Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
.............................
Trong thế giới màu trắng, âm thanh nhắc nhở của Tháp Đen vang lên, Triệu Văn Bân và ông lão tóc bạc mờ mịt nhìn về phía Pinocchio, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Gương mặt gỗ vừa buồn cười vừa đáng yêu Pinocchio vẫn giữ nguyên nét kinh ngạc và sửng sốt. Nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt căn bản không cho nó thời gian phản ứng.
Âm thanh nhắc nhở của Tháp Đen vừa vang lên, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đạp chân một cái, giống như tia chớp, vèo một cái vọt tới trước mặt Pinocchio.
Đường Mạch 'lạch cạch' mở ra Cây Dù Nhỏ màu hồng, cậu vung dù, nhưng không công kích Pinocchio, chỉ chặn ngang dù nhỏ sau lưng Pinocchio, ngăn chặn đường đi của nó. Cùng lúc đó, Phó Văn Đoạt tay phải nắm thành quyền, ngón tay hơi cong lên, trong khoảng cách ngắn trực tiếp đấm vào mặt Pinocchio. Sức mạnh bộc phát trong nháy mắt khiến Pinocchio theo bản năng lùi về phía sau chạy trốn, nhưng nó bị Cây Dù Nhỏ của Đường Mạch cản lại không thể chạy được, chỉ có thể gắng gượng tiếp nhận một quyền này.
Pinocchio lập tức phẫn nộ, nó vỗ tay một cái, biến mất trước mặt Đường Mạch. Một khắc sau, nó xuất hiện ở sau lưng Đường Mạch, giơ cánh tay gỗ đánh về phía ót của cậu.
Cánh tay nó thoạt nhìn vừa nhỏ vừa gầy, nhưng lực đạo xé gió mà tới. Đường Mạch không dám khinh thường, chuyển tay đem Cây Dù Nhỏ che trước mặt mình, cậu bị đánh bay ra ngoài. Bên kia, âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Đường Mạch ổn định cơ thể, định thần nhìn lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ thấy một vũ khí kim loại đen nhánh sắc bén đột nhiên xuất hiện ở vị trí Đường Mạch vừa bị đánh bay, chặn lại cánh tay đang công kích lần thứ hai của Pinocchio. Cả hai đụng nhau, tia lửa kim loại bắn ra tung tóe. Pinocchio thụt lùi về phía sau nửa bước, Phó Văn Đoạt lại vững vàng đứng tại chỗ.
Đánh lén thất bại, sắc mặt Pinocchio biến đổi. Nó vỗ tay ba cái, thân thể biến mất trong thế giới màu trắng. Nhưng trong nháy mắt, nó lại xuất hiện bên trái Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt trực tiếp lấy tay trái chặn đòn tấn công, lần nữa xoay người đâm tới.
Đường Mạch rất nhanh phản ứng lại, không tiếp tục nhìn cánh tay Phó Văn Đoạt nữa, cậu vung Cây Dù Nhỏ gia nhập chiến đấu.
Bịch bịch bịch!
Pinocchio không ngừng dịch chuyển, tấn công Đường Mạch và Phó Văn Đoạt từ các góc độ khác nhau. Nhưng bản thân hai người khỏe mạnh. Đường Mạch liên tục dùng Cây Dù Nhỏ ngăn đòn công kích của Pinocchio, đồng thời Phó Văn Đoạt xuất hiện đằng sau dù, tấn công Pinocchio.
Tốc độ cả ba cực nhanh, trong thế giới màu trắng trong thế giới tạo thành bóng mờ, không thấy được bọn họ, chỉ có những âm thanh cứng rắn va chạm không ngừng vang lên.
Triệu Văn Bân và ông lão tóc bạc đứng trong ô hoảng sợ lùi về sau trốn, rất sợ trận chiến bất ngờ này lan đến mình. Nhưng bọn họ chỉ có thể hoạt động trong phạm vi bốn ô vuông, né tránh cuộc chiến này.
“Tốc độ của nó chậm lại!” Đường Mạch lớn tiếng nói, thu dù lại, dùng mũi dù đâm thủng chiếc mũ vàng của Pinocchio.
Phó Văn Đoạt xuất hiện sau lưng Pinocchio: “Cùng nhau!”
“Được.”
Đường Mạch mở Cây Dù Nhỏ, nhìn Pinocchio. Phó Văn Đoạt đâm bên trái Pinocchio một phát nữa, Pinocchio lập tức dịch chuyển né tránh công kích. Đường Mạch mở to hai mắt, ngừng thở, cẩn thận nhìn chằm chằm chỗ Pinocchio biến mất. Đồng tử của cậu mở to đến cực điểm, trong võng mạc dần dần xuất hiện một cái bóng mơ hồ.
Giống như có người ấn nút tạm ngừng, từng động tác công kích của Phó Văn Đoạt như một cuộn phim, từng cảnh một lóe lên trước mắt Đường Mạch. Mà cái bóng hắn đang tấn công chạy trốn cực nhanh, khi vũ khí sắc bén màu đen sắp đâm thủng đầu Pinocchio, Pinocchio lui về sau một bước, sau đó xoay người, chạy về phía sau lưng Phó Văn Đoạt, giơ cánh tay lên muốn đánh lén ngược lại.
“Thấy ngươi rồi.”
Đúng lúc này, Đường Mạch vung dù. Cây Dù Nhỏ màu hồng đột nhiên ngăn ở mình trước mặt, Pinocchio lập tức thay đổi phương hướng, lao về Đường Mạch. Tốc độ quơ dù của Đường Mạch không nhanh bằng tốc độ của Pinocchio, không thể rút dù về kịp để bảo vệ mình. Ngay lúc nó sắp đánh vào mặt Đường Mạch, một cái vũ khí sắc bén đen nhánh chắn giữa Pinocchio và Đường Mạch. Ngoài ra, một cây diêm to lớn đột ngột xuất hiện, đầu diêm màu đỏ thẳng tắp thẳng đánh lên mặt Pinocchio.
