Đi Về Đâu

Chương 53: Chương 53




Cô vào WC một lát thì thấy ả vào, ai đó vừa rửa tay vừa đá xoáy cô: “Mấy năm nay cô trông rất hạnh phúc nhỉ”

Coi bộ cô muốn yên ổn mà không được rồi. Chưa đợi cô trả lời ả ta hỏi: “Cô còn nhớ mấy năm trước tôi đã nói gì không?”

Cô nhướn mày tỏ ý chờ ả trả lời, ả ta ghé sát tai cô: “Năm đó tôi nói sau khi trở về bằng mọi giá sẽ cướp lại Ngô Đình từ tay cô”

Nhìn ả kỳ thị: “Có quá muộn không khi chúng tôi đã gắn bó cùng vai sát cánh bên nhau một thời gian dài, hơn nữa cũng đã có con rồi. Cô nghĩ chồng tôi vẫn là Ngô Đình của những năm hai mươi?”

“Khi mà tôi muốn dành lại thứ thuộc về mình thì không bao giờ là muộn”

Cô nhìn ả khinh bỉ: “ Trên đời này ngoài Ngô Đình chẳng lẽ đàn ông chết hết rồi sao. Tôi nghĩ với người có đủ về mọi mặt như cô sẽ có nhiều người theo đuổi, sao cứ nhất thiết phải là Ngô Đình mới được”

Ả nhìn cô thách thức: “Cô cứ chờ đi”

Cô cũng không kiêng dè nhìn ả, nhún vai: “Để tôi nói cho biết trước dù cô có làm gì thì nhất định Ngô Đình sẽ không phản bội tôi”

Nói rồi cô bỏ đi, từ ngày cô mở lòng với Ngô Đình thì cô sẽ tin tưởng tuyệt đối vào hắn.

Bên kia Ngô Đình mới thảo luận xong với khách hàng, thì chuông điện thoại reo. Hắn cầm nghe: “Alo”

“Là em đây”

Hắn ngờ vực, bên kia lặp lại: “Mới mấy năm không gặp mà anh đã quên người yêu cũ Ái Lan này rồi sao?”

“Gọi anh có chuyện gì không?” Chậm rãi đáp

“Tìm anh ôn lại chuyện tình cũ vậy”

“Nếu là vậy thì anh xin cúp máy” Hắn chuẩn bị cúp

Bên kia giọng ngọt ngào: “Ấy ấy, em chỉ đùa thôi, bây giờ em muốn gặp anh. Đừng hiểu lầm, gặp anh chỉ với tư cách là bạn chứ không có ý gì khác”

Hằn nhìn đồng hồ: “Được rồi, em nhắn tin địa điểm lát anh qua”

Tầm bốn giờ cô chuẩn bị lái xe đi đón con, vừa đi xuống thì lại chạm mặt ai đó. Ả đứng nơi xe mình, cười tươi: “Cô thử đoán xem bây giờ tôi đi gặp ai?”

“Cô gặp ai thì liên quan gì đến tôi, nổi điên giữa ban ngày à?” Nói rồi cô phóng xe đi, để lại ả đứng đó mắng mỏ cô thậm tệ

Cô đến trường, David thấy liền chạy tới ôm khư khư cô: “Sao chiều nay mẹ đón sớm quá vậy”

Thấy áo con có máu, cô cúi người xuống: “Mẹ bảo lúc nào chảy máu mũi thì lấy khăn lau, đừng có chùi vào áo mà bẩn”

“Quen chùi áo rồi mẹ” Chu miệng

Cô phì cười: “Đúng là hết nói nổi con mà”

Thấy giáo viên chủ nhiệm lớp David đi tới: “Chào cô, tuần nay David quậy lắm không ạ”

David bĩu môi: “Tuần nay con được phiếu bé ngoan đó”

Giáo viên nghe vậy nói: “Không biết nguyên nhân gì mà David hôm nay gắng hết sức để ngoan đó mẹ Tuyết Băng”

Ai đó cười tự đắc: “Thấy con quân tử nhất ngôn không, ôi mình quá giỏi”

“Con bị lây bệnh ảo tưởng của ba à?” Cô cười cười

“Con mách ba nhá”

“Tùy con, thôi đi đón chị Nani kẻo muộn”

David và Nani thân nhau như hình với bóng, tính cách hai đứa trái ngược nhau. Mất mẹ từ nhỏ nên Nani trở nên trầm tính. Thương David mười thì cô thương Nani chín rồi. Nani thấy cô cũng chạy tới nhào vào lòng cô: “Dì”

Cô cười: “Hôm nay con có điểm môn gì không nè”

Nani liền khoe: “Toán hôm nay con được mười điểm đó dì”

Cô véo má cưng nựng: “Giỏi quá”

David thấy vậy liền bĩu môi: “Ư ư sao hai người ôm nhau thắm thiết thế, ôm con nữa đi. Người ta béo tốt thế này không ôm thì phí lắm à nha”

Nani nghe vậy cười sặc sụa, thế là vào một ngày nào đó có ba người đứng ôm nhau giữa đường cười đến thấu trời xanh.

Cô gọi rủ thêm cả Cẩm Mân. Cô và hai nhóc đi vào trước: “Hai đứa ăn gì, uống gì để mẹ tới mua”

David nói: “Con đi mua cho”

Cô háy: “Ngồi yên đó đừng có mà lanh chanh, lần trước xung phong đi mua. Kết quả làm rớt hết đồ ăn. Hai đứa ăn gì?”

David nói: “Con ăn gà rán, khoai tây, kem,...v..v”

Cô đen mặt: “Con muốn mẹ phá sản đấy à”

Cô gọi mỗi thứ mỗi ít để hai đứa muốn ăn gì thì ăn. Nửa tiếng sau Cẩm Mân tới, cô nói: “Làm gì mà lâu thế, hai đứa cứ hỏi mãi mày đây này”

“Thông cảm tí đi, kẹt xe quá trời. Mà này, nãy tao thấy người nào như Ái Lan”

“Kệ cô ta đi. Cả ngày nay tao đau đầu với cô ta lắm rồi”

“Ả về rồi à”

Cô gật đầu: “Ừ, mà lần này về nhìn có vẻ lợi hại hơn trước đấy”

Cẩm Mân nhai nhoàm nhoàm: “Chắc ả cũng có người yêu rồi nhể”

Cô bĩu môi: “Ả mà có chắc tao mừng phát điên, lần này đòi cướp lại Ngô Đình kia kìa”

David liền nói: “Ai dám cướp ba của con”

“Ăn đi nhiều chuyện” Cô lườm

Bên này ả đang chỉnh sửa nhan sắc để đi gặp hắn. Chau chuốt tỉ mỉ đến mức chọn áo quần bày bừa cái phòng như bãi chiến trường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.