Đừng Như Mây Dễ Tan
Sảnh đường Phúc Lâm hội quán, Ân Lê Đình ngồi ở sau cùng, nhìn Lộ Dao váy
trắng đứng trước bục giảng, đối mặt với hơn trăm đại phu y sĩ thong dong tự đắc đĩnh đạc giảng giải, trên mặt không kềm nổi nụ cười ấm áp lạ
thường. Nhất là mỗi lần thỉnh thoảng Lộ Dao lơ đãng nhìn mình, liền đó
trong mắt lấp lánh ánh sáng càng không kềm được nhảy nhót trong dạ.
Hôm đó ngay sau trận chiến Thanh Lương sơn là Phổ Tế y hội, Lộ Dao bận tới
nỗi mỗi ngày cả thời gian ngồi xuống uống chén nước cũng không có mấy.
Mỗi ngày, từ giờ Thìn hai khắc đến giờ Ngọ hai khắc, buổi chiều từ giờ
Mùi hai khắc đến giờ Dậu hai khắc, bốn canh giờ, đại phu các nơi tề tựu
trong sảnh, mỗi đại phu một sở trường giảng giải chuyên môn của mình.
Sau bữa tối, có hội trà hội rượu ở những nơi phong cảnh đẹp của Kim Lăng do Phó Thu Nhiên chuẩn bị sẵn, các đại phu thoải mái lui tới chuyện trò hoặc trao đổi những vấn đề y học tâm đắc, hoặc là nâng cốc đùa vui nói
chuyện trên trời dưới đất.
Đến hôm nay đã là ngày thứ ba của Phổ Tế y hội rồi. Thực tế, Lộ Dao đã giảng một lần vào ngày đầu tiên, nội
dung không phải dịch hạch Tuyền Châu mà là tạp luận về ngoại khoa xương
cốt dựa trên trường hợp của Du Đại Nham. Mấy cái thuật ngữ gì mà ‘Khiên
Dẫn’, ‘Phục Vị’ [86] Ân Lê Đình nghe không hiểu, song lại cực yêu nhìn
dáng vẻ tự tin sáng láng của Lộ Dao trên bục. Nhưng hôm nay, Tô Tiếu vốn dĩ phải giảng cách dùng thuốc và kỹ thuật châm cứu dịch hạch Tuyền Châu lại chưa đến, Lộ Dao bất đắc dĩ phải đi lên thế chỗ.
Với Ân Lê
Đình mà nói Tô Tiếu có đến hay không không sao cả, có điều được nhìn
thấy ánh mắt sáng ngời của Lộ Dao trên bục thỉnh thoảng lại liếc về phía mình mỉm cười, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy Tô Tiếu không đến cũng khá được.
“Như đã nói, đến mùa xuân ấm áp, ác hạch vẫn có khả năng
bùng phát trở lại dọc miền duyên hải Giang Tây. Ngay thời điểm đó,
phương thuốc và cách châm cứu hữu hiệu tương tự lần trước thì tốt nhất.
Cũng có khả năng không giống. Chư vị đều biết thường là vế sau càng hay
gặp hơn. Dù thế nào đề phòng dịch bệnh lây lan vẫn là chuyện quan trọng
nhất. Tiêu diệt chuột, sớm phải làm trước khi thời tiết ấm áp trở lại.
Bằng không một khi tái phát, hậu quả khó mà tưởng nổi. Sau khi chư vị
trở về, tốt hơn nên chuẩn bị nhiều mấy vị Bách Bộ, đề phòng trước.” Lộ
Dao nói xong, vẫn đứng trên bục, mỉm cười nói: “Chư vị tiền bối trong
nghề, nếu có chỗ nào không hiểu hoặc thắc mắc, cứ việc hỏi.”
Lúc này bên dưới gần như lập tức có mấy người đồng thời đứng dậy. Người đầu tiên là một đại phu ước chừng ba mươi, mở miệng hỏi: “Lộ đại phu, vừa
rồi cô nói dùng kim châm ức chế nghệ tây đối với chứng ói máu của bệnh
nhân ác hạch. Nhưng nếu người bệnh có thai thì phải xử lý thế nào?”
Lộ Dao nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, lên tiếng: “Chu huynh hỏi câu này
rất hay. Tình huống như thế may mà lần này Tuyền Châu không đụng phải.
Nhưng nếu Lộ Dao nhận một ca bệnh như thế, sẽ thay sừng tê cho nghệ tây, bỏ thêm thăng ma điều hòa tính hàn.”
