Lương Y Lòng Cha Mẹ
Trong phòng Du Đại Nham, sư huynh đệ mấy người không gặp đã nhiều ngày, tự
nhiên có không ít chuyện muốn nói. Bốn người Du Liên Châu đều theo lời
dặn của Lộ Dao và Tống Viễn Kiều, kể không ít chuyện xuống núi gặp được
lần này, cũng không tránh né nói chuyện thương thế của Du Đại Nham và
phương pháp chữa trị của Lộ Dao. Đề cập việc Lộ Dao có cách chữa trị tay chân đã gãy của Du Đại Nham, Du Đại Nham nhìn Lộ Dao, ánh mắt sáng lấp
lánh, nghi hoặc bồn chồn.
Lộ Dao nhìn Du Đại Nham, nói quả quyết: “Du tam hiệp, tứ chi của huynh ta có biện pháp chữa nhưng cần huynh
phối hợp. Nếu huynh có thể chống đỡ được giai đoạn chữa trị, tình huống
tốt nhất là một năm sau huynh có thể đi lại, nếu tương lai muốn luyện võ công lại lần nữa cũng không có vấn đề. Còn tệ nhất là, đi lại cần phải
chống gậy.”
Du Đại Nham nghe Lộ Dao cam đoan, ánh sáng trong mắt
càng đậm, nhất thời lại không nói. Chàng nằm trên giường bốn năm, từ lâu đã nghĩ không có cách chữa hết. Tối hôm qua thấy Lộ Dao bắt mạch xong
không nói gì cả, còn cho rằng nàng cũng không có biện pháp, chẳng qua
không muốn nói ngay trước mặt mình mà thôi. Ai ngờ qua một đêm, hôm nay
Lộ Dao đến nói, chẳng những có hi vọng chữa trị, có lẽ còn có thể luyện
võ trở lại, nhất thời tâm tình xao động, nửa câu cũng không nói nên lời.
Lộ Dao xoay chuyển đề tài, nói tiếp: “Nhưng Du tam hiệp cần phải nghĩ kỹ.
Biện pháp chữa trị này của ta tuy hữu hiệu nhưng rất nguy hiểm, nếu chịu không nổi, có khả năng tặng luôn cả mạng cũng không chừng. Vả lại trong thời gian đó phải dùng dao rất nhiều, thuốc dùng lại nặng, chịu khổ
không ít đâu.”
“Ha ha ha ha…” Du Đại Nham nghe xong cười lớn,
nói: “Ta nằm trên giường bốn năm, sớm đã có ý nghĩ không thể chữa trị.
Những ngày tháng nửa sống nửa chết thế này từ lâu đã không muốn tiếp
tục. Đều là vì sợ ta chết rồi, sư phụ và sư huynh đệ đau lòng khổ sở nên mới kéo dài đến hôm nay. Hôm nay, nếu Lộ cô nương đã có cách chữa trị,
cứ thẳng tay làm đi. Nếu xảy ra bất kì sơ sẩy gì ta cũng không trách cô. Còn như chút khổ đó, bốn năm nay cũng đã nếm trải rồi, còn có khổ gì mà Du Đại Nham ta không thể chịu nổi chứ?”
Lộ Dao nghe nói thế rất
hài lòng. Thái độ, tâm trạng người bệnh thường có thể quyết định hiệu
quả điều trị, mà mức độ tín nhiệm của người bệnh với đại phu càng ảnh
hưởng đến cách thức điều trị mỗi một giai đoạn. Nếu Du Đại Nham chịu tin tưởng mà phối hợp với nàng, đây chính là cam đoan tốt nhất. “Có câu này của Du tam hiệp, chữa trị đã thành công quá nửa rồi. Từ hôm nay trở đi, thân thể Du tam hiệp cần phải được điều dưỡng, điều dưỡng tốt rồi ta
mới dám dùng thuốc. Cho nên từ giờ đến hai tháng sau, ta nói cái gì Du
tam hiệp cần phải làm theo như thế.”
Du Đại Nham gật đầu.
