Địa Cầu Online

Chương 53: Chương 53: Tiểu Thư Gà Tây muốn xé xác tuyển thủ Phó!




Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm

.....................................

Đường Mạch lấy xi đánh giày vừa mới có được từ chỗ Sói Đánh Giày đưa cho Thợ Giày Sắt.

Thợ Giày Sắt nhìn thấy giọt xi đánh giày trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng chán nản, tựa hồ rất không vui khi nhìn xi đánh giày mà Đường Mạch tìm được. Gã nhận xi đánh giày, giọt xi đánh giày lắc lư qua lại trong lòng bàn tay gã. Gã Thợ Giày Sắt ước lượng một hồi, hừ một tiếng: “Không ngờ ngươi thật sự tìm được xi đánh giày. Nhưng mà chỉ có một giọt xi đánh giày là sao! Xi đánh giày của ta đâu!”

Đường Mạch quay đầu nhìn về phía Hình Phong.

Hình Phong vẫn luôn không chịu nói rõ nội dung của phó bản này, bị Đường Mạch nhìn chằm chằm, gã vội vàng nói: “Xi đánh giày mà Thợ Giày Sắt muốn chính là... loại có thể tái sử dụng. Giết chết một con Sói Đánh Giày chỉ có thể lấy được một giọt xi đánh giày, dùng xong sẽ không còn. Sau khi Thợ Giày Sắt đi, ba giờ sau gã sẽ đến lần nữa, đòi thêm xi đánh giày.”

“Không sai!” Thợ Giày Sắt hung hăng quăng xiềng xích lên tường một cái khiến vết tường xuất hiện một vết nứt. Gã hung ác trợn mắt nhìn Đường Mạch: “Nhân loại các ngươi còn nói Thợ Giày Sắt là bạn thân nhất của các ngươi, muốn tới giúp ta tìm xi đánh giày, kết quả là dùng loại xi đánh giày kém chất lượng này tới cho có lệ. Loại này xi đánh giày chỉ có thể tu bổ một đôi giày, ta là Thợ Giày Sắt giỏi nhất ở Vương quốc Dưới Lòng Đất, mỗi ngày ta phải sửa vô số đôi giày, một giọt này xi đánh sao có thể đủ được!”

Ánh mắt Đường Mạch quét qua vách tường gần như bị đập nát, cậu nhìn về phía Thợ Giày Sắt: “Xi đánh giày là cái gì?”

Hỏi Thợ Giày Sắt loại câu hỏi như 'Xi đánh giày ở đâu' rất vô nghĩa, nếu Thợ Giày Sắt biết xi đánh giày ở đâu, gã nhất định có thể tìm được, không cần phải mở ra cái phó bản thực tế này. Dĩ nhiên ngoại trừ việc gã cố tình trêu đùa, mở phó bản chỉ để nhặt và ăn thịt người chơi.

Hình Phong đã nói xi đánh giày có ngay trong phó bản. Không phải ở chỗ Đường Mạch thì chính là ở chỗ Phó Văn Đoạt. Như vậy chỉ cần biết xi đánh giày có dạng gì, thì có thể sẽ tìm được.

Thợ Giày Sắt bất mãn nói: “Ngươi ngay cả xi đánh giày là gì cũng không biết mà dám nói sẽ giúp ta tìm xi đánh giày? Nhân loại, ngươi nhìn kĩ đi, đây chính là xi đánh giày!” Thợ Giày Sắt đem lòng bàn tay dính đầy xi đánh giày đưa cho Đường Mạch nhìn, “Ngươi mau đi tìm xi đánh giày cho ta! Ba giờ sau ta lại tới đây tìm ngươi, nếu ngươi không tìm được xi đánh giày...”

Thợ Giày Sắt lộ ra nụ cười nham hiểm, gã nuốt nước miếng một cái, cầm giọt xi đánh giày Đường Mạch vừa mới đưa cho rời khỏi phòng làm việc. Một lúc sau, tiếng bước chân nặng nề của gã biến mất ở trong hành lang. Đường Mạch lập tức đi ra ngoài nhìn một cái. Thợ Giày Sắt đã biến mất, nhưng cửa công xưởng vẫn không hề mở.

Đường Mạch cẩn thận kiểm tra kỹ càng những căn phòng làm việc khác, cũng không có gì đặc biệt.

Lúc Đường Mạch trở lại phòng làm việc, cậu nhón chân lấy viên đá cắm ở khung cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phía Hình Phong trong góc tường.

Thân thể gầy trơ xương như que củi của gã run lên một cái, không cần Đường Mạch hỏi, gã lập tức nói: “Tôi nói hết rồi, cái gì tôi cũng nói hết rồi!” Cái trò chơi này chính là phải đi tìm xi đánh giày, cách ba giờ Thợ Giày Sắt sẽ xuất hiện một lần, hỏi xem có tìm được xi đánh giày hay không. Nếu như không tìm được xi đánh giày thật sự, có thể tạm thời thay thế bằng xi đánh giày kém chất lượng của Sói Đánh Giày. Nhưng Sói Đánh Giày cứ ba giờ sẽ xuất hiện nhiều hơn một con. Mỗi lần đến,Thợ Giày Sắt cũng sẽ đòi nhiều hơn một giọt. Cho nên ba giờ sau, sẽ có hai con Sói Đánh Giày xuất hiện ở cửa, sau đó Thợ Giày Sắt cũng sẽ đòi hai giọt xi đánh giày.”

Đường Mạch suy tư một lúc: “Nếu xi đánh giày không đủ thì làm sao?”

Không tìm được xi đánh giày, có thể dùng xi đánh giày kém chất lượng kém để thay thế. Nhưng Sói Đánh Giày chỉ xuất hiện đúng năm phút, sau đó sẽ biến mất, nếu như không thể giết chết đủ số lượng Sói Đánh Giày thì sẽ như thế nào?

Hình Phong giống như đang nhớ lại chuyện gì kinh khủng, đôi mắt vốn đã khô khốc lại trừng lớn hơn.

