Edit: Mập Mạp Mũm Mỉm
................................................
Đường Mạch trực tiếp rút dao nhỏ, đi vào hang, cũng không quan tâm tới việc có hấp dẫn chuột tạo thành nguy hiểm hay không. Cậu đi vào hang động thứ ba, đem nắm bùn đất trộn lẫn bột màu trắng đào lên.
May mắn chính là Đường Mạch tùy tiện tiến vào hang động không có dẫn chuột ra. Cậu cầm nắm đất này đi ra khỏi hang động, đặt bùn để dưới đất, bắt đầu bắt tay vào đem bùn đất và bột màu trắng tách ra.
Cậu từng chút một đem bột màu trắng tách ra ngoài.
Đường Mạch chưa từng chăm chú giống vậy bao giờ, sắc mặt gần như ngưng trọng, cậu không bỏ qua bất kì hạt bột trắng nào, toàn bộ lọc ra ngoài. Khoảng một giờ sau, cậu đã tách bùn đất và bột trắng ra làm hai.
Làm xong tất cả, cậu lại chạy tới cửa hang thứ năm.
Một giờ trôi qua,Chuột Lông Đen mới vừa rồi còn cùng Đường Mạch gào thét và vật lộn đã sớm rời đi, biến mất ở sâu trong hang động.
Đường Mạch cúi đầu nhìn đống bùn đất ở cửa hang thứ năm.
Mỗi cửa hang đều có đường kính ba mét, thời điểm hôm qua Đường Mạch cầm cái đĩa, đem nó đặt bên trái cửa hang. Giờ khắc này nơi đó có một ít bột màu trắng trộn lẫn trong bùn đất, sắp cùng với bùn đất hòa vào làm một. Mà hôm nay, cái đĩa cậu đặt cũng đã biến thành bột, nằm sâu trong hang.
Hôm nay cũng là Chuột Lông Đen đến ăn khoai lang.
Có Đường Mạch ở đó, nó sẽ không để ý đến khoai lang mà chọn công kích người trước. Nhưng nếu không có người, nó sẽ tiếp tục ăn khoai lang.
Đường Mạch đi vào trong hang, dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên trong, đồng thời đem cái đĩa đã nát thành bột đào lên.
Tổng cộng có ba đống bùn đất, ba phần bột màu trắng. Đầu tiên cậu lấy hai bột trắng ở cửa hang thứ năm ra để so sánh, đều là đồ gốm sau khi bị đập nát tạo thành bột. Cuối cùng, ánh mắt cậu chuyển lên bột màu trắng đã đào lên ở cửa hang thứ ba.
So sáng toàn bộ ba phần bột.
“...Giống nhau như đúc sao.”
Đường Mạch nắm chặt tay, nhìn ba phần bột màu trắng trên đất. Tất cả đều là đĩa trắng được làm bằng sứ sau khi bị đập bể thành bột.
Bột trắng ở cửa hang thứ ba tuyệt đối không phải được đặt vào ngày hôm qua, cũng không phải được đặt trước sáu giờ ngày hôm nay. Ngày hôm qua Đường Mạch nhìn kỹ chín cửa hang, hôm nay trước sáu giờ, cậu lại kiểm tra lần nữa chín cửa hang, chắc chắn những cửa hang này so với ngày hôm qua đều không có gì thay đổi, ngoại trừ gần cửa hang thứ năm ngày hôm qua cậu đặt một cái đĩa, hôm nay lại tùy tiện chọn cửa hang thứ năm.
“Đánh với Chuột Lông Đen năm phút, sau khi ra ngoài nghỉ ngơi ba phút. Từ cửa hang thứ năm tới cửa hang thứ ba, nhiều nhất là nửa phút.” Đường Mạch thầm nghĩ: “Cộng thêm thời gian trước khi kiểm tra xong cửa hang thứ ba, cách sáu giờ khoảng năm sáu phút. Nhiều nhất... Mười lăm phút.”
Trong vòng mười lăm phút, có người xuất hiện ở cửa hang thứ ba đặt một cái dĩa, cái dĩa bị đập bể thành bột.
