Địch Hậu

Chương 2: Chương 2




“Ha ha........”. Đợi đến khi bóng lưng cao lớn đen tuyền đã đi xa nàng mới cất tiếng cười to, cười chảy cả nước mắt, thậm chí còn cười lăn lộn trên tuyết.

Cung tyg thái giám trong vườn hoa cũng không thấy cổ quái, dù sao Hoàng hậu vốn ngu dốt, nếu như có làm ra hành động giống kẻ ngốc cũng không ai thấy lạ.

“Ha ha.....”. Lạc Quỳnh Anh đang cười phải lấy hai tay ôm bụng, con ngươi trong trẻo ngước lên nhìn trời, tiếng cười giòn tay không dứt.

Sảng khoái, rất sảng khoái! Bao nhiêu oán khí tích tụ đều mất hết.

Chỉ là một Linh Nguyệt quân sư mà làm cho Nghiêm Tuyển ngươi tức đến đen mặt như thế? Nếu như ngươi biết, người này đang ở trong hậu cung của Kim Lương quốc hơn nữa còn là Hoàng hậu bị ngươi lạnh nhạt, cung nhân thờ ơ, là một kẻ ngốc sống trong lãnh cung thì ngươi sẽ phản ứng như thế nào?

A, nhất định là căm hăn tột cùng.

A, nàng thật muốn biết nếu Nghiêm Tuyển biết người nhiều lần phá hỏng trận đánh của hắn lại là hoàng hậu mà hắn khinh miệt coi thường thì vẻ mặt tuấn tú vô song đó sẽ như thế nào?

Đáng tiếc có lẽ lúc đó là lúc nàng đã rời khỏi cái nhà tù màu vàng này rồi.

Lạc Quỳnh Anh nhắm mắt lại nằm trên đất hưởng thụ niềm vui thắng lợi này. Cho dù nàng không thể tận mắt nhìn thấy bộ dạng tức giận của Nghiêm Tuyển nhưng chỉ cần tưởng tượng đến là nàng không thể nhịn cười.

A, miễn là có thể làm cho hắn tức giận uất ức cũng không uổng công nàng chịu nhục ở trong hậu cung này.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lạc Quỳnh Anh lại khẽ nhếch lên, tâm tình vui vẻ thêm mấy phần.

“Khốn khiếp!”. Tiếng mắng mỏ giận dữ, đống tấu chương được đặt gọn trên ngự án bị lật đổ như cánh hoa rơi đầy trên đất. Hạ thần quỳ gối trước ngự án, vẻ mặt ai cũng kinh sợ.

Một tay Nghiêm Tuyển đặt trên trường án, một tay nắm chặt thành quyền, đánh “rầm” một cái lên ngự án, chén bạch ngọc đựng trà bị đổ, nước trà bắn tung tóe nhiễm bẩn cả một mảnh trên trường bào xanh.

“Bệ hạ bớt giận, phải để ý long thể”. Các hạ thần quỳ dưới án rối rít khuyên.

“Đây không phải là lần đầu tiên”. Sắc mặt Nghiêm Tuyển lạnh lùng, giọng nói giá lạnh, mỗi câu mỗi chữ như lạnh thấu vào xương, phượng mâu híp thành hình lưỡi đao nhìn về phía phương xa: “Từ một năm trước khi Đông Kỳ có Linh Nguyệt quân sư, quân ta đều lần lượt thua trận. Phái ra vô số các thám tử đi thăm dò nhưng ngay cả tướng mạo của người này cũng không tìm hiểu được”.

“Thứ cho thần nói thẳng, Linh Nguyệt quân sư chưa bao giờ xuất hiện trong trướng doanh [4] tiền tuyến, cũng chưa từng đi theo đại quân, các thám tử lẻn cả vào hoàng thành Đông Kỳ cũng không tra được tin tức về người này, chẳng lẽ là Đông Kỳ muốn làm loạn tâm quân ta nên tung tin này ra......”.

[4] trướng doanh: lều trại dựng khi trên chiến trường.

