Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
...............................
Đường Mạch đã sớm có suy đoán đối với thân phận của Phó Văn Đoạt, nhưng lúc nghe được vẫn không nhịn được lén quan sát người đàn ông này vài lần. Cảm giác của Phó Văn Đoạt cực kì nhạy bén, nhanh chóng bắt được tầm mắt Đường Mạch đang phóng tới.
Nhìn lén bị người ta phát hiện, Đường Mạch mặt không đổi sắc gật đầu một cái. Phó Văn Đoạt khựng lại chốc lát, ánh mắt nhìn cậu càng sâu thêm một chút.
Lạc Phong Thành tiếp tục nói: “Nếu đã biết nhau, vậy tôi sẽ giải thích một chút 'Tuyển chọn của Tháp Đen' rốt cuộc là gì. Nhưng trước đó cho tôi xác nhận một chút, Phó thiếu tá thân phận khách lén qua sông của anh là...”
Phó Văn Đoạt thanh âm bình tĩnh: “Ngày 6 tháng 11, tôi chấp hành nhiệm vụ bí mật ở biên giới.”
Đường Mạch và Lạc Phong Thành đều hiểu ý của hắn.
'Tất cả người chơi dùng phương thức giết người để loại bỏ một người chơi khác thì sẽ là khách lén qua sông' là định nghĩa của Tháp Đen. Nhưng có rất nhiều lý do để giết người. Một số là tội phạm giết người, một số là vì lý do khác. Đường Mạch đã sớm suy nghĩ tại sao Phó Văn Đoạt là khách lén qua sông. Đặc biệt là sau khi bọn họ gặp nhau trong phó bản Pinocchio, nghi vấn trong lòng Đường Mạch ngày càng lớn.
Biểu hiện của Phó Văn Đoạt trong phó bản Pinocchio không hề giống như một tội phạm giết người. Nếu như hắn trở thành khách lén qua sông là vì chấp hành nhiệm vụ bí mật, vậy thì tất cả đều có thể giải thích. Trong phó bản Pinocchio, Đường Mạch luôn cảm thấy người đàn ông này không giống với những người chơi khác. Đó là một loại khí chất quân nhân kiên định như đá, hiên ngang, thâm tàng bất lộ.
“Mặc dù đã sớm nghe danh Phó thiếu tá, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, có một số việc vẫn phải hỏi rõ ràng.” Sau khi Lạc Phong Thành lấy được câu trả lời, cũng không vì hành động nghi ngờ Phó Văn Đoạt mà cảm thấy xấu hổ, hắn thẳng thắn nói: “Vào cuối tháng 11, sau khi tôi rời khỏi trò chơi Tháp Đen tầng một gặp được tổ chức Attack. Thông qua một ít phương thức, tôi nhận được sự chấp thuận của họ và chính thức gia nhập tổ chức với tư cách thành viên dự bị. Sau đó tôi phát hiện Niếp Phi. Đường Mạch, cậu đã từng gặp Niếp Phi, chắc hẳn cậu cũng có chút ấn tượng.”
Đường Mạch nhớ lại một chút: “Lúc tôi rời khỏi phó bản Mario có gặp cậu ấy một lần, mặc dù còn trẻ nhưng rất trầm ổn.”
“Dị năng của Niếp Phi là phi hành, chính xác mà nói, dị năng của cậu ấy không phải chỉ là bay bình thường. Cậu ấy có thể mượn một chất nào đó làm môi giới để đi trên không.” Lạc Phong Thành lấy ra một tờ giấy trắng, dùng bút mực ở phía trên vẽ một ít thứ: “Chúng ta không thể nhìn thấy không khí, dị năng của Niếp Phi cũng không phải là đi trên không khí, nhưng cậu ta có thể đi trên nhiều thứ khác có trong không khí.”
Lạc Phong Thành vẽ nhiều chấm nhỏ trên tờ giấy trắng, viết hai chữ ngay bên cạnh: Hạt cát.