Đường Mạch hỏi lại lần nữa: “Sẽ thế nào?”

Hình Phong run rẩy ôm lấy cơ thể đầy lỗ thủng của mình: “...Số lượng xi đánh giày không đủ, vậy chỉ có thể dùng máu của cậu để thay thế thay thế xi đánh giày.”

Ánh mắt Đường Mạch trở nên sắc bén.

Một giờ sau, màn hình máy tính lại sáng lên, Đường Mạch nhanh chóng bấm chấp nhận cuộc gọi.

Khuôn mặt Phó Văn Đoạt xuất hiện trên màn hình, lúc Đường Mạch nhìn thấy dáng dấp của hắn, cậu sững sờ trong nháy mắt.

Người đàn ông này tựa hồ vừa mới bước ra từ trong nước, sợi tóc ướt sũng, vài giọt nước rơi tí tách xuống trán, quần áo ướt đẫm dính vào người. Một giọt nước từ cằm Phó Văn Đoạt rơi xuống đất. Hắn đưa tay vuốt toàn bộ tóc ướt ra đằng sau trán, lộ ra đôi mắt đen nhánh nghiêm nghị.

Vừa rồi lúc Đường Mạch chiến đấu với Sói Đánh Giày có bị thương một chút, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, tố chất thân thể của cậu lại tốt, vết thương trên má đã khép lại hơn phân nửa, chỉ còn dấu vết nhàn nhạt. Nhưng Phó Văn Đoạt thì khác, mặc dù hắn không bị thương, nhưng đây là lần đầu tiên Đường Mạch chứng kiến bộ dạng... thê thảm như vậy của người này. Cũng không thể nói là thê thảm, chẳng qua cậu không nghĩ tới người đàn ông này cũng có lúc chật vật như vậy.

“Đường Mạch?”

Bị đối phương nhận ra vẻ kinh ngạc của mình, Đường Mạch ho khan một tiếng để chuyển đề tài. Cậu không tiếp tục lãng phí thời gian, nói thẳng ra chuyện vừa xảy ra bên mình: “... Cho nên hiện tại tôi đã vượt qua 'ba giờ' đầu tiên. Qua hai giờ nữa, tôi phải đấu với hai con Sói Đánh Giày, trong vòng năm phút phải giết chết bọn nó. Tuy không thể sử dụng dị năng và đạo cụ, nhưng hai con Sói Đánh Giày thì tôi vẫn có thể ứng phó được.” Nhưng nhiều hơn nữa thì khó mà nói. Đường Mạch tiếp tục nói: “Vừa rồi anh gặp phải cái gì?”

“Vấn đáp vui vẻ.”

Đường Mạch: “Cái gì?”

Giọng Phó Văn Đoạt bình tĩnh: “Một loại trò chơi tương tự với trò chơi hỏi đáp. Người dẫn chương trình hỏi tôi một số câu hỏi lạ. Tôi không biết tổng cộng có bao nhiêu câu hỏi, cũng không biết trả lời đúng sẽ có phần thưởng gì. Nhưng nếu đáp sai sẽ bị trừng phạt. Vừa rồi tôi trả lời sai câu thứ hai, hình phạt là bị lũ cuốn trôi trong vòng một giờ.”

Giờ Đường Mạch mới hiểu được tại sao người đàn ông này lại có bộ dáng như vậy. Nhưng điều cậu muốn biết hơn chính là: “Nếu như vậy thì trò chơi của anh liên quan gì đến việc tìm xi đánh giày?” Trò chơi của cậu ít nhất vẫn có liên quan đến xi đánh giày, nhưng trò chơi của Phó Văn Đoạt lại không hề liên quan một chút nào đến nhiệm vụ.

Phó Văn Đoạt ngẩng đầu nhìn cậu: “Quả thật không liên quan đến nhiệm vụ. Tổng cộng có ba câu hỏi.”

Đường Mạch lắng nghe.

“Câu hỏi thứ nhất, trong Tháp Đen tầng một ai thích trêu đùa khách lén qua sông nhất, tôi đã trả lời đúng. Câu hỏi thứ hai, trong Thế Giới Quái Vật ai ăn nhiều khách lén qua sông nhất. Tôi từng nghe cậu nói về Bà Ngoại Sói, tôi liền chọn nó, nhưng câu trả lời chính xác là Chuột Chũi bự.”

Đường Mạch kinh ngạc: “Chuột Chũi Bự?”

Phó Văn Đoạt nhạy bén nhận ra giọng điệu của Đường Mạch có chút khác: “Cậu đã từng gặp qua nó?”

Đường Mạch gật đầu: “Tôi lấy Mạch Mạch từ chỗ nó.”

Phó Văn Đoạt: “Người dẫn chương trình giải thích, nó ăn nhiều khách lén qua sông nhất là vì cấp bậc của nó trong Thế Giới Quái Vật tương đối thấp, hiện tại có rất nhiều người chơi chưa thông quan Tháp Đen tầng một, không có tư cách thấy được ba con quái vật kia. Ba con còn lại cũng rất muốn ăn khách lén qua sông, nhưng Chuột Chũi Bự nhìn thấy khách lén qua sông nhiều nhất. Chỉ riêng tuần trước nó đã ăn tới 163 khách lén qua sông.”

Câu hỏi này nếu đưa cho Đường Mạch, cậu cũng khó có thể chính xác: “Vậy câu hỏi thứ ba là gì?”

“Câu hỏi thứ ba.” Một sợi tóc dính nước từ đỉnh đầu rơi xuống trán Phó Văn Đoạt, hắn nói từng chữ: “Loại đồ mà tất cả người chơi đều đã nhìn thấy. A Giày thủy tinh của cô bé lọ lem, B Xe trượt tuyết của ông già Noel, C đồng tiền vàng của Quốc Vương, D...” Phó Văn Đoạt ngước mắt nhìn chằm chằm Đường Mạch, “xi đánh giày của Thợ Giày Sắt.”

Đường Mạch bình tĩnh phân tích nói: “Câu trả lời là D.”

“Đúng vậy.”

