Dị Thế Tà Quân

Chương 144: Q.3 - Chương 144: Bốn đại chí tôn chiến thiên phạt.




Đại chiến bắt đầu.

Ưng Bác Không hừ một tiếng, dẫn đầu đám người ôm quyền nói:

- Mai tôn giả, bản thân Ưng Bác Không tới lãnh giáo đây!

Tiếng như kim thạch vang vang không dứt, Ưng Bác Không tuy bài danh bét bảng bát đại chí tôn, thế nhưng cả đời ham chiến.

Lại thêm lúc trước hắn đã được thể nghiệm qua khí thế khủng bố của vị thần bí cao nhân kia, thực lực của Mai tôn giả tuy cũng kinh người tương tự, bên ngoài tuy Ưng Bác Không tán thưởng cùng kinh ngạc, thế nhưng lại không hề sợ hãi, riêng lấy việc tâm tình ra mà nói, lại hơn đám người còn lại.

Sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu theo sát phía sau, tao nhã cười:

- Mai tôn giả, tại hạ là Thạch Trường Tiếu.

Lệ Vô Bi vừa mới lui xuống, nghiêm mặt đứng đó hồi lâu, rốt cuộc cũng chậm rãi đi tới, lãnh nghiêm mặt nói:

- Mai tôn giả, tại hạ không cần phải giới thiệu đúng không?

- Rất tốt, cũng chỉ có ba người các ngươi thôi sao?

Mai tôn giả hừ một tiếng, không khỏi có phần thất vọng, ba người này nhiều nhất là tương đương với Hạc Vương, Hùng vương, Xà Vương hợp lực, thậm chí còn còn có phần yếu hơn một nửa bậc, không phải là đối thủ của mình, nỗ lực lắm cũng chỉ đủ tư cách mà thôi.

- Chậm đã, tham chiến còn có lão phu nữa.

Một tiếng rống to đầy bi phẫn vang lên, Tuyệt Thiên chí tôn Lệ Tuyệt Thiên run rẩy đứng lên. Tuy bản thân bị trọng thương, thế nhưng thủy chung cuối cùng hắn cũng là một trong những bát đại chí tôn. Gượng đứng dậy không có rời đi, giờ phút này muốn đòi lại mặt mũi từ trên người Mai tôn giả, Lệ Tuyệt Thiên cũng chỉ còn có cơ hội này để vãn hồi, nhờ vào ba đại chí tôn khác để đánh bại Mai tôn giả mới có thể triệt để rửa sạch sỉ nhục của bản thân, thậm chí còn có thể rửa nhục của ngày hôm trước nữa, nếu như đơn đả độc đấu, Lệ Tuyệt Thiên cả đời cũng đừng mong.

Cho nên tuy hắn bị trọng thương, nhiều đốt xương bị gẫy, nội thương cũng không nhẹ, thế nhưng hắn đã sớm lợi dụng thời gian lúc Lệ Vô Bi cùng Xà Vương chiến đấu để nối lại những đốt xương bị gãy, sau đó lại tự vận khởi bí pháp "Nghịch thiên đại pháp". Thà rằng hao tổn thọ nguyên, cũng muốn để bản thân đạt được trạng thái tốt nhất, còn dùng kỹ năng huyền công của bản thân để khôi phục chỗ xương gãy.

Một trận chiến này đối với Lệ Tuyệt Thiên mà nói vô luận như thế nào cũng là trận quyết định, dù thế nào cũng muốn trong trận đấu này tỏa sáng, khiến cho người người khiếp sợ!

- Mai tôn giả, cái gọi là phong thuỷ luân lưu chuyển, ngươi ngày trước ban thưởng hậu hĩnh, bây giờ để bổn tọa trả lại cả nhé.

Lệ Tuyệt Thiên ô ô thở hổn hển, ánh mắt hung hăng nhìn Mai tôn giả, phảng phất như đang nhìn cừu nhân bất cộng đái thiên vậy!

