Vội Vã Đường Hồng Trần
Lộ Dao và Phạm Dao, cùng tên không cùng họ, tính tình khác nhau một trời
một vực, có điều chỉ cần hai người này ở gần nhau, chắc chắn sẽ cãi cho
gà bay chó sủa. Hai người đều cảm thấy mặt ác liệt nhất của mình có thể
bị đối phương ép ra. Phần Lộ Dao, là vỗ bàn trừng mắt chửi thề, phần
Phạm Dao, là ăn hiếp người dễ ăn hiếp, nói năng hành sự không theo khuôn phép.
Hai người quen biết trên đường đến Lương Châu. Lúc ấy Lộ
Dao mười lăm, Phạm Dao ba mươi lăm, hai kẻ kém nhau hai chục tuổi làm
hàng xóm trong khách sạn lớn nhất Lương Châu hơn nửa tháng trời. Nửa
tháng đó, chưởng quầy khách sạn mỗi đêm đều nơm nớp lo sợ, sợ ngày hôm
sau hai tên ôn thần trên lầu mà đánh nhau sẽ sập khách sạn này mất.
Vốn trong quá khứ, Lộ Dao từng thề, chỉ cần nàng gặp phải người bệnh tất sẽ cứu chữa, từ binh lính bị thương nơi chiến trường đến nông dân bị cuốc
chim chém trúng, từ người mắc bệnh nặng khó chữa đến đứa bé ăn bậy đau
bụng, gì cũng ôm thầu tuốt. Phạm Dao là kẻ giang hồ đầu tiên Lộ Dao
chữa, dẫn đến sau đó một thời gian dài, định nghĩa về giang hồ của Lộ
Dao lệch lạc không nhỏ.
Phạm Dao được Lộ Dao nhặt về từ nơi hoang vu hẻo lánh, lúc đó y bị trúng một chưởng một kiếm trí mạng, công lực
đối phương cao cường, y bì không kịp. Vốn Phạm Dao đã quỵ ngoài núi
hoang chờ chết, bỗng dưng thấy một tiểu nha đầu gầy teo, đôi mắt to nhìn mình chăm chăm. Nhất thời Phạm Dao còn cho là mình hồi quang phản
chiếu, thấy tiểu nha đầu rất xinh xắn đáng yêu, nước da bánh mật, đôi
mắt long lanh chớp chớp, nghĩ bụng trước khi chết có tiểu nha đầu này
đến trò chuyện cũng không tệ, chỉ sợ mặt mũi mình đen ngòm, người đầy
máu dọa tiểu hài tử khóc thôi. Ai ngờ, chẳng những tiểu nha đầu không
khóc, cực kỳ trấn tĩnh bắt mạch cho mình, liếc mắt nhìn vết thương mình
mấy giây, lập tức y cảm thấy trước mắt tối thui, bất tỉnh nhân sự. Trước khi hôn mê còn cố vét chút sức lực cuối cùng, thều thào “Tiểu nha đầu
mau về nhà đi.”
Phạm Dao tưởng rằng mình đã chết, ai ngờ lần nữa
mở mắt ra, thấy ánh đèn mờ mờ, nóc giường phủ gấm cực đẹp, hơi cục cựa,
chỉ cảm thấy hình như vết kiếm trước đó đã được băng bó rất ổn thỏa, vết thương do chưởng lực tuy vẫn còn nhưng mạng coi như bảo toàn rồi. Phạm
Dao nghiêng đầu, phát hiện một tiểu nữ hài nằm sấp trước giường mình,
đang mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật. Dường như cảm giác được điều gì,
giật mình một cái mở mắt ra, thấy mình đã tỉnh, đưa tay sờ sờ trán mình, sau đó hài lòng gật đầu.
“Tỉnh là tốt, hết sốt rồi.” Kế đó lại
mỉm cười với mình “Ta tên Lộ Dao, là một đại phu. Vết thương của ngươi
hiện tại không còn nguy hiểm nữa nhưng cần tĩnh dưỡng một thời gian.”
Phạm Dao thấy một tiểu nha đầu chừng mười bốn tuổi lại nói chuyện với y bằng điệu bộ của người lớn, thiếu điều cười to, khổ cái vết kiếm nơi ngực
vẫn còn đau, không dám dùng sức. Nghẹn nửa ngày mới nói “Tiểu nha đầu,
người lớn nhà ngươi là ai? Ta muốn tạ ơn cứu mạng của hắn, ngươi chuyển
lời giúp ta được chăng?” Một tiểu nha đầu mười bốn tuổi như thế, quả
thật không có khả năng trị được vết thương nặng của y, hẳn là cha mẹ
hoặc sư phụ nó ra tay mới đúng.
