Kiếm Động Song Ảnh Vi
Lộ Dao chẩn bệnh cả ngày trong Thiện Hòa đường, bây giờ đi ra thư giãn, vì thế sóng vai cùng Ân Lê Đình ngồi trên tường thành, trò chuyện câu được câu không. Gió đêm dìu dịu, hai người nhìn cỏ dại um tùm mọc lan theo
con đường, núi non nhấp nhô đằng xa, hơi thở mùa xuân dường như theo hô
hấp lan tỏa khắp toàn thân khiến người ta như say. Nhưng đương lúc hai
người say sưa hưởng thụ thời gian thư giãn lại nghe Ân Lê Đình đứng bật
dậy, kéo Lộ Dao ra đằng sau lưng chàng, quát lên “Người nào?”
Lộ
Dao vội vàng thò đầu ra từ sau lưng Ân Lê Đình, lại thấy bảy tên hắc y
nhân cầm vũ khí không biết nhảy ra từ một đầu tường thành lúc nào, vây
thành nửa vòng tròn trước mặt Ân Lê Đình, khí thế hung tợn nhìn hai
người chòng chọc.
“Chư vị là ai? Tìm Ân mỗ có gì chỉ giáo?” Ân Lê Đình ôm quyền hỏi.
“Tiểu tử tránh ra, chuyện hôm nay không liên quan tới ngươi, chúng ta tìm nha đầu sau lưng ngươi!” Kẻ cầm đầu đứng giữa nói.
Lộ Dao vừa nghe là tìm mình càng thêm kinh ngạc, dịch ngang một bước hỏi
“Tìm ta? Có việc?… Ồ? Nhìn bộ dạng là tới gây chuyện rồi?… Báo thù?”
Nàng du lịch tứ xứ, thỉnh thoảng cũng cần động võ với người ta, nhưng
đúng là lần đầu tiên có người chủ động tìm nàng. Bộ dạng đến báo thù làm nàng cảm thấy mới mẻ, có phần háo hức kiễng mũi chân bám lấy vai Ân Lê
Đình, thò đầu ra quan sát đối phương.
Ân Lê Đình nghe giọng điệu
“có chuyện hay rồi” của Lộ Dao, dở khóc dở cười, đẩy cái người thò đầu
này ra đằng sau, nói với mấy kẻ lai giả bất thiện kia “Các ngươi tìm
nàng có việc gì?”
“Việc gì? Không phải nha đầu này nói rồi sao, báo thù!”
“Ớ? Ta nói vậy thôi, báo thù thật à?” Lộ Dao khịt mũi, ra sức nhớ xem mình
có kết thù với ai chăng. Có điều đám người này lại không cho nàng từ từ
suy nghĩ, chỉ nghe keng keng keng mấy tiếng, vũ khí của bọn chúng rung
lên. Hai thanh trường kiếm bốn thanh trường đao một cây liên tử thương
[37], trước sau ba đường thượng trung hạ, đồng thời công đến trước mặt
Ân Lê Đình, thế tới vừa nhanh vừa dữ. Lộ Dao cảm giác nơi eo bị một lực
đạo nhẹ nhàng đẩy, đẩy nàng lùi lại hai trượng, đợi nhìn rõ thì.
Chỉ thấy thân hình Ân Lê Đình chợt bốc lên, đầu tiên tránh qua hai kiếm một thương tấn công hạ bàn, trường kiếm trên tay xoẹt một cái rút ra khỏi
võ, kiếm ra sau mà đến trước. Mũi kiếm vù vù khẽ mấy tiếng, hàn quang
bắn ra bốn phía, toàn bộ bốn thanh trường đao công đến trước người bị
vây trong hàn quang, thế công bị trệch hướng, bốn tên cảm giác cổ tay
mình có kình phong lướt qua. Hai tên phản ứng nhanh như chớp lập tức rút tay về, hai kẻ còn lại chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn kịch liệt, loảng
xoảng hai tiếng, hai thanh trường đao rớt xuống đất. Mấy kẻ này mới biết hôm nay gặp phải cao thủ, liếc nhìn nhau một cái, cắn răng đồng thời
tấn công lần nữa. Hai đao hai kiếm nhằm thẳng eo Ân Lê Đình, ngọn liên
tử thương chếch lên quấn tới cổ Ân Lê Đình.
