Ánh Trăng Chảy Qua Cành Cúc
Hôm Trung thu, trái lại sáng sớm Tử Tiêu cung hoàn toàn yên tĩnh, đợi đến
buổi chiều, không khí tết mới dần dần lộ ra, bận rộn nhất là nhà bếp.
Ăn xong bữa tối, Lộ Dao săm soi trang sức Thu Nhiên đưa tới, cũng hơi động đậy rồi. Bèn lật rương quần áo lên, lựa một bộ váy áo vàng nhạt thay
vào, tóc buông xuống không tùy tiện quấn đại lên cho xong như lúc trước
nữa mà thuận tay búi xoắn lên kiểu đơn giản nhất, cài thêm nữ trang kia. Nhìn kỹ trong gương, chỉ thấy váy áo bằng the hương vân trắng như tuyết tầng tầng lớp lớp, không gió mà tự động phất phơ như tiên, tay áo như
mây, tơ lụa ôm lấy eo thon, làm nổi bật tư thái thanh tú xinh đẹp. Trâm
gài tóc hình cành hoa cúc nghiêng nghiêng, một viên kim cương vàng rực
rỡ làm nhụy hoa, một viên khác lung linh buông xuống, vang lên lanh
canh.
Lộ Dao nhìn nửa ngày cũng thấy hơi ngây người. Lâu lắm rồi
nàng không ăn bận thế này, lần trước hình như là năm năm trước vừa đến
Thu Linh trang, lần đầu tiên trùng phùng với Thu Nhiên ở thế giới xa lạ
này. Lúc ấy vì tò mò mới trang điểm lên, giờ nhìn lại, nàng tự thấy rất
hài lòng. Trang điểm xinh đẹp là bản tính trời sinh của nữ nhân. Bình
thường Lộ Dao rất lười, chuyện gì cũng không muốn tốn hơi. Ngẫu nhiên ăn mặc thế này tự bản thân cũng cảm thấy rất mới mẻ, vì thế hí ha hí hửng
mở cửa viện.
Đứng ngoài cửa là Ân Lê Đình bị Trương Tùng Khê sai
tới đón Lộ Dao đến đình Long Trì ngắm trăng. Ân Lê Đình thấy một nữ tử
áo vàng thân hình yểu điệu, gió phất qua làm ống quần nhẹ nhàng lay động như khói như sương, dường như tiên nữ lướt sóng thong thả đi tới. Tóc
dài vấn nghiêng, trâm cài trên búi tóc không biết là đồ trang sức gì mà
như tỏa sáng nhấp nháy, lại giống như ánh trăng trong nước, cực kỳ rung
động lòng người, song ánh sáng này không sao sánh được với ánh sáng rực
rỡ rung động từ đôi mắt như hai vì sao. Đợi bóng dáng xinh đẹp ấy đong
đầy ý cười, Ân Lê Đình thậm chí không dám thở mạnh, sợ làm ảo cảnh trước mắt tan biến.
Lộ Dao thấy bộ dạng Ân Lê Đình như thế, không khỏi sờ mặt mình, không biết có phải trên mặt dính gì không, dọa chàng thành như thế. “Ân lục ca, huynh có sao không? Mặt ta có gì không đúng à?”
Nửa ngày Ân Lê Đình mới nói: “Lộ… Lộ Dao. Muội…”
Lộ Dao cười: “Ta nói rồi, ta tên Lộ Dao, không phải Lộ Lộ Dao. Sao, ăn mặc thế này có vấn đề hả?”
Ân Lê Đình vội vã lắc đầu: “Không… rất đẹp, chỉ là không ngờ muội…”
Lộ Dao làm bộ giận dữ: “Biến đẹp hơn một chút là nghĩ không phải ta, ý huynh là bình thường ta rất xấu?”
“Không phải… ý ta là… ách… Lộ Dao.” Ân Lê Đình thở ra, không biết nên nói sao.
Lộ Dao mỉm cười, quyết định không làm khó chàng nữa: “Được rồi, không khó
dễ huynh nữa, chúng ta đi thôi, không thể để Trương chân nhân chờ được,
đúng không?”
Hai người đi đến đình Long Trì thì Võ Đang chư hiệp
đều ở trong đình, dường như đã ngồi một lát rồi, mà người ngồi trên ghế
chủ tọa chính là Trương Tam Phong. Lộ Dao phát hiện hình như mình đến
trễ, âm thầm lè lưỡi, vội vàng tiến lên cáo lỗi.