Pinocchio kêu đau một tiếng, bị đầu que diêm đánh bay, rơi trên mặt đất. Nó chưa kịp dịch chuyển lần nữa thì đã bị Phó Văn Đoạt và Đường Mạch một người một cánh tay, bắt lấy nó.
Pinocchio bị hai người chơi đè xuống đất, không cách nào nhúc nhích. Nó giận dữ: “Các ngươi muốn làm gì! Các ngươi là muốn làm trái với quy tắc trò chơi sao, Pinocchio ta ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất cũng là nhân vật có mặt mũi, lần này các ngươi đừng nghĩ có thể ra khỏi trò chơi này!”
Sức lực Pinocchio rất lớn, hơn nữa còn có thể dịch chuyển tức thời. Nhưng ngay sau khi Tháp Đen tuyên bố “Tước quyền công dân Pinocchio ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất”, tốc độ dịch chuyển của nó trở nên chận hơn nhiều. Sự thay đổi này đám người Triệu Văn Bân không thể nhận ra được, bọn họ vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng của Pinocchio, nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lại dần dần có thể thấy được nó.
Trừ những thứ này ra, sức lực Pinocchio cũng yếu đi rất nhiều. Thời gian trôi qua, tốc độ của nó càng chậm, khí lực cũng càng nhỏ, cho nên Đường Mạch và Phó Văn Đoạt mới có thể bắt được nó.
“Vụt.”
Phó Văn Đoạt vẫy vẫy tay phải, vũ khí sắc bén đen nhánh hình mũi khoan biến mất, khôi phục thành cánh tay bình thường. Đường Mạch nhìn tay hắn một cái, thanh âm trầm thấp Phó Văn Đoạt vang lên: “Dị năng.”
Đây là chủ động giải thích.
Đường Mạch đem Que Diêm Bự thu hồi vào hình xăm, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cũng là dị năng.”
Hai người đều tiết lộ dị năng dị năng của mình, như vậy cũng coi như huề nhau. Hình xăm que diêm chẳng qua chỉ là dị năng Đường Mạch thu thập được, cũng không phải là dị năng chân chính của cậu, nhưng Đường Mạch cũng không biết dị năng của Phó Văn Đoạt rốt cuộc là như thế nào, hiển nhiên dị năng Phó Văn Đoạt cũng không thể nào chỉ là cánh tay biến thành vũ khí như thế này. Hai người đều không nói rõ, coi như huề nhau.
Pinocchio còn đang rống giận, nhưng sức giãy giãy giụa của nó càng ngày càng nhỏ.
“Các ngươi muốn đối đầu với Vương Quốc Dưới Lòng Đất, đối đầu với trò chơi của Tháp Đen đúng không! Các ngươi điên rồi!”
Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Pinocchio tiên sinh, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi đã bị tước quyền công dân ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất. Hơn nữa, hiện tại trò chơi của chúng ta không còn là 'Thẻ bài trung thực của Pinocchio' mà là 'Trò chơi Thẻ bài trung thực của ông già Noel'. Cái trò chơi này không liên quan đến ngươi, bọn ta giam ngươi... Sẽ ảnh hưởng đến trò chơi sao?”
Pinocchio bị những lời này chặn họng không thể nói lại, chỉ có thể tiếp tục chửi người.” Các ngươi chính là con chó thối bẩn thỉu nhất của Vương Quốc Dưới Lòng Đất! Cho dù có chặt đứt hai chân làm người lùn trong đoàn xiếc thú Quái Kỳ, cũng sẽ bị khán giả chê vì vừa xấu lại vừa thối...”
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không phản ứng gì nhiều đối với lời chửi rủa của Pinocchio. Phó Văn Đoạt lấy ra một sợi dây màu bạc cực mảnh. Nói là sợi giây, nó càng giống như sợi chỉ bạc thật dài. Hắn dùng sợi dây trói Pinocchio lại. Kỳ lạ là, Pinocchio làm thế nào cũng không thoát ra được, càng giãy giụa sẽ càng bị bó lại càng chặc.
Đây là đạo cụ.
Đường Mạch nhủ thầm.
Xử lý xong Pinocchio, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đứng ở khu trống, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Hiện tại trên mi tâm của bọn họ vẫn còn tia sáng màu trắng. Đây là nhắc nhở yêu cầu người chơi tiến hành quyết đấu.
Vừa rồi Đường Mạch ra là Bài Nô Lệ, sau khi hai lá bài PK, thẻ bài của Phó Văn Đoạt bị áp chế vỡ tan tành.
Phó Văn Đoạt ra Bài Quốc Vương.
Hai lá bài không giống nhau, Bài Quốc Vương biến mất đồng thời kích hoạt trận quyết đấu, hai người chơi đại diện tiến hành quyết đấu.
Bây giờ Pinocchio đã bị chế ngự, trò chơi cũng đổi thành “Trò chơi Thẻ bài trung thực của Ông già Noel”, nhưng ánh sáng giữa mi tâm của hai người vẫn chưa biến mất. Đường Mạch hơi cau mày, cậu trầm tư chốc lát, đưa tay thò vào túi, chạm vào trứng Gà Tây màu trắng.
Ngay lúc cậu định lấy trứng Gà Tây ra, chỉ nghe một tiếng 'rắc rắc'.
Ánh sáng trên mi tâm của hai người đột nhiên vỡ tan, một âm thanh vui sướng vang vọng từ địa phương xa xôi.
