Ai Người Kết Tóc Xanh
Liên tiếp mấy ngày, mỗi sáng Lộ Dao ra cửa lại có đủ loại điểm tâm mùi vị
khác nhau do Ân Lê Đình đưa tới, đãi ngộ không kém gì lúc ở Thu Linh
trang. Có đồ ăn tới miệng, xưa nay Lộ Dao chẳng từ chối bao giờ, ngược
lại còn tò mò hỏi mấy món này ở đâu ra. Ân Lê Đình chỉ nói Đàm đại phu
cảm tạ chàng hôm đó ra tay giúp đỡ, làm cho chàng ăn. Chuyện này nếu đổi lại là người khác e rằng đã nhận ra điều gì đó. Khổ nỗi rơi vào Ân Lê
Đình và Lộ Dao, hai người rề rề đủ mười ngày mới hiểu sơ sơ ý của cô
nương họ Đàm.
Ân Lê Đình hiểu được là vì vào sáng sớm ngày thứ
mười, Đàm Tú Trữ không đưa tặng điểm tâm nữa mà là một cái hà bao thêu
tay tinh xảo, đẹp đẽ. Lúc nhỏ Ân Lê Đình và Mạc Thanh Cốc cùng học chữ
với Tống Viễn Kiều trên núi Võ Đang, từng thấy thắt lưng Tống Viễn Kiều
có đeo một cái hà bao thêu tay khá đẹp. Trên núi Võ Đang, phần lớn thời
gian Tống Viễn Kiều đều ăn bận kiểu đạo sĩ, quần áo giản dị, cái túi gấm này đeo nơi eo ngược lại rất dễ chú ý. Trẻ con cảm thấy mới mẻ bèn hỏi
Tống Viễn Kiều. Tống Viễn Kiều lại lơ đi không đáp khiến Ân Lê Đình và
Mạc Thanh Cốc càng tò mò, chạy đi hỏi Trương Tùng Khê. Lúc ấy Trương
Tùng Khê cười khì, nói cho hai người biết đó là quà đại tẩu tặng đại ca, còn giải thích nếu trong lòng nữ tử có nam tử sẽ thêu mấy món như khăn
tay, hà bao đem tặng. Khi đó Trương Tùng Khê còn nhéo mặt hai hài tử,
nói tương lai hai đệ lớn lên, chắc chắn dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, sợ
là túi gấm khăn tay nhận được không ít đâu. Hai tiểu hài tử đều đỏ mặt,
Ân Lê Đình xoạc chân chạy mất.
Nhờ Trương Tùng Khê dạy dỗ, người
cơ hồ nói chuyện với nữ nhân không quá mấy câu như Ân Lê Đình lại có thể ý thức được “nếu có nữ hài tử tặng ngươi hà bao khăn tay này nọ, chắc
là có ý tứ với ngươi rồi”. Vì thế khi Ân Lê Đình nhận được túi thêu Đàm
Tú Trữ đưa tặng, một bên rầu rĩ đi về, một bên rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của Đàm Tú Trữ. Lần này chàng hoàn toàn u mê rồi, tức thời cảm thấy
hà bao trong tay nóng bỏng kinh hồn, cảm thấy kiểu gì cũng không nên
cầm, lại không biết làm sao mà trả cho người ta, nhất thời sầu não.
Trước khi gặp Lộ Dao, Ân Lê Đình cơ hồ không tiếp xúc với nữ tử. Cho dù có,
quá nửa cũng là người giang hồ gặp nhau ôm quyền gật đầu mà thôi. Ngẫu
nhiên đụng phải cô nương có ý với chàng, hành động chủ động một chút,
cách Võ Đang Ân lục hiệp ứng phó cũng cực kỳ có bản sắc Võ Đang: mặt đỏ
bừng bừng, nháy mắt đã dùng Truy Nguyệt Bộ lùi lại năm trượng, lại dùng
Võ Đang Thê Vân Túng nhảy lên nóc nhà hoặc ngọn cây cao nhất, sau cùng
lắp ba lắp bắp “Tại… tại hạ Võ Đang Ân Lê Đình, cô… cô nương cô nhận sai người chăng?” Võ Đang Ân lục hiệp như thế, nào biết cự tuyệt cô nương
nhà người ta ra làm sao? Cái hà bao này giữ không được, nếu trả cho
người ta, chàng lại không biết nên nói thế nào mới ổn, nhất thời do dự
không thôi. Bỗng nghe một âm thanh du dương đầy kinh ngạc vang lên “Ồ?
