Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
........................
[Quy tắc mới của Tháp Đen phiên bản 2.0:
1. Mở khóa phó bản thực tế, người chơi tham gia phó bản Tháp Đen ở trái đất.
2. Mở khóa phó bản tập kết, một tuần mở phó bản một lần, người chơi tham gia phó bản trong khu vực Tháp Đen.
3. Người chơi ba tháng phải tiến hành công tháp một lần, nếu không sẽ bị cưỡng chế đi công tháp. ]
[ Ding Doong! Ngày 1 tháng 1, phiên bản mới sắp được cập nhập. Nhiều quy tắc hơn, xin vui lòng chờ đợi.]
Âm thanh lanh lảnh của trẻ con đột nhiên dừng lại, nhưng bài ca [Merry Christmas] vẫn vang lên như cũ.
Trong màn đêm đen nhánh, tòa Tháp Đen to lớn tựa như một người khổng lồ lơ lửng trên không trung. Đường Mạch nhìn từ xa, ngón tay siết chặt. Cậu suy tư chốc lát, cũng không có lựa chọn đi vào lúc này mà là trở lại trong phòng, từ trong ngăn kéo tìm được giấy bút, viết xuống các quy tắc của Tháp Đen mà mình biết.
Đầu tiên là ba điều luật thép ban đầu Tháp Đen tuyên bố.
Tất cả quy tắc trò chơi đều thuộc về Tháp Đen.
Mỗi ngày từ 6 giờ -18 giờ là thời gian trò chơi.
Mời tất cả người chơi nỗ lực công tháp.
Điều thứ nhất và điều thứ ba có thể không cần lưu ý, thời gian mà điều thứ hai đề cập chính là tùy theo thời gian ở từng khu vực. Tháp Đen chia hơn 200 quốc gia trên trái đất thành nhiều khu vực. Những quốc gia tương đối lớn mạnh ví dụ như Mỹ, Trung Quốc thì trực tiếp được thiết lập thành một khu. Ngoài ra có nhiều quốc gia khác gộp thành một khu như khu vực Châu Âu.
Người chơi đầu tiên kích hoạt trò chơi công tháp sẽ kéo toàn bộ người chơi ở khu vực đó vào trò chơi, Tháp Đen sẽ thông báo tên của hắn lên toàn thế giới. Ngoài ra, người chơi đầu tiên hoàn thành trò chơi công tháp, Tháp Đen cũng sẽ thông báo tên của người đó.
Đường Mạch ghi lại toàn bộ tên khu vực mình đã từng nghe qua lên giấy.
Trên tờ giấy trắng, hàng chữ Hán màu đen chia thành hai hàng. Một hàng là khu vực có một quốc gia, hàng còn lại là khu vực có nhiều quốc gia. Cái trước có khu vực Trung Quốc, cái sau có khu vực Châu Âu và khu vực Đông Á.
Ngón tay Đường Mạch nhẹ nhàng gõ lên hàng chữ: khu vực Trung Quốc, khu vực Đông Á.
“Trung Quốc theo bản đồ thuộc về Đông Á, nhưng Tháp Đen lại chia Trung Quốc tách ra khỏi Đông Á. Nó lấy cái gì làm tiêu chuẩn để phân chia khu vực...” Dưới ánh đèn bàn vàng mở ảo, ánh mắt Đường Mạch bình tĩnh nhìn tên các khu vực, cậu trầm tư chốc lát, lại bắt đầu viết những quy tắc khác.
Quy tắc từ 6 giờ tới 18 giờ là thời gian trò chơi là dựa theo thời gian ở từng địa phương. Giống như Trung Quốc lấy thời gian Bắc Kinh là thời gian chuẩn, cho nên người chơi ở khu vực Trung Quốc chỉ có thể kích hoạt phó bản trong thời gian này. Ngoại trừ phó bản phúc lợi Đêm Giáng sinh, nó càng giống như phó bản được thêm vào.
Đường Mạch đột nhiên cả kinh: “Chẳng lẽ bây giờ nước Mỹ vẫn chưa trải qua phó bản Giáng sinh?
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, kim phút vừa chạy qua số 12, đang dừng lại ở số 1. Kim giây chuyển động từng nhịp tích tắc. Bắc Kinh hiện tại là 12 giờ 5 phút ngày 25 tháng 12, nhưng đối với nước Mỹ ở bên kia trái đất, bây giờ chỉ mới là 11 giờ 5 phút ngày 24 tháng 12.
6 giờ tối, khu vực Trung Quốc chính thức tiến vào phó bản Giáng sinh. Vậy lúc đó khu vực nước Mỹ đã trải qua phó bản Giáng sinh chưa? Hay là sau bảy giờ, bọn họ mới tiến vào phó bản?
Đường Mạch dùng bút đen khoanh tròn lại khu vực Trung Quốc và khu vực nước Mỹ.
