Địa Cầu Online

Chương 31: Chương 31: Tôi đã thích một người từ rất lâu rồi




Edit: Mập Mạp Mũm Mỉm

( Nội dung chương không bị lập lại, mọi người cứ bình tĩnh mà đọc.)

............................................................

“Nhớ rõ thời gian. Nếu bảy ngày sau lúc ta trở lại không thấy Chuột Lông Vàng, ngươi chính là bửa tối của ta!”

Bà Ngoại Sói hung tợn nói một câu, sau đó cầm cây dù nhỏ, đội một cái mũ dạ nhỏ, uốn éo cái mông đập cửa rời đi. Động tác đóng cửa bạo lực của nó khiến cho cả căn nhà nhỏ run lên, Đường Mạch cầm lấy cái bình màu hồng vừa mới để trên bàn ăn, lạnh lùng nhìn nó rời đi. Cậu chạy đến bên cửa sổ, sau khi chắc chắn Bà Ngoại Sói đã đi xuống núi, mới đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống.

Cậu đem cái bình mà hồng để lại trên bàn trà, quay đầu nhìn ghế sô pha cạnh cái bình màu hồng nhạt.

“Ngày thứ nhất, bây giờ là mười hai giờ rưỡi. Cũng là 24 giờ một ngày, vậy tính theo thời gian mà mình tiến vào phó bản, bây giờ chắc là ngày 1 tháng 12.” Đường Mạch từ miệng bình nhìn vào trong, cái gì cũng không thấy.

sau khi Bà Ngoại Sói rời đi, Đường Mạch không cần tiếp tục đề phòng nó, cậu bắt đầu cẩn thận suy nghĩ cái trò chơi này.

Tháp Đen giới thiệu tám quy tắc trò chơi rất cẩn thận, nếu như dự theo quy tắc trò chơi để chơi, ví dụ bảy ngày, mỗi ngày đều đặt thức ăn vào một cửa hang, đồng thời đứng đó, xác suất Đường Mạch có thể bắt được Chuột Lông Vàng là 0,999808.

“Vận may của mình cũng không kém đến trình độ này...”

Ngoài miệng Đường Mạch nói như vậy, nhưng biểu tình một chút cũng không thả lỏng. Cậu không tin trò chơi công tháp tầng một của Tháp Đen sẽ đơn giản như vậy, không cần đánh nhau với Quái Vật, cũng không cần suy luận quá nhiều, chỉ cần dùng vận may để bắt một con chuột đất là có thể thông quan, hơn nữa xác suất thành công còn cao đến 0,99.

Nhìn thế nào cũng thấy có bẫy.

Đường Mạch sờ cái bình một cái: “Có liên quan tới việc xác suất Chuột Lông Vàng xuất hiện ngày đầu tiên chỉ có 40% sao...”

Cái bình dĩ nhiên không thể nào cho cậu đáp án.

Đường Mạch quyết định trước tiên dùng cái bình để đổi thức ăn cho chuột đất. Đầu tiên cậu nghĩ đến chính là đống tóc của người Dưới Lòng Đất bị kẹt ở khe ghế sô pha của Bà Ngoại Sói. Cậu lấy một đống tóc ra, bỏ một sợi ném vào cái bình. Cái bình không có bất kì phản ứng gì. Đường Mạch suy nghĩ một chút, đem một đống tóc bỏ vào.

Một phút sau, cái bình màu hồng đột nhiên lóe ra đủ màu sắc ánh sáng. Đường Mạch cẩn thận nhìn chằm chằm, ánh sáng kéo dài đến ba phút. Khi ánh sáng biến mất, toàn thân của cái bình biến thành màu đen, Đường Mạch nhíu mày, đang định nhìn một chút xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, lúc này, một mùi hôi thối từ trong miệng bình xông tới.

“Bịch.”

Một vật đen thùi lùi nện lên đùi Đường Mạch, Đường Mạch không đề phòng bị mùi thối đập thẳng vào mặt thiếu chút nữa thì ngất đi. Một lúc sau, cậu mới cầm lên thứ trên đùi mình lên xem.

“... Hình như là củ khoai lang nướng bị khét?”

Một hàng chữ nhỏ hiện lên trên cái bình màu hồng nhạt.