Trên thực tế chính là như vậy, cừu hận giữa hai người đã lớn tới mức bất cộng đái thiên, vĩnh viễn không có con đường hóa giải. Hoặc có lẽ với Mai tôn giả không coi là như vậy, bởi vì nàng là người thắng, nhưng đối với Lệ Tuyệt Thiên mà nói chính là nhục nhã đời này vĩnh viễn không cách nào giải thoát, trừ phi hắn thực sự có thể đánh bại Mai tôn giả.

- Lệ Tuyệt Thiên, ngươi có ý muốn liều mạng với ta sao?

Với tu vi của Mai tôn giả, tự nhiên chỉ cần liếc mắt nhìn đã phát hiện ra được tình trạng trọng thương của Lệ Tuyệt Thiên, nàng không khỏi có phần trắc ẩn, chính nàng cũng biết, Lệ Tuyệt Thiên hoàn toàn vô tội, chẳng qua là khi mình nóng giận nhất, Lệ Tuyệt Thiên lại xảo diệu hai lần đều xuất hiện, cho nên mới bị vạ lây.

Mà hai đoạn thời gian này đúng là lúc mình buồn bực nhất, thống khổ nhất, bi phẫn nhất trong đời. Cho nên phải cần một người để phát tiết, vị Lệ Tuyệt Thiên đệ nhị chí tôn này tự nhiên lại không nhường ai xông lên cãi lại.

Vô luận là thân phận hay huyền công, Lệ Tuyệt Thiên đều là nhân tuyển thích hợp nhất, cho nên hắn mới gặp bi kịch.

Mà bi kịch này hoàn toàn do hắn vô tình tạo ra.

Bởi vì sĩ khả sát bất khả nhục. [kẻ sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục]

Mai tôn giả tự nhiên là minh bạch đạo lý này, thế nhưng mình lại ở chỗ vạn người chú ý mà tới bạt tai đánh đập, khiến vị Lệ Tuyệt Thiên chí tôn này đều bị mất sạch thanh danh chỉ trong chốc lát!

Hắn không tìm chính mình liều mạng đó mới là chuyện lạ, mà luận thực lực của hắn, vốn kiếp này vô vọng phục thù, thế nhưng lần này chí tôn liên thủ coi như là một cơ hội hiếm có, hắn nào có thể chịu bỏ qua!

- Đáng giá không?

Trong ánh mắt của Mai tôn giả hơi có chút ân hận, nhắc nhở:

- Nghịch thiên đại pháp một lần sử dụng cần phải trả một cái giá rất lớn, Lệ Tuyệt Thiên ngươi hẳn là rất rõ ràng. Vì chuyện này mà phải trả một cái giá lớn như vậy, ngươi thực sự không lo lắng sao? Nếu như lúc này hối hận chỉ cần tản đi công lực, tu luyện ba năm là có thể khôi phục, vẫn còn kịp!

- Không! Đã muộn rồi, đã sớm không còn kịp nữa rồi!

Ánh mắt Lệ Tuyệt Thiên giống như hỏa diễm thiêu đốt, thê lương nói:

- Mai tôn giả, ngươi cũng biết sợ sao? Ngươi nên biết lúc trước ngươi làm mất sạch mặt mũi của Lệ mỗ. Thời khắc này đã không còn kịp rồi, Lệ Tuyệt Thiên ta cũng có danh dự, sỉ nhục như vậy, duy chỉ có dùng máu để rửa, không còn con đường thứ hai!

- Ha? Sợ? Ta sợ ngươi? Ngươi muốn rửa sạch sỉ nhục, là có ý muốn lấy mạng ta?

Mai tôn giả nhẹ nhàng nở nụ cười, hắc bào như gợn sóng nhẹ nhàng lắc lư.

- Đúng là như thế!

Lệ Tuyệt Thiên nặng nề nói:

- Vì thanh danh cả đời của Lệ mỗ, còn xin Mai tôn giả nên cẩn trọng giữ lấy cái đầu của mình đó!

