Tùng Trúc Giấu Tiếng Nói Cười
Sáng sớm tỉnh lại, trong viện, Lộ Dao hết sức thoải mái vặn thắt lưng. Tối
qua ngủ ngon cả đêm, mệt mỏi do đi đường mấy ngày liền rốt cuộc cũng dịu bớt. Tống Viễn Kiều sai đệ tử sắp xếp cho nàng một sân viện độc lập,
nằm ở phía đông nam Tử Tiêu cung, phong cảnh hết sức đẹp đẽ, thanh tịnh
lại yên tĩnh, trong viện trồng nhiều cây mộc tê [1]hiếm gặp trên núi. Mộ bên hông viện có một cái cổng vòm dẫn ra một con đường mòn, hai bên
đường mòn cây cỏ xanh rì, dẫn sâu vào trong núi. Một bên cổng khác lại
trực tiếp thông với hậu viện Tử Tiêu cung, rất thuận tiện.
Lộ Dao rửa ráy xong xuôi tính đi xem Du Đại Nham. Vừa mở cửa viện liền thấy
một bóng người màu lam đứng ngay trước cửa, chính là Ân Lê Đình. Ân Lê
Đình thấy Lộ Dao mở cửa đi ra, bước lên hai bước: “Lộ cô nương, cô nương dậy rồi, đêm qua ngủ được ngon không?”
Lộ Dao thấy trên người Ân Lê Đình còn dính không ít sương, lại nghe chàng ta hỏi thế, chớp chớp
mắt: “Ta nghỉ ngơi không tệ. Ân lục hiệp tìm ta có chuyện?”
“Ta sợ Lộ cô nương tìm không thấy chỗ dùng bữa nên đặc biệt đem bữa sáng đến.” Ân Lê Đình nhấc hộp đồ ăn sau lưng ra.
Lộ Dao cười khì một tiếng, “Ân lục hiệp cả người đẫm sương, sợ là đợi lâu rồi. Chẳng lẽ Ân lục hiệp không biết gõ cửa sao?”
Tiếng cười này hình như làm Ân Lê Đình bối rối, sắc mặt ửng đỏ vọi vàng giải
thích, “Không phải. Không, sương này là sáng sớm lúc ta luyện công dính
vào.” Sau rốt, bổ sung thêm một câu, “Ta biết gõ cửa.”
Kì thật Ân Lê Đình dùng bữa sáng xong không thấy Lộ Dao, nhớ ra ngày hôm qua nàng
cũng ăn cơm tối trong phòng mình, sợ nàng không tìm thấy chỗ dùng bữa,
đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, tự mình đem tới. Ai ngờ đến cửa
thấy trong viện yên tĩnh, e Lộ Dao chưa dậy, lại sợ bất tiện bèn đứng
bên ngoài chờ. Lại nói, đây cũng là lần đầu tiên trong đời chàng đứng
ngoài cửa chờ một nữ tử, vừa nghĩ thế là có phần lúng túng, chần chừ nửa ngày, đang ngại ngùng thì Lộ Dao mở cửa ra.
Một câu giải thích
“ta biết gõ cửa” làm Lộ Dao cười càng vui vẻ, nói: “Vậy tốt rồi, lần sau Ân lục hiệp đến cứ gõ cửa là được.” Nói xong nhận lấy hộp đồ ăn trong
tay Ân Lê Đình, tiện tay đặt trên bàn đá giữa sân. “Ân lục hiệp ăn sáng
chưa? Muốn ăn chung không?”
“Ta ăn xong rồi, cái này chuẩn bị cho Lộ cô nương.” Nói rồi mở hộp ra. Lộ Dao nhìn qua môt lượt, thấy chính
là miến khoai lang và bánh gạo nếp mình thích nhất, cùng hai đĩa rau,
thêm một xửng há cảo hấp. Mấy món này hai ngày trước mình ở Vọng Giang
lâu đã chọn, không ngờ Ân Lê Đình lại nhớ kỹ. Trong lòng rất biết ơn,
cười nói với Ân Lê Đình ngồi một bên: “Trí nhớ Ân lục hiệp tốt thật, nhớ được khẩu vị của Lộ Dao.”
Mặt Ân Lê Đình lại ửng đỏ: “Sáng nay trên núi không có bánh bao, món há cảo này cũng không kém, Lộ cô nương thử xem.”
