Thư Của Thu Nhiên
Bên ngoài, nắng sớm chiếu giữa rừng cây. Cơn mưa đêm qua đã lau bầu trời
thành một màu xanh trong trẻo. Hai người lên đường về hậu viện phái Võ
Đang, vừa vào cửa liền đụng phải Trương Tùng Khê đang định ra ngoài.
Thấy cả hai, Trương Tùng Khê nhìn trên nhìn dưới hồi lâu, đột ngột bật
cười. Nụ cười này làm Lộ Dao ớn lạnh thật sự, có cảm giác như bị tính kế gì đấy.
“Lục đệ và Tiểu Lộ có hứng thú ghê, đêm qua đội mưa dạo chơi núi Võ Đang, cảm thấy thế nào?” Trương Tùng Khê mỉm cười trêu chọc.
Lúc này Lộ Dao mới nghĩ ra, năm nay hình như nam nữ ở cùng một chỗ có ý
kiến gì mà nam nữ thụ thụ bất thân đại loại thế. Rốt cuộc cũng hiểu vì
sao suốt dọc đường mặt Ân Lê Đình đỏ rực còn hơn ráng chiều, vội vàng
thay Ân Lê Đình giữ trong sạch một chút: “Đâu mà dạo đêm? Hôm qua ta và
Ân lục ca đi đầm băng dưới Thiên Trụ Phong lấy Thiên Sơn tuyết liên chế
thuốc, gặp lúc mưa to, không còn cách nào mới trú trong cái chỗ lạnh
chết người đó. Ướt lướt thướt, cả lửa cũng không nhóm được.”
Trương Tùng Khê nghe xong dường như càng cười vui vẻ hơn, nói: “Ta đi sai người nấu nước, Tiểu Lộ có thể xua bớt cái lạnh.”
Lộ Dao làm gì thì làm, mỗi ngày đều phải tắm, giờ tắm nước nóng quả thật là chuyện không thể thoải mái hơn, vội vàng gật đầu.
Trương Tùng Khê nói tiếp: “Lục đệ trước đi theo ta đã.”
Ân Lê Đình cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo sau Trương Tùng Khê, không dám liếc Lộ Dao một cái, càng không dám nhìn sư huynh.
Lộ Dao có chút kỳ quái nhìn chòng chọc Ân Lê Đình dáng vẻ như thỏ trắng nhỏ, mắt trợn tròn.
Trương Tùng Khê hơi nheo mắt, cười nói: “Lát nữa ta và lục đệ định xuống núi
đi Vũ Xương một chuyến, mua ít đồ dùng cho Trung Thu, Tiểu Lộ muội có
muốn mua gì không?”
Lộ Dao nghĩ nghĩ, nói: “Chờ một chút.”
Nói rồi chạy về phòng mình lấy một cái gói đưa cho Trương Tùng Khê: “Có thể phiền Trương tứ ca đưa cái này cho chưởng quầy Vọng Giang lâu ở Vũ
Xương giúp ta không, nhờ hắn giúp ta đưa cho trang chủ Thu Linh trang?”
Trương Tùng Khê gật đầu, cầm lấy cái gói, thấy hộp gỗ vuông vắn, trên mặt có
viết mấy chữ “gửi Phó Thu Nhiên”, bèn nói: “Tiểu Lộ yên tâm, nghỉ ngơi
cho khỏe đi, gói này ta sẽ đích thân giao cho chưởng quầy.” Nói rồi kéo
Ân Lê Đình đi.