[ Một đống tóc của người Dưới Lòng Đất đã bị thối rữa, A Phi! ]

Đường Mạch: “......”

Nếu đống tóc không thể đổi lấy thức ăn cho Chuột Lông Vàng, Đường Mạch đứng lên, tìm một hồi trong nhà Bà Ngoại Sói. Cậu đi tới trước bếp lò, ngẩng đầu nhìn về phía đầu người Dưới Lòng Đất bị treo trên tường. Đường Mạch dùng dao nhỏ cắt một nắm tóc của đầu người Dưới Lòng Đất, bỏ vào trong cái bình.

Lần này cái bình cũng lóe ra ánh sáng kỳ lạ, cuối cùng lại biến thành màu đen, ném ra một vật màu đen ít thối hơn một chút.

[ Một đống tóc người Dưới Lòng Đất sắp bị thối rữa, A phi phi phi! ]

Đường Mạch: “.......”

Trong nhà Bà Ngoại Sói chỉ có hai thứ này là đồ vật của người Dưới Lòng Đất. Đường Mạch không phải là người Dưới Lòng Đất, cậu là người chơi. Đồ của cậu bỏ vào trong bình sẽ không biến thành thức ăn. Cậu suy nghĩ một hồi, từ trong túi lấy ra một viên Ruby, giơ cao lên khỏi đỉnh đầu, đội cái mũ Mario lên.

Đã bị mùi thối xông hai lần, bây giờ Đường Mạch đã quen với mùi thối của mũ Mario. Cậu đâm thẳng lên bếp lò trên tường, khi đầu cậu vừa đập lên vách tường, một cái ủng vừa dơ vừa thối từ không trung rơi xuống sàn nhà.

Đường Mạch xoa xoa đầu, nhặt cái ủng lên, bỏ bào trong bình. Trong chốc lát, một củ khoai lang vàng óng ánh từ trong cái bình bay ra, nện lên trên đùi Đường Mạch.

[ Một cái ủng của thợ dệt bị nấm chân. ]

Cuối cùng cũng có thể đổi lấy thức ăn.

Mũ Mario mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, Đường Mạch đã dùng một lần, cậu trầm tư hồi lâu, nhân lúc còn chưa lấy cái mũ xuống, lại đụng tường thêm hai lần. Lần đầu tiên rớt xuống một tờ quảng cáo tuyên truyền mong manh, lần thứ hai rớt xuống một cái đồng hồ bỏ túi cũ kỹ.

Đường Mạch nhặt tờ quảng cáo lên trước, đọc chữ trên tờ giấy: “Đêm xiếc thú của đoàn Quái Kỳ, ba bảo bối gây sốc của Vương quốc Dưới Lòng Đất, thế giới tuyệt vời mà bạn chưa nhìn thấy, đoàn trưởng và các thành viên trong rạp xiếc tại đây chờ mọi người đến...”

“Đoàn xiếc thú.” Đường Mạch đọc lại ba chữ một lần nữa. Cậu nhớ lại Con Giun bự chán ghét kia.

Cái đoàn xiếc thú này và cái đoàn xiếc trong phó bản 'Giết chết Bill' có chút giống nhau, rất có thể là một.

Đem chuyện này vứt ra sau đầu, Đường Mạch nhặt cái đồng hồ bỏ túi lên. Trong nháy mắt tay cậu chạm vào đồng hồ bỏ túi, một hàng chữ hiện lên phía trên. Động tác cậu ngừng một lát, nhanh chóng nhặt cái đồng hồ lên, nhìn hàng chữ phía trên.

[ - Đạo cụ: Đồng hồ bỏ túi trong suốt.

- Người sở hữu: Đường Mạch

- Phẩm chất: Tốt.

- Cấp bậc: Cấp một

- Lực công kích: 0

- Chức năng: Mở ra đồng hồ bỏ túi, có thể ẩn thân năm phút.

- Hạn chế: Chỉ dùng được một lần, không thể mang ra khỏi trò chơi.

- Chú thích: Tàng hình play hắc hắc hắc... ]

Đường Mạch: “.....”

Bỏ qua phần chú thích, không nghĩ tới cậu còn có vận may này?!