Hà bao tinh xảo thật đó!” Chính là Lộ Dao.
Mấy ngày nay Lộ Dao đã quen thói mỗi sáng sớm đi ra chỗ Ân Lê Đình bên ngoài lều nàng ăn chực. Sáng sớm nay lại không thấy Ân Lê Đình ngoài lều, ngó quanh bốn phía
phát hiện Ân Lê Đình đang đi lại phía này, mày kiếm nhíu thành chữ
“Xuyên”, tinh thần lơ đãng không biết đang nghĩ ngợi cái gì. Vì thế chạy tới, đang định kêu lại thấy trong tay chàng không cầm điểm tâm mà cầm
một cái hà bao.
Ân Lê Đình vừa nghe tiếng Lộ Dao, gần như theo
bản năng nhét ngay cái hà bao đó vào tay Lộ Dao, làm nàng ngẩn ra. Tỉ mỉ quan sát, phát hiện trên hà bao xanh biếc có thêu mấy cụm hoa lan bằng
chỉ hai màu xanh trắng, cực kỳ tinh xảo, không giống cái túi Phạm Thường tặng cho nàng. Lộ Dao nhìn mấy phút, vỗ đầu tỉnh ngộ “Tú Trữ tặng huynh hả?”
Ân Lê Đình gật đầu, nhìn Lộ Dao muốn nói lại thôi. Lộ Dao sờ
cằm, cân đo hà bao trong tay, nhìn Ân Lê Đình không biết nên mở miệng ra sao. Nhất thời hai người nhìn nhau, bốn con mắt đồng thời chớp chớp, Ân Lê Đình muốn nói lại thôi, Lộ Dao há miệng không thốt nên lời, vẻ mặt
kỳ quặc giống nhau nhưng tâm tư mỗi người một khác.
Trong lòng Ân Lê Đình thoáng chờ mong Lộ Dao sẽ nói gì đó, giống như khi chàng biết
Lộ Dao biết chuyện Kỷ gia tới đề thân. Lộ Dao lại nhớ đến việc Kỷ Hiểu
Phù trước khi nàng vào Tuyền Châu. Hai người cứ thế quan sát đối phương
nửa ngày, cuối cùng Ân Lê Đình lấy hết dũng khí mở miệng “Lộ Dao, Đàm
đại phu tặng ta hà bao này, ta không ngờ cô nương ấy… muội, muội đừng
hiểu lầm. Ta đi trả cho cô nương ấy liền!” Nói rồi vươn tay định lấy lại hà bao, ai dè tay Lộ Dao xoay một cái, sử một chiêu cầm nã cực kỳ xảo
diệu giấu hà bao vào trong tay áo. Ân Lê Đình không ngờ Lộ Dao lại dùng
chiêu thức xảo diệu như thế đối phó mình, không khỏi ngớ ra “Lộ Dao?”
Lộ Dao không đáp, trực tiếp kéo Ân Lê Đình đi thẳng tới chỗ ngày thường
chàng luyện công. Tìm một tảng đá to ngồi xuống, Lộ Dao xoa xoa mũi
mình, thấy đôi mắt sáng ngời của Ân Lê Đình đang nhìn mình, suy nghĩ nửa ngày mở miệng “Ân lục ca, nhà Tú Trữ là thế gia y đạo, phụ thân nàng
Đàm Dục rất có tiếng tăm, dư luận cũng tốt. Hiện tại y thuật Tú Trữ tuy
không bằng cha anh, ca ca nàng mất đi, nàng thương tâm khổ sở, khóc thầm thật lâu nhưng lại không chịu trễ nãi chẩn bệnh lấy một ngày.”
Ân Lê Đình khẽ nhíu mày “Lộ Dao, muội tính nói gì thế?”
