Đi Tìm Dấu Chân Của Hạnh Phúc

Chương 3: Chương 3: Bị… “Gả Bán” (Bản Mới)




Chương 3: Bị… “gả bán”

Từ đằng xa nhìn lại đã thấy cổng hoa rực rỡ nổi bật, An Du thầm than: “Quả nhiên chú Nam gả con gái rượu! Ây, thế nào hôm nay, dì Mai cũng mệt chết cho coi…”.

Chú Nam và dì Mai trong miệng An Du chính là ba mẹ của Lý Lynh Thy, từ khi cô và Lý Lynh Thy quen biết nhau, rồi trở thành chị em thân thiết như bây giờ, cô luôn rất kính trọng hai vị trưởng bối này.

Có thể họ chỉ là người nông dân chân lấm tay bùn, cũng có thể chỉ là một người thương nhân nhỏ, nhưng quan trọng hơn hết, họ là bậc cha mẹ luôn hết lòng vì con cái.

Sở dĩ Lý Lynh Thy thẳng thắn, tinh nghịch đến nỗi chẳng kiên dè ai, cũng do bởi được ba mẹ hết mực cưng chiều.

Lý Thành Nam không giống như anh chị em, cha chú trong nhà, luôn mang tư tưởng trọng nam khinh nữ. Đối với ông, Lý Lynh Thy chính là báu vật trời ban. Ông cũng chẳng để ý việc con trưởng nam phải sanh cháu đích tôn làm gì, dù sao, trong nhà ông cũng còn mấy đứa em trai. Vậy nên ông và vợ mình - Nguyễn Ngọc Mai quyết định chỉ sanh một đứa con gái, mặc kệ ai nói gì cũng không sanh thêm đứa nữa.

Nhưng cưng chìu không có nghĩa là dung túng, mỗi lần Lý Lynh Thy phạm lỗi cũng phải chịu phạt như thường.

Bất quá, lần bại lộ chuyện Lý Lynh Thy và Lâm Bách Tùng quen nhau, cái mông của Lý Lynh Thy quả thật có hơi chịu khổ một chút.

Lúc bị dì Mai bắt gặp cảnh hai đứa hôn nhau bên bờ sông, Lý Lynh Thy đang đỏ mặt như trái gấc, trực tiếp bị dì Mai xách lỗ tai về nhà.

“Con gái cưng của mẹ, mới tí tuổi đầu bày đặt yêu đương hôn hít hả? Về nhà xem ba mày trị thế nào. Hừ.”. Xém tí nữa, dì Mai đã tức hộc máu.

Buổi trưa, dì Mai nghe Lý Lynh Thy kêu rằng: buổi chiều sẽ xuống mé sông hái bông lục bình cho bà làm gỏi. Ai ngờ, bà dọn cơm ra xong mà cũng không thấy bóng dáng con gái cưng đâu. Đến khi tìm ra Lý Lynh Thy, lại thấy cô con gái cưng này đang diễn cảnh người lớn trong phim tình cảm.

Lâm Bách Tùng vội vội vàng vàng chạy theo xin xỏ. Đến trước cổng nhà thì bị nhốt bên ngoài, đi đi lại lại hơn nửa tiếng cũng không có cách nào vào trong.

Bỗng dưng, Lâm Bách Tùng nghe thấy tiếng khóc thét vọng ra, con mèo Mập tam thể của nhà Lý Lynh Thy cũng “méo” lên một tiếng, rồi vọt ra ngoài cửa sổ. Lúc đó, tim Lâm Bách Tùng muốn rớt ra ngoài, không kịp suy nghĩ đã vội vàng leo rào vào để giải cứu người yêu.

May mà An Du vừa vặn đi học thêm về, từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng đó. Mới đầu, cô còn tưởng tên ăn trộm nào chập mạch, dám ăn trộm giữa ban ngày, nhìn kỹ một chút, An Du mới hốt hoảng kêu lên: “Tùng Khờ! Cậu bị khỉ nhập à, leo rào làm gì hả? Mau nhảy xuống cho mình!”.

Đầu Lâm Bách Tùng đã đầy mồ hôi, khi quay mặt qua thấy An Du thì hai mắt biến thành hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không. Anh buông tay, nhảy phắt xuống đất. Vừa định đứng lên chạy tới chỗ An Du, lại giẫm phải dây giầy: “Ọach…”.