Lộ Dao gắp một miếng cho vào miệng, cảm thấy vỏ bánh mịn, nhân mềm, bên
trong nhồi nấm núi, mộc nhĩ các loại, xem ra đây là thổ sản của núi Võ
Đang, cực tươi ngon. Lộ Dao ăn ngon đến nỗi lông mày khóe mắt đều có ý
cười: “Món há cảo này quả nhiên là ngon, ta sợ ở đây nửa năm, cả miệng
cũng nuôi đến hư luôn.”
Ân Lê Đình thấy Lộ Dao ăn hăm hở, hết sức vui mừng: “Lộ cô nương thích là tốt rồi.”
Lộ Dao một bên ăn một bên xua xua tay: “Huynh đừng hở ra là gọi ta Lộ cô
nương nữa, gọi Lộ Dao là được, không thì Tiểu Lộ cũng được. Như vậy ta
ăn chực uống chực cũng không cần khách sáo.”
Ân Lê Đình nghe thế mỉm cười, mím môi nói: “Được, Lộ Dao.”
Lộ Dao trước giờ ăn rất nhanh, gắp vài ba lượt là thấy đáy, ngẩng đầu thấy Ân Lê Đình nhìn mình, nói: “Có phải Ân lục hiệp hơi hối hận đã giữ một
thực khách ăn nhiều như ta không?”
Ân Lê Đình chưa kịp trả lời,
ngoài viện vang lên một tiếng cười to sảng khoái: “Phải đó, nếu cô nương ở lại đây nửa năm, sợ là phái Võ Đang chúng ta bị ăn đến nghèo luôn
mất.”
Lộ Dao ngoảnh đầu nhìn, thấy ba bóng người cùng đứng ngoài
cửa. Người bên trái tuổi hơn ba mươi, thân hình cao gầy, mặc trường bào
màu tím. Chính giữa là một người trẻ hơn, chưa tới ba mươi, thân hình
thấp hơn hán tử cao gầy bên trái, dáng vẻ khá văn nhã, tuấn tú, đang mỉm cười quan sát mình. Còn người bên phải trẻ tuổi nhất, không biết đã tới hai mươi chưa, dáng người cường tráng, hào sảng, lúc này đang cười hết
sức vui vẻ, xem ra mới rồi là người này nói.
Thấy ba người, Ân Lê Đình bước lên một bước, gọi: “Nhị ca, tứ ca, thất đệ.”
Nói xong quay người tránh chỗ cho Lộ Dao, giới thiệu với nàng: “Vị này là
nhị ca của ta Du Liên Châu, chính giữa là tứ ca Trương Tùng Khê, còn đây là thất đệ, Mạc Thanh Cốc.”
Lộ Dao vội vàng chắp tay chào, “Tại hạ
Lộ Dao, xin chào Du nhị hiệp, Trương tứ hiệp, Mạc thất hiệp.” Bụng nghĩ
hôm nay cũng thật là nhộn nhịp, người người đều thích đến đứng ở cửa
không lên tiếng.
Ngày hôm qua, ba người Du Liên Châu về núi thì
đã khuya, nghe Tống Viễn Kiều nói đến Lộ Dao cùng chuyện thương thế của
Du Đại Nham có thể trị được, đều vui mừng không để đâu cho hết. Mạc
Thanh Cốc muốn tìm Lộ Dao ngay lập tức để hỏi cho kỹ, khó khăn lắm
Trương Tùng Khê đứng bên mới túm lại được, nói trời đã tối lắm rồi, sợ
là Lộ cô nương đã nghỉ ngơi, huống chi nam nữ khác nhau không nên quấy
rầy. Thẳng đến sáng sớm hôm nay, ba người không hẹn mà cùng đến đây.
Bản tính Du Liên Châu trầm lặng ít nói, chắp tay làm lễ, nói ngắn gọn: “Lộ cô nương.”
Trương Tùng Khê ngược lại điềm đạm hòa nhã hơn nhiều, “Lộ cô nương đừng trách, trước giờ thất đệ ta nói năng không giữ mồm giữ miệng.”
Lộ Dao
trái lại cười cười, đáp: “Không thấy lạ. Thật ra tại hạ còn không biết
giữ mồm miệng hơn nhiều, ngày khác sẽ trả lại cuộc này thôi, Trương tứ
hiệp không cần lo lắng.”
Du Liên Châu nghe xong, ánh mắt hơi lóe, vẻ mặt thản nhiên. Trương Tùng Khê thì cười nhạt không nói. Mạc Thanh
Cốc đứng bên nghe xong lại phá lên cười, nói: “Ta cùng các sư huynh về
núi, nghe đại sư huynh nói sư phụ và lục ca xuống núi dẫn đại phu là một tiểu cô nương về, có thể chữa cho tam ca. Bây giờ gặp rồi, quả thật là
một người thú vị.”