“Ha ha ha ha, Merry Christmas!”
Tuần lộc gầm thét chạy nhanh về phía trước, trên xe trượt tuyết, tiếng chuông phát ra từng tiếng 'đinh đinh đang đang'. Mọi người quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, nhìn thấy một ông già Noel mặc bộ đồ màu đỏ cười lớn từ đằng xa đi tới. Bốn con tuần lộc uy vũ, từng vó từng vó đạp mặt đất khiến mặt đất chấn động.
Sau khi ông già Noel đến gần, lão giống như tự mang theo nhạc nền [ Merry Christmas ], âm thanh bài hát vang lên xung quanh lão. Lão cười vui vẻ, nắm chặc dây cương, đem xe trượt tuyết tuần lộc dừng trước mặt bốn người chơi và Pinocchio. Thân thể ông già Noel cao lớn tựa như một ngọn núi, tạo thành một cái bóng, đè trên đầu mỗi người. Dù lão đang cười, áp lực khủng bố cũng ép cả người Đường Mạch căng chặt.
Đây là Boss của phó bản hoàn toàn không cùng cấp bậc với Pinocchio.
Đường Mạch nắm chặt Cây Dù Nhỏ, đề phòng nhìn ông già Noel.
Ánh mắt Ông già Noel sắc bén liếc qua bốn người chơi, cuối cùng dừng trên người Pinocchio. Pinocchio đáng thương bị trói toàn thân, ngã dưới đất. Thấy ông già Noel, nó hoảng sợ, cả người run rẩy, cho bị trói cũng cố gắng thoát ra, từng chút một ngọ nguậy cơ thể.
“Ngươi là tên Pinocchio âm hiểm, xảo quyệt!” Ông già Noel rống giận một tiếng, sóng âm đánh thẳng lên người Pinocchio, khiến nó kêu 'ai u' thảm thiết. Ông già Noel ngồi ở trên xe trượt tuyết, nói: “Ngươi dám trộm ngôi sao vàng của ta, tự mình mở phó bản. Những đứa trẻ đáng thương của ta, bọn chúng đều là những đứa trẻ ngoan trung thực tốt bụng, kết quả lại bị ngươi lừa gạt. Cho dù bọn chúng thật sự có người thắng lợi, trò chơi vừa kết thúc, thì ngươi cũng sẽ đem bọn chúng ăn sạch!”
Nghe những lời này, sắc mặt Triệu Văn Bân trắng bệt.
Đường Mạch cũng không nghĩ tới kết cục này. Cậu vốn tưởng rằng sau khi trò chơi kết thúc, Pinocchio chỉ có thể ăn khách lén qua sông, không nghĩ tới nó cũng ăn những người chơi khác.
Ông già Noel mở túi quà ra, chỉa miệng túi ngay Pinocchio. Pinocchio kêu thảm một tiếng, bị hút vào trong cái túi màu đỏ.
Ông già Noel dùng sợi giây cột miệng túi, lão dùng sức vỗ vỗ cái túi căng phồng, quay đầu lại nhìn bốn người chơi. Lão khẽ mỉm cười, lộ ra nụ cười hiền lành: “Để cho ta xem một chút, nga, khá tốt, các bạn nhỏ, ta tới coi như kịp thời, các ngươi còn có thể kết thúc trò chơi thẻ bài trung thực trong hòa bình. Lễ giáng sinh đến, đây là quà giáng sinh ta chuẩn bị cho các ngươi, thật may còn có thể đưa cho các ngươi.”
Đường Mạch nhìn ông già Noel nở nụ cười, suy tư chốc lát, hỏi: “Ông già Noel, cho ta hỏi, vụ ngươi đánh cược với Pinocchio rốt cuộc là như thế nào?”
Vừa nhắc tới hai chữ đánh cược, trên gương mặt của ông lão lộ vẻ tức giận: “Tên Pinocchio chết tiệt này, nó là một tên tiểu nhân xấu xa âm hiểm nhất. Đêm trước Lễ giáng sinh nó hẹn ta uống rượu, nó nghe nói ta muốn tặng quà cho những đứa trẻ ngoan ở đêm Giáng sinh, liền lừa ta đánh cược với nó, kết quả thừa dịp ta uống say, trộm đi ngôi sao và mà ta quý nhất.”
“Pinocchio nói dối mũi sẽ dài ra.” Phó Văn Đoạt nói.
Ông già Noel gật đầu: “Không sai, mũi của nó đúng là sẽ dài ra, nhưng lúc ta và nó đánh cược, mũi của nó chưa từng dài, chứng tỏ nó nói thật.. Qùa phải phát quá nhiều, ta quả thật cần Pinocchio thay thế ta, giúp ta và chơi trò chơi với các bạn nhỏ. Nhưng ta không nghĩ rằng một trò chơi thẻ bài trung thực hòa bình sẽ khiến cho các bạn nhỏ không thành thực, nên cùng nó đánh cược. Nhưng mà ngàn vạn lần không nghĩ tới, nó lại trộm mất ngôi sao vàng, đem làm phần thưởng trò chơi!”
Đường Mạch lập tức thông suốt: “Ngôi sao vàng không phải phần thưởng của đội thắng?”
“Đương nhiên không phải. Ngôi sao vàng này ngay cả ta cũng chỉ có mười cái, làm sao có thể đưa cho toàn đứa trẻ ngoan trên thế giới.” Ông già Noel phất tay phải một cái, ngôi sao màu vàng trôi lơ lửng giữa không trung bay về phía lão, chui vào trong tay áo, biến mất. “Mỗi đứa trẻ chỉ cần là tham dự trò chơi, ta đều sẽ cho một nhánh cây thông Noel, ngươi nhìn, chính là nhánh cây này. Đây chính là quà giáng sinh ta tặng cho những đứa trẻ.”
