Địa Cầu Online

Chương 48: Chương 48: Danh hiệu Kiêu Long




Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm

................................

Sau khi tố chất thân thể tăng lên, năm giác quan của Đường Mạch cũng nhạy bén hơn rất nhiều. Nhưng thời điểm cậu phát hiện ra sự tồn tại của Phó Văn Đoạt là sau khi viên đá phát sáng từ không trung rơi xuống. Cho dù Phó Văn Đoạt có ẩn nấp kĩ đi chăng nữa, khi viên đá lăn đến cây cột chỗ hắn đang trốn, giác quan thứ sáu của Đường Mạch cũng sẽ phát hiện không đúng.

Cậu vờ như không phát hiện, lúc nhặt viên đá dùng tốc độ nhanh nhất rút Cây Dù Nhỏ ra, đâm về phía đối phương.

Có thể ẩn nấp lâu như vậy mà không bị phát hiện, đối phương tuyệt đối đã đến nơi này từ trước. Sau khi Đường Mạch đánh nhau với đối phương, dần dần nhận ra cảm giác quen thuộc. Tới khi thân thể hai người tiếp xúc nhau, trong lòng cậu nghĩ đến một cái tên...

Phó Văn Đoạt.

Nửa tháng trước hai người đã từng hợp tác trong trò chơi thẻ bài trung thực để đối phó với Pinocchio, Đường Mạch ý thức được, khi cậu tấn công lần đầu tiên Phó Văn Đoạt không kịp phản ứng, hắn nhanh chóng biến cơ thể trở thành vũ khí kim loại chặn lại đỉnh dù nhọn. Âm thanh kim loại va chạm vô cùng quen thuộc cộng thêm phản ứng của cả hai khi đối chiến dứt khoát lưu loát, chính là ấn tượng Phó Văn Đoạt lưu lại trong lòng Đường Mạch.

Tuy nhiên, biết đối phương là ai không có nghĩa cậu sẽ thả lỏng cảnh giác.

Cậu nắm chặt Cây Dù Nhỏ, dùng thân dù đè sát yết hầu Phó Văn Đoạt, lạnh lùng nói: “Phó tiên sinh, tại sao anh ở chỗ này?”

Cây Dù Nhỏ của Bà Ngoại Sói, mở ra có thể dùng như vũ khí phòng thủ, thu lại thì chỉ có đỉnh dù mới có thể sử dụng như vũ khí tấn công. Trong phần hướng dẫn sử dụng đạo cụ đã nói. Hiện tại, Đường Mạch dùng Cây Dù Nhỏ giam cầm Phó Văn Đoạt, nhưng sẽ không làm thương tổn đến hắn, cũng giống như Phó Văn Đoạt để thanh chủy thủ kia bên hông cậu nhưng không hề tháo vỏ.

“Tìm người.” Giọng nói Phó Văn Đoạt vang vọng trong hầm đậu xe trống rỗng, có chút dễ nghe.

Viên đá phát sáng cũng không thể phát sáng đến vị trí của hai người, trong bóng tối, hô hấp của cả hai gần như quấn quít chung một chỗ, tựa như hòa làm một thể.

Đường Mạch tĩnh táo hỏi: “Tìm người?”

Đường Mạch không nghĩ người Phó Văn Đoạt tìm là mình. Nếu như đối phương muốn tìm cậu thì sẽ dùng trứng Gà Tây để liên lạc. Lúc rời khỏi phó bản Pinocchio, Đường Mạch nói với Phó Văn Đoạt mình ở Phổ Đông. Mặc dù cậu căn bản không thật sự muốn gặp lại vị khách lén qua sông này, nhưng dựa theo lẽ thường, sau khi nghe được Đường Mạch nói ra vị trí của mình, Phó Văn Đoạt cũng sẽ cho rằng Đường Mạch đồng ý để hai người gặp mặt.

Cho nên nếu Phó Văn Đoạt không sử dụng trứng Gà Tây để liên lạc với mình, lại lặng lẽ lẻn vào trung tâm mua sắm, tám phần mười người hắn tìm không phải cậu.

Ngón tay Phó Văn Đoạt động một cái, chủy thủ để trên bụng Đường Mạch liền thu về, 'lạch cạch' một tiếng, yên lặng nằm trong chiếc khóa giấu kín trên thắt lưng hắn.

Đường Mạch trầm mặt một lát, hơi đứng lên, thu dù nhỏ lại.