Ai dè Lộ Dao lườm y “Cứu ngươi là ta, nhà ta không có người lớn, có ta là đủ rồi.”
Phạm Dao ngờ vực nhìn nàng, hiển nhiên không tin, lại thấy nàng chớp mắt nói “Nếu không ta rạch vết thương của ngươi ra, chữa lại cho ngươi xem?”
“Rạch ra?” Phạm Dao không hiểu.
Lộ Dao nhìn y bằng ánh mắt khinh bỉ “Vết kiếm trên ngực ngươi là do ta may da thịt ngươi lại từng chút một, bây giờ còn chưa khép hoàn toàn, nếu
ngươi muốn nhìn, ta có thể giúp ngươi xé ra. Chỉ cần ngươi không sợ
đau.”
Phạm Dao lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, bị thương không
biết bao lần, cũng coi như người từng trải. Nhưng vừa nghĩ đến vết
thương lớn như vậy được may bằng kim cánh tay liền nổi đầy da gà da vịt, vội vàng nói không cần không cần, tiểu thần y ta tin cô rồi.
Lộ Dao nghe Phạm Dao xưng hô, hừ mũi “Ngươi bỏ cái chữ đi kèm đó đi, ta có thể cân nhắc để ngươi bớt chịu khổ.”
Đáng tiếc, Phạm Dao quả thật đánh giá thấp bản lĩnh và khả năng đả kích của
tiểu nha đầu này, cười ha hả “Càng là tiểu nha đầu càng không thích
người ta nói mình nhỏ, ngươi thế này còn không phải tiểu nha đầu ư?”
Lộ Dao ghét nhất là người khác cười nàng nhóc con, lần này tuy tức nghiến
răng nhưng vẫn ở lại chăm sóc vết thương không nhẹ của y như cũ. Vốn
nàng định về Thu Linh trang ăn Trung Thu cùng Thu Nhiên, chỉ đành viết
thư báo mình ở lại Lương Châu một tháng. Thế là một tháng tiếp theo đó,
Phạm Dao hoàn toàn lãnh giáo thủ đoạn của tiểu nha đầu được tổng hợp từ
nữ nhân và tiểu nhân. Vết thương của y cần nằm trên giường dưỡng bệnh,
không được động đậy. Mỗi lần thay thuốc tất nhiên phải chịu ngứa ngáy
khổ sở sáu canh giờ liền, bất hạnh là mỗi ngày y phải thay thuốc một
lần. Thuốc uống tiểu nha đầu kê chẳng những lần nào cũng khó nuốt, ngay
cả mùi vị đồ ăn sai người chuẩn bị cũng khiến người ta ói ba ngày, khổ
nỗi hắn không có lựa chọn, đành cười khổ cắn răng mà nuốt. Khiến người
ta giận sôi gan nhất là mỗi lần nàng ăn cơm đều cố tình kêu người ta bày một bàn đồ ăn ngon lành thơm nức mũi trước mặt y, còn thêm một bầu rượu cực phẩm, nàng không uống, thứ đó chuyên dùng để nhem thèm cái người mê rượu như mạng lại bị nàng dùng kim châm ngăn cấm động đậy. Vì thế trong một tháng đó, hắn vất vả lắm mới khỏi ngứa vùng vẫy ngủ thiếp đi trong
mùi rượu thơm khắp bốn phía. Có thể thấy, trên núi Võ Đang, Lộ Dao hạ
thủ lưu tình với Mạc Thanh Cốc quả thật không phải chỉ một chút.
Thực tế, từ đó về sau, cuộc sống của Phạm Dao nguyên tắc hơn rất nhiều, thà
rằng chọc kẻ thù, đối đầu với thượng ti, huynh đệ cũng không chọc nữ
nhân, thà chọc nữ nhân chứ không chọc tiểu nữ hài, nhất là tiểu nữ hài
có chút bản lãnh.
Đương nhiên, Phạm Dao cũng không phải đèn hết
dầu gì đó. Một tháng sau, thân thể vừa khôi phục tự do được một chút
liền lập tức thanh toán nợ nần. Miệng lưỡi Lộ Dao với Phạm Dao đều thuộc loại tổn hại người khác tới trình độ có thể dùng để đào mồ quật mả, vì
thế những ngày tháng mà hai kẻ cứ đụng phải nhau là đương nhiên gà bay
chó sủa bắt đầu.