Lúc Lộ Dao cứu Mai
Hàn Hề dưới chân núi Võ Đang, Ân Lê Đình từng động thủ một lần. Nhưng
khi ấy Lộ Dao chỉ lo nhìn chằm chằm vết thương của Mai Hàn Hề, căn bản
không hơi đâu mà nhìn Ân Lê Đình. Sau Thiếu Lâm tới Võ Đang kiếm chuyện, Ân Lê Đình và Du Liên Châu cũng từng đồng thời ra tay nhưng chỉ là một
chiêu tuyệt đẹp thoáng qua. Mãi đến hôm nay, lần đầu tiên Lộ Dao mới
nhìn thấy Ân Lê Đình dùng kiếm đối địch.
Công phu phái Võ Đang
xưa nay luôn lấy tĩnh chế động, lấy chậm chế nhanh, lấy nhu chế cương.
Lộ Dao chứng kiến trường kiếm của Ân Lê Đình ung dung trầm ổn, lực đạo
nhu hòa kín kẽ, chiêu chiêu phát sau mà đến trước. Mỗi một chiêu đâm đến một nửa đối phương liền luống cuống tay chân, né tránh biến chiêu thảm
hại không chịu nổi. Ân Lê Đình lấy một địch bảy, ra tay lưu tình khắp
nơi, cơ hồ không nhìn thấy sát chiêu.
Nội lực của nàng quả thật
không ra sao nhưng chiêu số Vân Tình song kiếm lại tuyệt diệu, lúc này
nhìn chiêu chiêu thức thức của Ân Lê Đình, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chỉ
cảm thấy kiếm quang liên miên bất tận, kín kẽ không lọt lấy một giọt
nước, khiến người ta không suy đoán được.
Bên này bảy kẻ kia tất
nhiên không có tâm tư, tinh lực đâu mà đi suy đoán. Nhất thời chỉ cảm
thấy từ chiêu số cho tới thân hình của mình đều bị bao phủ trong kiếm
quang của đối phương, may mà đối phương không định hạ sát thủ mới có thể miễn cưỡng chống đỡ tới bây giờ. Mục đích bảy người bọn chúng tới đây
là Lộ Dao, biết nàng nội lực tầm tầm, hẳn là công phu cũng chẳng ra sao, vốn định tùy tiện một kiếm giải quyết xong việc lại không ngờ đụng phải cao thủ thế này. Hợp sức bảy tên mà còn bị đối phương chế ngự không có
đường phản kích, bản thân chính chủ không đụng tới được lấy một chút.
Hai kẻ cầm đầu hơi lùi ra sau nửa bước, liếc nhau một cái, đều biết tiếp tục như thế chắc chắn hỏng hết. Mắt thấy Lộ Dao đứng cách đó hai trượng đang tròn mắt quan sát bên này, hai tên trao đổi ánh mắt, đồng thời
quát lớn một tiếng phi thân nhảy lên, thừa dịp năm kẻ kia liều chết quấn lấy trường kiếm của Ân Lê Đình, hai thanh trường đao vỗ tới Lộ Dao như
sấm vang chớp giật.
