Đi Tìm Dấu Chân Của Hạnh Phúc

Chương 5: Chương 5: Quay Lại Thành Phố (2) (Bản Mới)




Chương 5: Quay lại thành phố (2)

An Du đặt vé xe khách, thu xếp đồ đạc gọn gàng, sau đó nhanh chóng đi xin phép bà ngoại. Bà ngoại luôn thương yêu cô, việc cô quyết định, bà ngoại cũng hiếm khi phản đối.

Cô nhìn lại đồng hồ, 2h15 chiều, An Du lại bấm di động, đầu bên kia rất nhanh có người bắt máy: “Alo, Hai đi đám cưới chị Thy về chưa?“.

Nghe giọng em trai, An Du tự nhiên dịu giọng: “Về rồi, nhưng lát nữa Hai phải lên lại thành phố, công việc đột xuất, không lên không được. Em đi học về đã ăn cơm chưa? Không có việc gì thì chạy xuống nhà ngoại đi, Hai có mua cho em mấy cuốn sách nè.“.

“Hai, Hai hỏi gì mà lắm vậy. Em đâu có thích tự ngược đãi mình, hơn 2h chiều còn chưa ăn cơm cho đau bao tử à. Mà Hai mới về trưa hôm qua, còn chưa lên gặp ba mẹ, Hai không sợ bị mẹ la à?“. Trần Minh Hải có chút không vui.

An Du trêu lại: “Xí! Em không có thích mà Hai nghe mẹ than vãn miết, là em lo mê chơi quên ăn cơm hoài. Còn mẹ có la, thì em nói đỡ cho Hai đi. Thôi, 5 phút sau phải có mặt nghe chưa ông tướng?“.

Trần Minh Hải hết chối cãi: “Biết rồi, biết rồi, cúp máy đây!“.

Cô cười cười, đeo cái balo lên vai rồi cầm theo mấy cuốn sách mua cho em trai. Toàn bộ đều là sách nghiên cứu về các loại cây trồng, kỹ thuật nông nghiệp và phương pháp tạo giống mới.

Đứa em trai cùng mẹ khác cha này có đam mê cực độ về nông nghiệp, mặc dù có đôi lúc hơi ham chơi, phá phách, nhưng nói chung là khá ngoan ngoãn. Chẳng phải lớp chọn, chẳng phải học sinh giỏi đứng nhất lớp như An Du, nhưng luôn giữ học lực xếp loại khá đã khiến ba mẹ bọn họ cảm tạ ơn trời rồi.

Tình cảm của hai chị em cô hình dung bằng từ “tình thương mến thương” thì hơi quá, nhưng từ nhỏ, thằng nhóc này luôn có cách chọc cô cười. Dù sao cũng là máu mủ ruột rà, An Du nhận thức rõ điều này nên cô luôn cố gắng đối xử tốt với Trần Minh Hải.

Năm phút sau, quả nhiên Trần Minh Hải đã đúng với câu 'chưa thấy người đã nghe thấy tiếng: “Hai, Hai đâu rồi?“.

An Du đang dùng mấy tờ bìa kiếng cẩn thận bao sách lại, nghe tiếng thắng xe đạp, rồi tiếng bước chân chạy vào, một thân hình cao cao ngồi xuống bên cạnh: “Hai bao sách làm gì cho cực, cứ để vậy đi!“.

Cô liếc em mình một cái rồi lại tiếp tục việc đang làm: “Hai thương tụi nó!“.

Trần Minh Hải bĩu môi: “Hai làm như em ẩu tả lắm không bằng.“.

“Em không có ẩu tả, em chỉ là hay “quên”, nên một học kỳ mất 5 cuốn sách, không vô miệng con Lu Lu gặm cũng bị con Na cào xé.“. An Du nhả ra từng chữ, cô từng là mọt sách, nên sách là báu vật, tuy giờ không còn vùi đầu vô sách nữa, nhưng giá trị của sách đối với cô vẫn không thay đổi! Trần Minh Hải lại không như thế, dù cho An Du nói bao nhiều lần cũng vô ích, nên cô đành tự thân vận động.

Trần Minh Hải giả vờ không nghe thấy, với tay lấy cuốn sách lật xem, mắt sáng lên: “Hai tìm đâu ra mấy quyển này vậy? Nó thuộc loại hiếm đó!“.

An Du ngó lơ: “Em biết làm gì? Giữ cho kỹ, hư hao là không moi ra thêm được cuốn nữa cho em đâu! À, mà ba mẹ đang ở ngoài vườn hả Hải?”

