Mạc Đạo Tình Tương Như
Từ sau hôm sát thủ tấn công trên tường thành, mấy ngày nay không có kẻ nào tới gây sự nữa. Ân Lê Đình cơ hồ không rời Lộ Dao lấy một bước, đề
phòng lại có sát thủ tới cửa lần nữa. Ngược lại, nói thế nào Lộ Dao cũng không chịu cho Ân Lê Đình đi theo, chỉ vì ngày nào nàng cũng chẩn bệnh, sợ nhất là lây cho Ân Lê Đình. Dùng vô số thủ đoạn, cứng có mềm có
nhưng chẳng xài được cái nào. Muốn bỏ rơi chàng thì khổ nỗi khinh công
lại không bằng người ta; tận tình khuyên bảo hết nước hết cái lại phát
hiện nàng có nói gì đi nữa chàng cũng chỉ mỉm cười không nói; muốn nổi
nóng dậm chân chửi bới mà nhìn thấy dáng vẻ lo âu, vô tội của chàng lập
tức như bong bóng xì hơi; muốn dùng ** đuổi chàng, nhưng đuổi được ngày
một ngày hai không đuổi được cả tháng. Lộ Dao bất lực than dài một
tiếng, dùng áo choàng bao tay bọc chàng kín mít từ đầu tới chân, dẫn
chàng đi theo. Du Liên Châu nhìn sư đệ nhà mình, ngoài mặt tỉnh bơ như
không, trong lòng lại gật đầu, hết sức yên tâm tự đi lo việc của mình.
Từ Thiên thấy thế, sờ cằm, quay người liền dùng bồ câu đưa tin cho Phó
Thu Nhiên.
Ba y quán trong thành, ngoài phủ tri châu ra còn mời
không ít nữ tử bản địa Tuyền Châu, mười ba mười bốn tuổi tới mười bảy
mười tám đủ cả. Dù sao bệnh nhân nhiều như vậy, đại phu và tạp dịch sai
vặt không quản hết được nên liền tìm người địa phương bằng lòng tới chăm sóc bệnh nhân, mỗi ngày đều phun thuốc khử trùng nghiêm ngặt, trái lại
cũng không phát sinh vấn đề gì. Có điều từ xưa tới này, nơi nào có nữ
nhân liền không thiếu chuyện ngồi lê đôi mách, lời ra tiếng vào. Mà Ân
Lê Đình tuấn tú sáng sủa, hiền lành lễ độ như thế đi theo Lộ Dao tới các trạm y quán, trở thành tiêu điểm cho mọi người tụm năm tụm ba bàn tán,
tần suất cơ hồ tương đương với tần suất mặt trời đi từ hướng đông ra.
Lại thêm ngày hôm đó không ít người chứng kiến một màn ôm chặt cứng Lộ
Dao ngoài cửa Thiện Hòa đường, nhất thời rước lấy vô số ánh mắt mờ ám,
cười cợt, lần nào cũng làm mặt chàng đỏ bừng nhưng vẫn đi theo Lộ Dao ra ra vào vào lặng im không tiếng động. Hai ngày nay Lộ Dao bận tối mắt.
Phương thuốc bạch hổ thang bỏ thêm nghệ tây kia rất hữu hiệu, Lộ Dao vừa phải tiếp tục chẩn trị, vừa phải thảo luận cân nhắc lượng nghệ tây cần
dùng. Lại thêm có hai bệnh nhân đang nguy cấp sau khi dùng thang thuốc
vốn dĩ hữu hiệu lập tức mất mạng, khiến Lộ Dao càng không dám sơ ý, căn
bản không có thời gian đâu mà quan tâm đến ánh mắt mập mờ hoặc ghen tị
của nhóm các bà các cô. Lúc này mà có ai hỏi nàng Ân Lê Đình có phải phu quân của nàng không dám chừng nàng cũng gật đầu lắm, sau đó vùi đầu
tiếp tục châm cứu cho bệnh nhân, hoàn toàn không biết mình vừa đáp cái
gì.
Ân Lê Đình xuất hiện ngoại trừ nhóm các bà các cô ra, đích thực ảnh hưởng tới hai người, Tô Tiếu và Đàm Tú Trữ.
