Địa Cầu Online

Chương 47: Chương 47: Phó tiên sinh, đã lâu không gặp




Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm

.....................................

Đường Mạch và Lạc Phong Thành đương nhiên sẽ không theo lời của Jacks mà quay lập tức quay về Attacks. Bọn họ đợi đến 8 giờ. Sau khi chắc chắn thời điểm 6 giờ và 8 giờ Tháp Đen không xảy ra hiện tượng gì khác mới quay về.

Khi mặt trời mọc, càng có nhiều người chơi đến dưới Tháp Đen quan sát những thay đổi trong phiên bản mới. Những người này đa số đều không có tâm phòng bị, mặc dù bọn họ cảnh giác với những người xung quanh, nhưng cũng không cảnh giác giống năm mươi người đầu tiên, không hề ẩn nấp.

Ba người Đường Mạch lúc này lại đi đến dưới Tháp Đen quan sát lại lần nữa. Đường Mạch lấy một chiếc áo khoác sáng màu ở cửa hàng ven đường mặc vào, bể ngoài của cậu có tính lừa dối cực cao, sau khi mặc cái áo này vào, thoạt nhìn giống như một sinh viên đại học bình thường, không có bất kỳ uy hiếp nào. Trong đám người, cậu nhận thấy có vài tầm mắt nhìn qua đây, nhưng cậu làm bộ không biết gì. Cậu, Lạc Phong Thành và Jacks đứng chung một chỗ, ngược lại là Jacks càng khiến người khác chú ý.

Rất nhanh, ba người đã trở lại Phổ Đông.

Dọc theo đường đi, Lạc Phong Thành nói: “Phiên bản mới của Tháp Đen không đề cập bất cứ thứ gì cho người chơi. Chúng ta chỉ có thể từ từ nghiên cứu phó bản tập kết và phó bản thực tế. Nhưng chắc chắn, cứ ba tháng sẽ cưỡng chế công tháp một lần là không thay đổi.”

Đường Mạch gật đầu: “Đúng vậy. Trong số năm mươi người đến cùng lúc với tôi vào tối qua, phần lớn là khách lén qua sông. Tháp Đen chán ghét khách lén qua sông, cho nên đám sinh vật trong Tháp Đen cũng ôm địch ý lớn đối với những người này. Bọn chúng chỉ cần ăn khách lén qua sông là có được sức mạng cường đại. Tối hôm qua bọn họ lẻn vào quan sát Tháp Đen có thể là muốn tìm cách giải quyết thân phân khách lén qua sông. Nhưng lần đổi mới này của Tháp Đen lại không liên quan đến khách lén qua sông.”

Sở dĩ tối ngày hôm qua Đường Mạch phải tới dưới Tháp Đen nghiên cứu là để thăm dò được nhiều tin tức hơn. Không ai biết Tháp Đen đổi mới sẽ như thế nào, đây là lần đầu tiên đổi mới, bọn họ phải thu thập được nhiều tin tức hơn mới có thể nắm giữ khả năng sống sót trong các phó bản tiếp theo. Chẳng hạn tối qua cậu không tới, sẽ không thể thấy được điểm sáng nhỏ nhấp nháy 62 lần.

Lạc Phong Thành là quân dự bị, sức chiến đấu cực yếu, lần này hắn tới cũng là để kiểm tra biến hóa của Tháp Đen. Trước khi địa cầu Online, Lạc Phong Thành là tổ trưởng tổ nghiên cứu Tháp Đen ở Thượng Hải, không có ai hiểu rõ Tháp Đen hơn hắn.

Jacks nghe Đường Mạch nói, nói với vẻ đương nhiên: “Khách lén qua sông vốn là tội phạm giết người, Tháp Đen chán ghét bọn họ cũng không có gì lạ. Tổ chức khách lén qua sông trước đó còn ăn tim người, Niếp Phi cũng là chết trong tay bọn họ. Loại người đó nếu như ít đi một chút thì chúng ta mới có hy vọng sống tiếp.”

“Có rất nhiều nguyên nhân giết người.” Lạc Phong Thành ngẩng đầu nhìn về phía Jacks: “Tháp Đen cho con người thời gian ba ngày để ghi danh, không hề nói rõ giết người là một trong những phương thức để tiến vào trò chơi, dựa theo phỏng đoán này, 99% khách lén qua sông cũng không phải vì Tháp Đen mà giết người. Với lại giết người không nhất định là người xấu. Có rất nhiều lý do để giết người.”

Jacks có chút hiểu chút không gật đầu: “Tôi biết.”

Đường Mạch nhìn bọn họ, từ từ rơi vào trầm tư.

Giết người không nhất định là người xấu, những lời này cho tới bây giờ không hề sai.

Đường Mạch cũng không biết Tháp Đen làm thế nào để định nghĩa khách lén qua sông, nhưng dựa theo tác phong thô bạo, trước sau như một của nó thì có lẽ cho dù có giết người với lý do gì thì cũng bị phán là khách lén qua sông. Giống như ở phó bản của Chuột Chũi Bự, Đường Mạch gặp được nữ sinh trung học chỉ mới mười lăm tuổi.