Nhưng chuyện đó còn chưa đủ để chưởng quầy kinh tâm khiếp đảm, chân chính xảy ra chuyện là sau khi Lộ Dao nhặt y về hai tháng.
Lúc vết thương Phạm Dao sắp lành, một ngày Lộ Dao theo lệ thường ra ngoài
chữa bệnh từ thiện, lúc quay về cảnh giác phát hiện trong phòng có mùi
máu tanh, nàng còn chưa kịp vào phòng đã nhảy dựng lên, tay cầm chặt Vân Tình song kiếm, rầm một phát đá cửa xông vào, không phát hiện có tí dấu vết đột nhập nào. Dè dặt vén màn giường lên lập tức thất kinh. Chỉ thấy mặt Phạm Dao đầy máu, mặt bị người ta chém mười bảy mười tám đường,
ngang dọc chằng chịt. Lộ Dao lập tức xông lên kiểm tra thân thể y, phát
hiện ngoại trừ mặt ra trên người không có chỗ nào bị thương, thậm chí
vết thương cũ cũng không nứt.
Mười bảy mười tám nhát dao đó rạch
thật ác, vết nào cũng thấu xương, con mắt trái sợ là không giữ lại được. Lộ Dao thấy thế, trừng mắt thiếu điều đỏ ngầu, lúc khử trùng may vết
thương lại tức đến run tay, cố dằn một hồi mới bình tĩnh lại.
Lần này Phạm Dao bị thương trên mặt, mắt trái bị nặng nhất, Lộ Dao dùng hết cách mới giữ lại được. Lần này sợ y đau đớn không chịu nổi, nàng dùng
thuốc an thần cho y ngủ đủ mười ngày. Mười ngày sau Phạm Dao tỉnh lại
liền thấy một khuôn mặt hết sức mệt mỏi tiều tụy trước mắt. Thấy Phạm
Dao tỉnh, Lộ Dao không nói một tiếng, đút nước đút cơm, đút thuốc, thay
băng xong, một tay Lộ Dao nhấc hai thanh kiếm đi đến trước mặt y ngồi
xuống, lạnh lùng hỏi “Ai vào đây đả thương huynh?”
Phạm Dao nghe xong, chần chừ nửa ngày không đáp, hỏi lại “Tiểu Lộ Dao cô muốn làm gì?”
Gương mặt Lộ Dao lạnh tanh “Có người xông vào nơi chữa bệnh của ta, làm bệnh
nhân của ta trọng thương, đây là muốn chết. Mỗi một bệnh nhân trong
phòng điều trị của ta, ta đều phải chịu trách nhiệm tới cùng…”
Phạm Dao nghe xong, thần sắc hơi đổi, hồi lâu không lên tiếng. Đủ thời gian hai nén nhang mới thì thào “Là tự ta làm.”
Lập tức, sắc mặt Lộ Dao từ lạnh băng trở nên kinh ngạc, kế đó biến thành
tức giận điên cuồng. Ngươi muốn chết phải không? Ta phí bao nhiêu thời
giờ sức lực, hao tâm tổn sức cứu ngươi trở về để cho ngươi rạch lên mặt
mình mười bảy mười tám nhát dao phải không? Ngươi ưa tự ngược đãi thì
đừng ở chỗ này lãng phí thuốc men của ta! Thời thế này loạn đến triệt
để, người nghèo mua không được thuốc mời không được đại phu có thể xếp
thành hàng từ Lương Châu đến Đông Hải! Hai tháng nay cô nãi nãi có thể
đi một vòng từ Lương Châu đến Kim Lăng, cứu được bao nhiêu người! Ta ở
đây hai tháng vì trị thương cho ngươi để ngươi đem mạng mình ra đùa phải không? Phạm Dao, ngươi là đồ khốn kiếp từ đầu đến chân!
Vì thế
chưởng quầy dưới lầu chỉ nghe tiếng lọ hoa bình gốm vỡ loảng xoảng từ
căn phòng xịn nhất trên lầu, trong đó còn xen lẫn một hai cái ghế, chậu
nước, giá nến xuyên qua cửa sổ rớt thẳng xuống đại sảnh lầu một vỡ thành mảnh vụn, cùng với tiếng mắng chửi thao thao bất tuyệt của tiểu cô
nương thanh tú xinh đẹp kia.