Thật ra mọi
người thấy Ân Lê Đình và Lộ Dao sóng vai nhau từ xa đi đến, chỉ thấy
trong sắc đêm trong trẻo, ánh trăng như khoác lên thân hai người, không
ai không ca tụng trong lòng. Tống Viễn Kiều và Trương Tùng Khê đưa mắt
nhìn nhau, khẽ mỉm cười. Lúc này Lộ Dao cũng không để ý người khác thế
nào, lấy quan niệm của nàng mà nói, mình đến trễ là không đúng, không
nhịn được lườm Ân Lê Đình một cái: sao không nói ta đến trễ rồi, còn
cùng ta đi từ từ qua đây.
Ân Lê Đình rũ mắt xuống, xem như không thấy.
Lộ Dao hết cách, vội vàng bước lên một bước hành lễ với Trương Tam Phong,
nói: “Lộ Dao đến trễ, Trương chân nhân và chư vị xin đừng trách.”
Tuy Trương Tam Phong mời nàng lên núi nhưng thời gian qua quả thật gặp được vị lão nhân gần trăm tuổi này không quá mấy lần. Lần nào nhắc đến cũng
nghe Ân Lê Đình nói sư phụ thường hay bế quan, rất ít ra ngoài.
Trương Tam Phong thấy Lộ Dao thì cười hết sức vui vẻ, “Không trách không
trách, Lộ cô nương chải đầu trang điểm, tiểu đồ của lão tất nhiên chờ
được.”
Lộ Dao nghĩ bụng oan uổng, oan uổng quá. Làm gì có chuyện
ta trang điểm chải đầu mà trễ giờ chứ, rõ ràng là đồ đệ lão gia ngài đi
đường như ốc sên bò, học khinh công bao nhiêu năm đều uổng phí hết rồi…
Lộ Dao bước vào đình liền cảm thấy không khí có vẻ kỳ lạ, nhất là bộ dạng
Trương Tam Phong vuốt râu cười nói với nàng vừa rồi. Sờ sờ mũi, cảm thấy đường đường võ lâm Bắc Đẩu và Võ Đang thất hiệp cũng không đến mức bắt
bí một tiểu đại phu như nàng làm gì, vội vàng kiếm chỗ trống ngồi xuống. Lại nghe Trương Tam Phong tiếp tục nói: “Huynh trưởng Lộ cô nương khách sáo quá, Lộ cô nương lên Võ Đang hao phí tâm sức trị bệnh cho Đại Nham, lệnh huynh còn vội vàng tặng không ít đồ trung thu cho lão đạo, thật
tình khiến Võ Đang ta vừa mừng vừa lo!”
Lộ Dao mở to mắt hỏi:
“Huynh trưởng ta? Hơ, ngài nói Thu Nhiên sao?” Lộ Dao bị vị huynh trưởng mọc ở đâu ra làm cho khó hiểu. Nàng và Thu Nhiên rất hiếm khi xưng
huynh muội.
Tống Viễn Kiều thấy dáng vẻ ngơ ngáo của Lộ Dao bèn
giải thích: “Sáng sớm hôm nay, Phó trang chủ phái người tặng không ít lễ vật lên Võ Đang, nói là thay mặt thăm hỏi, còn nói Lộ cô nương ở trên
núi Võ Đang, nhờ Võ Đang chăm sóc ổn thỏa. Kỳ thật vốn Võ Đang ta có
việc cầu Lộ cô nương, nào dám nói hai chữ chăm sóc chứ.”
Lộ Dao
nghe xong khẽ nhướng mày, không rõ Thu Nhiên đang làm cái trò gì, chẳng
lẽ muốn tạo dựng quan hệ? Thu Nhiên có hứng thú với giang hồ khi nào
vậy? Đang suy nghĩ, lại nghe Tống Viễn Kiều nói: “Lộ cô nương, cô còn
chưa gặp qua, đây là nội tử Phạm thị cùng tiểu khuyển Thanh Thư.”
Lộ Dao vừa vào đình liền chú ý đến nữ tử đứng tuổi ngồi cạnh Tống Viễn
Kiều, tuổi chừng ba mươi sáu, có vẻ phúc hậu, nhìn nét mặt có thể thấy
lúc còn trẻ ắt hẳn cũng là một nữ tử xinh đẹp. Ngồi cạnh nàng là một bé
trai chừng tám chín tuổi, quả thực mũm mĩm đáng yêu, lúc này đang mở đôi mắt to tròn hiếu kỳ nhìn Lộ Dao.