Bên trong gian phòng an tĩnh, Đường Mạch cúi đầu, lẳng lặng viết viết vẽ vẽ trên giấy, thỉnh thoảng dừng bút suy nghĩ. Năm tiếng sau, sắc trời dần dần sáng, phía chân trời hiện lên vầng sáng trắng xanh mờ ảo. Đường Mạch thu dọn đồ đạc, đeo balo đứng dậy rời đi. Trước khi đi, cậu đem tất cả giấy vò thành một cục, ném vào trong thùng rác, cầm bật lửa đốt thành tro bụi.
Sau khi chắc chắn toàn bộ giấy đã thành tro. Đường Mạch đeo balo rời đi, nhanh chóng lẻn vào trung tâm thương mại của tổ chức Attack khi trời còn chưa sáng hẳn.
Cậu đi tới hầm đậu xe, không thấy một bóng người. Trước đó, Đường Mạch đã đi tới phòng làm việc của Lạc Phong Thành một chuyến, cũng không có ai. Cậu suy tư một chút, đi xuống phòng y tế dưới tầng hai. Đúng như dự đoán, căn phòng này sáng đèn, bên trong truyền tới tiếng nói chuyện yếu ớt.
Đường Mạch đẩy cửa ra, người trong phòng lập tức phòng bị nhìn về phía cậu. Sau khi phát hiện người tới là Đường Mạch, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Đường Xảo và Lizzy cầm băng gạc, thuốc sát trùng, giúp Lạc Phong Thành rửa vết thương. Căn phòng này tạm thời có tổng cộng ba cái giường ngủ, hiện tại mỗi giường đều có người nằm, trên ghế còn có năm người ngồi. Nhóc Mập Mạp ngồi ở phía trong cùng thấy Đường Mạch, vội vàng chạy tới hỏi: “Anh Đường, anh không sao chứ?”
Triệu Tử Ngang cẩn thận nhìn Đường Mạch từ trên xuống dưới, thấy trên người cậu không có vết thương, nhóc thở phào nhẹ nhõm: “Anh không bị thương?”
Đường Mạch gật đầu một cái: “Ừ.” Tầm mắt cậu quét qua các thành viên tổ chức Attack trong phòng.
Trong ba người nằm trên giường, có một người đã từng cùng Đường Mạch đánh tổ chức khách lén qua sông. Bọn họ yên tĩnh nằm ở trên giường, trên người quấn một ít băng vải. Lạc Phong Thành ngồi ở trên ghế, Lizzy dùng miến bông gòn thấm thuốc sát trùng, cố sức gạt đất đá trên miệng vết thương của hắn ra, lại cột băng vải lên.
Sau khi làm cô làm xong, Lạc Phong Thành đứng lên đi tới trước mặt Đường Mạch: “Không sao là tốt. Cậu lấy được phần thưởng?”
“Anh không nhận được?” Chẳng lẽ không phải người nào thành công thông quan phó bản Giáng sinh cũng sẽ nhận được phần thưởng?
Lạc Phong Thành chưa kịp trả lời, nhóc Mập Mạp đã khổ sở nói: “Rất nhiều người trong bọn em không nhận được. Anh Đường, sau khi Tháp Đen tuyên bố nhiệm vụ phụ, bọn em liền nhanh chóng đi tìm nhánh cây Noel. Nhưng ở đây có rất nhiều người, không đủ nhánh cây, tổ chức Attack có mười tám người, chỉ có chín người lấy được nhánh cây. Thầy Lạc có, nhưng em và Jacks không có.”
Nhóc Mập Mạp vẫn còn là một học sinh, không thích kêu Lạc Phong Thành là tiến sĩ, một mực bắt chước theo Trần San San, gọi hắn là thầy.
Đường Mạch lập tức nhớ tới một vấn đề, cậu nhìn về phía Lạc Phong Thành: “Trong phòng này có hơn chín người bị thương.”
Trên người Lizzy và Đường Xảo cũng có ít nhiều vết thương. Buổi chiều trước khi Đường Mạch rời đi, hai người không hề bị thương.
Lạc Phong Thành: “Chúng ta vừa đi vừa nói.”
Đường Mạch khẽ gật đầu.
“Attack có chín người lấy được nhánh cây, tôi trùng hợp lấy được một cái, nhóm Đường Xảo, Triệu Tử Ngang đều không có. Sau khi lấy được nhánh cây, tôi lập tức bị đưa vào phó bản, boss của phó bản là một con lật đật. Nội dung phó bản cũng không khó, chẳng qua là có một ít bẫy, những thứ này không quan trọng, tạm thời tôi sẽ không nói chi tiết với cậu. Ngoại trừ tôi và cậu hoàn thành nhiệm vụ phụ tiến vào phó bản, còn mấy người Đường Xảo thì không thể thuận lợi tiến vào trò chơi, sau 30 phút, trực tiếp bị cưỡng chế kéo vào phó bản.”
Từ phản ứng của Đường Mạch vừa rồi, Lạc Phong Thành rất dễ dàng đoán được cậu cũng lấy được nhánh cây Noel.
Đường Mạch: “Hóa ra là vậy.”