Mấy ngày còn lại, Lộ Dao bận rộn thu thập dược
liệu, chăm sóc A Nhiên, châm cứu dùng thuốc cho Du Đại Nham, làm mềm gân cốt, mãi cũng không gặp Ân Lê Đình nữa. Ngay cả Mạc Thanh Cốc vốn ngày
ngày chạy tới chạy lui, thường hay bị nàng ăn hiếp cũng không thấy bóng
dáng, ngược lại Tống Viễn Kiều và Du Liên Châu bình thường rất ít thấy
mặt lại tới mấy lần. Mỗi lần Tống Viễn Kiều đến, đa phần đều hỏi tình
hình Du Đại Nham, hỏi han Lộ Dao có gì cần thì trực tiếp nói với sư
huynh đệ bọn họ. Mà Du Liên Châu xưa nay trầm mặc kiệm lời cũng đến, Lộ
Dao có hơi nửa mừng nửa sợ. Có điều nàng vốn tính để Du Liên Châu và Ân
Lê Đình giúp nàng hôm chữa trị. Bởi vì hai người đã chứng kiến quá trình điều trị máu me đầm đìa kinh khủng kia, có lẽ sẽ dễ chấp nhận hơn. Hơn
nữa vết thương của Du Đại Nham nan giải Mai Hàn Hề hơn nhiều. Vì vậy, Lộ Dao giảng giải tỉ mỉ quá trình điều trị hôm đó cho Du Liên Châu nghe,
đặc biệt dặn dò chuyện chàng cần làm nhất là dốc sức bảo vệ tâm mạch Du
Đại Nham.
Hôm ấy, Lộ Dao giải thích toàn bộ quá trình cho Du Liên Châu xong thì thấy một đạo nhân dẫn một nam tử đứng tuổi đến cửa viện
của Lộ Dao, không dám tùy tiện bước vào, cao giọng hỏi: “Xin hỏi Lộ cô
nương có đây không?”
Lộ Dao cười nói với Du Liên Châu: “Đệ tử Võ
Đang các huynh người nào cũng tác phong quân tử, giữ lễ căng thật” rồi
cất giọng trong trẻo: “Đạo trưởng mời vào.”
Đạo sĩ đó là đại đệ
tử đời thứ ba của Võ Đang, thấy Du Liên Châu ở đó vội vàng hành lễ. Du
Liên Châu thấy Lộ Dao có khách bèn cáo từ. Người nọ khom người tiễn Du
Liên Châu, cúi đầu nói với Lộ Dao: “Lộ cô nương, vừa rồi có một vị khách tới, nói là do Giang Nam Thu Linh trang phái người đưa đồ tới cho Lộ cô nương.”
Lúc này nam tử kia tiến lên, cung kính vái chào, “Tống
Tấn Văn ra mắt đại tiểu thư.” Người này là phó tổng quản Thu Linh trang, tất nhiên Lộ Dao quen mặt.
Lộ Dao kéo một chiếc ghế, rót cho ông ta ly trà, hỏi: “Mời Tống tiên sinh ngồi, là Thu Nhiên bảo ông tới?”
Người nọ tạ ơn ngồi xuống, gật đầu, móc từ trong tay nải ra một cái hộp gỗ
đàn hương tinh xảo, hai tay dâng cho Lộ Dao: “Trang chủ ra lệnh cho tiểu nhân phải đưa vật này cho đại tiểu thư trước ngày mười lăm tháng tám.”
Lộ Dao cầm lấy hộp, cầm trong tay cảm giác rất nặng, nghĩ bụng không biết
năm nay Thu Nhiên đưa cái gì tới. Thấy Tống Tấn Văn đã đứng dậy, chắp
tay nói với Lộ Dao: “Trang chủ dặn tiểu nhân giao đồ xong lập tức đi gấp tới Tứ Xuyên, tiểu nhân không dám trễ nãi, sợ là phải cáo từ tại đây,
mong đại tiểu thư lượng thứ.”
Lộ Dao xua tay lia lịa: “Vất vả cho tiên sinh rồi, Thu Nhiên đã hối thúc như thế, ta cũng không giữ ông.
Ông dùng ít trà bánh điểm tâm rồi xuống núi đi.”
Tống Tấn Văn khom người cáo lui, cùng đạo sĩ kia đi ra khỏi viện.