Cô bé bị bạn trên mạng lừa gạt tình cảm dẫn đến mang thai, đến khi biết chuyện thì đối phương không chịu trách nhiệm, cái thai lúc đó cũng đã bảy tháng. Vì để an toàn, bố mẹ cô bé không định mạo hiểm phá thai, mà là giữ lại sinh ra, bọn họ sẽ thay cô bé nuôi lớn. Nhưng sau khi sinh đứa trẻ ra, cô bé đã bóp chết đứa nhỏ, Tháp Đen liền nhận định cô là khách lén qua sông. Chuột Chũi Bự không kịp chờ liền giết chết cô bé, ăn tươi nuốt sống cô bé.

Dựa theo pháp luật Trung Quốc, tội này vẫn chưa tới mức bị phán tử hình, thậm chí có thể chỉ bị kết án mấy năm. Nhưng trong mắt Tháp Đen, tất cả khách lén qua sông đều như nhau. Cho dù có là khách lén qua sông ăn tim người, hay là khách lén qua sông bóp chết đứa trẻ sơ sinh thì đều bị chung một kết cục.

“Thời điểm địa cầu Online, tỷ lệ người sống sót cao nhất trên thế giới là ở đâu?” Đường Mạch đột nhiên hỏi.

Jacks suy nghĩ một chút: “Chắc là Trung Quốc hoặc là Ấn Độ phải không? Đều là quốc gia có dân số nhiều nhất thế giới.”

Đường Mạch lắc đầu.

Lạc Phong Thành: “Là khu vực chiến tranh. Khu vực đông dân sẽ có nhiều người chơi sống sót, nhưng dựa theo tỷ lệ mà tính thì khu vực chiến tranh sẽ có người chơi sống sót nhiều hơn. Bởi vì bọn họ ngày nào cũng giết người.” Giết người là phương thức đơn giản nhất để tiến vào trò chơi.

Đường Mạch và Lạc Phong Thành nhìn nhau một cái.

Rất nhanh đã trở lại trung tâm thương mại.

Phiên bản mới của Tháp Đen không mang lại bất kỳ thay đổi nào cho người chơi, Đường Mạch cẩn thận quan sát từng người chơi ra vào trong trung tâm thương mại. Bọn họ vẫn giống như cũ, dường như không cảm giác được phiên bản mới và phiên bản cũ có gì khác nhau. Cho đến ngày thứ hai, một quân dự bị vội vàng chạy vào trung tâm thương mại.

Đây là một người đàn ông trung niên cực kì bình thường, dáng người hắn nhỏ gầy, là người bình thường nhất trong số hơn tám mươi người ở trung tâm thương mại. Đường Mạch đứng trên tầng ba nhìn xuống, chỉ thấy hắn vừa vào trung tâm đã lấy tốc độ nhanh nhất lao vào trong một cửa hàng quần áo, vừa đi vừa nhìn xung quanh, dường như đang lo lắng người khác chú ý tới mình.

Đường Mạch nheo mắt lại, xoay người đi xuống lầu.

Một bóng người lướt nhanh qua vài cửa hàng, dừng lại bên cạnh cửa hàng bánh ngọt.

Người đàn ông trung niên sau khi tiến vào cửa hàng quần áo liền khóa cửa lại, nhìn từ ngoài vào không thấy bóng dáng hắn đâu. Đường Mạch nhìn chung quanh một chút, sãi bước đi vào cửa hàng bánh ngọt bên cạnh. Cậu đi vào trong cửa hàng bánh ngọt, khóa trái cửa lại, sau đó đi tới sau bếp, tìm được lỗ thông gió.

Phôi bánh mốc được đặt trên bàn bếp, quạt thông gió phủ đầy tro bụi. Đường Mạch tháo rời quạt thông gió, dùng tay phải đo lường đường kính lỗ thông hơi. Cậu trầm tư chốc lát, lấy Cây Dù Nhỏ của bà ngoại sói ra. Sau khi niệm thần chú, cổ tay phải Đường Mạch động một cái, đỉnh dù nhỏ đâm xuyên lỗ mặt tường dưới lỗ thông gió mười centimet.

Một tiếng giòn tan vang lên, Đường Mạch lại dùng phương thức tương tự, đem đỉnh dù đâm bốn lỗ nhỏ xung quanh lỗ thông hơi. Cậu thu hồi Cây Dù Nhỏ, cẩn thận lần theo lỗ nhỏ, lấy những viên đá xuống. Sau đó cậu khom người đem những vụn đá ra. Tiếp theo cậu khom người chui qua, đi vào kho hàng của tiệm quần áo.

Cậu nép sát vào cửa kho, nghe âm thanh bên ngoài cửa, là một nam một nữ.

“Lý Cường bị kéo vào phó bản thực tế! Mới vừa rồi, tôi còn đang đi chung với hắn, thì tự nhiên hắn bị kéo vào.”

“Cái gì?!”

“Suỵt, nhỏ tiếng một chút.” Người đàn ông trung niên vội vàng che miệng đồng đội lại.

Một lúc sau, giọng nữ vang lên: “Làm sao anh biết đó là phó bản thực tế? Phó bản thực tế không phải Tháp Đen mới tạo ra gần đây hay sao? Có phải Lý Cường tiến vào phó bản trò chơi bình thường không. Chính là cái phó bản trước kia chúng ta rất hay đi đó, cực kì an toàn.”