Phạm thị đứng dậy chỉnh váy áo khẽ khom người chào Lộ Dao: “Lộ cô nương.”
Lộ Dao vội vàng nói: “Lộ Dao ra mắt Tống phu nhân.” Đang định đáp lễ theo
kiểu nữ tử như vậy, lại nhớ Thu Nhiên bình phẩm cách mình chào hỏi theo
kiểu nữ tử, vẫn là xá dài một cái mà thôi. Phạm thị cũng không để ý, Mạc Thanh Cốc ngồi bên lại cười: “Ta còn cho là Lộ tỷ tỷ chỉ chắp tay chào
theo kiểu nam nhân đối với đám giang hồ chúng ta mà thôi, không ngờ đối
với đại tẩu cũng thế.”
Lộ Dao nhún vai: “Năm đó Thu Nhiên nói ta
hành lễ nữ tử, động tác đó lập tức khiến bụng hắn khó chịu vô cùng. Nên
ta mới không muốn hại người khác mất ngon miệng. Sao, Tiểu Thất muốn thể nghiệm cảm giác nuốt không trôi à?”
Một câu “nuốt không trôi”
làm Mạc Thanh Cốc nhớ đến bữa cơm sống không bằng chết lúc đầu ở trong
phòng Du Đại Nham, vội vàng xua tay, “Không không, Lộ tỷ tỷ hành lễ rất
dễ coi, thế là đẹp nhất, phóng khoáng tự nhiên không giống người thường, ngàn vạn lần đừng đổi, đừng đổi.” Biết rõ nội tình, Du Đại Nham không
nhịn được bật cười.
Lúc này Tống Thanh Thư cũng học người lớn ôm
quyền nói với Lộ Dao: “Thanh Thư ra mắt Lộ tỷ tỷ.” Trương Tùng Khê cười: “Thanh Thư, con phải gọi là Lộ cô cô.”
Hai đời rồi Lộ Dao cũng
chưa được làm cô, đang định nói không sao, Lộ tỷ tỷ vẫn dễ nghe hơn, đột nhiên lại nghĩ Mạc Thanh Cốc cũng gọi mình là Lộ tỷ tỷ, không thể để
người ta lầm lẫn vai vế. Nàng thì không có gì nhưng Võ Đang từ trên
xuống dưới giữ lễ nghiêm ngặt, sợ là xem trọng vai vế, vì thế sờ mũi,
tùy vậy.
Ai ngờ tiểu Thanh Thư lại chạy qua, cất giọng non nớt: “Lộ cô cô, cô xinh đẹp quá, cô ôm con có được không?”
Lộ Dao buồn cười, nghĩ bụng tiểu gia hỏa này rất biết lấy lòng nữ hài tử,
tương lai lớn lên chỉ sợ là kẻ phong lưu đây. Bèn khom lưng bồng nó đặt
lên đùi, chọc nó: “Lộ cô cô đẹp chỗ nào?”
Tiểu Thanh Thư nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát đáp: “Chỗ nào cũng đẹp. Mắt đẹp nhất.”
Lộ Dao cười càng vui vẻ, hỏi tiếp: “Vậy Lộ cô cô với mẹ con ai đẹp hơn?”
Vấn đề này với tiểu Thanh Thư mà nói quả thật hơi khó, thấy mọi người trong đình đều nhìn mình liền đáp: “Lộ cô cô và nương con đều đẹp như nhau.”
Mọi người ai cũng cười to.