Lộ Dao chìa tay ra, đếm từng ngón một: “Thứ nhất, từ hôm nay trở đi, mỗi
ngày ta bắt mạch một lần, một ngày uống ba lượt thuốc, tắm nước thuốc
một lần, không được thiếu ngày nào. Thứ hai, mỗi ngày sớm tối hai lượt,
Du tam hiệp cần phải ra khỏi phòng đi dạo hít thở không khí một canh
giờ, cho dù có mưa gió, ít nhất cũng phải đi vòng vòng ở đại điện, không thể ở trong phòng. Thứ ba, mỗi ngày trước khi ngủ, cần có người xoa bóp xương cốt cơ bắp toàn thân cho Du tam hiệp. Thứ tư, xem ra lúc trước
nội lực của Du tam hiệp không yêu, bây giờ tuy tứ chi không sử dụng được nhưng nội công không bị ảnh hưởng; sau hôm nay mỗi ngày Du tam hiệp cần tu tập nội lực giống như trước khi bị thương, không thể lười biếng. Thứ năm, cứ năm ngày ta lại châm cứu một lần để kích thích kinh lạc [2]
mạch máu của Du tam hiệp, không thể ngại đau. Thứ sáu, mỗi ngày ngủ bốn
canh giờ rưỡi, không được nhiều hơn cũng không được ít đi, mệt mỏi sẽ
không chịu đựng được. Thứ bảy, mỗi ngày ba bữa cơm ta sẽ can thiệp vào,
ăn cái gì, ăn nhiều hay ít đều làm theo ta nói, không thích ăn cũng phải ăn, tuyệt đối không được kén chọn.”
Một hơi nói xong, Lộ Dao nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Trước tiên như vậy đã, nếu còn có gì thì sau này lại tăng thêm.”
Du Đại Nham chưa nói, Mạc Thanh Cốc đứng bên đã cười rộ lên: “Lộ Dao không phải xem tam ca ta là đứa bé con chứ? Lại còn không cho sợ đau, không
cho lười biếng, còn không cho kén ăn. Bị người khác nghe được còn không
cười rụng răng.”
Mắt Lộ Dao đảo một vòng, nhìn Mạc Thanh Cốc, “Ồ? Mạc thất hiệp nghĩ như thế?” Ân Lê Đình và Trương Tùng Khê thấy ánh mắt Lộ Dao, cực kỳ ăn ý mà nhích người ra phía sau, dư lại mỗi Mạc Thanh
Cốc vẫn không biết sống chết mà cười to như cũ, “Thì đó, nói cô là tiểu
cô nương cô còn không đồng ý. Một đại nam nhân như tam ca ta lại nói
không được sợ đau, không được kén ăn, nói như vậy còn không phải tính
trẻ con?”
Ân Lê Đình muốn đi lên kéo Mạc Thanh Cốc kêu chàng ta
ngậm miệng lại nhưng thấy ánh mắt Lộ Dao đảo trên người mình, lập tức bỏ ngay ý định này.
Lộ Dao cũng không cãi với Mạc Thanh Cốc, khóe
môi nhướng lên, xoay sang Du Liên Châu nói: “Có rất nhiều chuyện một
mình ta làm không xuể, không biết Du nhị hiệp có thể làm chủ, sai người
giúp ta chăng?”
Du Liên Châu nãy giờ bất động gật đầu: “Tất nhiên là có thể, Lộ cô nương cần nhân thủ nhiều ít?!”
Lộ Dao mím môi cười: “Cũng không cần nhiều lắm, Mạc thất hiệp có thể đảm
đương nhiều việc, không biết Du nhị hiệp có cho phép không?”
“Lộ cô nương cần đương nhiên sư huynh đệ chúng ta không phản đối. Thất đệ, từ hôm nay đệ phụ giúp Lộ cô nương đi.”
Mạc Thanh Cốc còn đang cười sảng khoái lúc này vẫn chưa ý thức được: một
câu của nhị sư huynh Du Liên Châu, khiến cho cuộc sống mấy tháng sau này triệt để không yên ổn.
Lại tỉ mỉ dặn dò tất cả những chuyện cần chú ý cho Du Đại Nham và mấy đệ tử hầu hạ chàng một lần nữa, ra khỏi phòng,
Lộ Dao đưa phương thuốc vừa viết xong giao cho đạo đồng Thanh Phong đi
bốc.