Phó Văn Đoạt chú ý động tác Đường Mạch, trên môi nở nụ cười không dễ phát hiện: “Tôi đang tìm một người, có thể cậu cũng biết. Nếu cậu ở chỗ này, có thể cậu cũng là thành viên của tổ chức.”

Trong lòng Đường Mạch căng thẳng. Cậu biết Phó Văn Đoạt hiểu lầm mình cũng là thành viên của tổ chức Attacks, cậu không phản bác, nhàn nhạt nói: “Ý anh là tổ chức Attacks?”

“Ừ.”

Tổ chức Attacks cũng có chút tiếng tăm ở Thượng Hải, một ít đội ngũ người chơi đã biết danh tiếng của họ từ trước. Sau khi bọn họ tiêu diệt tổ chức khách lén qua sông ăn thịt người, những người chơi đơn lẻ khác cũng dần dần biết đến tên tuổi bọn họ.

Không biết tại sao, trong lòng Đường Mạch đã có đáp án, cậu hỏi: “Anh tìm ai?”

Ánh sáng ở đây cực kì ảm đạm, tuy không thấy rõ biểu tình của đối phương, nhưng Đường Mạch lại cảm thấy đôi mắt đen nhánh kia giờ phút này vững vàng dừng trên người mình.

Phó Văn Đoạt nói ra tên của người đó: “Tổ trưởng sở nghiên cứu Tháp Đen Trung Quốc Thượng Hải phân khu A, Lạc Phong Thành.”

Toàn bộ tổ chức Attacks, không một ai biết thân phận thật sự của Lạc Phong Thành, chỉ cho rằng hắn là tiến sĩ thuộc sở nghiên cứu nào đó ở Thượng Hải. Có thể nói đúng thân phận của Lạc Phong Thành, thân phận của Phó Văn Đoạt cũng không đơn giản. Hơn nữa thực lực của hắn cường hãn. Có thể một mình lẻn vào tổ chức, còn không bị bất kỳ thành viên nào phát hiện, nếu như hắn cứng rắn muốn gặp Lạc Phong Thành, Đường Mạch cũng không thể ngăn cản.

Đường Mạch suy tư chốc lát, ngẩng đầu lên nói: “Tôi dẫn anh đi gặp anh ta.”

Khóe môi Phó Văn Đoạt hơi gợi lên: “Được.”

Đường Mạch đem Cây Dù Nhỏ màu hồng nhỏ cất vào trong balo, xoay người dẫn Phó Văn Đoạt đi đến phòng làm việc của Lạc Phong Thành. Trước khi đi cậu nhìn như tùy ý nhặt viên đá bị rơi dưới đất lên.

Khi hai người đi tới viên đá phát sáng, diện mạo Phó Văn Đoạt lọt vào mắt Đường Mạch.

Thân hình hắn cao lớn, mặt mũi nghiêm nghị, thấy Đường Mạch nhặt viên đá kia, sắc mặt bình tĩnh, không có để ý thêm.

Đường Mạch tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Vừa rồi là đạo cụ tôi lấy được khi thông quan một phó bản.” Có một số việc nói thẳng ra, ngược lại sẽ loại bỏ được một ít phỏng đoán.

Phó Văn Đoạt khẽ gật đầu, không hỏi nhiều, tựa hồ không để ý chuyện đập đầu vào tường của Đường Mạch.

Hai người cùng nhau đi về phía cầu thang.

Ngay lúc sắp lên cầu thang, âm thanh trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: “Lúc sử dụng đạo cụ thì phải đập đầu vào tường?”

Đường Mạch: “...”

Hắn căn bản là nhìn thấy!!!

Đường Mạch phớt lờ đối phương. Cậu mặt không đổi sắc dẫn Phó Văn Đoạt đi xuống tầng ba của bãi đậu xe, gõ cửa phòng Lạc Phong Thành. Cậu bước vào phòng trước, Lạc Phong Thành đang nghiên cứu phó bản thực tế Thợ Giày Sắt mới phát hiện mấy ngày trước. Thấy Đường Mạch, hắn kinh ngạc nói: “Tôi tưởng là trước khi bọn Jacks rời khỏi phó bản thì cậu sẽ không tìm tôi?”

“Tôi cũng tính như vậy.” Đường Mạch cũng không phủ nhận, cậu nói: “Nhưng mà có một người muốn gặp anh.”