“Trên đĩa hẳn là sẽ có khoai lang, chắc cũng bị Chuột Lông Đen đánh nát.”
Đường Mạch đè tay lên hình xăm que diêm, mắt nhìn bốn phía.
Dưới chân núi là một mảnh đất trồng rau, trong đêm tối, ánh trăng ảm đảm chiếu rọi chín cái hang động trên mặt đất. Gió đêm thổi qua, đá trên đất nhẹ nhàng lăn.
Không có ai.
Không có một người.
Trong vòng 15 phút, ít nhất có một người cầm cái mâm để ở cửa hang thứ ba, sau đó còn bị một con chuột đánh nát. Nếu là như vậy, có thể hoàn toàn giải thích tại sao với xác suất 80%, Đường Mạch đứng đợi ở cửa hang thứ năm không gặp được Chuột Lông Vàng mà là Chuột Lông Đen.
Quy tắc thứ bảy của trò chơi: Người chơi đặt thức ăn ở hai chỗ trở lên hoặc người chơi không đứng cùng với thức ăn, xác suất Chuột Lông Vàng xuất hiện là 0.
Tổng cộng có hai cửa hang đặt thức ăn, mà hai người chơi cũng không đứng ở cùng một hang. Cậu làm sao có thể gặp được Chuột Lông Vàng!
Đường Mạch nắm chặt que diêm, bỗng nhiên quơ múa, nổi giận đập vào tảng đá lớn trước cửa hang. Vết nứt hình mạng nhện trên tảng đá lan ra bốn phía, tiếng gõ nặng nề vang vọng trong Sơn Cốc. Đường Mạch nhìn như đang điên lên, tùy tiện phát tiết lửa giận khi bị Tháp Đen đùa giỡn, kỳ thật lực chú ý của cậu vẫn đặt ở bốn phía xung quanh, một khi có kẻ địch xuất hiện, có thể là người chơi cũng có thể là quái vật Tháp Đen, cậu sẽ lập tức công kích.
Nhưng năm phút trôi qua, xung quanh không có bất kỳ cái gì xuất hiện.
Đường Mạch thu hồi que diêm, cậu cau mày suy nghĩ. Đột nhiên, cậu giống như nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng chạy về nhà Bà Ngoại Sói, chạy vào phòng bếp của nó.
Trên bàn ăn trong phòng bếp, tổng cộng để bảy cái đĩa. Đây là trước khi đi Bà Ngoại Sói tiện tay từ trong tủ cầm ra. Đường Mạch thấy động tác cầm đĩa của nó, sau khi kết hợp với quy tắc trò chơi, liền nghĩ đến bảy cái đĩa này là để cho cậu dùng đựng thức ăn.
Bây giờ hai ngày trôi qua, cậu hẳn là đã dùng hai cái đĩa.
Đường Mạch lao tới trước bàn ăn, đếm từ dưới đi lên.
“Một, hai, ba, bốn...Năm.”
Không thiếu!
Đường Mạch nhìn năm cái đĩa, một lát sau, cậu cầm que diêm, đi ra ngoài. Cậu không đi về phía sau núi, mà là dọc theo đường Tinh Tinh bự mang cậu vào núi đi ra ngoài. Khi cậu đi tới một khúc quanh của núi, bỗng nhiên, một bức tường vô hình xuất hiện trước mặt cậu, đem cậu ngăn lại một bên, không cách nào tiến về phía trước.
[ Ding Dong! Đã đến ranh giới của phó bản trò chơi.]
Đường Mạch cầm que diêm lớn, xoay người đi về một hướng khác. Đường xuống núi chỉ có cái này, nhưng nếu cậu trực tiếp nhảy xuống dưới thì sao? Lấy tố chất thân thể của cậu hiện tại, từ sườn núi nhảy xuống cũng không đến nỗi chết, nhiều nhất chỉ bị té gãy chân. Thế nhưng như vậy cậu có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, có thể thu thập được một ít thông tin.
Nhưng khi Đường Mạch vừa chuẩn bị nhảy xuống, bức tường vô hình lần nữa chắn trước mặt cậu.