Lạc Đô Úy lập tức bác bỏ: “Bệ hạ, người này không thể nào là do Đông Kỳ giả tạo được. Trước khi người này xuất hiện Đông Kỳ chưa bao giờ là đối thủ của Kim Lương chúng ta. Nếu không phải Linh Nguyệt quân sư nhiều lần đoán được bố cục thế trân của quân ta thì quân Kim Lương sao có thể có khả năng bị thua”.

Nghiêm Tuyển cười lạnh: “Dựa vào thực lực của Đông Kỳ cùng một vài mưu tướng tuyết đối không thể có can đảm sử dụng những chiêu hiểm như vậy. Đầu tiên là sử dụng kỷ luật quân đội làm rối loạn quân ta làm quân ta mất cảnh giác, sau đó phải tử sĩ giả trang thành ca kỹ lẻn vào trướng doanh thiêu hủy lương thảo của quân ta, hạ độc vào nguồn nước, thừa dịp đêm loạn tấn công quân ta. Mặc dù có chút ti tiện nhưng đã thành công làm quân ta lui ra mười dặm”.

Hơn hai năm trước, sau khi đánh bại được nước Hoa Lệ, vì muốn sớm thu phục được thiên hạ nên không lâu sau Kim Luong đã xuất binh tấn công Đông Kỳ.

Nguyên tưởng rằng Đông Kỳ sẽ là vật trong túi Kim Lương dễ như trở bàn tay. Lúc hai bên sơ chiến Đông Kỳ liên tiếp bại trận, chống đỡ cực kỳ khó khăn. Không ngờ được một năm trước tự dưng ở đâu ra một Linh Nguyệt quân sư, đưa ra nhiều chiêu hiểm, cũng nhiều lần đánh lui được đại quân Kim Lương.

Thật đáng giận!

Lại đánh một chưởng xuống ngự án, ngự án gỗ không chịu được chưởng mạnh của Nghiêm Tuyển, trên mặt bàn xuất hiện một vết rạn. Sau đó ngự án vỡ ra làm hai nửa, chén bạch ngọc rơi xuống, trà bắn tung tóe.

Dưới bàn sắc mặt mọi người trắng bệch, không dám tùy tiện lên tiếng. Nhìn đi nhìn lại trong thời này người có gan làm cho Kim Lương hoàng đế tức giận đến mức này chỉ có một mình Linh Nguyệt quân sư mà thôi.

“Phái thêm thám tử đến Đông Kỳ quốc, phải tra rõ ràng lai lịch của người này”. Mắt phượng nheo lại, Nghiêm Tuyển lạnh giọng tuyên bố thánh lệnh: “Truyền lời của trẫm, chỉ cần người có thể báo đầu mối về Linh Nguyệt quân sư, trẫm nhất định sẽ trọng thưởng”.

“Cẩn tuân thánh ý bệ hạ”. Hạ thần quỳ dưới án sợ hãi, chỉ sợ lửa cháy đến thân.

Nghiêm Tuyển nhắm mắt lại, quả đấm được thu lại, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Gò má tuấn nhã như nhiễm một tầng sương lạnh, lửa giận trong đáy mắt có thể đốt cháy cả một thành trì.

Tốt cho một cái Linh Nguyệt quân sư........ Hắn ta vọng tưởng có thể trợ giúp cho Đông Kỳ cản trở sự nghiệp thống nhất thiên hạ của hắn sao? Người này không phải là quá tự phụ thì cũng là rất can đảm.

Thiên hạ đều biết từ trước đến nay hắn đối phó với kẻ thù đều rất tàn nhẫn, thế mà người này lại dám nhiều lần khiêu khích hắn, có thể thấy được người này không hề e ngại đế uy [5] của hắn. Qua hai lần giao chiến áp chế nhuệ khí bá chủ cường quốc của hắn, đối địch với hắn ở khắp nơi.

[5] Đế uy: uy nghiêm của hoàng đế.

Nhưng hắn không hiểu, nếu người này đã có dũng cảm đối địch với hắn, tại sao trước giờ chưa từng hiện thân, cố tình giấu mặt?

Dù sao đi chăng nữa ngày nào chưa diệt được quân địch thì ngày đó hắn còn chưa thể an tâm mà ngủ!

