Chương 6: Có phải là em (15+)
Việt Nam là quốc gia có khí hậu nhiệt đới gió mùa nóng ẩm, nhưng cuối năm mấy năm gần đây ở Việt Nam lại khiến cho người ta có chút cảm giác “mùa đông lạnh giá“.
Sài gòn tháng 12 buổi sáng bị bao trùm trong sương lạnh mờ ảo, trên các con đường phố chợ, những con người vì cuộc sống mưu sinh vẫn lặng lẽ bước đi. Buốt giá thì sao? Chỉ đơn giản là khoác thêm chiếc áo, đi thêm đôi tất mà thôi, vì dù cái lạnh khiến người ta rất muốn cuộn mình trong chăn ấm, nhưng họ thì không thể.
Bữa cơm hàng ngày nếu muốn có thì phải lao động, đôi quang gánh trên vai những con người nhỏ bé cùng cực làm thế nào mà bỏ xuống, họ phải kiếm tiền... tất cả chỉ vì một ngày có cuộc sống thoải mái hơn...
Trên thế giới này làm sao có cái gọi là công bình* đây!
*Công bình: công bằng, bình đẳng.
Thật ra điều này cũng khá hợp lý, nếu có cái gọi là công bình thì làm gì hiện hữu khái niệm giai cấp, sự chênh lệch giàu nghèo hay sự phân biệt chủng tộc.
Nhưng nói đi cũng phải nhìn lại. Đúng là người giàu sung sướng mà sống thật, nhưng nếu họ không duy trì và nâng cao thành quả lao động, thì cũng như câu “ngồi không núi vàng ăn cũng lở“.
Chính vì bản chất “lao động là vinh quang” của nhà họ Hoàng và nhà họ Lê, nên con cái thế hệ sau cũng luôn luôn biết “vì thân vận động” là thế nào.
Windy vốn có ý thức cao, cộng thêm buổi tối được ăn ngon no nê rồi mới sảng khoái chìm vào giấc ngủ, nên buổi sáng dậy rất đúng giờ, thậm chí có phần sớm hơn thường nhật.
Nhóc con đánh răng rửa mặt xong, vênh mặt nhìn vào gương chải tóc một cách kiêu ngạo. Windy muốn mặc quần áo tươm tất rồi mới sang gọi Du Du của nó dậy. Nhóc con biết, hôm qua, An Du cũng vô cùng mệt mỏi, nên nó không muốn phiền hà cô.
Tuy nhiên, hôm qua, nó cũng rất đói, hơn nữa, đã hai ngày qua nó không được ăn thức ăn ngon do cô nấu. Đúng là cực hình với nó mà!
Với lại, nó là vì tốt cho An Du, nếu nó không đòi ăn đồ ngon, thì thế nào cô cũng ăn bừa cái gì hoặc là đi ngủ luôn. Vì vậy, nó làm thế là vì thương Du Du, không muốn cô bị bệnh thôi!
Windy hớn hở chạy qua trước cửa phòng An Du, nhóc con vặn cửa định mở đi vào, lại phát hiện cửa đã khóa.
Windy nhíu mày, bởi vì khu đi ngủ, An Du không bao giờ khóa cửa phòng. Gõ cửa nhè nhẹ, rồi vặn tới vặn lui một hồi vẫn không có kết quả, Windy quyết định đập cửa, kêu lớn.
Nào ngờ, nó chỉ vừa đập cửa, cũng chưa kịp hé răng, thì bên trong đã truyền đến tiếng hét như tiếng heo bị giết. Mặc dù, thật ra nó cũng không rõ con heo bị giết sẽ kêu thế nào, Windy nghĩ có lẽ giống mấy người còn sống bị zombie cắn như trong phim vậy.
Nhưng, tại sao bên trong lại có tiếng hét? Chốc lát sau lại nghe thêm một tiếng kêu la nữa. Windy thấy hoảng sợ, không phải Du Du của nó xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Mặc dù nó thích zombie, nhưng nó không có muốn có một cái xác sống thiệt nhảy ra ăn Du Du của nó đâu.
Dù sao, Windy cũng chỉ là một đứa trẻ, dù thông minh và hơi nghịch ngợm, nhưng chuyện nó không nhìn thấy được càng làm nó sợ hãi, nhóc con bắt đầu khóc mếu máo.