Phạm Dao không ngờ Lộ Dao nổi nóng
dữ vậy, khí thế có thể nói là trời long đất lở, núi sông biến sắc. Không phải tiểu cô nương giận dỗi mà là một người hoàn toàn bùng phát sau khi bị chạm đến điểm cực hạn. Đối mặt với một Lộ Dao như thế, y không biết
nên thế nào mới tốt. Mãi đến nửa đêm, phòng ốc bừa bãi, trừ cái giường
ra hầu như chẳng còn thứ gì lành lặn. Lộ Dao nhấc bọc đồ ngoảnh đầu muốn đi, Phạm Dao biết nếu nàng cứ thế mà đi, e rằng đây sẽ là chuyện hối
hận nhất đời mình vì thế kéo tay áo Lộ Dao nói “Ta có thể giải thích lý
do.”
Lộ Dao hung hăng nhìn y mấy phút, nghiến răng “Thời gian một chung trà.”
Lúc này Phạm Dao mới nói vắn tắt, lời ít mà ý nhiều, y là Quang Minh hữu sứ của Minh giáo, trước mắt giáo chủ mất tích, Minh giáo chia năm xẻ bảy. Y âm thầm điều tra tông tích giáo chủ lại phát hiện sư huynh Thành Côn
của giáo chủ phu nhân cấu kết với Nhữ Dương Vương phủ, mưu đồ tiêu diệt
Minh giáo. Mấy lần y tính toán giết chết Thành Côn nhưng không địch lại, lần trước lúc được Lộ Dao cứu, y động thủ với Thành Côn nhưng lại bị
trọng thương. Mấy ngày nay y cân nhắc đã lâu, cảm thấy cần phải lẩn vào
Nhữ Dương Vương phủ mới tiếp cận Thành Côn được, tiện thể âm thầm nghe
ngóng kế hoạch đối phó Minh giáo của Nhữ Dương Vương phủ. Song thanh
danh của Quang Minh hữu sứ trên giang hồ khá cao, lại thêm dung mạo xuất chúng, chỉ sợ vừa vào vương phủ một lát đã bị phát hiện vì thế mới nghĩ ra biện pháp hủy dung này.
Lộ Dao nghe xong, im lặng nửa canh
giờ không lên tiếng. Còn Phạm Dao, lần đầu tiên trong đời y nơm nớp lo
âu nhìn một tiểu nha đầu mười bốn tuổi. Rốt cuộc, Lộ Dao lên tiếng,
giọng nói vẫn có chút căm tức như cũ “Huynh hủy mặt mình sợ là cũng chưa đảm bảo. Người ta chỉ cần điều tra xuất thân lai lịch của huynh là lộ
tẩy rồi.”
Phạm Dao không ngờ nàng vừa mở miệng đã nói chuyện này, ngẩn ra nửa ngày trong lòng chợt mừng rỡ, xem ra y không cần tính toán
tiếp tục chuyện tự tàn phá mình rồi. Chỉ là dù sao vẫn là tâm tính tiểu
nữ nhân, nhất thời nửa khắc còn chưa nguôi giận. “Ta cũng đắn đo chuyện
này mãi. Nếu bọn chúng tra không ra gốc gác của ta sợ là càng nghi ngờ
hơn.”
Lộ Dao suy tư “Tốt nhất là huynh có thể bịa ra một cái xuất thân tra được, lại không tra đến ngọn nguồn, hơn nữa cách biệt với Minh giáo một trời một vực. Có gốc điều tra sẽ không gây ra ngờ vực, tra
không ra ngọn nguồn bọn chúng sẽ trình lên trên cái mà chúng tra đến làm gốc gác.”
Phạm Dao hơi giật mình, không ngờ một tiểu nha đầu
mười ba mười bốn lại có nhiều ý kiến như thế, hơn nữa cẩn thận ngẫm kỹ,
quả thật rất có lý. Y suy đi nghĩ lại như thế nào mới có thể tra mà
không tra đến ngọn ngành. Lại nghe Lộ Dao nói tiếp “Nơi càng xa càng khó tra nguồn gốc, huynh cứ nói là từ Khâm Sát [24] ở phía tây hoặc Đông
Doanh [25] ở hướng đông tới đi.”