Người kia gật đầu, đang
định ngồi xuống lại có người đứng lên hỏi tiếp. Lộ Dao lần lượt thảo
luận hết, sau khi trao đổi cân nhắc nặng nhẹ đối sách sau này nếu dịch
hạch tái phát.
Ân Lê Đình thấy Lộ Dao và mọi người hỏi đáp qua
lại, hoàn toàn tập trung tinh thần vào đấy, hơn cả là sự thật lòng yêu
thích y đạo. Nhớ lời Phó Thu Nhiên ngày đó, chàng khẽ cúi đầu, nghĩ đến
tuy những năm này Lộ Dao hành y tứ xứ cõng quá nhiều gánh nặng trên lưng song cũng không thiếu niềm vui, lòng chàng khá thoải mái. Một lúc lâu
sau, một đại phu vẫn ngồi bên cạnh Ân Lê Đình đột nhiên thò đầu sang.
“Vị huynh đài này xưng hô thế nào?”
Suy nghĩ Ân Lê Đình bị ngắt
quãng, không khỏi giật mình, ngẩng đầu thấy một đại phu khá trẻ đang
nhìn mình, chắp tay đáp: “Tại hạ họ Ân, tên Lê Đình.”
“Thì ra là Ân huynh, tại họ họ Tôn tên Nhuận Chi, người Bình Dương. Lần đầu tiên
tiểu đệ đến Phổ Tế y hội này, lạ nước lạ cái, còn mong chư vị huynh đài
dẫn dắt nhiều hơn.”
Ân Lê Đình ngẩn ra, biết y hiểu lầm chàng cũng là đại phu, buồn cười đáp: “Ân mỗ cũng đến Phổ Tế y hội lần đầu tiên, vả lại…”
“Ồ? Hóa ra thế à? Vậy là có duyên rồi.” Tôn Nhuận Chi mới nghe được câu đầu đã không kềm được ngắt lời Ân Lê Đình, liền đó khá hào hứng hỏi: “Không biết Ân huynh cảm thấy bài giảng về dịch hạch Tuyền Châu của Lộ đại phu thế nào?”
Ân Lê Đình không nhịn được cười, đang định nói mình
không phải y giả thì Tôn Nhuận Chi không chờ chàng trả lời đã mở miệng:
“Tiểu đệ cực kỳ hâm mộ. Mấy năm nay, các đại phu trẻ Lộ Tô Đàm Âu Dương
đều thành danh nhờ Phổ Tế y hội, làm các đại phu trẻ có cơ hội bộc lộ
tài năng. Nhất là Lộ đại phu, một nữ tử song trình độ y thuật lại khá,
cực kỳ tinh thông ngoại khoa, dạo trước gia sư mấy lần nhắc đến, tại hạ
ngưỡng mộ đã lâu, lần này khó khăn lắm mới được gặp. Năm nay tiểu đệ đến lần đầu, cũng mong năm ba năm nữa có thể thành tựu được như Lộ đại
phu.”
Ân Lê Đình thấy y ca ngợi Lộ Dao không ngại ngần, dường
như còn cao hứng hơn bản thân được khen ba phần, ôm quyền nói: “Vậy Ân
mỗ chúc Tôn huynh sớm ngày đạt được ước nguyện trước.”
Hai người nói qua lại đôi câu thì nghe một giọng nói lảnh lót vang lên: “Lục ca.”
Hai người đồng thời quay đầu, chỉ thấy Lộ Dao đang đi qua. Hóa ra nàng
giảng thay Tô Tiếu xong, thu dọn bệnh án đi xuống. Đến bên cạnh Ân Lê
Đình, cất giọng véo von: “Lục ca nghe có chán không?”
Ân Lê Đình nhận lấy hồ sơ trong tay nàng, cười nói: “Đâu có? Mấy cái Khiên Dẫn,
Phục Vị của muội, huynh nghe cũng cảm thấy thú vị. Muội giảng một canh
giờ nửa khắc rồi, chắc khô họng rồi hả? Uống trà trước đi.” Nói rồi đưa
nước trà chuẩn bị sẵn trên án cho Lộ Dao.
Lộ Dao đón lấy uống
cạn một hơi, buông ly trà xuống nhìn người thanh niên đối diện đang khá
kinh ngạc quan sát mình và Ân Lê Đình, không khỏi lấy làm lạ “Vị này
là?”