Ánh mắt Trần Minh Hải nhìn chăm chú vào trang sách, miệng liến thoắng: “Chứ còn ở đâu nữa, Hai yên tâm, em nhận hối lộ rồi nên sẽ không để Hai bị la đâu. Mà sao Hai không đi trễ trễ chút, em chạy về kêu ba hái mấy ký xoài cát hòa lộc cho Hai mang lên thành phố ăn.“.

An Du im lặng một chút rồi trả lời: “Khỏi, Hai lên có việc gấp nên không có dời giờ được, để xoài ba mẹ bán lấy tiền đi. Hai cũng hổng có cho ngoại mua cái gì, lần sau Hai về mua cũng được.“.

Trần Minh Hải gấp sách lại, nhìn cô: “Vậy cũng được. Tới giờ chưa? Em chở hai ra ngoài đường lớn nhe!“.

Cô vuốt phẳng bìa kiếng mới bao lại, xếp thành chống rồi bỏ vào túi giấy, lại mở điện thoại ra xem giờ rồi đứng dậy đeo balo lên: “Chở Hai ra liền luôn đi, nè, cầm lấy, nhớ giữ cho kỹ, nếu không, đừng hòng Hai tìm thêm cho cuốn nào nữa nghen!“. Cô vừa đi ra cửa vừa nói: “Ngoại đang ngủ trưa trong phòng, đừng có kêu ngoại dậy. Hồi nãy, Hai thưa ngoại rồi, giờ đi ra khóa cổng lại là được.“.

Trần Minh Hải cũng đứng dậy đi theo, tay cầm cái túi giấy mà đôi mắt cười đã híp lại thành một đường thẳng.

An Du ngồi phía sau xe đạp nhìn bóng lưng của em trai, cảm thán độ lớn cực nhanh của mấy đứa nhỏ hiện nay. Mới ngày nào, thằng nhóc này chỉ đứng ngang hông cô, giờ nó mới học lớp 11 đã cao hơn cô nửa cái đầu.

Ba mẹ ở nhà vóc người cũng nhỏ nhắn, nên có lần, cô đã hỏi nó có bị đột biến gen không, nó hừ lạnh cô một cái nói: “Hai mới đột biến đó, học giỏi chi dữ vậy, hại em vô trường toàn bị mấy ông thầy bà cô la, lần nào cũng kêu: sao em học không bằng một nửa của Hai. Mà Hai lùn đúng rồi, tối ngày ngồi một chỗ đọc sách, đi nhảy cao rồi chơi bóng chuyền như em đi, ăn nhiều vô, thế nào cũng lên được một, hai centimet nữa. Há há...”

-------------------------

Xe đến, An Du lên xe, nhìn bóng dáng thằng nhóc đang vẫy vẫy tay từ từ lùi lại đằng sau. Cô xoay thẳng người lại, ngả người vào lưng ghế, lấy headphone đeo vào tai rồi nhắm mắt ngủ, nếu không ngủ, sợ rằng buổi tối nay cô sẽ không còn hơi sức đâu chăm “ông cụ non” kia.

Đúng như An Du tính toán, xe đến Bến xe Miền Tây đã gần 6h30, cô mở balo lấy thẻ xe và chìa khóa rồi đi đến bãi giữ xe máy.

Sài Gòn chiều tan sở tấp nập dòng xe ngược xuôi, ai cũng muốn nhanh chóng về nhà sớm để nghỉ ngơi, ăn bữa cơm gia đình. Cô luồn lách, chen chúc gần một tiếng đồng hồ cũng đến được trước cổng trường Tiểu học quốc tế.

An Du lấy điện thoại ra ấn phím tắt, nhanh chóng kết nối cuộc gọi, hồi chuông đầu tiên vừa đổ, tiếng nói non nớt có chút buồn chán vọng vào tai cô: “Du Du, em đã vẽ được 10 bức tranh của Tegami Bachi* rồi đó, chừng nào chị mới lên tới vậy?“.

*Tegami Bachi: nhân vật chính trong bộ manga Letter Bee của Nhật.

Không sai, cái giọng con nít mà lời lẽ ông cụ này là của Hoàng Lê Thanh Phong, tên tiếng Anh: Windy - con trai của Lê Bích Châu, cũng là một trong hai người gọi cô bằng cái tên Du Du.

