Thừa – Vân thiên bích lạc trục khinh âu, sơn ngoại sơn, lâu ngoại lâu
Chốn Đâu Gặp Cố Nhân
Lộ Dao xuống núi Võ Đang, một đường cấp tốc đi về hướng đông, ngang qua
Giang Âm ngoặt xuống Từ Châu lại xuôi về nam, ngựa không ngừng ra roi,
mỗi ngày đi đường gần bảy tám canh giờ, cuối cùng vào ngày hai sáu tháng hai cũng vào được tới phạm vi Kiến Ninh.
Ngày hôm đó sắc trời đã gần tối, lính canh cổng thành Kiến Ninh đang chuẩn bị đổi ca thì trên
đường quan đạo vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, chăm chú nhìn kỹ chỉ thấy một người một ngựa đang phóng như bay tới, đợi đến cửa thành mới nhìn
rõ trên lưng con ngựa Thanh Thông, một bóng dáng gầy nhỏ xoay người
xuống. Lính Nguyên gác thành vừa thấy đó là một cô nương thân hình uyển
chuyển đi một mình lập tức lên tinh thần, vẻ mặt có phần bỉ ổi cười hềnh hệch, hai tên liền dấn lên. Lại gần nhìn kỹ một cái lập tức biến sắc,
bởi vì trên mặt cô nương kia từ trái qua phải có một vết sẹo thật lớn,
gần như chia mặt làm hai nửa, màu sẹo đỏ lòm, trong đêm càng thêm khủng
khiếp.
Hai gã cảm thấy xúi quẩy, nhổ toẹt nước dãi “Lão tử còn
tưởng là tiểu mỹ nhân, kết quả là nha đầu mặt quỷ, đúng là xui xẻo!
Cũng không biết che lại, trưng cái mặt xấu xí ra dọa người!”
Nữ tử dường như đã quen bị chửi bới kiểu này, không nói chuyện mỉm cười nhét hai mẩu bạc vụn vào tay hai gã.
Hai tên lính được chút lợi, cũng không muốn nhìn mặt nàng ta, bực bội giục
liên hồi “Đi mau đi mau, đừng ở chỗ này mang xui xẻo nữa, lão tử sắp
đóng cửa thành rồi!”
Cô nương nọ cũng không nhiều lời, cười hì hì xoay người lên ngựa vào thành, còn nghe tiếng hai gã chửi sau lưng văng vẳng “Mẹ nó, không cười đã xấu, cười càng xấu hơn!” Nghe xong càng cười vui vẻ.
Cô nương đó chính là Lộ Dao sau khi cải trang, gấp rút đi cả đêm.
Lộ Dao tìm một khách điếm nhìn có vẻ sạch sẽ, mướn một gian phòng thượng
hạng, vừa vào phòng liền lăn ra giường, mấy ngày nay nàng đi cả ngày lẫn đêm, có phần mệt mỏi. Nghĩ đến còn cách Tuyền Châu không xa, trong lòng tính toán mấy ngày nay cần nghỉ ngơi đàng hoàng, bằng không mệt nhọc
quá độ, vào Tuyền Châu rất dễ lây bệnh. Vừa vặn tiểu nhị đem đồ ăn lên,
Lộ Dao vặn vẹo cái eo đau nhức do cưỡi ngựa, ở trong phòng mình quét
sạch đồ ăn như gió cuốn mây bay. Ăn chưa được một nửa, nghe từ cửa sổ
sau vẳng đến hai tiếng động cực nhỏ, cửa cũng thoáng hiện mấy bóng
người. Mắt Lộ Dao hơi đảo, im hơi lặng tiếng tiếp tục ăn.
Người
bên ngoài dường như không dằn được, không tới một hồi liền nghe loạch
xọach một chút, cửa lớn và cửa sổ đồng thời bị đẩy ra, sáu bóng người
lẻn vào phòng Lộ Dao, cách Lộ Dao khoảng năm sáu bước, vây lấy nàng một
giọt nước cũng không lọt. Lộ Dao không buồn liếc mắt lấy một cái, vẫn
cúi đầu ăn cơm như cũ.
Sáu người này thân hình rất cường tráng,
tên nào tên nấy như hung thần ác sát tay cầm liên hoàn đao, thấy Lộ Dao
không thèm ngước mắt lên một chút, không khỏi buồn cười. Một cô nương
yếu ớt nhỏ nhắn bị sáu đại hán vạm vỡ bao vây mà trong mắt chỉ có đồ ăn. Tên cầm đầu bất chấp, quát lên “Lão tam, lấy hành lý của ả!”