Đường Mạch kinh ngạc lật qua lật lại đồng hồ bỏ túi mấy lần, ánh mắt cậu dừng ở bảy chữ 'Không thể mang ra khỏi trò chơi, cuối cùng bỏ đồng hồ bỏ túi lại vào túi.

Còn một tiếng nữa là sáu giờ, Đường Mạch quyết định buổi tối trở lại nghiên cứu thêm về cái đồng hồ này.

Trước khi đi, Đường Mạch kiểm tra cẩn thận nhà Bà Ngoại Sói, không phát hiện chỗ nào đặc biệt. Cuối cùng cậu lấy cái đĩa trên bàn ăn, đặt khoai lang lên, bưng cái đĩa đi về phía sau núi.

Đi tới trước cửa hang động, Đường Mạch để khoai lang dưới đất, bản thân đứng ở ngoài động, bắt đầu kiểm tra từng cái hang động.

Tổng cộng có chín hang. Mỗi cửa hang rộng khoảng ba mét, trước mỗi cái đều có dấu vết móng vuốt đào đất, còn có một ít lông vàng, lông đen. Đoán chừng là lông của Chuột Lông Vàng và Chuột Lông Đen.

Sau khi kiểm tra từng cái hang, Đường Mạch đi tới trước một tảng đá lớn. Cậu nhìn chín cửa hang, suy nghĩ một chút, quyết định đi tới cửa hang thứ sáu. Lúc này còn một tiếng nữa mới tới sáu giờ, Đường Mạch bưng khoai lang, nhìn hang chuột tối đen. Cậu lẳng lặng nhìn, dường như muốn từ bên trong nhìn ra thứ gì.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, còn nửa tiếng nữa là sáu giờ.

Đường Mạch nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, cậu quyết định đặt khoai lang trước cửa hang thứ sáu, sau đó liền chạy tới đằng sau tảng đá lớn ẩn nấp, nhìn thử xem sẽ phát sinh tình huống gì.

Ngày thứ nhất xác suất Chuột Lông Vàng xuất hiện cao nhất chỉ có 40%. Xác suất này không tính là quá thấp, nhưng Đường Mạch không dám lấy vận may mình để thử nghiệm. Vận may của cậu luôn không được tốt, bây giờ cậu cũng không biết giá trị võ lực của Chuột Lông Vàng và Chuột Lông Đen cao bao nhiêu, tùy tiện vào hang, nếu như đụng phải Chuột Lông Đen thích ăn người Dưới Lòng Đất, Đường Mạch cũng không dám chắc mình sẽ an toàn.

Có lẽ cần phải thu thập nhiều tin tức hơn.

Cậu lại nâng cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, còn lại hai mươi phút.

“Vì cái gì... Chỉ có ngày đầu tiên là đặc biệt.” Trong thời gian chờ đợi, Đường Mạch bưng đĩa khoai lang, không ngừng suy nghĩ. Cậu nhìn hang động thứ sáu, qua một lúc lâu, cậu lấy cái đồng hồ bỏ túi cũ kỹ trong túi ra, cúi đầu nhìn.

“Không thể mang ra khỏi trò chơi. Nếu tương lai đụng trúng Chuột Lông Đen, có thể thử dùng cái này để vật lộn cùng nó, sẽ an toàn hơn một chút.”

Cậu lại bỏ đồng hồ về túi.

Qua năm phút, Đường Mạch lại lấy cái đồng hồ trong suốt trong ra. Cậu yên lặng nhìn nhìn đồng hồ, nhìn một lúc lâu, cậu từ cổ tay lấy ra que diêm, đồng thời lấy ra quả trứng Gà Tây, ở phía trên vẽ ra hình chữ 'S'.

Lúc Đường Mạch vẽ chữ S hết sức tùy ý, cũng không có quá cẩn thận nghiêm túc, nhưng khi cậu vẽ xong chữ S, cậu phát hiện trên quả trứng Gà Tây không có bất cứ động tĩnh gì. Kí tự S cũng không có sáng lên, càng không có liên kết với Phó Văn Đoạt.

Trong lòng Đường Mạch căng thẳng, cậu phát hiện có một chút không đúng. Cậu gõ ba cái lên quả trứng Gà Tây còn chưa mở miệng, liền nghe âm thanh trầm thấp kinh ngạc vang lên: “Đường Mạch?”

Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt là hạng người gì, Đường Mạch chưa từng thấy qua, nhưng từ mấy lần trước hai người nói chuyện, cho dù hai ngày trước Đường Mạch báo cho Phó Văn Đoạt biết mình biết mình sắp tham gia trò chơi công tháp, cậu cũng chưa từng nghe đối phương dùng âm thanh kinh ngạc như vậy để nói chuyện.

“...Ừm, Phó tiên sinh, là tôi. Tôi muốn hỏi một chút, quả trứng Gà Tây bị hỏng rồi hay là thế nào vậy? Vừa rồi tôi định dùng nó để lưu trữ, nhưng phát hiện không cách nào sử dụng được. Là bên anh xảy ra vấn đề, hay là bên tôi?”

Bên kia trứng Gà Tây yên lặng hồi lâu.

Đường Mạch đang cảm thấy kì lạ, chuẩn bị hỏi lại, chỉ nghe Phó Văn Đoạt nói: “Ba ngày trước, cậu liên lạc với tôi, nói là cậu cần sử dụng chức năng lưu trữ.”

Cơ thể đang bưng khoai lang của Đường Mạch cứng đờ trong không khí. Một khắc sau, cậu phản bác: “Không thể nào! Tôi chưa từng nói lời này. Phó tiên sinh, anh có phải lầm hay không, ba ngày trước tôi không có liên lạc với anh, càng không có sử dụng trứng Gà Tây.”

“Cậu vừa nói, không cách nào sử dụng trứng Gà Tây. Là bởi vì thời gian làm lạnh bảy ngày còn chưa hết.”

Đường Mạch lập tức câm nín.

Cậu đứng giữa Sơn Cốc, gió núi lạnh như băng từ con sông màu hồng nhạt thổi qua, chui vào trong cổ áo cậu. Đường Mạch đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân có chút lạnh, cậu nhịn xuống cảm giác tê dại da đầu, tận lực ổn định tâm trạng của mình: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết, Phó tiên sinh, ba ngày trước... Tôi nói như thế nào với anh không?”

Phó Văn Đoạt không trả lời câu của cậu trước, mà là dùng âm thanh hết sức nghiêm túc hỏi: “Đường Mạch, cậu biết hôm nay là ngày mấy không?”

Đường Mạch sững sốt: “Ngày 1 tháng 12.”

“Hôm nay là ngày 6 tháng 12.”

Hai mắt Đường Mạch trợn to, trong đầu cậu lóe linh quang, còn chưa kịp bắt được gì liền biến mất.

“Ba ngày trước, ngày 3 tháng 12, tôi đang ở cửa hàng tiềm kiếm vật tư, cậu có liên lạc với tôi, nói với tôi cậu cần sử dụng chứ năng lưu trữ.” Trong cơn gió rét, âm thanh trầm ổn của Phó Văn Đoạt phảng phất như có sức mạnh an ủi lòng người, Đường Mạch bình tĩnh nghe hắn nói: “Nguyên câu cậu nói là, cậu đoán trò chơi công tháp của cậu sợ rằng thời gian có lỗ hỏng. Bởi vì trước đây cậu đã từng thông quan một cái phó bản, cái trò chơi công tháp này có thể sẽ kết thúc trước thời hạn, cậu không muốn lãng phí mỗi ngày, cho nên định sử dụng chức năng lưu trứ, mạo hiểm một lần.”

Đường Mạch nghe xong, phân tích nói: “Phó bản tôi đã từng thông quan chắc là 'Giết chết Bill'. Trong phó bản đó, tôi đem một bảo bối của đoàn trưởng đoàn xiếc thú thả ra, bây giờ hắn chỉ còn lại hai con. Hôm nay tôi lấy được một tờ quảng cáo, đoàn xiếc thú Bà Ngoại Sói đi xem có thể chính là đoàn xiếc thú tôi đã từng gặp. Có lẽ bởi vì tôi để cho một con chạy mất, cho nên Bà Ngoại Sói sẽ về trước thời hạn.”

Phó Văn Đoạt: “Đoàn xiếc thú Quái Kỳ?”

Đường Mạch kinh ngạc nói: “Anh biết?”