Nó ra sức vừa đập cửa vừa kêu tên An Du: “Du Du, chị đâu rồi, chị không sao chứ? Du Du, có phải có con zombie nào trong đó không, huhu, Du Du, nó ăn của chị mấy phần rồi? Du Du, mở cửa, mở cửa... Huhu, chị bị nó ăn hết rồi phải không? Em đi báo công an... huhu...”
“... ... ...”
Mười giây sau, cửa mở ra, Windy nhìn An Du từ trên xuống dưới, đôi mắt ngập nước nhìn như con cún con bị bỏ rơi, khiến cho người ta thương xót không thôi.
Hình như, Du Du của nó không bị cái gì cả, vẫn lành lặn như thường. Mặc dù, cái đầu tóc dài có hơi giống ổ gà một chút, lại đi chân không nên nhìn có tí thảm, nhưng tóm lại cũng vẫn không sao.
'Vậy tiếng thảm thiết lúc nãy là sao?'
Windy quệt quệt nước mắt, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn vào trong phòng.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi, nhóc con liền mở miệng to hết cỡ, đoán chừng có thể nhét nguyên cái trứng vịt vô cũng được
Windy tưởng nó nằm mơ, lại dụi dụi mắt rồi mở ra nhìn. Cảnh tượng vẫn không thay đổi! Nó chớp mắt hai cái, đưa bàn tay trắng tinh nhỏ nhắn véo vào chân An Du một cái.
“A... Windy, sáng sớm em muốn ngược đãi chị hả?”, An Du có chút ai oán nhìn nhóc con chỉ cao ngang hông mình. Nhóc con này, đến thử cảm giác mà nó cũng chỉ thử trên người kẻ khác chứ không làm mình đau, An Du cũng không hiểu được cái tính này là di truyền từ ai.
“Em không có nằm mơ thật à?”, Windy trợn mắt nhìn “cảnh hạn chế” trước mặt. Nó là con nít, thật không nên xem mấy cảnh này, nhưng nhân vật chính trước mắt làm nó nhất định phải xem. Bây giờ, nếu Windy có cầm điện thoại trên tay, nó thề, nó không quay phim, chụp ảnh lại, nó không phải là Hoàng Lê Thanh Phong.
Windy ngập ngừng giây lát mới chạy vọt vào trong, An Du thấy nó chạy vào cũng sợ xảy ra chuyện không may bèn mở miệng ngăn lại.
Chỉ là, cô chưa kịp lên tiếng đã nghe Windy kêu lên một câu như sét đánh ngang tai: “Anh hai...”
Bây giờ, tới lượt An Du muốn hỏi rằng: Liệu cô có nghe lầm hay không? Cho tới nay, cô cũng chỉ biết dì Châu còn một người con lớn tên là Hoàng Lê Ngân Kha, rõ ràng cũng là con gái...
'Chẳng lẽ, người này là chồng chị ấy?'
An Du lắc đầu. Hai năm qua, cô cũng chưa từng nghe dì Châu nói qua sẽ gả con gái đi.
An Du nhìn Windy ngồi chồm hổm bên cạnh người con trai đang nằm dưới sàn gỗ, vẻ mặt nó hơi căng thẳng, lo lắng. Cô lại nhìn ai đó đang co quắp người rên rỉ, mắt trừng lớn, hình như rất oán hận cô.
Trên mặt An Du vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng cũng âm thầm nuốt nước bọt một cái... Hình như cô đã phạm tội cố ý gây thương tích cho con rể tương lai nhà này!?
------------------
Mười phút trước.
“Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi, em ơi anh vẫn đợi mỏi mòn...“. Tiếng nhạc chuông điện thoại báo thức bài “Bèo dạt mây trôi” vang lên nhè nhẹ, kéo An Du ra khỏi cơn mê.
Theo thói quen, cô đưa tay sờ sờ phía trên chỗ gối nằm... nhưng lại không tìm thấy di động. An Du lại đưa tay quơ quàng bên cạnh... quả nhiên, hôm qua, do cô quá buồn ngủ nên nó rớt ở đấy.
Mơ mơ màng màng tắt điện thoại, An Du lại theo thói quen muốn vươn vai cho tỉnh ngủ... Đột ngột, cô phát hiện có cái gì đó không ổn, cũng không bình thường.
Cô không nhúc nhích được, giống như bị cái gì đó quấn chặt, kiểu như... bạch tuột. Hơn nữa, còn có cảm giác ấm ấm, nóng nóng phả vào sau lưng... “Khịt khịt...”, An Du ngửi thấy mùi rượu.