Đường Mạch nhìn nhánh cây trong tay ông già Noel, từ trong balo lấy ra nhánh cây của mình. Giống như cậu, mọi người đều đưa lấy nhánh cây thông của mình khi tiến vào phó bản ra ngoài.
Nhìn cành cây không có gì đặc biệt này, Đường Mạch đột nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười.
Hóa ra ngay từ khi bắt đầu bọn họ đã lấy nhận được phần thưởng của chính mình.
Ông già Noel: “Ha ha ha ha, không cần để ý đến Pinocchio đáng ghét kia. Nó đã không còn là công dân ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất nữa, ta sẽ lập tức đem nó đi lưu đày tới Thế Giới Quái Vật, ta tin bọn quái vật nhất định sẽ thích nó. Các bạn nhỏ, chúng ta tiếp tục trò chơi đi. Sau khi trò chơi kết thúc, các ngươi sẽ nhận được phần thưởng của ông già Noel.”
[Dinh Doong! Phó bản Giáng sinh vui vẻ: Trò chơi Thẻ bài trung thực của Ông già Noel chính thức bắt đầu.]
[Quy tắc trò chơi:
1. Mỗi đội có bốn lá bài.
...
4. Khi ra bài, lá bài sẽ hiện mặt sau, cả hai đội không thể thấy nội dung bài của nhau.
...
6. Đội không còn thẻ bài coi như thua. ]
[Phần thưởng của Ông già Noel lúc nào cũng rất keo kiệt, một nhánh cây, cũng chỉ có hắn nghĩ ra được. Bất quá đừng nản chí, đây có lẽ là nhánh cây không bình thường, dù sao nó cũng là nhánh cây của ông già Noel.]
“Trò chơi thẻ bài trung thực của Ông già Noel” khác với “Trò chơi thẻ bài trung thực của Pinocchio”, chỉ có sáu quy tắc. Nó không có quy tắc “Thẻ bài không giống nhau sẽ kích hoạt trận quyết đấu”, lược bỏ “Pinocchio không biết nội dung lá bài của hai đội” và “Đặc quyền của bài Vương Hậu“. Không có quyết đấu, dĩ nhiên là không còn chuyện bên này chiếm ưu thế hơn bên kia, cho nên cũng không cần đặc quyền của bài Vương Hậu.
Đây chính sau khi lấy được phần thưởng, người chơi tùy ý chơi một trò chơi tượng trưng.
Ông già Noel ngồi ở trên xe trượt tuyết cười nói: “Tới đi, các đứa trẻ của ta. Cùng ông già Noel chơi với nhau một trò chơi thẻ bài trung thực ấm áp, để chúng ta trải qua một lễ giáng sinh tuyệt vời. Merry Christmas!”
Trò chơi lần nữa bắt đầu, Đường Mạch trở về ô, bức tường màu trắng dần dần hạ xuống. Trước khi bức tường hạ xuống hoàn toàn, Đường Mạch ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông áo đen đứng đối diện mình. Phó Văn Đoạt hướng cậu khẽ mỉm cười, khóe môi Đường Mạch cũng hơi cong lên.
Bức tường hạ xuống hoàn toàn, Đường Mạch thở phào nhẹ nhõm.
... Mặc dù không có được Đồng tiền vàng của Quốc Vương, nhưng kết quả như vậy, có lẽ là tốt nhất.
Lúc nghe Tháp Đen tuyên bố quy tắc trò chơi, Đường Mạch liền chú ý tới, Pinocchio cũng bị Tháp Đen viết vào trong quy tắc trò chơi. Đây là trò chơi duy nhất trong tất cả trò chơi cậu từng tham gia, Boss của phó bản bị viết vào quy tắc trò chơi.
Từ lần đầu tiên tham gia trò chơi “Rốt cuộc là ai trộm sách của ta”, cho tới trò chơi thẻ bài trung thực, hiện tại Đường Mạch tổng cộng tham dự tám trò chơi, không có trò chơi nào Boss của phó bản có liên quan tới quy tắc trò chơi. Chỉ có Pinocchio.
Đường Mạch cũng không vì điều này mà hoài nghi Pinocchio.
Lúc cậu thật sự nảy ra ý tưởng “Trước tiên loại bỏ Pinocchio”, là trước khi ra bài ở ván thứ hai. Ván đầu tiên, bài Đại Thần của Đường Mạch bị bài Quốc Vương của Phó Văn Đoạt nghiền nát, trước khi tường trắng hạ, cậu vì cố gắng giành ưu thế ván tiếp theo, nên nói với Phó Văn Đoạt rằng mình sẽ ra bài Vương Hậu. Vì vậy, thời điểm ra bài, Pinocchio tò mò hỏi cậu có thật sự ra Bài Vương Hậu hay không. Nhưng khi Đường Mạch định nói cho nó biết, biểu hiện của nó lại hết sức kháng cự, tựa như sợ hãi cái gì.
Bây giờ nghĩ lại, nó hẳn là sợ sau khi Đường Mạch nói ra, Tháp Đen sẽ nhận định rằng nó biết được nội dung ra bài. Dù Pinocchio không thừa nhận, nhưng Đường Mạch nói cho nó biết, Tháp Đen thật sự có khả năng sẽ nhận định như vậy, Pinocchio sợ tất cả khả năng bị Tháp Đen phán định là vi phạm quy tắc.
Sau khi thấy một màn này, Đường Mạch có ý tưởng to gan.
Pinocchio bị viết vào trong quy tắc trò chơi của Tháp Đen, vậy nếu Pinocchio vi phạm quy tắc... Tháp Đen sẽ quyết định như thế nào?