Đáp án này phải là D, cũng chỉ có thể là D.

Giày thủy tinh Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều chưa từng thấy, cho nên không thể nào là đáp án. Xe trượt tuyết cả hai bọn họ đều nhìn thấy, nhưng ngay cả trong đêm Giáng Sinh không phải người chơi nào cũng gặp được Ông già Noel và xe trượt tuyết. Còn đồng tiền vàng của Quốc Vương, cho dù Pinocchio có dùng để lừa trong phó bản của Đường Mạch, cũng không có nghĩa những phó bản khác đều dùng thủ đoạn như vậy.

Chỉ có xi đánh giày của Thợ Giày Sắt.

Phải là xi đánh giày, bởi vì trò chơi của Phó Văn Đoạt phải liên quan đến xi đánh giày.

Đường Mạch nói: “Trò chơi vấn đáp này cung cấp gợi ý tìm xi đánh giày. Như vậy khả năng 70% xi đánh giày đang ở chỗ tôi. Anh cung cấp gợi ý, tôi tìm xi đánh giày. Mà gợi ý đầu tiên chính là —— tất cả người chơi trên thế giới đã nhìn thấy xi đánh giày của Thợ Giày Sắt.”

Vừa nói xong câu này, ngay cả Đường Mạch đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Cho dù là Tháp Đen, nói không chừng cũng có người chơi bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà căm ghét, không muốn nhìn thấy nó, núp sâu trong rừng núi, tại sao Tháp Đen dám nói tất cả người chơi trên thế giới đều đã thấy xi đánh giày của Thợ Giày Sắt?

“Xi đánh giày của Thợ Giày Sắt phải là một thứ tồn tại trên trái đất.” Nếu không thì tất cả người chơi không phải ai cũng thấy được. Đường Mạch phân tích nói: “Trong vòng hai giờ tôi sẽ cố hết sức tìm kiếm trong xưởng chế biến thực phẩm này, để xem có đồ vật nào phù hợp với yêu cầu không.”

Phó Văn Đoạt gật đầu: “Trò chơi vấn đáp của tôi đang trong thời gian quảng cáo, hai giờ sau mới biết câu hỏi thứ tư.”

Đường Mạch yên lặng nhìn Phó Văn Đoạt trên màn hình, sau một hồi, cậu nói: “Phó tiên sinh, bây giờ tôi đem tất cả tin tức tôi biết liên quan đến thế giới Tháp Đen nói cho anh.”

Khóe môi Phó Văn Đoạt cong lên. Bởi vì bên trên toàn là nước, nên lại mất khống chế mà rơi xuống. Hắn lại đưa ra tay vuốt ngược những sợi tóc trở về, gật đầu: “Được.”

Có một số việc không cần nói rõ, Đường Mạch biết, cậu nên đem những gì mình biết nói ra.

Phó bản này là hai bên cùng hợp tác, nếu Phó Văn Đoạt thất bại, không đề cập đến vấn đề sống chết của hắn, Đường Mạch cũng không thể lấy được tin tức liên quan đến xi đánh giày. Sở dĩ nói ra tin tức mình biết, không chỉ là vì Phó Văn Đoạt, mà còn là vì chính mình.

Mười lăm phút sau, hai người kết thúc cuộc trò chuyện.

Đường Mạch đi vào khu chế biến thực phẩm tìm cái vật mà 'người chơi trên thế giới đều đã nhìn thấy'

Xưởng chế biến thực phẩm này có diện tích khoảng hai ngàn mét vuông, Đường Mạch cầm viên đá phát sáng cẩn thận tìm kiếm từng ngóc ngách trong nhà xưởng. Tốc độ của cậu rất nhanh, bắt đầu kiểm tra từ phía đông. Vách tường phía đông toàn là tủ đựng đồ của nhân viên, cậu mở từng ngăn tủ ra kiểm tra, tiếp theo lại qua chỗ khác.

Vật mà toàn nhân loại đều đã thấy, phạm vi này quá rộng.

Ngoại trừ người mù, những thứ mà tất cả con người đều nhìn thấy chính là nước, ánh sáng mặt trời, không khí, mặc dù không nhìn thấy không khí nhưng nó có tồn tại... Ánh sáng mặt trời và không khí rất không thực tế, Đường Mạch từ trong ngăn kéo của một nhân viên tìm được một chai nước suối vẫn còn một nửa. Cậu nhìn chốc lát, nhét chai nước vào túi nilon vừa lấy được.

Đường Mạch tìm một hồi. Cậu thấy trên bệ cửa sổ của nhà xưởng có mấy chậu cây xương rồng.

Dưới ánh trăng, mấy chậu cây xương rồng này đã héo và ngả sang màu vàng ố. Đường Mạch đào một ít đất rồi cho vào túi nilon, tiếp tục tìm kiếm.

Hai giờ trôi qua, Đường Mạch đã kiểm tra được một phần ba nhà xưởng. Cậu nghe được tiếng đập cửa nặng nề vang lên từ một gian phòng khác.

Sói Đánh Giày xuất hiện.

Đường Mạch nhanh chóng đem túi nilon giấu vào ngăn kéo. Từ trong túi lấy ra dao gọt trái cây vừa tìm được trong tủ của nhân viên. Trên người cậu đều là vụn bánh quy và kẹo, đây là cậu cố ý làm ra, đề phòng Sói Đánh Giày cũng có khứu giác nhạy bén như chó sói thật, chỉ cần một chút mùi liền biết được vị trí của cậu.

Đường Mạch cằm dao gọt trái cây, từng bước một đi về phía khu làm việc.

Trong khu vực làm việc, hai con Sói Đánh Giày hết sức thông minh, chúng nó phối hợp ăn ý, theo thứ tự đập cửa từng văn phòng, toàn bộ bức tường đều bị đập đến rung lên.

Âm thanh 'đùng đùng đùng' vang lên trong nhà xưởng yên tĩnh cực kì chói tai.