Bên này Lộ Dao mở cái hộp không nhỏ ra, chỉ thấy trong hộp có hai cái hộp
khác, một phong thư. Thư cầm trên tay nặng trịch, chắc là viết rất
nhiều. Hai cái hộp kia một bằng ngọc một bằng bạc. Mở hộp bạc ra, bên
trong là một quả cầu màu hồng nhạt, hai bàn tay nắm mới vừa, dường như
khắc từ ngọc, rất đẹp. Lộ Dao cầm trong tay phát hiện là một khối ngọc
ấm, chạm vào ấm áp cực dễ chịu lại không nặng, bên trong hình như rỗng
ruột. Lộ Dao tự nhủ Thu Nhiên đúng là biết ý mình, hai ngày trước ở
trong cái động kia còn định đòi hắn thứ gì làm ấm được, chưa kịp nói hôm nay hắn đã đưa đến.
Mở cái hộp làm bằng ngọc còn lại ra, Lộ Dao
lập tức sửng sốt. Trong hộp toàn là đồ trang sức cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ. Trâm gài tóc, khuyên tai, vòng tay đủ cả. Khiến người ta trố mắt nhất
là mấy món trang sức này đều mài từ bạch ngọc thượng hạng, toàn bộ tỏa
ánh sáng ấm áp, không chút tỳ vết, thủ công khéo léo tinh xảo, không có
quá nhiều họa tiết sặc sỡ mà chạm khắc thành hình hoa cúc đẹp đẽ sinh
động. Khiến Lộ Dao kinh ngạc nhất là trên mỗi món đều đính những viên đá vàng lớn nhỏ không đồng nhất, trong suốt lóng lánh rực rỡ. Lộ Dao nhìn
nửa ngày mới khép được cái miệng há hốc, khẽ lầm bầm một câu: “Ông trời, cái này hình như là kim cương vàng mà, Thu Nhiên nhặt ở đâu vậy…”
Đặt đồ trang sức đẹp mắt xuống, nàng mở phong thư nặng trịch, bày ra cẩn thận đọc:
A Dao,
Thấy chữ như gặp mặt.
Không biết lần trước gửi dụng cụ, quần áo, vật dụng hàng ngày có vừa lòng
không. Ngươi bôn ba quanh năm, rất ít ở yên một chỗ, lần này ở Võ Đang
nên nghỉ ngơi đàng hoàng một chút. Bằng không tiếp tục như thế, ta sợ
ngươi còn đen hơn ta. Ngươi hung dữ như thế, vốn không gả đi được, lại
ăn nhiều, nếu ta giữ ngươi lại Thu Linh trang làm bà cô già cả đời, vậy
thì lỗ nặng rồi.
Lần này làm ăn với thương nhân Tây Uyển Tư của
Ba Tư rất thuận lợi, lãi mười vạn một ngàn hai. Trừ việc ấy ra, còn được hai vật rất khó kiếm, lấy làm lễ vật Trung Thu cho ngươi. Một là ngọc
ấm Hòa Dương có thể làm ấm tay ngươi lúc đi đường ngày đông, hiệu quả
tốt hơn lò sưởi tay lúc trước nhiều, hơn nữa còn bảo vệ môi trường không ít, cũng đỡ cho đồ ngốc nhà ngươi không cẩn thận đốt quần áo lần nữa.
Món còn lại ta mua lại từ chỗ Tây Uyển Tư, là kim cương vàng. Lúc trước
rất hiếm khi thấy ngươi đeo đồ trang sức nhưng kim cương vàng này e là
vật có một không hai, không đeo rất đáng tiếc. Lúc trung thu ngươi nên
đeo vào, tìm lại một chút cảm giác làm nữ nhân, nếu không sợ là tương
lai rất đáng lo.
Còn như chuyện lần trước ngươi đề cập tới Võ
Đang thất hiệp và Ỷ thiên đồ long, mấy năm nay ta cũng chú ý sơ sơ. Lúc
đầu ngươi nhắc với ta từng cứu một người giang hồ tên Phạm Dao, ta cứ
cho là trùng hợp, hôm nay xem ra ta đã kết luận hơi sớm rồi.