Cô bất chợt mở mắt ra, hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô không chớp mắt, nhìn thẳng vào vách tường đối diện mấy giây, sau khi định thần lại mới từ từ liếc xuống “cái thứ” đang “quấn chặt” người mình.
Rất trắng, dường như còn trắng hơn cô, nhưng thoạt nhìn khỏe mạnh, không phải kiểu thon gọn yếu ớt như cô... cánh tay này quả thực rất đẹp.
Nhìn kỹ những ngón tay thon dài kia, da tay cũng rất mịn màng. Đôi tay này, nếu lướt trên những phím đàn dương cầm thì không còn gì đẹp hơn. Ngẫm lại đôi tay mình, cô quả có chút ghen tị. Nhưng cái cánh tay và bàn tay mĩ miều này là của ai? Trong đầu cô chợt lóe: 'Chẳng lẽ đây là con gái dì Châu?'. Cô lại phân vân: 'Con gái dì sao lại say rượu thế này? Còn nằm trên giường mình ngủ là chuyện gì?'.
Nhưng mà, dù có là con gái của Lê Bích Châu thì An Du cũng cảm thấy có chút kì cục. Bình thường, lúc đi ngủ, cô luôn mặc quần áo rộng rãi cho thoải mái, hơn nữa... cũng không có mặc đồ lót bên trong. Nên dù là con gái với nhau, nhưng “quấn sát” kiểu này cô cũng hơi dị ứng. Vả lại, từ nhỏ, An Du đã quen ngủ một mình.
An Du muốn gỡ tay chị gái này ra, nhưng vừa chạm tới, cánh tay càng siết chặt. Gương mặt phía sau lại dụi dụi vào lưng cô như con mèo nhỏ làm nũng. Eo của An Du bị ôm ghì về phía sau, càng dính chặt vào cơ thể của chị gái sau lưng.
An Du dở khóc dở cười. Cô thử cử động để rút chân ra, nhưng tình hình còn muốn tệ hơn, cảm giác tê rần cũng ngày một rõ rệt hơn.
An Du cau mày khó chịu. Cô cảm thấy bản thân mình bị chị gái này coi thành cái gối ôm rồi. Cô cử động mạnh hơn, muốn đẩy chị gái này ra để xuống giường. Cô thật không có thời gian để dây dưa với chị ấy, cô còn phải chuẩn bị bữa sáng cho Windy để nó ăn rồi đi học.
Trong lúc động đậy, chân An Du lại chạm phải “cái gì đó“. Sống lưng cô như có dòng điện chạy xẹt qua.
Cô kinh hoảng liền xoay mạnh người lại đằng sau, nhìn chị gái đang mơ màng cứ quấn chặt không buông.
An Du dùng hai tay nâng gương mặt bên dưới mái tóc ngắn lòa xòa màu cà phê lên. Chị ấy còn đang cố tỏ vẻ khó chịu vì bị quấy rầy mà ngọ nguậy, rồi nép sát vào ngực cô.
An Du chớp chớp hai hàng mi, con ngươi trợn ngược, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Bên dưới mái tóc ấy là gương mặt với hai hàng lông mày đen như mực, đôi mi dài khẽ lay động như cánh quạt nhỏ rung rung. Cái mũi cao lộ rõ khí chất kiêu ngạo, nổi bật hơn hết là đôi môi hồng hào mịn màng bên dưới. Tuy mắt vẫn còn đang nhắm lại, nhưng An Du tin chắc rằng khi nó hé mở, càng khiến cho người ta than thở không thôi.
Quả là một gương mặt đẹp đến chết người? Mỗi đường nét đều làm người khác ghen tị.
Nếu chỉ ngắm gương mặt thôi, An Du vẫn vô cùng tin tưởng người chị gái này theo phong cách tomboy mạnh mẽ. Nhưng mà...
Khi cô xoay người, cũng là lúc cái chăn đắp trên cơ thể hai người trượt xuống dưới, để lộ hoàn toàn nửa phần trên cơ thể chị gái kia.
Lồng ngực hoàn toàn bằng phẳng. Nhưng không phải dạng “đồng bằng” khô cằn mà chính là kiểu “đất đai” được chăm sóc rất kỹ lưỡng: cơ ngực rắn chắc, hơn nữa phía dưới... cơ bụng phía bên dưới cũng rất rõ ràng, không thô tục, ngược lại thêm mấy phần quyến rũ.