“Ví dụ như trong lúc chiến đấu, rải một ít cát vào trong không khí, Niếp Phi liền có thể mượn những hạt cát này để đi.” Hắn vẽ trên giấy vẽ một mô hình đại khái, “Hạt cát nhỏ bé ở dưới chân của cậu ấy được kiên cố như mặt đất. Hơn lúc đi cũng như đang đi trên mặt đất, cậu ấy vận dụng dị năng tốc độ có thể đạt tới 100m/giây. Và dị năng không bị hạn chế.”
Phó Văn Đoạt hỏi: “Chỉ có thể ở đi trên cát?”
Lạc Phong Thành lắc đầu: “Cát chỉ là một ví dụ. Trừ những thứ này ra, điều đáng kinh ngạc là dị năng của Niếp Phi liên tục biến hóa. Thời điểm tôi mới gặp cậu ấy, cậu ấy chỉ có thể đi trên một số vật thể tương đối lớn chẳng hạn như hòn đá, tấm ván. Nhưng lúc cậu ấy bị tổ chức khách lén qua sông giết chết đã có thể đi trên cát. Điều đó có nghĩa là gì? Có thể qua một đoạn thời gian nữa cậu ấy không cần mượn cát nữa, mà là một chất nhỏ hơn. Đến cuối cùng, thậm chí có thể đi lại trực tiếp ở bất kỳ đâu. Đây chính là sự dịch chuyển không gian.”
Đường Mạch lập tức nghĩ đến dị năng của Nhóc Mập Mạp: “Dị năng của Triệu Tử Ngang cũng tương tự với dị năng dịch chuyển không gian, nhưng nó chỉ có thể dịch chuyển đồ vật, không thể dịch chuyển chính mình. Lúc vừa gặp nó, nó chỉ có thể xê dịch những đồ vật tương đối nhỏ, bây giờ đã có thể xê dịch một ít vật lớn.”
“Tốc độ của nó không nhanh bằng Niếp Phi. Triệu Tử Ngang không có triệu trứng tim đập nhanh.”
Đường Mạch im lặng, tiếp tục nghe tiếp.
“Tối ngày 17 tháng 1, ba bệnh viện ở Thượng Hải tiếp nhận bốn bệnh nhân, bọn họ đều không có bệnh lý rõ ràng, nhưng nhịp tim liên tục tăng, tâm trạng nóng nảy. Trong đó, bệnh nhân có nhịp tim chậm nhất lên tới 119, nhanh nhất là 136.” Lạc Phong Thành nói: “Vào thời điểm đó, tình huống này không ai phát hiện ra, chỉ cho là bệnh tình không rõ. Một nghiên cứu viên ở tổ B Thượng Hải...” Dừng một chút, Lạc Phong Thành nói, “Là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp tiến sĩ, đã phát hiện ra tình trạng này và báo cáo với viện nghiên cứu.”
Lạc Phong Thành đại khái kể lại một lần: “Sau khi biết được tình huống, tôi lập tức gửi bốn bệnh nhân đến viện nghiên cứu, ba nhóm cùng nhau điều tra những thay đổi phát sinh trên người họ. Đồng thời, tôi đem tình hình báo cáo cho Bắc Kinh.”
Phó Văn Đoạt gật đầu: “Tôi thấy tin tức này trong cơ sở dữ liệu của Viện nghiên cứu Bắc Kinh nên mới quyết định tới Thượng Hải kiểm tra tình hình.” Hắn dừng lại một lúc, nói: “Viện nghiên cứu Bắc Kinh không còn ai sống sót.”
Lạc Phong Thành: “Quả nhiên là vậy...”
Ba người đều trầm mặc chốc lát, Lạc Phong Thành nhìn về phía Đường Mạch: “Cậu có đếm thử xem nhịp tim nhanh nhất của mình là bao nhiêu không?”
Đường Mạch: “Đại khái khoảng 169, tôi không đếm kỹ.”