- Giữ lấy cái đầu? Ha ha... Lệ Tuyệt Thiên, ngươi khuyên ta nên cẩn thận giữ lấy đầu mình, lời này chỉ phù hợp để bố thí cho kẻ yếu mà thôi. Lúc này bản tôn tâm tình rất tốt cho nên mới phát ra một lần thiện tâm, cư nhiên bị ngươi nói thành "Sợ" Thật không biết nói ngươi là ếch ngồi đáy giếng hay nên nói ngươi ngây thơ đây!

Mai tôn giả nhịn không được trào phúng cười, lắc đầu nói:

- Lệ Tuyệt Thiên, nếu như ngươi thực sự có bổn sự này...Cái đầu này của ta sẽ đưa cho ngươi như thế nào đây? Chỉ sợ rơi đầu chính là ngươi đó.

- Đến tột cùng là ai rơi đầu, Mai tôn giả hiện tại kết luận có vẻ như quá sớm rồi đó.

Lệ Tuyệt Thiên nặng nề hừ một tiếng, nói:

- Mai tôn giả nói không sai, danh khí của Lệ mỗ ở trong mắt tôn giả không đáng giá một xu, thế nhưng ngươi ở trong mắt Lệ mỗ lại rất trọng yếu đó!

- Hôm nay đánh một trận xong, chỉ sợ bài danh trong bát đại chí tôn sẽ có biến đổi a...

Mai tôn giả toàn thân núp trong hắc bào, thản nhiên nói, tựa hồ như có một loại mất mác:

- Nhiều năm đã qua cho tới nay, chính là vì cố kỵ cuồng phong chí tôn Bố Cuồng Phong đứng đầu, cuồng phong thần Phong Quyển Vân tu vi đã sớm bình cảnh, nhưng vẫn chậm chạp không thể tiến thêm, trở thành chí tôn... Ha ha... Sau ngày hôm nay, bát đại chí tôn sẽ có một chỗ trống, hy vọng là Phong Quyển Vân sẽ có tâm trạng để tiến lên a.

Bố Cuồng Phong ở phía xa xa, mỉm cười nói:

- Tôn hiệu cuồng phong chí tôn đã sớm không còn thuộc về ta nữa rồi, lời này của Mai tôn giả đã đánh giá quá co Bố mỗ a.

Mai tôn giả hừ hừ cười nói:

- Nhưng mà vị lãnh huyết chí tôn kia sau khi đại chiến còn có đảm lược vây công ta, chắc là muốn đi chết thay đây? Thật không biết là xuất phát từ lập trường gì mà lại dám xuất thủ! Thật tưởng là bản tôn không biết giết người sao?

Hai câu này của Mai tôn giả có thể nói có ý nghĩa rất sâu sắc, sau khi làm bị thương Lệ Tuyệt Thiên, lại nói trúng tim đen nguyên nhân thực sự khiến cuồng phong kiếm thần Phong Quyển Vân không thể tấn cấp trở thành chí tôn, điều này cũng là vì đả kích tới ý chí chiến đấu của Ưng Bác Không!

Người ta nguyện ý nổi danh cùng ngươi, thậm chí cam tâm nhường ngươi một bậc, căn bản không phải là yếu hơn ngươi, người ta đã sớm có thể trở thành chí tôn, là bởi vì tiền bối chí tôn, bị ngươi chụp lấy tiện nghi mà thôi. Không thể không nói, Ưng Bác Không thích đọ sức, lúc này nghe xong đám người nói, trong lòng nặng nề mà chấn động.

Sau đó Mai tôn giả lại đem mục tiêu hướng tới Lệ Vô Bi, vạch trần việc hắn bị thương, cho dù có xông lên, cũng chỉ là chỗ đệm lưng, không chừng sẽ bị mấy vị chí tôn khác lấy làm lá chắn cũng nên...

Những lời này đối với người khác mà nói, khả năng hiệu quả còn không có rõ ràng như vậy, thế nhưng đối với căn bệnh đa nghi rất nặng của Lệ Vô Bi mà nói, thật sự là một câu nói đúng tim đen.

