Địch Hậu

Chương 1: Chương 1




Trăm năm sau, khi mọi người bàn luân về Kim Lương Quốc Duệ Đế, nói đến ưu khuyết điểm của người này, không khỏi làm người ta thán phục.

Duệ Đế một đời dũng mãnh, anh minh sáng suốt, trong lúc tại vị đã thống lĩnh ba quân của Kim Lương quốc tiêu diệt vô số nước lớn nhỏ gần biên giới Kim Lương, nhất thống thiên hạ, lưu danh sử sách. Nhưng lại vì Hoàng hậu cấu kết với giặc phản bội đất nước mà toàn bộ thanh danh đều bị hủy.

Khi người đời sau hỏi: Tại sao lại nói Duệ Đế mê sắc?

Lão sử quan lúc còn trẻ đã từng làm thư kí của sử quan, sau khi Duệ Đế băng hà mới tiếp nhận chức sử quan, hiện nay tuổi đã hơn chín mươi. Lão sử quan từ từ nói -----------

Hoàng hậu của Kim Lương thông đồng với thái tử của địch quốc Đông Kỳ, lúc đó Kim Lương và Đông Kỳ đã đấu với nhau nhiều năm. Về sau mới biết Kim Lương hoàng hậu trí dũng đa mưu, thường hiến kế cho thái tử Đông Kỳ. Sau này còn trốn ra khỏi cung đến Đông Kỳ tìm nơi nương tựa. Sau khi Duệ Đế biết, không để ý đến sự phản đối của triều thần, ngự giá thân chinh gấp gáp lên tiền tuyến.

Người đời sau lại hỏi: Hoàng hậu phản bội trốn về bên địch, Duệ Đế vì rửa sạch nỗi nhục, lấy lại uy danh của hoàng thất Kim Lương, tự mình chinh phạt Đông Kỳ thì có lỗi gì?

Sử quan cười cười, lật lại quyển sách nói.

Lúc ấy Duệ Đế đích thân tới dưới thành Đông Kỳ, chiến đầu giằng co với thái tử Đông Kỳ. Duệ Đế trời sinh dũng mãnh vốn chỉ cần một kiếm có thể chặt đầu thái tử Đông Kỳ, công phá thành, tiêu diệt hoàn toàn Đông Kỳ. Vậy mà Duệ Đế chỉ đặt Kim Ô trường kiếm trên cổ thái tử Đông Kỳ, mắt phượng lãnh mị, nói ra một câu làm cho quân lính tướng sĩ đứng ở đó bây giờ nhớ lại, chỉ có thể liên tục thở dài.

Người đời sau vội vàng hỏi, là lời nói như thế nào có thể khiến uy danh của một Đế Vương mất hết?

Sử quan lắc đầu một cái, mở ra “Kim Lương Quốc sử Duệ Đế bản kỷ”, chỉ vào chỗ sử gia đã viết, chậm chậm nói từng chữ.

Duệ Đế khoác áo giáp kim sắc ( màu vàng), giống như một pho tượng chiến thần, lúc nói với thái tử Đông Kỳ, chỉ nói đúng một câu nhưng lại khiến người đời sau nói nhất định lúc đó Duệ Đế thân chinh là do bị sắc làm lu mờ ý chí -----

“Mau giao Hoàng Hậu của trẫm ra đây, trẫm sẽ tha chết cho ngươi”.

Cuối đông, tuyết dày đặc bao phủ cả Hoàng thành, cung nhân [1] cúi đầu xoa tay, vội vã đạp lên nền tuyết tiếp tục làm việc.

[1] cung nhân: người làm trong cung

Trong vườn hoa của hậu cung, cây sồi xanh và tùng bách vẫn đứng vững vàng, trên ngọn cây cũng có một lớp sương mỏng, kết lại thành băng tuyết, được ánh sáng chiếu vào tỏa sáng lung linh.

Một bóng người nhỏ nhắn khoác một cái áo màu trắng ngà úp người trên nền tuyết, thỉnh thoảng đưa sục vào trong nền tuyết, vừa run run vừa nói.

“Đáng ghét.... Ta nhớ là bị rơi ở chỗ này mà, làm sao lại tìm mãi không thấy? Không biết là bị rơi ở đâu?”. Lạc Quỳnh Anh cắn đôi môi trắng bệch, nhìn không được rùng mình vài cái, lại vùi đôi tay vào trong tuyết sâu lục lọi.