Lộ
Dao thong thả rút một cái khăn tay trắng ra lau miệng, khóe mắt nhướng
lên, chậm rãi nói “Vị đại thúc này, ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng
động vào cái bọc đó!”
Câu này làm mấy gã ngẩn ra, liền đó tên cầm đầu cười cợt “Nha đầu xấu xí nhà ngươi ngông cuồng thật! Lão tử muốn
xem thử đợi lát nữa bắt ngươi về, hầu lão tử một đêm, xem ngươi còn
ngông cuồng hay không! Gương mặt ngươi xấu thì có xấu nhưng dáng người
không tệ, không biết nếm thử sẽ thế nào đây! Hả? Ha ha!”
Mấy tên còn lại đều cười lớn, Lộ Dao không hề nổi giận, ngoẹo đầu nhìn gã một chút, đầy hiếu kỳ.
Đại hán cầm đầu thấy Lộ Dao nghiêng đầu nhìn gã “Nha đầu xấu xí, ngươi nhìn cái gì?!”
Lộ Dao sờ cằm “Đầu năm nay cướp bóc đều ở nơi hoang vu hẻo lánh, các ngươi bám theo ta một ngày, thế mà lại đánh cướp trong thành, cũng có bản
lĩnh đấy, không sợ bị quan binh bắt ư?”
Tên nọ cười nham nhở
“Sao, nha đầu xấu xí muốn cầu cứu quan binh? Nói cho ngươi biết, vô dụng thôi, ngươi kiện đến quan phủ cũng không ai để ý!”
Lộ Dao nghe
xong, vẫn nghiêm túc gật đầu “Ta cũng cảm thấy thế. Quậy không khéo, hôm nay các ngươi thu hoạch sợ là phải chia cho quan binh mấy phần nhỉ?”
Nàng nói toạc ra, tên cầm đầu cũng không phủ nhận “Lão tam, lấy đồ, vừa rồi
hộ nhà giàu ở ngoại thành kia đưa cho ả ít nhất cũng gần trăm lạng bạc.
Nha đầu xấu xí này là cây rụng tiền đấy! Ban nãy thấy nhà kia cung kính
với ả như thế, chắc hẳn cũng có chút giá trị, vác về trước nói sau.”
Nói rồi sấn lên mấy bước, giơ tay muốn chụp lấy Lộ Dao. Ai ngờ kẻ nọ còn
cách Lộ Dao chừng ba bước liền nghe một tiếng bịch, đại hán bảy thước
nằm sóng xoài trên đất không cục cựa nữa. Năm tên còn lại thất kinh,
chưa kịp phản ứng, bốn tên lại nối nhau té xuống đất, duy có tên đi lấy
bọc đồ của Lộ Dao là hét lên một tiếng như heo chọc tiết, không tới
tiếng bịch thứ hai đã lăn ra đất.
Lộ Dao nhìn đám người nằm ngổn ngang trong phòng, trề môi “Đã bảo đừng có động vào đồ của ta rồi.”
Lúc này lại nghe ngoài cửa có tiếng cười sang sảng, một bóng người tiến vào phòng. Người đến mặc áo xám, thân hình thon dài, thắt lưng buộc một cái khăn màu nâu sẫm, mớ tóc dài rối bù màu nâu đỏ, đeo một dải băng cột
đầu, ăn bận kiểu đầu đà Tây Vực. Trên mặt đầy vết sẹo ngang dọc, dung
mạo bị hủy hoàn toàn cơ hồ không nhìn ra tuổi tác. Người nọ vừa thấy Lộ
Dao liền cười nói “Ta bám theo nha đầu cô nửa ngày, xem ra dư thừa rồi.
Tiểu thần y dụng độc cao minh quá, có cần giúp đỡ tiếp không?”
Lộ Dao thấy người đến cũng mỉm cười “Đương nhiên rồi, huynh đến vừa khéo,
giúp ta ném đám khốn này ra ngoài. Còn nữa, có thể phiền ngài xóa chữ
tiểu trước hai chữ thần y đi không? Bổn cô nương hiện tại cũng coi như
là thần y có chút tiếng tăm rồi.”
