Edit: Mập Mạp Mũm Mỉm
...................................
Đường Mạch đặt cái bình nhỏ màu hồng nhạt lên bàn, từ miệng bình nhìn vào bên trong, định nhìn xem thử bên trong rốt cuộc là thứ gì.
“Ầm.”
Tiếng mở cửa từ phía sau truyền đến, tay Đường Mạch đè trên hình xăm que diêm, xoay người lại nhìn.
Chỉ thấy Bà Ngoại Sói trong bộ váy nhỏ đi từng bước nhỏ bước vào nhà, lấy cái túi màu hồng trên ghế sofa. Phát hiện Đường Mạch đang nhìn mình, nó hung tợn trừng mắt nói: “Nhớ kỹ thời gian. Nếu bảy ngày sau ta trở lại không thấy Chuột Lông Vàng, thì ngươi chính là bữa tối của ta!”
Sau đó lại một tiếng đóng cửa giống như động đất, toàn bộ ngôi nhà cũng muốn rung theo.
Cơ thể Đường Mạch cũng nghiêng ngả hai cái, cậu đi đến cửa sổ, thấy Bà Ngoại Sói biến mất sau núi, cậu híp mắt lại, quay đầu nhìn cái bình nhỏ kia.
Đường Mạch ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ báo thức nhỏ màu hồng treo gần ghế sofa.
“Bây giờ là mười hai giờ rưỡi trưa ngày thứ nhất.” Lần này Tháp Đen thông báo thời gian nhiệm vụ chính là bảy ngày, thời gian ở Thế giới Quái Vật giống với thời gian ở trái đất. “Như vậy, mình năm giờ chiều ngày 30 tháng 11 tiến vào trò chơi, căn cứ theo đó mà suy tính, bây giờ chắc là ngày 1 tháng 12...”
Đường Mạch cẩn thận đem các quy tắc của trò chơi nhớ lại một lần.
Cậu có bảy ngày đi bắt một con Chuột Lông Vàng, chỉ đúng sáu giờ chiều mới có thể đặt thức ăn ở trước cửa hang dụ chuột tới, qua thời gian này thì mất hiệu lực, cho nên tổng cộng có bảy cơ hội.
Ngày thứ nhất sác xuất Chuột Lông Vàng xuất hiện là 40%, các ngày còn lại thì sác xuất gấp đôi là 80%.
Nếu trong vòng bảy ngày, đều dựa theo đúng quy tắc của trò chơi, sáu giờ đặt thức ăn ở cửa hang chờ, như vậy sác Chuột Lông Vàng không xuất hiện là 0,000192. Ngược lại, sác xuất Chuột Lông Vàng xuất hiện trong bảy ngày là 0.999808.
Xác suất này lớn đến dọa người.
Đường Mạch mặc dù cảm thấy vận may bản thân mình không tính là quá tốt, nhưng cũng không tới mức với sác xuất này mà còn không thể bắt được chuột.
Trừ khi bản thân trò chơi này có vấn đề.
Đường Mạch suy tư hồi lâu, nhưng không có đáp án, quyết định xem trước đạo cụ của mình có dùng được không. Bà Ngoại Sói không có ở đây, cậu đi tới ghế sofa ngồi xuống, đem cái bình đặt trên bàn trà nhỏ.
“Bất kì đồ vật nào của Vương Quốc Dưới Lòng Đất đều có thể biến thành khoai lang. Bất kỳ đồ vật nào...”
Đường Mạch chuyển ánh mắt, nhìn về phía đống tóc của người Dưới Lòng Đất trong khe hở của ghế sofa.
Đường Mạch kéo một cái, lôi một đống tóc nhớp nháp từ trong khe hở ra. Cậu cực kì keo kiệt bỏ một cọng tóc vào trong cái bình. Qua một lúc lâu, cái bình không có bất kì động tĩnh gì.
Đường Mạch cuối đầu từ miệng bình nhìn vào trong một cái. Cọng tóc kia còn nằm trong đó, không thấy đổi thành khoai lang.
“Không đủ sao?”
Đường Mạch nhíu mày, trực tiếp bỏ đống tóc vào.