Tô Tiếu trước giờ rất dễ thân quen, lại thêm tính tình có hơi nhiệt tình
quá mực, gặp ai cũng tươi cười rạng rỡ, đôi mắt hoa đào chớp chớp. Duy
chỉ có Ân Lê Đình, mỗi lần gặp chàng vẻ mặt hắn như thể Ân Lê Đình thiếu hắn cả ngàn lượng bạc, gần như là làm khó chàng đủ cách, lần nào thấy
mặt không trừng mắt thì cũng nhe răng. Chỉ cần thấy chàng đi cùng Lộ
Dao, Tô Tiếu tất nhiên xông lên cùng Lộ Dao nói chuyện, sau đó mượn cớ
gạt Ân Lê Đình đang đứng cạnh Lộ Dao ra, kéo Lộ Dao đi chỗ này chỗ nọ.
Khổ nỗi luận khinh công Lộ Dao còn không theo kịp Ân Lê Đình, Tô Tiếu
càng không gạt chàng ra được, đành hậm hực nhìn chàng đi theo như hình
với bóng. May mà Tô Tiếu và Lộ Dao không cùng chung tổ điều trị, hễ chẩn bệnh là tách ra, trước giờ không cùng một chỗ. Vì thế từ sáng tới tối
không thấy mặt được mấy lần. Nhưng Đàm Tú Trữ và Lộ Dao lại cùng một tổ.
Đàm Tú Trữ là con gái danh y Đàm Dục, muội muội ruột của Đàm Lộc Trữ, cũng
là nữ đại phu duy nhất ngoài Lộ Dao ra. Tuổi còn trẻ, tuy y thuật không
lão luyện tinh xảo bằng cha anh nhưng cũng khá xuất sắc.
Hơn nữa
nàng lại uyển chuyển xinh đẹp, mang dáng dấp nữ tử Giang Nam, không như
Lộ Dao tuy rằng tính tình cởi mở nhưng nổi cáu lên là khiến người khác
ăn không tiêu, rất được bạn đồng hành quan tâm săn sóc. Tuy Lộ Dao và
nàng gặp mặt lần đầu nhưng lại rất gần gũi, ánh mắt thường hay lưu luyến trên người nàng, dường như mỗi lần đều đang tìm kiếm gì đó, thậm chí
đôi khi còn khẽ thở dài.
Lần này Đàm Tú Trữ tới theo tuyển mộ của Phổ Tế y hội, do huynh trưởng Đàm Lộc Trữ nhiễm bệnh mất, Lộ Dao hết
sức áy náy với nàng, dặn đi dặn lại Từ Thiên chiếu cố nàng cho tốt. Một
dạo Lộ Dao cứ lo nàng đau lòng sẽ bị bệnh đánh ngã, bèn đề nghị tìm cách đưa nàng ra khỏi thành trước. Ai ngờ nữ hài tử khóc đến ngất đi mấy bận lúc huynh trưởng qua đời, lúc này lại cắn răng cự tuyệt, kiên trì lưu
lại Tuyền Châu, lẩm bẩm rằng nếu mình cứ thế mà đi sẽ có lỗi với huynh
trưởng dưới cửu tuyền. Lộ Dao nhìn thân thể nữ hài tử vẫn run rẩy như cũ nhưng mặt lại đầy vẻ kiên quyết, nhất thời cảm khái vạn phần, cảm thấy
dáng vẻ đó đặc biệt quen mắt. Quả nhiên, ngày thứ hai sau khi hỏa táng
huynh trưởng, Đàm Tú Trữ liền quay về Thiện Hòa đường tiếp tục chẩn trị, trên người vẫn còn mặc áo tang. Hơn một tháng trôi qua, ngày nào cũng
bận đến tối mắt tối mũi, ngược lại cũng khiến bi thương của nàng xua đi
nhanh hơn người bình thường.