Đầu đà nọ quan sát nàng một
phen, cười nói “Có danh tiếng hay không không sao cả, ngược lại tiểu nha đầu biến thành đại cô nương rồi, không kêu tiểu thần y được.” Sau đó
vội vàng chỉ vào đám người trên đất, trước khi Lộ Dao trả miếng, hỏi
“Ném đi đâu đây? Ta thấy hay là kết liễu đi?”
Lộ Dao đáp “Thôi
đi, chờ bọn chúng tỉnh, thuốc này sẽ khiến chúng ngứa da ngứa thịt suốt
một tháng liền, đến ruột gan cũng ngứa ngáy khó chịu. Hơn nữa sau này
mỗi lần dùng võ, cơn ngứa sẽ phát tác một lần, về sau không thể dùng võ
công hại người nữa. Thứ người này không dạy dỗ một chút không được.”
Đầu đà cười “Thủ đoạn của đại thần y tuyệt thật, ta bội phục sát đất.” Nói rồi mỗi tay túm một tên ném ra ngoài.
Không tới một khắc, quay lại thấy Lộ Dao đã chuẩn bị lại đồ ăn ngon, đang chờ y về. Y thấy thế cũng không khách sáo, ngồi xuống cầm đũa lên bắt đầu
ăn, vừa ăn vừa nói “Ta thấy một cô nương gấp rút lên đường, bị đám người này bám theo bèn đi qua xem, về sau càng nhìn càng thấy bóng dáng này
quen thuộc, chờ vào đến khách sạn mới phát hiện là cô.”
“Đám
người này giữa trưa hôm nay bắt đầu bám theo ta, hình như thấy ta ra vào phân hiệu của Thu Linh trang, nghĩ kiếm chút béo bở từ chỗ ta. Bọn
chúng quả không sợ mệt, đi theo nguyên một ngày, hống hách tới mức dám
động thủ trong thành? Kiến Ninh thành này không phải quan với cướp một
nhà đấy chứ? Có chỗ dựa nên không sợ à?”
Đầu đà nọ lắc đầu than “Ắt là có chút quan hệ, thời thế bây giờ, quan cướp cấu kết, chỉ có dân chúng là không có đường sống.
Giai đoạn mạt thế, chiến tranh loạn lạc bốn phương, mấy năm nay Lộ Dao gặp
qua không ít dân chúng lầm than, người chết đói đầy đồng, nhìn mãi đã
thành quen, lại nghe đầu đà hỏi “Lần này tiểu Lộ Dao từ đâu đến, định đi đâu?”
“Vừa từ núi Võ Đang xuống, định đi Tuyền Châu.”
Trong mắt đầu đà thoáng lóe sáng, cười nói “Võ Đang? Tiểu Lộ Dao đi chữa bệnh cho Võ Đang Du Đại Nham? Chữa khỏi không?”
Lộ Dao trợn mắt nói “Đại phu có nghĩa vụ giữ bí mật tất cả tin tức liên
quan đến bệnh tình của người bệnh. Còn như khỏe hay không, một thời gian nữa huynh sẽ biết thôi?”
Đầu đà cười lớn “Năm năm rồi, tính tình tiểu nha đầu vẫn thế!”
“Huynh thì sao? Không phải đang giả câm ở phủ Nhữ Dương Vương nơi Đại Đô sao?
Sao lại chạy tới đây, không giả vờ nữa? Chẳng lẽ bị phát hiện đuổi ra?”
Đầu đà vỗ đầu Lộ Dao một cái “Tiểu nha đầu không thể nhớ chút ơn cũ à? Thời gian trước ta phát hiện hành tung của Thành Côn nên mới nghĩ cách ra
ngoài.”
“Hả?” Lộ Dao chớp mắt “Ở đâu?”
Đầu đà vừa ăn vừa đáp “Tuyền Châu.”
Lộ Dao vừa nghe, thiếu điều phun nước trà trong miệng ra, sặc nước ho khù
khụ nửa ngày mới bình thường trở lại. Đầu đà nhíu mày nhìn nàng, vỗ lưng giúp nàng thở, lại nghe nàng hỏi “Tuyền Châu? Huynh đừng nói với ta là
huynh định đi Tuyền Châu đấy?”
Đầu đà gật đâu “Tất nhiên rồi! Ta chờ hai năm mới thu được tin này, sao bỏ qua được?”
Lộ Dao thét lên một tiếng, lấy tay che mặt “Dựa vào, trời ạ! Huynh không quay về được à?”