Mấy ngày trước nàng làm rơi cái khuyên tai mình yêu thích, nghĩ đi nghĩ lại khả năng cao nhất là bị rơi ở trong vườn hoa này.

Mấy cung tỳ đi qua vườn đều nhìn về bên này, châu đầu ghé tai nói gì đó sau đó tất cả đều cười lên.

Lạc Quỳnh Anh đối với những cái đó coi như mắt điếc tai ngơ, hai mắt nhìn về phía chân trời mênh mông bát ngát, hai tay lại tiếp tục dò trong tuyết lạnh.

Nàng không điếc không mù, không thể không nghe thấy những điều cung nhân cười nhạo, cũng không phải nàng không nhìn thấy ánh mắt khinh miệt khinh thường của những cung nhân phục vụ nàng hàng ngày.

Dù sao Hoàng Hậu nương nương hèn nhát, yếu ớt hình như cũng chỉ có một mình nàng, cho nên cung tỳ [2] thân cận cũng tỏ ra xa cách với nàng, nói gì đến các cung nhân khác chế nhạo cười mỉa.

[2] cung tỳ: tỳ nữ trong cung.

Chậm rãi thở dài, Lạc Quỳnh Anh ngước nhìn bầu trời xanh thắm, trong mắt hiện lên khát vọng vô tận. Đến khi nào nàng mới có thể thoát khỏi nhà tù hoa lệ này, được tự do thoải mái không có gì trói buộc?

Cổ ngọc rủ xuống, lông mi dài dính chút bọt tuyết, nàng than nhẹ trong đáy lòng, nhắm mắt lại, đem giấu vẻ mặt khát vọng chờ mong đi.

Đôi tay nhỏ bé bị đông cứng, ửng hồng không ngừng mò tìm trong tuyết. Đúng lúc này mũi giày thêu hình rồng vàng thình lình bước vào trong tầm mắt của nàng.

Trong hoàng thành, người có đủ tư cách mặc áo, giày thêu hình rồng, chỉ có một người.... Thân hình Lạc Quỳnh Anh cứng đờ, âm thầm hít một ngụm khí lạnh.

Gương mặt thanh tú đang cúi thấp chậm rãi ngẩng lên, nàng nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thân hình cao lớn như cây tùng đứng lặng hồi lâu, viền áo bên trong được may một lớp lông măng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài màu đen, vạt áo quệt trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng.

Trâm mặc ngọc hình rồng sau đầu nam tử phát ra tia sáng làm người sợ hãi, đối lập với màu da trắng nõn dịu dàng, dung mạo tuấn tú như tiên nhân lúc này phủ một tầng sương lạnh, mắt phượng híp lại như lưỡi dao liếc xuống người đang ở dưới chân hắn.

Lạc Quỳnh Anh giật mình vội vàng thu lại ánh mắt thông minh, cười ngu nằm rạp người khấu đầu: “Bái kiến Bệ hạ”.

Xui xẻo cực độ! Sao lại lại gặp phải cái tên Nghiêm Tuyển vạn năm mới bước vào hậu cung một bước, đúng là năm xui xẻo, mọi việc đều không tốt, đáng giận, xui xẻo~

Nhìn cử chỉ thỉnh an vừa vụng về vừa ngớ ngẩn, khuôn mặt Nghiêm Tuyển càng lạnh lùng, có thể thấy rõ sự khinh miệt trong mắt phượng.

Người ngu ngốc trước mặt này là Hoàng hậu được hắn sắc phong hai năm trước.

Lạc Quỳnh Anh, công chúa Đế Cơ không được sủng nước Hoa Lệ.

Hai năm trước, đại quân Kim Lương đánh Hoa Lệ quốc, một quốc gia suy yếu không phát triển nhưng mỗi lần tiến đánh đều không tiêu diệt được hoàng thất nước này, mà con dân của Hoa Lệ đều có khả năng chiến đấu rất mạnh. Để củng cố lòng dân, khiến cho lòng dân quy phục về Kim Lương, Nghiêm Tuyển nghe lời khuyên của quần thần, sắc phong Đế Cơ của Hoa Lệ quốc làm Hậu.

Không ngờ Hoàng đế Hoa Lệ có nhiều con trai nhưng lại chỉ có một nữ nhi là Đế Cơ, hơn nữa còn là công chúa không được sủng ái, trước khi nước bị đánh vẫn được mẫu phi bị thất sủng nuôi dưỡng trong lãnh cung. Cầm kì thi họa mọi thứ đều không biết, lễ nghi trong cung cũng không thông thạo, lại còn ngu dốt nên thường xuyên làm trò cười cho mọi người.