Đợi khoảng mười phút, cái bình bỗng nhiên rung động kịch liệt. Trên bình hồng phát ra đủ màu sắc ánh sáng, giống như ánh đèn neon nhiều màu của quán karaoke kiểu cũ của thế kỷ trước, ánh đèn bắn ra bốn phía, mỗi góc nhà đều đem chiếu sáng bằng những thứ ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Đường Mạch không chớp mắt nhìn chằm chằm cái bình, khoảng ba phút sau, ánh sáng trên bình rốt cuộc cũng tắt, sau đó là một tiếng 'đùng' thật lớn, cuối cùng là một mùi thối ùn ùn kéo tới.
Cho dù Đường Mạch đã từng trải nghiệm cảm giác bị mùi thối của cái mũ Mario xông mũi, thì lúc ngửi cái mùi này cũng thiếu chút nữa thì nữa ngất đi.
Cậu chịu đựng mùi thối, nhìn cái bình. Chỉ thấy trên miệng bình, một sợi dây vô hình im lặng đi xuống. Chỗ nó đi qua, cái bình hồng dần biến thành màu đen đậm. Khi sợi dậy đi đến đáy bình, toàn bộ cái bình màu hồng đều biến thành màu đen.
Trong lòng Đường Mạch cả kinh, thầm nói: “Nhiệm vụ này khó chỗ nào? Là rất khó có được thức ăn?”
Đường Mạch còn chưa kịp suy nghĩ, một vật thể đen như mực từ trong bình nhảy ra, rớt lên đùi Đường Mạch. Bề ngoài màu đen của cái bình dần biến mất, lần nữa trở lại thành màu hồng nhạt.
Mặt Đường Mạch kinh ngạc, cầm cái vật màu đen như bị nướng khét không ra hình dạng gì, lại nhìn lên cái bình trên bàn trà.
Một hàng chữ nhỏ từ từ xuất hiện trên bình.
[ Một đống tóc đã thối rữa của người Dưới Lòng Đất, a phi! ]
Đường Mạch: “.........”
Đường Mạch ném vào bình một đóng tóc, nó phun ra là một vật thể cháy đen không rõ hình dạng, phát ra mùi tanh tưởi. Đường Mạch bịt mũi kiểm tra thứ này, cậu lấy dao cắt cái đống đen như phân này ra. Khi phân bị cắt ra, Đường Mạch cúi đầu xuống quan sát một lúc lâu, cuối cùng mặt không đổi sắc cho ra kết luận: “...Phân nướng khét cũng được coi là khoai lang?”
Dường như để đáp lời cậu, bình hồng lóe lên chút ánh sáng.
Cho dù không cần thử đem cái này đặt ở cửa hang, Đường Mạch cũng đoán được thứ này tuyệt đối không thể nào dụ Chuột Lông Vàng tới.
Đường Mạch cầm cái bình lên, vuốt hàng chữ nhỏ trên đó.
“Đống tóc người Dưới Lòng Đất thối rữa... Ý là nói những sợi tóc kia đã có từ lâu, không thể tính là đồ của người Vương Quốc Dưới Lòng Đất, không thể đổi thành thức ăn?”
Nếu là như vậy, nhiệm vụ này coi như cũng có chút khó.
Đường Mạch đi tới lò sưởi, ngẩng đầu nhìn đầu người Dưới Lòng Đất trên vách tường. Cậu nhìn một hồi lâu, cuối cùng lấy con dao nhỏ, một tay giữ nắm tóc người Dưới Lòng Đất, một tay dè dặt cắt đi nhúm tóc đó. Làm xong tất cả cậu trở lại ghế sofa, bỏ đống tóc này vào bình.
Năm phút sau.
[ Một đống tóc người Dưới Lòng Đất sắp thối rữa, A phi phi phi! ]
Đường Mạch: “.........”
Ngay cả cái này cũng không được?
Đường Mạch cũng không tiếp tục cắt những thứ khác của đầu lâu đi thử nghiệm thả vào cái bình nữa. Cái bình này dường như đối với những vật phẩm đưa vào yêu cầu rất cao, nếu như Đường Mạch là Quàng Khăn Đỏ, vậy bản thân cậu sẽ là người Dưới Lòng Đất, chỉ cần bỏ bất cứ thứ gì trên người mình mang theo vào bình là có thể đổi được thức ăn.