Thực tế, trận trò chơi này có bốn kết cục: Đường Mạch thắng, Phó Văn Đoạt thắng, hai phe hòa kết thúc trò chơi, hoặc sau khi trò chơi kết thúc, Pinocchio ăn người chơi.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tiếp xúc không nhiều, nhưng cậu biết, người đàn ông này suy nghĩ kín đáo. Cậu có thể nghĩ đến ý nghĩa đằng sau câu 'Trò chơi phúc lợi Đêm Giáng sinh sao có thể có người chết', có khả năng là 'Chỉ cần trò chơi kết thúc liền có thể tùy tiện giết người', thì Phó Văn Đoạt cũng có thể nghĩ đến.
Đường Mạch là người chơi chính thức, phần lớn đám quái vật trong phó bản không có hứng thú đối với cậu. Nhưng Phó Văn Đoạt lại khác. Hắn là khách lén qua sông.
Pinocchio đã biểu hiện mình thèm nhỏ dãi khách lén qua sông từ sớm, vậy nếu như Phó Văn Đoạt thật sự thắng trò chơi, sau khi trò chơi kết thúc... Pinocchio sẽ tuân thủ theo cam kết, thả hắn ra ngoài. Hay trước khi thả ra ngoài, thì ăn một miếng, sau đó đem thi thể của hắn ra ngoài?
Không ai biết.
Đồng Tiền Vàng Quốc Vương là sự cám dỗ quá lớn, Phó Văn Đoạt sẽ không dễ dàng buông tha. Đường Mạch trước tiên dùng đặc quyền của Bài Vương Hậu để xác định thái độ của Phó Văn Đoạt, đảm bảo rằng Phó Văn Đoạt cũng không khăng khăng làm theo ý mình, nhất định phải lấy được Đồng Tiền Vàng Quốc Vương. Cho nên sau đó cậu liền bắt đầu một cuộc hợp tác, mặt ngoài là đánh cược, thật ra là giết chết Pinocchio.
“Muốn nó tin tưởng, thật sự rất khó...” Đường Mạch không nhịn được cảm khái một câu.
Sau khi ông già Noel xuất hiện, Triệu Văn Bân liền thả lỏng hơn nhiều, ít nhất mạng hắn đã được an toàn. Lúc này nghe được lời Đường Mạch, hắn suy nghĩ một hồi, nói: “Nói thật, khi nãy các cậu xông ra đánh Pinocchio dọa chết tôi, cái đó... Sau này nếu như có thể, dù sao chúng ta cũng là đồng đội, cậu có kế hoạch gì có thể nói trước cho tôi một tiếng không?”
Đường Mạch: “Chúng ta nói chuyện, mỗi một câu đều sẽ bị Pinocchio nghe thấy.”
Triệu Văn Bân suy nghĩ một chút: “Đúng rồi. Pinocchio vẫn luôn nằm ở trên tường nghe trộm chúng ta nói chuyện.” Hắn lại nghĩ đến, “Bất quá trò chơi này kết thúc, chúng ta cũng sẽ không còn là đồng đội nữa...”
Đường Mạch không trả lời hắn.
Trong trường hợp này, khó khăn nhất chính là để cho Pinocchio buông lỏng cảnh giác, làm ra hành động vi phạm quy tắc trò chơi. Vì thế, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt diễn một tuồng kịch, từng bước một đem Pinocchio vào trong bẫy vừa đơn giản nhưng cực kỳ hiệu quả này.
Bắt đầu hợp tác là cuộc đánh cược trẻ con kia, ngay thời khắc đó Đường Mạch đã không ngừng nhắc nhở Phó Văn Đoạt...
Pinocchio không thể biết nội dung thẻ bài.
Cậu vẫn luôn nhắc đi nhắc lại những lời này. Qủa nhiên, không làm cậu thất vọng, Phó Văn Đoạt hiểu ý cậu, mở miệng đồng ý đánh cược. Thật ra không phải hắn đồng ý đánh cược, mà là đồng ý hợp tác.
Có Pinocchio ở đó, lo lắng nó phát hiện chỗ khác thường, Đường Mạch không dám dùng bất kỳ phương thức nào để âm thầm trao đổi với Phó Văn Đoạt, xác định hai người phải đứng trong ô nào. Trận cá cược là cơ sở cho phần diễn tiếp theo, Đường Mạch phải thắng cược mới có thể tiếp tục gài bẫy Pinocchio.
Đường Mạch lập tức nghĩ đến việc sử dụng trứng Gà Tây để nói chuyện với Phó Văn Đoạt.
Có hai cách sử dụng Trứng Gà Tây. Một là nói chuyện thông thường, người chơi gõ lên trứng Gà Tây ba cái là có thể liên lạc với một người chơi khác, nhưng giọng bọn họ sẽ bị tất cả mọi người xung quanh nghe được. Cách thứ hai chính là mở lưu trữ. Sau khi lưu trữ, âm thanh của hai người sẽ vang trong đầu đối phương, không bị ai nghe được.
Lúc Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đánh cược, Pinocchio đứng bên cạnh hai người, nhìn chằm chằm, Đường Mạch không bất kỳ cơ hội nào mở dụng cụ lưu trữ. Đến khi cậu trở lại chỗ, thừa dịp Pinocchio không chú ý, vẽ một chữ 'S' lên trứng Gà Tây. Đáng tiếc, cậu không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Mới đầu Đường Mạch cho là trứng Gà Tây không thể sử dụng, nhưng rất nhanh, trên trứng Gà Tây phát ra ánh sáng.
Phó Văn Đoạt cũng mở đạo cụ lưu trữ.