Chuyện là một hôm, Windy thấy An Du đang chat trên facebook với Lý Lynh Thy, thấy cô ấy gọi cô Du Du, nó liền bảo kêu như vậy nghe hay hơn, nên từ đó từ một tiếng chị biến thành hai tiếng Du Du. Nhóc con này thường ngày ít mở miệng, nhưng cứ mỗi lần nó nói chuyện đều làm người khác có thể đứng hình.

An Du đã thỉnh giáo không ít lần, cô luôn biết thức thời mà im lặng. Ngược lại, bố mẹ nhóc con luôn tưởng Windy ngoan hiền, còn sợ nó bị bạn bè bắt nạt. Cho cô xin, nhóc con này đừng tính kế người khác thì thế giới mới hòa bình. Tuy nhiên, Windy rất biết chừng mực, không làm ảnh hưởng đến nó, nó cũng không quan tâm, nên vẫn cực kỳ hiếm có người biết rõ bản tính nhóc con này.

Cô không nhanh không chậm cất lời: “Windy, chị đang ở cổng trường em rồi nè, em mau ra đi!“.

“Tít... Tít... Tít...” An Du mừng vì mình đã được miễn nhiễm với cái kiểu của nhóc con này từ lâu. Chưa đầy 3 phút, cô đã thấy một bóng dáng nho nhỏ mặc đồng phục học sinh khối tiểu học chạy ra.

Cái đầu nhỏ ngó bên trái, nghiêng bên phải, sau khi xác định tọa độ mục tiêu thì bước chân lại thong dong đi tới. An Du xác định trán mình đã kéo dài ba vạch đen: 'Ai nói nhóc con này mười tuổi chứ, nó là ông cụ 100 tuổi trong xác một đứa trẻ thì có.'.

“Du Du, chị có mang nón bảo hiểm cho em không? Bây giờ trẻ con không đội nón bảo hiểm khi đi xe máy với người lớn cũng bị phạt tiền đó nha!“. Windy vừa đến bên cạnh cô liền hỏi.

An Du cảm thấy ba vạch đen kia dài hơn một chút rồi, nếu người khác không rõ tình hình, bảo đảm khen lấy khen để nhóc con này: “Có, nhưng không phải nón của em. Chị vừa lên tới là chạy đi đón em luôn, em có dùng không?“. May là cô luôn mang theo một cái dự phòng.

Đôi chân mày đen như mực trên gương mặt búng ra sữa kia nhíu lại như có chút miễn cưỡng: “Chịu thôi, em cũng không muốn phạm luật giao thông đâu.“.

An Du khẳng định mình nên đọc thêm một ít sách chuyên ngành về tâm lý trẻ em, cô phải tăng cường sức chịu đựng của dây thần kinh cảm xúc hơn tí nữa.

Cô đưa nón bảo hiểm cho Windy, đợi nhóc con cài khóa cẩn thận, trèo lên xe, ôm chặt cô rồi mới từ từ nổ máy chạy đi.

Người lớn kẻ nhỏ đều tuân thủ quy tắc: im lặng khi đang chạy xe máy trên đường, nhưng vừa dừng xe lại trước cổng nhà, “ông cụ non” đã vội vàng nhảy xuống xe, chặn trước mặt An Du, dùng ánh mắt cún con, giọng nịnh nọt: “Du Du, chị mở cửa cho em vào nhà đi tắm rồi đi siêu thị mua cái gì nấu cho em ăn được không? Buổi chìu cô giáo chỉ mua cho em một phần KFC, em lại cảm thấy hơi đói bụng rồi. Nếu không ăn thêm, tối nay, em sẽ ngủ không ngon.“.

'Phải là thế này, phải thế này mới là con nít 10 tuổi nè!'. Nhưng cái trạng thái này chỉ tồn tại khi Windy muốn An Du nấu đồ ăn cho thôi, sau khi thu chiến lợi phẩm, nó lại đẩy tô, chén, dĩa trống qua một bên, rồi ném ra một câu: “Du Du, lần sau chị tiếp tục cố gắng phấn đấu nha!“.

Cô thừa nhận mình không hay đi chấp nhặt với người khác, nhưng cô gặp bao nhiêu đứa trẻ, có nhóc con nào “khủng bố” như vậy đâu chứ!

An Du gật đầu một cái, chỉ thấy nhóc ta cười toe toét, lộ hết hai hàm răng, một cái răng hàm trên còn đang mọc dở dang.

Windy kéo áo cô xuống, An Du cuối thấp đầu, nhóc con liền hôn “chụt” một cái lên má cô: “Cám ơn chị, Du Du!“.