“Dĩ nhiên không phải, đó là phó bản thực tế.” Giọng tên đàn ông trung niên mang theo chút sợ hãi: “Một tên Thợ Giày Sắt to lớn đột nhiên xuất hiện từ phía sau nhà máy, lôi Cường Tử đi. Tôi không biết Cường Tử đã làm gì, tôi ở ngay bên cạnh, tên Thợ Giày Sắt chỉ cười hắc hắc với tôi, không kéo tôi đi. Gã còn nói với tôi, hoan nghênh tôi cùng tiến vào phó bản.”

Hai mắt Đường Mạch co rút lại.

Người phụ nữ nói: “Vậy anh Cường đâu? Anh Cường bị kéo vào, sao anh không túm lại?”

Đàn ông trung niên vẫn còn nói: “Tôi túm? Tôi lấy cái gì để túm. Móng tay tên Thợ Giày Sắt đó toàn là máu, nếu tôi dám nói thêm lời nào nữa, thì không phải tìm đường chết sao. Tôi liền vội vàng quay lại...”

“Ầm.”

Một âm thanh vang dội vang lên bên ngoài tiệm quần áo, hai người bị dọa sợ hoảng hốt. Cả hai núp đằng sau quầy thu ngân run rẩy đứng nhìn người vừa đạp cửa bước vào.

Trong tay Đường Mạch là ổ khóa vừa rồi tên đàn ông trung niên dùng để khóa cửa, giờ phút này liền gảy thành hai nửa. Cậu tùy tiện quăng ổ khóa nặng trĩu xuống đất, từng bước đi tới gần hai quân dự bị. Ánh mắt cậu lướt qua người phụ nữ, rồi dừng lại trên người đàn ông trung niên.

Giọng Đường Mạch bình tĩnh: “Anh vừa nói quái vật Tháp Đen xuất hiện ở thế giới thật?”

Tên đàn ông trung niên đã từng thấy Đường Mạch đi chung với thành viên của tổ chức Attacks, nhưng loại tin tức này vô cùng quan trọng, giá trị không rẻ. Hắn đảo tròng mắt một vòng, định giấu giếm: “Tôi chỉ thấy một người lôi bạn tôi đi...”

Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Bởi vì tổ chức Attacks ở chỗ này, đám khách lén qua sông ở gần đây cho tới giờ vẫn không dám tới trung tâm thương mại này.” Chính vì thế nên hai người mới có được những buổi tối an toàn.

Hai người nhìn nhau một cái, dường như không hiểu lời của Đường Mạch có ý gì.

Nhìn biểu tình của bọn họ, Đường Mạch đột nhiên cảm thấy hình như mình phải cứng rắn hơn một chút. Bây giờ cậu có hai lựa chọn, một là trực tiếp xoay người đi tìm Jacks. Trong trung tâm thương mại này vừa nghe tiếng hắn cũng đã đủ khiến mọi người sợ mất mật, hắn không bao giờ tổn thương người khác, nhưng thân hình cao khủng khiếp của hắn lại giống như người khổng lồ khiến cho hầu hết quân dự bị đều sợ. Mà một lựa chọn khác chính là...

“Xoạt.”

Một Cây Dù Nhỏ màu hồng thẳng tắp đâm thủng mặt tường trước mặt hai người, Đường Mạch thu dù lại. Trên vách tường xuất hiện vết nứt như mạng nhện, rất nhanh đã tản ra, chằng chịt hiện lên nửa bên vách tường.

Tên đàn ông trung niên sau khi thấy một màn này, tim nhất thời ngừng đập. Hắn lần nữa chậm rãi quay đầu nhìn về phía thanh niên xa lạ này.

Đường Mạch hơi cong khóe môi, ánh mắt lạnh như băng: “Không nói... Tôi giết.”

Năm phút sau, Đường Mạch đi vào phòng làm việc của Lạc Phong Thành, vô thẳng vấn đề nói: “Phó bản thực tế xuất hiện.”

Lạc Phong Thành lập tức ngẩng đầu: “Phó bản thực tế?”

Đường Mạch đem người đàn ông trung niên kia vào phòng làm việc của Lạc Phong Thành.

Người này là lần đầu tiên bước vào tổ chức Attacks. Trong trung tâm thương mại này, cả ba tầng hầm gửi xe đều là căn cứ của tổ chức Attacks, bình thường những người khác không thể vào. Hắn hoảng sợ đi tới trước mặt Lạc Phong Thành, giọng nói run rẩy kể lại tất cả.

Lạc Phong Thành triệu tập Jacks, Đường Xảo, Đường Mạch và Nhóc Mập, năm người đi theo tên đàn ông trung niên đến chỗ người gọi là Lý Cường bị kéo đi.

Lúc cách điểm tới còn một kilomet, Lạc Phong Thành dừng bước: “Cẩn thận, tạm thời chưa biết cách thức kích hoạt phó bản ở đây. Chúng ta tùy tiện đi như vậy, rất có thể bị kéo vào phó bản thực tế.”

Lạc Phong Thành để cho tên đàn ông trung niên cẩn thận chỉ vị trí Thợ Giày Sắt xuất hiện.

“Chính là ngay chỗ rẽ kia, hôm nay tôi với Lý Cường muốn tới thử một cái phó bản ở xưởng bia, là phó bản có thể an toàn thoát ra ngoài. Không nghĩ tới vừa đi tới nơi này, thì nghe thấy âm thanh của một cái dây xích kéo lê trên mặt đất. Chúng tôi chỉ là quân dự bị, không hề có sức chiến đấu, sợ tới mức chỉ muốn tìm chỗ trốn. Nhưng không tới mấy giây, Thợ Giày Sắt đã xuất hiện. Gã từ trong đó đi ra.” Tên đàn ông trung niên chỉ vào một góc của nhà xưởng.