Cậu vẫn như cũ không nghe được âm thanh của Phó Văn Đoạt, nhưng đạo cụ lưu trữ đã mở.
Xác suất Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đứng đứng cùng một ô chỉ có ¼. Cậu suy nghĩ một hồi, liền đứng ở giữa hai ô. Cậu tin tưởng, đối phương nhất định có thể đoán được suy nghĩ của cậu, lựa chọn cái có khả năng nhất để thành lập đánh cược.
Đúng như dự đoán, tường trắng dâng lên, hai người đều đứng ở giữa, đánh cược coi như thành công.
Sau khi bức tường màu trắng nâg lên sau, Đường Mạch liền nghe được âm thanh của Phó Văn Đoạt. Bức tường này hạ xuống, cậu không nghe được một chút thanh âm nào, sau khi nâng lên, bọn họ liền có thể tự do trao đổi. Có lẽ quy tắc trò chơi ngăn chặn triệt để bất cứ phương thức trao đổi nào của người chơi, chỉ cần tường hạ xuống, không gì có thể trao đổi được, ngay cả trứng Gà Tây cũng bị cấm.
Có thể trao đổi với Phó Văn Đoạt dưới mí mắt của Pinocchio, vở kịch này diễn thoải mái hơn nhiều. Nhưng cho dù có trứng Gà Tây để liên lạc, độ ăn ý của cậu và đối phương dường như cũng quá cao. Có lúc chỉ cần một ánh mắt, liền có thể hiểu được ý đối phương.
... Bởi vì quá thông minh?
Đường Mạch chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân thoạt nhìn rất tự luyến này. Nhưng dường như cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích được.
[Ding doong! Ba phút sau, xin tất cả người chơi đứng vào ô quyết định ra bài. Bài trong ô sẽ được đưa ra ở ván tiếp theo.]
Âm thanh nhắc nhở của trò chơi vang lên, hai tay Đường Mạch đút trong túi. Cậu vừa sờ trứng Gà Tây trong túi, vừa đi đến trước Bài Vương Hậu.
Lần này không cần cậu dùng vũ lực bắt buộc, Triệu Văn Bân cũng đi vào ô Vương Hậu.
Triệu Văn Bân: “Dù sao tất cả mọi người đều được thưởng giống nhau, chúng ta huề là tốt. Chúng ta chọn Bài Vương Hậu, bọn họ chọn Bài Nô Lệ, Bài Vương Hậu bị khắc chế. Ván kế tiếp, chúng ta đều ra Bài Nô Lệ, như vậy thì có thể và hòa bình kết thúc trò chơi.”
Âm thanh Triệu Văn Bân rất nhẹ, vẫn còn xem Đường Mạch là khách lén qua sông, không dám lớn tiếng với cậu.
Tường trắng chậm rãi dâng lên, Bài Nô Lệ và Bài Vương Hậu trượt đi đến khu vực trống, Bài Vương Hậu vỡ vụn biến mất. Lần này không có kích hoạt trận quyết đấu, chỉ có ông già Noel cười lớn, đưa ra lời chúc mừng: “Ha ha ha ha, chính là như vậy, các bạn nhỏ làm tốt lắm!”
Sau khi cười xong, ông già Noel đột nhiên từ trong lòng ngực móc ra một cái đồng hồ bỏ túi: “Nga, các bạn nhỏ, ta phải chạy tới phó bản tiếp theo. Nghe nói tên Thợ Trát Phấn đáng ghét lừa ta, hắn lại muốn hại những đứa trẻ đáng yêu của ta. Chúng ta nhanh chóng tiến hành ván cuối cùng của trò chơi, kết thúc trò chơi thẻ bài trung thực thú vị này đi.”
Bức tường màu trắng hạ xuống, Đường Mạch và Triệu Văn Bân đứng vào thẻ Bài Nô Lệ cuối cùng.
Năm phút sau, hai lá Bài Nô Lệ cùng nhau biến thành ánh sáng biến mất. Hai đội ngũ đồng thời mất đi lá bài cuối cùng. Trò chơi chính thức kết thúc. Ông già Noel ha ha cười lớn, lão kéo giây cương, bay một vòng quanh thế giới màu trắng.
“Các bạn nhỏ, Merry Christmas! Ha ha ha ha...”
Ông già Noel toàn thân màu đỏ lái xe trượt tuyết tuần lộc, rất nhanh biến mất ở cuối thế giới màu trắng. Lúc này, bốn người Đường Mạch rốt cuộc có thể tự do đi ra khỏi các ô vuông.
Ông lão tóc bạc tựa hồ rất sợ Phó Văn Đoạt, đứng xa xa không dám đến gần. Triệu Văn Bân cũng đứng tại chỗ không dám lộn xộn, chỉ chờ truyền tống ra khỏi phó bản.
Sau khi ông già Noel rời đi, Đường Mạch vẫn luôn nắm chặc Cây Dù Nhỏ trong tay rốt cuộc cũng buông lỏng. Cậu thu Cây Dù Nhỏ bỏ lại trong balo, lúc ngẩng đầu lên, phát hiện Phó Văn Đoạt đang đứng trong ô, mỉm cười nhìn mình.
Đường Mạch hơi nhấc chân lên, nhưng cậu chỉ bước lên một chút, sau đó lại lui về.
Cậu không có đi lên tiếp xúc với Phó Văn Đoạt, hai người như cũ cách rất xa, cứ như vậy nhìn đối phương.
Một lúc sau, Đường Mạch cười nói: “Phó tiên sinh, hợp tác vui vẻ.”
Phó Văn Đoạt nói: “Hợp tác vui vẻ.”
“Tôi hiếm khi trải qua lễ Giáng sinh.” Đường Mạch đeo balo lên lưng, thanh âm bình tĩnh, “Nhưng tôi nghĩ, đây có lẽ là lễ Giáng sinh tệ nhất mà tôi từng có.”
