Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
........................................
Thợ Giày Sắt tùy ý treo sợi xích nặng trịch trên vai, gã ngâm nga ca khúc khó nghe, hùng hổ bước vào phòng làm việc. Xuyên qua ánh sáng yếu ớt của viên đá phát sáng, gã thấy người chơi mới đang bình tĩnh ngồi trên ghế trước máy vi tính, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã.
Còn với người chơi đã ở trong phó bản ba ngày...
Thợ Giày Sắt khinh thường nhìn Hình Phong một cái, đập khóa sắt cái rầm xuống đất, sàn nhà lập tức bị nứt ra.
“Xi đánh giày của ta đâu?! Hai ngươi là nhân loại không chịu giữ lời, ta đã cho các ngươi bao nhiêu cơ hội rồi hả, vậy mà các ngươi chỉ lấy xi đánh giày kém chất lượng ra cho có lệ với ta. Ta nói cho các ngươi biết, Thợ Giày Sắt ta sẽ không để cho bất cứ ai lừa dối mình, lần này nếu các ngươi không đưa ra được xi đánh giày thật sự, thì phải đưa đủ bốn giọt xi đánh giày, nếu không...” Khuôn mặt xấu xí của Thợ Giày Sắt lộ ra nụ cười hưng phấn, “Phải dùng máu của các ngươi để thay thế!”
Giọng nói của Thợ Giày Sắt vang lên như sấm, khiến cho căn phòng run lên.
Đường Mạch lấy xi đánh giày ra ngoài, bỏ lên trên bàn. Thần sắc bình tĩnh nhìn Thợ Giày Sắt nói: “Chỉ có nhiêu đây thôi.”
Hình Phong cố gắng rướn cổ lên nhìn, gã thấy trên bàn chỉ có một giọt xi đánh giày, gã không tin dám tin nhìn chằm chằm Đường Mạch, buộc miệng nói: “Vừa rồi rõ ràng cậu giết được ba con sói, lần trước cậu giữ lại một giọt, hơn nữa tôi cũng đưa cho cậu hai giọt, tại sao bây giờ cậu chỉ có một giọt xi đánh giày được!”
Đường Mạch liếc gã một cái: “Tôi nói tôi chỉ có một giọt, thì chính là một giọt, không được à?”
Hình Phong gấp đến nỗi dùng cả tay và chân bò đến phía bàn: “Vừa rồi cậu chỉ đưa cho Thợ Giày Sắt hai giọt xi đánh giày, để gã rút máu của tôi một lần. Đây là lần thứ hai. Nếu liên tục dùng máu để thay thế xi đánh giày, Thợ Giày Sắt sẽ đi qua kia để rút máu người bên đó! Không phải cậu và người bên kia là bạn sao? Cậu định trơ mắt nhìn anh ta bị rút máu đến chết hả?”
Đường Mạch: “Anh đang lo lắng an toàn cho anh ta, hay lo lắng cho anh?”
Giọng nói Hình Phong đột nhiên dừng lại.
Đường Mạch cười: “Vừa rồi anh mới bị rút 400CC máu, nếu bây giờ bị rút một lần 1200CC máu nữa thì chắc chắn sẽ chết.”
Sắc mặt Hình Phong biến đổi một lúc, thanh âm khàn khàn nói: “Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi còn giấu xi đánh giày? Không có, tôi thật sự không còn nữa, tất cả xi đánh giày của tôi đều cho cậu hết rồi. Lần này rút máu của tôi nữa thì không sao, nếu cậu thật sự muốn giết tôi vậy tôi cũng không có biện pháp nào khác. Nhưng ngay cả bạn mình mà cậu cũng giết, vậy cậu nhất định không phải người chơi chính thức, cậu là khách lén qua sông!”
Đường Mạch không để ý đến gã, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Thợ Giày Sắt: “Rút máu đi.”
Hình Phong: “Cậu...!”
Vừa rồi khi Đường Mạch và Hình Phong nói chuyện, Thợ Giày Sắt vẫn một mực hăng hái đứng bên cạnh nhìn. Gã đặc biệt thích nhìn cảnh người chơi tự giết lẫn nhau, đây là hình ảnh mỹ vị nhất. Cùng một cảnh tưởng mà gã đã chứng kiến đến ba lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy khoái khẩu, khoái cảm cực đại kích thích vị giác, khiến gã cảm thấy chuyến này rời khỏi Vương Quốc Dưới Lòng Đất đến đây không hề uổng phí chút nào.
Thợ Giày Sắt cười hắc hắc một tiếng, gã cầm lấy đinh sắt, không kịp chờ mà đi đến bên cạnh Hình Phong. Gã giơ cây đinh sắt dài lên, chuẩn bị hạ xuống, giọng nói Đường Mạch đột nhiên vang lên: “Chờ một chút.”
Bị chặn ngang, Thợ Giày Sắt bất mãn hỏi: “Làm sao? Không lẽ ngươi lại tìm được xi đánh giày à?”
Đường Mạch: “Xi đánh giày thật sự chỉ có ở chỗ này?”
Thợ Giày Sắt trong lúc nhất thời không hiểu ý cậu: “Ta bắt ngươi tìm ở đây thì chắc chắn nó ở chỗ này, chẳng lẽ Thợ Giày Sắt trung thực đáng yêu như ta lại cố ý lừa gạt dẫn ngươi đến một nơi không có xi đánh giày để tìm xi đánh giày sao?”
