba chưởng này. Thân thể của Lệ Tuyệt Thiên giống như tú cầu bay lên. Trong miệng điên cuồng phun máu tươi.

Mà Lệ Tuyệt Thiên cưỡng chế dùng huyền công nối lại chỗ xương gãy, tại thời khắc này toàn bộ đã bị gãy hết, triệt để gãy rời, toàn thân giống như người máu, máu tươi toàn thân bắn ra qua các lỗ chân lông.

Ống tay áo của Mai tôn giả bay lên, một tấm vải màu đen như thiểm điện cuốn lấy thân thể trọng thương của Lệ Tuyệt Thiên tung lên.

Động tác đó vừa vặn rơi vào đòn công kích Quỷ Ưng Cửu Thức của Ưng Bác Không đang phi xuống.

Một chiêu này chính là một chiêu có uy lực lớn nhất để giết người của Ưng Bác Không, cũng là một chiêu mà Ưng Bác Không cho tới giờ mới lãnh ngộ được. Đang muốn nhờ vào một chiêu này lập công, lại không ngờ trước mắt cảm thấy tối xầm, sau đó liền thấy được Lệ Tuyệt Thiên bi phẫn gần chết bị tung tới trước mặt mình, hắn đang hé miệng phun ra một cỗ máu tanh tới mặt mình.

Ưng Bác Không bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng thu chiêu, mau chóng tránh khỏi luồng máu tươi kia, hai tay tiếp được thân thể của Lệ Tuyệt Thiên, rồi như thiểm điện lướt ngang qua ba trượng, muốn tránh né hậu chiêu của Mai tôn giả.

Mai tôn giả đã ném Lệ Tuyệt Thiên lên, há có thể làm không công? Cho nên Ưng Bác Không rất minh bạch, vội vàng lánh sang một bên! Nhưng Ưng Bác Không phản ứng của hắn xem như đã nhanh, thế nhưng lúc này vẫn là chậm một bước.

Trên bụng truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, ba chưởng của Mai tôn giả đánh ra thì có hai chưởng thất bại, thế nhưng chưởng thứ ba lại đánh trúng, Ưng Bác Không quái dị kêu lên một tiếng, như diều đứt dây tà tà bay đi, rồi rơi xuống. Trên mặt ửng hồng một hồi, cực lực khống chế không được, cuối cùng phụt, phun ra một ngụm máu tơi, phun vào trên ngực Lệ Tuyệt Thiên.

Khinh công củaƯng Bác Không này vượt qua sự ảo diệu, vượt qua khỏi phạm trù mà Mai chí tôn dự đoán, nhưng lúc trước Ưng Bác Không lại thu chiêu đi đỡ Lệ Tuyệt Thiên, huyền công cơ bản cũng tự cắn trả, lại còn mất thời gian né tránh, Huyền khí hộ thân đã giảm tới mức thấp nhất, hơn nữa huyền công của Ưng Bác Không còn chưa có thâm hậu, giờ phút này đơn độc chịu một kích, cho nên hắn bị thương không nhẹ.

Mai tôn giả đang chiếm ưu thế, há có thể buông tha cơ hội tốt này? Thân thể lóe lên rồi biến mất, lúc xuất hiện đã ở phía trước của Lệ Vô Bi, giống như cuồng phong bạo vũ triển khai tập kích.

Giờ phút này Ưng Bác Không bay vèo! Sắc mặt càng thêm thảm hại, Thạch Trường Tiếu tại phía xa cách năm trượng, chỉ trong vài cái hô hấp chẳng khác gì giống như lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi đơn đả độc đấu!

Mà Lệ Vô Bi vừa rồi bị chấn tổn thương, bảo đao yêu như tính mạng cũng vừa bị phá hủy, đúng là ý chí chiến đấu đã bị đả kích nghiêm trọng. Thấy Mai tôn giả lại còn tìm tới mình muốn đơn đả độc đấu, tim và mật của hắn không khỏi muốn vỡ ra, liều mạng ngăn cản, cấp tốc lùi lại phía sau.

Rầm rầm rầm lập tức vang lên một tràng âm thanh, chẳng biết tại sao trên mặt đất đột nhiên bốc lên đầy bụi đất, một thoáng không thể thấy được năm đầu ngón tay.

Thạch Trường Tiếu vừa định tới hỗ trợ, thế nhưng trong đám bụi dày đặc chỉ có thể thấy mơ hồ hai bóng người, mà hai bóng người này đều mặc hắc y, căn bản không phân biệt được ai là Mai tôn giả, ai là Lệ Vô Bi.

Cứ như vậy do dự chỉ trong nửa giây, đột nhiên vang lên một hồi tiếng nện, tiếp đó Lệ Vô Bi kêu lên một tiếng đau đớn, một thân ảnh bị đánh trúng gục gã, là một thân người mặc hắc ý bó sát, đúng là Lệ Vô Bi!

Vị Lệ Vô Bi này trong miệng ùng ục phun ra máu tươi, cánh tay phải lúc này bị đánh cho gẫy gập lại.

Hiển nhiên cánh tay phải bị gãy tương đối nghiêm trọng. Đây cũng là Mai tôn giả hạ thủ lưu tình, không hạ đòn sát thủ, chứ nếu không, một đoạn cánh tay này của Lệ Vô Bi chỉ sợ không phải đã biến thành bột mịn không biết bay đi nơi nào rồi.