Tôn Nhuận Chi không ngờ Lộ Dao lại đột ngột tới đây, đầu
tiên khá sửng sốt, liền đó mừng rỡ “Tại, tại hạ họ Tôn, tên Nhuận Chi.
Ra mắt Lộ đại phu.” Nói rồi chắp tay làm lễ.
Lộ Dao vỗ trán “A,
ta nghe Thu Nhiên nhắc qua, Tôn huynh có phải học trò của Lương đại phu, đồng môn sư đệ với Diệp lão tiền bối không? Hòa Nghĩa Phương Khảo do
Tôn huynh chú giải đúng không?” Thực tế nàng nhớ đến hai ngày trước, A
Du từng kể với nàng, có một tên ngốc bị bạn bè ép buộc lôi đến Mãn Đình
Phương Hoa nghe hát, chính là Tôn Nhuận Chi. Nghe A Du nói thì người này vào chốn vui chơi mà khá xấu hổ, nhưng vừa nhìn thấy A Du lập tức sững
người, thiếu điều rớt cằm xuống đất, ngơ ngác nhìn A Du tới thời gian
hai ly trà cũng không cục cựa, thấy A Du cười duyên với mình lập tức lắp ba lắp bắp nói cũng không rõ, kêu tỷ tỷ không ngừng. Bằng hữu y thấy
thế, trêu ghẹo đủ điều. Kết quả đến lúc đi, người này lại phát hiện mình bị ép tới, trên người một cắc cũng không mang. Trong lúc khẩn cấp, đi
hỏi A Du mượn bạc trả tiền, làm A Du cười suýt chết.
Tôn Nhuận Chi thấy Lộ Dao biết mình, có phần kinh ngạc: “Đúng vậy, Lộ đại phu thế mà biết Tôn mỗ, thật là vinh hạnh.”
Lộ Dao ráng nhịn cười đáp: “Đâu có đâu có, một phương thuốc vừa rồi ta
giảng chính là một phương thuốc cải tiến trong Hòa Nghĩa Phương Khảo của huynh đó! Tôn huynh chú giải rất thú vị. Có điều, ủa? Vừa rồi hai người các huynh nói gì thế? Sao lại cao hứng vậy?”
Tôn Nhuận Chi thấy giai nhân trước mặt, những lời vừa rồi nói ra có chút xấu hổ, vội vàng
lảng sang chuyện khác: “Ân huynh và tại hạ đang thảo luận vấn đề y
thuật.”
Lộ Dao ngơ ngác nhìn Ân Lê Đình: “Y thuật? Lục ca huynh
và Tôn đại phu nói chuyện y thuật? Ha ha, lục ca, chẳng lẽ gần đèn thì
rạng, huynh đi cùng muội lâu cũng tính toán không chống kiếm hành hiệp
mà bắt đầu hành y tế thế rồi?”
Ân Lê Đình chỉnh lại mép quần hơi nhăn của nàng, lại rót cho nàng ly trà khác, bấy giờ mới mỉm cười đáp:
“Vừa rồi Tôn huynh chia sẻ cách nhìn về Phổ Tế y hội với huynh, có tính
là nói chuyện y thuật không?”
“Ồ, ra thế.” Lộ Dao khẽ gật đầu.
Tôn Nhuận Chi lại bị lời Lộ Dao làm cho hồ đồ, nhìn Ân Lê Đình không
hiểu, nghe chàng nói: “Ân mỗ xin lỗi Tôn huynh, ban nãy không có cơ hội
giải thích, Ân mỗ không phải đại phu, tới Phổ Tế y hội này cùng Tiểu Dao thôi.”
Bấy giờ Tôn Nhuận Chi mới sực hiểu ra, thấy Ân Lê Đình
che giấu mấy lời có phần đường đột ban nãy giúp mình, trong lòng cảm
kích, lại nghe Ân Lê Đình hỏi Lộ Dao: “Có muốn đi ăn cơm chiều không?
Hôm qua Thu Nhiên huynh nói với huynh, thành bắc mới mở một quán mì, ăn
được lắm.”
“Vậy á? Sao huynh biết muội nhớ quán mì đó lâu lắm
rồi? Đương nhiên muốn đi rồi, muội đứng một canh giờ đói muốn tắt thở
luôn này.” Nói rồi kéo Ân Lê Đình, tạm biệt Tôn Nhuận Chi xong liền dắt
nhau ra khỏi sảnh đường hội quán.