An Du lắc lắc đầu. Bây giờ không phải là lúc để cô bình phẩm nhan sắc. An Du hơi ảo não với cái bệnh nghề nghiệp bị lây nhiễm từ Lê Bích Châu. Đoạn, cô nhớ lại “cái gì đó” cô vừa chạm vào...
An Du há hốc mồm, kinh hoảng nhìn người trước mắt một cách trân trối.
An Du cố gắng bình tĩnh lại. Cô hơi rướn người dậy, người kia vẫn đang cố sống cố chết quấn chặt cô, miệng còn vô thức còn ậm ừ kháng cự việc cô nhúc nhích. An Du liếc thấy quần áo con trai nằm rải rác trên sàn gỗ thì càng chắc chắn hơn. Mặc dù, còn muôn vàn câu hỏi tại sao xoay quanh trong đầu. Nhưng An Du có thể khẳng định, cô phải mau mau thoát khỏi tình trạng này. Nếu không, cho dù đêm qua cô còn lành lặn, thì cũng khó bảo đảm lát nữa cô vẫn “toàn thây“.
Nghĩ là làm, An Du không một chút kiêng kỵ, liền nâng đầu gối hướng đến “cái gì đó” làm một cú tấn công chớp nhoáng.
Bởi vì “chị gái” đang nằm thấp hơn cô, nên “cái gì đó” đáng thương rất chuẩn xác nằm ngay trung tâm tấn công trực diện. Hơn nữa, khoảng cách tiếp cận này khiến An Du không có cách nào chệch mục tiêu.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...................” Người “chị gái” đang ngủ bất ngờ mở trừng mắt ra, y hệt xác chết sống lại biến thành cương thi.
“Chị gái” lập tức nới lỏng vòng tay đang ghì sát An Du, vội vàng ôm lấy “cái gì đó” đáng thương của mình. Đôi chân dài cũng tự động thả lỏng đôi chân cô, co chặt lên trên, bộ dáng này y hệt một con tôm đang co rút, giãy giụa hấp hối.
An Du vừa được thoát khỏi tình trạng bị quấn lấy, lại tung thêm một cú đá, đạp người “chị gái” ấy một cước từ giường ngủ lăn xuống sàn nhà.
“Aaaa....“. Toàn thân “chị gái” ấy đều được phơi bày trước mặt An Du.
An Du cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, kéo cái chăn quăng lên người “chị ta”, nhưng ánh mắt bối rối đã tố cáo sự mắc cỡ hiếm có của cô.
Mặc dù, An Du đã nhìn qua cơ thể của con trai, nhưng ngoại trừ Windy là người thật, số còn lại chỉ là hình ảnh minh họa. Cho nên, khi đối diện với một người đàn ông nude thế này, An Du vẫn có phần lúng túng.
Sau mấy giây hoàn hồn lại, An Du mới nghe thấy tiếng đập cửa và tiếng kêu la, khóc lóc của Windy, khóe môi cô không kiềm được khẽ giật một cái. Nhóc con bị ảo tưởng hơi nặng rồi, An Du nghĩ, sau này phải hạn chế tuyệt đối việc cho nó xem phim kinh dị mới được.
An Du bước nhanh tới mở cửa, định bụng dắt nhóc con chạy xuống nhà rồi gọi điện cho bảo vệ, nhưng ai ngờ một màn kế tiếp đã làm đời cô vướng phải một “cái của nợ” dài hạn.
--------------------------------
Windy nhìn người anh hai luôn ném người khác bên ngoài tầm mắt của nó giờ lại rên “ư ử” như con cún con bị ngược đãi, sau đó quay lại đằng sau nhìn cái vẻ mặt bình tĩnh một cách vô tội vạ của An Du. Tay chân nhóc con hơi co rút một tẹo, gương mặt nhỏ nhắn nhìn hai người một đứng một “nằm” bằng ánh mắt có chút gian tà không hợp độ tuổi, cánh môi mấp máy, muốn nói gì đó lại thôi.
Cuối cùng, Windy dứt khoát hỏi người đang nằm đau khổ trên sàn nhà: “Anh có cần đi bệnh viện không ạ?“. Ngân Kha chưa kịp lên tiếng đã nghe nó kêu lên hốt hoảng, vẻ mặt đau khổ: “Ôi không! Chẳng lẽ nhà mình chỉ còn một mình em là đàn ông sao?“.