Đường Mạch đột nhiên hỏi: “Trong căn phòng này tổng cộng đã chết mấy người?”
Câu hỏi vừa dứt, Hình Phong đang co rút trong góc tường đột nhiên cứng đờ. Đinh sắt trong tay Thợ Giày Sắt từ từ dừng lại. Gã ý vị thâm trường nhìn Đường Mạch, nhìn một lúc thì âm hiểm cười lên: “Ba người. Ngươi là nhân loại thứ năm tiến vào gian phòng này.”
Vừa dứt lời, một con dao nhỏ sắt bén nhanh chóng đâm sau lưng Đường Mạch. Tốc độ của người này cực nhanh, nửa chân bị què, cơ bắp đùi phải thoạt nhìn teo rút, giờ phút này đang dùng sức đạp mạnh vào tường, đâm một nhát dao thật mạnh vào thắt lưng Đường Mạch.
Đây dường như không phải lần đầu nhìn thấy tình cảnh này, Thợ Giày Sắt một bên vừa cười vừa hứng thú xem kịch. Nhưng lại không nghe thấy tiếng dao đâm vào thịt như thường lệ, Thợ Giày Sắt ngạc nhiên “A” một tiếng, Hình Phong cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người chơi trẻ tuổi trước mặt này.
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, Đường Mạch dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi dao sắc bén. Mũi dao chỉ cách lưng cậu một cm, nhưng cho dù Hình Phong có dùng sức thế nào đi nữa, con dao vẫn bị Đường Mạch kẹp chặt giữa hai ngón tay, không thể động đậy.
Hình Phong gầm thét: “Không phải cậu đang bị thương nặng ngay cả đứng cũng không nỗi, chỉ có thể ngồi hay sao!”
Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Không thể đứng chỉ là lừa anh, bị thương tương đối nặng là thật. Nhưng cho dù tôi có bị thương nặng hơn nữa, đối phó với anh vẫn dư sức.”
Gương mặt văn nhã của Hình Phong trong nháy mắt thoáng qua đủ loại biểu cảm, nhưng ánh mắt gã đột nhiên chợt lóe, khóe miệng hơi câu lên, lộ ra nụ cười ác ý khi thực hiện được mưu kế.
Đường Mạch lúc này cũng nhận ra được có chút không đúng, bên tai truyền tới tiếng gió nhỏ. Trong phòng tối, cậu căn bản không thể thấy rõ thứ đang tiến tới là gì, Đường Mạch dựa vào thính giác mạnh mẽ để phân biệt phương hướng của tiếng gió, đầu ngửa ra sau tránh.
Một cái cây kim thép nhanh chóng phóng qua trước mắt Đường Mạch, vèo một tiếng, bắn vào phía kệ sách phía sau bàn.
Nhưng đây chỉ mới là cây thứ nhất.
Khi thấy Đường Mạch tránh được cây kim, mặt Hình Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không lo lắng. Gã nhanh chóng bước sang một bên, ba cây kim đồng thời bắn ra từ ba phía. Những kim này là ở phía dưới bàn máy tính bắn ra, Đường Mạch đang ngồi trên ghế, thấy vậy lập tức đá văng cái ghế, nghiêng trái nghiêng phải, tránh thoát ba cây kim.
Một khắc sau, cây thứ tư kim từ chính giữa kệ sách bắn đi ra.
Vì tránh ba cây kim trước mặt, Đường Mạch đã bị hạn chế không gian hoạt động, không thể tiếp tục né tránh được kim nữa. Đầu kim nhuộm màu xanh đen đậm, ánh mắt Đường Mạch co rút một cái, cậu phản ứng cực nhanh, tay phải quơ phía sau, cầm máy tính trên bàn lên, áp lực kinh khủng khiến cậu lờ mờ thấy được hình dạng cây kim, sau đó 'keng' một tiếng, đánh vào cây kim, khiến nó văng ra ngoài.
“A!” Một tiếng hét thống khổ vang lên.
Đường Mạch kinh ngạc quay đầu nhìn.
Thợ Giày Sắt sau khi thấy rõ tình huống, phình bụng cười to: “Ha ha ha ha, dùng cách thức giống nhau để giết hai người chơi trước, lần này lại là mình chết? Ha ha ha ha, buồn cười quá. Bị bẫy của chính mình giết chết, đảm bảo trong năm nay Vương Quốc Dưới Lòng Đất không thể tìm được chuyện cười nào hơn thế này đâu.”
Cây kim bị Đường Mạch đánh bắn thẳng vào cánh tay Hình Phong. Đây chỉ là một vết thương rất nhỏ, làm thế nào cũng không có khả năng gây chết người. Nhưng sau khi bị kim bắn trúng, cánh tay Hình Phong lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến thành màu đen. Gã thống khổ té nhào xuống đất, ôm cánh tay kêu rên thảm thiết.
Đường Mạch vội vàng đi tới.
Thợ Giày Sắt cho là Đường Mạch sẽ cứu Hình Phong, Hình Phong thấy Đường Mạch tới, cũng nghĩ rằng cậu không màng đến hiềm khích lúc trước, định giúp mình. Ai ngờ sau khi Đường Mạch đi tới, trực tiếp nắm lấy cánh tay còn lại vẫn chưa chuyển thành màu đen của Hình Phong, lấy con dao nhỏ ra, cắt cổ tay gã.
Nhất thời máu tươi tràn ra khỏi cổ tay Hình Phong.