“Haizzz... Cái mắt kính thứ tám đã ra đi.”. An Du than nhẹ một câu, cô bóp thắng xe đạp, xuống xe, dựng chống xe cẩn thận mới bước tới đỡ Lâm Bách Tùng đứng dậy. Quả nhiên, cái kính cận của Bách Tùng đã không từ mà biệt.

Lâm Bách Tùng bắt được cánh tay An Du, lay tới lay lui, miệng há ra, thở hồng hộc: “Không sao, không sao. An Du à, nhanh một chút… Cậu… vô nhà… xem Thy Thy thế nào dùm mình đi… Nhanh đi, nhanh đi mà...Nếu… nếu không chút nữa chết người đó, mình mới nghe tiếng thét… của Thy Thy rất thảm thiết. An…”.

Cô nhướng mày lên, vỗ vỗ lên lưng Lâm Bách Tùng cho anh dễ thở, đôi mắt tinh tường đảo quanh một vòng, một lát sau, An Du mới bất đắc dĩ mở miệng: “Hai người bị lộ rồi à?!”.

Lâm Bách Tùng như con kiến bò lên chảo nóng, nghe An Du hỏi xong, lại lí nhí lên tiếng: “Bị… bị dì Mai bắt gặp lúc đang…hôn nhau.”.

Dù An Du đã đoán trước kết quả này, nhưng nghe Lâm Bách Tùng nói ra tình huống cụ thể, cô có chút ngây người. Cô liếc nhìn vào trong nhà, chậc chậc lưỡi mấy cái liên tiếp, rồi quay qua đập một phát lên vai Bách Tùng: “Được lắm Tùng Khờ, khu vực nguy hiểm mà hai cậu cũng không biết tự kiềm chế.”.

Bách Tùng vò vò tóc: “An Du, đừng có nói nữa, nhanh vào cứu người đi. Xong chuyện này, mai mốt mình làm người hầu của cậu cũng được.”.

Nhìn khuôn mặt gấp đến sắp khóc của Lâm Bách Tùng, An Du nhịn không được phì cười: “Mình đây nhận người hầu như cậu không nổi, cậu làm người hầu cho Thy Thy được rồi.”. Cô xoay người, tụt ba lô trên vai xuống, mở dây kéo lấy ra một cái chìa khóa: “May cho cậu là mình đang giữ chìa khóa của Thy Thy đó!”.

“Cạch…két két…”

“Xong, đi vô đi!”. An Du nghiêng người, ra hiệu cho Lâm Bách Tùng đi vào trước.

Lâm Bách Tùng khẩn trương: “Cậu không vô à, cậu đừng có thấy chết không cứu chứ!”.

An Du không trả lời, cô xoay người đi ngược lại. Tới bên chiếc xe đạp, cô gạt chống xe, đi vào lướt qua người Lâm Bách Tùng, cũng không quên lườm anh một cái.

Bách Tùng khép nép đi theo cô, vừa ló đầu vào cửa đã thấy “bị cáo” Lý Lynh Thy khoanh hai tay quỳ trên… ghế salon, chú Nam thẩm phán ngồi trên ghế đối diện, tay cầm tách trà bằng sứ nhâm nhi, còn dì Mai – “nữ anh hùng bắt cướp” lại cầm cây gắp than và một túi xốp đen, đang xử lý thi thể… con chuột chết.

Chú Nam thấy An Du đi vào thì hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ra, ông cười hiền từ, ngoắc ngoắc tay, bảo cô tới ngồi bên cạnh mình. Ông vừa định hỏi han thì lại thấy Lâm Bách Tùng thụt thụt ló ló sau cánh cửa, khóe môi đang cười cũng đột nhiên tắt ngấm: “Đã vô tới cửa sao không đi vào đi. Tao đâu có mần* thịt bây đâu.”.

*Mần: đồng nghĩa với từ ‘làm’

Lâm Bách Tùng sợ thì sợ, nhưng thấy Lý Lynh Thy cũng không hề hấn gì liền thở ra một hơi, tay phải quẹt mồ hôi trên trán, cúi đầu thật thấp đi đến bên cạnh chỗ Lý Lynh Thy: “Dạ con chào bác Nam.”.