Lộ Dao sờ mũi, cảm thấy mình thật giống mấy bà nhiều chuyện làm mai mối,
mất mặt quá. Có điều vẫn cắn răng nói “Ân lục ca, huynh có ý gì với Tú
Trữ không? Nếu có, ta có thể giúp huynh. Vả lại Tú Trữ là một cô nương
tốt, với tính tình của nàng tương lai nhất định cũng là một thê tử tốt,
ta cảm thấy hai người khá xứng đôi. Còn nữa…”
Lộ Dao càng nói
càng nhỏ chỉ vì ánh mắt Ân Lê Đình nhìn nàng khiến hô hấp của nàng càng
lúc càng yếu, rụt đầu rụt cổ, y chang con rùa. Đến cuối cùng, cả giọng
của nàng cũng không nghe rõ nữa.
Thấy bộ dạng Lộ Dao rụt cổ, chớp mắt mím môi, nuốt mấy câu tràng giang đại hải vào bụng, Ân Lê Đình cười khổ “Lộ Dao, muội nghĩ cái gì thế hả…”
Lộ Dao nghe xong trợn
mắt, đấm vào vai Ân Lê Đình “Ta đang nghĩ cho huynh đấy! Huynh, huynh…
ui!” Lấy tay vò đầu, nghĩ đến Kỷ Hiểu Phù bây giờ đang ở Thu Linh trang
chờ sinh, lại nhớ tới ghi chép của Phó Thu Nhiên, nói Ân Lê Đình tương
tư đơn phương mười mấy năm cuối cùng phát hiện thâm tình mười mấy năm
của mình chẳng qua là trò cười. Lộ Dao nghiến răng cảm thấy vẫn nên cho
thuốc mạnh vào, đau dài không bằng đau ngắn, thừa lúc chàng còn chưa hãm sâu vào vũng bùn cho chàng một cái tát, chết sớm siêu sinh sớm. Vì thế, giữ vai Ân Lê Đình nói “Ân lục ca, ta nói cho huynh nghe một chuyện.
Huynh hứa với ta trước, nghe xong rồi bất kể huynh muốn làm gì đều chờ
chuyện ở Tuyền Châu xong hãy tính, được không?”
Ân Lê Đình thấy
Lộ Dao nghiêm túc, sắc mặt không khác lúc nhận được tin Tuyền Châu có
dịch là mấy, bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, nét lo lắng trong đó làm chàng gật đầu.
“Ân lục ca, cái đó… ta biết huynh thích Kỷ cô nương.
Nhưng… Kỷ cô nương cô ấy… Kỷ cô nương thích người khác rồi. Vả lại hai
người đó còn hai bên cùng liếc hai lòng cùng ưa [38] nữa… hơ, cái đó…
tóm lại là… huynh có thể thử… buông tay không? Trời đất bao la nơi nào
không có cỏ thơm, giang hồ nữ nhân tốt còn rất nhiều, cái gọi là cỏ thơm lớp lớp, cái đó… cái đó… ầy, ý ta là, nếu hiện giờ huynh cam lòng buông tay Kỷ cô nương, với huynh hay với cô nương ấy đều trăm lợi không hại.
Ta biết trước mắt hơi khó cho huynh, có điều đau dài không bằng đau
ngắn, huynh…” Lộ Dao thao thao bất tuyệt được một nửa bỗng nghe Ân Lê
Đình mở miệng hỏi “Muội nói… ta và Kỷ cô nương có… cái gì?”
Dường như Lộ Dao bị đóng máy bất ngờ, miệng đang mở lập tức mất tiếng, kinh
ngạc nhìn Ân Lê Đình chằm chằm, thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt ra ngoài “Huynh… huynh nói cái gì?”
Chân mày Ân Lê Đình càng chau chặt
hơn “Ta nói ta… cái đó đó… với Kỷ cô nương hồi nào vậy?” Không giống Lộ
Dao, mở miệng ra là “thích”, ngậm miệng lại là “cỏ thơm”, nói kiểu gì Ân Lê Đình cũng không thốt được hai chữ đó “Võ Đang và Nga Mi xưa nay quan hệ thân thiết, ta và Kỷ cô nương chỉ quen biết thôi, không phải cái
dạng… như muội nói…”
Lộ Dao cứ như bị người ta bóp cổ.
“Không phải cái dạng đó? Huynh nói, huynh… không thích Kỷ Hiểu Phù?”
Ân Lê Đình gật mạnh đầu, ánh mắt hết sức vô tội.
Lần này Lộ Dao hoàn toàn bị sét đánh choáng váng.
Ân Lê Đình không thích Kỷ Hiểu Phù?!