Nửa bên mặt Hình Phong đã biến thành màu đen. Gã nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Đường Mạch, gã khó khăn rặn được mấy chữ từ cổ họng đã bị độc xâm lấn một nửa: “Mày... mày không phải...”
Đường Mạch cho máu chảy một lượng khoảng 400CC, sau đó ngẩng đầu nhìn gã: “Trên kim có độc?”
Hình Phong không hiểu ý cậu, dồn hết sức lực gật đầu một cái.
Đường Mạch: “Tôi lại không giải dược.”
Hình Phong trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Đường Mạch: “Cho nên, không cứu được anh.”
Chất độc màu đen đã lan ra hết cơ thể của Hình Phong, nhuộm đen hoàn toàn cánh tay cuối cùng của gã. Trước khi cánh tay hoàn toàn biến thành màu đen, Đường Mạch đả thả cánh tay xuống, trong túi nilon đựng hơn phân nửa máu tươi. Tất cả đều là máu của Hình Phong.
Toàn bộ cơ thể Hình Phong đen kịt, gã trừng mắt, nhìn chằm chằm Đường Mạch, nhưng người đã chết.
Từ khi độc trong kim phát tác đến lúc chết đi, chỉ mất ba mươi giây.
Sau khi hô hấp Hình Phong dừng lại, trên da gã bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Giống như đất đai khi hạn hán vậy, vết nứt dày đặc, chằng chịt bảo phủ khắp cơ thể gã. Đường Mạch một bên nhìn cảnh tượng kỳ dị này, Thợ Giày Sắt ngược lại rất hứng thú cười lớn một tiếng, đi lên trước, dậm một cước trên mặt Hình Phong.
Cơ thể Hình Phong giống như bị biến thành đồ gốm, sau khi Thợ Giày Sắt đạp một cước, cơ thể gã biến thành đất vụn, rào rào rơi xuống đầy đất. Thợ Giày Sắt giống như mỗi một đứt con nít đang chơi đùa, vui vẻ nhảy loạn trên đất, đem đống đất đạp thành từng mảnh vụn. Cuối cùng biến thành bột đen, hòa vào một thể với sàn nhà.
Ánh mắt Đường Mạch phức tạp nhìn bột đen trên sàn nhà: “... Là dị năng sao?”
Nhưng độc tố kinh khủng như vậy, Đường Mạch chưa nghe thấy bao giờ.
Sau khi trái đất online, tố chất cơ thể người chơi tăng vọt, nhưng đối với loại độc này, Hình Phong thậm chí ngay cả một câu cũng không nói được, đã biến thành bột.
Sau khi nhiệm vụ phụ “Tìm được xi đánh giày của Thợ Giày Sắt” kích hoạt, Đường Mạch không thể nào sử dụng dị năng và đạo cụ. Hình Phong khẳng định cũng tương tự. Nhưng giả sử trước đó Hình Phong sử dụng dị năng chế tạo một lô kim độc, sau khi trò chơi bắt đầu, cho dù gã không thể sử dụng dị năng được nữa, nhưng kim độc đã làm xong vẫn không mất đi hiệu lực, gã vẫn như cũ có thể sử dụng.
Chất độc này có thể là dị năng của gã.
Thợ Giày Sắt nói: “Dị năng? Dị năng ở đâu ra, ha ha ha ha. Đây là chất độc màu đen trên đuôi của con rết ở Tháp Đen tầng hai! Cũng không biết tiểu tử này lấy được độc đen của con rết kia ở đâu, đứng trên đó đạp như đang giẫm lên cát vậy”
Trên mặt Thợ Giày Sắt hiện rõ hàng chữ “Cho dù ngươi có muốn đạp chung ta cũng không cho người đạp”, Đường Mạch lại trầm mặc.
Cậu còn chưa đến mức dẫm lên cỗ thi thể để đùa giỡn. Hơn nữa thi thể của Hình Phong đã bị đạp thành bột, cậu có muốn đạp cũng không đạp được.
Đến lúc này rốt cuộc Đường Mạch cũng biết tại sao không có thi thể người chơi nào trong công xưởng. Thi thể của bọn họ đã sớm bị Hình Phong dùng độc đen này xử lý.
Chỉ cần có thi thể, người chơi sau đó sẽ phát hiện đối phương chết như thế nào.
Không phải là bị Thợ Giày Sắt rút sạch máu tươi mà chết, mà là bị đồng đội mình giết chết. Nhìn thấy nguyên nhân cái chết, người chơi mới chắc chắn sẽ không tin tưởng lời Hình Phong nói. Đường Mạch cho dù luôn không tin tưởng Hình Phong, vẫn luôn nghi ngờ đề phòng gã, cũng không nghĩ tới Hình Phong đã sớm đặt bẫy ở trong phòng, ba người chơi ít nhất đã có hai người chết trong tay Hình Phong.
Căn phòng này không có nguồn sáng, Đường Mạch lại chỉ có viên đá phát sáng. Hình Phong bố trí bẫy rất bí mật, bốn cây ở phía dưới bàn làm việc, một cây kim ở phía sau kệ sách. Mỗi cây kim đều nhắm vào cái ghế dựa trước máy vi tính. Dựa theo suy đoán thông thường, người chơi sau khi đánh nhau với chó sói, hoặc là bị thương, hoặc sẽ rất mệt mỏi. Lúc này phần lớn sẽ chọn cách ngồi trên ghế để nghỉ ngơi.