Giọng Phó Văn Đoạt trầm thấp: “Đối với tôi mà nói, đây là lễ Giáng sinh rất thú vị.”
Đường Mạch nghe vậy, bình tĩnh nhìn hắn.
Một lát sau, hai người cùng nhau cười.
Đường Mạch cao giọng nói: “Tôi ở Phổ Đông.”
Phó Văn Đoạt sững sờ, sau đó rất nhanh nói: “Được, có duyên gặp lại.”
Ánh sáng chói mắt lóe lên ở giữa thế giới màu trắng thế giới. Đường Mạch dần dần không còn thấy rõ vẻ mặt của Phó Văn Đoạt, cậu chỉ có thể mơ hồ chỉ nhìn được một thân ảnh màu đen. Giống như lần đầu tiên cậu lúc cậu nhìn thấy người này vậy, bất kể lúc nào, người đàn ông này vĩnh viễn đứng nghiêm chỉnh, hắn đứng đó như một ngọn núi vũng chắc, không thể lay chuyển.
“Từng huấn luyện đặc thù, còn có dáng đứng này...” Trong ánh sáng trắng, Đường Mạch nhắm mắt lại, thấp giọng tự nói: “Rốt cuộc là anh ta là ai?”
Ánh sáng trắng nuốt chửng thân ảnh bốn người chơi, một khắc sau, Đường Mạch lại mở mắt ra, cậu trở lại chỗ cũ.
Hiện tại là đêm Giáng sinh, sắc trời đen như mực. Đường Mạch sau khi rời khỏi phó bản, lập tức xoay người chạy đi, lẻn vào một nhà xưởng không người. Cậu lấy trứng Gà Tây từ trong túi ra. Chỉ thấy trên vỏ trứng Gà Tây, ký tự hình chữ “S” vẫn còn sáng lên. Đường Mạch dùng hai tay che trứng Gà Tây lại, ánh sáng màu trắng dần dần biến mất, đạo cục lưu trữ đóng lại.
“Không được phần thưởng, còn lãng phí một lần lưu trữ.” Đường Mạch cười khổ nói.
Mặc dù bất đắc dĩ phải sử dụng đạo cụ lưu trữ trong trò chơi, nhưng vẫn phải sử dụng. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt quyết định để Pinocchio vi phạm quy tắc trò chơi trước, nhưng không ai biết sau khi Pinocchio bị đào thải sẽ xảy ra chuyện gì. Vì vậy chỉ có thể sử dụng đạo cụ lưu trữ. Nếu Pinocchio không hề buông lỏng cảnh giác, không bị Tháp Đen phán định vi phạm quy tắc, vậy bọn họ liền đọc lưu trữ, quay lại từ đầu, lần nữa quyết định thắng bại. Đây là một đường lui.
Đường Mạch thầm nghĩ: “Lúc mình và anh ta ở cùng phó bản, nếu một trong hai người sử dụng đạo cụ lưu trữ thì sẽ bị nhận định rằng cả hai sử dụng, cùng đọc lưu trữ, cùng mở lưu trữ. Cũng có nghĩa là, nếu như mình và anh ta đối nghịch, mình muốn sử dụng đạo cụ lưu trữ, cho dù anh ta đồng ý, sau khi mình đọc lưu trữ, bên anh ta cũng sẽ mở ra lưu trữ.”
Ngón tay Đường Mạch gõ từng nhịp trên trứng Gà Tây. Mỗi lần gõ hai nhịp, cậu liền dừng lại chờ một lát, sau đó mới gõ tiếp nhịp thứ ba, tránh cho gõ ba lần liên tục sẽ liên lạc với Phó Văn Đoạt.
Suy nghĩ hồi lâu, ngón tay gõ trên trứng Gà Tây của Đường Mạch dừng lại, đối với hạn chế sử dụng của trứng Gà Tây, một mặt, cậu cho ra một cái kết luận: “Hy vọng sẽ không vào cùng một phó bản với anh ta. Ít nhất thì không phải đối thủ.” Nhưng mặt khác: “Thật muốn cùng anh ta đấu thêm một trận, không biết lần sau ai sẽ thắng...”
Lần này Đường Mạch biết được dị năng của Phó Văn Đoạt, còn Phó Văn Đoạt chỉ thấy được một phần dị năng của Đường Mạch. Nhưng việc Đường Mạch có Đồng Tiền Vàng Quốc Vương lại bị Phó Văn Đoạt phát hiện.
Đường Mạch mặt không đổi sắc suy tư chốc lát, thừa nhận: “Mình lỗ rồi.”
Lỗ nặng!
Sau khi ngẫm lại hành động của mình trong trò chơi, Đường Mạch nằm trên giường trong phòng làm việc ở nhà xưởng, lấy nhánh cây thông từ trong balo ra.
Ánh trăng lạnh băng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu rọi lên mặt cậu, Đường Mạch cẩn thận quan sát nhánh cây.
Cành khô, nhỏ và hẹp, trơ trụi không có một cái lá, nhìn giống như cành cây thông bình thường. Nhưng vì nó mà một trong tám người tham gia trò chơi 'Thẻ bài trung thực của Pinocchio' bị giết, ba người tiến vào trò chơi công tháp khác sống chết không rõ.
Ngoài bọn họ, có lẽ còn có nhiều người khác vì nhánh cây này, đang ở trong phó bản trải qua các dạng trò chơi khác nhau.