[Ding Dong! Đã đến ranh giới của phó bản trò chơi.]
Đường Mạch: “....”
Cho nên nói sau khi trò chơi bắt đầu, phạm vi hoạt động của cậu biến thành ngọn núi nhỏ ở nhà Bà Ngoại Sói?!
Vậy người để cái đĩa rốt cuộc là ai!
Ngọn núi nhỏ bị bóng đêm dày đặc bao phủ. Sốt ruột đoán chừng cũng không có biện pháp, Đường Mạch tỉnh táo lại, trước tiên đem tám cái quy tắc của Tháp Đen từ đầu tới cuối nhớ lại một lần.
“...Nó chưa nói qua là chỉ có một người chơi.”
Đúng vậy, cho dù là Bà Ngoại Sói hay quy tắc trò chơi của Tháp Đen, cho tới bây giờ chưa nói qua một câu khẳng định, chỉ nói muốn Đường Mạch bắt chuột. Đúng là Bà Ngoại Sói muốn cho cháu ngoại mình đi bắt Chuột Lông Vàng, nhưng trừ Bà Ngoại Sói, nói không chừng còn có những người khác cũng muốn bắt chuột.
Đường Mạch không biết đối phương là ai, có thể là người chơi, có thể là người Dưới Lòng Đất, cũng có thể là một Quái Vật. Nhưng cậu không tìm được người này.
Ngọn núi Bà Ngoại Sói ở rất lớn, đứng ở đỉnh núi có thể thấy rõ tất cả mọi thứ trên núi, cũng có thể thấy rõ chín hang động dưới chân núi. Khả năng lớn nhất chính là Đường Mạch căn bản không thể nào thấy được người này.
Nói thẳng ra, bây giờ Đường Mạch là đang hoàn thành trò chơi của mình, cậu đang là người tiến hành trò chơi công tháp, định trước là không thể nào có đồng đội. Nhưng cũng không có ai nói vào thời điểm này không thể có những người chơi khác cũng ở đây công tháp, hoặc là tiến hành một phó bản trò chơi giống vậy.
“Người kia cũng đem cái đĩa đặt ở cửa hang, cách thức bắt chuột hẳn là giống mình. Mình không nhìn thấy hắn, hắn chắc cũng không nhìn thấy mình, nếu không đối phương cũng sẽ không nhìn mình đặt cái đĩa ở một cái hang khác. Đặt thức ăn ở hai hang trở lên, xác suất Chuột Lông Vàng xuất hiện là 0, chỉ xuất hiện Chuột Lông Đen.” Giờ phút này Đường Mạch đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu vừa đi về nhà Bà Ngoại Sói, vừa suy nghĩ: “Người kia cũng dùng đĩa để đựng thức ăn sao...”
Đường Mạch đứng yên trước cửa nhà, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Một 'Đồng đội' không nhìn thấy, hiện tại cả hai đều phải bắt chuột đất, tạm thời có thể nhận định là đồng đội, dùng cùng phương thức để bắt chuột đất. Thức ăn không nhất định sẽ giống, bởi vì khi ở cửa hang thứ ba Đường Mạch tìm được cái đĩa sứ màu trắng, thức ăn bên trong đã bị chuột đất ăn, có thể là khoai lang, cũng có thể là một thứ khác.
Đường Mạch bỗng nhiên nghĩ đến: “Chẳng lẽ người kia không phải bắt Chuột Lông Vàng, mà là Chuột Lông Đen?” Nhưng rất nhanh cậu liền hủy bỏ suy đoán này. “Chuột Lông Đen thích nhất là ăn thịt người, không phải khoai lang. Nếu như muốn bắt nó, không cần phải dùng thức ăn để dụ nó ra, bản thân đứng ở cửa hang là được rồi“. Hơn nữa từ giọng nói của Bà Ngoại Sói Đường Mạch cảm thấy, nó tựa hồ không ghét Chuột Lông Đen.
Quái Vật không ghét Chuột Lông Đen, chỉ ghét Chuột Lông Vàng.