Đường Mạch nhíu mày hỏi: “Gã trông như thế nào?”

Tên đàn ông trung niên đến bây giờ nhớ lại vẫn còn có chút sợ: “Thân cao hai mét, ít nhất là hai mét. Tay trái thì rút một cái khóa sắt bị hỏng, tay phải cầm một cây đinh dài, trên đinh toàn là máu.”

Đường Mạch: “Làm sao anh biết gã là Thợ Giày Sắt?”

Đàn ông trung niên đúng tình hợp lý nói: “Chính gã tự nói. Vừa thấy mặt gã đã nói với Lý Cường, chào mừng bạn đến với thế giới trò chơi của Thợ Giày Sắt.”

Tên đàn ông trung niên lại chỉ ra con đường hắn và bạn mình đã từng đi qua, cùng với nơi Thợ Giày Sắt biến mất. Sau khi để hắn rời đi, mọi người lại cùng nhau đi đến gần đó, từ xa nhìn lại.

Lạc Phong Thành: “Triệu Tử Ngang, thử dịch chuyển một ít đồ qua đi.”

Triệu Tử Ngang gật đầu một cái.

Nhóc Mập có dị năng dịch chuyển không gian, trước tiên nhóc dời một cây đinh qua đó. Loại đồ vật này nhóc căn bản không tốn chút sức nào, nhóc điều khiển cây đinh, đem nó tới gần nhà xưởng, chiếc đinh hoàn toàn không gặp bất kì trở ngại nào, cũng không chạm vào được bất kỳ thứ gì.

Sau đó, Đường Xảo lấy ra một miếng bông xốp đưa cho Nhóc Mập. Miếng bông xốp rất lớn, nhưng cũng cực kì nhẹ, thuận tiện di chuyển. Nhóc Mập xê dịch miếng bông xốp, như cũ vẫn không gặp phải trở ngại gì.

Đường Mạch chỉ vào một lối nhỏ phía sau nhà xưởng: “Dù sao nơi này đã từng kích hoạt phó bản, chúng ta không cần đi từ chỗ này. Đi từ bên kia vòng qua. Nếu như quái vật Tháp Đen xuất hiện trên trái đất, vậy rất có thể trò chơi cũng được tiến hành ở trái đất.”

Năm người đi theo lối nhỏ, sờ soạng đi về phía trước.

Giống như lời tên đàn ông trung niên miêu tả, không bao lâu, Đường Mạch liền phát hiện mấy giọt máu tươi. Vệt máu đen ở trên đất rất khó phát hiện, Lạc Phong Thành ngồi xổm xuống, nắm một ít bùn đất lên trước mũi để ngửi. Sau đó hắn ngẩng đầu lên: “Là máu người, còn chưa khô hẳn.”

Thợ Giày Sắt thật sự đã xuất hiện ở gần đây, máu rất có thể là từ móng tay của Thợ Giày Sắt rơi xuống.

Năm người cẩn thận đi lên phía trước, đi được một nửa, máu trên đất ngày càng nhiều. Đường Mạch nói: “Anh ở lại, bốn người chúng tôi đi tiếp.”

Vũ lực Lạc Phong Thành quá yếu, nếu thật đụng phải quái vật không chỉ có hắn gặp nguy hiểm, mà còn trở thành gánh nặng cho cả đội. Hắn đồng ý gật đầu, đứng tại chỗ chờ đợi.

Bốn người đi tiếp nửa cây số, bước chân Đường Mạch đột nhiên dừng lại. Một giọng nói trẻ con thanh thúy vang lên bên tai bọn họ.

[Ding Doong! Phó bản thực tế: Thợ Giày Sắt đáng yêu đã mở.]

[Thỉnh người chơi trước tiên hoàn thành nhiệm vụ phụ: tình cờ gặp được Thợ Giày Sắt.]

Đường Mạch nhanh chóng đặt tay lên cán dù nhỏ. Sau lưng cậu, Nhóc Mập di chuyển đinh, hay tay Jacks nắm quyền, Đường Xảo rút dao ra. Nhưng bốn phía lại hoàn toàn yên tĩnh, Thợ Giày Sắt không xuất hiện, phó bản thực tế cũng không kích hoạt.

Đường Mạch cảnh giác quan sát bốn phía, cậu chậm rãi buông Cây Dù Nhỏ: “Xem ra phải vô tình gặp được Thợ Giày Sắt mới có thể đi vào phó bản thực tế. Chúng ta không có cách nào tiến vào.”

Đường Xảo gật đầu: “Cái này quả thật là phó bản thực tế. Trước mắt chúng ta trở về nói tình huống nơi này một chút với Lạc tiến sĩ.”

Bốn người chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút.” Đường Mạch mở miệng, mọi người xoay người nhìn cậu.

Chỉ thấy Đường Mạch đứng giữa con đường nhỏ trống rỗng, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước. Trước mặt cậu là một cái ngã tư, từ nơi này đi ra ngoài là có thể trở về đường lớn, ngoại trừ những nhà máy nhìn qua bình thường, không có gì kỳ quái, nhưng Đường Mạch lại nghiêm túc nhìn một phút đồng hồ, không hề lên tiếng.