Chú Nam đặt cốc trà trên tay xuống mặt bàn, hừ lạnh: “Tao nghe Thy Thy kể hết rồi, giờ bây nói tao nghe coi. Tụi bây mới tí tuổi đầu, ăn chưa no, lo chưa tới, vậy mà còn yêu với đương. Qua Tết, thêm mấy tháng nữa là thi đại học rồi, yêu đương kiểu đó rớt đại học hết chứ nói gì tương lai hả.”.

Dì Mai “hủy thi” xong đi vào, ngồi xuống cái ghế bên cạnh chú Nam cũng bất mãn: “Tao với ba bây cũng biết con nít tụi bây giờ lớn nhanh, nhưng mà mới có học cấp ba hà, đợi bây công thành doanh toại thì yêu cũng chưa muộn mà con!”.

Từ lúc Lý Lynh Thy thấy Lâm Bách Tùng đi vào với An Du, thì biết mình có thêm đồng minh vững chắc, cô giả vờ khịt khịt mũi, phát ra giọng nhõng nhẽo: “Ba, mẹ, đợi tới đó con già rồi ai thèm yêu. Giờ yêu rồi phấn đấu từ từ cũng được mà. Ba mẹ nghĩ coi, mình con chưa chắc làm nên cái gì, có thêm Bách Tùng nữa thì tỉ lệ thành công cao thêm một phần mà.”.

Chú Nam và dì Mai cũng lúc quăng cho Lý Lynh Thy ánh nhìn cảnh cáo, kiểu như: nếu con không im miệng, ba mẹ liền khâu miệng con, làm cho cô giơ tay che miệng, sau đó chu chu môi ủy khuất, lại khéo léo nháy mắt với An Du.

An Du đã có hơn một trăm cái kịch bản cho vụ này, nên cứ lôi ra một cái mà dùng thôi. Thật ra, chú Nam và dì Mai không khó tính là bao, chẳng qua họ chỉ có một đứa con gái, người ta cẩn trọng mười, bọn họ phải cẩn trọng một trăm.

Có cha mẹ nào không mong muốn con mình lớn lên thành công, có một gia đình hạnh phúc, con cháu đầy đàn đây chứ?

An Du dựa vào điểm đó mà đánh vào, cộng thêm độ tin tưởng và an tâm của hai người đối với cô, cuối cùng, An Du đã “đàm phán” thành công. Mặc dù, thái độ của chú Nam và dì Mai chỉ được gọi là tạm chấp nhận, nhưng để được như vậy đã là bước đầu tiến tới chiến dịch hoàn toàn giải phóng rồi.

Thực ra, lý luận An Du đưa ra rất đơn giản. Lý Lynh Thy sớm muộn gì cũng kết hôn, để cô ấy lựa chọn mấy chàng tính tình xốc nổi, ở xa tít mù khơi, gia cảnh lại không rõ ràng, lỡ đâu sa chân lỡ bước, rơi vào hố sâu không đáy là khổ cả đời, thêm cái cảnh “chim kêu vượn hú biết nhà má đâu” đã đủ khiến hai ông bà đã xiêu lòng.

Riêng Lâm Bách Tùng, nhà hai bên chỉ cách một con sông, ba mẹ là nông dân chất phát hiền lành, họ hàng trong nhà cũng theo nghiệp nhà giáo. Tính tình anh vừa đúng chuẩn hai lúa, cư xử hơi khờ khạo nhưng học hành cũng xếp top 10 đứng đầu trong khối, sau này vừa có thể làm ra tiền, vừa chắn chắn vô cùng ngoan ngoãn mà nghe lời Lý Lynh Thy. Anh cũng là con một, nên không lo Lý Lynh Thy vướng vào chuyện chị dâu em chồng gì cả. Quan trọng hơn, lúc họ có con, ông bà ngoại như chú Nam và dì Mai cũng dễ bề thăm cháu.

Nhờ miệng lưỡi sắc bén của An Du, cộng với giọng điệu chậm rãi kiên định, thêm cái biểu hiện vâng vâng dạ dạ, liên tục gật đầu hứa hẹn của Lâm Bách Tùng, hai ông bà đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà than nhẹ: “Ừ, thì con gái là con người ta.”.