Đường Mạch nhắm mắt, hít thở sâu, mở cửa vào nhà.
Bây giờ trước mắt cậu tổng cộng có ba vấn đề.
Thứ nhất, không nhìn thấy người đặt đĩa ở cửa hang thứ ba là ai. Là người chơi, người Dưới Lòng Đất, hay Quái Vật?
Thứ hai, người kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Cũng muốn bắt Chuột Lông Vàng?
Thứ ba, làm thế nào mới có thể để người kia đặt cái đĩa trùng với hang mình đặt. Nếu đối phương không phải Quái Vật, thì phải khiến cho hắn và mình ở cùng một cái hang.
Tháp Đen không nói chỉ cho phép có một phần thức ăn, một người chơi, nhưng cho dù có bao nhiêu thức ăn, bao nhiêu người chơi, bọn họ đều phải đứng ở cùng một cửa hang, nếu không Chuột Lông Vàng sẽ không xuất hiện.
Ba vấn đề này, không có cái nào Đường Mạch có cách giải quyết.
Một đồng đội không nhìn thấy, không có cách nào trao đổi, không cách nào biết được bất kỳ tin tức nào, loại chuyện này căn bản không cho Đường Mạch một phương án để giải quyết.
“Có lẽ sẽ không khó như vậy. Đây là một trò chơi, khẳng định phải có cách thông qua, nhất định là có...” Đường Mạch 'ầm' một tiếng đóng cửa lại, đi qua đi lại trong nhà. “Mình không thấy người kia, người kia cũng không nhìn thấy mình. Nhưng tám phần là nhiệm vụ của mình và người kia giống nhau. Mình phải nghĩ cách liên lạc với hắn. Bây giờ mình đã chú ý đến tình huống này, người kia có chú ý đến không? Mình phải làm thế nào để có thể liên lạc với hắn, để cho hắn chú ý đến mình...”
Bước chân Đường Mạch phút chốc dừng lại. Cậu đột nhiên cảm giác được hình như mình quên mất thứ gì, một vật rất quan trọng.
Từ lần đầu tiên bị Thần Côn kéo vào trò chơi thư viện, rồi đến trò chơi cờ tỷ phú có số người chết đông đảo, đến khi bị buột tham gia trò chơi công tháp, Đường Mạch chưa từng bị động giống như bây giờ, không tìm được phương pháp thông quan trò chơi.
Nhưng cuối cùng nó chỉ là một trò chơi.
Là trò chơi thì nhất định phải có cách thông quan.
Vẻ mặt Đường Mạch từ từ trầm xuống, cậu bình tĩnh lại, ngồi lên ghế sô pha mềm mại của Bà Ngoại Sói, ánh mắt bình tĩnh nhìn cái bình màu hồng trên bình trà.
Cái bình gốm màu hồng nhạt không hề thay đổi, giống như đúc trước khi Đường Mạch ra khỏi nhà, không có dấu vết bị người ta động tới. Ánh mắt Đường Mạch nhìn từ phần đáy, từ từ hướng lên trên. Cậu nhìn đường cong mượt mà trên thân bình, ánh trăng chiếu lên hiện lên màu hồng nhạt. Cuối cùng cậu nhìn miệng bình, nhìn hai phút, bỗng nhiên, cậu trợn mắt.
“Vẽ cái vòng tròn nguyền rủa ngươi.”
Đường Mạch gần như từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên. Cuối cùng cậu cũng nhớ ra mình có một cái dị năng như vậy.
Dị năng 'vẽ một cái vòng tròn nguyền rủa ngươi', có thể nguyền rủa tùy ý một đối tượng, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, xác suất thành công là 30%, không rõ hiệu quả.
Thời điểm sử dụng dị năng này không cần biết đối tượng bị nguyền rủa mặt mũi ra sao, tên họ là gì, chỉ cần biết đối tượng bị nguyền rủa là ai. Ví dụ như Đường Mạch biết người kia sáu giờ tối hôm nay để một cái đĩa ở cửa hang thứ ba, liền có thể sử dụng dị năng.