Cho đến bây giờ Nghiêm Tuyển vẫn nhớ rõ hôm đại điển phong Hậu, Lặc Quỳnh Anh cười khúc khích, trước muôn vàn thần dân đến dự lễ ở Kim Điện, nàng như một đứa trẻ đi được vài bước ngã xuống, mũ Kim Phượng được các thợ thủ công làm không ngừng nghỉ tinh tế tỉ mỉ từng chi tiết, rơi xuống dưới, lăn một đường.

Lúc đó tất cả đều im lặng trợn trừng mắt. Hắn nhìn thấy thần tử của nước Hoa Lệ cúi đầu cười thầm, sắc mặt trắng bệch của quan lại thần dân Kim Lương quốc, không dám tin người sắp trở thành Kim Lương nhất quốc chi mẫu [3] ngay cả đi đường cũng không xong.

[3] nhất quốc chi mẫu: Hoàng hậu một nước.

Nghiêm Tuyển khoác trường bào Long Văn màu đen, thờ ơ đứng ngạo nghễ trên điện, mắt phượng nhíu lại, cũng không tiến lên đỡ Hoàng hậu của hắn, cũng không chờ nàng bò dậy, từ mình hoàn thành nghi lễ sắc phong.

Đêm hôm đó, hắn ở trong tẩm điện của mình, không làm lễ hợp cẩn cùng Đế Cơ, để mặc Tân Hậu trong phòng của nàng.

Theo quy định của tổ tiên, sau tiệc cưới, Đế Vương và tân hậu phải tế tổ. Sáng sớm hôm sau chỉ thấy một mình Nghiêm Tuyển thắp hương còn Tân Hậu bị ném ở Ngọc Ninh cung không ai quan tâm. Từ đó cũng không thấy Đế Hậu chung một phòng, đừng nói đến chuyện thị tẩm.

Từ đó về sau trên dưới Kim Lương đều biết Đế Vương coi Hoàng hậu như không. Từ thần dân cho tới hậu cung phi tử, ngay cả cung tỳ cũng không ai đặt Hoàng hậu ngu này trong mắt.

Nghiêm Tuyển cũng vậy.

Với hắn mà nói, vị Hoàng hậu này là nhục nhã của hắn, cũng chỉ là một con cờ để làm yên con dân và hoàng thất Hoa Lệ, cũng chỉ để bày biện chứ chả có tác dụng gì.

Bây giờ nghĩ đến mới nhớ từ hôm đại điển phong hậu cho tới nay hắn cũng chưa từng gặp lại Hoàng hậu ngu dốt này.

Mắt phượng nheo lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người vẫn nằm trên tuyết, không nói gì.

Lạc Quỳnh Anh mỏi cổ, âm thầm nghiến răng nghiến lợi mắng thầm hắn.

Dù sao đi nữa nàng cũng là Hoàng hậu do hắn sắc phong, dù có ngu xuẩn đi chẳng nữa thì vẫn là chánh thê, có nhất thiết phải làm khó một kẻ ngu sao?

“Bình thân”. Lúc lâu sau mới có một giọng nói trầm thấp vang lên lay động tiếng lòng của nàng.

Ưm, nàng không ngờ giọng nói của hắn lại dễ nghe như vậy.

Nói đến cũng buồn cười, nàng gả cho hắn hai năm nay trừ một lần gặp ở lễ sắc phong thì hai người không hề có bất kì quan hệ nào, ngay cả nói chuyện với nhau một câu cũng không có.

Ấn tượng trong đầu nhau có lẽ chỉ có một màn ở đại lễ sắc phong mà thôi.

Trong hậu cung sâu tựa biển, hàng trăm loại hoa đẹp đẽ, vô số người đẹp vây quanh hắn như thế làm sao hắn có thể để ý đến một hoàng hậu ngu dốt như nàng! A, rất tốt!

Cẩn thận thu hồi sự giảo hoạt, Lạc Quỳnh Anh vụng về bò dậy, khuôn mặt trắng trong thuần khiết không trang điểm, sau đầu chỉ cài một trâm phượng khảm ngọc đơn giản, bộ dáng khó coi không bằng cả một cung tỳ, phi tần nhỏ.

Nghiêm Tuyển híp mắt phượng nhìn Hoàng hậu đang khúc khích cười, lạnh lùng hỏi: “Sao ngươi lại mặc như thế này? Vì sao không thấy cung nhân tùy tùng đâu?”.