Đồng ý thì đồng ý nhưng cái tội giấu cha gạt mẹ vẫn phải trị đến cùng, kết án là: “Mười roi tre vô đít, tao không thương lượng với bây nữa. Bà vô lấy cái roi ra cho tui!”. Chú Nam vừa “tuyên án” xong, Lý Lynh Thy đã nước mắt ngắn nước mắt dài: ‘Giỡn à, mười roi tre đó, mấy đêm tới cô làm sao mà ngủ.’.

Lâm Bách Tùng nhìn người yêu sắp chịu tội, cũng nổi máu anh hùng, quyết có nạn cùng chịu với Lý Lynh Thy. Chú Nam thấy thằng nhỏ này coi bộ cũng ưng ý, gật đầu, không nói hai lời cầm roi từ tay dì Mai vụt vào mông Lâm Bách Tùng, anh đau điếng nhưng cũng chẳng dám rên một câu.

Đúng ra, nếu đào xới sâu thêm thì cũng không có ai muốn chia rẻ đôi trẻ này, bởi lẽ họ là thanh mai trúc mã. Lý Lynh Thy xinh xắn, nhưng Lâm Bách Tùng cũng đẹp trai, cao lớn. Bị gọi là Tùng Khờ bởi vì bản tính anh chàng hiền lành, ít nói, từ nhỏ tới lớn đều bị Lý Lynh Thy ăn hiếp.

Không học chung lớp thì thôi, hễ mà học cùng thì thể nào cũng dính một chỗ, trong trường ai không biết Lý Lynh Thy là nữ hoàng của Lâm Bách Tùng, bảo đi hướng đông thì tuyệt đối không được liếc mắt một chút sang hướng tây.

Thế nên khi hai người bọn họ thưa chuyện cùng ba mẹ Lâm Bách Tùng cũng được tán thành vô điều kiện.

Bây giờ nhìn lại thì “miền Nam đã hoàn toàn giải phóng”, hôn lễ này bắt đầu được chuẩn bị kể từ ngày bọn họ có kết quả xét tốt nghiệp. Lâm Bách Tùng tốt nghiệp ngành công nghệ sinh học, luận văn được thông qua và được tiến cử học tiếp thạc sĩ. Lý Lynh Thy cũng hoàn thành 4 năm gian khổ của ngành quản trị dịch vụ du lịch và lữ hành.

Do Bách Tùng quyết định học lên tiếp, còn Lý Lynh Thy cũng muốn đi làm để tích lũy kinh nghiệm cho bản thân, nên họ muốn sau khi kết hôn ở lại thành phố. Ba mẹ hai bên không những không phản đối, mà còn ủng hộ cho họ một căn nhà khang trang tại khu quy hoạch mới để làm quà tân hôn, chỉ yêu cầu con trai con gái rãnh rỗi phải thường xuyên về thăm mấy ông bà già bọn họ thôi.

An Du mỉm cười sáng lạng, cô hạnh phúc thay cho bạn mình – một tổ ấm nữa đã xuất hiện.

Nhưng…

Cô thì sao?

Liệu hạnh phúc đó có tìm đến cô?

An Du lắc đầu, cắt ngang cảm xúc không nên có của mình, cô đi vào nhà, chào hỏi người lớn xong thì lên thẳng lầu một vào phòng cô dâu.

Lúc này, Lý Lynh Thy đang được người đằng trước trang điểm, người đằng sau làm tóc cho. Nghe tiếng mở cửa, cô hé ra một con mắt liếc nhìn bạn mình: “Cậu trễ 5 phút rồi đấy, mau ngồi xuống đây đi!”. Lý Lynh Thy quay sang nhìn người thợ trang điểm còn lại trong phòng, rồi giơ ngón tay lên chỉ chỉ vào An Du: “Chị gái, chị trang điểm cho con nhóc này giùm em! Làm đủ đẹp thôi nha chị, nhan sắc nó bình thường đã hơn em. Hôm nay, em làm cô dâu nên phải nổi hơn nó.”.

Khóe môi An Du giương cao, trong mắt tràn ngập ý cười. Cô đi tới cái ghế nhựa đặt đối diện Lynh Thy ngồi xuống: “Cô hai à, da mình không dùng được mỹ phẩm, để mặt mộc được không? Đảm bảo chất lượng làm nền cho cậu!”.

