Dị Thế Tà Quân

Chương 145: Q.3 - Chương 145: Long Hổ Phong Vân.




Lệ Tuyệt Thiên vừa xông lên, Thạch Trường Tiếu, Ưng Bác Không cùng Lệ Vô Bi ba người cũng không chậm trễ, thân hình nhanh chóng thay đổi vị trí.

Thoáng cái đã chiếm được phương vị tốt.

Tuy lúc trước không có thương lượng qua chiến lược gì, thế nhưng trong ba người có ai từng chưa trải qua trăm trận? Tùy tiện tìm ra vị trí của mỗi người, đều là vị trí tốt nhất để phối hợp ăn ý với Lệ Tuyệt Thiên!

Lệ Tuyệt Thiên lao ra, thân hình mờ dần, hắn sử ra tốc độ nhanh nhất phóng ra. Mai tôn giả hừ một tiếng, quyền đầu xuất ra.

Thân thể Lệ Tuyệt Thiên co lại rồi vọt tới trước mặt Mai tôn giả, lại giống như cá trạch trượt qua, ta ta bay ra ngoài, vị trí nguyên bản lúc đầu mà hắn đứng, đột nhiên xuất hiện một đạo quyền đầu, đồng thời Ưng Bác Không vọt người bay lên, hắn sử ta phi ưng thân pháp với tốc độ cao nhất, lăng không đập xuống. Quỷ Ưng Cửu Trảo thức thứ nhất.

Trường đao đen sì của Lệ Vô Bi lại lần nữa phát sáng đâm thẳng tới ngực Mai tôn giả, bao phủ phương viên năm thước trên thân nàng, một trận chiến này cho dù hao tổn một thanh bảo đao cũng xứng.

Cùng lúc đó, Lệ Tuyệt Thiên ở bên cạnh nhanh chóng thối lui, tựa như con quay cấp tốc bay ngược trở lại, thế tới biến thành chuyện ngược lại, từ bên cạnh lại lần nữa triển khai tấn công.

Công kích của bốn người có tiến có lùi, phối hợp có thể nói là thiên y vô phùng, dường như muốn dồn Mai tôn giả vào chỗ chết vậy, hơn nữa xem ra tựa hồ như bốn người đều đơn giản dùng quyền cước công kích, thế nhưng trong lòng Mai tôn giả lại biết rõ vô luận chỉ cần chống lại một người, tiếp đó sẽ phải đối phó với hậu chiêu của người còn lại, bị đối phương trong thời gian ngắn bị ba người còn lại tung đòn sát thủ.

Mai tôn giả đối mặt với bốn đại chí tôn liên thủ, cũng không dám khinh thường, một tiếng thét dài vang lên, thân thể xoay tròn, tránh qua song quyền của Thạch Trường Tiếu, hắc bào vù vù xoay lên, đao phong của Lệ Vô Bi đâm tới, mạnh mẽ đánh lên hắc bào.

Vừa xoay người, đồng thời thân thể vẫn vững vàng như trước, không hề bị dính một quyền, ngược lại còn thẳng tắp đánh tới Lệ Tuyệt Thiên.

Cùng khoảng thời gian đó, tay trái giơ lên, một đạo kình khí sắc bén phá không bùm một tiếng phát ra, nghênh tiếp đòn đánh của Ưng Bác Không.

Đồng thời đối mặt với sự vây công của bốn đại chí tôn, Mai tôn giả không ngờ lại không chút hoang mang, trong nháy mắt đã hóa giải thế công của bốn người, đồng thời không chút nào tỏ ra yếu thế, phản kích lại.

Lệ Tuyệt Thiên cắn răng, ngược lại một lần nữa gia tốc, trong bốn người, tất phải có một người xông ra liều mạng với Mai tôn giả, ba người khác có thể mượn cơ hội này vây kích đối phương. Nếu ba người kia không quyết đoán, nắm lấy cơ hội, bản thân Lệ Tuyệt Thiên lại không thể duy trì được lâu.

Hận ý của Lệ Tuyệt Thiên đối với Mai tôn giả làm hắn điên cuồng công kích, quyền đầu của hắn vang lên thanh âm đầu khớp xương bạo phát, ẩn ẩn còn có một tầng thanh khí bao phủ, hiển nhiên một quyền này đã dùng toàn lực, muốn cùng Mai tôn giả liều mạng.

Hắn đoán chắc Mai tôn giả sau khi bức lui ba người, thân pháp mặc dù ảo diệu, thế nhưng cũng không tránh khỏi cảnh cung giương hết đà, không thể đổi vị trí, chỉ có thể cùng mình liều mạng, Mai tôn giả cũng chỉ có một lựa chọn này mà thôi.