Bởi vì phải thông qua máy tính để nói chuyện video với bên kia, phải ngồi trước máy vi tính. Cho nên vị trí ngỉ ngơi tốt nhất chính là cái ghế này.
Vết thương trên người Hình Phong là thật, nhưng gã bị thương nặng đến mức không thể cử động là giả. Gã bắt đầu diễn ngay khi người chơi mới tiến vào trò chơi. Giả vờ mình ở thế yếu. Nếu như người chơi mới không thể thông quan, gã sẽ giết chết người đó, để cho mình sống. Nhưng vì sao lại phải giết tất cả người chơi mới, chỉ để lại một mình gã sống...
Đường Mạch ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thợ Giày Sắt.
Thợ Giày Sắt sau khi xem kịch hay, đem khóa sắt quăng lên vai, thỏa mãn nói: “Tốt lắm, bây giờ chỗ này chỉ còn lại một mình ngươi. Mặc dù ngươi không thể đưa cho ta đủ bốn giọt xi đánh giày, nhưng trò chơi của ngươi tạm thời kết thúc. Hắc hắc hắc, số lượng xi đánh giày không đủ, bây giờ ta phải đi tìm nhân loại đang trong cửa tiệm tạp hóa. Rút sạch máu hắn, làm thành tiêu bản mỹ lệ nhất ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất!”
Thợ Giày Sắt cầm đinh sắt lớn, hăm hở bước tới cửa căn phòng.
Đường Mạch nói: “Khi chỗ này chỉ còn một người chơi, thì trò chơi sẽ kết thúc, ngươi sẽ không bắt người chơi đưa xi đánh giày cho ngươi nữa?”
Thợ Giày Sắt dừng bước, quay đầu nhìn về phía Đường Mạch. Trong mắt đầy vẻ cười nhạo lẫn châm chọc, dường như xuyên thấu qua cậu, thấy được một Hình Phong mới. Thợ Giày Sắt cũng nói giống với lúc nói với Hình Phong: “Bây giờ ngươi cũng có thể học hỏi nhân loại vừa rồi, cho dù ngươi không tìm được xi đánh giày, chỉ cần có thể sống sót đến cuối, cũng sẽ không chết. Để ta suy nghĩ một chút, a, máy vi tính hư rồi, ngươi nên đặt bẫy ở đâu đây? Hay là bố trí bẫy trên trần nhà?” Thợ Giày Sắt vô cùng tích cực bày mưu tính kế cho Đường Mạch: “Không ai có thể leo lên cao như vậy để quan sát những thứ trên trần nhà, đặt bẫy ở đó nhất định có thể giết chết đồng đội mới của ngươi.”
Đáy lòng Đường Mạch dần dần lạnh xuống.
Đây mới là cái khó khăn nhất của trò chơi. Không phải là tìm xi đánh giày, cũng không phải là tham gia trò chơi[Vấn đáp vui vẻ ] kì lạ nào đó, mà là có một người đồng đội thời thời khắc khắc muốn giết bạn. Bạn trăm phương ngàn kế muốn tìm xi đánh giày để thông quan, nhưng hắn lại biết, chỉ cần giết bạn, hắn liền có thể sống tiếp.
Cho dù không có cách để thông quan, nhưng chỉ cần bạn chết, chắc chắn hắn sẽ sống.
Như vậy, khả năng tìm được xi đánh giày gần như bằng không.
Thợ Giày Sắt còn cố ý chế nhạo Đường Mạch, chỉ cho cậu cách để giết đồng đội của mình, nhưng một giọng nói lạnh băng đột ngột vang lên.
“Ai nói ta không tìm được xi đánh giày.”
Âm thanh của Thợ Giày Sắt dừng lại, gã liếc nhìn Đường Mạch từ trên xuống dưới, không hề nổi giận, chỉ nói: “Được rồi được rồi, hóa ra ngươi vẫn muốn cứu nhân loại kia. Nhưng cho dù ngươi có đưa đủ cho ta bốn giọt xi đánh giày, lần này ta không đi rút máu hắn. Nhưng chỉ cần lần sau ngươi không đưa ra được năm giọt xi đánh giày... Hắc hắc hắc, ta sẽ đi rút máu nhân loại kia.”
Đường Mạch không nói gì. Cậu trực tiếp rút dao gọt trái cây ra, nâng tay trái lên. Dứt khoác rạch cánh tay mình, máu tươi theo cánh tay cậu chảy ra, trượt xuống túi nilon đựng máu của Hình Phong.
Sắc mặt Thợ Giày Sắt trong nháy mắt trầm xuống, nụ cười biến mất.
Màu đỏ từ lưỡi dao ào ạt chảy ra, chẳng mấy chốc đã chứa đầy túi nilon. Lượng máu này đối với Đường Mạch mà nói căn bản không thành vấn đề, vết thương vừa rồi đánh nhau với bốn con sói thậm chí còn nghiêm trọng hơn gấp mười lần so với cái này.
Cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm túi nilon nho nhỏ, nhìn máu của mình và máu của Hình Phong hòa vào nhau từng chút một.
Máu của hai người hoa vào nhau, không nhìn ra được là máu của ai. Đường Mạch nhìn chằm chằm vào túi nilon đầy máu, khi máu của cậu chảy được một lượng nhất định, giống lượng máu của Hình Phong, khoảng 400CC máu trở lên, một ánh sáng trắng nhức mắt sáng lên trong túi nilon. Ánh sáng xuyên thẳng vào mắt Đường Mạch, nhưng cậu không tránh, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào túi nilon.