Nhưng cậu không phải là Quàng Khăn Đỏ.
“Mũ Mario chắc cũng coi như là đồ của người Vương Quốc Dưới Lòng Đất. Trứng Gà Tây là của Chuột Chũi bự mang đến và nước mắt con giun đều là đồ của Quái Vật.”
Ba đạo cụ kia đều là phần thưởng Đường Mạch lấy được từ trò chơi của Tháp Đen, trong đó có tác dụng chỉ có mũ của Mario. Nhưng Đường Mạch tuyệt đối không thể đem một cái đạo cụ phẩm chất tốt bỏ vào cái bình này chỉ vì đổi một củ khoai lang.
Cậu đã nghĩ ra được cách.
Đường Mạch lấy viên Ruby từ trong túi ra, trực tiếp giơ lên đầu, đội cái mũ Mario lên.
Mùi hôi thối không thua gì phân đập vào mặt, Đường Mạch lập tức nín thở. Ánh mắt cậu đông lại nhìn về lò sưởi của Bà Ngoại Sói, qua ba giây, cậu hét một tiếng, đâm sầm vào vách tường kế bên lò sưởi.
“Bịch!”
“Kịch.”
Tiếng đầu tiên là tiếng đầu Đường Mạch đụng vào vách tường, tiếng thứ hai là một bộ răng giả rơi trên mặt đất.
“Tường này cũng cứng quá đi!” Đường Mạch xoa xoa đầu mình, lấy cái mũ Mario xuống.
Cậu cuối đầu nhặt bộ răng giả trên đất lên.
Đây là bộ răng giả vừa cũ lại vừa vàng, trong kẻ răng còn dính một chút sô cô la. Đường Mạch ngay cả củ khoai lang như phân cũng đã chạm qua, còn có thể sợ vật này? Cậu mặt không đổi sắc nhặt bộ răng lên, ném vào cái bình màu hồng.
Một phút sau, bình màu hồng lần nữa bắn ra đủ các ánh sáng màu. Ánh sáng biến mất, một sợi dây vô hình xuất hiện ở miệng bình. Chỗ nó quét qua, cái bình liền biến thành màu vàng nhàn nhạt. Lần này không giống những lần trước, trong lòng Đường Mạch động một cái, khi toàn bộ bình đều biến thành màu vàng, một vật màu vàng óng từ trong bình nhảy ra, nhảy tới đùi Đường Mạch.
[ Một bộ răng bẩn của lão thợ giày dùng 70 năm.]
Trên bình xuất hiện một hàng chữ như vậy, rất nhanh, màu vàng biến mất, cái bình lại trở về màu hồng.
Khoai lang này đập vào chân của Đường Mạch có kích thước bằng cánh tay của một người trưởng thành, vừa dày vừa dài. Khoai lang trông không khác gì trên trái đất, nhưng hương thơm yếu hơn một chút. Đường Mạch đã không ăn trong một ngày, nhưng cậu không thèm ăn khoai lang này.
Cậu cầm củ khoai lang, đi vào nhà bếp tìm cái đĩa, để nó lên đó.
Làm xong hết tất cả, thời gian mới có ba giờ chiều. Đường Mạch suy tư trong chốc lát, lại đội cái mũ Mario lên, bịch bịch đụng tường thêm hai cái. Lần thứ nhất rơi ra một cái gương nhỏ bị bể, lần thứ hai rơi ra nửa cái đùi gà.
Đạo cụ mũ Mario, phẩm chất tốt, đội nón dùng đầu đụng vào vật cứng, có khả năng lấy được bảo bối thần kỳ, khả năng rơi được cao nhất là 10%.
Đường Mạch sau khi nhận được đạo cụ này liền đi thử nghiệm tác dụng của nó.
Lúc đội mũ Mario, nhất định phải dùng lực lớn nhất đi đụng vào vật cứng, ví dụ như tường, mới có thể rơi ra vật phẩm, đồ rơi ra cũng toàn vật kì lạ, không có bất kì quy luật nào.