Ân Lê Đình không hạ sát thủ, vốn dĩ muốn đối
phương biết khó mà lui. Ai ngờ đối phương chẳng những không lùi, còn dám thiệt hại năm người đổi lấy cơ hội đến gần Lộ Dao. Ân Lê Đình có hiền
hòa thiện lương cách mấy đi nữa, lúc này cũng cực kỳ giận dữ, thi triển
một chiêu “Thu thủy trường thiên”, kiếm thế nháy mắt trở nên ác liệt,
xương sườn năm tên từ trái qua phải cơ hồ đồng thời trúng kiếm, lập tức
rũ xuống đất. Mà giờ phút này hai kẻ kia chỉ còn cách Lộ Dao năm bước,
Lộ Dao lại không đem binh khí theo, thấy đối phương xông tới chỗ mình
bèn hoành chưởng ngang ngực, một tay khóa hờ, chân cấp tốc lùi lại mấy
bước. Nàng thấy bảy tên này kém xa Ân Lê Đình nhưng so với mình, cho dù
chiêu thức không kém bao nhiêu song đối phương liều mạng tấn công, nội
lực tuyệt đối không phải bản thân có thể chống cự bèn tránh né. Khoảnh
khắc Lộ Dao lùi lại, thân hình Ân Lê Đình nhoáng lên, tay trái một
chưởng Lưỡng Nghi Hóa Sinh đánh thẳng vào bối tâm kẻ đi đầu. Đây là công phu mạnh mẽ ác liệt hiếm thấy nhất trong các môn công phu phái Võ Đang, do năm xưa Trương Tam Phong sáng tạo ra. Tuy không bằng được những công phu cao minh sau này, nhưng lúc này Ân Lê Đình tràn ngập tức giận,
chiêu thức phát ra lại dữ dội như sấm sét, bốp một tiếng, kẻ kia trúng
chưởng bắn ra, đụng mạnh vào răng tường trên tường thành. Tay Ân Lê Đình không ngừng, tung ra một chưởng, trường kiếm trong tay phải đâm thẳng
vào bối tâm một tên khác. Võ công tên này có thể nói là nổi bật nhất
trong bảy tên, lúc này cũng không quay đầu lại, vẫy tay bắn ra mười mấy
mũi mai cương phiêu tập kích thẳng mặt và ngực Ân Lê Đình, buộc chàng
phải giơ kiếm lên gạt. Chỉ trong một thóag, đối phương dốc hết sức lực
toàn thân bổ thẳng vào Lộ Dao. Ân Lê Đình cả kinh, đang định phóng kiếm
lấy tính mạng kẻ đó lại thấy thân hình gã bỗng dưng lung lay khi còn
cách Lộ Dao ba thước, dường như khí lực toàn thân nháy mắt bị rút đi,
lắc lư nhũn ra, bịch một tiếng ngã nhào xuống đất không bò dậy nổi nữa.
Ân Lê Đình không hơi đâu để ý kẻ nọ, phóng mấy bước tới trước mặt Lộ Dao,
lại không dám dùng tay, chỉ dùng ánh mắt khẩn trương đánh giá một vòng
từ trên xuống dưới “Lộ Dao, muội không sao chứ?”
Lộ Dao cười hì
hì đáp “Ân lục ca, kiếm pháp tuyệt quá! Ta bội phục quá chừng. Nếu có
việc không phải làm nhục đại danh Võ Đang Ân lục hiệp rồi sao?”
Ân Lê Đình thấy Lộ Dao không hoảng sợ chút nào, còn cười hì hì nói giỡn,
thoáng yên tâm, nhìn kẻ nằm trên đất, lấy làm lạ “Muội ra tay à?” Chàng
không hề thấy Lộ Dao động thủ, kẻ này lại bỗng dưng ngất đi.
Lộ
Dao nhướng mày “Ta tặng cho gã một ít thuốc đặc chế ** nếm thử, bây giờ
gã nghe được nói được, đầu óc tỉnh táo, chỉ là tay chân toàn thân không
thể động đậy.”
Ân Lê Đình nghĩ đến một nữ nhi như Lộ Dao, chiêu
thức tinh diệu nội lực lại bết bát, một mình du lịch hành tẩu tứ xứ,
phải có ít đồ phòng thân mới ổn, vì thế gật đầu, lại hỏi “Sao ta không
hề thấy muội ra tay hạ dược?”
Lộ Dao lắc ngón tay cười nói “Nếu
bị huynh nhìn thấy ta hạ dược lúc nào, làm sao xưng là thần y được nữa?” Nói rồi bước lên xem xét thương thế trên lưng kẻ trúng chưởng, trề môi
nói “Vết thương này đằng nào cũng không làm chúng mất mạng, để chúng từ
từ điều dưỡng đi, đỡ mắc công quay lại tìm ta kiếm chuyện nữa.”
Ân Lê Đình nhíu mày “Muội từng đắc tội ai à? Vì sao đám người này tìm muội trả thù?”