Đường Mạch cúi người, đặt ngón trỏ lên bàn uống trà, bắt đầu vẽ hình tròn. Cậu nhẹ nhàng từ phía trên, vòng theo hướng kim đồng hồ vẽ một nét. Nhưng lần vẽ này ngón tay cậu bắt đầu run run. Từ khi hạ tay đến khi vẽ xong cái đường tròn xiêu vẹo, Đường Mạch mất một phút.
Trong hang động dưới lòng đất của Chuột Chũi bự, vì để chứng minh dị năng của mình, Lý Bân đã tiện tay vẽ hai cái hình tròn. Hai hình đều cực kì ngay ngắn, như được dùng compa để vẽ ra vậy, đồng thời độ lớn còn giống nhau như đúc.
Sau khi sao chép dị năng của Lý Bân, Đường Mạch cũng chỉ sử dụng qua bốn lần. Một lần là nguyền rủa khách lén qua sông đột kích trường trung học Bắc Thị, một lần là nguyền rủa Mario, hai lần sau là nguyền rủa hai khách lén qua sông bị cậu công kích bất ngờ trên đường Nam Kinh. Lúc cậu sử dụng dị năng này, ngón tay cậu không chịu khống chế của chính mình, trực tiếp vẽ ra một cái hình tròn ngay ngắn.
Nhưng lần này, Đường Mạch nhìn mình vẽ trên bàn trà một cái hình tròn xiêu vẹo, ánh mắt dần chìm xuống.
Cậu tựa hồ phát hiện ra cái gì, từ trong không khí lấy ra quyển sổ dị năng của mình.
Đường Mạch lật ra trang đầu tiên.
[ Dị năng: Ta so với nhân vật chính còn kém một khối linh đền.]
Cái này sớm được dùng để chứa que diêm lớn, không cách nào sử dụng lần nữa.
Trang thứ hai.
[ Dị năng: Vẽ một vòng tròn nguyền rủa ngươi.]
Trang thứ ba.
[ Dị năng: Tìm nha tìm nha tìm bạn. ]
...
Liên tục lật tới trang thứ năm, Đường Mạch thấy được dị năng 'Con trai, trả ta ông nội'. Cậu đi ra ngoài, nhìn Sơn Cốc đen nhánh yên tĩnh, hai tay chống nạnh, hướng về Sơn Cốc trống rỗng kêu lên bốn chữ: “Trả ta ông nội!”
Trong bóng tối tĩnh mịch, âm thanh Đường Mạch vang vọng thật lâu trong Sơn Cốc. Đáng tiếc chỉ có âm thanh quanh quẩn, không có ánh lửa.
Lòng Đường Mạch nhất thời rơi vào hầm băng. Cậu chưa từ bỏ, bắt đầu sử dụng 'nuốt khí vạn dặm như hổ' và cái dị năng khác, tiến hành từng cái một. Nhưng cho dù Đường Mạch có thử nghiệm như thế nào, trừ dị năng của Trần San San 'tư duy siêu phàm', dị năng này không thấy hiệu quả rõ ràng bên ngoài, ngoài ra những cái khác một cái đều không có hiệu quả.
Toàn bộ thất bại.
“...Phó bản này cấm sử dụng dị năng?”
Đường Mạch mím chắc môi, trong lòng cho ra câu trả lời: Không, cậu có thể sử dụng dị năng, có thể lấy ra que diêm lớn.
Hành động lấy que diêm từ hình xăm trên cổ tay, chính là cậu đang sử dụng dị năng 'ta so với nhân vật chính còn kém một khối linh điền'. Dị năng này có thể sử dụng, chẳng qua trừ nó ra, những dị năng khác đều không thể sử dụng. Thậm chí thời điểm Đường Mạch và Chuột Lông Đen đánh nhau, cậu cũng không nghĩ tới mình có dị năng.
Bây giờ mới phát hiện, cậu dường như là quên mất chuyện mình có dị năng, lúc vật lộn chỉ đơn giản là dựa vào thể lực và que diêm lớn để đánh.