Nhóc Mập hỏi: “Anh Đường Mạch?”

Đường Mạch không trả lời nhóc, cậu bước lên phía trước, một tay để lên Cây Dù Nhỏ, một tay khẽ nâng lên. Cậu đi ba bốn bước. Đến bước thứ năm, tay phải Đường Mạch đột nhiên dừng lại, sắc mặt biến đổi. Cậu sờ tay trong không khí, quay đầu nói: “Chỗ này không qua được.”

Ba người đồng loạt cả kinh.

Đường Xảo phản ứng đầu tiên, cũng chạy lên phía trước đưa tay ra, làm động tác giống Đường Mạch sờ không khí: “Giống như có bức tường!”

Bức tường trong suốt ngăn cách trong không trung, Đường Mạch có thể nhìn thấy nhà máy phía đối diện, đường xá, nhưng làm thế nào cũng không đi qua được. Gió nhẹ từ phía sau bọn họ thổi qua, xuyên qua vách tường trong suốt, thổi bay lá rụng trên đường.

Đường Mạch thấp giọng nói: “Gió có thể xuyên qua. Nhóc Mập Mạp thử một chút cho cây đinh bay qua đi.”

Triệu Tử Ngang lên tiếng đáp lại: “Dạ.”

Một cây đinh nhỏ bé 'vèo' một cái bắn về phía bức tường trong suốt, nhưng ngay thời điểm đinh chạm tường, nó giống như bốn người Đường Mạch vậy, bị chắn lại. Đinh sắt nho nhỏ giống như chạm phải vật gì trong không trung, dùng tốc độ cao xoay tròn muốn xuyên qua. Triệu Tử Ngang thu hồi đinh lại.

Trên mặt đất là máu tươi khô cạn đã biến thành màu đen, còn khu nhà xưởng lại trời trong nắng ấm, không có bất kỳ biến hóa nào khác thường.

Đường Mạch giương mắt khu nhà xưởng yên tĩnh và thanh bình này.

“... Đây chính là phó bản thực tế.”

Bốn người Đường Mạch trở lại vị trí ban đầu, đem sự việc nói cho Lạc Phong Thành. Sắc mặt Lạc Phong Thành lập tức thay đổi, cũng đi tới bức tường xuyên suốt sờ thử một phen. Hắn giống như Đường Mạch, lấy hòn đá nhỏ ném về phía vách tường, thử xem có thể bay xuyên qua không. Hòn đá nhỏ bị cản lại. Nhưng ánh mặt trời, gió nhẹ, thì lại không chút nào bị ngăn cản tiến vào cái phó bản thực tế tĩnh mịch này.

Đường Mạch nhìn về phía Lạc Phong Thành, Lạc Phong Thành cũng quay đầu nhìn cậu.

Lạc Phong Thành: “Những thứ khách quan, chẳng hạn như gió và ánh sáng mặt trời, không hề bị cản trở, đều có thể tiến vào.”

Đường Mạch nói: “Cho nên nói, chỉ cần đồ vật nhân tạo thì không gì có thể tiến vào, cho dù là đá.”

Phiên bản mới của Tháp Đen cập nhập được hai ngày, phó bản thực tế xuất hiện.

Một ngày sau, phó bản tập kết cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

Sáng sớm ngày 3 tháng 1, lúc ấy kim giờ chỉ đúng hướng 6 giờ, một âm thanh vang dội truyền khắp Thượng Hải.

[Ding Doong! Mở khóa phó bản tập kết có giới hạn.]

[- Địa điểm trò chơi: quán rượu Hương Tiêu ở Vương quốc Dưới Lòng Đất

- Phần thưởng trò chơi: Một chai rượu Shochu thối mà thúc thúc Mario yêu thích.

- BOSS: Chủ quán rượu Hương Tiêu. ]

[Ngày 3 tháng 1, 17 giờ 42 phút, hoan nghênh người chơi đến Quản trường Thời Đại, Trung tâm Đường Sắt Trung Quốc, khu Tĩnh An để tham gia trò chơi.]

[Ding Doong! Mở khóa phó bản tập kết có giới hạn...]

Tháp Đen thông báo tổng cộng ba lần, lúc Đường Mạch nghe được âm thanh này, cậu đang đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Tô Châu. Động tác trên tay Đường Mạch dừng lại, cẩn thận nghe Tháp Đen thông báo ba lần. Âm thanh Tháp Đen dừng lại, cậu yên lặng chốc lát, mở cửa xe, đi tới phòng làm việc Lạc Phong Thành.

Lạc Phong Thành tựa hồ đã đợi cậu từ trước.

Hai người một người ngồi trước bàn, một người đứng ở cửa nhìn nhau, không mở miệng.

Một lúc sau, Lạc Phong Thành nói: “Đã tới mười ngày, Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ vẫn chưa về. Cậu định ở thêm một ngày nhìn tình huống phó bản tập kết hay là đi liền?”

Đường Mạch đi tới trước mặt hắn, kéo ghế ra ngồi xuống, giọng nói bình tĩnh phân tích nói: “Điểm khác biệt lớn nhất giữa Phó bản thực tế và các phó bản khác chính là vị trí trò chơi ở Trái Đất, quái vật Tháp Đen trực tiếp đi tới Trái Đất, nội dung trò chơi rất đáng giá suy nghĩ sâu ngẫm, có lẽ liên quan đến môi trường xung quanh.” Đường Mạch ngẩng đầu lên nhìn Lạc Phong Thành, gằn từng chữ: “Tôi sẽ không tiến vào phó bản tập kết.”