Mười giây sau, Đường Mạch thấy rõ thứ trong túi. Cậu nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên, thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Bây giờ ngươi... Còn muốn đi rút sạch máu của anh ta không?”
.............................
[Bên kia nhà máy, trong tiệm tạp hóa.]
Phó Văn Đoạt nhìn bốn câu trả lời trước mặt, thần sắc bình tĩnh.
Vương Tiểu Điềm ôm khuôn mặt hoạt hình đáng yêu, lắc đầu: “Tuyển thủ Phó, ngươi mau chọn nha. Tiểu thư Gà Tây đã làm nóng người xong rồi, nàng thật nóng lòng muốn tự tay xé xác ngươi. Chỉ còn lại mười giây, ngươi nhanh chóng chọn đi nha, đừng làm mất thời gian quý giá của tiểu thư.”
Trước mặt Phó Văn Đoạt có một khung câu hỏi treo lơ lửng, trên khung hiện lên một hàng chữ ——
“Câu hỏi thứ mười ba, biểu muội của tiểu thư Gà Tây tên là gì?”
“A. Tiểu Gà Tây, B. Nhị Gà Tây, C. Biểu muội Gà Tây, D. Gà Tây Tây.”
Ánh mắt Phó Văn Đoạt rơi vào bốn lựa chọn. Vương Tiểu Điềm đã thúc giục đến mất kiên nhẫn, Phó Văn Đoạt vào giây cuối cùng chọn một đáp án.
Vương Tiểu Điềm cao hứng cười nói: “C. Biểu muôi Gà Tây, xin chúc mừng, câu trả lời hoàn toàn sai!” Xin mời tuyển thủ Phó nhận trừng phạt 'Khiêu chiến với tiểu thư Gà Tây, sống sót trong vòng ba giờ'. Như vậy bây giờ, tiểu thư Gà Tây đã có thể đi đến phó bản thực tế... Ể, tiêu thư Gà Tây ngươi đi gấp như vậy sao, chưa gì đã đi rồi!?”
Một tay Phó Văn Đoạt đè lên dao găm, giây kế tiếp, một con Gà Tây thân cao hai mét xuất hiện trước mặt hắn.
“Cục cục cục cục, Phó Văn Đoạt! Ta phải đem ngươi xé thành mảnh vụn, cục!!!”
Con Gà Tây thân cao hai mét tung hai cánh lớn, nhưng động tác linh hoạt hoàn toàn không phù hợp với thân hình, lập tức lao tới trước mặt Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt nhanh chóng tránh được, nhưng tốc độ chân của Gà Tây còn nhanh hơn tốc độ của hắn. Cừu hận và lửa giận chiếm đoạt lý trí, trong mắt nó hiện tại chỉ có tên khách lén qua sông đáng ghét này, cướp đi trứng của nó, khiến nó lại lần nữa trở thành khách lén qua sông!
“Cục, xé thành mảnh vụn!!!”
Một cánh của Gà Tây quật xuống, Phó Văn Đoạt nhanh chóng chạy lùi về phía sau, giẫm một cước trên tường, nhảy lên để tránh một kích này. Đồng thời cổ tay hắn động một cái, dao găm quân dụng được hắn kẹp giữa hai ngón tay vạch ra một đường dao tuyệt đẹp, lưỡi dao lao về phía trước, đâm thẳng vào cổ họng của Gà Tây.
“Keng.”
Tiếng kim loại thanh thúy va chạm nhau, Gà Tây không chút tổn hại nào, Phó Văn Đoạt lùi về phía sau hai bước, một tay chống đất ổn định cơ thể.
Gà Tây to lớn giễu cợt cười nói: “Loại vũ khí này sao có thể làm ta bị thương được? Nhân loại ngu xuẩn, cục cục!”
Trong lúc nói chuyện, Gà Tây lại vọt tới. Nó căn bản không cần phải làm bất kỳ động tác dư thừa nào, dao của Phó Văn Đoạt không gây tổn thương được đến một cọng lông gà của nó, Phó Văn Đoạt chỉ có thể không ngừng né tránh. Chẳng mấy chốc, trong một lần va chạm, móng của Gà Tây rạch một đường lên mặt Phó Văn Đoạt. Gà Tây to lớn âm hiểm cười một tiếng, thừa thắng truy kích, muốn dồn Phó Văn Đoạt vào chỗ chết.
Phó Văn Đoạt đưa hai cánh tay ra trước đỡ một kích này của Gà Tây, cả người hắn bị đập mạnh lên tường. Phó Văn Đoạt quỳ một chân xuống đất, dao găm của hắn vừa rồi vật lộn cùng Gà Tây bị đánh bay ra ngoài, rơi ở phía xa, hắn chống một tay xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía dao găm.
Gà Tây đá dao găm ra phía sau mình, âm hiểm cười: “Ngươi không còn gì cả, lần sau chỉ có thể lấy tay để ngăn cản móng vuốt của ta. Phó Văn Đoạt, đây là quả báo của việc ngươi trộm đi trứng Gà Tây của ta, cục!!!” Vừa dứt lời, Gà Tây lại chuẩn bị xông lên.