Mấy năm nay Lộ Dao bôn ba bên ngoài,
trung thu hàng năm đều về Thu Linh trang ăn tết cùng Phó Thu Nhiên. Năm
nay vì chữa bệnh cho Du Đại Nham mà không thể quay về, trong lòng ít
nhiều có chút nuối tiếc. Có điều nghĩ nghĩ ngày tháng còn dài, cũng chỉ
vắng có một năm liền cảm thấy thư thái. Càng huống gì Thu Nhiên cũng
không tỏ vẻ không vui, ngược lại hình như còn hấp tấp muốn nàng ở lại Võ Đang, cái này khiến nàng nghi ngờ Thu Nhiên còn có âm mưu gì khác. Có
điều trải nghiệm trung thu trăng tròn trên núi Võ Đang tuyệt đẹp này
ngược lại nàng cảm thấy khá mới mẻ. Nhất là trước đó nàng hành y, tuy
cứu chữa không ít nhân sĩ giang hồ nhưng đối với cái gọi là giang hồ lại không hiểu biết trọn vẹn. Biết chút ít võ nghệ chẳng qua để phòng thân
mà thôi, gần như không có dùng tới. Lần này được Trương Tùng Khê giảng
giải tỉ mỉ giai thoại danh nhân cố sự của các môn phái giang hồ, nghe
cảm thấy rất thú vị. Mới đầu Lộ Dao còn cho là Trương Tam Phong, lại
thêm sáu đồ đệ tụ họp một chỗ sẽ thảo luận quyền cước khinh công kiếm
pháp nội lực này nọ, bản thân mình một kẻ nội lực chỉ chạy nổi năm ba
dặm đường ngồi đây sẽ rất chán. Ai ngờ thầy trò Trương Tam Phong tụ tập
chỉ tán gẫu chuyện nhà hoặc những chuyện trên trời dưới đất, ngay cả Du
Liên Châu xưa giờ luôn ít nói nghiêm nghị, buồn vui không lộ ra nét mặt
cũng nói hăng say, chẳng bù với thường ngày chỉ gật hoặc lắc, mở miệng
đều là bộ dạng dạy dỗ.
Lễ gặp mặt của Phó Thu Nhiên khiến Võ Đang chư hiệp rất tò mò quan hệ giữa Lộ Dao Thu Linh trang. Thấy Du Đại Nham và Trương Tùng Khê hỏi, những người còn lại cũng nhìn nàng, Lộ Dao nhún vai cười: “Ta và Thu Nhiên không phải huynh muội ruột thịt nhưng còn
thân thiết hơn nhiều.”
“Huynh muội kết nghĩa?” Mạc Thanh Cốc tò mò.
Lộ Dao lắc đầu, hờ hững đáp: “Lúc nhỏ khi ta bắt đầu hiểu chuyện thì đã
chơi cùng Thu Nhiên. Lúc đó nhà chúng ta ở gần nhau, còn có thêm Nhược
Trường nữa, ba đứa nhỏ thường hay đùa giỡn, rất tự do. Năm bảy tuổi, một trận thiên tai xảy ra ở quê nhà ta, trong một đêm người chết vô số. Cha mẹ ta cũng qua đời một lượt, lúc đó cha mẹ Thu Nhiên và Nhược Trường
cũng mất trong tai nạn. Từ đó về sau, thế gian tuy lớn nhưng chỉ có ba
người chúng ta quen biết, vì thế cả ba cứ nương tự nhau mà sống, như
hình với bóng, Ba đứa nhỏ bảy tám tuổi, sống sót trên đời không dễ dàng
gì nhưng cuộc sống gian khổ vất vả lại nảy sinh ân tình không gì sánh
được. Cho nên nói chúng ta cũng coi như thân nhân, tuy không ruột rà máu mủ nhưng bao nhiêu năm qua, tình cảm còn vượt xa cả tình huynh muội. Về sau chúng ta lại cùng học một thầy, chưa hề tách ra. Nhiều năm như vậy
nhân thế đổi dời, đã không cách nào nói rõ, có điều rốt cuộc chỉ còn có
ta và Thu Nhiên làm bạn với nhau. Mãi đến hai năm trước, Thu Nhiên dốc
lòng kinh doanh Thu Linh trang mà ta chuyên tâm hành nghề du ngoạn, trái lại gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều.
Ngồi ở đó, trừ Trương
Tam Phong sống gần trăm năm, có thể nói là trải hết sự đời ra, mọi người nghe xong đều lặng lẽ. Trước giờ chỉ thấy cử chỉ phong thái của Lộ Dao
có vẻ không tầm thường, nghe ngóng sơ sơ thì biết Thu Linh trang tiếng
tăm như cồn trong giới thương nhân Giang Nam, mấy người cứ cho rằng nếu
Lộ Dao không phải đại tiểu thư Thu Linh trang thì chí ít cũng là danh
môn thế gia. Thật không ngờ chẳng những Lộ Dao mà cả trang chủ Thu Linh
trang Phó Thu Nhiên đều là cô nhi.
Trương Tùng Khê từ chỗ Ân Lê
Đình biết được sơ sơ mối quan hệ giữa Lộ Dao và Phó Thu Nhiên, lại không nghĩ đằng sau nó còn có nhiều chuyện như vậy, hồi lâu mới nói: “Tiểu
Lộ, xin lỗi, đêm trung thu lại để muội nhớ đến chuyện thương tâm như
vậy.”