Ngân Kha đang ngậm một bụng tức giận, nghe nhóc con nói xong lại tăng thêm một bụng hỏa dược sắp phát nổ, anh nghiến răng ken két, cũng không thèm liếc nhìn Windy một cái, hai con ngươi màu hổ phách đậm tính hoang dã trừng lên, nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu An Du: “Im miệng! Ai cần đi bệnh viện. Còn nữa, em mấy tuổi mà tự xưng là đàn ông?“.
Tuy Windy không hiểu giữa con trai và đàn ông khác nhau ở chỗ nào, nhưng hình như cách tốt nhất lúc này là nó nên ngậm miệng lại. Sau này, nó hỏi Du Du của nó cũng được. Thế nên, nhóc con ngoãn ngoãn đứng nép qua một bên, nhường chiến tuyến lại cho hai người lớn xác.
Giọng điệu bá đạo còn thêm chút nghiến răng nghiến lợi làm cho An Du hiểu rằng: cô đã chọc phải ổ kiến lửa. Hơn nữa, con kiến cắn cô còn là con khỏe nhất, mạnh nhất.
An Du hơi mất tự nhiên ho khan một cái, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh, chậm rãi như thường: “Xin lỗi, tôi tưởng anh là tên biến thái nên ra... chân mạnh chút xíu. Anh ổn hơn rồi chứ?“.
Windy nghe Du Du của nó nói ra ba chữ “tên biến thái” lại nở nụ cười một cách rực rỡ, chỉ chỉ vào Ngân Kha: “Du Du, anh ấy là anh hai ruột của em!”
An Du như bị tiêm cho thuốc tê liệt tạm thời, giọng nói lộ ra vẻ không thể nào tin được: “Sao lại là anh hai, không phải em chỉ có một người chị hai tên Hoàng Lê Ngân Kha sao? Hình của chị ấy mặc váy, để tóc dài lúc nhỏ trông rất xinh mà?“.
Windy cảm nhận được một cái liếc mắt hắc ám từ bên cạnh, nhóc con rùng mình một cái rồi cười giả lả đáp lại: “Em có nói đó là chị gái em đâu mà, tại chị tự nói thôi chứ bộ. Chị nhìn đi Du Du, có phải anh trai em vô cùng đẹp trai, vô cùng mạnh mẽ không?“.
Cô nghẹn họng với tên nhóc này, đúng là nó không có nói là chị gái, nhưng tại sao khi cô khẳng định nó lại không đính chính? Tên nhóc con này dám xỏ lá cô, được lắm, được lắm, chuyện này khoan tính với nó, sau này đòi lại không muộn.
Quan trọng nhất là phải làm rõ chuyện hiện tại, An Du lười biếng tựa vào cánh cửa sau lưng, cất giọng hỏi: “Được rồi, nếu đã làm rõ quan hệ, vậy anh cho tôi hỏi, anh tại sao lại nằm ngủ trên giường tôi vậy? Lầu 3 còn rất nhiều phòng mà?“.
Ngân Kha cắn răng ngồi dậy, tay không quên kéo cái chăn che chắn nơi cần thiết, anh nhướng mắt, lời nói không kiêng dè: “Nhà tôi, tôi ngủ ở đâu phải đến phiên cô bé như em cho phép mới được hay sao? Nửa đêm hôm qua, tôi vào phòng có thấy ai đâu. Nếu em có trong phòng, sao không lên tiếng?“.
An Du mở căng mắt nhìn anh, cố giữ bình tĩnh: “Tôi không có thói quen khóa cửa phòng... lúc ngủ, thế nên anh vào lúc nào sao tôi biết được. Nhưng tôi cũng muốn hỏi lại, khi leo lên giường anh không cảm giác được hơi thở của tôi sao? Tôi cũng đâu phải con kiến.“.
Ngân Kha hơi đuối lý, dù sao do anh say rượu nên mới tự tiện vào phòng này ngủ. Đây vốn dĩ là phòng của anh, giờ nó lại bị dời lên lầu hai nên anh vẫn chưa thích ứng kịp.
Lê Bích Châu cũng không nói cho anh biết ở nhà có thêm người thì sao có thể trách anh được. Vậy mà sáng sớm, anh đã gặp đại họa vì chuyện này và suýt tí nữa còn “tuyệt tử tuyệt tôn“.