Mắt Lộ Dao đảo lịa: “Ta tên Lộ Dao, Lộ trong đường dài đằng đẵng, Dao trong xa xôi vời vợi. Mạc thất hiệp kêu ta Lộ đại
phu, Lộ Dao hoặc Tiểu Lộ đều được, không cần kêu tiểu cô nương.”
Ân Lê Đình lúc này bước tới: “Thất đệ, đừng bắt nạt Lộ Dao.”
Mạc Thanh Cốc bị mấy câu của Lộ Dao chặn họng, nghe Ân Lê Đình nói thế,
cười hì hì chỉ Lộ Dao: “Lục ca, đệ có thể bắt nạt được cô nương ấy sao?
Đệ nói lại được nàng chỗ nào?”
Trương Tùng Khê đứng bên giải vây, “Được rồi, lục đệ thất đệ đừng ồn nữa. Lộ cô nương, sư huynh đệ chúng
ta tối qua về núi, nghe sư huynh nói Lộ cô nương đồng ý chữa thương cho
tam ca ta, hôm nay đặc biệt đến đây thăm hỏi cảm ơn.”
Lộ Dao xua
tay, cười nói: “Cám ơn thì không cần nói, thăm hỏi ta cũng không dám
nhận đâu. Các vị muốn đến để hỏi thương thế của Du tam hiệp đi?”
Du Liên Châu nói: “Lộ cô nương khách sáo rồi. Thương thế của tam đệ ta thế nào, có thể nói chăng?”
“Cái này nói thì dài, vừa vặn ta cũng muốn đi bắt mạch cho Du tam hiệp, đồng thời giải thích bệnh tình và quá trình điều trị một chút. Không bằng
các vị cùng đi?”
Nghe Lộ Dao mời, đám người Du Liên Châu cầu còn
không được liền gật đầu. Mấy người nhằm sân viện chỗ Du Đại Nham mà đi.
Trên đường Trương Tùng Khê lại hỏi Lộ Dao thương thế của Du Đại Nham, Lộ Dao lần lượt giải đáp hết. Thực tế, sáng sớm hôm nay bọn họ về núi đi
gặp Trương Tam Phong, Tống Viễn Kiều đã lặp lại nguyên xi lời dặn dò của Lộ Dao ngày hôm qua một lượt. Ba người vừa nghe đều cảm thấy lần này
mời về đại phu tựa hồ có vẻ đúng đường, sau đó mới đi tới sân viện của
Lộ Dao. Thường ngày Trương Tùng Khê đọc khá nhiều sách, đối với y thuật
cũng hiểu biết không ít, đặc biệt là từ khi Du Đại Nham bị thương đến
nay, đặc biệt lật xem sách vở liên quan càng nhiều, bây giờ nghe Lộ Dao
nói từng điểm từng điểm, không ngừng gật đầu. Ngược lại, Mạc Thanh Cốc
đi sau có chút hứng thú nhìn Lộ Dao, lại lặng lẽ kề sát Ân Lê Đình, nói
nhỏ: “Lục ca, huynh và sư phụ nhặt tiểu cô nương này từ đâu về thế? Hình như có chút bản lĩnh đó! Sư phụ quả nhiên là sư phụ, sư huynh đệ chúng
ta tìm đại phu về đều không so được với người.”
Ân Lê Đình cười khẽ: “Đệ còn gọi tiểu cô nương, miệng lưỡi Lộ Dao rất lợi hại, thất đệ, đệ coi chừng chịu thiệt đó.”
“Ban nãy nói đệ bắt nạt người ta, giờ lại nói sợ đệ chịu thiệt.”
[1] Hoa mộc hay cây mộc, mộc tê, quế hoa (tên khoa học: Osmanthus fragrans) là loài thực vật bản địa của châu Á, từ đông Himalaya đếnHoa Nam (Quý
Châu, Tứ Xuyên, Vân Nam), Đài Loan, nam Nhật Bản. Người Trung Quốc gọi
các loài trong chi này là 桂 (quế). Tuy nhiên, trong tiếng Việt, quế được biết đến nhiều hơn là các loài cây trong chi Cinnamomum họ Lauraceae bộ Laurales, không có quan hệ họ hàng gần với chi Osmanthus này. Tại thành phố Quế Lâm, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc, hoa quế được trồng khắp các
nẻo đường, trong công viên, trong khuôn viên trường (Đại học Sư Phạm
Quảng Tây),… với 3 màu (vàng, trắng và cam). (Trích từ vi.wikipedia.org)