Song
hiện giờ đã có Võ Đang thất hiệp, sợ là ta và ngươi đã rơi vào chuyện Ỷ
Thiên rồi. Thời cổ có Trang Chu hóa bướm, hôm nay ta và ngươi dấn thân
vào chỗ này, lại không biết hóa ra sinh sống trong một câu chuyện xưa.
Có điều bất kể thế nào, hiện tại chắc ngươi hối hận vì không đọc Ỷ thiên đồ long ký đàng hoàng hả? Ta sắp xếp hơn tháng mới viết ra câu chuyện
đó. Thì ra trong truyện lấy con trai Trương Vô Kỵ của Trương Thúy Sơn
làm nhân vật chính, hiện giờ ngươi nói Du Đại Nham đã tàn phế bốn năm ba tháng, xem ra còn năm năm nữa vợ chồng Trương Thúy Sơn mới trở về Võ
Đang. Chuyện cũ kéo dài trước sau hơn hai mươi năm, rất nhiều tình tiết
trong sách không viết ra, bởi thế không cần câu nệ vì những gì ta viết,
tất cả đều tùy tâm mà thôi.
Còn nữa, Võ Đang thất hiệp đều là
người thành thực. Lần này ngươi chữa trị cho Du Đại Nham, nếu mai này
ngươi gặp chuyện khó xử, ắt có thể nhờ vả bọn họ.
Mùng năm tháng
năm sang năm, ta chờ ngươi ở Thu Linh trang. Một mình bên ngoài phải cẩn thận, bây giờ trên đời chỉ còn ta và ngươi nương tựa vào nhau, mong
ngươi muôn vàn trân trọng.
A Nhiên viết.
Đêm khuya mùng ba tháng tám, Lâm Thủy Các.
Lộ Dao vừa đọc vừa cười vui vẻ, ấm áp như gió xuân, đuôi mày khóe mắt tỏa
sáng sóng sánh, giống như sao trời rực rỡ trên cao, sáng rực lạ thường.
Đọc đến câu “Bây giờ trên đời chỉ còn ta và ngươi nương tựa vào nhau,
mong ngươi muôn vàn trân trọng.” nàng rũ mắt xuống, ánh mắt hơi lấp
lánh, trong cảm khái có mấy phần u sầu lạnh lẽo, lại xen lẫn ấm áp thư
thái. Thần sắc này của nàng làm Ân Lê Đình đứng ở cửa đã lâu không hiểu
vì sao trong lòng có một lỗ hổng. Lộ Dao vô tình ngước lên, thấy Ân Lê
Đình đứng ở cửa, đầu tiên sững ra, sau đó nói: “Ta còn đang rầu rĩ mấy
ngày nay Ân lục ca huynh chạy đi đâu mà không thấy. Vào đi vào đi.”
Ân Lê Đình vào phòng, thấy Lộ Dao ôm chồng thư dày cộp bỏ vào hộp gỗ đặt
lên giường. Nửa ngày mới lên tiếng: “Tứ ca bảo ta đến… để ta nói với
muội mai là trung thu trăng tròn, sư huynh đệ chúng ta hẹn nhau ngắm
trăng ở đình Long Trì sau núi, sư phụ cũng tới. Tứ ca bảo ta… mời muội
cùng đi. Lộ Dao muội…”
Lộ Dao cười hỏi: “Chừng đó có gì ăn không?”
Ân Lê Đình ngẩn người, không ngờ Lộ Dao lại hỏi thế, vội đáp: “Tất nhiên
là có, lần này ta và tứ ca xuống núi mua sắm đồ ăn tết, có không ít quả
khô trái tươi với điểm tâm. Chừng đó đạo sĩ đầu bếp còn làm cả bánh
trung thu nữa.”
Lộ Dao cười: “Đã có đồ ăn, lý nào lại không đi chứ!”