Sắc mặt Mai tôn giả thập phần lạnh lùng, trong lúc điện quang hỏa thạch nàng liền thu tay về, tiếp đó lại đánh ra một quyền phá không nghênh tiếp Lệ Tuyệt Thiên, đồng thời nàng hét dài một tiếng, hai cặp đùi liên tục đá ra bốn mươi chín cước, tất cả đều dũng mãnh phi thường, giống như là pháo hoa bắn lên không trung, ba người ở dưới còn đang phân thần, trên bầu trời đã liên tục vang lên thanh âm bạo phát. Mai tôn giả cùng Ưng Bác Không như thiểm điện đã giao đấu bảy tám chiêu.

Hai đạo bóng đen đồng thời lóe lên, Ưng Bác Không lại lần nữa lật mình bổ nhào lên trên không trung, Mai tôn giả chiếu theo nghiêng người vạch lên một quỹ tích mĩ diệu rơi xuống, trong nháy mắt rơi xuống, đột nhiên mũi chân xoay tròn, đồng thời tay áo rộng thùng thình tung ra, nàng bỏ qua Thạch Trường Tiếu cùng Lệ Vô Bi, hung dữ đánh về phía Lệ Tuyệt Thiên.

Nhìn điệu bộ này, ai nấy đều có thể thấy được khí thế đỉnh phong của Mai tôn giả, có một loại khí thế xưa nay chưa từng có, rõ ràng là muốn thừa dịp Lệ Tuyệt Thiên trọng thương mà giải quyết tên gia hỏa ghê tởm cũng là khó đối phó này trước.

Lệ Tuyệt Thiên quát to một tiếng, như thiểm điện cấp tốc lùi lại. Hắn tuy hy vọng cùng Mai tôn giả liều mạng, thế nhưng lúc này liều mạng lại là hành động cực đoan không có lý trí, sẽ bị Mai tôn giả tập trung để ý, chẳng khác nào đơn đả độc đấu.

Hơn nữa thực lực lực của mình lại bị hao tổn trước, lực cũ sắp cạn kiệt hết, mà lực mới chưa sinh ra, cho dù liều mạng cũng chỉ công cốc mà thôi. Mai tôn giả sau khi đánh gục chính mình cũng có thể tùy ý thoát đi.

Huống chi Ưng Bác Không chịu trách nhiệm đánh bay lên không trung, trên bầu trời tạm thời không có uy hiếp. Cho nên Lệ Tuyệt Thiên chỉ có thể lùi, mà lùi cũng không xong, Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong đang ở phương xa xem trận chiến, đồng thời rơi vào trầm tư.

Lệ Tuyệt Thiên vừa lui lại, thế nhưng thật bất ngờ là Mai tôn giả cũng không có đuổi theo, thậm trí cũng không hề có động tác truy kích, thân thể vạch trên bầu trời thành một đường dài thẳng tắp, nhanh chóng bay về phía Thạch Trường Tiếu.

Người còn chưa tới thế nhưng hai cước đã giống như mưa rền gió giữ mà tới.

Mục tiêu chính thức của Mai tôn giả không ngờ không phải là Lệ Tuyệt Thiên, mà là sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu, người này ở dưới mặt đất là uy hiếp lớn nhất của nàng, cũng là người còn dư sức nhất trong ba người, không bị thương tổn qua lần nào!

Hiển nhiên Mai tôn giả muốn đãi ngộ với hắn giống như hai người bị thương kia.

Trên mặt Thạch Trường Tiếu nổi lên vụ sắc mịt mờ, đôi mắt đột nhiên giống như hóa đá, tròng mắt cơ hồ biến thành màu trắng, hắn hét lớn một tiếng, song quyền bắn ra.

Đối chiến.

Hắn không thể lùi, bởi vì phía sau của hắn chính là Lệ Vô Bi, nếu như hắn lui, một chiêu này nhất định sẽ kiềm giữ Lệ Vô Bi. Với trạng thái bị thương vừa rồi của Lệ Vô Bi, một chiêu này thậm chí có thể khiến hắn không còn lực hoàn thủ.

Hai cước của Mai tôn giả khiến cho không khí chấn động, cũng không phải như hai cước bình thường. Nếu như Lệ Vô Bi bị một kích nốc-ao, bốn người hợp chiến coi như tan rã, như vậy chỉ với ba người, thất bại là chuyện không thể nghi ngờ.

Cho nên Thạch Trường Tiếu chỉ có thể lựa chọn đối chiến.

Cước thứ nhất của Mai tôn giả đá vào trên nắm tay Thạch Trường Tiếu. Toàn thân Thạch Trường Tiếu chấn động vội vàng thu quyền, để giảm bớt lực chấn động. Thế nhưng còn chưa có hành động, cước thứ hai của Mai tôn giả đã đá tiếp lên nắm tay chuẩn bị thu lại của hắn.

Thạch Trường Tiếu kinh hãi, tay trái vội vàng tung ra, thừa lúc thân thể còn chưa bị đẩy lùi mà tung ra một quyền cứu nguy, thế nhưng tay trái còn chưa tới, cước thứ ba như lôi đình vạn quân của Mai tôn giả hung hăng đập mạnh lên tay phải của hắn.