Hành động quen thuộc nhưng cũng khiến cô thấy ấm áp, lại chợt nhớ thằng nhóc Trần Minh Hải ở nhà, nó cũng hay dùng đủ trò chọc cô cười mỗi khi cô lên nhà ba mẹ.

Hai chị em mở cổng đi vào nhà, vào đến phòng khách, An Du dùng đèn pin trên di động đi mở đèn lên. Căn nhà phút chốc được bao phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt ấm áp. Windy bước vào, dừng lại cởi giày ra cất vào tủ, lại thay một đôi dép đi trong nhà dành cho trẻ em mới từ từ đi lên phòng.

Thói quen nề nếp, tự giác bắt đầu từ bé thế này cho thấy nhóc con này được nuôi dạy rất tốt, ý thức cũng rất cao. Windy vừa bước lên cầu thang cũng không quên thúc giục Du Du của nó: “Chị nhớ đi nhanh lên nha, người ta mà đóng cửa thì tối nay em thức nguyên đêm đó!“.

“Biết rồi ông cụ non, em mau đi tắm rồi học bài đi! Sau khi học xong, chị đảm bảo có đồ ăn cho em.“. An Du đi vào nhà bếp, đặt bao lô trên bàn ăn rồi mở tủ lạnh xem xét. Trong tủ lạnh vẫn còn không ít thức ăn cô mua hôm kia, trứng gà, nấm hương, nấm kim châm, một ít rau củ, thịt, thanh cua và mực ống cũng còn. Cô đoán chừng ngày hôm qua, dì Châu cũng không nấu ăn.

An Du quyết định sử dụng hết thức ăn cũ, không nên lãng phí tiền mua cái mới làm gì. Đầu tiên, cô dùng điện thoại gửi một tin nhắn báo cáo sơ bộ mọi việc vào email của dì Châu, sau đó nhanh chóng lôi các nguyên liệu cần thiết ra để trên kệ bếp. Cô cởi áo khoác ngoài, đeo tạp dề vào, rửa sạch hai bàn tay rồi mới bắt đầu nấu nướng.

Nấm, thịt, mực ống và thanh cua phải rửa sạch, luộc chín, rồi thái hạt lựu làm nhân. Trứng gà sau khi đánh bông lên, cho thêm nước dùng rau củ vào, khuấy đều, tiếp tục dùng rây lược qua cho mịn, nêm thêm một ít gia vị cho vừa ăn nữa là được.

Cuối cùng, An Du lấy ra mười cái cốc chuyên dùng làm chawan mushi** mà nhân dịp hội chợ hàng hóa Nhật Bản, cô và má Tư cùng đi mua, cho hỗn hợp nhân xuống dưới đáy, sau đó đổ nước trứng lên trên, dùng giấy bạc đậy kín lại.

**Chawan mushi: món trứng hấp Nhật Bản.

Đặt nồi hấp lên bếp, cô xếp mười chiếc cốc một cách cẩn thận vào trong, bật lửa. Trong thời gian chờ trứng chín, An Du cũng không định nghỉ ngơi, cô tranh thủ dọn dẹp lại bếp núc lại cho gọn gàng.

Khi kệ bếp bóng loáng tinh tươm cũng vừa vặn tới thời gian trứng chín. Cô mở nắp, tháo lớp giấy bạc một cốc trứng hấp ra thử độ chín. 'Được rồi!'. Ngước nhìn đồng hồ treo tường: 9h40', nhóc con kia hẳn đã làm xong bài rồi đi.

Cô nhấc 3 cốc trứng hấp vào một cái khay nhỏ, rót thêm một ly sữa tươi rồi đi lên lầu 1. Đứng trước cửa phòng Windy, cô gõ cửa phòng một cái: “Windy, chị mang đồ ăn cho em đây!”

Nhóc con nghe tới đồ ăn liền đi ra mở cửa: “Du Du, chị cho em ăn cái gì vậy, ngon không?“.

Câu hỏi hơi bị ngây thơ này làm An Du có chút bất đắc dĩ, cô đem khay vào phòng rồi nói: “Khuya rồi nên chị làm trứng hấp cho em, ăn nhanh đi rồi đánh răng đi ngủ. Ngày mai mà trễ xe bus của trường tới đón, thì chị không chịu trách nhiệm đâu!“.

Như đã nói, ngoài việc đôi khi cất lời không đúng tuổi thì thói quen sinh hoạt của Windy đều rất nghiêm túc. Nhóc con ăn hơi gấp gáp nhưng động tác rất đúng mực, cốc ăn xong cũng để lại gọn gàng vào khay chứ không đặt lung tung trên bàn như một số đứa trẻ cùng tuổi khác.