Thời điểm qua sông từ Vương quốc Dưới Lòng Đất đi đến Thế giới Quái Vật, trên bờ sông có tấm bảng quảng cáo của đoàn xiếc thú, nói đoàn trưởng có được ba bảo bối:“ Phó Văn Đoạt thấp giọng hỏi: “Đã bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng chưa?”

Đường Mạch lắc đầu: “Vẫn chưa, chẳng qua cũng có được cái bóng mơ hồ. Phó tiên sinh, anh còn biết gì không?”

“Tôi biết, ba ngày trước cậu rất chắc chắn nói với tôi, trò chơi công tháp này sẽ kết thúc trước thời hạn.” Dừng một chút, Phó Văn Đoạt bổ sung nói: “Từ giọng của cậu, tôi nghĩ cậu ít nhất nắm chắc được chín phần.”

Đường Mạch: “Phó tiên sinh, anh còn biết chuyện gì khác không?”

“Không.”

..........................................................

[Trái đất, Bắc Kinh.]

Phó Văn Đoạt đứng trên đỉnh của một tòa nhà cao chọc trời, chân hắn bước một chút, nhẹ nhàng nhảy ra khoảng cách hai mươi mét, đáp xuống đỉnh của một tòa nhà khác. Tay phải hắn cầm trứng Gà Tây, thanh âm trầm thấp: “Ngày 3 tháng 12, sau khi mở ra lưu trữ, tôi nghe âm thanh bên cậu. Bên cậu gần như không có âm thanh gì, chỉ có tiếng hít thở rất nhẹ và tiếng gió. Nhưng đến sáu giờ chiều, nói chính xác là sáu giờ đúng, âm thanh bên cậu toàn bộ dừng lại. Tôi cho là cậu...” dừng một chút, Phó Văn Đoạt nhảy đến một toà khác, nói tiếp: “Tôi cho là cậu gặp tình huống ngay cả đạo cụ lưu trữ cũng không có cách sử dụng, sau đó tôi lại tiếp tục liên lạc với cậu, nhưng không cách nào kết nối.”

Đường Mạch nắm chặc trứng Gà Tây, trong lòng bổ sung lời vừa rồi đối phương còn chưa nói hết.

“Tôi cho là cậu đã chết.”

Cho nên khi nghe thấy giọng cậu, Phó Văn Đoạt mới có thể kinh ngạc như vậy.

“Người ba ngày trước, là cậu.”

Tâm trí Đường Mạch đang một mớ hỗn độn, Phó Văn Đoạt bỗng nhiên lên tiếng, cậu theo bản năng hỏi: “Tại sao?”

Phó Văn Đoạt vốn định bay vọt qua một tòa nhà cao tầng khác, nghe thấy Đường Mạch nói, hắn dừng bước, đứng ngay rìa sân thượng của một tòa cao ốc, nhìn nắng chiều đang dần dần chìm xuống phía Tây.

“Trực giác.” Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng, kiên nghị, Phó Văn Đoạt nhẹ giọng nói: “Có loại cảm giác người đó là cậu.”

Những lời này nghe hết sức kỳ quái, Đường Mạch chưa bao giờ tin cái loại cảm giác hư vô xa vời này. Nhưng nghe những lời này, trong lòng cậu từ từ bình tĩnh lại. Cậu giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ còn năm phút nữa là sáu giờ, cậu nói: “Phó tiên sinh, khi nãy anh nói, đến sáu giờ đúng, anh lập tức không nghe được âm thanh bên tôi, cũng không cách nào liên lạc lại với tôi, ít nhất là không có cách nào chủ động liên lạc với tôi, đúng không?”

“Ừ.”

Chỉ còn lại năm phút, đầu óc Đường Mạch nhanh chóng hoạt động, ánh mắt cậu ngày càng sáng ngời, cậu cầm quả trứng Gà Tây, nói: “Theo như anh nói, có một người khác ngoài tôi. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy, có lẽ bây giờ không chỉ có hai 'tôi'. Hôm nay là ngày 6 tháng 12, dựa theo quy định của trò chơi công tháp, ngày 7 tháng 12 tôi phải hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, nếu không sẽ bị Quái Vật trong trò chơi ăn.”

Giọng Đường Mạch rất nhẹ, Phó Văn Đoạt không lên tiếng.