“Linh Nguyệt quân sư.......”. Nghiêm Tuyển mở to con mắt, khóe miệng khơi lên một nụ cười lãnh huyết: “Ngươi hãy cầu nguyện đi, có một ngày ngươi sẽ rơi vào tay trẫm!”.

Đêm dài vắng vẻ.

Cả tòa Hoàng thành tan trong bóng đêm, bầu trời đen như bị vẩy mực, vài ánh sao thưa thớt nhàn nhạt, lờ mờ, tịch mịch, như sương mù bao phủ lên cả cung điện.

“Bệ hạ, đêm lạnh như nước, người cẩn phải bảo trọng long thể”. Thôi Nguyên bái nâng áo khoác lông màu xanh, đi theo phía sau Nghiêm Tuyển một tấc không rời.

Từ sau buổi trưa bàn bạc cùng trọng thần về tình hình quân sự ở Thiên điện, sự tực giận của Nghiêm Tuyển vẫn còn bị chặn ở ngực, tâm tư không rời được khỏi Linh Nguyệt quân sư.

Càng suy nghĩ thì càng loạn, hắn rời khỏi Tử Thần cung, bâng quơ bước vào vườn hoa nhỏ, nhìn tuyết rơi đầy trên mặt đất.

Suy nghĩ như bay đầy trời, hắn nhíu mi, đôi tay đặt sau lưng đã nắm chặt, buồn phiền ứ đọng trong lồng ngực, hơi thở cũng không được ổn định như mọi khi.

Đi đến dưới tàng cây sồi xanh, đôi giày ô kim bỗng dưng dừng lại, mắt phượng nhìn dấu chân trên mặt đất, trong đầu bỗng hiện lên nụ cười si ngốc.

Ánh mắt rét lạnh, Nghiêm Tuyển nhớ lại ngày hôm nay tình cờ phát hiện sự kỳ lạ. Dường như Lạc Quỳnh Anh ngu ngốc đó........

Một tiếng sao uyển chuyển dịu dàng vang lên rơi vào trong tai của Nghiêm Tuyển, mắt phượng lóe lên, trầm ngâm lắng nghe.

“Bệ hạ có muốn hạ thần đi tìm người thổi sáo?”. Thôi Nguyên Bái quan sát thấy Nghiêm Tuyển có vẻ thích tiếng sáo trong trẻo này, vội vàng thấp giọng hỏi.

“Không cần”. Nghiêm Tuyển giơ tay phải lên, Thôi Nguyên Phái rũ mắt xuống, một bóng dáng màu đen khom người lui ra.

Mặc dù không có cung nhân theo hầu nhưng trong chỗ tối vẫn có Ảnh Vệ đi theo không rời Nghiêm Tuyển.

Men theo tiếng sáo Nghiêm tuyển đi tới một vườn hoa nhỏ thông đến Ngọc Ninh cung. Trong vườn hoa mai đang nở, gió nổi lên, hương thơm phất qua gò má thấm vào trong phổi.

Sâu trong đó có một tiểu đình bị bỏ hoang, hàng đèn cung đình nửa sáng nửa tối, một bóng người nhỏ nhắn ngồi trên bậc thềm, áo khoác dài màu trắng ngà kéo dài trên đất tản ra như hoa, dưới ánh trăng khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngửa lên xinh đẹp động lòng người, nhưng khuôn mặt lại nhiễm một tầng u sầu.

Nghiêm Tuyển đứng dựa vào một gốc cây tùng già, thân cây to đã khéo léo che đi thân hình cao lớn của hắn, trong bóng đêm mắt phượng như đuốc nhìn thẳng vào người đang thổi sáo trong đình ── Hoàng hậu của hắn.

Tiếng sáo thê lương sâu sắc đó đến từ một người sống trong lãnh cung, tư chất ngu dốt lại đần độn, Đế Cơ của nước Hoa Lệ, Lạc Quỳnh Anh.

Ánh trăng trong suốt chiếu xuống bàn tay trắng nõn của nàng cầm nhẹ vào sáo ngọc phỉ thúy, đôi môi đặt trên chiếc sao miệng khẽ thổi, hai hàng lông mi dài đen đặc như quạt lông che giấu giọt lệ trong đáy mắt, khuôn mặt phiền muộn dịu dàng như ngọc, giống như chỉ cần chạm nhẹ cũng bể.