Lý Lynh Thy cũng không thèm mở mắt liếc nhìn cô một cái, chỉ cất giọng khinh khỉnh: “Cậu tưởng cậu là ai? Suzy, Yoona hay IU? Người thì lười, đến môi cũng khô nứt thế kia còn không biết chăm sóc. Mặt thì trắng xanh như mấy ông chiến sĩ trong bài “Tây Tiến” ấy. Để mặt mộc đi dọa ma khách khứa của mình à?”.

“… … …” An Du cười trừ.

“Cậu đó, ngồi im hợp tác là được. Mỹ phẩm của mình dùng toàn chiết xuất thiên nhiên, da cậu có nhạy cảm hơn cũng không thành vấn đề. Nghe lời chị đi cưng!”

“…”. An Du chịu thua, chỉ là cô thuộc tuýt người da nhạy cảm, ba tuần nay lại vào giai đoạn chuẩn bị thi cuối kỳ nên phải thức khuya thường xuyên. Ngoài buồn ngủ ra thì cô cũng không cảm thấy mệt mỏi gì là mấy. Tuy thực tế có sụt mất vài ba kilogam.

Buổi sáng là lễ đưa dâu của nhà gái, và lễ rước dâu của nhà trai. Trang phục truyền thống của cô dâu, chú rể là áo dài – khăn đống.

Lý Lynh Thy vốn có vóc người đầy đặn, ba vòng hiện rõ nóng bỏng, nên khi mặc lên chiếc áo dài đỏ của cô dâu được cắt may ôm sát thân hình, lại càng khiến cô ấy thêm phần quyến rũ một cách kín đáo.

Chiếc áo dài trong ngày cưới là quà tặng mà cô Ba và cô Năm của Lý Lynh Thy đặt may riêng cho cô. Chiếc áo được may cách điệu theo phong cách hiện đại, với chất liệu voan lưới là xu hướng thịnh hành hiện nay. Phom dáng đặc biệt với tà trước rộng dài, tà sau như đuôi váy cưới được thêu chỉ vàng hình phượng hoàng trang nhã.

Phần ngực phối hợp giữa hoa văn ánh kim và vải lưới xuyên thấu càng tăng phần gợi cảm cho vòng một tròn đầy cùng làn da trắng noãn. Cổ áo thấp làm chiếc cổ trông càng thon dài. Kiểu quần váy lại khéo léo che đi dôi giày cao gót dưới chân, tạo cảm giác bồng bềnh, nhẹ lướt khi cô bước đi.

Tóc Lý Lynh Thy được búi cao để lộ cái trán trơn bóng mịn màng, hai lọn tóc mai được làm xoăn nhẹ thả tự nhiên khiến gương mặt cô càng thanh thoát. Chiếc khăn đóng đính đá lấp lánh được đội lên hoàn hảo. Mọi người đều trầm trồ, đến An Du cũng phải giơ ngón cái lên cười rực rỡ với cô dâu xinh đẹp này.

Làm phụ dâu, An Du mặc một bộ áo dài màu hồng cam đơn giản hơn nhiều, vóc người cô mảnh khảnh, gần đây lại sụt đi mấy ký nên trông càng mỏng manh, yếu ớt như nụ hoa vừa hé nở. Cô không muốn trang điểm cầu kỳ nên chỉ yêu cầu làm mình hồng hào một chút mà thôi. Lúc đó, Lý Lynh Thy không biết đang nghĩ cái gì, cũng không phản đối ý kiến kháng nghị của cô.

Đúng 7h30 phút sáng, họ nhà trai sang nhà gái đón dâu. Đi đầu là hai vợ chồng Lâm Trọng Nhân, theo sau là Lâm Bách Tùng cũng một thân áo dài khăn đóng màu xanh dương đậm, tôn rõ thân hình cao lớn của anh. Năm hai đại học, Lâm Bách Tùng đã phẫu thuật mắt nên không cần phải tiếp tục đeo kính. Điều này làm cho đôi mắt sáng dưới hàng mày rậm nổi bật hẳn lên, đôi mắt tạo cho người ta cảm giác an tâm và tin cậy.