Lạc Phong Thành hơi ngạc nhiên: “Cậu không muốn đi vào?”

“Ừ. Nó là phó bản mới, không ai biết nó nguy hiểm như thế nào. Tôi ở đây chờ tin tức của các anh.”

Lạc Phong Thành biết ý của cậu, thần sắc bình tĩnh: “Tổ chức Attacks nhất định sẽ tiến vào phó bản tập kết, nhưng mà Đường Mạch, tại sao chúng tôi phải nói tin tức quý báu này cho cậu?”

Đường Mạch nói: “Tôi đã từng gặp Mario có thể cung cấp cho anh một ít thông tin liên quan tới nó. Mặc dù Boss của phó bản tập kết có lẽ không phải Mario, nhưng phần thưởng lại có liên quan tới nó, có thể là khách quen của quán rượu. Hơn nữa tôi cũng có biết một ít về quán rượu Hương Tiêu.”

Hai mắt Lạc Phong Thành sáng lên: “Cậu biết quán rượu này?”

Thần sắc Đường Mạch ổn định: “Ừ. Phó bản đêm Giáng Sinh, Boss trò chơi của tôi là Pinocchio. Nó đã từng nói một câu: “Ngươi giống như con rệp ngu xuẩn trong quán rượu Hương Tiêu vậy, dại dột đáng yêu.”

Lạc Phong Thành nheo mắt lại: “Cậu chỉ biết những lời này?” Ánh mắt Lạc Phong Thành thăm dò nhìn Đường Mạch.

Không khí yên tĩnh lại, hai người đều im lặng đánh giá đối phương, ánh mắt giao nhau trong không khí.

Một lúc lâu, chỉ thấy ngón tay Đường Mạch gõ lộc cộc trên bàn, khóe môi cậu gợi lên, nói: “Nếu như tôi nói, tôi còn có một tờ quảng cáo tuyển dụng ở quán rượu Hương Tiêu thì sao?”

Chiều ngày 2 tháng 1, bốn người chơi chính thức mạnh nhất tổ chức Attacks - Jacks, Triệu Tử Ngang, Đường Xảo và một thanh niên trẻ tuổi, bốn người cùng nhau đi đến khu Tĩnh An, chuẩn bị tham gia phó bản tập kết.

Đường Mạch ở lại trung tâm mua sắm, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Lúc đi Nhóc Mập kinh ngạc hỏi: “Anh Đường Mạch, anh không đi chung với bọn em sao? Anh mạnh như vậy, chúng ta cùng đi, mọi người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Đường Xảo nghe vậy, cũng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Đường Mạch một cái.

Có rất nhiều lý do Đường Mạch không đi, cậu nhìn Nhóc Mập, nói ra lý do mà nhóc có thể tiếp nhận nhất: “Anh từng tham gia một phó bản, boss của phó bản là Mario. Mario lại là khách quen quán rượu, nếu như anh ở đó chạm mặt nó, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.”

Nhóc Mập nói: “Cũng không nhất định sẽ chạm mặt đi...”

“Chuyện xấu chỉ cần có tỷ lệ phát sinh, cho dù tỷ lệ có nhỏ bao nhiêu. Nó nhất định sẽ phát sinh. Nhóc Mập Mạp, đây là định luật Murphy(1)” Đường Mạch mỉm cười lên lớp cho Nhóc Mập.

Ai ngờ lần này Triệu Tử Ngang lại nói: “Em biết, San San cũng từng nói qua những lời này. San San nói bạn ấy lo lắng bọn em đụng phải khách lén qua sông cho nên mới trở về tìm bọn em...” Giọng nói hơi ngừng, Nhóc Mập Mạp lẩm bẩm nói: “Bọn San San vẫn chưa về...”

Đường Mạch dần dần thu nụ cười lại.

Tổ đội bốn người nhanh chóng rời đi.

Lạc Phong Thành: “Phó bản tập kết lần đầu tiên mở ở Thượng Hải. Nếu không ngoài dự tính, hôm nay người đi sẽ không quá nhiều. Người chơi đơn độc sẽ không đi, chỉ có đội ngũ hoặc tổ chức mới có khả năng đi mạo hiểm thử nghiệm.”

Đường Mạch nói: “Ba tháng phải công tháp một lần, bây giờ đã qua ba ngày. Phó bản S và những phó bản khác số lượng cũng có hạn, một khi có người chơi thông quan thì sẽ biến mất, hơn nữa rất khó tìm lại. Phó bản tập kết và phó bản thực tế mở ra, chính là để cho người chơi nhanh chóng tăng thực lực, trò chơi công tháp là điều không thể tránh khỏi.”

Thanh âm dừng lại, hồi lâu sau, Đường Mạch hỏi: “Chính phủ nghiên cứu Tháp Đen nửa năm. Lạc Phong Thành, các anh có nghiên cứu ra cái gì không?”

Lạc Phong Thành không trả lời.

Giữa tiếng gió gào thét, Lạc Phong Thành xoay người tiến vào trung tâm thương mại, chỉ để lại một câu nói.

“Nếu như chúng tôi có thể nghiên cứu ra cái gì, Đường Mạch, bốn tổ nghiên cứu ở Thượng Hải cũng sẽ không còn duy nhất một mình tôi.”