“Ừ. Tôi đã hỏi các thành viên trong tổ chức Attack khi đang xử lý vết thương. Phó bản chúng ta có khó có dễ, nhưng tương đối giống nhau. Có thể cùng loại phó bản. Toàn bộ người chơi Trung Quốc đều bị truyền tống vào phó bản Giáng sinh, chỉ cần một nhánh cây Noel là có thể tiến vào phó bản, sau khi trò chơi kết thúc nhận được phần thưởng của ông già Noel, cũng chính là ngôi sao tăng cường thể chất kia. Nếu không có nhánh cây Noel, người chơi chỉ tham gia trò chơi, không nhận được bất kỳ phần thưởng gì.”
Đường Mạch không nghĩ tới phó bản này lại bắt buộc mọi người tham gia, cho dù có hoàn thành trò chơi, cũng có thể không nhận được phần thưởng. Nhưng cậu lại quan tâm vấn đề khác: “Anh vừa nói phó bản có khó có dễ?”
Hai người đi tới phòng làm việc của Lạc Phong Thành, Lạc Phong Thành lấy ra một quyển sổ cũ đã ố vàng trong ngăn kéo, mở ra trang mới nhất. Đường Mạch thấy trên giấy viết rất nhiều chữ, nét chữ lộn xộn, giống như vội vàng viết ra.
Lạc Phong Thành đưa quyển sổ cho Đường Mạch: “Đây là nội dung đại khái từng phó bản của mỗi người khi nãy tôi vừa hỏi được.”
Đường Mạch cúi đầu nhìn.
“Triệu Tử Ngang và Jacks trùng hợp vào cùng một phó bản. Phó bản của bọn họ là khó nhất trong tất cả phó bản mà tôi biết. Jacks nói phó bản của bọn họ có tổng cộng năm người, trừ hắn và nhóc Mập Mạp, còn có một người có dị năng vô cùng mạnh. Ngoài bọn họ, Đường Xảo cũng tiến một phó bản tương đối khó. Nhưng nếu so với phó bản của Jacks và nhóc Mập Mạp thì đơn giản hơn nhiều.”
Đường Mạch xem một lượt mười hai phó bản, sau đó đóng quyển sổ lại, ngẩng đầu nói: “Cũng đơn giản hơn nhiều so với phó bản của tôi.”
Lạc Phong Thành gật nói: “Quả nhiên phó bản này điều chỉnh độ khó dựa theo thực lực của người chơi.” Dừng một chút, hắn hỏi: “Phó bản của cậu khó đến mức nào?”
“Tổng cộng có tám người chơi, một người chết trong phó bản, ba người bị buộc tiến trò chơi công tháp khác. Chỉ có bốn người, tính luôn cả tôi, thuận lợi đi ra.” Thấy ánh mắt Lạc Phong Thành như có điều suy nghĩ, Đường Mạch chủ động nói: “Dựa theo phỏng đoán này, phần thưởng phó bản Giáng sinh phó là giống nhau, trò chơi thất bại người chơi sẽ bị cưỡng chế tiến vào trò chơi công tháp, mà độ khó của trò chơi có liên quan tới trình độ người chơi. Cho nên phó bản khó không phải chỉ vì có tôi tham gia vào, mà là trong đó còn có một người chơi khác, trình độ của anh ta rất cao.”
Lạc Phong Thành hứng thú: “Bởi vì có cậu và anh ta cho nên phó bản của các cậu mới có thể đào thải bốn người?”
Đường Mạch không định tiết lộ chuyện của Phó Văn Đoạt. Quan hệ của cậu và Phó Văn Đoạt rất vi diệu, hai người không quen biết, nhưng đều có được trứng Gà Tây, cũng coi như là bị buộc vào chung một thuyền, là đồng đội tạm thời. Mức độ cừu hận của Phó Văn Đoạt ở Trung Quốc rất cao, nếu hắn nói hắn bị ghét thứ hai, thì không ai dám đứng nhất. Cho nên không cần phải đem chuyện này nói cho cho Lạc Phong Thành.
Đường Mạch đang chuẩn bị tìm một cái lý do lấp liếm cho qua, đột nhiên, sắc mặt cậu cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Phong Thành: “... Đợi một chút, Trần San San đâu?”
Trong quyển sổ kia tổng cộng có mười hai cá phó bản, mười ba thành viên. Trong đó không có Trần San San.
Sắc mặt Lạc Phong Thành từ từ trầm xuống, hắn không nói gì.
Một giọng nói khổ sở từ phía cửa truyền tới: “Anh Đường Mạch, San San không đi ra! Tất cả người chơi thông quan đều ra ngoài, anh nói xem, có phải bạn ấy... Xảy ra chuyện rồi không?”
Trong lòng Đường Mạch lộp bộp một tiếng. Không nói gì, cậu liếc nhìn cặp mắt đỏ bừng của nhóc Mập Mạp, lại quay đầu nhìn về phía Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành gật đầu một cái: “Trước mắt Attack tổng cộng có năm thành viên chưa ra khỏi phó bản Giáng sinh. Trong đó, bao gồm Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ.”