Anh biết bà vẫn luôn lo lắng chuyện chung thân đại sự của anh, bà lo anh cứ ở vậy mà không thể lấy vợ. Nhưng anh không hy vọng mình cưới được vợ vì “trong cái rủi có cái may này“. Lê Bích Châu thừa biết khi Ngân Kha say rượu, anh sẽ vào cơ chế tự động “thoát y” rồi ngủ li bì. Nhưng nếu anh cũng gặp phản ứng với An Du như bao người con gái khác, liệu khi đó bà có chịu đựng nổi hậu quả hay không?
Sai thì cũng đã sai rồi, nhưng Ngân Kha đã ăn thiệt thì không đời nào anh chịu xuống nước với cô bé trước mặt. Ngân Kha tay sờ sờ cằm, miệng kéo một đường cong đầy khiêu khích, đảo mắt nhìn An Du từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn từ dưới ngược lên trên, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt cô, cất lên âm giọng tà tà: “Chậc chậc. Tôi cũng muốn “cảm giác” được lắm, nhưng mà hình như thân hình em không cho phép thì phải, cô bé à!“.
An Du nghe xong liền trượt chân một cái, may mắn cô chưa nện thẳng “bàn tọa” xuống sàn gỗ nhưng An Du cảm thấy không thể nào nuốt trôi cục tức này được.
Tính cách và gương mặt của Ngân Kha giống như màu đen với màu trắng, hoàn toàn đối lập.
An Du nghi ngờ dòng máu đang chảy trong người Ngân Kha không thuộc về Hoàng Minh và Lê Bích Châu, và bây giờ cô cũng hiểu rõ tính cách của Windy học theo ai rồi.
An Du hậm hực, đứng lên đi đến trước mặt Ngân Kha, vừa định tuôn một câu cho hả giận thì Windy đã cản trước mặt cô, cái miệng nhỏ cười hì hì, tay kéo kéo vạt áo cô ra vẻ tội nghiệp: “Du Du, đừng tức giận mà, chị mà giận vào buổi sáng thì sẽ mau già lắm đó.“. Nhóc con lại sờ sờ cái bụng xẹp lép, đôi mắt tròn xoe như con cún: “Du Du, em đói! Đã 6h30 rồi đó, chị định cho em nhịn đói đi học hả?“.
An Du nhìn Windy một cách bất đắc dĩ, cô cắn môi, trợn trừng mắt gắt gao với Ngân Kha một hồi lâu mới xoay người đi về phía cửa phòng, nghiêm giọng: “Mười lăm phút nữa xuống ăn sáng!“.
Thấy bóng dáng An Du khuất hẳn sau cánh cửa, Windy làm một cái biểu tượng chiến thắng rồi quay đầu lại nhìn anh trai nó hiện tại đã bình phục đang nhàn nhã đứng dậy nhặt quần áo.
Lúc nãy, mắt thấy chiến tranh sắp bùng nổ, nó thật muốn xem hai người này đấu khẩu, nhưng hôm nay nó còn bài kiểm tra trên lớp, không thể ham vui mà bỏ việc lớn nên mới đành từ bỏ cuộc vui.
Windy chưa kịp mở miệng hỏi han cái vụ về nhà lúc nửa đêm của anh hai nó thì bóng dáng cao gầy đã lượn ra khỏi cửa, vô cùng thoải mái ném lại một câu dặn dò: “Anh lên lầu tắm, kêu Du Du của em pha thêm cho anh một tách cà phê bỏ ít đường, lát anh xuống ăn sau!“.
Windy quá quen với kiểu giao tiếp này của anh hai nó. Cái ông anh hơn nó tận 16 tuổi này từ khi còn nó còn bé xíu đã nhận thức được một nguyên lý bất di bất dịch: “Lời ba nói em có thể không nghe vì sẽ có mẹ đỡ thay em, nhưng lời anh nói, em không nghe, tự em gánh lấy hậu quả!“.
Trước khi An Du xuất hiện, ba mẹ nó thường đi công tác, nên ngoài má Tư thì chỉ có mỗi anh hai là người nó gần gũi nhất. Mặc dù một năm, Windy chỉ có thể ở cạnh anh hai được 2 tháng, nhưng vị trí của anh hai trong lòng nó còn cao hơn cả ba Hoàng Minh.
Đó là lý do tại sao cách ăn nết ở của nó lại giống Ngân Kha đến như vậy.
Windy cũng chạy lon ton xuống bếp truyền đạt lại “chỉ thị” của anh hai nó, chưa vào bếp nó đã ngửi thấy mùi xúc xích chiên rồi, Windy nuốt ực một cái...