Sau khi Tháp Đen thông báo tham gia trò chơi công tháp, Đường Mạch không hề lãng phí một ngày, mỗi buổi tối sẽ đội cái mũ này đập vô tường, xem thử có thể xuất hiện bảo bối nào hay không.
Trong hạn chế sử dụng cũng không nói mỗi ngày có thể sử dụng bao nhiêu lần, nhưng sau khi Đường Mạch đích thân thí nghiệm thì phát hiện, mỗi ngày chỉ có thể làm rơi được ba lần. Sau khi dùng toàn lực đâm xong ba lần sẽ khiến cho Đường Mạch choáng đầu hoa mắt, cảm thấy thân thể khó chịu, nếu như đâm lần thứ tư, cậu đảm bảo cái mũ này sẽ gây tác dụng phụ cho cơ thể cậu. Số lần đâm càng nhiều, ảnh hưởng càng lớn.
Cho nên cái mũ này mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, sác xuất rơi đồ thật khiến người ta thương xót.
Từ lúc có được cái mũ đến giờ, Đường Mạch tổng cộng đâm đầu vào tường 34 lần, không lần nào rơi ra được cái gì hữu ích.
Có lúc là một cái giẻ lau bẩn, lúc lại là một hòn đá nhỏ không thể nào bình thường hơn. Chỉ có một lần duy nhất cho rơi ra được một con dao nhỏ nạm bảy viên đá quý tinh xảo khác màu, Đường Mạch ngạc nhiên, mừng rỡ, hai mắt sáng lên, vội vàng đem dao nhỏ nhặt lên. Cậu còn chưa kịp thử xem dao này có thể chém sắt như chém bùn không, một hàng chữa hiện lên trên chuôi dao.
[ - Đạo cụ: Dao nhỏ gọt táo của Công chúa Bạch Tuyết.
- Người sở hữu: Đường Mạch
- Phẩm chất: Rác rưởi
- Cấp bậc: không
- Lực công kích: Kém
- Chức năng: Rất xinh đẹp
- Hạn chế: Không cần hạn chế
- Chú thích: Công chúa Bạch Tuyết: “Nhà ngươi ăn táo còn cần gọt vỏ?” ]
Đường Mạch: “........” Ta ăn táo đúng là phải lột vỏ!
Vốn dĩ Đường Mạch còn chưa từ bỏ ý định.
Nói thế nào cũng là dao nhỏ của Công chúa Bạch Tuyết, dù không gọt táo, có lẽ cũng còn chút tác dụng khác, không đến nỗi là phẩm chất rác rưởi. Cho đến khi ngón tay cậu vô tình đụng vào lưỡi dao, trong lòng Đường Mạch cả kinh, còn chưa kịp cảm thấy đau thì đã thấy con dao đột nhiên gãy thành hai nửa, lạch cạch một tiếng, rơi trên mặt đất.
...Con dao này ngay cả độ cứng của ngón tay cũng không bằng!
Mũ của Mario rốt cuộc có bao nhiêu hố, có thể tưởng tượng được.
Trong tay cầm củ khoai lang, Đường Mạch đi về phía chín cái hang động của chuột.
Trong Sơn Cốc Quái Vật hoàn toàn yên tĩnh. Bà Ngoại Sói sống trên sườn núi sâu nhất. Những con quái vật khác như tinh tinh, khỉ khác sống ở giữa sơn cốc, cách nhà Bà Ngoại Sói rất xa, hầu như không có liên lạc.
Đường Mạch mơ hồ cảm giác được, địa vị của Bà Ngoại Sói trong Sơn Cốc dường như có chút không bình thường.
Vườn rau nhà Bà Ngoại Sói so với những vườn rau của Quái Vật khác cũng lớn hơn nhiều.
Khi Đường Mạch vừa mới bước vào trong Sơn Cốc, cậu thấy trước mỗi nhà đều có một vườn rau nhỏ, đó là một ô trồng rau nhỏ rất phổ biến, tương tự như loại mà người dân nông thôn hay dùng để trồng ngẫu nhiên, lấp đầy bụng của họ ngay trước cửa nhà. Chỉ có vườn rau của Bà Ngoại Sói chiếm trọn một mảnh phía sau núi.