Lộ Dao lắc đầu cười: “Cũng không tính là đau lòng. Tuy cha
mẹ không còn nhưng có được tình cảm của Thu Nhiên và Nhược Trường như
vậy, cả đời hỗ trợ lẫn nhau, tâm linh tương thông, sao tính là chuyện
thương tâm được? Hôm nay nghĩ lại chuyện thời thơ ấu, có yêu không hận.
Trương tứ ca không cần để ý.”
Trương Tam Phong cười ha hả, “Có
yêu không hận, câu này của Lộ cô nương hay lắm. Tùng Khê, sự đời khó
nói, là họa hay phúc khó mà nói rõ được. Cái gọi là họa phúc đan xen,
thật ra không hẳn chỉ họa phúc luôn cùng nhau, mà là cùng một sự việc,
có người thấy đó là họa nhưng chớp mắt nhìn lại, có khi là phúc cũng
không chừng. Sư huynh đệ các con đừng quá câu nệ.” Câu này một lời hai
nghĩa, ngoài mặt là nói Lộ Dao, còn như có ám chỉ gì khác, tự trong lòng mỗi người cảm thụ cũng có bất đồng.
Trương Tam Phong nói lại
khiến Lộ Dao nhìn Du Đại Nham. Nhớ lại hôm đó Ân Lê Đình nói với mình Du Đại Nham vì Đồ Long đao mà bị thương, Trương Thúy Sơn vì Du Đại Nham mà không biết tung tích. Mấy năm nay hai chuyện bất hạnh nhất của Võ Đang
mọi người đã nếm đủ rồi, không biết nếu mình chữa khỏi cho Du Đại Nham,
với chàng ta mà nói là họa hay phúc? Và với Võ Đang là phúc hay họa? Đột nhiên cảm thấy đứng ở góc độ thầy thuốc quan sát càng thú vị nhưng cũng càng khó làm.
Không biết là ai nhắc tới mấy chuyện thú vị thời
thơ ấu của mọi người. Năm đó Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu và Du Đại Nham nhập môn sớm nhất, bây giờ lớn hơn các sư đệ không ít, không cách nào
tìm tòi nghiên cứu được. Còn lại từ Trương Tùng Khê trở xuống, tuổi
chừng hai mươi có hơn, đều được Trương Tam Phong dắt về núi Võ Đang lúc
chừng bốn năm tuổi, lúc đó còn trẻ con, đương nhiên chuyện cười vô số
kể. Thế là nguyên một buổi tối, Lộ Dao được nghe không ít chuyện bí mật
nội bộ của phái Võ Đang. Như chuyện hai người Trương Tùng Khê, Trương
Thúy Sơn bắt được một con chó đằng sau núi đem về Tử Tiêu cung nuôi, đến cuối cùng lại phát hiện thật ra đó là một con sói, suýt nữa thì bị cào
rách mặt; Ân Lê Đình và Mạc Thanh Cốc tiện tay nhặt một cái chậu ngọc
giả làm rùa đen, kết quả cái chậu ngọc đó vừa khéo chính là chậu đựng
nước trên đàn thờ bằng bạch ngọc trong suốt mà phái Nga Mi làm quà mừng
thọ cho Trương Tam Phong; Trương Thúy Sơn dẫn hai sư đệ ra sau núi nhóm
lửa nướng thỏ hoang, thiếu chút nữa đốt trụi Ngọc Nữ phong; Ổ báo hoang
sau núi bị mấy người Ân Lê Đình quậy phá không chịu nổi, tối ngày gà chó không yên, cuối cùng tính tình bị uốn nắn còn ngoan hơn mèo. Du Đại
Nham nghe xong cười khẽ nói một câu, lục đệ, ổ báo đó không biết giờ có
còn ở Thiên Trụ phong không, nhiều năm không thấy không biết bây giờ ra
sao… Rốt cuộc Lộ Dao phát hiện, Võ Đang thất hiệp mà người người trên
giang hồ kính ngưỡng thật ra lúc nhỏ dường như còn hơn cả mình và Thu
Nhiên, đều là những chủ nhân khiến chó chê mèo chạy. Không khỏi thêm
ngưỡng mộ nhìn Trương Tam Phong, bụng nghĩ lão nhân gia ngài quả nhiên
là cao nhân trong cao nhân, đổi lại là ai cũng không chịu nổi bảy chủ
nhân hành hạ liên tục hai ba chục năm, lão nhân gia ngài chẳng những
chịu nổi còn dạy dỗ thành thế này, đúng là kỳ công trong kỳ công mà.