Phó Văn Đoạt: “171.”
Con số hai người nói ra hết sức gần nhau, Lạc Phong Thành nhìn bọn họ một cái, đóng lại tài liệu trên bàn. Hắn nghiêm nghị nhìn hai người chơi trước mắt, một người là người chơi chính thức, một người là khách lén qua sông, hồi lâu sau, hắn cười nói: “Vậy những chuyện tiếp theo, là do tôi đoán...”
Nửa giờ sau, Đường Mạch rời khỏi phòng làm việc của Lạc Phong Thành trước. Phó Văn Đoạt ngàn dặm xa xôi từ Bắc Kinh chạy tới Thượng Hải điều tra tư liệu, tự nhiên còn có một chút chuyện phải hỏi Lạc Phong Thành. Hai người bọn họ đều là nhân viên bí mật quốc gia, Đường Mạch không có hứng thú nghe lén cuộc trò chuyện như vậy, một mình ra khỏi phòng làm việc, dựa vào vách tường suy tư.
Tháp Đen tuyển chọn, là một cụm từ Lạc Phong Thành đặt tên cho loại hiện tượng này.
Đối tượng Tháp Đen tuyển chọn hết sức ngẫu nhiên. Điểm chung của bọn họ là trong ba ngày đó, nhịp tim sẽ tăng nhanh và không thể chữa trị bằng thuốc. Tính tình nóng nảy, lo âu, trường hợp nghiêm trọng sẽ không nghịn được nảy sinh dục vọng phạm tội. Một trong số bốn bệnh nhân Lạc Phong Thành đang nghiên cứu, bệnh nhân có nhịp tim 136 bởi vì đã làm tổn thương người ở tiệm cơm nên mới bị đưa vào bệnh viện.
Nhưng mà hắn cũng không thể giết chết người kia.
Sau ba ngày kết thúc, bốn bệnh nhân không một ngoại lệ, toàn bộ đều biến mất.
Người được Tháp Đen tuyển chọn cũng không nhất định sẽ tiến vào trò chơi, rất nhiều người trong số bọn họ không thể sống sót qua ba ngày kia. Nhưng chỉ cần chịu đựng qua ba ngày, dị năng của bọn họ sẽ tương đối mạnh. Phó Văn Đoạt là người chơi đầu tiên thông quan Tháp Đen tầng thứ nhất, Đường Mạch là người chơi đầu tiên trên toàn thế giới thông quan Tháp Đen tầng thứ nhất cấp độ khó.
Ngay cả Niếp Phi, cậu ấy cũng đã từng là thành viên mạnh nhất của tổ chức Attack, còn mạnh hơn so với Jack. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ cậu ấy cũng thể thuận lợi thông quan Tháp Đen tầng một.
Lạc Phong Thành đối với chuyện lựa chọn ngẫu nhiên này cho ra suy đoán: “Thứ nhất, sự khác biệt này là do Tháp Đen cấp cho, Tháp Đen để cho những người này có điểm khác biệt, loại tuyển chọn này ảnh hượng trực tiếp đến dị năng mạnh hay yếu của người chơi. Nhưng có rất nhiều người được tuyển chọn lại không tiến vào trò chơi, Tháp Đen cũng không hoàn toàn đưa cho những người này đặc quyền gì, vậy tại sao lại phải tuyển chọn bọn họ? Cho nên khả năng này chỉ chiếm khoảng 40%”
Trong bãi đậu xe tối tăm, Đường Mạch nhẹ giọng nói lên suy đoán thứ hai của Lạc Phong Thành.
“Không liên quan đến Tháp Đen, chỉ liên quan đến từng người...”