Lạc Phong Thành phát hiện có chút không đúng liền đứng lên, hỏi: “Ai vậy?”

Đường Mạch xoay người bước sang một bên, một bóng người cao ngất đi vào phòng. Hắn so với Đường Mạch cao hơn nửa cái đầu, hai người đứng chung một chỗ, Đường Mạch giống như một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén, người đàn ông kia lại giống như một cây đao màu đen, nội liễm giấu đi nhạy bén.

Tay cầm văn kiện của Lạc Phong Thành trùng xuống một chút. Hắn là quân dự bị, thể chất cơ thể rất kém, nhưng giờ phút này hắn vẫn phát giác ra được người này cũng giống như Đường Mạch vậy, cực kỳ nguy hiểm. Thậm chí có thể còn nguy hiểm hơn so với Đường Mạch.

Đường Mạch nhìn biểu tình của Lạc Phong Thành, ý thức được hắn căn bản không biết Phó Văn Đoạt. Dẫu sao cũng quen biết Lạc Phong Thành nhiều ngày, Đường Mạch chủ động mở miệng giúp Lạc Phong Thành chiếm được ưu thế: “Anh ta là Phó Văn Đoạt.”

Biểu tình của Lạc Phong Thành trong nháy mắt trở nên hết sức phong phú.

Đường Mạch nhìn vẻ mắt hắn chuyển từ kinh ngạc song biến thành nghi ngờ, cuối cùng lại bật cười, biểu tình quả nhiên là như thế. Lạc Phong Thành nói: “Phó thiếu tá, nghe danh đã lâu. Sau khi Địa Cầu Online, tôi nghĩ người ở Trung Quốc đều biết đến anh rồi.”

Ánh mắt Đường Mạch ánh mắt ngưng lại một cái, bắt được từ mấu chốt: Thiếu tá.

Phó Văn Đoạt đứng bên cạnh Đường Mạch, nói: “Anh biết tôi sẽ đến tìm anh?”

“Tôi nghĩ nếu như có người còn sống hẳn sẽ đến tìm tôi.” Lạc Phong Thành nói: “Cho nên lúc rời khỏi sở nghiên cứu, tôi cố ý bố trí lại phòng làm việc một chút. Nếu như có người tới sở nghiên cứu tìm tài liệu, chỉ cần nhìn một chút liền biết tôi vẫn còn sống. Đáng tiếc khi đó tôi không biết Phó thiếu tá còn sống, nếu như anh mở Tháp Đen tầng một trễ hơn một chút, tôi có thể sẽ bố trí tốt hơn.”

Sắc mặt Đường Mạch bình tĩnh đứng ở một bên, tựa như chỉ tùy tiện nghe bọn họ nói chuyện, không có chen ngang.

Lạc Phong Thành nhìn về phía cậu, nói: “Đường Mạch, hình như cậu quen biết Phó thiếu tá?”

Đường Mạch: “Toàn bộ người chơi Trung Quốc đều nhớ tên anh ta. Tôi gặp anh ta trong phó bản Giáng Sinh.” Đường Mạch không tiết lộ sự tồn tại của Mạch Mạch.

Lạc Phong Thành gật đầu một cái: “Thì ra là như vậy. Trò chơi của cậu sở dĩ khó như vậy là bởi vì có thêm Phó Văn Đoạt. Khó trách.”

Phó Văn Đoạt là người chơi đầu tiên thông quan Tháp Đen tầng thứ nhất, có hắn ở đó, phó bản nhất định sẽ khó hơn.

Đường Mạch dẫn Phó Văn Đoạt tới đây, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Lạc Phong Thành có lẽ đã sớm nhận biết Phó Văn Đoạt, ít nhất không phải hoàn toàn xa lạ. Đường Mạch chuẩn bị rời đi, cậu không có hứng thú nghe lén hai người này nói chuyện.

Lạc Phong Thành nói: “Phó thiếu tá, tôi đại khái đoán được anh tới Thượng Hải là vì cái gì.”

Phó Văn Đoạt hơi nhướng mày.

Phó Văn Đoạt đứng chắn ở cửa, Đường Mạch vốn muốn đi ra ngoài, nhưng phát hiện người này chỉ chừa cho mình khoảng trống tầm mười centimet, nhất thời không ra được. Cậu đang định kêu đối phương nhường đường thì lúc này Lạc Phong Thành nói: “Đường Mạch, tôi nghĩ với thực lực của cậu, có thể cậu cũng trải qua những chuyện tương tự. Cậu có hứng thú ở lại nghe tôi nói phát hiện duy nhất của Viện Nghiên cứu Tháp Đen Thượng Hải chúng tôi trước khi Địa Cầu Online không?”