Đường Mạch nhẹ nhàng đi tới gần khu vực làm việc, cậu dựa vào tường, nghe động tĩnh bên trong cửa. Khoảng chừng bốn năm tiếng, một tiếng vỡ vụn vang lên, tiếng chó sói rít gào vang lên ngoài cửa. Mũi của bọn chúng phả ra hơi nóng nồng nhiệt, bốn móng vuốt ở trên mặt đất, một đôi mắt màu xanh nhạt thăm dò khắp nơi, tìm kiếm dấu vết con người.

Cả người Đường Mạch núp sau bức tường, cách cậu ba mét chính là hai con sói cực kì hung ác.

Hai con chó sói rất kiên nhẫn tìm kiếm, bỗng nhiên, trong phòng làm việc cuối cùng, Hình Phong vô tình đụng phải thứ gì đó, vật kia rơi xuống đất tạo ra tiếng động lanh lảnh.

Hai con sói gầm thét một tiếng, bốn móng đạp đất, xông về phòng làm việc.

Cùng lúc đó, Đường Mạch lấy tốc độ cực nhanh vọt tới từ phía sau lưng hai con sói. Hai con sói nghe được tiếng động vội vàng muốn quay lại công kích cậu, nhưng thân thể của bọn chúng đang bay vọt trên không trung, căn bản không cách nào chuyển hướng, Đường Mạch giơ dao gọt trái cây sắc bén chém sau cổ của một con sói.

Con sói này trong lúc nguy cấp giương móng vuốt chặn lại một nhát dao của Đường Mạch.

“Ầm.”

Sau khi Sói Đánh Giày ngã trên đất, máu chảy đầy đất. Một chân của nó bị dao của Đường Mạch cắt đứt, đang chật vật muốn đứng lên. Con sói còn lại thấy vậy phát ra tiếng gào với Đường Mạch xông về phía cậu. Đường Mạch quăng dao, tránh khỏi móng vuốt sắc bén.

Chi trước của Sói Đánh Giày gần sắp chạm đất, nó nhìn chằm chằm Đường Mạch đột nhiên bất ngờ bạo phát, Đường Mạch nghiêng người né tránh. Không ngờ con sói bị gãy chân đột nhiên lao lên, thừa cơ hội cắn cánh tay Đường Mạch. Đường Mạch một cước đá văng con sói đi, nó cũng xé một mảng thịt trên tay cậu.

Máu tươi dọc theo cánh tay Đường Mạch chảy lách tách xuống dưới.

Sói Đánh Giày sau khi ăn sạch sẽ khối thịt mới nhìn về phía Đường Mạch.

Hai con sói cùng nhau xông lên, tấn công Đường Mạch từ hai phía. Đường Mạch lúc này đã không rảnh để ý tới cánh tay đau đớn, liên tục vung dao gọt trái cây,

chặn lại móng vuốt sắc bén của hai con sói. Hai bên đánh nhau một lúc, giao đấu qua lại mấy lần, nhưng thật ra chỉ mới trôi qua một phút.

Rốt cuộc, con sói mất một chân bị thương, Đường Mạch nhân lúc nó không giữ được thăng bằng, đâm một nhát dao vào bụng nó, xuyên qua tim. Đồng thời cậu nghiêng đầu tránh con sói còn lại đánh lén, đưa tay ra kẹp chặt cổ nó.

Sói Đánh Giày cố gắng vùng vẫy, Đường Mạch dùng hết khí lực, 'rắc rắc' một tiếng, bẻ gảy cái cổ của nó.

Thi thể hai con sói rơi xuống đất, hóa thành hai giọt xi đánh giày màu đen. Máu trên cánh tay Đường Mạch đã ngừng chảy, nhưng khối thịt bị cắn mất vẫn chưa thể hồi phục, chân trái của cậu cũng bị táp mất một miếng thịt. Cậu nhặt dao gọt trái cây rớt dưới đất lên, ổn định lại hô hấp, đi vào phòng làm việc.

Trong phòng làm việc, mặt Hình Phong tái nhợt vì sợ hãi, nằm co rút dưới gầm bàn. Thấy Đường Mạch trở lại, gã dùng cả tay và chân lồm cồm bò ra ngoài. Sau đó nhìn thấy Đường Mạch cầm hai giọt xi đánh giày, gã không dám tin nói: “Cậu thật... Thật sự có thể một lúc giết được hai con Sói Đánh Giày!”

Đường Mạch nhìn gã.

Hình Phong rụt cổ: “Cậu đừng... Đừng hiểu lầm, tôi chỉ hơi ngạc nghiên, cậu thật sự có thể giết hai con Sói Đánh Giày, lại còn không bị thương gì.Trước đây tôi đã từng cùng với một người chơi khác tấn công Sói Đánh Giày, chúng tôi phải cố hết sức mới có thể giết được một con. Căn bản không thể đối phó cùng lúc với hai con Sói Đánh Giày, trong vòng năm phút chỉ giết được một con, còn bị chúng nó cắn đứt tay.”

So với mất tay, bị mất hai miếng thịt và thêm một vết xước, quả thật không thể xem là bị thương nặng.

Đường Mạch hỏi: “Người chơi kia bị gãy tay?”

Hình Phong gật đầu một cái.

Đường Mạch sờ dao gọt trái cây trong túi, nhàn nhạt nhìn Hình Phong: “Hai người kia chết như thế nào?”

Sắc mặt Hình Phong biến đổi một trận, nói: “Bọn họ bị Thợ Giày Sắt rút sạch máu đến chết. Mỗi khi người chơi mới tiến vào, số lượng giọt xi đánh giày mà Thợ Giày Sắt yêu cầu sẽ được tính lại từ đầu, số lượng Sói Đánh Giày cũng sẽ trở lại thành một con. Nhưng cho dù là vậy, bọn tôi cũng không đánh lại Sói Đánh Giày, cũng... Cũng không tìm được xi đánh giày, chúng tôi cùng lắm chỉ có thể chống được hai lần, tới lần thứ ba chúng tôi không thể đưa đủ ba giọt xi đánh giày cho Thợ Giày Sắt.”