Những cung nhân kia thấy nàng ở hậu cung không có chỗ dựa, lại không được hoàng đế cưng chiều, càng không phải là người Kim Lương tất nhiên sẽ lạnh nhạt không phục vụ.

Nhưng mà những cái này không thể nói ra được bởi vì trong mắt Nghiêm Tuyển Lạc Quỳnh Anh là một đứa ngốc.

Mắt đẹp khẽ chớp mấy cái, Lạc Quỳnh Anh cười tủm tỉm trả lời: “Bệ hạ, cung nhân đến Ngự Thiện phòng chuẩn bị bánh ngọt cho ta rồi, hôm nay ta thích ăn Bách Hoa cao, bệ hạ có muốn ăn hay không?”.

Ta? Nghiêm Tuyển nghe thấy nàng xưng như thế thì mày kiếm nhíu lại. Đã vào cung lâu như thế mà vẫn không đổi xưng hô, cung nhân cũng không nhắc nhở, có lẽ là do nàng dễ bắt nạt nên mặc kệ.

Mắt phượng thâm thúy đánh giá kĩ người trước mặt. Năm đó nàng mới vào cung chỉ cười khúc khích, dung nhan trong trí nhớ đã phai đi. Hôm nay gặp lại, ngũ quan trong trẻo dịu dàng, da trắng như tuyết, cơ thể có vẻ gầy hơn so với những người cùng tuổi, nhìn từ xa chỉ như một đứa bé choai choai.

“Ăn cơm hậu cung không quen sao?”. Nghiêm Tuyển giễu cợt.

“Cơm hậu cung?”. Lạc Quỳnh Anh nghẹo cổ, trong mắt hiện lên tầng sương mù.

“Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, đâu có giống một nhất quốc chi hậu”.

“Bệ hạ ghét bỏ ta nhìn không tốt sao?”. Nàng vội vàng giơ tay vừa sờ vừa phủi má, vẻ mặt hoang mang ngớ ngẩn.

Bỗng nhiên Nghiêm Tuyển bắt lấy cổ tay trắng noãn nhỏ mảnh của nàng với tốc độ nhanh, mạnh, làm cho nàng trong phút chốc không thể che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt.

Thân thủ thật tốt, nàng không thể nhìn xem hắn ra tay như thế nào, nếu trong tay hắn là thanh kiếm thì có lẽ nàng đã không còn sống được. Lạc Quỳnh Anh âm thầm nghĩ.

“Bệ hạ?”. Nhìn thấy hắn kéo tay nàng, nàng cảm thấy hoảng hốt, một cỗ nhiệt nóng vọt lên hai gò má.

Trong cung mọi người đều biết trong mắt Nghiêm Tuyển chỉ có kế hoạch thống trị, hậu cung 3000 nữ nhân dường như không có tác dụng. Cho dù ngẫu nhiên có một phi tần được sủng hạnh thì cũng chỉ trong một đêm.

Chẳng lẽ đột nhiên hắn ta đổi tính, hay là do đè nén quá lâu nên nhìn nàng không đẹp không dịu dàng, ốm tong teo như một đứa bé cũng hợp mắt hắn.

“Đôi tay của ngươi bị làm sao thế?”. Ánh mắt Nghiêm Tuyển cực lạnh, xem xét lòng bàn tay trắng noãn nhưng bị đông cứng đến đỏ bừng.

“Bởi vì thấy cảnh tuyết rất đẹp nên ta ra đây chơi tuyết. Bệ hạ cũng tới đây chơi sao?”. Lạc Quỳnh Anh cười khúc khích, hai cổ tay bị hắn cầm nóng rực, không hiểu khiến nàng hoảng hốt.

Không thể hoảng sợ. Kẻ địch ở trước mặt, tuyệt đối không thể tự loạn trân tuyến, cho dù đang giả bộ ngu dốt cũng thế. Lạc Quỳnh Anh tự trấn an tâm tư đang rối loạn lại không biết đáy lòng thấy sợ vì tư thế oai hùng, ánh mắt sáng quắc của hắn.

Chăm chú nhìn nụ cười ngây ngô ngu xuẩn, ánh mắt Nghiêm Tuyển càng thêm lạnh lẽo, tay liền buông lỏng ra, trong lòng Lạc Quỳnh anh đánh trống reo hò, nàng âm thầm thở nhẹ một hơi.