Đường Mạch đứng ở dưới ánh mặt trời, ngẩng đầu nhìn về phía tòa Tháp Đen đằng xa. Tháp Đen vĩnh viễn im lặng trôi ở nơi đó, vô luận có đứng ở đâu, cách nó xa tới đâu cũng có thể rõ ràng nhìn thấy nó. Nhìn tòa Tháp Đen to lớn, dù đang đứng dưới ánh mặt trời, giờ phút này Đường Mạch cũng cảm thấy cả người lạnh như băng, không cảm giác được một chút ấm áp nào.

Cậu xoay người đi vào trung tâm thương mại.

.................................

[Buổi chiều 17 giờ 42 phút ]

Âm thanh nhắc nhở của Tháp Đen vang lên khắp thành phố.

[Ding Doong! Phó bản tập kết có giới hạn thời gian kích hoạt thành công.]

[Trung Quốc khu 2: 102 người chơi thành công tiến vào phó bản.]

Tổng cộng 102 người chơi, trong đó đại đa số là các người chơi tổ đội đi với nhau. Thực lực bốn người của tổ chức Attacks cũng thuộc hàng đứng đầu ở Thượng Hải. Đường Mạch không lo lắng bọn họ và những người chơi khác xảy ra xung đột, cái chân chính mà bọn họ cần phải phòng bị chính là sinh vật Tháp Đen.

Không có Triệu Tử Ngang, Jacks, Đường Mạch và các thành viên khác trong tổ chức Attacks cũng không quen. Cậu đi tới hầm đậu xe tầng hai.

Lạc Phong Thành không lãng phí lượng điện còn dư ở trung tâm thương mại để chiếu sáng, Đường Mạch đi trong bãi đậu xe đen kịt, dựa theo trí nhớ của mình tránh đi chướng ngại vật, từ từ tiến về phía trước. Cậu đi tới chiếc xe bình thường mình hay ngồi, nhưng lại không tiến vào nghỉ ngơi.

Đường Mạch lắng nghe động tĩnh chung quanh. Sau khi chắc chắn xung quanh không có những người khác, cậu từ trong balo lấy ra một viên Ruby sáng chói.

Hôm nay Đường Mạch dùng một tờ tuyển dụng quán rượu Hương Tiêu để trao đổi với Lạc Phong Thành, chờ sau khi nhóm của Nhóc Mập rời khỏi phó bản, Lạc Phong Thành sẽ đem tình huống của phó bản nói lại với Đường Mạch. Tờ tuyển dụng kia là bốn ngày trước Đường Mạch dùng cái mũ thối của Mario đập đầu vào tường lấy được.

Mũ của Mario mỗi ngày chỉ sử dụng được ba lần, sử dụng đến thứ tư lần sẽ tạo thành tổn thương nhất định đối với Đường Mạch. Mũ này có tỷ lệ sẽ rơi ra bảo vật, cho nên Đường Mạch chưa bao giờ lãng phí. Cậu mỗi ngày đều sẽ đội mũ, chịu thiệt mà đâm đầu vào tường ba lần, sau đó thu được một đống rác.

Tờ rơi của quán rượu Hương Tiêu, đôi giày vải có mùi nấm chân của cô bé Lọ Lem... những đồ vật không bình thường Đường Mạch đều nhặt được, chỉ duy nhất không có bảo bối. Dĩ nhiên, Đường Mạch cũng sẽ không đem những đống rác này vứt đi, giống như lần này,tờ rơi của quán rượu Hương Tiêu đã phát huy tác dụng. Có lẽ dựa vào vật này bốn người nhóm Nhóc Mập có thể thoải mái thông quan hơn.

Trong bóng tối Đường Mạch không nhìn thấy viên Ruby, cậu dùng ngón tay sờ soạng tìm kiếm viên ngọc nhỏ này. Nửa phút sau, cậu cam chịu số phận đưa viên ngọc lên đầu, một cái mũ liền xuất hiện.

Một khắc sau, mùi thối ùn ùn kéo đến đập vào mặt Đường Mạch.

Đường Mạch ngừng thở, mặt không đổi sắc hai tay chống nạnh, nhắm ngay vách tường của bãi đậu xe, thấy chết không sờn mà... Đập vào.

Bịch!

Một cái đinh bấm rơi ra khỏi tường.

Bịch!

Miếng bánh bị cắn mất một nửa, Đường Mạch vừa cầm lên, thiếu chút nữa đã bị mùi thối của nước bọt xông cho ngất đi.

“Cmn thối như mùi của Mario vậy!” Đường Mạch bị hun trực tiếp chửi thề.

Việc này không nên chậm trễ, lần nữa đội mũ Mario lên, Đường Mạch đang sống sờ sờ có khả năng sẽ bị cái vũ khí kinh khủng này làm cho ngộp chết. Cậu nhanh chóng chống nạnh, lần nữa đập đầu vào tường.

Bịch!

Một viên đá phát sáng từ không trung rơi xuống lăn trên đất. Ánh sáng yếu ớt chiếu sáng khu vực trong phạm vi hai mét. Sau khi đập đầu ba lầu, Đường Mạch không kịp chờ đợi tháo cái nón xuống, đem viên Ruby bỏ vào balo.