Nói đến đây, Hình Phong sợ hãi, cơ thể bắt đầu run rẩy: “Nếu không thể đưa ra đủ số lượng xi đánh giày, thì Thợ Giày Sắt thì sẽ... Rút máu tươi của chúng ta để thay thế. Gã sẽ dùng đinh sắt, đâm thủng cơ thể của chúng ta. Cậu nhìn những cái lỗ trên người tôi đi.” Hình Phong để lộ ra những cái lỗ đen thui trên người: “Đều do gã đâm thủng! Đinh sắt của gã sẽ rút máu của chúng ta, một giọt xi đánh giày tương đương với 1/10 lượng máu trong cơ thể của chúng ta, cũng chính là 400CC máu. Chỉ một giọt xi đánh giày thì tôi còn chịu được, nhưng càng về sau, chúng tôi căn bản không thể đánh bại được nhiều Sói Đánh Giày như vậy, ngay cả một giọt xi đánh giày cũng không có, Thợ Giày Sắt sẽ hút khô máu của chúng ta... Nếu như bên chúng ta hai lần liên tiếp không thể cung cấp cho Thợ Giày Sắt đủ số lượng giọt xi đánh giày, Thợ Giày Sắt sẽ qua bên kia, hút khô máu của người chơi bên kia...”

Đường Mạch nhớ tới ba cổ thi thể mà Phó Văn Đoạt nhắc tới.

Như vậy bên kia cũng bị Thợ Giày Sắt dùng đinh sắt hút cạn máu.

Nhưng mà...

Đường Mạch: “Tại sao anh còn sống?”

Hô hấp Hình Phong cứng lại.

Theo lời Hình Phong giải thích, gã là người chơi đầu tiên tiến vào phó bản này, theo lý thuyết phải là người chơi đầu tiên bị Thợ Giày Sắt hút máu, tình trạng thân thể phải tệ nhất. Vậy tại sao hai người chơi vào sau lại chết hết, chỉ còn mình gã sống.

Hình Phong không chịu trả lời.

Đường Mạch rút dao nhỏ, tiếng lách cách rõ ràng, cậu nắm dao nhỏ cắm một phát lên trên tấm gỗ dày đặc.

Hình Phong bị tiếng động này làm cho hoảng sợ, Đường Mạch nhìn chằm chằm gã, vẻ mặt lạnh lùng.

Hình Phong há miệng, qua nửa ngày mới sợ hãi nói: “Tôi... Tôi nói, tôi nói hết. Bởi vì... Bởi vì tôi lén giấu giọt xi đánh giày. Thân thể con người mỗi lần mất 400CC máu cũng không có vấn đề gì, trước đây tôi là bác sĩ, tôi biết. Hơn nữa bây giờ tố chất cơ thể người chơi đều tăng, mặc dù trong vòng ba giờ không thể khôi phục lại 400CC máu, nhưng cũng hồi một phục được khá nhiều, không ảnh hưởng đến việc di chuyển. Cho nên lần đầu tôi không đưa giọt xi đánh giày cho Thợ Giày Sắt, mà dùng 400CC máu để thay thế. Sau đó, cứ mỗi lần tôi lại tích thêm giọt xi đánh giày. Ngoài ra... Lúc người chơi khác đi vào, chúng tôi đều cùng nhau đánh Sói Đánh Giày. Bởi vì tôi là người chơi đầu tiên bước vào phó bản, Tháp Đen lại không nhắc nhở, cho nên tôi nói với bọn họ, giết chết hai chiếc con Sói Đánh Giày mới có thể lấy được một giọt xi đánh giày, bọn họ không có ai nghi ngờ...”

Ánh mặt Đường Mạch lạnh như băng khiến cho Hình Phong phải ngậm miệng lại.

Hình Phong cảm thấy có chút không đất dung thân, gã đem người vùi vào trong góc, không muốn Đường Mạch chú ý tới mình.

Một lúc sau, Đường Mạch nói: “Trên người anh còn dư lại mấy giọt xi đánh giày?”

Da đầu Hình Phong tê rần, gã thấp giọng nói: “Không, không còn... Tôi đã hết xi đánh giày từ lâu.”

Đường Mạch không truy cứu chuyện này nữa, cậu ngồi ở trên ghế, thuận miệng nói: “Anh nói rất có lý, 400CC máu quả thật sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đối với con người. Thậm chí là người chơi, mất đi 800CC máu cũng không có gì to tát.”

Hình Phong mờ mịt ngẩng đầu nhìn Đường Mạch, gã có chút không hiểu tại sao Đường Mạch lại nói như vậy.

“Cho nên bắt đầu từ bây giờ, tôi cũng để giành xi đánh giày.”

Hình Phong kinh ngạc mở to mắt.

Đường Mạch khoanh tay, thần sắc bình tĩnh: “Lần này tôi để giành một giọt xi đánh giày, để cho Thợ Giày Sắt rút 400CC máu.”

Hình Phong hoàn toàn không hiểu: “Với thực lực của cậu, không cần phải rút máu.”

“Ai nói sẽ lấy máu của tôi?” Đường Mạch hơi nghiêng đầu, cười nhạt nhìn gã: “Là rút máu anh.”

Hai mắt Hình Phong trợn to, lông tóc dựng đứng.

Năm phút sau, Đường Mạch đưa hai giọt xi đánh giày giao cho Thợ Giày Sắt.

Thợ Giày Sắt tức giận lẩm bẩm: “Mấy con Sói Đánh Giày đúng là phế vật!” Nói xong, gã lại nhìn về phía Đường Mạch và Hình Phong: “Lũ nhân loại vô dụng các ngươi nghe kỹ cho ta, nhanh chóng đi tìm xi đánh giày! Nếu không thì lần sau phải đưa ba giọt xi đánh giày kém chất lượng ra. Nếu các ngươi không đưa ra được thì phải dùng máu của các ngươi thay thế!”

Thợ Giày Sắt kéo xiềng xích nặng nề, đùng đùng rời khỏi nhà xưởng.