Trên ngọn núi này chỉ có một mình Bà Ngoại Sói, cho nên đất sau núi hầu như đều bị nó khai hoang, dùng làm vườn rau.
Đường Mạch đi xuống núi, khoảng chừng mười phút, đã ra khỏi vườn rau, đi tới trước chín cái hang.
Từ trên nhà Bà Ngoại Sói nhìn xuống, chín cái hang động lớn đen kịt đột nhiên xuất hiện trên vách núi bóng loáng, rất không tương xứng với môi trường của toàn bộ Sơn Cốc Quái Vật. Bây giờ đứng dưới chân núi, Đường Mạch đứng giữa hang động lớn và vườn rau. Đằng sau là ngọn núi nơi Bà Ngoại Sói sống, trước mặt là chín cái hang động lớn.
Chín cái hang động lớn hình tròn có đường kính ba mét xếp thành một đường thẳng, khảm trên vách núi, từ trái sang phải xếp thành một hàng. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy được hai mét, sâu hơn nữa đã bị phủ trong bóng tối, không cách nào thấy rõ.
Quy tắc thứ tám của trò chơi: Trước mùa gieo giống, chuột chỉ có thể hoạt động trong hang động.
Bà Ngoại Sói sau khi về nhà mới có thể tiến hành gieo giống, cho nên những con này không thể rời khỏi cửa hang. Đường Mạch cẩn thận đến gần những hang động, cậu để khoai ở ngoài cửa hang, đi từ hang động thứ nhất đến hang động cuối cùng, quan sát những cái hang động này.
Trên mặt đất mỗi cửa hang đều có dấu vết bào đất, bốn cái chân, năm móng, mỗi móng tay rộng khoảng 5 centimet. Mặt đất bị đào lên rất sau, sâu nhất cũng phải tới nửa mét.
“Chuột cao ít nhất hai mét, móng vuốt cũng rất lớn.” Nhìn những dấu vết này, Đường Mạch thầm nghĩ: Những dấu này là do Chuột Lông Đen tạo ra, hay Chuột Lông Vàng tạo ra?
Trước mỗi cửa hàng đều có một nhúm lông đen và lông vàng, thoạt nhìn lông đen nhiều hơn một chút, nhưng không cách nào biết được những dấu vết kia là do con nào tạo thành.
“Kích thước và chiều dài của lông đều giống nhau, nếu như vậy, Chuột Lông Vàng và Chuột Lông Đen có lẽ cũng sẽ tương tự.” Đường Mạch không bước vào hang, cậu cố gắng đứng gần trước cửa hang, quan sát bên trong: “Giả sử Chuột Lông Vàng và Chuột Lông Đen đều có thể tạo ra những dấu vết này, lực công kích của bọn chúng có thể không thua gì với hai con Quái Vật khỉ, có thể còn mạnh hơn.”
Đường Mạch cân nhắc trong chốc lát, về chỗ cũ nhặt cái mâm đựng khoai lang lên, đi về hang động thứ chín.
Ngày thứ nhất sác xuất Chuột Lông Vàng xuất hiện là 40%, Chuột Lông Đen là 60%.
Đường Mạch không định mạo hiểm.
Cậu cũng không biết hai loại chuột này rốt cuộc trông như thế nào, lực công kích mạnh bao nhiêu. Tổng cộng có bảy ngày, sau ngày tiếp theo cậu đều có thể đi bắt Chuột Lông Vàng, để đảm bảo an toàn, ngày thứ nhất không cần vội vã đi làm nhiệm vụ. Nếu như là Chuột Lông Đen xuất hiện, Đường Mạch sẽ bị đẩy vào thế bị động.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Thông tin cậu biết bây giờ quá ít.
Đường Mạch tùy tiện tìm một cái cửa hang, cậu lựa chọn cửa hang thứ năm. Cậu đứng ở cạnh cửa, nâng cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay.
Kim giây tích tắc di chuyển trên mặt đồng hồ.
Ba phút sau, khi kim phút chỉ đúng hướng '12', động tác Đường Mạch nhanh chóng đem khoai lang bỏ vào trong cửa hang, đồng thời quay đầu mà chạy. Cậu dùng tốc độ cực nhanh chạy tới đằng sau một tảng đá lớn cách hang động mười mét, sau đó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khoai lang trong hang động thứ năm.