Đúng vào lúc này, một âm thanh trẻ con vang lên trong phòng——
[Ding Doong! Hoàn thành nhiệm vụ phụ thứ hai: Tìm xi đánh giày cho Thợ Giày Sắt.]
Động tác của Gà Tây khổng lồ dừng ở giữa không trung, Phó Văn Đoạt khẽ ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng giây kế tiếp, khóe môi hắn cong lên, từ từ đứng dậy. Phó Văn Đoạt cử động cổ tay một chút, lại vặn cổ một cái. Cảm nhận sức mạnh dần dần khôi phục trong cơ thể, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Gà Tây to lớn trước mắt.
Lông của Gà Tây đều dựng lên: “Cục... Cục cục?”
Trong màn hình nhỏ, Vương Tiểu Điềm kinh ngạc nói: “A, kì đặc biệt của [Vấn đáp vui vẻ vấn đáp ] đến đây là kết thúc? Cái này cũng quá nhanh rồi. Tiểu thư Gà Tây ngươi nhanh chóng kết thúc ân oái với tuyển thủ Phó nga, mười phút sau phó bản thực tế sẽ đóng cửa, tổ tiết mục sẽ nhờ Thợ Giày Sắt tiên sinh đưa ngươi về cùng, nhớ nắm chắc thời gian nhá.”
Gà Tây to lớn phi nhanh đến trước màn hình: “Cục cục, cứu mạng cục...!!!”
Hai tháng trước Phó Văn Đoạt thiếu chút nữa thì giết được con Gà Tây, hiện tại đã là hai tháng sau.
Phó Văn Đoạt mỉm cười nhìn con gà mới vừa rồi còn diệu võ dương oai, tay phải hất một cái, nửa cánh tay trong nháy mắt biến thành một cái vũ khí đen nhánh sắc bén. Thanh âm hắn trầm thấp nói: “Ngươi tên tiểu thư Gà Tây, tại sao biểu muội của ngươi lại không phải là biểu muội Gà Tây? Mạch mạch chắc chắn không thể trả lại cho ngươi, nhưng mà ngươi còn mười phút để... Báo thù rửa hận.”
“Cục cục cục cục!!!”
Mười phút sau, Đường Mạch đứng ở trên đất trống của khu chế biến thực phẩm, nhìn Phó Văn Đoạt từ đằng xa đi tới.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Trên người Phó Văn Đoạt không hề có một chút vết thương nào, nhưng bản thân Đường Mạch thì ngược lại, cả người toàn vết thương. Bất quá những vết thương này nhìn qua thì nghiêm trọng, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, Đường Mạch ngay cả nước mắt con giun cũng không cần sử dụng. Hiện tại dị năng đã khôi phục, năng lực tự phục hồi cũng trở lại, chỉ tốn nửa tiếng, những vết thương này sẽ tự động khép lại.
Ngoại trừ một số vết thương do Sói Đánh Giày cắn đại khái phải mất hai ba ngày mới có thể khôi phục như lúc đầu.
Phó Văn Đoạt nhìn vết thương trên người Đường Mạch, khẽ cau mày, ánh mắt dừng lại trên tay trái của cậu.
Đường Mạch cười nói: “Cái này là vừa rồi tôi tự mình cắt. Xi đánh giày của Thợ Giày Sắt là máu người, cho nên tôi phải lấy ra chút máu mới có thể thắng trò chơi này.”
Phó Văn Đoạt: “Không phải lần trước cậu đã thử và xác nhận không phải là máu người rồi sao?”
Đường Mạch giải thích: “Lần đó là tôi để cho Thợ Giày Sắt rút máu của một người chơi khác, người đó chết rồi, máu của gã quả thật không phải xi đánh giày.” Đường Mạch không nói Hình Phong chết như thế nào, bị ai giết, nhưng Phó Văn Đoạt từ giọng nói lãnh đạm của cậu nhận ra được một chút chân tướng, không hỏi nhiều.
Đường Mạch nói tiếp: “Bốn manh mối. Thứ nhất, xi đánh giày của thợ Thợ Giày Sắt là thứ mà tất cả con người đều đã nhìn thấy; Thứ hai, xi đánh giày là thứ mà Sói Đánh Giày thích ăn; Thứ ba, xi đánh giày có tính chất dung hợp hoặc cứng rắn; Thứ tư, xi đánh giày là thứ lấy được từ con người.” Đường Mạch nhìn Phó Văn Đoạt, mỉm cười nói: “Con người từ khi sinh ra đều sẽ thấy máu của người mẹ, máu là thứ trong cơ thể của con người. Sói Đánh Giày rất thích ăn thịt tươi của tôi, chính xác mà nói thì chính là máu. Lúc cùng bốn con Sói Đánh Giày đánh nhau, tôi cố ý thả một ít máu trên đất, bọn chúng quả nhiên không kịp chờ đợi mà xông lên liếm. Cuối cùng, xi đánh giày là dung hợp.”
Máu của một người không được, Phó Văn Đoạt nghĩ: “Phải là máu của hai người dung hợp lại vào chung một chỗ mới được?”
“Có lẽ là như vậy.” Đường Mạch nói: “Nhưng cũng có lẽ, xi đánh giày thật sự phải là máu của người chơi. 400CC máu của con người tương đương với một giọt xi đánh giày chất lượng kém, máu của hai người chơi, cũng chính là hai giọt xi đánh giày chất lượng kém dung hợp vào một chỗ là được xi đánh giày chân chính. Vừa rồi tôi đã làm như vậy. Trước khi người chơi kia chết, tôi lấy một ít máu của gã, thêm một ít máu của tôi, tạo ra được xi đánh giày chân chính.”