Cho Windy ăn xong, giúp nhóc con chuẩn bị quần áo đi học, nhìn nó vệ sinh cá nhân xong rồi lên giường, đắp chăn đi ngủ: “Chúc chị ngủ ngon, Du Du”

“Chúc em ngủ ngon, Windy“. An Du mỉm cười, cầm khay đi ra cửa phòng, tắt đèn chính của phòng ngủ rồi mới nhẹ nhàng khép cửa lại.

“Ông cụ non” ngủ rồi thì đến phiên cô thôi.

An Du cũng ăn mấy cái trứng hấp, uống một cốc sữa nóng rồi dọn dẹp lần nữa. Nhà bếp hoàn hảo, cô tắt đèn, cầm balo đi lên phòng khách ở lầu 1.

Căn phòng này đối diện phòng Windy, là dì Châu để dành cho cô mỗi khi cô ở lại qua đêm ở đây. An Du lấy ra một bộ đồ ngủ để đi tắm, thói quen thật là đáng sợ, dù bây giờ, cô đã hết hơi nhưng vẫn kiên trì đi tắm.

May là nơi này có nước nóng, ít nhất sẽ giảm nguy cơ tối đa cô bị cảm sốt, nếu là phòng trọ của cô thì đành tắm nước lạnh mà thôi.

Lúc An Du đặt lưng xuống giường đã gần 12h, mí mắt trên, mí mắt dưới như Ngưu Lang - Chức Nữ gặp nhau trên cầu Ô Thước, ôm nhau thật chặt, làm cho cô chỉ kịp cài đặt báo thức, điện thoại vẫn cầm trên tay mà tiềm thức đã đi du ngoạn nơi xa xôi nào đó từ lâu.

---------------------------------------

Lúc An Du hoàn toàn ngủ mê mang, một dáng người cao gầy màu đen đang đi từ cổng chính vào, hắn đứng trước cửa nhà, xoay ổ khóa cửa “tạch“.

Hắn đi vào nhà một cách thản nhiên, thẳng bước đến chân cầu thang, vừa đặt bước chân đầu tiên lên bỗng dưng không lên tiếp nữa.

Ngẫm nghĩ gì đó, hắn xoay người hướng nhà bếp đi tới, mùi rượu theo bước chân của hắn lan tỏa trong không khí.

Người đàn ông có chút loạng choạng... hắn mở tủ lạnh lấy một chai nước ra uống, lại vô ý nhìn thấy mấy cốc trứng hấp còn dư lúc nãy An Du cất vào. Sờ sờ cái bụng hơi cồn cào của mình, hắn lấy ra hai cái cho vào lò vi sóng để hâm nóng.

Ngón tay thon dài gõ gõ trên kệ bếp theo một nhịp điệu ngẫu hứng; đôi mắt lơ đãng lộ ra vẻ ngạo nghễ, bất tuân; hàng mi dày khép hờ tựa như con sư tử lười biếng đang ngủ trưa, nhưng khi mở mắt có thể giết chết con mồi ngay tức khắc.

Ăn uống xong xuôi, thân hình cao gầy màu đen lại bước đến phía cầu thang đi lên... Ánh sáng yếu ớt nơi cầu thang lọt vào con ngươi câu hồn đoạt phách, ẩn hiện dưới những sợi tóc lòa xòa trước trán, phảng phất một tia mơ hồ khó xác định khiến người khác phải rùng mình.

Hắn dừng chân ở lầu một, đi đến trước cửa phòng Windy, cánh cửa vang lên một tiếng kêu khẽ khọt, hé ra khung cảnh đáng yêu bên trong, ánh sáng nhàn nhạt chiếu trên khuôn mặt non nớt của nhóc con đang ngủ yên giấc, khóe môi hắn khẽ nhếch.

Không một tiếng động khép cửa lại, hắn xoay người nhìn vào phòng ngủ đối diện, cửa phòng đang đóng chặt.

Trực tiếp mở cửa “cạch” một cái, bên trong là màu của bóng tối, màu đen yêu thích của hắn... đằng sau lớp gỗ này, hắn có thể thỏa sức buông lỏng mình mà tuyệt đối không ai có thể phá rối được...

Hắn nhấc chân bước vào căn phòng còn thoang thoảng một chút mùi hương lạ lẫm... “Cạch... tách”, một lần nữa, cánh cửa khép chặt đã bị khóa lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.