Khi đến đúng sáu giờ, bầu trời trong Sơn Cốc Quái Vật một giây trước còn đang là ánh mặt trời rực rỡ, giây tiếp theo đột nhiên trở thành đêm tối.
Trong Sơn Cốc Quái Vật không có mặt trời, Đường Mạch đã tới đây được một ngày vẫn chưa tìm được nguồn sáng, nhưng trong Sơn Cốc Quái Vật thì vẫn có ánh mặt trời. Sáu giờ sáng ánh mặt trời đúng lúc sáng lên, sáu giờ chiều ánh mặt trời đúng lúc biến mất.
Bây giờ là sáu giờ đúng, màn đêm buông xuống, bóng đêm đen kịt bao phủ Sơn Cốc yên tĩnh. Ánh trăng ảm đạm, gió nhẹ thổi qua, không có chút tiếng động.
Ánh mắt Đường Mạch gắt gao nhìn chằm chằm củ khoai lang kia, thân thể cậu căng thẳng, chờ đợi Quái Vật xuất hiện.
Quy tắc thứ bảy của trò chơi: Người chơi và thức ăn không đứng cùng nhau ở một cửa hang, sác xuất Chuột Lông Vàng xuất hiện là 0.
Cho nên, rốt là Chuột Lông Đen sẽ xuất hiện, hay là không có gì cả?
Ba giây sau, một âm thanh bịch bịch bịch từ sâu trong hang động thứ năm truyền tới. Đường Mạch trợn to hai mắt, nửa người trên thẳng tắp, đưa mắt nhìn cửa hang. Ngay sau đó, từ chỗ sâu trong hang động, một bóng dang màu đen khổng lồ nhẹ nhàng đung đưa trong hang động. Bỗng nhiên, một cái chân đen nhánh vồ một cái vào khoai lang màu vàng óng trên đất.
Cái chân màu đen của Quái Vật bóp khoai lang, móng tay lướt qua cái đĩa, cái đĩa lập tức vỡ vụn thành bụi phấn. Nó cầm khoai lang, ăn lộp cộp.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng nhai hết sức chói tai. Đường Mạch ngừng thở, nghiêm túc nhìn nó ăn từng miếng từng miếng ăn hết của khoai lang. Sau khi ăn xong, nó đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Mạch đang nấp sau tảng đá lớn.
Trong lòng Đường Mạch động một lát, nhưng không chạy trốn, cậu đứng cách mười mét nhìn nó.
Chuột Lông Đen đứng trong hang động, thân thể nó và bóng tối như hòa vào làm một. Đôi mắt xanh ti hí xuyên qua bóng đêm, nhìn chằm chằm vào Đường Mạch, ánh mắt lạnh như băng, vẻ âm u trong đôi mắt xanh cất giấu một cổ mùi máu tanh.
Một người một chuột đứng bất động nhìn nhau, năm giây sau, Chuột Lông Đen đạp một cước lên đất, xoay người chạy vào hang động. Nó chạy cực nhanh, âm thanh đạp đất ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến mất.
Đường Mạch vẫn đứng sau tảng đá lớn, đợi được năm phút, sau khi chắc chắn rằng Chuột Lông Đen sẽ không trở lại, cậu cẩn thận đi tới cửa hang thứ năm.
Khoai lang đã được ăn sạch sẽ, không còn sót lại chút nào.
Cái đĩa bị Chuột Lông Đen đập bể, chỉ để lại một ít bột màu trắng. Bột và bùn đất trộn lẫn vào nhau, không nhìn kĩ căn bản không cách nào thấy rõ.
Sác xuất Chuột Lông Vàng xuất hiện là 0, chứng tỏ Chuột Lông Đen sẽ xuất hiện. Chuột Lông Đen còn mạnh hơn so với hai con khi Quái Vật kia, thậm chí còn mạnh hơn giun bự trong phó bản 'Giết chết Bill'.
Đường Mạch cho ra kết luận này, vẻ mặt bình tĩnh, xoay người trở về nhà Bà Ngoại Sói.