Phó Văn Đoạt: “Khả năng khác là xi đánh giày chính là máu của người chơi?”
Đường Mạch: “Xi đánh giày có đặc tính là dung hợp, máu của một người chơi không thể tạo ra được xi đánh giày. Nhưng cũng có khả năng, trong căn phòng của tôi, nếu chỉ lấy máu của tôi hoặc chỉ lấy máu của người chơi khác, như vậy cũng không được tính là 'máu của người chơi'.”
Phó Văn Đoạt biết. Hắn không tham gia trò chơi của Đường Mạch, nhưng trong mấy câu ngắn ngủi, hắn hiểu được ý của cậu.
Đường Mạch nói: “Máu của bất kỳ ai, cũng chỉ là 'máu của một người chơi'. Xi đánh giày chân chính là máu của người chơi, thiếu một người cũng không được. Đây chính là khả năng thứ hai.”
Hình Phong sợ rằng đến chết cũng không nghĩ tới, Đường Mạch không hề có ý định giết gã, gã căn bản không cần thiết phải giết Đường Mạch.
Đường Mạch không biết hai người chơi mà Hình Phong đã giết, cậu sẽ không bạo phát tinh thần trọng nghĩa, nhất định phải vì hai người chơi xa lạ mà trừng trị cái ác, nhất định phải giết Hình Phong để đòi lại công bằng. Sau khi trái đất online, toàn thế giới có mấy người tay còn sạch sẽ, chính bản thân Đường Mạch cũng đã từng giết không chỉ một người.
Ngay từ đầu, Đường Mạch đã muốn thử trộn máu của mình với Hình Phong để xem có thể làm ra xi đánh giày hay không. Cho nên cậu hỏi Thợ Giày Sắt 'Có phải xi đánh giày chỉ có trong nhà xưởng này không', chính là muốn biết, nếu không có máu của Phó Văn Đoạt cậu có thể chế tạo xi đánh giày hay không.
Thợ Giày Sắt cho cậu câu trả lời khẳng định. Cho nên cậu quyết định mạo hiểm thử nghiệm.
Nếu như không đúng, cậu vẫn còn một cơ hội. Cậu sẽ đưa bốn giọt xi đánh giày cho Thợ Giày Sắt, giữ một mạng cho Phó Văn Đoạt. Cậu và Phó Văn Đoạt tiếp tục nghênh đón cơ hội cuối cùng. Không tới thời khắc mấu chốt, cậu sẽ không dùng tới Đồng tiền vàng của Quốc Vương để thoát thân. Thứ nhất, đạo cụ này quá mức trân quý, thứ hai, một khi cậu rời khỏi, bên Phó Văn Đoạt gần như phải đón nhận kết cục thua.
Đường Mạch đã suy đoán từ trước, số lượng người chơi đã chết trong nhà máy này có đúng như lời Hình Phong nói chỉ có hai người hay không.
Bên Phó Văn Đoạt chỉ có một người chơi, bên Đường Mạch lại có hai người.
Nếu yêu cầu cơ bản của phó bản này chính là bên Đường Mạch có ít nhất hai người, bên Phó Văn Đoạt có một người. Theo lí thuyết, bên Phó Văn Đoạt đã có ba cỗ thi thể, chỗ của Hình Phong không thể nào chỉ có hai người chết được.
Chỉ cần thất bại, người chơi bên Hình Phong sẽ chết, mà người chơi bên Phó Văn Đoạt cũng sẽ bị rút sạch máu biến thành xác khô. Một người với một người, cộng thêm Hình Phong, khu nhà xưởng lúc nào cũng sẽ nhiều hơn tiệm tạp hóa một người chơi.
Có lẽ lúc đầu, Hình Phong cũng không biết quy tắc 'Chỉ còn lại một người chơi cuối cùng thì sẽ sống sót'. Gã may mắn cùng với người chơi khác là những người đầu tiên tiến vào phó bản. Khi người chơi chết trước mặt gã, Thợ Giày Sắt nói với gã 'Ngươi có thể sống tiếp, chỉ cần ngươi giết chết đồng đội của mình'. Từ đó về sau, gã bắt đầu giết người.
Tuy nhiên, Hình Phong đã chết, những tính toán của gã, những chuyện gã làm trước kia đều bị chôn vùi, không ai biết được chân tướng.
Không nghĩ tới nữa, Đường Mạch quan sát Phó Văn Đoạt một chút. Cậu ít khi có thời gian thoải mái như vậy, vừa trải qua một trận trò chơi cực kì nguy hiểm, tâm tình Đường Mạch có chút vui vẻ.
Chỉ có thật sự cùng nhau trải qua sinh tử, mới có thể trở thành bạn.
—— Lần ở phó bản Pinocchio không tính.
Đường Mạch mang tâm trạng đùa giỡn: “Chỗ bên anh hình như thoải mái hơn tôi rất nhiều.” Ý của cậu chính là trên người Phó Văn Đoạt không có vết thương.
Phó Văn Đoạt nhận ra Đường Mạch thoáng buông xuống một chút phòng bị với hắn, Phó Văn Đoạt như có điều suy nghĩ nhìn thanh niên trước mắt, nói: “Bị thương không nhẹ hơn cậu. Nhưng mà dị năng của tôi có liên quan đến phương diện này, sau khi khôi phục dị năng, vết thương rất nhanh hồi phục như cũ.”