Đầu đà nghiêm mặt hỏi “Tại sao?”
“Tuyền Châu đang có nạn dịch, huynh không biết sao?”
“Trên đường có nghe nói sơ sơ.” Đầu đà lấy làm khó hiểu “Thì sao?”
Lộ Dao tức tối trừng mắt nhìn y “Thì sao?! Không thì sao hết! Đó không
phải ôn dịch tầm thường, là ác hạch! Người nhiễm bệnh mười chết hết
chín, chữa khỏi không được hai phần, huynh còn muốn tham gia náo nhiệt
nữa?” Nói rồi giận dữ đập bàn.
Đầu đà kia giờ phút này còn cười, hỏi “Tiểu Lộ Dao lo cho ta?”
Lộ Dao thở phì phì lườm y “Thân là một đại phu, trước mắt ta phản đối bất
kỳ ai lấy bất cứ danh nghĩa nào vào Tuyền Châu, cũng không hi vọng quá
nhiều người đi khỏi Tuyền Châu. Ác hạch không giỡn chơi được, chứng bệnh đó chỉ năm ba ngày là đoạt đi tính mạng cả ngàn người.”
“Tiểu Lộ Dao không phải thần y á?”
“Huynh tưởng thần y là thần tiên chắc? Lúc nào đó ta phải treo tấm biển, học
hỏi tên đại phu kia của các người, không viết ‘Thấy Chết Không Cứu’ mà
là ‘Muốn Chết Không Cứu’. Hễ là muốn chết, dứt khoát không cứu!” Nói rồi buột miệng chửi thề hai tiếng, đỉnh đầu bốc khói.
Đầu đà bắt chước bộ dạng Lộ Dao nhún vai phẩy tay, bộ dạng nghiêm chỉnh, đã quyết ý không thể không đi.
Lộ Dao thiếu điều trợn ngược mắt, hồi lâu nhếch miệng, nghiến răng nói “Đồ đáng ghét! Bút mực hầu hạ, nhanh lên!”
Đầu đà cong môi cười, khuôn mặt đầy sẹo thế nhưng lộ ra ba phần khôi ngô
tuấn lãng, vội vàng tìm tiểu nhị mượn bút nghiên, đổ nước mài mực trải
giấy, sau đó… ngồi trước bàn tự mình làm thư lại, nói “Lộ đại thần y,
ngài nói đi.”
“Tây Ngưu Hoàng tám phân, Nhân Trung Hoàng ba chỉ,
Cửu Tiết Xương Bồ năm phân, Cang Mai nửa chỉ, nhị hoa Kim Ngân năm chỉ,
Nghệ dại một chỉ, sắc nước uống mỗi ngày ba lần. Còn nữa, Hoàng Cầm,
Hoàng Liên, Liên Kiều, Huyền Sâm mỗi thứ một chỉ, Thạch Cao sống bốn
chỉ, Tri Mẫu một chỉ, Xích Thược một chỉ, Sinh Địa hai chỉ, Mã Bột một
chỉ, Cam Thảo một chỉ. Hầm thành canh, tẩm vào khăn, hong khô ba canh
giờ. Mỗi ngày ra vào phải dùng khăn này bịt mặt che tay, rửa tay chân
bằng nước đấy. Sau khi vào Tuyền Châu, mỗi ngay cần phải thay quần áo
sạch, bịt kín từ đầu tới chân, không được lộ da thịt. Dùng rượu trắng
hòa với bột Bách Bộ phun vào quần áo và chỗ ở mỗi ngày. Không được chạm
vào bất cứ đồ ăn nước uống chưa chín, không được tiếp xúc với người mắc
bệnh. Nếu phát sốt ói mửa, đầu choáng váng lập tức tới tìm ta. Làm xong
việc, tìm nơi hoang vu hẻo lánh không có ai ở đó năm đến bảy ngày, nếu
không có triệu chứng phát bệnh lập tức cút càng xa càng tốt cho ta!”
Đầu đà răm rắp viết theo, đến câu cuối cùng, đầu bút lơ lửng, ngẩng đầu
nghiêm túc nhìn Lộ Dao hỏi “Lộ đại thần y, cô xác định câu cuối cùng
cũng viết vào? Đơn này nếu truyền lại đời sau, ta lo không tốt cho danh
dự của ngài đâu…”
Lộ Dao đập bàn giận dữ quát “Phạm! Dao!”