Sau khi gã đi, Đường Mạch móc ra từ trong túi hai giọt xi đánh giày màu đen. Đây là Hình Phong vừa đưa cho cậu. Vì để giữ mạng mình, cầu Đường Mạch để mình sống lâu hơn một chút, Hình Phong đưa hai giọt xi đánh giày mình giấu giao cho Đường Mạch.

Tên này cực kì âm hiểm. Gã giấu hai giọt xi đánh giày trong cốc cà phê đặt trên bàn làm việc. Trong cốc đổ đầy cà phê đen, ngay cả cậu cũng ngờ được xi đánh giày được giấu trong đó. Nhưng cho dù là như vậy, không ai biết đây có phải là toàn bộ xi đánh giày mà gã giấu hay không. Có thể bên trong lon coca trong tủ lạnh nhỏ, trong chậu đất, hoặc còn nhiều giọt xi đánh giày bị gã giấu đi.

Hơn nữa người này không chỉ có tâm tư âm hiểm mà còn tàn nhẫn với chính mình. Mỗi lần gã dùng đến xi đánh giày đều sẽ tính kỹ. Lỗ thủng trên người gã quả thật là bị Thợ Giày Sắt dùng đinh sắt đâm thủng, mỗi lần gã chỉ cần đưa cho Thợ Giày Sắt một lượng xi đánh giày nhất định, chỉ cần lượng máu Thợ Giày Sắt rút ra không khiến gã mất mạng thì gã sẽ không đưa thêm giọt xi đánh giày nào nữa.

Sở dĩ Đường Mạch còn giữ gã lại là bởi vì gã vẫn còn có tác dụng, ít nhất vẫn có thể làm kho máu dự bị, nếu không với hạng người có tâm địa như vậy, cậu sẽ không để ở bên người, nếu không giết thì phải luôn đề phòng đối phương.

Sau khi Thợ Giày Sắt rời khỏi, Đường Mạch đợi vài phút, cuộc gọi của Phó Văn Đoạt hiện lên.

Lần này Phó Văn Đoạt ngược lại ổn hơn, không còn vẻ chật vật giống lần trước.

Hai người không lãng phí thời gian, đơn giản trao đổi một ít tin tức. Đường Mạch hỏi: “Lần này anh lấy được gợi ý gì? Câu hỏi lần này của anh là gì?”

Phó Văn Đoạt: “Tại sao Thợ Giày Sắt lại nghèo.”

Đường Mạch cau mày: “Bởi vì Sói Đánh Giày trộm đi xi đánh giày yêu thích của gã. Cái này Tháp Đen đã từng nhắc qua.”

“Đúng vậy.” Phó Văn Đoạt nói, “Nhưng đó lại là câu hỏi thứ sáu, nó hỏi điều thứ chín trong mười điều bí ẩn chưa được giải đáp ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất - tại sao Thợ Giày Sắt nghèo như vậy.”

Đường Mạch suy nghĩ một chút: “Lời này nhất định là gợi ý. Sói Đánh Giày thích ăn trộm xi đánh giày. Điều này Tháp Đen đã nhắc nhở một lần, bên anh lại dùng làm đầu mối nhắc nhở thêm lần nữa. Hai lần cộng lại, hẳn là tránh cho chúng ta không chút ý đến manh mối.”

Phó Văn Đoạt nói: “Cậu tìm được cái gì?”

Đường Mạch lấy túi nilon ra ngoài: “Nước với bùn đất. Vừa rồi lúc tôi đưa những thứ này cho Thợ Giày Sắt nhìn. Gã không hề phản ứng, hai thứ này không phải xi đánh giày.”

Hai người cùng nhau rơi vào trầm tư.

Một lúc sau, Đường Mạch nói: “Là máu?”

Thứ mà toàn bộ người chơi trên thế giới đều đã từng thấy qua: Ngay từ khi mới sinh ra, đứa trẻ nào cũng sẽ nhìn thấy máu. Đó là màu của người mẹ.

Thứ mà Sói Đánh Giày thích ăn: Vừa rồi con sói bị gãy chân sau khi táp được một miếng thịt của cậu, đã không kịp chờ mà đợi ăn khối thịt kia.

“Máu?” Phó Văn Đoạt lập lại lần nữa.

Nhưng sau đó, Đường Mạch lại tự mình phủ nhận đáp án: “Nếu là máu thì Thợ Giày Sắt đã sớm lấy được máu của người chơi rồi, cần gì tiếp tục đi tìm xi đánh giày.”

Phó Văn Đoạt: “Cậu tận mắt nhìn thấy Thợ Giày Sắt lấy máu người chơi?”

Đường Mạch ngẩn ra. Cậu chậm rãi quay đầu nhìn Hình Phong trong góc. Gã rụt người một cái.

Đường Mạch lại nhìn về phía Phó Văn Đoạt, cười nói: “Anh nói đúng. Lần sau, tôi muốn tận mắt nhìn một chút cảnh Thợ Giày Sắt rút máu người.”

Sau khi cuộc gọi video kết thúc, trong căn phòng tạp hóa, cơ thể căng cứng của Phó Văn Đoạt ngã về sau một chút, cánh tay hắn chóng tường, ổn định cơ thể.

Ở nơi Đường Mạch không nhìn thấy, trên đùi phải và mắt cá chân bị đâm thủng thành một cái lỗ sâu 10 cm. Vết thương này quá sâu, trực tiếp cắt đứt gân chân của Phó Văn Đoạt.

Không thể sử dụng dị năng, điều này khiến tốc độ khép vết thương cực kì chậm. Phó Văn Đoạt giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, nửa tiếng sau, gân chân mới khép lại, vết thương cũng từ từ hồi phục.

Trên màn hình nhỏ, Vương Tiểu Điềm bước ra từ một góc của màn hình.