“...Có lẽ phó bản này chỉ cho phép sử dụng dị năng linh điền.'
Đường Mạch tạm thời cho ra một cái giải thích. Cậu đem quyển sổ dị năng ném trở về không khí, từ trong túi lấy ra một viên nước mắt long lang trong suốt.
Đây là 'Nước mắt con giun.'
Đường Mạch quyết định thí nghiệm xem mình có thể sử dụng đạo cụ hay không.
Nước mắt con giun là đạo cụ có tính tiêu hao, chỉ có thể sử dụng ba lần, có thể chữa vết thương bị đứt. Đường Mạch lần này không định chém đứt tay mình, cậu lấy ra dao nhỏ, vạch một đường trên cánh tay trái không sâu cũng không nông. Dao cứa vào da, máu tươi lập tức như dòng nước chảy xuống, vật nhọn đâm vào khiến Đường Mạch khẽ cau mày, cậu lấy nước mắt con giun đặt lên trên vết thương.
Năm phút sau, Đường Mạch thân là người chơi chính thức cơ thể đã tự động mạnh mẽ cầm máu, nước mắt con giun vẫn yên lặng bị cậu đè trên miệng vết thương, không phát huy bất kì tác dụng gì.
Đường Mạch bỏ nước mắt con giun vào túi, lại lấy cái mũ Mario ra.
Xế chiều hôm nay cậu đã dùng mũ đụng tường ba lần, lấy được ba thứ, ném vào trong cái bình hồng, đổi khoai lang cho chuột đất ăn. Mũ Mario mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, lần thứ tư sử dụng, người sử dụng sẽ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, đối với cơ thể sinh ra tác dụng phụ nhât định.
Nhưng Đường Mạch không do dự, cậu đội cái mũ lên, đâm vào lò sưởi tường của Bà Ngoại Sói.
Rầm!
Một chiếc nhẫn bạc đen cũ kĩ lộc cộc rơi trên mặt đất, Đường Mạch vịn tường nghỉ ngơi một hồi, khom nhặt chiếc nhẫn bạc lên.
Mũ Mario có thể dùng.
Vậy đạo cụ cuối cùng của cậu, chính là quả trứng Gà Tây phẩm chất hiếm.
Đường Mạch từ trong túi lấy ra quả trứng Gà Tây, ánh mắt ngưng trọng nhìn nó. Một lúc sau, cậu gõ ba lần lên quả trứng Gà Tây, nhẹ giọng nói: “Phó tiên sinh?”
Tiếng gió đêm thổi 'Vù vù' lên cửa sổ Bà Ngoại Sói, tiếng bể của thủy tinh răng rắc vang lên.
Trứng Gà Tây không có hồi âm.
Đường Mạch dần nắm chặt quả trứng Gà Tây, cậu lần nữa kêu một tiếng: “Phó tiên sinh?”
Ba phút trôi qua, vẫn là không có âm thanh.
Đường Mạch giơ ngón tay phải lên, trực tiếp vẽ lên trứng Gà Tây một chữ 'S'. Dưới ngón tay của cậu, ký tự chữ 'S' cũng không giống như những lần trước cậu sử dụng phát ra ánh sáng trắng chói mắt nữa. Nhưng Đường Mạch lại giống như cái gì cũng không thấy, cậu lớn tiếng kêu lên cái tên đó: “Phó Văn Đoạt!”
Đáp lại cậu chỉ có tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ.
Mười phút sau, Đường Mạch thu trứng Gà Tây vào. Cậu đi tới bên cửa sổ, nhìn chín cái hang động lớn dưới chân núi. Lúc này, đồng hồ báo thức màu hồng đặt cạnh ghế sô pha phát ra âm thanh 'tíc tíc tíc', kim giờ chỉ đúng số 12.
Đã đến ngày thứ ba.
“Đây là trò chơi một người“. Đường Mạch nhìn về phía cửa hang thứ ba ở phía xa xa, thanh âm cậu hết sức bình tĩnh, thần sắc cũng rất trấn định. Cậu cho ra một kết luận sau cùng: “Người kia, là mình.”