Đối với Ân Lê Đình, mới đầu Đàm Tú
Trữ hơi hiếu kỳ, cá nhân nàng tuy không giống nữ tử bình thường giấu
mình nơi khuê phòng mà theo cha anh học tập y thuật, bây giờ còn đi ra
ngoài lịch lãm, nhưng lại chưa bao giờ thấy dáng vẻ người giang hồ ra
sao. Thấy Ân Lê Đình lưng đeo trường kiếm, thân hình thẳng tắp như tùng, cử chỉ nhã nhặn lễ độ như trúc liền không kềm được nhìn thêm nhiều bận, nghe nhóm tam cô lục bà trong y quán bình phẩm chàng và Lộ Dao, lần nào nghe cũng đỏ cả mặt. Có lần bị Lộ Dao đứng bên thấy được, còn cười chỉ
vào nàng nói với Ân Lê Đình, bộ dạng hai người đỏ mặt giống nhau ghê.
Mãi đến mấy ngày trước, một bệnh nhân đưa tới trễ, vào Thiện Hòa đường
không tới nửa khắc liền tắt thở. Lúc đó nhận bệnh nhân này chính là Đàm
Tú Trữ. Người cứu không được, dẫu sao đại phu cũng đã tận lực rồi, huống chi mấy ngày nay, mọi người chứng kiến sinh tử quá nhiều, còn có bệnh
nhân đang chờ, Đàm Tú Trữ dặn người thông báo cho gia đình người chết,
liền vội vội vàng vàng đi khám tiếp. Nào ngờ chưa tới một nén nhang, lại nghe có tiếng tranh cãi ầm ỹ ngoài cửa Thiện Hòa đường, chỉ thấy một
hán tử nhanh nhẹn dũng mãnh đẩy ngã mấy gã sai vặt định cản trở y ở cửa, còn đụng ngã mấy người đưa người tới khám, xông vào đại sảnh đường. Vẻ
mặt hán tử kia kích động, ánh mắt điên cuồng, cơ hồ thấy người là đánh,
bệnh nhân trong đại sảnh xô nhau tránh né, lại nghe gã kia quát lên “Ai? Là ả thối tha nào hại chết đại ca ta?!” Y vừa nghe tin huynh trưởng
chết, lại từ miệng người khác biết được đại ca mình do một nữ đại phu
điều trị, lập tức quy hết mọi tội lỗi lên đầu đại phu, xông thẳng vào
đòi đánh người. Lúc này trong sảnh chỉ có mỗi Đàm Tú Trữ là nữ tử, lại
mặc áo đại phu, hán tử kia lập tức nhận ra ngay, xông lên một bước, túm
lấy cổ áo Đàm Tú Trữ, hai mắt đỏ vằn vẻ mặt dữ tợn, giơ bàn tay to bè
lên tát cho Đàm Tú Trữ hai bạt tai, vừa tát vừa chửi “Ả thối tha, hại
chết đại ca ta, hôm nay xem ta không đập chết ả đê tiện nhà ngươi đền
mạng cho huynh ấy.” Nói rồi dùng một tay siết cái cổ mảnh mai của Đàm Tú Trữ, cơ hồ muốn bóp chết nàng. Đàm Tú Trữ chưa từng gặp kẻ nào hung ác
ngang ngược như thế, bị hù dọa không nhẹ, lúc này lại bị siết cổ, liều
mạng giãy dụa, đối phương không giảm bớt khí lực lấy nửa phần. Mấy sai
vặt muốn xông lên giúp đỡ, khổ nỗi không động đậy được y.
Ngay
lúc đó, chỉ thấy một luồng hàn quang lóe lên, hán tử kia hét lên thảm
thiết, bắn ra ngoài xa có hơn hai trượng, gục xuống đất không bò dậy
được. Đàm Tú Trữ bên này lập tức cảm thấy ngực nhẹ bẫng, không khí xộc
vào phổi, thân thể bị người ta đỡ lấy xoay một vòng, đứng vững trên đất. Ngẩng đầu nhìn, là gương mặt có vẻ quan tâm của Ân Lê Đình, mày kiếm
mắt sao, khẽ hỏi “Đàm đại phu, cô có ổn không?” Đàm Tú Trữ nhìn có phần
ngây ngốc, nhớ đến tình cảnh vừa nãy, hoảng sợ “oa” một tiếng khóc nấc
lên.