Lần thứ ba đập đầu vào tường, thứ rơi ra lại là một viên đá phát sáng. Nó từ không trung rơi xuống, lăn trên mặt đất được một đoạn, sau đó dừng ở một cây cột của hầm đậu xe. Đường Mạch bước tới gần viên đá, cúi người xuống, định nhặt viên đá kia lên.

Ngay tại thời điểm ngón tay chạm vào viên đá, Đường Mạch lật tay rút ra Cây Dù Nhỏ từ trong balo, nhanh chóng thì thầm: “Năng lượng Quàng Khăn Đỏ, cô bé phép thuật biến thân!“. Câu nói vừa dứt, thân ảnh trong bóng tối rốt cuộc không nhịn được nữa phát ra một tiếng cười trầm thấp.

Đường Mạch chân trái đạp đất, thân thể như mũi tên bay ra, đỉnh dù tròn trịa đâm vào một hướng trong bóng tối.

Keng!

Sau khi âm thanh hai kim loại va chạm nhau, tay đang cầm dù nhỏ của Đường Mạch bị lực đạo mạnh mẽ của đối phương chấn đến tê rần. Cậu không dám khinh thường, 'soạt' một cái mở ra Cây Dù Nhỏ, chặn lại đòn công kích của đối phương. Một khắc sau đối phương trực tiếp vòng qua Cây Dù Nhỏ, từ phía sau công kích Đường Mạch.

Hai mắt Đường Mạch co lại, dùng tay chặn lại nắm đấm của người kia, đồng thời thu dù bắt đầu công kích.

Hai người trong hầm đậu xe đen kịt va chạm, công kích, phát ra từng tiếng bịch bịch bịch.

Viên đá phát sáng nằm yên lặng trên mặt đất, miễn cưỡng cho ra một chút ánh sáng.

Tốc độ của người này cực nhanh, không cho Đường Mạch có cơ hội dùng Cây Dù Nhỏ công kích từ xa, lần nào cũng kề sát tập kích cậu. Sau vài lần như vậy, Đường Mạch trực tiếp ném Cây Dù Nhỏ, nâng cánh tay chặn lại công kích của người này. Cậu nhanh chóng cúi người, duỗi chân phải ra, đá chéo xuống phía dưới. Người kia nhẹ nhàng tránh được, đồng thời đưa tay ra, xuyên qua hàng phòng ngự của Đường Mạch, gắt gao nắm chặt cổ tay phải của Đường Mạch, dùng sức xoay người, nửa người Đường Mạch cũng bị lực này làm xoay theo, trực tiếp nhào vào lồng ngực đối phương.

Nhưng Đường Mạch không ngoan ngoãn chịu trói, ngay lúc ánh sáng lóe lên, thừa dịp người này kiềm chế mình, cậu cũng đồng loạt ra tay bắt được cánh tay phải của người này.

Tất cả chỉ phát sinh trong chớp mắt, hai người cùng nhau hạn chế hành động của đối phương. Đường Mạch lật tay trái xoay một cái, giẫm lên chân của hắn. Đối phương lập tức buông cổ tay cậu, lùi về sau hai bước, áp lưng vào cột của hầm đậu xe, tránh đòn công kích của Đường Mạch. Đường Mạch không chút khách khí, xoay người tiếp tục tấn công, cậu chạy lên đồng thời cầm lên Cây Dù Nhỏ bị mình ném dưới đất, đặt ngang dù trước cổ người này.

Cùng lúc đó, một cái chủy thủ quân dụng cũng lấy tốc độ mắt thường không nhìn thấy được để lên bụng Đường Mạch.

Động tác của hai người đồng loạt dừng lại.

Trong bóng tối, tiếng hít thở yếu ớt dường như sát bên tai của hai người.

Xa xa, tiếng nói của các thành viên tổ chức Attacks từ cầu thang truyền tới. Bọn họ rất nhanh đã lên lầu, không dừng lại ở tầng hai. Đường Mạch gắt gao nắm chặt cán dù, thanh chủy thủ lạnh như băng không hề ra khỏi vỏ, cách một lớp vỏ thật dày đặt trên bụng cậu.

Hồi lâu sau, Đường Mạch mở miệng, thanh âm lạnh lùng, không có một tia phập phồng. Cậu dùng sức, đem Cây Dù Nhỏ ép sát cổ họng người này.

“Phó tiên sinh, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp, Đường Mạch.” Phó Văn Đoạt cười nói.

.............................................. ngôn tình hoàn

Chú thích:

1. Định luật Murphy: hay còn gọi là định luật bánh bơ. Do Edward Murphy đề xuất nằm 1949. Nguyên lý chung của định luật này là: “Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra.” Người ta đã kiểm tra định luật này bằng cách thả một miếng bánh mì phết bơ từ trên cao xuống, số lần mặt có phết bơ chạm đất lúc nào cũng nhiều hơn. =))))

Mình đọc trên trang vietcetera thì bạn ad đã thử nghiệm bằng cách quăng điện thoại lên nệm và kết quả là:

3 lần ngửa

5 lần sấp (màn hình điện thoại chạm xuống giường)

2 lần điện thoại văng từ trên giường xuống đất

Đấy, ai cũng xui xẻo như nhau thôi =)))))

...................................................

Edit: Đôi lời cảm nhận về Đường Mạch: Trời sinh ra ngầu lòi nhưng mẹ đẻ lại bắt đi diễn hài. Không hề có một dị năng nào là bình thường hết =))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.