------------------
Khi An Du quay lại thành phố, cô chỉ nghĩ bản thân cứ tiếp tục những kế hoạch còn dang dở của mình, nhưng lúc cô quay lại thành phố cũng là lúc một cơn sóng ngầm đã âm thầm trỗi dậy.
Người con trai có mái tóc màu rêu, trên tai trái là chiếc hoa tai đính viên đá màu đen nổi bật đang nhìn chằm chằm vào “tác phẩm” của mình trên điện thoại, nụ cười nửa miệng không hề có dấu hiệu hạ xuống. Tài xế liếc nhìn vẻ mặt anh qua gương cũng thấy có chút quái lạ nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi, ông tiếp tục nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe.
Một lát sau, người con trai cầm một chiếc điện thoại khác liên lạc với ai đó, chưa đầy 10 giây sau, đầu dây bên kia đã có người trả lời, anh nhàn nhạt nói thẳng vào vấn đề: “Tìm được rồi! Cậu phải cám ơn ba tôi vì đã để tôi đi dự đám cưới của bạn tốt ông ấy lần này, suýt nữa tôi còn tưởng mình nhìn lầm đấy!“.
Đầu dây bên kia bỗng dưng im bặt, chỉ nghe tiếng thở nặng nề như cố gắng đè nén. Người con trai phì cười thành tiếng: “Yên tâm, không phải cô dâu, nhưng ngược lại thu hút quá nhiều ong bướm.“. Ngừng một chút anh lại tiếp tục: “Điều tra đám bạn học của cô ấy đúng là phí công, về cơ bản, sau khi tốt nghiệp phổ thông, cô ấy chưa từng xuất hiện trước đám người đó. À, hôm nay, cô bé đó lột xác hoàn toàn luôn nha, tôi lại cảm thấy hứng thú rồi đấy, nếu cậu đổi ý không muốn nữa, thì tôi cũng không khách sáo đâu.“.
Điện thoại truyền đến một tiếng chửi rủa, người con trai lại càng cười lớn nhưng trong mắt lại không có vẻ đùa cợt nào: “Được rồi, đợi ngày mai gặp mặt tôi sẽ kể rõ ràng cho cậu nghe. Bây giờ, tôi sẽ gửi cho cậu mấy tấm ảnh tôi chụp được. Nè, món nợ lần này của cậu hơi lớn đấy! Thôi, bye!“.
Anh cúp máy, cầm chiếc điện thoại có chứa “thành quả lao động” của mình làm vài thao tác sau đó ấn phím gửi đi. Tuy nhiên, anh cũng không những không xóa hết mấy tấm ảnh kia như đã hứa mà còn lưu nó vào một tập tin đặc biệt, sử dụng mật khẩu khóa lại.
Con gái đẹp không có người nào không thích, anh cũng chưa từng vì ai bỏ lỡ cơ hội cho mình. Bạn bè thì cũng thế thôi, muốn có được phải tự nổ lực giành lấy, hơn nữa, người con gái đó cũng chưa thuộc về ai, ai dám nói anh cướp vợ bạn?
Dù sao anh cũng bỏ ra nhiều công sức tìm kiếm suốt mấy năm nay, giờ phát hiện thứ mình tìm được không phải là ngọc thô mà là đá quý, quả là đáng giá để tranh giành. Anh vuốt ve gương mặt cô gái trên màn hình điện thoại, môi mấp máy: “Tại sao ngày trước tôi lại buông tha cho em nhỉ? Nếu 5 năm trước người em quen là tôi thì sẽ ra sao đây? Du, hình như chúng ta chưa chính thức chào hỏi nhau thì phải. Em đoán xem, cuối cùng em sẽ thuộc về ai đây?“.
--------------------------------------------
Sau khi tắt điện thoại, tim anh vẫn chưa chịu chậm nhịp đập lại. Tìm thấy rồi, bốn năm rồi anh mới được nghe một tin tức tốt về cô. Sau khi anh rời nơi đó, anh vẫn thường xuyên nhờ vả bạn bè để biết mọi chuyện của cô, nhưng sau khi cô tốt nghiệp thì cô lại giống như hơi nước biến mất không dấu vết.
Anh từng quay lại nơi đó nhưng chỉ tay không trở về. Bạn bè của cô chỉ có một người thân thiết nhất là Lý Lynh Thy, nhưng cô ta không hé răng một câu, ngược lại, lời mắng chửi anh đã được nghe khá nhiều.