Trong lòng khẽ động, Nghiêm Tuyển không hiểu tại sao một kẻ ngu lại có thể có được vè mặt như thế, giống như tia giảo hoạt trong đáy mắt nàng bị hắn bắt được vào ban ngày, đáng ra không nên xuất hiện trên người nàng, nhưng mà tại sao.......

Hắn đang suy nghĩ thì chợt thấy trên bầu trời một con chim màu đỏ, thân hình như hạc, hai cánh một chân, mỏ chim trắng như tuyết.

Đó là Hoa Phương, một con chim hiểu tính người, sở trường là truyền tin, rất hiếm.... Nghe nói, Thái tử Đông Kỳ có nuôi một con Hoa Phương.

Con mắt Nghiêm Tuyển run run, nhìn Hoàng hậu ngu của hắn tươi cười rạng rỡ cất sáo ngọc đi sau đó thân mật vuốt ve lông của con chim, sau đó mới gỡ tin trên chân con chim ra.

Đọc qua thư tín, nàng cười yếu ớt, đứng dậy đi về trong đình, giấy bút đã chuẩn bị trên bàn đá bị vỡ đôi, nàng nâng bút lông nhỏ, nâng tay áo bắt đầu viết.

Đế Cơ của Hoa Lệ từ nhỏ đã sống trong lãnh cung, không biết văn chương cũng không hiểu âm luật? Nghiêm Tuyển khiêu môi, nở một nụ cười lạnh. Xem ra hắn mới là ngốc tử, lại bị một nữ nhân giả ngu đùa bỡn.

Viết xong thư tín, Lạc Quỳnh Anh đặt bút xuống đi xuống dưới, sờ sờ cái đầu của Hoa Phương, gấp thư tín buộc vào chân của nó.

“Đi đi, đừng để Thừa Nghiêu đợi lâu”. Nhìn theo hướng của Hoa Phương, nàng thấp giọng căn dặn, ánh mắt của bóng dáng cao lớn sau gốc cây tùng lạnh dần.

Thừa Nghiêu trong miệng nàng...... Cảnh Thừa Nghiêu, chính là tên của thái tử Đông Kỳ.

Khi Hoa Phương kêu lên một tiếng, đôi cánh vỗ vỗ bay đi, Lạc Quỳnh Anh giống như rất yên tâm, lại cầm lấy sáo ngọc, quay người lại, vừa thổi vừa bước đi thong thả về Ngọc Ninh cung.

Nghiêm Tuyển nhàn nhạt liếc nhìn về Ảnh vệ trong bóng tối, không cần ngôn ngữ Ảnh vệ đã hiểu ý của hắn.

Lúc Hoa Phương bay trên bầu trời đêm thì một mũi tên bay thẳng về phía cánh trái của nó, tuy không đến nỗi bị thương nhưng cũng làm thân nó hơi nghiêng nghiêng, tà tà rơi xuống. Một bóng dáng màu đen bay vút qua bắt gọn được Hoa Phương.

Hoa Phương sợ hãi kêu lên, Ảnh vệ nhanh chóng gỡ thư tín trên chân nó sau đó thả nó ra, không làm nó bị thương chút nào.

“Bệ hạ”. Ảnh vệ trình thư tín lên.

Nghiên Tuyển nhân lấy, mở ra tờ giấy, mắt phượng hơi hé nhìn vào chữ viết xinh đẹp trên giấy.

Kế này đã thành, không thể dùng lại.

Nghiêm Tuyển nổi giận, chúng ta đều vui.

Chờ đợi thế quân, mới hiến kế.

Ánh mắt đảo qua thấy lạc khoản [6] là Ngâm Phong, trong nháy mắt tuấn nhan Nghiêm Tuyển đen lại, ánh mắt lạnh buốt chứa đầy lửa giận.

[6] Lạc Khoản: kí tên

Ngâm Phong, Ngâm Phong..... Ngâm Phong Linh Nguyệt.