Loại sự tình khác thường này được gọi là 'Tuyển chọn của Tháp Đen', nhưng cũng không có nghĩa rằng là do Tháp Đen ban tặng. Giống như dị năng. Trước khi Trái Đất Online, trên thế giới không hề có người dị năng. Điều này đã được Phó Văn Đoạt và Lạc Phong Thành xác nhận với Đường Mạch, người có dị năng xuất hiện khẳng định có liên quan đến Tháp Đen. Nhưng dị năng của mỗi người đều khác nhau, sức mạnh cũng khác nhau. Năng lực này rốt cuộc là do Tháp Đen cấp cho, hay là do bản thân người chơi đã có, chỉ là bị Tháp Đen kích thích ra, không ai biết được.
Rất có thể, Tháp Đen giống như một chất xúc tác, kích thích dị năng ẩn nấp bên trong con người.
Người chơi chính thức và khách lén qua sông được Tháp Đen kích thích nhiều hơn, cho nên bọn họ dễ dàng sinh ra dị năng hơn. Quân dự bị cảm giác tồn tại thấp hơn một chút, cho nên hiệu ứng xúc tác của Tháp Đen cũng nhỏ hơn một chút, cho nên bọn họ khó có được dị năng.
Loại này suy đoán này có tính khả thi nhất định.
Cho nên, việc lựa chọn của Tháp Đen có lẽ liên quan đến dị năng, không liên quan đến Tháp Đen, là do bản thân người chơi đủ tư cách được chọn.
Đường Mạch đứng dựa vào vách tường, cửa phòng bên cạnh cậu 'két' một tiếng, mở ra. Cậu quay đầu nhìn.
Phó Văn Đoạt ra khỏi phòng, cũng nhìn về phía cậu.
Hai người đối mặt chốc lát, Phó Văn Đoạt cười nói: “Muốn biết thêm tin tức?” Vừa rồi ở trong phòng, Phó Văn Đoạt sở dĩ ở lại chính là muốn biết thêm thông tin Tháp Đen từ trong miệng Lạc Phong Thành, Lạc Phong Thành cũng vậy, muốn lấy thêm tin từ ở bên ngoài.
Đường Mạch không phủ nhận. Cậu nhìn người đàn ông anh tuấn cao lớn trước mắt, không khỏi nhớ đến biệt hiệu.
... Kiêu Long a.
Như biết được suy nghĩ của Đường Mạch, Phó Văn Đoạt đóng cửa phòng lại, hai người cùng đi vào bóng tối. Phó Văn Đoạt nói: “Kiêu Long không phải danh hiệu của tôi, mà là danh hiệu của toàn bộ quân đội. Mỗi lực lượng bộ đội bí mật ở Trung Quốc đều không có số hiệu chính thức, chỉ có danh hiệu. Đội đặc chủng A quân khu Tây Nam, danh hiệu Kiêu Long.”
Vừa nghe giải thích như vậy, Đường Mạch ho khan một tiếng: “Phó thiếu tá, tôi quả thật muốn biết thêm một ít tin tức của các địa phương khác. Anh từ Bắc Kinh chạy tới, trên đường đi qua ba tỉnh hai thành phố, đã từng gặp nhiều thứ, sẽ biết tin tức bên ngoài nghiều hơn.”
“Tôi chạy từ Bắc Kinh đến đây khá vội, chỉ tốn khoảng bốn ngày. Thời gian dừng lại giữa đường rất ít, cho nên tin tức biết được cũng không toàn diện. Nhưng đúng thật là biết nhiều hơn hai người.” Dừng một chút, giọng Phó Văn Đoạt trầm thấp: “Gọi Phó Văn Đoạt là được rồi.”
Đường Mạch không gọi tên, trực tiếp nói thẳng: “Cái giá đổi lấy thông tin là gì?”
Đường Mạch biết, vừa rồi Phó Văn Đoạt khẳng định đã lấy được không ít tin tức từ Lạc Phong Thành. Về cơ bản, những thứ cậu biết thì Lạc Phong Thành cũng biết, Phó Văn Đoạt cũng đã biết hầu hết tất cả mọi thứ. Tin tức nơi này đã không còn khiến Phó Văn Đoạt động tâm, nhưng cậu lại rất muốn biết tin tức bên ngoài.