“Thời gian quảng cáo đã hết. Xin chào mọi người, tôi là Tiểu Điềm Điềm, người dẫn chương trình mà mọi người yêu thích, Vương Tiểu Điềm! Hôm nay lại là thời gian của [vấn đáp vui vẻ]. Oa, không tồi nha, mặc dù tuyển thủ Phó của chúng ta trả lời sai câu hỏi thứ năm, nhưng hắn vẫn có thể kiên trì trong 'Cuộc chém dao cắt trong kéo dài một giờ'. Không lẽ, tuyển thủ Phó sẽ trở thành người đầu tiên ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất thông quan trò chơi [Vấn đáp vui vẻ]?”

Sau một trận hoan hồ từ khán giả, Vương Tiểu Điềm nở nụ cười ngọt ngào: “Không nói nhiều nữa, bây giờ...”

“Xin lắng nghe câu hỏi!”

Ba giờ sau, Đường Mạch thở hồng hộc tiếp nhận cuộc gọi video. Cậu nói trước: “Xi đánh giày không phải là máu. Thực lực ba con sói mạnh hơn hai con sói rất nhiều, đối phó cùng lúc với bốn con sói có lẽ là cực hạn của tôi. Phó Văn Đoạt, lần này anh lấy được gợi ý gì, phải nhanh chóng tìm được xi đánh giày.”

Phó Văn Đoạt trầm mặc nhìn cậu.

Đường Mạch cau mày: “Sao vậy?”

Một lúc sau, Phó Văn Đoạt nói: “Lần này không có gợi ý.”

Đường Mạch sững sốt.

Nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại, bình tĩnh hỏi: “Có ý gì?”

“Câu hỏi thứ chín, xi đánh giày của Thợ Giày Sắt có đặc điểm gì. A Hiếm, B dung hợp, C. Bẩn, D cứng rắn.” Dừng một chút, Phó Văn Đoạt nói: “Tôi chọn C, đáp án sai. Không phải bẩn, có lẽ cũng không phải hiếm. Đường Mạch, xi đánh giày hoặc là dung hợp, hoặc là cứng rắn. Đây là gợi ý thứ ba.”

Đường Mạch siết chặt ngón tay.

Video lại bị cắt đứt, tình huống bên kia Đường Mạch không cách nào biết được. Cậu một cái tay chống bàn, khó khăn ổn định cơ thể, không để cho mình ngã xuống. Máu tươi chói mắt nhiễm đỏ quần áo. Một vết thương dài khoảng mười lăm cm nằm ngang trên bụng cậu, nhìn mà rợn người.

Vừa rồi lúc đối đầu với ba con Sói Đánh Giày, Đường Mạch bị một con sói rạch bụng, máu tươi chảy xuống ào ạt, đến nay vẫn chưa khép lại hoàn toàn.

Không thể sử dụng đạo cụ, Đường Mạch không thể dùng nước mắt con giun để chữa trị vết thương.

Ba con sói đã khó đối phó như vậy, nếu như gặp bốn con sói, năm con sói...

Sắc mặt Đường Mạch trầm xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.

Mà lúc này bên Phó Văn Đoạt, rất nhanh đã tới vòng thứ tư. Hình phạt cho việc trả lời sai ngày càng nghiêm khắc hơn. Câu hỏi thứ mười liên quan tới Đồng tiền vàng của Quốc Vương, Phó Văn Đoạt thuận lợi lựa chọn “Quyền một lần từ bỏ trò chơi của Tháp Đen“.

Hiện tại đến câu hỏi thứ mười một.

“Qao, đây lại là một câu hỏi cho điểm. Đạo diễn đâu, thành thật khai mau, có phải ngươi ký kết thỏa thuận ngầm gì với tuyển thủ Phó rồi không? Tại sao ngay cả câu hỏi này mà ngươi cũng cho ra được... Được rồi được rồi, ta còn muốn tiền lương tháng này, ta không nói về chuyện này nữa.” Vương Tiểu Điềm tinh nghịch cười hì hì một tiếng, duỗi tay ra, làm ra động tác chiêu bài: “Như vậy... Xin lắng nghe câu hỏi! Ông già Noel thích đứa trẻ nào nhất?”

“A. Hiền lành, B. Đạo đức giả C. Gian xảo, D. Trung thực.”

“Câu hỏi này tuyển thủ Phó chắc chắn có thể đoán đúng, thật là không thú vị. Hay là câu hỏi tiếp theo chúng ta nên hỏi khó hơn một chút? Hì hì hì, ta chỉ nói vậy thôi. Vương Tiểu Điềm đáng yêu chưa bao giờ tự ý xáo trộn câu hỏi chương trình, ta là người dẫn chương trình luôn làm tốt công việc của mình.”

Ánh mắt Phó Văn Đoạt qua lại giữa hiền lành và trung thực, cuối cùng hắn chọn D.

Vương Tiểu Điềm cười hì hì nhìn hắn: “Tuyển thủ Phó, ngươi có muốn thay đổi đáp án không? Đáp án này rất vi diệu nha.”

Phó Văn Đoạt không để ý tới cô ta.

Nửa phút sau, Vương Tiểu Điềm hai tay ôm mặt, nghiêng đầu: “Câu trả lời...”

“Sai rồi! Ông già Noel thích đứa trẻ trung thực khi nào? Bản thân ông già Noel cũng rất không trung thực nha nha nha, ha ha ha.”

Phó Văn Đoạt nhíu mày.

Vương Tiểu Điềm cao hứng nhảy cẫng lên: “Để ta xem một chút hình phạt của câu hỏi thứ mười một. Oa, hình phạt thứ mười một là để tuyển thủ Phó khiêu chiến với Bà Ngoại Sói, sóng sót trong tay Bà Ngoại Sói trong vòng ba mươi phút! Bà Ngoại Sói thích nhân loại nhất, cho dù là nhân loại dưới lòng đất hay là người chơi, đều là món bà ta thích ăn nhất. Ta thật sự rất muốn xem màn khiêu chiến này!”

Tiếng hoan hô vang dội xém tí nữa là nổ tung cái tivi bé tí này.