Ân Lê Đình thế mà lại không thích Kỷ Hiểu Phù?!
Sao Ân Lê Đình có thể không thích Kỷ Hiểu Phù?!
Lại nghe Ân Lê Đình giải thích “Ta cứ muốn nói cho muội nhưng lại không
biết nên nói sao. Với lại nghiêm khắc mà nói việc này ta có lỗi với Kỷ
cô nương. Lúc ấy Kỷ gia lên Võ Đang… nói chuyện với sph… ừ…” ấp úng nửa
ngày, Lộ Dao xen vào “Cầu thân?”
Ân Lê Đình vội vàng gật đầu “Sau đó ta không đồng ý, ngày thứ hai sau khi muội đi, ta đã nói rõ với Kỷ
gia. Ân Lê Đình từ nhỏ đã mất song thân, xuất thân cơ hàn, không xứng
với hạt minh châu trong tay Kỷ lão anh hùng. Chuyện sau đó xóa bỏ.”
Lộ Dao ôm trán, cảm giác như có một đàn qua đen bay qua đỉnh đầu, thầm
mắng mình thế mà lại quên mất. Ngay Du Đại Nham còn được nàng chữa khỏi, cả câu chuyện mạch lạc đi theo hướng hoàn toàn bất đồng, Ân Lê Đình
không thích Kỷ Hiểu Phù nữa có gì mà không được?!
Nàng há hốc
miệng, quan sát Ân Lê Đình từ trên xuống dưới, nhất thời không thốt được nửa câu. Vừa mừng rỡ vì cuối cùng những năm tháng tươi đẹp nhất của Ân
Lê Đình cũng không phải giày vò mất mười mấy năm vì Kỷ Hiểu Phù, lại lờ
mờ cảm thấy bất an biến động thế này liệu có đi tới kết cục càng khó
đoán hơn không. Thoáng chốc suy nghĩ nàng rối thành một nùi, có bao
nhiêu người bao nhiêu việc vì mình chen vào mà thay đổi quỹ đạo vận
mệnh? Mình có thể cam đoan kết cục của mỗi người đều tốt không?
Bỗng dưng Lộ Dao nhớ đến Cố Nhược Trường. Tâm nguyện lớn nhất của Nhược
Trường là mỗi người đều ổn. Nhưng, kết cục khi ấy có phải điều mọi người đều muốn thật không? Thế sự vô thường, việc tính một đằng ra một nẻo
luôn nhiều hơn là mọi việc như ý. Lúc trên tường thành, chính nàng cũng
đã nói với Ân Lê Đình, nếu thật sự không thay đổi được kết cục, vậy cũng phải tận lực thử một lần, chỉ cần không có lỗi với chính mình. Gieo
nhân nào, gặt quả ấy. Đã như thế, cớ gì mình phải dốc hết toàn lực bảo
đảm kết cục của mọi người? Người người đều có số sẵn, nàng chỉ cần làm
chuyện mình làm được, giúp đỡ người mình để ý, còn những chuyện khác, để ông trời lo đi.
Nghĩ thông suốt, Lộ Dao dần tươi cười rạng rỡ
trở lại, cảm giác như gió xuân phơi phới hoa dại ngát hương, cơ hồ ôm
chầm lấy Ân Lê Đình. Ân Lê Đình thấy vẻ mặt hưng phấn hớn hở của Lộ Dao
thì nhìn đến mất hồn, hơn nữa hai tay nàng đặt lên vai chàng, hương thơm nhàn nhạt gần trong gang tấc, tim Ân Lê Đình lập tức đập như trống dồn, tay chân cứng đờ.
Vội vàng cúi đầu “Lộ… Lộ Dao…” Nói chưa xong
lại nghe Lộ Dao hùng hồn nói một câu khiến chàng dở khóc dở cười, hai gò má đỏ ửng mãi mà không phai đi được “Ân lục ca, huynh yên tâm, nếu
huynh không thích Tú Trữ cũng không sao, ta nhất định giúp huynh tìm một cô nương tốt! Cái đó gọi là gì nhỉ? Ừ, đúng rồi, nâng khay ngang mày,
trăm năm hạnh phúc!”
[38] Nguyên gốc là lưỡng tình tương duyệt khuynh tâm tương hứa: đôi bên đều có tình với nhau, ái mộ nhau