Hắn thật không ngờ hắn suy nghĩ như điên, mong muốn bắt được đối thủ thì đối thủ của hắn lại ở trong cung điện của Kim Lương, chính là Hoàng hậu ngu ngốc kia.

Vo viên thư tín lại, bàn tay thon dài nắm chặt lại, trên gương mặt tuấn lệ nở một nụ cười lạnh. Nghiêm Tuyển nâng mắt nhìn Ngọc Ninh cung sừng sững trước mặt.

“Lạc Quỳnh Anh, Đế cơ mất nước, không an phận làm Hoàng hậu Kim Lương, lại vọng tưởng muốn đánh đổ trẫm. Trấm muốn xem ngươi có bao nhiêu khả năng, có thể coi trẫm và mọi người là kẻ ngu để đùa bỡn!”.

Đôi môi đỏ thắm giương lên, hắn cười xinh đẹp tuyệt mĩ, phiền muộn trong lồng ngực hóa hư không thay vào đó là sự hưng phấn.

Kẻ địch một lòng muốn tuyên chiến với hắn đang ở trước mặt, sao hắn có thể không hưng phấn cho được? Xem ra nên tìm cách để hắn và Hoàng hậu nhận thức nhau.

Mặt trời vừa lên bên hoàng thành phía đông, bỗng nhiên Ngọc Ninh cung thanh tịch như lãnh cung lại náo nhiệt không giống với không khí trầm lặng thường ngày.

“Nương nương, nương nương, nô tỳ van ngài, xin ngài dậy rửa mặt chải đầu, một lúc nữa bệ hạ sẽ đến dùng bữa sáng ở Ngọc Ninh cung!”. Tất cả cung tỳ chưa từng coi trọng Lạc Quỳnh Anh, lúc này toàn bộ vây ở trước giường lớn điêu khắc Phượng, gương mặt van nài khổ sở.

Sáng sớm hôm nay Tử Thần cung phái thái giám đến thông báo Hoàng đế bệ hạ rất ít khi bước vào hậu cung, muốn đến Ngọc Ninh cung thăm Hoàng hậu. Tin tức vừa đưa ra, trên dưới hậu cung dấy lên một trận sóng.

Đừng nói là người khác đến Lạc Quỳnh Anh cũng thấy rất kinh ngạc.

Chẳng lẽ Nghiêm Tuyển bị Linh Nguyệt quân sư làm cho tức giận đến nỗi bị choáng váng sao? Hậu cung có bao nhiêu là oanh oanh yến yến đang chờ hắn lâm hạnh vậy mà hắn lại tới đây ăn sáng cùng một kẻ ngu?

Nàng suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được lý do của hắn, nội tâm thấp thỏm, nhưng nàng nghĩ lại chẳng lẽ hôm qua ngẫu nhiên gặp ở vườn hoa hậu cung làm cho hắn có ý muốn này.

“Nương nương, xin ngài nhanh lên một chút, đừng ngủ nữa, nô tỳ giúp ngài chải đầu mặc quần áo”. Âm thanh cầu xin của cung tỳ Tĩnh Nhi làm người đang nằm suy nghĩ trên giường giật mình tỉnh lại.

Lạc Quỳnh Anh mở mắt ra nhưng mà vẫn đang suy nghĩ, bỗng ngoài cửa truyền đến âm thanh thỉnh an của thái giám. Sau đó là tiếng nam nhân trầm thấp nồng đậm, giọng nói như sấm dậy bên tai làm nàng cả kinh lập tức khom lưng ngồi dậy.

Nghiêm Tuyển tới thật, rốt cuộc thì hắn đang suy nghĩ cái gì?

Sợ Lạc Quỳnh Anh sẽ ngủ lại, cung tỳ lập tức hầu hạ nàng rửa mặt, mặc quần áo, chải đầu. Nàng thấp thỏm suy nghĩ không để ý đến những thứ này, nàng ngồi như tượng gỗ mặc cho cung tỳ sửa soạn.

Ngày thường những hầu gái này làm việc lười biếng, đừng nói là chải đầu ngay cả dâng trà bày thiện cũng phải đợi đến lúc nàng mở miệng mới bắt đầu làm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.