Anh muốnđến hỏi bà ngoại cô nhưng lại gặp em trai cô ở đó, còn bị thằng nhóc ấy cho một đấm vào mặt, đuổi về không thương tiếc. Nó cảnh cáo anh không được đến gần chị hai nó lần nữa, nếu không, một lần nhìn thấy anh, nó lại đánh một lần.
Không phải anh không đánh lại thằng nhóc ấy, mà bởi vì nó là em trai của cô, là đứa em cô luôn nhắc đến với gương mặt rạng ngời và cũng là người thân duy nhất cô kể cho anh nghe.
Đến bây giờ, Trịnh Nhất Khôi mới hối hận tại sao bản thân không cố gắng hiểu rõ cô hơn, không vì cô làm nhiều thứ hơn, không chăm sóc cô tốt hơn, càng không yêu cô thật tâm hơn ngay từ đầu. Lúc nào cô cũng nói anh mang đến tia nắng ấm áp cho cô, nhưng những thứ đó thật ra... thật ra chỉ là sự hào nhoáng bên ngoài mà thôi. Cuối cùng, chính anh lại tổn thương cô. Quả thật, anh không có tư cách để cầu xin ai. Nhưng Trịnh Nhất Khôi tình nguyện nghe mắng, tình nguyện bị đánh, chỉ xin ít nhất hãy cho anh biết được chút tin tức của cô, để một lần nữaanh được nhìn thấy cô... cho dù chỉ đứng từ xa.
Lời nói bên dòng sông ngày đó, anh cứ ngỡ theo thời gian nó sẽ nhạt nhoà đi rồi một ngày sẽ tan biến giống như cái cách mà cô biến mất ra khỏi cuộc sống của anh, nhưng Trịnh Nhất Khôi lại không ngờ nó lại như một lời nguyền ám ảnh vào anh.
Muốn dứt không được, muốn bỏ không xong, đến mức trở thành tên ngốc tìm kiếm cô suốt bốn năm, thậm chí trở thành một người mẫu, ca sĩ nổi tiếng chỉ mong khi cô tình cờ nhìn thấy anh ở đâu đó trên trang báo hay truyền hình, cô sẽ nhớ đến anh, cô sẽ đến gặp anh.
Chỉ là, chỉ là... suốt bốn năm vẫn không thấy...
Rốt cục, khi từng ngày từng ngày nhớ thương trôi qua trong vô vọng, nó đã biến thành sự cố chấp, sự bất kham và cả ham muốn chiếm giữ mãnh liệt.
“Bíp... Bíp...” Điện thoại hiển thị có tin nhắn hình ảnh được gửi đến, tay Trịnh Nhất Khôi có chút run rẩy trượt trên màn hình di động.
Khuôn mặt anh ngay lập tức đờ đẫn. Đây là người con gái năm ấy mà anh đã bỏ lỡ sao? Đây là An Du với mái tóc ngắn mạnh mẽ và lạnh lùng rồi cười nhẹ nhàng bảo anh buông tay sao? Nụ cười của cô vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng nụ cười đó không phải từ trái tim...
Cô đã thay đổi rất nhiều! Anh từng nói muốn cô nuôi tóc dài cho anh, vì anh muốn tự tay tết tóc cho cô. Khi nó cô chê anh sến súa, còn làm bộ buồn nôn rất dễ thương, nhưng kiên quyết không muốn để tóc dài, cô nói tóc dài chăm sóc rất mệt, tốn kém thời gian ngủ của cô. Anh còn nhéo mũi cô chê cô là con mèo lười.
Nhưng hôm nay tóc cô dài như vậy, anh vẫn chưa từng được chạm vào nó. Cô để mái tóc dài đó có phải là vì anh không? Hay là cô chưa từng quên anh, vẫn luôn thích anh như vậy, vẫn luôn chờ đợi anh như vậy?
Tim Trịnh Nhất Khôi lại đập lỗi một nhịp, ngón tay lưu luyến trên gương mặt cô gái, động tác không khác gì với người con trai có mái tóc màu rêu nhưng gương mặt tràn ngập niềm vui sướng, ánh mắt còn mang thêm một tia chờ đợi, anh nở nụ cười như tia nắng ban mai dịu dàng: “Du, có phải là em không? Du, anh đã nói, anh sẽ không bao giờ buông tay em lần nữa!“.
==========================
Mọi người nhớ like cho Châu nha!