Sính lễ trên tay của những chàng trai xếp hàng dài sau đó, tổng cộng có 12 mâm lễ vật, bên trên đều được phủ khăn đỏ thêu hình long phượng. Những thanh niên trai tráng này hầu hết đều là anh em họ còn chưa lập gia đình của Lâm Bách Tùng, hoặc là hàng xóm thân quen.

Mười hai cô gái xinh đẹp bên nhà gái cũng đứng thành hàng thẳng tắp trước cổng hoa, chờ đợi nhận sính lễ của nhà trai.

An Du vừa dìu Lý Lynh Thy đi xuống lầu, đã thấy bộ dạng sốt ruột của Lâm Bách Tùng. An Du thấy hình dáng anh dù có thay đổi, phong độ hơn xưa nhiều, nhưng nhìn thế nào thì cũng không khiến cô quên cái biệt danh Tùng Khờ cho được.

Theo tục lệ ở quê An Du, bảy ngày trước khi đám cưới, cô dâu chú rể không được gặp nhau, nếu không sẽ gặp điềm gỡ. Có lẽ cũng nên thông cảm cho điệu bộ đứng ngồi không yên của anh chàng khờ khạo này một chút.

Nghi thức xong xuôi, Lâm Bách Tùng chính thức được phép rước Lý Lynh Thy về dinh.

Do hai nhà chỉ cách nhau một con sông, Lâm Bách Tùng lại không chọn đi đường bộ qua cầu, nên đã biến chiếc ghe chở lúa của gia đình mình thành thuyền hoa đi đón cô dâu.

Phong cách nhà quê có phần hơi sến này lại khiến Lý Lynh Thy cười rạng rỡ hạnh phúc không thôi, cô ôm mặt Lâm Bách Tùng xuống, hôn lên môi anh. Mặt Lâm Bách Tùng lại đỏ bừng khiến mọi người xung quanh được một phen cười lớn.

Đón dâu về lại là một hồi nghi lễ. Xong xuôi mọi việc, khách khứa mời đến cũng vô cùng đông đúc**.

**Ở miền Tây, người ta thường mời giờ dự tiệc đãi khách sau giờ đón dâu và làm lễ. Thường thì lúc đi đón dâu chỉ có họ hàng thân thích mà thôi ^^!

An Du lại dìu Lý Lynh Thy vào tân phòng thay váy cưới ra, để cho chuyên gia chỉnh sửa lại lớp trang điểm và kiểu tóc cho phù hợp.

Chiếc váy cưới màu trắng mà Lynh Thy chọn là kiểu cúp ngực cổ điển với phần eo và chân váy được thêu họa tiết hoa lá tinh xảo, vừa đơn giản nhưng đủ để thể hiện cá tính của cô dâu.

Vừa định bước tới mở cửa ra ngoài, An Du bất chợt bị Lý Lynh Thy kéo ngược lại. Lúc cô đứng vững người nhìn “người con gái nay đã có chồng” kia, thì thấy cánh môi đỏ mọng giơ lên nụ cười giảo hoạt, An Du thấy hơi không ổn: “Thy Thy, khách khứa bên ngoài đang đợi đó, mau ra đi!”.

Lý Lynh Thy vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, giọng nói thêm mấy phần dụ dỗ: “Mình ra chậm một chút cũng không sao. Du Du, cậu cũng phải thay lễ phục khác để giúp mình tiếp đãi khách khứa chứ! Mình đã chuẩn bị cho cậu một bộ lễ phục rồi đó. Hì hì!”.

“Không phải là bộ áo dài mình đang mặc à? Thy Thy, mình chỉ là phụ dâu, không nên phiền phức như vậy!”. An Du bình tĩnh đề nghị.

Giọng nói Lý Lynh Thy càng giống như đang dụ dỗ trẻ nhỏ: “Du Du à, mình nhờ mấy chị gái ở đây thay giúp cậu. Thuê cũng thuê rồi, chẳng lẽ cậu nỡ lãng phí tiền của mình sao? Đây là tiền cá nhân của mình để dành đó.”. Dứt câu, Lý Lynh Thy còn bày ra ánh mắt chờ mong, hai hàng mi cong chớp liền mấy cái.