Ân Lê Đình thấy Đàm Tú Trữ khóc nức nở, lập tức lúng túng, không biết nên làm sao mới ổn “Đàm… Đàm đại phu cô đừng khóc… không sao nữa
rồi…”
Đàm Tú Trữ càng khóc càng thương tâm. Dù sao cũng là nữ
nhi, mấy ngày nay đã chống đỡ không nổi, nhớ tới huynh trưởng bệnh chết, vừa rồi hoảng sợ uất ức, lại thêm mệt mỏi, nước mắt càng lúc càng
nhiều, cơ hồ ướt đẫm tay áo. Ân Lê Đình theo bản năng muốn đi gọi Lộ
Dao, lại thấy mặt Lộ Dao xanh lè đang nói gì đó với cái gã bay ra ngoài
ban nãy, liền từ bỏ ý định. Lấy một cái khăn trắng sạch sẽ từ trong tủ
ra đưa cho Đàm Tú Trữ, nói: “Đàm đại phu, dùng cái này đi.” Đàm Tú Trữ
nhận lấy, rốt cuộc nước mắt cũng từ từ ngưng lại. Ân Lê Đình thấy nàng
sợ hãi nức nở, thân thể có phần yếu ớt, vì thế dìu nàng đến ghế bên ngồi xuống, rót cho nàng một tách trà.
Bên này Lộ Dao tức gần chết,
đầu tiên giơ tay lên tát gã kia liền tù tì tám cái tát tai, đánh cho hai má gã sưng vù, lỗ tai ù đi, kế đó vặn ngược cổ tay phải của hắn, cứ thế vặn trật khớp một cái cổ tay. Hung hăng nói “Nếu không phải nể tình ca
ca ngươi, hôm nay ta nhất định phế đi hai tay hai chân ngươi! Ngày mai
chờ Đàm đại phu khỏe lại, ngươi đứng trước Thiện Hòa đường, trước mặt
tất cả mọi người nhận sai, đến khi nào nàng gật đầu mới thôi, bằng không đừng nghĩ đến cánh tay này nữa!”
Vừa rồi một kiếm của Ân Lê Đình đâm trúng huyệt đạo cổ tay phải của gã, giờ Lộ Dao lại vặn trật khớp,
gã kia đã đau không chịu nổi, dựa vào cây cột không ngừng rên la. Lộ Dao phẩy tay nói với hai tạp dịch “Quăng gã ra đường, xa một chút, tìm chỗ
nào nhiều người ấy. Để cho họ biết không cho phép ai ức hiếp đại phu ở
đây!”
Mọi người căm tức gã này tới sinh sự, chứng kiến thủ đoạn của Lộ Dao, ai nấy đều khoái trá.
Đầu này Lộ Dao đi tới trước mặt Đàm Tú Trữ, kiểm tra kỹ vết thương trên mặt và cổ nàng, lấy ra một cái bình sứ trắng, tỉ mỉ bôi thuốc cho nàng nói
“Tú Trữ, hôm nay muội về nghỉ đi, ngày mai khỏe hơn lại tới.”
Đàm Tú Trữ bị dọa không nhẹ, lúc này tinh thần rất xấu, biết hôm nay sợ là
không làm được việc gì bèn gật đầu. Lộ Dao lại nói với Ân Lê Đình “Ân
lục ca có thể giúp ta đưa muội ấy về lều không? Một mình muội ấy đi ta
không yên tâm.”
Ân Lê Đình thấy Lộ Dao có vẻ rất lo lắng, vả lại
đúng là nàng không đi được liền đáp ứng, dìu Đàm Tú Trữ chậm rãi đi về
hướng thành bắc.
Đàm Tú Trữ mang nét dịu dàng uyển chuyển của
vùng sông nước Giang Nam, ngược lại tính tình lại kiên cường. Lộ Dao và
Từ Thiên đều lo không biết chuyện này có làm nàng sợ hãi hay không. Ai
biết được qua ngày hôm sau mới sáng sớm nàng đã xuất hiện ở y quán, tuy
sắc mặt không được tốt lắm nhưng vẫn đón bệnh, chữa trị như cũ. Mà hán
tử kia vốn dĩ nhất thời phẫn uất, gây sự vô lý, sớm đã bị một kiếm kia
của Ân Lê Đình, cộng thêm Lộ Dao hung hăng uy hiếp dọa cho vỡ mật; ngày
hôm sau dưới con mắt nhìn chằm chằm của quần chúng bưng cái cổ tay sưng
vù quỳ trước cửa y quán. Lộ Dao để cho Đàm Tú Trữ quyết định trừng trị
kẻ này thế nào. Đàm Tú Trữ liếc người nọ một cái, hờ hững nói một câu y
đã chịu trừng phạt đủ rồi, coi như xong. Lộ Dao thấy thái độ của đương
sự như thế cũng không tiện kiếm chuyện với gã kia, trừng hắn một cái,
sai người nối lại cổ tay cho hắn, bận rộn đi làm việc của mình.