Đến tận lúc này, thằng bại đã rõ, liếc mắt có thể nhìn ra.

Bốn đại chí tôn chiến kẻ đứng đầu thiên phạt, bị thất bại thảm trọng.

Mai tôn giả có thể nói là thắng vô cùng sạch sẽ lưu loát, thậm chí bốn đại chí tôn chưa kịp dùng đòn đồng quy vu tận, thắng bại cũng đã rõ!

Mà trên thực tế, nếu như bốn người này cho dù dùng tuyệt chiêu ngọc đá đều tan, trong nháy mắt làm biến đổi cuộc chiến. Tuy không đến mức đánh bại Mai tôn giả, nhưng ít ra còn có thể có kết quả tốt hơn nhiều.

Bởi vì Thiên Địa Tù Lung của Mai tôn giả nhiều nhất chỉ có thể đối phó được với một người! Nếu như đối mặt với chí tôn, lại càng phải cố hết sức! Cho nên trong nháy mắt khi nàng thi triển Thiên Địa Tù Lung, lúc đó nàng không thể động thủ được với địch nhân. Thời khắc đó chính là lúc nàng gặp nguy hiểm nhất.

Cho nên Mai tôn giả không thể thi triển Thiên Địa Tù Lung, cũng không dám.

Thế nhưng mọi người đều sợ chết. Huống chi, trận chiến này thủy chung chẳng qua là trận chiến phân thắng bại, không phải là cuộc chiến sinh tử.

Thất bại cũng không phải là cần trả một cái giá rất lớn, người duy nhất phải trả cái giá lớn chính là Huyết Hồn sơn trang mà thôi. Cũng không có quan hệ lớn lắm tới các vị chí tôn khác.

Lệ Tuyệt Thiên ngươi không chịu cùng địch nhân ngọc đá đêu tan, há có thể đòi ba vị chí tôn khác làm thay? Cho nên chiến quả như vậy cũng không nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Ống tay áo của Mai tôn giả huy lên, lưu vân xoay tròn, cuồng phong một hồi nổi lên, trên chiến trận giống như là bị gió lốc thổi qua, một thoáng sau đám bụi tan đi, thân ảnh cao gầy của Mai tôn giả ẩn trong hắc bào rộng thùng thình lộ ra. Trên chiến trường, toàn thân hắc bào phiêu động bồng bềnh, ngạo mạn nhìn đời bằng nửa con mắt.

Đột nhiên trong đám người có một kẻ hít một hơi lãnh khí, kinh hãi kêu lên:

- Nhìn…Nhìn trên chiến trường...

Mọi người vội vàng nhìn lại, người người không khỏi hít một hơi lãnh khí: khắp chiến trường đều là đá hoa cương, trong vòng phương viên mười trượng, bị phạt mất một tầng, trọn vẹn là ba thước cao. Có thể phạt được một tầng như vậy không phải là việc khó, tin tưởng bất kỳ một vị chí tôn nào cũng có thể làm được, thế nhưng vấn đề là ở chỗ, không có thấy một viên đá nào bay tán loạn, cũng không có thấy tại nơi đó phát ra động tĩnh gì, vậy tảng đá đó tại sao lại bị phạt bay?

Chẳng lẽ nó tự mọc cánh bay đi?

Năm đại cao thủ mặc dù không có chân chính giao chiến sinh tử, thế nhưng năm người đều vận dụng công lực mạnh nhất của mình, vô thượng huyền công từ bốn phương kích khởi, đem một tầng đá chém đi, theo mức kịch liệt của đòn công kích mà tảng đá càng lúc càng bị bào mòn. Hơn nữa toàn bộ đều vô thanh vô tức biến mất...

Điều này Mai tôn giả đã là cố gắng hết sức để khống chế kết quả, nếu như không, với huyền công của năm đại cao thủ, lại mặc kệ hết thảy toàn lực thi triển, chỉ sợ cả ngọn núi nhỏ này hôm nay cũng biến thành bình địa!

Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong đồng thời thở dài. Kết quả như vậy bọn họ tuy đã sớm tiên đoán trước, thế nhưng lại không có nghĩ tới, lại nhanh như vậy!

Mà ngay cả Ưng Bác Không, Lệ Vô Bi, Thạch Trường Tiếu ba người vừa mới trên chiến trường cũng thật không ngờ, Thạch Trường Tiếu cùng Lệ Vô Bi kinh ngạc đứng đó, thần sắc trên mặt một hồi biến ảo.

Ưng Bác Không đem Lệ Tuyệt Thiên phóng trên mặt đất, xoay người bước đi vài bước, nghĩ muốn nói gì đó, cuối cùng lại không lên tiếng. Khuôn mặt đột nhiên đỏ lên.

Bốn đại chí tôn vây công cư nhiên vẫn bị bại.

Chiến quả như vậy, làm sao có thể khiến bốn vị chí tôn bình thường tự xưng là đỉnh phong này tiếp nhận? Một trận chiến ngày hôm nay, không chỉ đại biểu cho liên quân loài người bị thua, hơn nữa ngay cả uy danh của bốn đại chí tôn cũng bị đả kích cực lớn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.