Đường Mạch cầm nhánh cây nhìn hồi lâu, lại đem nhánh cây bỏ lại trong balo. Lấy tố chất thân thể hiện tại của cậu, một tuần ngủ một lần là đủ, cho nên cậu nhắm mắt dưỡng thần, bắt đầu suy nghĩ đủ chuyện. Từng phút trôi qua, Đường Mạch nhớ tới câu 'Tôi ở Phổ Đông' bản thân đột nhiên nói ở trong phó bản, từ từ mở mắt ra.
“Ngày mai tới tổ chức Attack, nhìn tình trạng đám nhóc Trần San San một chút.”
Tạm thời không trở về Tô Châu.
Toàn bộ Trung Quốc một mảnh yên tĩnh, nhiều người chơi đi ra từ phó bản Giáng sinh, trong lòng vẫn còn sợ hãi ôm lấy nhánh cây thông của mình, đứng lên tìm chỗ trốn.
Mười hai giờ, một ánh sáng chói mắt lóe lên từ trong balo Đường Mạch.
Đường Mạch lập tức mở mắt ra, nhìn về phía balo của mình. Chỉ thấy một nhánh cây thật dài đang phát sáng trong balo của cậu, tia sáng xuyên thấu qua lớp vải, chiếu sáng cả căn phòng. Trong lòng Đường Mạch căng thẳng, cẩn thận mở balo ra, chuẩn bị đối phó.
Thời điểm cậu mở balo ra, trong nháy mắt, một nhánh cây thông bay vụt ra. Đường Mạch phản ứng cực nhanh, đưa tay bắt lấy cành cây. Nhưng lại bắt hụt, nhánh cây hoàn toàn biến thành ánh sáng, bay ra khỏi cửa sổ, bay đến giữa không trung.
Đường Mạch đứng dậy đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Chỉ thấy trên bầu trời tối đen, hàng ngàn ánh sáng trắng từ các ngõ ngách của Trung Quốc cùng nhau bay thật cao lên bầu trời. Các nhánh cây nối tiếp với nhau, từ từ hợp lại thành hình dáng cây thông Noel.
Cây thông Noel màu trắng khổng lồ chiếm diện tích rất rộng, gần như trải dài hơn một nửa bầu trời Trung Quốc. Nó phát ra ánh sáng chói mắt, đem bầu trời ban đêm chiếu sáng như ban ngày. Khi ánh sáng chói lọi đến mức mọi người không thể nhìn thẳng, một tiếng cười vang dội vang lên.
[Ha ha ha ha, các bạn nhỏ đáng yêu của ta, giáng sinh vui vẻ!]
Ầm!
Một bài hát [Merry Christmas] vang lên khắp thành phố, ông già Noel to lớn kéo xe trượt xuất hiện từ phía sau cây thông Noel, bốn con tuần lộc chạy nhanh về phía trước, đâm đầu vào cây thông khổng lồ này.
Cây thông Noel bị đâm thành hàng tỉ hạt ánh sáng rực rỡ, bay xuống mặt đất. Trong đó có một ngôi sao từ trong vô số hạt ánh sáng bay thẳng tắp về trước mặt Đường Mạch. Cậu đưa tay ra, ngôi sao nho nhỏ tỏa sáng bay lơ lửng trong lòng bàn tay Đường Mạch.
Ngôi sao nhỏ phát ra ánh sáng rực rỡ. Ánh sáng trắng bao phủ quanh người Đường Mạch, cậu nhắm mắt lại. Năm phút sau, cậu mở mắt ra, ánh sáng trong lòng bàn tay đã biến mất.
Ông già Noel cười lớn, vừa cười, vừa kéo xe tuần lộc, bay về phía chân trời xa xôi.
Đường Mạch nắm chặt tay, lại xoay cổ tay một chút. Cậu cảm giác cơ thể mình nhẹ nhàng hơn, sức mạnh ẩn chứa trong cơ bắp cũng tăng lên. Ngôi sao nhỏ này cải thiện tố chất thân thể của Đường Mạch lên một ít. Tố chất cơ thể của Đường Mạch tốt hơn so với những người chơi khác, thuộc dạng đứng đầu trong số khách lén qua sông và người chơi chính thức, cho nên đối với cậu mà nói việc cải thiện này cũng không quá rõ ràng, những nếu để thứ này cho những người chơi khác, chắc sẽ tăng lên rất kinh khủng.
Đêm Giáng sinh kết thúc.
Thì ra đây mới thật sự phần thưởng Lễ Giáng sinh. . Truyện Sủng
Đường Mạch bất đắc dĩ cười một chút, xoay người rời khỏi cửa sổ, dự định tiếp tục nghỉ ngơi.
Trên bầu trời, mấy trăm triệu điểm sáng cũng rối rít tìm được nơi trở về của mình, đem phần thưởng Lễ Giáng sinh cho những người chơi còn sống sót.
Ngay lúc Đường Mạch xoay người, bài nhạc[Merry Christmas] cũng kết thúc, một giọng nói trẻ con thanh thúy vang lên khắp bầu trời Trung Quốc.
[Dinh Doong! Thông báo cập nhập phiên bản mới. Ngày 1 tháng 1 năm 2018, phiên bản Tháp Đen 2. 0 sắp ra mắt. Thỉnh người chơi nhanh chóng làm quen với bốn quy tắc của phiên bản mới.]
Đường Mạch nghiêng đầu, mở to hai mắt, nhìn về phía tòa Tháp Đen to lớn trôi lơ lửng trên bầu trời Thượng Hải.
Giờ phút này, Tháp Đen lóe lên đủ loại màu sắc ánh sáng, giống như ngày nó tuyên bố “Địa cầu Online” vậy, vẫn là bài hát[Merry Christmas]. Nhưng giọng nói không hề dừng lại, nó dùng âm thanh trẻ con vang dội nói ra bốn quy tắc trò chơi mới.