Sở dĩ lúc trước hắn chần chờ chính là vì nguyên nhân này.

Trong lúc chí tôn cạnh tranh, cũng có chút kịch liệt. Nếu như tại thời khắc nguy hiểm, hi sinh Lệ Vô Bi mà bảo toàn được bản thân, lại còn tiêu diệt được đối thủ cạnh tranh nữa, tất nhiên bản thân sẽ tìm cơ hội xuất thủ, dành lấy danh hiệu.

Đây là chuyện tình mỹ diệu cỡ nào?

Nhưng nếu muốn đoạt được quang hoa anh hùng của hắn, thật sự là không thể nào, thế nhưng cho dù biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn muốn làm!

Nhưng Mai tôn giả vừa nói lời này ra khỏi miệng, sau khi Ưng Bác Không biến sắc, chính là Lệ Vô Bi, quang vinh anh hùng trên đại lục, đối với một người chết mà nói, chỉ là một khối trang sức mà thôi.

- Mai tôn giả công tâm chi kế thật sắc bén, Thạch mỗ bội phục, thế nhưng Mai tôn giả chỉ sợ đã dùng nhầm đối tượng rồi.

Thạch Trường Tiếu ha ha cười nói:

- Bốn người bọn ta đều là thân kinh bách chiến, tùy tiện một người cũng có thể là tổ sư công tâm chi kế, trước mặt chúng ta mà Mai tôn giả lại thi triển thủ đoạn này, có phải là quá coi thường chúng ta hay không? Huống chi bốn người chúng ta lại đứng cùng một chiến tuyến, trên vai đều là sinh mạng của hàng tỉ dân chúng đại lục, há có thể trúng kế của Mai tôn giả? Thử hỏi nếu như Mai tôn giả có thể tự tin đối với bản thân nhự vậy, sẽ không tốn nước miếng như vậy chứ?

Hắn vừa nói xong, hai người còn lại lập tức tỉnh ngộ.

Lệ Tuyệt Thiên hung hăng hét lớn một tiếng:

- Nhiều lời vô ích, xông lên chân chân thật thật mà đấu chưởng đi thôi! Hôm nay để bốn người chúng ta lĩnh giáo bản lãnh của vị đứng đầu thiên phạt đi!

Rầm rầm, không ngờ Lệ Tuyệt Thiên không để ý tới thương tích, liền xông lên trước. Năm người hỗn chiến, nếu có người xuất thủ trước! Mà người xuất thủ đầu tiên đều chịu thiệt thòi nhất, thế nhưng lại tạo cơ hội cho những người khác.

Đừng xem Thạch Trường Tiếu dùng ngôn ngữ để phá tan tâm kế của Mai tôn giả, thế nhưng công bằng mà nói, bốn đại chí tôn, một người cũng không sợ thủ đoạn cường hoàng của Mai chí tôn, dưới mắt chính là đại họa lâm đầu, không thể không chiến.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù trận chiến này chính thức thất bại, ngoại trừ Lệ Tuyệt Thiên ra, ba đại chí tôn khác cũng chưa chắc có tổn hại gì, nhưng Lệ Tuyệt Thiên lại không được như thế.

Đại chiến nhân thú lúc trước, Huyết Hồn sơn trang của hắn đã bị hủy đi một nửa, mà lúc trước lại bị Mai tôn giả làm nhục như vậy, hơn nữa hắn dựa vào sự an nguy của đại lục mà lập mưu mưu hại Quân Vô Ý, quả nhiên là thanh danh coi như vứt đi, bạn bè rời xa, nếu như không cách nào chiến thắng Mai chí tôn, hết thảy đều sẽ tiêu tan!

Cho nên người khác có lựa chọn, thế nhưng Lệ Tuyệt Thiên lại không còn sự lựa chọn! Chỉ có thể được ăn cả ngã về không mà thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.