Đường Mạch: “Tôi chỉ còn lại một ngày. Trong trò chơi này rốt cuộc có bao nhiêu 'tôi', tôi không thể xác định. Nhưng tôi biết, tôi chỉ còn lại một ngày. Cho dù hôm nay tôi có thể thông quan hay không, Phó tiên sinh, tôi hy vọng ngày mai thời điểm tôi chủ động liên lạc với anh, anh có thể hỏi tôi một vấn đề.”

Phó Văn Đoạt hỏi: “Làm sao cậu biết, ngày mai cậu sẽ chủ động liên lạc với tôi?”

“Tôi có biện pháp.”

Phó Văn Đoạt cũng không hỏi biện pháp gì. Hắn nhíu máy, nói: “Hỏi cái gì?”

Đường Mạch nhìn đồng hồ đeo tay đang từ từ hướng đến sáu giờ, chỉ còn lại hai phút cuối cùng. Cậu nói: “Anh hỏi tôi 'Đường Mạch, nếu như cậu chỉ còn lại một ngày cuối cùng, số may mắn của cậu là số mấy?' “

Từ lúc bắt đầu cùng Đường Mạch nói chuyện, Phó Văn Đoạt vẫn đứng trên rìa sân thượng, hắn liếc nhìn thời gian trên tháp đồng hồ phía xa xa. Còn một phút nữa là sáu giờ, hắn nói: “Tôi có chút tò mò, con số may mắn của cậu là số mấy?”

“9.”

Phó Văn Đoạt: “Tại sao?”

Đường Mạch: “Tôi đã thầm mến một người rất lâu rồi, sinh nhật của anh ấy là ngày 9 tháng 9.”

Phó Văn Đoạt hơi sững sốt, theo bản năng hỏi một câu: “Ngày 9 tháng 9?”

Đường Mạch: “Ừm, sao vậy?”

Biết rõ đối phương không nhìn thấy, Phó Văn Đoạt vẫn theo phản xạ lắc đầu một cái: “Không có gì, ngày đó rất đặc biệt.” Dừng một chút, Phó Văn Đoạt lại nói: “Tôi đang trên đường từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, tôi có việc phải hoàn thành ở Thượng Hải. Đường Mạch, hy vọng ở Thượng Hải có thể gặp cậu.”

Đường Mạch nhìn quả trứng Gà Tây, lại nhìn đồng hồ chỉ còn dư lại một phút, cười nói: “Được, nếu như lần này tôi không chết... Phó Văn Đoạt, gặp mặt ở Thượng Hải.”

“Hẹn gặp lại ở Thượng Hải.”

...............................................

[Trong phó bản.]

Mười giây cuối cùng, Đường Mạch kết thúc cuộc trò chuyện của trứng Gà Tây. Cậu lấy ra quyển sổ dị năng của mình, mở ra trang cuối cùng.

[ - Dị năng: Ba ngươi vẫn là ba ngươi

- Người sở hữu: Lý Thiệu Lâm ( khách lén qua sông)

- Loại hình: Đặc thù

- Chức năng: Có tỷ lệ sửa đổi tên của một đối tượng nhất định, tác dụng trong bảy ngày, cách mười ngày có thể sử dụng một lần. Dị năng của luật nhân quả, không thể thay đổi.

- Cấp bậc: Cấp một

- Hạn chế: Phải biết tên họ, tướng mạo và ngày tháng năm sinh của đối tượng, mức độ hiểu biết về đối tượng càng sâu, tỷ lệ hiệu quả dị năng càng lớn.

- Chú thích: Đường Mạch, nhìn cái dị năng này xem, ba ngươi vẫn là ba ngươi.]

[Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Thời gian hiệu quả là ba ngày, 30 ngày có thể sử dụng một lần. Sau khi sử dụng, đối phương có thể có được một bí mật quan trong nhất của Đường Mạch. ]

Tay Đường Mạch nhẹ nhàng vuốt qua sáu chữ 'Ba ngươi vẫn là ba ngươi', một cây bút mực đột nhiên xuất hiện trong tay cậu, đồng thời, phía dưới hàng chữ 'Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch' xuất hiện ba hàng chữ.

[ Tên gốc:

Tên thay thế:

Bí mật quan trọng của Đường Mạch: ]

........................................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.