Lộ Dao nhìn Võ Đang thất hiệp hôm nay người người đều là nam nhân bảy
thước nổi danh giang hồ, bản lĩnh chọc mèo phá chó sợ là không chơi nữa, cũng không biết ổ báo hoang sau núi được yên ổn sinh sống vài năm, có
bắt đầu than thở cuộc đời thật là tẻ nhạt đại loại thế hay không. Nàng
đảo mắt nhìn tiểu Thanh Thư đang ngồi trên đùi mình, kế đó âm thầm gục
gặc, tám chín tuổi, đang tuổi nhiều triển vọng, phỏng chừng ổ báo hoang
sau núi không có thời giờ mà trách móc rồi.
Mọi người chuyện trò
đến nửa đêm, đến khi tận hứng thì đã qua giờ tý. Lộ Dao phẩy ống tay áo, một câu Du tam ca cần nghỉ ngơi lấy sức, mọi người tiễn Trương Tam
Phong về trước, lại đưa Du Đại Nham về phòng, nói tiếng ngủ ngon xong
mạnh ai nấy giải tán.
Ân Lê Đình tiễn Lộ Dao về phòng, đứng ở cửa sân, có vẻ ngập ngừng. Lộ Dao thấy Ân Lê Đình như thế bèn hỏi: “Ân lục
ca có chuyện gì muốn nói?”
Ân Lê Đình ngẩng đầu, do dự: “Lộ Dao… hôm đó, hôm đó… hơ, vật cần để điều trị cho tam ca chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
Lộ Dao nghe lấy làm lạ, gật đầu tự nhiên đáp: “Đều xong hết rồi. Còn lại,
chỉ cần sáng sớm hôm đó dùng thuốc hun phòng dùng để điều trị một hồi là được.”
Ân Lê Đình vẫn chưa đi, mặt đỏ sắp rỉ máu đến nơi, một
hồi sau lại nói: “Thật ra, ta muốn nói… ừm, ta nói hôm nay áo của muội…
rất đẹp…”
Lộ Dao càng kỳ quái hơn, nhướng mày cười: “Cám ơn, kỳ thật ra cũng thấy vậy.”
Ân Lê Đình không phản ứng, đầu gục càng thấp hơn: “… Lộ Dao… thật ra ta
muốn nói… chuyện hôm đó ta nghĩ mấy ngày rồi… vốn định hôm qua… nói với
muội… ta, không, ta nói tại hạ, ơ…”
“Chuyện hôm đó? Nghĩ gì mà nghĩ tới mấy ngày?” Lộ Dao chớp mắt khó hiểu, “Ân lục ca huynh sao vậy? Ấp a ấp úng?”
“Hôm qua ta tới rồi, kết quả muội… muội không… không có ở đây. Ta muốn nói…
chuyện hôm đó ta nguyện ý… nguyện ý…” Ân Lê Đình không cách nào nói nốt
nửa câu sau, hơi ngẩng lên, thấy mặt Lộ Dao đầy thắc mắc nhìn mình, đôi
môi hồng mềm mại hơi hé có vẻ nghi hoặc, ánh trăng như nước dịu dàng
lướt trên vành tai và tóc mai nàng, ánh sáng từ viên đá đính trên dây
tua trâm cài tóc phản chiếu lấp lánh. Mùi thuốc nhàn nhạt thoang thoảng
lan ra quanh người Ân Lê Đình, làm chàng lập tức nhớ đến đêm hôm đó, Lộ
Dao dựa vào lòng mình ngủ say, bản thân ngửi thấy mùi thảo dược thơm
ngát. Trước khi mặt đỏ tới mang tai, bàn chân Ân Lê Đình dùng lực đột
ngột, mười thành công lực cộng thêm sở trường đặc biệt của Võ Đang, Truy Nguyệt Bộ, nháy mắt, người đã biến mất trước mặt Lộ Dao. Lộ Dao chớp
mắt khó hiểu, lại sờ mũi, nghĩ bụng: “Thế là thế nào? Ta trang điểm
thành nữ tử có một chút đã dọa huynh ấy thành như thế… chẳng lẽ huynh sợ nữ nhân?”
Kế đó lại buồn cười lắc đầu, đóng cửa viện lại, đi vào phòng. Trong viện, ánh trăng sáng trong chiếu rọi núi Võ Đang về đêm,
không biết năm nay mười lăm tháng tám, là người ngắm trăng hay trăng
ngắm người.