Thật ra thì cũng không thể trách Bình Phàm, thật sự là
mùi vị của quán mì Trần kia quá tốt, cứ sáng sớm là người mua đứng thành hàng
dài, nghe nói có rất nhiều người vì ăn mà đi làm trễ.
Mỗi lần Bình Phàm đi ngang qua đây đều muốn xông vào
bưng một tô, nhưng lúc nhìn thấy đội ngũ làm cho người ta sợ hãi kia, cô chỉ có
thể nuốt nước miếng tiếp tục ăn bánh bao khô quắt quắt.
Cho nên, nuốt nước miếng đã trở thành phản xạ có điều
kiện của Bình Phàm khi đi ngang qua quán mì Trần. Nhưng ngàn không vạn không
đúng ở chỗ là biểu hiện ngay trước mặt Doãn suất ca mặt than.
Thất lễ mà thất lễ mà, Bình Phàm khinh bỉ mình một vạn
lần.
Nhưng sai lầm lớn đã gây ra, cho dù Bình Phàm có là
siêu nhân điện quang đem ánh sáng chiếu rõ từng hang hốc mà khinh bỉ mình thì
cũng không làm nên chuyện gì. Cho nên, cô liền lựa chọn quên lãng, mở túi thức
ăn Doãn Việt đưa cho ra, bắt đầu ăn.
Bên trong xe vẫn duy trì trạng thái trầm mặc, Bình
Phàm ăn mà ruột cứ xoắn lại. Cô thật sự không rõ, trong hồ lô của Doãn suất ca
rốt cuộc là bán thuốc gì.
Đối tượng xem mắt tới đón mình đi làm, hơn nữa còn mua
bữa sáng, chuyện này nếu đăng lên diễn đàn bát quái quả thực chính là chuyện
vui cây khô gặp mùa xuân a. Nếu cao giọng một chút tuyệt đối có thể trở thành
khoe khoang.
Nhưng... Len lén liếc nhìn bản mặt than vạn năm không
thay đổi của Doãn Việt trước mặt, lại thêm thành phần mười phân nguy hiểm bên
hông: súng, bàng quang Bình Phàm lần nữa khẩn trương.
Đây không phải bát quái, đây rõ ràng là chuyện ma quỷ
a! ! !
Mang tâm tình xoắn xuýt ăn xong bánh quẩy xoán xuýt
cùng sữa đậu nành thì xe cũng đến trước cửa nhà trẻ nơi Bình Phàm làm.
Bình Phàm đang chuẩn bị trốn xuống xe thì bắt gặp ánh
mắt Doãn Việt đang nhìn chằm chằm vào tấm bảng trước cửa nhà trẻ, lên đó có ghi
bốn chữ vàng to đùng "Nhà trẻ Trĩ Tân".
Mặt than cứ như thế ngó chằm chằm mấy chữ kia ba mươi
giây làm cho Bình Phàm không hiểu ra sao, thiếu chút nữa ngay cả xuống xe cũng
quên.
Cũng may Doãn Việt kịp thời thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng
nhắc nhở: "Nên đi làm thôi."
Bình Phàm phục hồi tinh thần, lập tức chạy xuống xe,
nhảy nhảy cách Doãn Việt ba mét rồi đứng lại, mỉm cười, lộ ra tám cái răng,
liên tục không ngừng phất tay nói tạm biệt.
Chờ cho Land Rover kia lái đi, Bình Phàm cũng chuẩn bị
vào cửa, nhưng khi đi tới bên cạnh tấm bảng chữ vàng kia thì dừng lại.
Doãn Việt đúng là kỳ quái nhưng lại có cái đầu thông
minh, tuyệt đối sẽ không làm một chuyện nhàm chán lãng phí nhiều thời gian như
vậy, cho nên phải nói, tấm bảng này nhất định có kỳ quặc.
Bình Phàm nhìn dòng chữ vàng lóe sáng lòe lòe dưới ánh
mặt trời, tìm tòi nghiên cứu dưới thái độ nghiêm chỉnh, há miệng... cắn một
cái.
Bi kịch luôn tiếp diễn —— vẫn duy trì tư thế cắn tấm
bảng, Bình Phàm nhìn thấy hiệu trưởng đang đứng ở cửa, nhìn mình chằm chằm, mắt
kiếng bắn ra một tia sáng lạnh giết người...
Trên tấm bảng có dấu răng, sự thật chứng minh, đây
không phải là vàng, Bình Phàm đưa ra một kết luận —— người thông minh như Doãn
Việt cũng có khi nhìn nhầm.
Làm việc ở nhà trẻ coi như dễ dàng, chỉ là áp lực tinh
thần hơi lớn, cả ngày phải nhìn một đám nhóc con như chim sẻ bay loạn chung
quanh, muốn bảo đảm bọn nó lông tóc không thương thì quả thật rất khó.
Nhưng trẻ em là sinh vật dễ thương nhất trên đời. Đôi
mắt thật to, tay chân nho nhỏ, giọng nói non nớt, có thể làm cho tâm người ta
giống có chocolate hòa tan vậy.
Nhưng mà, thỉnh thoảng cũng có lúc 囧.
Thiên hạ đang trong giờ dạy học, Bình Phàm đang nghỉ
ngơi, trong lúc vô tình cô nghe thấy một cô bé tức giận nói với thằng bé trai
bên cạnh: "Từ hôm nay trở đi, tớ là bạn gái của Lý Mông bên lớp 3."
Thằng bé trai cũng tức giận hỏi lại: "Tại sao
hả?"
Cô bé: "Một ngày Lý Mông cho tớ ba viên kẹo thỏ
đường to, không giống cậu, chỉ cho hai viên, keo kiệt."
Thằng bé trai: "Không làm thì thôi, tớ đi tìm
tiểu Tiêu bên lớp 2 làm bạn gái, một ngày người ta chỉ cần một viên kẹo thỏ
đường to mà thôi."
Cứ như vậy, một đôi tiểu tình lữ bởi vì một viên kẹo
thỏ đường to mà chia tay.
Cái gì là cao nhân, chia tay bình tĩnh như hai vị đây
chính là cao nhân.
Bình Phàm bái phục.