Buổi trưa ngày thứ hai, Đường Mạch lại đội mũ Mario, bắt đầu đụng tường. Vẫn là ra ba cái đồ thừa nhìn không ra có tác dụng gì, Đường Mạch tùy tiện ném một vật vào bình màu hồng, lấy được một của khoai lang.
Năm giờ chiều, cậu ăn một miếng bánh quy bổ sung thể lực, tiếp tục cầm khoai lang, đi về phía chín hang động.
Hang động lớn sâu không thấy đáy, Đường Mạch núp ở đằng sau tảng dá. Cậu cầm que diêm lớn ra, mài hai con dao nhỏ, cột vào đùi. Đến 5 giờ 59 phút, Đường Mạch bưng cái đĩa đi từng bước từng bước tới cửa hang thứ năm.
Sác xuất chuột xuất hiện ở chín cửa hang đều như nhau, cho dù chọn cái nào cũng không có quan hệ.
Đúng sáu giờ, Đường Mạch cuối người đặt khoai lang bên cửa hang, cậu nhấc chân lên, đi vào hang động này. Tay Đường Mạch cắm vào túi quần, nhìn như tùy ý, nhưng thật chất hai tay nắm chặt phi tiêu. Cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng tối bao phủ chỗ sâu trong hang động, chân trái xoay ra bên ngoài, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
Mấy chục giây sau, Đường Mạch nghe thấy tiếng đạp đất quen thuộc. Giống như có động vật lớn đang chạy rất nhanh từ đằng xa tới, âm thanh bốn chân của nó di chuyển trên mặt đất trong hang động chật hẹp này không ngừng vang vọng, chấn động làm vách tường cũng run theo.
Đường Mạch đứng thẳng người, thấy một vật màu đen như mực xuất hiện tầm hai mươi mét.
Đôi mắt ti hí xanh âm u, thân thể khổng lồ. Ánh sáng lại quá mờ, không nhìn ra rốt cuộc nó là Chuột Lông Đen hay Chuột Lông Vàng.
Khi nó chạy đến cách cửa hang còn khoảng năm mét, ánh trăng rốt cuộc chiếu được màu lông của nó, màu sắc đen kịt lọt vào mắt Đường Mạch. Ánh mắt cậu dừng một lát, không chút do dự xoay người chạy, nhưng tiếng gào bén nhọn vang lên sau lưng cậu.
Chuột Lông Đen cũng không thèm nhìn khoai lang trên mặt đất, hai mắt nó sáng lên, kích động giơ một chân lên vồ về phía Đường Mạch.
Chuột Lông Đen phản ứng cực kì nhanh, so với Đường Mạch còn nhanh hơn nhiều, Đường Mạch mới bước một chân ra cửa hang, liền bị móng của nó chặn lại. Đường Mạch không chần chờ, cậu thuận thế đạp một cước lên trên móng vuốt Chuột Lông Đen, hai tay từ trong túi lấy ra bốn cái phi tiêu nhỏ bắn vèo vèo về phía mắt của nó.
Trước kia Đường Mạch cũng không đặc biệt luyện tập qua ném phi tiêu, sau khi có được phi tiêu cậu có luyện sơ vài ngày, nhưng dưới tình thế cấp bách ném phi tiêu nên bốn cái thì đã có ba cái bị lệch, chỉ có một cái bay về phía mắt phải của Chuột Lông Đen.
Chuột Lông Đen vội vàng né người qua tránh, cho Đường Mạch cơ hội để thở. Đường Mạch lấy ra que diêm lớn, đánh một gậy trên móng vuốt to lớn của nó.
Que diêm lớn đụng vào móng vuốt to lớn, lòng bàn tay Đường Mạch bị chấn đến tê rần. Chuột Lông Đen dường như không nghĩ tới Đường Mạch sẽ lấy ra vật lợi hại như vậy, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, nó bị đánh lùi về sau một bước móng tay bị que diêm lớn cứng rắn cắt đứt.
Máu tươi từ chỗ móng tay gãy lìa chảy xuống dưới.
Chuột Lông Đen tức giận phát ra tiếng gầm to, gào thét xông về phía Đường Mạch.
Đường Mạch lập tức dơ que diêm lớn lên nghênh kích, đồng thời không ngừng né tránh.