An Du không chống đỡ nổi cái tính này của chị em tốt, đành gật đầu đồng ý. Lý Lynh Thy cười khoe răng: “Tốt lắm, như vậy mới không uổng công mình mất thời gian hơn nửa ngày chọn cho cậu. Được rồi, mình đi ra trước, cậu thay xong thì ra tìm mình nha, hì hì!”.

Nếu lúc đó, An Du chỉ có cảm giác mình bị Lý Lynh Thy “gả bán”, thì lúc này, nhìn mình trong gương, cô chắc chắn linh cảm của mình hoàn toàn chính xác.

Cô cực kỳ muốn thay nó ra ngay lập tức! Lý Lynh Thy bị làm sao mà muốn cô mặc cái này ra tiếp khách. An Du nhờ chị gái mới vừa làm tóc cho cô ra gọi Lý Lynh Thy vào, An Du muốn cự tuyệt.

Quả thật, nếu nói theo góc độ thẩm mỹ, bộ lễ phục này rất thích hợp với cô, cộng thêm kiểu tóc bím kiểu công chúa này, nó đã biến cô thành một người khác. Chiếc đầm dài ôm sát cơ thể cô rất vừa vặn, tuy cô hơi gầy nhưng do chiếc áo được may bằng vải ren mềm nên tạo cảm giác lả lướt hơn hẳn.

Phần trước ngực thiết kế đơn giản, điểm nhấn là đai lưng to bảng màu bạc, vừa tôn lên chiếc eo thon nhỏ nhắn, lại khéo léo lấp liếm vòng một có chút không đầy đặn của cô. Thiết kế tay lỡ cũng tăng thêm sự trẻ trung, nhưng không bớt đi nét tao nhã của cô.

Tuy nhiên, thiết kế sau lưng hoàn toàn không chấp nhận được. Toàn bộ đều lộ ra bên ngoài.

Mặc dù sống ở thành phố 4 năm đã “thay da đổi thịt” của cô hoàn toàn. Mặc dù, tấm lưng ong trắng hồng gợi cảm rất đáng để khoe ra. Nhưng cái quan trọng ở đây, là đến áo dây An Du còn không mặc ra đường, huống chi…

Cô thừa nhận, cô có chút bảo thủ. Vậy nên, chiếc váy này không thể mặc ra ngoài được.

An Du đang định thần thì đã nghe tiếng Lý Lynh Thy vọng vào: “Du Du, cậu xong rồi thì ra đi, kêu mình vào làm gì, khách đến đông hơn dự kiến đó. Mệt chết mình mà, cậu mau ra ứng phó phụ mình nè!”. Cô ấy xoay nắm cửa đi vào đã thấy An Du đứng thẳng người trước gương, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Thy Thy, mình không mặc cái này được không? Mình thực sự thấy không ổn.”.

Thy Thy nhướng nhướng mày: “Có gì không ổn, đẹp mà. Nhà anh Tùng mới xây lại, sân vườn trồng toàn cỏ Nhật, rất sạch sẽ, không sợ váy dơ đâu.”.

An Du mím môi, lại gần Lý Lynh Thy nói nhỏ: “Không phải, là sau lưng quá hở hang. Dù sao ở đây cũng là nông thôn, kín đáo một chút tốt hơn.”.

Lý Lynh Thy cười khinh bỉ: “Xùy, mình còn muốn hở hang hơn nữa kìa! Sợ gì chứ, bây giờ ở đây đã là vùng nông thôn mới, tư tưởng nhà nhà đều tiên tiến hết rồi. Mình cũng đâu có kêu cậu mặc thế này tiếp mấy ông, mấy bác, mấy chú, mấy bà… Ha ha, đi, đi ra thôi!”

Lý Lynh Thy dứt khoát nắm tay An Du lôi ra ngoài. An Du không thể làm gì khác hơn, đành cố gắng nhanh chóng thích nghi.

Miệng cô nở một nụ cười tiêu chuẩn chào hỏi mọi người. Ai nấy cũng quay đầu liếc nhìn cô, ánh mắt tò mò.

Đến gần bàn tiệc dưới gốc hoa sứ, Lý Lynh Thy buông tay cô ra, bước tới ôm lấy khủy tay Lâm Bách Tùng, mỉm cười nhìn anh. Nãy giờ, Lâm Bách Tùng đã uống mấy ly, hình như rượu bia vào nên gan to ra, lập tức cúi đầu xuống hôn môi Lý Lynh Thy.

