Rốt cục nhịn được đến lúc tan việc, Bình Phàm líu ríu
linh lợi vác ba lô nhỏ đi ra cửa nhà trẻ.
Phong cảnh ngoài cửa giống như một bức tranh, ánh nắng
chiều sáng lạng, cây cối um tùm, còn có người đàn ông mặt than dáng người duy
mỹ cùng với Land Rover nhà hắn.
Rơi nước mắt, bạn học Doãn Việt lại tới nữa .
Tan học, ngoài cửa nhà trẻ cũng có vài vị phụ huynh
cùng thầy cô giáo lui tới, ngoại hình khí chất xuất chúng của Doãn Việt đã thu
hút không ít ánh mắt. Bình Phàm đời này sợ nhất đúng là bị chuyện xấu dính vào,
vì giảm thấp thương tổn, cô vội vàng tự giác trèo lên xe của bạn học cũ kiêm
đối tượng xem mắt.
Thà như thế cho nhanh, còn hơn bị vài đạo ánh mắt bắn
cho thương tổn.
Dù sao, tiểu Bình Phàm bình thường cùng Doãn Việt
không bình thường ở chung một chỗ, quả thật có chút chênh lệch giữa mực nước
của lòng sông so với mặt biển.
Ngồi ở bên cạnh Doãn Việt, Bình Phàm có loại cảnh giác
mình mang dép lê đến nhà hàng năm sao dùng cơm.
Không đáp chỉ hai chữ, cô chỉ nói một lần.
Bình Phàm thừa nhận, tiếp xúc gần gũi với Doãn Việt
như vậy hai ba lần, lòng như vinh nho nhỏ kia của cô cũng đã rất định thỏa mãn
rồi, cho nên, sớm thu sớm tốt.
Doãn mặt than, anh muốn đòi gạo hay đòi củi lửa, cứ
lớn mật nói ra đi! ! !
Bình Phàm đang chuẩn bị đem những lời này uyển chuyển
hóa nói ra, xe bỗng nhiên dừng lại.
Quay đầu nhìn, phát hiện thế mà lại dừng trước cửa
quán mì Trần. Quán mì Trần này chỉ bán buổi sáng, bởi vậy nên giờ này cửa lớn
đã khóa chặc.
"Xuống xe đi." Doãn Việt bỏ xuống những chữ
này, cỡi giây an toàn ra, xuống xe.
Bình Phàm cũng chỉ có thể đi theo, nhưng trong lòng
bong bónh nhỏ nghi ngờ không ngừng toát ra.
Nhìn tình trạng này, Doãn Việt muốn mang mình tới đây
ăn cơm, nhưng... Đây không phải rõ ràng tới để bị người ta sập cửa vào mặt sao?
Nhưng Bình Phàm sai rồi, Doãn Việt mặt than là mặt
than, nhưng đầu hắn thì bình thường. Chỉ thấy hắn đi tới trước cửa, nhẹ gõ ba
cái, cửa nhỏ bên hông quán mì Trần từ bên trong mở ra.
Người mở cửa chính là một dì hơn năm mươi tuổi, ánh
mắt không cười nhưng cũng cong cong, xung quanh khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt,
giống như cành liễu rũ xuống, rất là hòa ái.
Bình Phàm biết, dì ấy chính là bà chủ của nơi này.
Nhìn thấy Doãn Việt, ánh mắt bà chủ càng cong, vội
nói: "Mới vừa bỏ vào nồi, đợi thêm hai phút nữa là có thể ăn, tới tới tới,
ngồi xuống trước đi."
Doãn Việt dẫn Bình Phàm đang không hiểu ra làm sao
thêm hơi hơi kinh hãi đi tới bàn ngồi.
Quán rất nhỏ, cái bàn cũng đã lâu năm, nhưng vì nơi
đây sạch sẽ, làm cho người ta có một loại cảm giác thư thích.
Doãn Việt dường như rất quen thuộc nơi này, từ trên
bàn cầm lấy hai đôi đũa, từ tủ bát lấy ra một chén con, rót nước sôi nóng hổi,
đem đầu đũa bỏ vào khử trùng.
Một loạt động tác này, Doãn Việt làm rất quen việc rất
dễ dàng, nhưng Bình Phàm nhìn, giống như là nhìn thấy Ultraman yêu tiểu quái
thú vậy, không nói nên lời.
Dù sao, ở trong mắt của cô, Doãn Việt là một đại thiếu
gia quần áo đưa tới tay cơm đưa tới miệng, mấy chuyệnvụn vặt như vậy hắn không
nên làm.
Đang kinh ngạc đến nửa đoạn, Doãn Việt đem một đôi đũa
đã được khử trùng tới trước mặt cô.
Bình Phàm sửng sốt, không ngừng nhận lấy, bàn tay cùng
đũa tiếp xúc thân mật, lưu lại nhiệt độ nong nóng lên lòng bàn tay cô, theo vân
tay quanh co tản đi.
"Tới, ăn nhanh cho nóng." Bà chủ bưng hai tô
nóng hổi thơm ngào ngạt từ phòng bếp đi ra, đặt lên bàn.
Hai tô khác nhau đặt trước mặt.
Đặt trước mặt Doãn Việt chính là cháo gà thơm ngát
sướng miệng, mà đặt trước mặt Bình Phàm là mì thịt bò hương chua cay.
Thấy tình hình này, cặp lông mày của Bình Phàm bay đi.
Từ nhỏ đến lớn, thứ cô thích ăn chỉ có mì thịt bò, vì
sao hết lần này tới lần khác cứ trùng hợp như vậy. Món bà chủ bưng lên cho cô
vừa hay chính là mì thịt bò?
Kỳ quặc mà kỳ quặc mà.