Câu này ngược lại hỏi khó Lộ Dao, chớp mắt khịt mũi, suy nghĩ nửa buổi trời bỗng nhiên ngẩng đầu nói “Ta nghĩ ta hơi hơi đoán được rồi, đợi lát nữa nói cho huynh nghe.”
Ân Lê Đình gật đầu, trước mắt cần phải xử
lý bảy tên này đã. Ân Lê Đình xuất thân từ Võ Đang, tất nhiên sẽ không
giết người bừa bãi, Lộ Dao hành y tế thế, giết người gì đó cũng không
tiện làm nhưng nếu không giết, chúng quay lại tìm cũng phiền. Lộ Dao suy gẫm một hồi nói “Điểm huyệt ném cho Từ Thiên đi, để Thu Nhiên xử lý
chuyện này, dù sao cũng có liên quan tới hắn.”
Ân Lê Đình gật đầu bèn ra tay điểm huyệt bọn chúng, cùng Lộ Dao đi xuống tường thành. Vừa
về đến cao điểm thành bắc, Lộ Dao liền sai người tìm Từ Thiên tới, dặn
“Chủ quản Từ, trên tường thành phía tây có bảy tên khốn tới kiếm chuyện, ông xem rồi xử lý đi, giao cho Thu Nhiên là được. Có điều đừng đem dịch bệnh ra ngoài đấy, thuận tiện nói với Thu Nhiên, cẩn thận đám cặn bã
Sơn Đông Trân Huệ đường.”
Từ Thiên vừa nghe có kẻ tới ám sát tức
thì kinh hãi, nhìn Lộ Dao nhưng nhìn lại Ân Lê Đình đứng cạnh nàng liền
thở phào, “Có Ân lục hiệp ở đây, trang chủ và tại hạ yên tâm hơn nhiều.”
Có điều Trân Huệ đường kia là thế nào vậy?” Nói rồi nhìn Lộ Dao, vẻ mặt nghiêm túc.
Lộ Dao bực bội đáp “Một nhà buôn dược liệu ở Sơn Đông, lão đại chưởng quản nhà ấy cực kỳ không biết đạo lý. Lần này thừa lúc dịch bệnh hét giá mấy vị thuốc. Mấy ngày trước chắc bị Thu Nhiên dùng vài thủ đoạn thương
trường ác độc, phỏng chừng bọn họ thấy thiệt hại không ít mới tìm người
tới, định cho ta gặp xui xẻo.”
“Vậy hẳn phải đi tìm Phó trang chủ mới đúng, sao lại tìm muội?” Ân Lê Đình hỏi.
“Chuyện này ta và Thu Nhiên coi như mỗi người có nửa phần.” Lộ Dao đáp, thấy
Ân Lê Đình có vẻ kỳ quái bèn giải thích “Tuy rằng không phải bí mật gì
có điều không nhiều người biết lắm. Mối làm ăn hiện giờ của Thu Linh
trang, thuyền bè vận tải bốn phần, dược liệu bốn phần, dệt vải hai phần. Bốn phần dược liệu đó Thu Nhiên thường hay hỏi ý kiến ta, coi như ta có phần trong đó. Dù sao ta hay hành y bên ngoài, dược đường y quán các
nơi đều có người quen. Có điều ta du lãng tứ xứ không làm chính sự, cũng không rành những thứ đó lắm, Thu Nhiên lại rành chuyện làm ăn hơn ta
nhiều, thế nên đa số vẫn do hắn lo liệu. Người của Trân Huệ đường chắc
là nghe ngóng từ nơi nào đó mới tìm ta kiếm chuyện, có lẽ là định uy
hiếp Thu Nhiên.”
Ân Lê Đình nghe xong gật đầu. Mấy kẻ đến hôm nay quả thật không dễ đối phó, nếu không phải vừa rồi nhất thời mềm lòng
cũng sẽ không làm tên đó thiếu chút nữa động tới Lộ Dao. Nghĩ đến đó
chàng liên tục cảnh cáo bản thân lần sau không thể quá khách sáo. Có
điều chớp mắt nghĩ tới lời Lộ Dao vừa nói, cười khẽ “Muội làm chưởng quỹ vung tay đúng là bớt việc, chỉ cần chờ tiền tài vào cửa mỗi ngày là
xong.”