Trương Tùng Khê nói: “Lộ cô nương lần đầu lên Võ Đang. Bây
giờ đang đầu hạ, cảnh sắc tuyệt đẹp. Không bằng để lục đệ, thất đệ bọn
họ dẫn đường, đi dạo một chuyến trên núi Võ Đang.”
Lộ Dao nghĩ
nghĩ, gật đầu: “Có mấy vị thuốc khó kiếm hai ngày nữa cần dùn đến. Không bằng đi dạo vài vòng trên núi, có lẽ tìm thấy được.” Nói xong quay sang nhìn Mạc Thanh Cốc, cười một cách kỳ dị: “Vừa khéo còn cần Mạc thất
hiệp giúp ta kiếm vài thứ.”
Du Trương hai người chắp tay cáo từ, Mạc Thanh Cốc có vẻ nóng lòng muốn thử: “Lộ cô nương cần gì, cứ nói là được.”
Lộ Dao cười cười, “Mạc thất hiệp đã sảng khoái như vậy, ta cũng không
khách sáo nữa. Làm phiền Mạc thất hiệp giúp ta bắt một con khỉ về đây,
không cần quá nhỏ cũng không được quá già. Nhất định phải là loại khỉ
trẻ khỏe, hoạt bát, đầy sinh lực mới tốt.”
Ân Lê Đình và Mạc
Thanh Cốc đồng thời trợn to mắt. Phải biết khỉ là giống linh hoạt nhất,
leo trèo nhảy nhót trên cây trong núi, cho dù khinh công trác tuyệt muốn bắt được cũng phí bao phen công sức. Huống chi núi Võ Đang lại không
phải núi Nga Mi, khỉ vốn ít thấy, Lộ Dao lại còn chỉ rõ là không già
không nhỏ, một con khỉ trẻ khỏe, muốn tìm không dễ dàng chút nào. Khổ
nỗi mấy câu này dĩ nhiên không thể nói, nàng tới chữa bệnh cho sư ca nhà mình, bất kể thế nào Mạc Thanh Cốc cũng không có lý lẽ nuốt lời. Thấy
Lộ Dao cười hì hì, càng cảm thấy không thể mất mặt, không nói hai lời
liền chạy ra sau núi đi bắt khỉ.
Nhìn bóng lưng sư đệ, Ân Lê Đình nghi hoặc liếc Lộ Dao. Trên đường về Võ Đang chàng biết được Lộ Dao
ghét nhất là bị người khác lấy tuổi tác còn nhỏ của nàng làm lý do không xem nàng là đại phu. Hôm nay thất đệ nhà mình vừa khéo đụng ngay điểm
này của nàng, còn cười rất lớn, xem ra nhất định nàng tức giận trong
lòng. Lộ Dao biết chàng nghĩ gì, xua tay lia lịa: “Không phải ta cố ý
chỉnh hắn. Tứ chi gãy vặn còn nát vụn ta từng chữa qua một số nhưng
nghiêm trọng như tam sư ca của huynh thì vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Huynh không hi vọng ta trực tiếp dùng dao trên người sư huynh của huynh
chứ? Trước tiên tìm một con khỉ luyện tay thử.” Ân Lê Đình nghe xong
không nhịn được gật đầu.
Có điều rốt cuộc vẫn là thất đệ nhà
mình, đang cân nhắc xem có cần lặng lẽ nhắc nhở Mạc Thanh Cốc một chút
không, Lộ Dao nói tiếp một câu làm chàng trợn mắt, càng thêm đồng tình
Mạc Thanh Cốc.
“Còn như thất đệ của huynh, những ngày hay ho của hắn từ ngày mai mới bắt đầu.”
[2] Theo Y học dân tộc kinh lạc và tạng phủ là những thành phần chính trong cơ thể con người. Giữa Kinh lạc và tạng phủ có mối liên hệ mật thiết:
Mỗi tạng hoặc mỗi phủ đều có mối liên quan với một đường kinh, sự liên
lạc giữa tạng phủ với nhau hoặc với tổ chức khác đều phải thông qua Kinh lạc.
Vậy Kinh lạc là gi? Đó là những con đường lưu thông vận
hành khí huyết, đường chính gọi là kinh, đường nhánh gọi là lạc. Kinh
lạc chằng chịt khắp cơ thể, cả trong, ngoài, trên, dưới làm thành một hệ thống liên lạc khắp toàn thân