Tâm tư Đường Mạch động một cái.
Ngắn ngủi mười phút có thể khôi phục vết thương nghiêm trọng?
Đường Mạch bất động thanh sắt đánh giá người đàn ông cao lớn trước mắt, bắt đầu âm thầm suy nghĩ xem rốt cuộc dị năng người này là gì, thuận tiện tính toán một chút xem... Có khả năng lấy được dị năng người này hay không.
Thợ Giày Sắt kéo dây xích nặng nề, thẫn thờ đi từ cửa nhà máy tới. Tay trái gã cầm đinh sắt, đầu đinh có một giọt xi đánh giày lơ lửng màu đen. Nó treo lơ lửng ở đó một cách thần kỳ, chậm rãi từng bước theo Thợ Giày Sắt tiến về trước.
Thợ Giày Sắt đi tới bên cạnh Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt, thản nhiên liếc bọn họ một cái: “Được rồi, là một Thợ Giày Sắt chăm chỉ đáng yêu, nếu các ngươi giúp ta tìm được xi đánh giày, ta đương nhiên phải thưởng cho các ngươi. Để ta sửa giày cho các ngươi, xem như là phần thưởng.”
[Ding Doong! Kích hoạt nhiệm phụ chính: Nhìn Thợ Giày Sắt đáng yêu sửa giày.]
Đường Mạch: “...”
Phó Văn Đoạt: “...”
Đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Khi Đường Mạch vừa đưa một chân ra trước, Thợ Giày Sắt lập tức cầm lấy giày cậu bắt đầu 'rầm rầm rầm' đập đinh, Đường Mạch rốt cuộc phát hiện ra sai ở đâu.
... Cậu tại sao lại loại chuyện ngu ngốc như giẫm một chân lên chân còn lại như con nít như vậy!
Phó Văn Đoạt là người thứ hai sửa giày, Thợ Giày Sắt có vẻ khó chịu với Đường Mạch, ghi thù với cậu, quyết định sửa giày cho Đường Mạch trước.
Đường Mạch cực kì không được tự nhiên. May mắn cậu không bị nấm chân, chân cũng không có mùi, nếu không bị Phó Văn Đoạt ngửi được mùi gì kì lạ, vậy thì so với thua trò chơi còn đòi mạng hơn. Nhưng mà Thợ Giày Sắt giống như là cố ý, sau khi cầm giày của Đường Mạch, hắn cực kì ra vẻ mà bịt mũi, ghét bỏ nói: “Thúi chết!”
Phó Văn Đoạt cười nhẹ một tiếng.
Mặt Đường Mạch đen hoàn toàn.
Chân cậu thật sự một chút cũng không thối!
Thợ Giày Sắt đập 'rầm rầm' một lúc lâu, Đường Mạch cảm giác ánh mắt của Phó Văn Đoạt dừng trên chân của mình một hồi. mặc dù cậu có mang tất, nhưng luôn cảm thấy là lạ, chỉ có thể gạt ánh mắt của hắn sang một bên, nghiêm túc thi hành nhiệm vụ 'Nhìn Thợ Giày Sắt đáng yêu sửa giày'
Mười phút sau, Thợ Giày Sắt sửa xong hai chiếc giày của Đường Mạch, đến phiên Phó Văn Đoạt.
Thợ Giày Sắt cầm một chiếc giày của Phó Văn Đoạt lên, vội vàng bịt lỗ mũi: “A ôi, thúi chết thúi chết rồi!”
Lần này đến lượt Phó Văn Đoạt: “...”
Đường Mạch không nhịn được cười ra tiếng.
Ánh mắt của hai người chạm nhau trong không khí.
Ánh mắt Phó Văn Đoạt thâm thúy, Đường Mạch bình tĩnh nhịn cười.
“Được rồi, hai đôi giày thối của các ngươi đã sửa xong. Tay nghề sửa giày của Thợ Giày Sắt ta rất nổi tiếng ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất, ta nói đứng thứ hai, không ai dám đứng nhất. Lần này ta sửa giày cho các ngươi sửa giày, các ngươi có thể nhớ cả đời.”
Trước đó Thợ Giày Sắt nhìn qua như là đang dùng đinh không ngừng đập giày, giày của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nhìn qua không có bất kỳ thay đổi nào. Nhưng lúc này, âm thanh nhắc nhở của Tháp Đen vang lên ——
[Ding Doong! Hoàn thành nhiệm vụ chính: Nhìn Thợ Giày Sắt đáng yêu sửa giày. Thông quan phó bản thực tế 'Thợ Giày Sắt đáng yêu', đạt được phần thưởng 'Đôi giày thần kỳ'.]
[- Đạo cụ: Đôi giày thần kỳ
- Người sở hữu: Đường Mạch, Phó Văn Đoạt
- Phẩm chất: Tốt
- Cấp bậc: Cấp hai
- Lực công kích: Không
- Chức năng: Mang đôi giày thần kỳ có thể bỏ qua trọng lực, tùy ý đi lại ở bất kỳ bề mặt nào theo ý muốn, ví dụ như trần nhà, mặc nước...
- Hạn chế: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, thời gian sử dụng là một tiếng.
- Chú thích: Người đâu mau tới! Mau tới đây! Newton sắp bung nắp quan tài rồi!]