Chỉ một nắm tay đã bị liền ba cước tấn công. Thế nhưng nhìn Mai tôn giả dường như còn chưa có chịu ngừng công kích.

Hơn nữa cước trước so với cước sau lại mạnh hơn, thân thể Thạch Trường Tiếu lung lay sắp đổ, rốt cục nhịn không được phải lùi lại phía sau một bước.

Đúng lúc này, tay trái của hắn rốt cuộc cũng đã tới, thế nhưng chân trái của Mai tôn giả lúc này cũng được đá ra.

Cho tới giờ khắc này, thân thể của Mai tôn giả vẫn còn chưa rơi xuống đất. Quyền trái cùng chân trái đụng độ, phát ra một tiếng nổ mạnh, sau đó lại tái diễn một màn.

Lại là liên hoàn tam cước!

Hai cái đùi của Mai tôn giả tại thời khắc này giống như một chiếc kéo, thế nhưng mỗi lưỡi kéo lại nặng giống như là một quả núi vậy.

Thạch Trường Tiếu cảm thấy lồng ngực nhói đau, dường như lục phủ ngũ tạng trong lồng ngực cũng bị chấn động, rốt cục thân thể thất tha thất thểu lui xuống, chỉ cảm thấy lỗ mũi hơi ngứa, một tia máu tươi phun ra, rốt cuộc hắn đã bị nội thương.

Mà đồng thời trong lúc này, Lệ Vô Bi cũng không có phụ Thạch Trường Tiếu chịu bị thương sáng tạo ra cơ hội, thân hình như quỷ mị lóe lên, trường đao trong tay thế như chẻ tre "Xoạt" Một tiếng đâm vào hắc bào của Mai tôn giả.

Còn chưa kịp mừng rỡ khi một kích đắc thủ, lại đột nhiên phát hiện sau khi trường đao đâm vào, lại có cảm giác rỗng không, tâm niệm vừa động, lại cảm thấy mũi đao không đi vào được nữa, tựa hồ bị vật gì đó cản trở, sau đó thấy tay trái của Mai tôn giả từ trong hắc bào duỗi ra, trong lòng bàn tay chặt chẽ nắm lấy mũi đao, hung hăng đẩy về phía trước!

Tay của nàng nắm lấy mặt lưỡi cưa của thanh thần đao thần lợi hại như vậy thế nhưng lại không hề bị ảnh hưởng!

Lúc này, Lệ Tuyệt Thiên cùng Ưng Bác Không một trên, một sau điên cuồng đánh tới. Tay trái của Mai tôn giả nắm lấy đao phong, thừa dịp Lệ Vô Bi đang cố gắng chống lại lực đẩy của mình, nàng cong ngón tay trỏ lại, sau đó bắn lên thân đao ba cái.

Sau đó Mai tôn giả một mực lơ lửng giữa không trung, hắc bào phần phật, sừng sững giống như một khối thiết bản, không để ý tới Lệ Tuyệt Thiên đang đánh úp sau lưng, hai cánh tay trong nháy mắt biến ảo thành chưởng ảnh thiên biến vạn hóa, mang theo bão táp gào thét, một trăm chưởng rót thành một cái hình tam giác trắng tinh, thanh thế mênh mông cuồn cuộn. Lại lần nữa đánh bay Ưng Bác Không lên không trung.

Thân thần đao của Lệ Vô Bi bị ngón tay Mai tôn giả bắn ba cái, cảm giác như trong ngực hắn phát ra tiếng nổ rầm rầm.

Giống như là có người dùng một cái cự trùy thật to hung hăng đập ba cái trên lồng ngực mình, hai mắt nhất thời mờ đi, một thoáng hoảng hốt hình ảnh méo mó, nhưng lại là không thể khống chế bị kình phong của Mai tôn giả đánh bật sang một bên, vừa vặn bay về phía Thạch Trường Tiếu.

Loảng xoảng, leng keng, vài tiếng vang lên, bảo đao trong tay Lệ Vô Bi đã biến thành nhiều mảnh sắt vụn, leng keng rơi trên mặt đất. Trong tay Lệ Vô Bi chỉ còn lại có một cái chuôi đao ngắn ngủn!

Chuôi đao này chính là một món thần binh lợi khí hiếm có trên đời, không ngờ chỉ thoáng cái đã biến thành sắt vụn, trong lòng Lệ Vô Bi vô cùng tiếc nuối, cơ hồ ngây dại đứng đó.

Thanh đao này lúc đấu cùng Xà Vương, cũng đã xuất hiện một ít vết nứt nhỏ, Lệ Vô Bi mặc dù biết thế nhưng cũng không quá để ý, cảm thấy với huyền công của mình, cùng bốn người vây công, chỉ cần sống qua trận chiến này là có thể sửa chữa được thanh đao.

Nghĩ như vậy, thế nhưng lúc này khi Mai tôn giả bắn ra ba chỉ, không ngờ lại khiến thanh đao vỡ vụn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.