Một sinh vật cao lớn mặc một cái váy màu hồng thùy mị, cầm một cây dù nhỏ bước xuất hiện trên màn ảnh. Nó khép nép bước từng bước từng bước một đến bên cạnh Vương Tiểu Điềm. Vương Tiểu Điềm khiếp sợ lùi về sau một bước, nhưng cô ta nhanh chóng cổ vũ chính mình: “Ta là ai, ta là tiểu Điềm Điềm người dẫn chương trình, Vương Tiểu Điềm. Nếu vị khách quý đặc biệt Bà Ngoại Sói đã tới, như vậy...”

Cây dù nhỏ giơ lên, Bà Ngoại Sói dùng cặp mắt xanh lục nhìn chằm chằm màn hình, nó liếm hàm răng sắc bén, không có ý tốt mà cười lên. Dường như chỉ chờ Vương Tiểu Điềm nói một lời, nó sẽ lao ra khỏi ti vi, ăn tên khách lén qua sông khiến cho quái vật ở Thế Giới Quái Vật thèm nhỏ dãi.

Nhưng mà, Vương Tiểu Điềm đột nhiên nói: “Cái gì? Tiểu thư Gà Tây tài trợ cho tổ tiết mục một trăm quả trứng Gà Tây, yêu cầu bỏ qua trừng phạt, để cho tuyển thủ Phó khiêu chiến câu hỏi thứ mười ba? Còn có chuyện này sao?” Vương Tiểu Điềm ngẩng đầu lên,nói: “Haizz, đạo diễn nói ông chủ luôn đúng. Ai nha, vậy trước tiên chúng ta bỏ qua bước này, trực tiếp đến với câu hỏi thứ mười ba. Bà Ngoại Sói thật vất vả cho ngươi, làm ngươi đến một chuyến không công.”

Sắc mặt Bà Ngoại Sói nhất thời tối lại, nhưng khi ống kính lia tới mình, nó lại biến thành bộ dạng nhu nhược yếu đuối. Bà Ngoại Sói che cái miệng rộng, phát ra tiếng cười lanh lảnh: “Không có gì, dù sao hình phạt câu mười bốn cũng không liên quan đến ta, ha ha ha ha...”

Bà Ngoại Sói đi xuống sân khấu, Vương Tiểu Điềm nói: “Mặc dù tiểu thư Gà Tây yêu cầu trực tiếp nhảy đến câu hỏi thứ mười ba, để cho cô tiến hành trừng phạt chiến đấu với tuyển thủ Phó trong ba giờ, cô muốn tự tay xé tuyển thủ Phó thành mảnh vụn. Nhưng Tháp Đen quy định vẫn phải hỏi tiếp. Tuyển thủ Phó, xin lắng nghe câu hỏi thứ mười hai. —— “

“Xi đánh giày của Thợ Giày Sắt rốt cuộc từ đâu mà có?”

“A. Con giun sắt, B. Nhân loại, C. Thợ Giày Sắt, D. Sói Đánh Giày.”

“Câu hỏi đơn giản như thế này, chẳng lẽ tuyển thủ Phó lại đáp sai... A! Thật là nhanh! Tuyển thủ Phó đã có đáp án, hắn chọn B Nhân loại! Xin chúc mừng tuyển thủ Phó, ngươi thật sự nể mặt chúng ta, nhanh như vậy đã trả lời, câu trả lời chính xác. Tiểu thư Gà Tây xin chờ trong chốc lát, sau quảng cáo, chính là lúc cô tự tay xé xác tuyển thủ Phó rồi! Cho nên tiếp theo, chúng ta tiến vào quảng cáo...”

Phó Văn Đoạt đã sớm siết chặt dao găm quân dụng, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể công kích Bà Ngoại Sói.

Gà Tây Bự can thiệp khiến hắn bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng hắn vẫn nắm chặt dao găm, đề phòng Bà Ngoại Sói xuất hiện.

Theo lời của Đường Mạch, Phó Văn Đoạt biết thực lực của Bà Ngoại Sói. Đây là một quái vật đáng sợ, thậm chí còn đáng sợ hơn rất nhiều so với Gà Tây hay Pinocchio, rất có thể là cùng cấp bậc với ông già Noel. Không có dị năng, không thể sử dụng đạo cụ, tỷ lệ chiến thắng của Phó Văn Đoạt cực kỳ thấp, thậm chí có khả năng không thể chống cự được ba mươi phút.

May là có Gà Tây Bự can thiệp.

Khi màn hình sáng lại lần nữa, sắc mặt Phó Văn Đoạt vẫn âm trầm như cũ, hắn còn đang suy nghĩ một số vấn đề và vài lời của Vương Tiểu Điềm đã nói. Phó Văn Đoạt vẫn chưa lên tiếng, một giọng nói khàn khàn từ bên kia màn hình truyền tới: “Phó Văn Đoạt.”

Giọng nói khàn như vậy làm Phó Văn Đoạt hơi sững sờ, hắn ngẩng đầu lên. Chỉ thấy trên màn hình, một thanh niên thanh tú cắn chặc răng, sắc mặt tái nhợt, thế nhưng hai gò má lại ửng đỏ. Trên trán Đường Mạch có một vết thương sâu, máu đã đông lại, máu tươi dính ướt tóc cậu, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng ngời, nghiêm túc nhìn hắn, trong ánh mắt không có chút hoài nghi, chỉ có sự tán thành và tin tưởng vững vàng.

Tim Phó Văn Đoạt động một cái.

Một hồi lâu sau, Phó Văn Đoạt thấp giọng nói: “Cậu bị thương chỗ nào?”

“Không sao.” Đường Mạch không trả lời câu hỏi của hắn, nói: “Sói Đánh Giày rất biết phối hợp với nhau, bọn nó phối hợp lại, sức chiến đấu tăng lên rất nhiều. Lần này tôi chỉ giết được ba con sói, còn một con không thể giết chết, để nó biến mất. Nếu bây giờ lại thêm một đợt sói tới, e là hai con sói tôi cũng không thể giết được, tôi chỉ có thể chống đỡ thêm một lần nữa. Cho nên, Phó Văn Đoạt...”

Đường Mạch ngẩng đầu lên: “Anh tìm được gợi ý chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.