Ân Lê Đình từng thấy Lộ Dao nhìn Đàm Tú Trữ xuất thần mấy bận, lấy làm lạ
mở miệng hỏi thử, lại nghe Lộ Dao than khẽ “Ân lục ca, ta nhìn nàng, cảm thấy quen mắt ghê!” Ân Lê Đình nghe mà lấy làm khó hiểu.
Mấy
ngày sau đó là thất tuần của Đàm Lộc Trữ. Do tình hình đặc thù của Tuyền Châu, thế nên Từ Thiên theo ý của Đàm Tú Trữ, tất cả tang sự đều đợi
sau này làm lại, bây giờ chỉ lập một tấm bia ở thành nam, lấy chỗ cúng
tế. Sinh tiền Đàm Lộc Trữ làm người rất nhiệt tình thành thực, rất được
lòng người. Vì thế bất luận là đại phu mới quen gần đây hay là bạn cũ
nhiều năm, ngày cúng thất tuần này, cơ hồ tất cả đại phu đều bớt thời
gian đến cúng tế vị đồng liệu ngày xưa này, thắp ba nén nhang tưởng nhớ
cố nhân. Ân Lê Đình đi cùng Lộ Dao, tuy rằng không phải đại phu, cũng
cung kính thắp hương tế bái. Ngẩng đầu thấy Đàm Tú Trữ mặc áo tang trả
lễ, thân hình gầy gò, mặt mày tiều tụy, trong lòng không tránh khỏi chua xót. Ngày hôm đó chàng nhầm Đàm Lộc Trữ là Lộ Dao, tâm tình tuyệt vọng
khi ấy bây giờ ngẫm lại vẫn còn sợ hãi không thôi. Sau chàng âm thầm lấy làm may mắn người đó không phải Lộ Dao vô số lần. Nhưng giờ phút này
nhìn thấy Đàm Tú Trữ, lập tức cảm thấy áy náy vì chút vui mừng của mình. Vì thế trước khi đi, đặc biệt đến trước mặt Đàm Tú Trữ, do dự nửa ngày
nhỏ nhẹ lên tiếng “Đàm đại phu, chuyện lệnh huynh Ân mỗ có nghe được một hai. Tài cao đức trọng, tại hạ kính phục vô cùng. Nhưng người cũng đã
chết rồi, chỉ mong Đàm đại phu có thể nghĩ thoáng hơn, bảo trọng nhiều
hơn. Lệnh huynh dưới cửu tuyền cũng được an ủi.” Đàm Tú Trữ vốn đã chịu
đựng cả một ngày, giờ nghe Ân Lê Đình khuyên nhủ, bỗng chốc không kềm
được nữa, nước mắt trào ra như suối. Nhất thời làm Ân Lê Đình luống
cuống tay chân “Đàm, Đàm đại phu…”
Lộ Dao thấy Ân Lê Đình bước
tới khuyên nhỉ Đàm Tú Trữ, nhớ lại chuyện chàng nói ngày hôm đó liền lờ
mờ đoán được hẳn là trong lòng chàng bất an. Bây giờ thấy thế, không
khỏi than thầm, tiến lên đỡ Đàm Tú Trữ, tính toán cùng Ân Lê Đình đưa
nàng về trước. Ai dè đi chưa được mấy bước, Từ Thiên hấp tấp chạy tới
tìm nàng có việc. Lộ Dao hết cách, đành giao Đàm Tú Trữ đã đứng cả một
ngày, mệt tới nỗi đi cũng loạng choạng cho Ân Lê Đình, “Ân lục ca, huynh chiếu cố muội ấy một chút, ta đi rồi về.”