Nhất là tin tức ở Bắc Kinh.
Người bạn tốt còn lại của Đường Mạch ở Bắc Kinh.
Đường Mạch đã lên kế hoạch nói những gì cậu biết về Vương quốc Dưới Lòng Đất cho Phó Văn Đoạt. Đột nhiên trong bóng tối truyền tới một tiếng cười trầm thấp, Đường Mạch quay đầu nhìn. Ánh sáng nơi này quá mức ảm đạm, cậu không thể nhìn rõ mặt mũi của đối phương, chỉ có thể mơ hồ nhìn được đường nét đơn giản.
Phó Văn Đoạt nói: “Không cần, tôi nói với cậu cũng được.”
Đường Mạch dừng chân: “Phó tiên sinh?”
Phó Văn Đoạt: “Giống như cậu nói trong phó bản Pinocchio, chúng ta coi như quen biết đã lâu, Đường Mạch, không cần xa lạ như vậy.”
Đường Mạch yên lặng chốc lát: “...Vì cái gì, Phó Văn Đoạt?”
Vì sao không cần bỏ ra thứ gì, cũng có thể lấy được tin tức quý giá. Cậu tự cảm thấy quan hệ của mình và người này còn chưa tốt đến mức khiến đối phương chia sẻ tin tức thoải mái như vậy.
Giọng Phó Văn Đoạt bình thản, nhưng ý tứ sâu xa: “Trước khi tôi tới Thượng Hải, đã đến Tô Châu. Ở đó, tôi giết chết ba tên khách lén qua sông.”
Đường Mạch đột nhiên biết hắn muốn nói cái gì.
“Lạc Phong Thành nói, bảy người của tổ chức này đã từng tới Thượng Hải và giết rất nhiều người. Mà ở Tô Châu, bọn họ còn giết người nhiều hơn. Thời điểm tôi vừa đến Tô Châu, nó gần như trở thành một thành phố trống. Không phải là không có người chơi, mà tất cả mọi người đều trốn hết, cho dù là ban ngày, trên đường cũng không thấy được bất kỳ bóng người nào.”
Đường Mạch nói: “Anh giết ba người cuối cùng của tổ chức đó?”
“ Ừ.”
Hồi lâu, Đường Mạch nói: “... Cảm ơn, đó là quê hương của tôi.”
Phó Văn Đoạt cười: “Không cần nói cảm ơn, tất cả đều giống nhau. Có một số việc nhìn như quan trọng, nhưng khi so sánh với những thứ khác, chúng cũng không quý giá như trong tưởng tượng. Cậu muốn biết cái gì, nếu như không chạm vào điểm mấu chốt, có lẽ tôi sẽ có thể nói một ít. Dù sao thì cậu vẫn là một chủ nhân khác của Mạch Mạch.”
Đường Mạch không do dự nữa, trực tiếp mở miệng: “Hiện tại Bắc Kinh như thế nào?”
Bắc Kinh, thủ đô Trung Quốc, trung tâm chính trị trước khi Địa Cầu Online.
Hiện tại Bắc Kinh thế nào?
Phó Văn Đoạt dừng bước, trong bóng tối, Đường Mạch cảm giác được người này dường như đang nhìn mình.
“Cũng không khác Thượng Hải mấy. Không có tốt hơn, chỉ có tệ hơn.”
.............................
Đường Mạch: “Đại khái khoảng 169, tôi không đếm kỹ.”
Phó Văn Đoạt: “171.”
Edit: Con số này là Mạch Mạch bịa nha, ở mấy chương 7 ẻm đếm được tận 394 nhịp, ăn xén ăn bớt hơn 200 nhịp =))). Cho nên toy đoán Phó thiếu tá cũng bịa nốt, đã bịa còn bịa xém giống nhau. May mà khác chứ không bị vả mặt rồi.