Thật may hắn chỉ hứng thú nhìn trong chốc lát, thuận miệng nên hỏi. Chứ một người cao ngạo tự phụ như hắn làm sao có thể để ý đến ngốc tử được.

Dù sao cũng là lần đầu tiên giao thủ trực tiếp nên Lạc Quỳnh Anh vẫn còn sơ suất, thứ nhất là đánh giá cao khả năng diễn xuất của mình, thứ hai là coi thường ánh mắt nhạy bén như chim ưng của Nghiêm Tuyển.

“Hình như ngươi không thích trẫm đụng ngươi?”. Thình lình mắc phượng hẹp dài nhếch lên, đôi mắt của Nghiêm Tuyển bắt được ánh sáng lấp lánh ở đáy mắt của nàng.

Lạc Quỳnh Anh sợ hãi, vội càng cười càng thêm ngốc, biến đổi giọng nói, vui vẻ nói: “Bệ hạ yêu thích ta, là phúc khí của ta, sao Quỳnh Anh lại không thích bệ hạ đụng chạm được”.

Nghiêm Tuyển liếc nàng, khuôn mặt tuấn tú không đổi sắc nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.

Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn? Lúc hắn vừa buông tay thì thấy ánh mắt ngây ngô khờ dại của nàng chợt sáng lên, ánh sáng trong con ngươi rõ ràng thể hiện như là vừa trút được gánh nặng.

Lạc Quỳnh Anh cười khúc khích để đối diện với cặp mắt phượng sắc như dao kia, lòng bàn tay đã rỉ mồ hôi. Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra cái gì?

Không có khả năng, dù sao đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với hắn, hắn là bá chủ một phương có thể đáh bại các cường quốc khác, ánh mắt sắc nhọn, lòng dạ lại càng sâu không thể lường.

Đừng... Dù sao cũng đừng để hắn phát hiện ra cái gì. Lạc Quỳnh Anh lo sợ cầu khẩn trong lòng.

“Hoàng thượng, Lạc Đô Úy cầu kiến”. Có lẽ trời cao nghe được lời cầu khẩn của nàng, Thôi Nguyên Bái vội vàng tìm đến đầu còn đầy mồ hôi vội vàng hành lễ.

Xem ra Lạc Đô Úy tới để báo cáo tình hình quân sự trên tiền tuyến. Ánh mắt Lạc Quỳnh Anh chợt lóe, trong lòng cười thầm, đúng lúc đó Nghiêm Tuyển rời mắt nên không nhìn thấy.

“Lạc Đình Ân có nói là cầu kiến vì chuyện gì không?”. Lông mi Nghiêm Tuyển dài, khuôn mặt tuấn lệ không nhìn được là đang vui hay đang giận.

Thôi Nguyên Phái là thái giám đại tổng quản theo hầu bên người Nghiêm Tuyển lâu như vậy, tất nhiên là tính rất cẩn thận. Hắn cẩn thận liếc nhìn Lạc Quỳnh Anh, sắc mặt do dự, muốn nói rồi lại thôi.

Nghiêm Tuyển lạnh nhạt nói: “Không sao, cứ nói đi”.

Lạc Quỳnh Anh lại cười ngây ngô, ra vẻ như không hiểu bọn họ đang nói gì. A, xem ra Nghiêm Tuyển hoàn toàn coi thường kẻ ngu này, nếu không thì hắn sẽ không để cho Thôi Nguyên Phái bẩm báo chuyện quân cơ quan trọng trước mặt nàng.

“Lạc Đô Úy có nói là liên quan đến Linh Nguyệt quân sư”.

Lạc Quỳnh Anh ung dung nhìn Nghiêm Tuyển, bỗng nhiên mắt phượng nheo lại, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút sát khí.

“Lại là hắn?”. Sắc mặt Nghiêm Tuyển cực kỳ âm u: “Đừng nói với trẫm là Linh Nguyệt quân sư lại phá trận của chúng ta?”.

Thôi Nguyên Phái mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khom người: “Bệ hạ bớt giận”.

Nghiêm Tuyển nghe vậy giận tím mặt, dáng người cao lớn xoay người một cái, sải bước rời đi, áo khoác đen tung bay trên mặt tuyết tạo thành những trận bụi tuyết.

Thôi Nguyên Phái vội vàng đứng lên đuổi theo, chủ tớ hai người từ từ đi xa, chỉ còn Lạc Quỳnh Anh ở lại nhịn cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.