Lộ Dao sờ mũi cười nói “Thu Nhiên quản tiền công của ta,
mỗi lần hắn không vui liền bóc lột ta một mớ. Trung thu năm ngoái không
về, Đoan Ngọ năm nay phỏng chừng cũng không về được, xem ra lần tới gặp
mặt phải tốn một đống lớn bạc dỗ bụng hắn rồi.”
Nói chưa xong lại thấy Tô Tiếu chạy tới, vẻ mặt háo hức, vừa chạy vừa nhảy, hét lên “Lộ
Dao, Lộ Dao, ngày hôm qua chúng ta thêm nghệ tây vào bạch hổ thang có
tác dụng rồi! Hôm nay có năm người xuất huyết ác hạch hạ sốt, cô mau tới xem đi.” Nói rồi ba bước cũng thành hai vọt tới bên cạnh Lộ Dao, không
đếm xỉa tới Từ Thiên hay Ân Lê Đình, túm lấy ống tay áo Lộ Dao kéo đi.
Lộ Dao vừa nghe hắn nói, cao hứng cơ hồ nhảy nhổm lên, cũng mặc kệ hai
người, xoạc chân chạy đi. Nàng có khinh công, lần này ngược lại biến
thành nàng kéo Tô Tiếu chạy. Xa xa Ân Lê Đình và Từ Thiên còn nghe thấy
giọng nàng hưng phấn tra hỏi “Toàn thân có còn co giật không? Máu tụ tan chưa?…”
Ân Lê Đình nhìn bóng hai người, nghĩ đến mấy tên sát thủ ban nãy không khỏi lo âu, đang định đi theo thì Từ Thiên bước lên một
bước nói “Ân lục hiệp, trang chủ bảo thuộc hạ nhắn lời cho ngài.”
Câu này làm Ân Lê Đình thấy hơi lạ, không nghĩ Phó Thu Nhiên lại biết mình
“Tại hạ có thể giúp ích gì cho Phó trang chủ? Mời chủ quản Từ cứ nói.”
Từ Thiên vội đáp “Ân lục hiệp quá khách sáo rồi, mấy lời giúp ích gì đó
đừng nhắc đến. Trang chủ chúng tôi biết được Du nhị hiệp và Ân lục hiệp
ngàn dặm xa xôi đưa tặng dược liệu tới Tuyền Châu, đáy lòng hết sức cảm
kích. Thời gian trước trang chủ đã đích thân lên Võ Đang bái tạ Trương
chân nhân, còn bên này muốn chờ xong chuyện Tuyền Châu, mời Du nhị hiệp
và Ân lục hiệp cùng đến Thu Linh trang một chuyến, trực tiếp cảm tạ.
Không biết Ân lục hiệp có đồng ý chăng?”
Nói rất hợp tình hợp lý, ngẫm lại quan hệ giữa Phó Thu Nhiên và Lộ Dao, Ân Lê Đình cười đáp “Có
thể được Phó trang chủ mời, Ân mỗ lấy làm vinh hạnh. Có điều việc này
cần hỏi qua nhị ca tại hạ mới được.”
Từ Thiên nói “Tất nhiên rồi” Ngừng một chút “Ân lục hiệp, lần này Lộ cô nương đắc tội người của Trân Huệ đường, tại hạ sợ chuyện hôm nay còn tái diễn nữa. Ngài đường đường
là cao đồ phái Võ Đang, danh gia võ học, tại hạ kính nhờ ngài chiếu cố
an nguy của Lộ cô nương thời gian này, không biết có được hay chăng?”
“Chủ quản Từ cứ yên tâm, Ân mỗ hiểu được.”
Từ Thiên mỉm cười “Vậy không quấy rầy Ân lục hiệp nữa, tại hạ đi xử lý mấy kẻ trên tường thành.”
Ân Lê Đình gật đầu, đi theo hướng Lộ Dao vừa chạy đi.
[37] Liên tử thương là thương dạng dây xích, cứng hay mềm do người sử dụng nó điều khiển