Ân Lê Đình không muốn
thêm việc lo âu cho Lộ Dao vốn bận đến mức chân không chạm đất, vì thế
lần thứ hai dìu Đàm Tú Trữ chậm rãi về lều.
Thế là liên tiếp hai lần, Ân Lê Đình trở thành đại diện giang hồ đầu tiên mà Đàm Tú Trữ biết.
Sự tình đến đây chưa hết. Sáng sớm hôm sau, trời vừa tảng sáng, Ân Lê Đình luyện công ở một góc vắng xong lau mồ hôi, đang định thay đồ đi qua lều của Lộ Dao tìm nàng, vừa vào khu lều lại thấy có một người đứng sững ở
đó, chính là Đàm Tú Trữ. Đàm Tú Trữ thấy Ân Lê Đình tới, chần chừ bước
lên. Từ nhỏ nàng tiếp xúc đa phần đều là y giả nho nhã như cha anh nàng
hoặc là văn nhân. Cho dù là chẩn bệnh, trước khi đến Tuyền Châu cũng đa
phần giới hạn trong phạm vi nữ tử, ấn tượng về người tập võ luôn có phần sợ sệt. Nhưng ngày hôm đó Ân Lê Đình vung kiếm cứu nàng, sau đó lại hết sức tinh ý rót trà đưa khăn, an ủi chiếu cố nàng, cộng thêm hai lần hộ
tống dìu về. Ngày đó được chàng cứu giúp, sau đó ở tang kỳ huynh trưởng
còn nhỏ nhẹ khuyên nhủ, nhất thời liền tăng thêm mấy phần cảm kích, thân thiết. Nàng không quen thiếu ân tình của người khác, cảm thấy nên gặp
mặt cảm ơn mới phải. Nghe nói mỗi ngày sáng sớm Ân Lê Đình đều luyện
công ở chỗ này, sáng nàng liền dậy sớm làm ít điểm tâm Giang Nam tinh
xảo, đến đây chờ Ân Lê Đình.
Ân Lê Đình thấy Đàm Tú Trữ ôm quyền hành lễ: “Đàm đại phu, mấy ngày nay đã khá hơn chưa?”
Đàm Tú Trữ cúi đầu thỏ thẻ: “Đa tạ Ân công tử quan tâm, tiểu nữ đã không
sao rồi. Tiểu nữ tới đây cảm tạ Ân công tử, hôm đó may có Ân công tử
trượng nghĩa giúp đỡ.” Giọng nói mềm mỏng nhỏ nhẹ, trong buổi sáng sớm
sương mờ mông lung này nghe càng thêm dịu dàng mềm mại.
Ân Lê
Đình vốn hơi áy náy, Lộ Dao lại hết sức quan tâm nàng, cộng thêm nàng
cũng là nữ đại phu như Lộ Dao. Nghĩ như thế, gặp lại Đàm Tú Trữ trong
lòng liền thêm vài phần kính nể “Đàm cô nương không cần cám ơn tại hạ,
đây là bổn phận của người giang hồ. Ngược lại, Đàm cô nương thân là nữ
tử, nguyện dấn thân vào nơi nguy hiểm hành y trị bệnh, khiến Ân mỗ hết
sức bội phục.”
Đàm Tú Trữ thấy Ân Lê Đình thẳng thắn khen ngợi không e dè gì, nhất thời thẹn thùng, khẽ nói “Ân công tử quá khen rồi…”
Lúc này Ân Lê Đình lại nghĩ tới Lộ Dao, nếu Lộ Dao nghe mình nói thế, sợ là sẽ nhảy dựng lên đập vô trán mình, sau đó cười như không cười cao giọng mắng “Sao, nhìn nữ tử không vừa mắt à? Thiên hạ này biết bao nhiêu
người chờ mong nữ thần y ta cứu mạng đấy!” Vẻ mặt cười nói tựa như ngay
trước mắt, khóe môi Ân Lê Đình cong lên, cười càng rạng rỡ.