Mấy người trong bàn tiệc huýt sáo, reo hò ầm ĩ, làm Lý Lynh Thy hiếm có dịp cũng được đỏ mặt một phen. Bỗng nhớ đến mục đích chính của mình, Lý Lynh Thy vỗ tay hai cái, yêu cầu bọn họ im lặng: “Các bạn, các bạn, hôm nay có một người đã lâu ngày mọi người chưa gặp. Đám cưới của mình và anh Tùng hôm nay cũng đều nhờ công của cậu ấy. Còn nữa, các bạn không phải thắc mắc ai làm phụ dâu cho mình sao?”.

Dừng một chút, cô xoay người đưa cánh tay ra hướng về An Du: “Chính là cậu ấy: Vũ, An, Du”. Các ánh mắt đồng loạt hướng về phía An Du, nam thất thần, nữ lại ngạc nhiên.

An Du từ từ đi tới, ánh nắng buổi sáng rực rỡ chiếu vào trông cô càng giống một nàng thơ yêu kiều. Cô không phải sắc nước hương trời, nhưng mọi thứ được thể hiện trên người cô quá hài hòa, khí chất thanh tao, điềm tĩnh; cánh môi hồng mỉm cười duyên dáng, chỉ là nụ cười đó không chạm đến đáy mắt.

An Du nhận ra bọn họ, những người này từng học chung trường với cô, có người còn học chung lớp với cô. Cô không tiếp xúc nhiều với họ, nên cũng không muốn tạo hình ảnh thân thiện gì. Ngày xưa, cô chỉ muốn học, trừ nói chuyện với Lý Lynh Thy, cô cũng không muốn mở miệng nói nhiều với ai.

‘Bọn họ là bạn của Lý Lynh Thy, không phải bạn của cô! Nhưng, tiếp đãi họ cũng không có vấn đề gì, chỉ gặp hôm nay thôi không phải sao!’ An Du nghĩ thầm như vậy.

Nhưng cô không biết rằng, mọi chuyện chẳng như tính toán của cô, ngược lại, cuộc gặp gỡ bất ngờ này đã tạo ra một tấm lưới lớn, từ từ bủa vây, đợi đến khi cô không đề phòng, một mẻ tóm gọn.

Giữ nguyên nụ cười, An Du cất giọng dịu nhẹ: “Chào các bạn, lâu rồi không gặp!”.

Ai nấy ngồi tại nơi đây lập tức thu lại ánh mắt của mình, cũng cười tươi chào lại cô, mấy người con trai còn đứng lên đi về phía cô muốn bắt tay, hỏi han vài câu, còn hẹn sau khi tiệc kết thúc thì trao đổi số điện thoại, có dịp lại trò chuyện nhiều hơn.

An Du không trả lời, chỉ cười cười cho qua. Liếc xéo Lý Lynh Thy thì thấy cô dâu le lưỡi chọc mình, ánh mắt một trăm phần trăm đắc ý.

Cô cũng chẳng so đo với cô ấy làm gì, cô mà không muốn, ai thúc ép cũng vô ích!

Lý Lynh Thy không nán lại thêm, cô ấy cùng chồng còn phải qua bàn khác mời rượu khách. An Du gật đầu, lại tiếp tục trò chuyện cùng những người khác.

Bọn họ còn hơn thẩm vấn phạm nhân, cứ liên tục hỏi han cô. An Du cũng không có gì ngạc nhiên, bọn họ hoàn toàn có thể thắc mắc. Ai mà tin được, một cô học sinh với mái tóc ngắn củn cỡn, làn da rám nắng, gương mặt hờ hững với ánh mắt lạnh nhạt, ăn mặc chẳng có một chút nữ tính, thậm chí còn là mọt sách chính hiệu lại thay đổi như bây giờ.

An Du mải lo đối đông phó tây, hoàn toàn không để ý tới camera điện thoại ở một góc khuất đang vừa quay vừa chụp hình mình. Gương mặt người con trai cầm điện thoại bình tĩnh, tay cầm máy vững chắc, ghi lại những hình ảnh rõ nét nhất, khóe mắt, bờ môi anh đều hiện rõ ý cười, anh lẩm bẩm: “Tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.