Đường Mạch dừng chân, cậu quay đầu lại: “Anh từng nói không hề nghiên cứu ra được cái gì.”

“Đúng, chúng tôi không nghiên cứu ra bất kỳ có thể thay đổi Tháp Đen.” Lạc Phong Thành thẳng thắn thừa nhận, “Nhưng chúng tôi phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ. Hiện tượng này không ảnh hưởng đến Tháp Đen, cũng không thể ngăn cản trò chơi của Tháp Đen.”

Đường Mạch: “Hiện tượng gì?”

Lạc Phong Thành ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn cậu: “Trước khi Địa Cầu Online, cậu có cảm thấy tâm trạng bực bội, tim đập... nhanh hơn?”

Đường Mạch kinh ngạc, cậu yên lặng một lúc, thu hồi ý nghĩ rời khỏi.

Lạc Phong Thành cười nói: “Đường Mạch, Phó thiếu tá, mời ngồi.”

Đường Mạch nghe thấy Lạc Phong Thành gọi tên mình và Phó Văn Đoạt, cảm thấy có điểm lạ. Cậu ngước mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, sau đó lại bước tới một cái ghế trong phòng ngồi xuống trước. Phó Văn Đoạt nhìn cậu, khóe môi hơi cong lên, đi tới một cái ghế khác ngồi xuống.

Đèn bàn chiếu sáng căn phòng nhỏ. Lạc Phong Thành thu dọn đống tài liệu bừa bộn trên bàn cất vào ngăn kéo, hắn ngồi ở một bên bàn, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt ngồi ở đối diện.

Lạc Phong Thành cười nói: “Nếu cậu ở lại, vậy xem ra trước khi Địa Cầu Online, cậu cũng gặp tình trạng tim đập nhanh. Trong tổ chức Attack, chỉ có Niếp Phi đã từng gặp tình trạng này. Đáng tiếc bây giờ Niếp Phi đã không còn, tôi đoán ngoại trừ cậu thì Phó thiếu tá cũng đã từng gặp tình huống này phải không?”

Đường Mạch và Lạc Phong Thành quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt.

Sắc mặt Phó Văn Đoạt bình tĩnh, gật đầu.

Lạc Phong Thành: “Ngày 15 tháng 11, Tháp Đen tuyên bố Địa Cầu Online, cho ba ngày tuyển chọn người chơi. Tối ngày 17, chúng tôi phát hiện trong ba bệnh viện ở Thượng Hải xuất hiện bốn bệnh nhân có triệu chứng tương tự nhau - tim đập nhanh hơn, tâm trạng bực dọc, nóng nảy, không thể bình tĩnh được.”

Đường Mạch nhớ lại ba ngày kia của mình.

Lạc Phong Thành nhìn biểu cảm trước sau như một của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, hắn nói: “Sau khi phát hiện sự bất thường, chúng tôi liền bắt đầu nghiên cứu, nhưng lại không có quá nhiều thời gian, cho nên vẫn chưa tìm ra được manh mối nào. Tới ngày 18, trò chơi chính thức bắt đầu. Khi trò chơi bắt đầu, tôi lại có thời gian nghiên cứu triệu chứng này. Tôi gặp Niếp Phi, cậu ấu cung cấp cho tôi không ít tài liệu và phương hướng nghiên cứu. Cuối cùng, trước khi cậu ấy gặp sự cố tôi đã cho ra một ít suy nghĩ, tôi gọi hiện tượng này là...”

“Tuyển chọn của Tháp Đen.”

Tim Đường Mạch nhất thời dừng một nhịp.

Giọng nói Lạc Phong Thành dừng lại, hắn nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Phó thiếu tá, hai người hình như đã biết nhau từ trước, có lẽ còn quen thuộc hơn tôi. Vậy tôi cũng không cần giới thiệu Đường Mạch với anh nữa.”

Hắn lại nhìn về phía Đường Mạch, cười nói: “Đường Mạch, giới thiệu với cậu một chút. Danh hiệu Kiêu Long, đội trưởng đội Đặc nhiệm A quân khu Tây Nam Trung Quốc, là thiếu tá trẻ tuổi nhất Trung Quốc hiện tại —— Phó Văn Đoạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.