Chuột Lông Đen cực kì thông minh, nó dùng thân thể to lớn một mực ngăn chặn cửa hang, chặn lối đi không cho Đường Mạch ra ngoài. Bên trong hang động ánh sáng yếu ớt, Đường Mạch càng ngày bị nó ép đi vào trong. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ cách cửa hang càng ngày càng xa, không thể nào chạy đi được.
Đường Mạch cắn chặt răng, khi Chuột Lông Đen giơ móng vuốt lên lần nữa, cậu không né người tránh nữa.
Móng vuốt Chuột Lông Đen xé gió lao xuống, Đường Mạch đứng đối mặt với nó, hai tay nắm chặt que diêm. Khi móng vuốt đánh xuống, cậu nhắm đúng thời cơ, một phát đánh xuống khe hở của móng tay.
Chuột Lông Đen tức giận phát ra tiếng rít thống khổ.
Đường Mạch làm vậy không phải chỉ để đánh gãy móng tay nó, mà là mượn lực chấn của que diêm, hai chân đạp đất, phóng qua thân thể Chuột Lông Đen, lật đến sau lưng nó. Chuột Lông Đen không để ý móng tay đau đớn, vội vàng xoay người đi bắt Đường Mạch.
Đường Mạch dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc sinh ra tới giờ chạy ra ngoài hang, Chuột Lông Đen tức giận giơ móng vuốt ra muốn bắt.
“Xoẹt.”
Móng vuốt xé rách quần áo Đường Mạch, lưu lại sau lưng cậu vết máu nhàn nhạt.
Đường Mạch đã nhảy ra ngoài hang, cả người ngã trên đất.
Chuột Lông Đen to lớn bên trong, nó thẹn quá hóa giận gào thét, thật lâu không chịu rời đi, vẫn đứng ở cửa hang nhìn Đường Mạch. Đường Mạch ngồi dưới đất thở mạnh, cậu kiểm tra vết thương sau lưng một chút, vết thương không quá nghiêm trọng, chẳng qua bị xước da một chút mà thôi. Nhưng quần áo từ trên xuống dưới đều bị rạch ra, lưng Đường Mạch hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Nghỉ ngơi một lúc, Đường Mạch mới chống que diêm lớn, chuẩn bị về nhà Bà Ngoại Sói.
Cậu không nghĩ vận may mình lại kém như vậy, xác xuất 20%, chỉ có 1/5, cậu lại không gặp được Chuột Lông Vàng, mà gặp Chuột Lông Đen.
Thực lực của Chuột Lông Đen quả thực rất mạnh, lực phòng ngự tuy không bằng Giun Bự, nhưng lực công kích hơn xa nó, chỉ số thông minh và thủ đoạn công kích cũng hơn xa Giun Bự rất nhiều.
Sau lưng Đường Mạch, Chuột Lông Đen vẫn còn đứng ở cửa hang thứ năm gào thét. Đường Mạch thở hổn hển, vừa đi vừa suy nghĩ: “Xác suất 1/5 Tháp Đen sẽ không nói dối, chẳng lẽ hôm nay vận may mình quá kém...” Cậu đi qua cửa hang thứ tư: “Hai ngày đụng trúng Chuột Lông Đen xác suất là 1/25, có lẽ ngày mai vận may mình sẽ không kém như vậy.”
Đường Mạch đi qua cửa hang thứ ba, tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên, bước chân cậu dừng lại, cả người cứng đờ xoay người, nhìn về phía cửa hang thứ ba.
Đường Mạch chặt chẽ nhìn chằm chằm cửa hang thứ ba, nhìn suốt một phút. Một phút sau, cậu thu hồi que diêm lớn, từng bước từng bước đi tới cửa hang thứ ba, cúi người xuống.
Sơn Cốc tối mịt yên tĩnh, trong bóng đem thâm thúy, tiếng gầm gừ của Chuột Lông Đen vẫn không ngừng lại.
Trên cửa hang thứ ba, một chút bột màu trắng trộn trong bùn đất. Ánh trăng chiếu lên, một ánh sáng màu trắng bóng loáng thuộc về cái đĩa làm bằng gốm phản xạ lại.