Đàm
Tú Trữ nhìn nụ cười của Ân Lê Đình, chỉ thấy gương mặt tuấn tú khôi ngô
vì nụ cười này mà trở nên dịu dàng, chân mày khóe mắt lộ ra nét ấm áp
mềm mại không lời nào tả được, hơi giật mình, hôm nay nàng đơn thuần đến cảm ơn Ân Lê Đình đã giúp đỡ hai lần, bây giờ lại thoáng mất hồn. Nghe
Ân Lê Đình khẽ hỏi “Đàm đại phu còn có việc ư?”
Đàm Tú Trữ vội
vàng đưa cái hộp trong tay ra, thành thật “Tiểu nữ cảm ơn Ân công tử
giúp đỡ, lại không biết lấy gì hồi báo, đặc biệt làm ít bánh nếp mơ và
bánh trà lá sen, mong là Ân công tử thích.”
Ân Lê Đình nhìn thấy
trong hộp quả nhiên là hai màu điểm tâm, một hồng rực một xanh nõn, bên
ngoài là lớp vỏ trong suốt trắng ngần, rất xinh xắn. Vốn định khách sáo
chối từ lại sực nhớ hình như Lộ Dao đặc biệt yêu thích mấy món điểm tâm
tinh xảo này của Giang Nam, Phó Thu Nhiên từng ngàn dặm đưa điểm tâm kẹo mứt lên núi Võ Đang. Mà lúc này dịch bệnh tàn phá Tuyền Châu, Phó Thu
Nhiên có thể chuyển được dược liệu tới nơi này đã không dễ, điểm tâm tất nhiên không cần nói. Từ khi chàng tới đây, tuy rằng một ngày ba bữa
không thiếu nhưng tuyệt không thể nói là ngon được. “Nếu nhìn thấy mấy
món điểm tâm này, chắc là Lộ Dao sẽ cao hứng lắm.” Ân Lê Đình nghĩ thầm, thế là nói lời cảm ơn với nàng “Đã thế, Đàm đại phu tốn công rồi, Ân mỗ từ chối thì bất kính.” Nói rồi nhận lấy hộp thức ăn.
Đàm Tú Trữ
thấy Ân Lê Đình nhận điểm tâm của mình, lấy làm mừng thầm “Ân công tử
thích là tốt rồi.” Nói rồi cúi đầu hành lễ “Ân công tử từ từ dùng, tiểu
nữ cáo từ.”
Ân Lê Đình chắp tay tiễn, thấy nàng đi xa, nhìn hộp điểm tâm, dưới chân thi triển khinh công đi tìm Lộ Dao.
Hôm nay đến phiên Lộ Dao được nghỉ, nửa ngày nghỉ ngơi, vừa rời giường rửa
mặt xong, ra khỏi lều liền thấy Ân Lê Đình tay cầm cái gì đó hấp tấp
chạy tới, đợi đến gần, còn chưa đợi Ân Lê Đình mở miệng, Lộ Dao vừa nhìn cái hộp hai mắt đã sáng lên “Ân lục ca, huynh kiếm ở đâu thế?” Nói rồi
cũng không thèm khách sáo, tháo găng tay ra bốc một miếng bánh trà lá
sen màu xanh nhạt cho vào miệng “Ừm… ờ, ngon, ngon quá! Lần đầu tiên ta
ăn, ừ… bánh ngọt vị này.” Nói rồi bốc tiếp hai miếng nữa, vừa ăn vừa mút ngón tay. Ân Lê Đình thấy dáng vẻ Lộ Dao như thế, cười rạng rỡ “Muội ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn. Còn nhiều mà, không ai giành với muội
đâu.”
Lộ Dao đưa cho chàng một miếng “Huynh cũng nếm xem, thơm
mát ngon miệng, ngọt mà không ngấy, còn có mùi Long Tĩnh nhàn nhạt nữa.”
Ân Lê Đình nhìn ngón tay trắng muốt của Lộ Dao đưa một miếng điểm tâm
trong suốt xanh nõn tới, trong lòng rục rịch, đưa tay cầm lấy điểm tâm
kẹp nơi ngón tay nàng, da thịt lướt qua nhau, Ân Lê Đình cảm giác tim
đập trật mấy nhịp, tay cầm điểm tâm khẽ run, suýt chút nữa làm rớt xuống đất.