Phạm Dao trầm mặc suy nghĩ, Lộ
Dao nói tiếp “Bây giờ thế lực của triều đình nhiều lắm cũng chỉ vươn tới Sát Hợp Đài, đi xa hơn về phía Tây muốn làm gì cũng khó, Đông Doanh
cũng thế. Nếu huynh đi một đường từ Lương Châu đến La Bố Bạc [26], lại
theo thương đội từ nơi đó đi A Lực Ma Lý [27], đến đó theo hướng Tây Bắc mà đi sẽ đến Khâm Sát, đi hướng Tây Nam là Y Lê[28]. Chọn một trong hai nơi này đều tốt.”
Phạm Dao ngẩng đầu “Vậy không bằng đi Hoa Lạt
Tử Mô [29]. Tuy tiểu quốc đó không lớn nhưng xưa nay bọn họ có chút giao tình với Nhữ Dương Vương phủ.”
Lộ Dao gật đầu lia lịa “Thế thì tốt nhất! Có chút giao tình, Nhữ Dương Vương phủ càng không thể nghi ngờ huynh.”
Phạm Dao bật cười “Tiểu cô nương nhà cô, sao cứ như đã đi đến rất nhiều vùng ở cực tây rồi?”
Lộ Dao lườm y một cái “Huynh quản ta làm gì! Mau uống thuốc đi ngủ!”
Nửa tháng sau, Phạm Dao lành lặn, Lộ Dao cũng cần vào quan ải. Lúc chia
tay, Lộ Dao đưa cho y một đống thuốc, ngoại trừ thuốc trị thương bình
thường còn có thuốc viên giúp tóc đổi thành màu đỏ, thậm chí cả thuốc
thay đổi giọng nói. Phạm Dao lo nàng một tiểu nữ hài một thân một mình ở bên ngoài bị người khi dễ liền đưa Minh giáo Thiết Diễm Lệnh của y cho
nàng, nói nếu gặp phải phiền phức, chỉ cần lệnh bài này là có thể lên
đỉnh Quang Minh nhờ giúp đỡ. Lộ Dao không chịu, cười hì hì nói: ta cảm
thấy với tình trạng hỗn loạn trên đỉnh Quang Minh của các người như bây
giờ, không khéo còn phải cầu cứu thần y ta đây. Gần ba tháng nay Phạm
Dao đã hoàn toàn hiểu biết y thuật của Lộ Dao, suy nghĩ lại cảm thấy rất có khả năng vì thế cũng không kiên trì.
Hai người đều rộng rãi, chắp tay chào nhau một cái liền người đi đông kẻ đi tây, cứ thế mỗi người một phương.
Phạm Dao quả nhiên chạy thẳng đến Hoa Lạt Tử Mô, sau đó bị chọn làm võ sĩ
sắc mục [30], thuận lợi trôi chảy thâm nhập vào Nhữ Dương Vương phủ, mà
lúc này Lộ Dao đã có chút danh tiếng trong quan nội.
[24] Phiên
âm tiếng hán của Kipchak, một bộ tộc du mục nằm ở ven Thổ Nhĩ Kỳ, từng
lập liên minh với người Cuman sau đó bị Thành Cát Tư Hãn thôn tính. Đây
là truyện về thời Nguyên Minh nên ta sẽ không phiên âm theo ngôn ngữ bây giờ đâu nhé.
[25] Chỉ Nhật Bản ngày nay.
[26] Là Lop Nor
một nhóm các hố, hồ muối nhỏ nằm giữa sa mạc Taklamakan và sa mạc
Kuruktag thuộ,c phía Đông khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Trung Quốc,
cũng là nơi thử thành công quả bom nguyên tử đầu tiên của Trung Quốc
ngày 6/10/1964
[27] Là di tích Almalik, thành phố thời trung cổ
nằm trong vùng lòng chảo Ili (Y Lê), thuộc huyện Hoắc Thành khu tự trị
Tân Cương ngày nay
[28] Ili, huyện cấp thị Y Ninh ngày nay, tới thập niên 1900 nó vẫn được gọi là Y Lê theo tên sông Y Lê.
[29] Tên quốc tế là Khorezm (Khwarezm, Chorasmia) một vùng đất thuộc về lãnh thổ Uzbekistan ngày nay. Nó là một ốc đảo màu mỡ nằm ở đồng bằng sông
Amu Darya.
[[30] Bọn thống trị thời nhà Nguyên gọi các dân tộc ở Tây Vực