Đi Về Đâu

Chương 77: Chương 77: Chương 76




Trước khi đi ngủ cô khuấy sữa đem vào phòng, nhìn Nani: “Uống sữa rồi đi đánh răng nha”

“Con không uống được không dì, sữa bột ớn” Nani nũng nịu

“Nhìn vậy chứ không phải sữa bột, không ngán đâu. Uống sữa sẽ giúp con ngủ ngon hơn” Cô từ tốn nói

Đánh răng rửa mặt xong hai dì cháu lên giường, cô ôm Nani: “Dì ôm vậy con có khó chịu không, bình thường con ngủ một mình giờ thêm người sợ con không quen”

“Không khó chịu đâu dì, cảm giác rất ấm áp. Ước gì con cũng được mẹ ôm như vậy” Nani nói

Nani hai tuổi thì Cát Cát mới mất, cô bỗng hỏi: “Con có kí ức gì về mẹ không”

“Không ạ” Nani lắc đầu

Cô trầm ngâm: “Mẹ con rất xinh đẹp”

Nani ngước lên hỏi: “Thật hả dì”

“Ừ, con rất giống mẹ con nha” Cô gật đầu

“Dì đang gián tiếp khen con đẹp” Nani cười khanh khách

Cô véo má: “Thông minh”

Nani nói: “Con cảm nhận dì giống mẹ con vậy, mặc dù mẹ mất sớm nhưng luôn có dì bên cạnh, đưa con đi chơi, hay khi con sốt dì đều lo lắng chăm sóc con”

“Thật tốt khi con cảm nhận được điều đó, hiện tại hay về sau dì cũng sẽ chăm sóc xem Nani như con mình” Cô vuốt đầu Nani

Lâu rồi cô mới có giấc ngủ ngon như vậy, sáu giờ gọi Nani dậy chờ con bé vệ sinh cá nhân xong: “Bây giờ ra bàn ăn sáng nào”

Vào bếp thấy mẹ cô đã dọn cháo lên, bà hỏi Nani: “Ăn có vừa miệng cháu không”

“Rất ngon ạ” Nani giơ ngón tay cái

Bà gắp thêm đồ ăn cho Nani: “Vậy cháu ăn nhiều vào nhé”

Cô hỏi bà: “Ba mấy ngày nay sao không thấy hả mẹ”

Mẹ cô thở dài: “Chắc say mê vào mấy sòng bạc rồi”

“Con đã thuê được nhà rồi, chiều nay con dọn vào” Cô nói

Bà hỏi: “Cần mẹ giúp gì không”

“Nếu được lát mẹ qua lau sơ qua nhà giúp con nhé, chiều thì không cần đâu. Vì đa số con phải mua lại toàn bộ đồ dùng trong nhà”

Chờ Nani ăn xong, cô bảo: “Vào phòng lấy cặp dì chở đến trường rồi dì đến công ty luôn”|

“Hôm nay con đi làm rồi à” Bà hỏi

Cô gật đầu: “Vâng, nghỉ cũng nhiều rồi”

Ra cổng thì đã thấy Châu Kỳ, Nani liền chạy tới: “Ba”

“Em đưa Nani đi học cũng được mà” Cô nói

Châu Kỳ cười: “Anh có công việc gần đây nhân tiện ghé qua luôn, lên xe đi chở em đến công ty luôn”

Trầm ngâm giây lát cô gật đầu: “Đi thôi, sáng nay xem như đỡ tốn tiền xăng”

Thấy cô đến công ty, mấy nhân viên phòng cô nháo nhào cả lên: “Tụi em nhớ chị chết mất”

“Lại bắt đầu nịnh rồi đấy, thời gian chị vắng mặt mọi việc vẫn ổn chứ” Cô cười

Nga nói: “Vẫn ổn, chia buồn cùng gia đình chị nhé. Cố gắng lên chị”

“Phải cố gắng, cảm ơn mọi người đã động viên” Cô mỉm cười

Nhìn Nga cô hỏi: “Em tham gia cuộc thi thế nào rồi”

“Được giải ba chị”

Cô vỗ vai: “Lần đầu thi vậy là tốt rồi, thôi mọi người làm việc đi”

Đến giờ chụp ảnh tại studio, cô gấp giấy tờ đi qua đó. Vào phòng thấy Jane cô nhìn không chào, tiếp tục xử lý công việc. Lúc nghỉ giải lao Jane tiến về phía cô:“Không có điều gì muốn hỏi tôi sao, như chuyện video chẳng hạn”

Cô hờ hững: “Hỏi thì anh chịu nói à? Hỏi để làm gì? Dù sao con tôi cũng không còn nữa”

“Theo tôi nhận thấy những người cùng bắt tay hợp tác với Ái Lan thì đều trở nên bỉ ổi. Mấy người đó tôi rất khinh, nên mong về sau anh đừng đến gần tôi. Cảm thấy rất buồn nôn” Cô dùng gót giày đạp thật mạnh vào chân anh ta rồi bỏ đi

Chiều tan làm cô đi mua chăn gối các thứ, không ngờ gặp hai mẹ con Cẩm Mân. Bà hỏi cô: “Cháu khỏe rồi chứ”

Cô cười: “Đã khỏe, giờ cháu đi làm được rồi ạ”

“Cháu mua gì à”

Cô đáp: “Mua mấy vật dụng cho nhà mới thôi bác, không có việc gì nữa cháu xin phép đi trước”

Chuẩn bị đi Cẩm Mân gọi lại: “Chúng ta nói chuyện một chút đi”

Bà bảo: “Vậy mẹ đi trước, hai đứa từ từ nói chuyện”

Cô và Cẩm Mân ngồi ở một quán cafe, Cẩm Mân lên tiếng trước: “Xin lỗi”

“Xin lỗi về chuyện gì?” Cô hỏi

Cẩm Mân đáp: “Nếu hôm đó đưa mày đến bệnh viện sớm hơn thì có lẽ đã giữ được thai nhi”

“Dù sao trong tình huống đó mày cũng đã có lòng đem tao tới bệnh viện rồi” Cô trả lời

“Chúng ta vẫn có thể trở lại như xưa không?” Cẩm Mân dò hỏi

Cô thẳng thắn hỏi ngược lại: “Tao với Jane quan hệ đó mày vẫn chấp nhận muốn làm bạn với tao à?”

Cẩm Mân nói: “Sau ngày hôm đó tao đến tìm Jane, mày có biết anh ta nói gì không? Anh ta bảo chỉ quen tao để tiếp cận mày chứ từ trước đến nay anh ta không hề có một chút tình cảm gì với tao cả. Có lẽ tao không có mắt nhìn người rồi”

“Đúng là quá khốn nạn, loại đàn ông cặn bã đó đừng tiếc nuối làm gì”

Cẩm Mân gật đầu: “Nên vậy”

“Hiện giờ tao muốn có thời gian để cân bằng cảm xúc lại, trở lại thân thiết như xưa có lẽ là không thể vì giữa chúng ta có lẽ đã có một khoảng cách. Mày có chắc sẽ không có những hiềm khích sau khi xem đoạn video đó không? Nói chung ngày mà chân tướng bại lộ lúc đó thì may ra” Cô nhìn Cẩm Mân nói

“Mày vẫn còn giận tao à”

Cô lắc đầu: “Tao không trẻ con đến như vậy, trong hoàn cảnh đó thì chắc chắn ai cũng sẽ hiểu lầm mà thôi, điều đó tao có thể hiểu. Đến giờ thợ đến lắp thiết bị rồi tao đi trước”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.