Tôn Nhuận Chi thấy Lộ Dao cười tươi rói, giọng nói lảnh lót, khác một trời một vực với thái độ nghiêm
túc không cười nói lúc hành y như các đại phu cùng nghề thuật. Nắm tay
Ân Lê Đình, vẻ mặt rạng ngời sóng vai nhau ra cửa, trong lòng nhất thời
như hiểu ra gì đó, kinh ngạc cảm khái, không nhịn được than khẽ: “Có câu khỉ diên công tử, tú hoảng giai nhân [87], này đúng là đỡ nhau cười mỉm đến bên song[88] mà…”
Nội lực Lộ Dao bình thường, lại thêm bây
giờ trong đầu toàn tính toán xem tới quán mì rồi sẽ ăn cái gì đương
nhiên không nghe được. Nội lực Ân Lê Đình không thấp, hai câu đó nghe rõ mồn một từng chữ, dưới chân cơ hồ khựng lại, lén lút liếc Lộ Dao một
cái thấy nàng không hề phát hiện, bỗng nhiên trong lòng ngọt ngào, hai
tay nắm chặt, cảm thấy gió chiều hôm nay sao mà đẹp lạ thường, chỉ vì
chàng nhớ tới câu cuối cùng của bài từ ấy: “cười hỏi: viết thế nào hai
chữ uyên ương?”
Bên này Tôn Nhuận Chi còn đang cảm thán, bỗng bả vai bị người ta vỗ một cái, quay đầu nhìn không khỏi ngẩn người. Bởi vì y nhận ra người trước mặt, chính là chủ nhân Phổ Tế y hội Phó Thu
Nhiên.
“Tôn đại phu, tại hạ Phó Thu Nhiên, không biết có vinh hạnh được làm quen với Tôn huynh chăng?”
Phó Thu Nhiên tuy không phải đại phu song nắm trong tay quá nửa con đường
kinh doanh dược liệu, kiêm nhiệm chủ nhân Phổ Tế y hội, tất nhiên Tôn
Nhuận Chi sớm nghe danh, không ngờ hôm nay lại tới chào hỏi mình.
“Nào dám nào dám, tại hạ ngưỡng mộ đại danh Phó trang chủ đã lâu, hôm nay được gặp đúng là vinh hạnh.”
Phó Thu Nhiên không muốn hàn huyên với y, mỉm cười: “Diệp lão tiền bối sư
bá các hạ là cố giao của ta và Lộ đại phu. Tôn huynh cần gì khách sáo.
Không biết tối nay Tôn huynh có rảnh không?”
“Đương nhiên là có, Phó trang chủ có việc sao?”
Phó Thu Nhiên cười: “Tối nay chủ quản Kì Tân của Nhã An y quán mời tại hạ
dùng cơm ở Túy Hà lâu, có cua hồ Dương Trừng do khoái mã đưa tới và nấm
thông Điền Trung, rất khó kiếm, không biết Tôn huynh có bằng lòng đi
cùng không? Tại hạ cũng có thể giới thiệu Tôn huynh.”
Nhã An y
quán khá nổi danh, Tôn Nhuận Chi nghe xong cảm thấy rất khó tin, không
biết vì sao vốn Phó Thu Nhiên chẳng quen thân gì với mình bỗng dưng lại
mở miệng mời mọc, bèn hỏi: “Đương nhiên là cầu còn chẳng được. Có điều
không hiểu vì sao Phó trang chủ lại mời tại hạ?”
Phó Thu Nhiên
khẽ nhướng mày: “Bởi vì tại hạ cực kỳ thích câu ‘đỡ nhau cười mỉm đến
bên song’ của Âu Dương Vĩnh Thúc các hạ ngâm vừa rồi.” Nói rồi thẳng
thừng lôi kéo y, cười nói: “Thức ăn ngon rượu ngon để mời người thú vị,
mấy câu đó của Tôn huynh khá hợp ý tại hạ. Tối nay trăng sáng như sương, gió mát như nước, nếu phí hoài chẳng phải đáng tiếc sao? Chẳng bằng
mượn cảnh đẹp vô hạn này cùng nhau uống rượu mới là đúng đắn. Túy Hà
lâu, Tôn huynh đừng bỏ lỡ thời khắc đẹp đó. Dùng cơm xong còn có thể đi
kịch viện, chỗ đó mới tới một đoàn hát, nghe nói được lắm, chủ quản Kì
mời khách. Nói rồi trực tiếp kéo Tôn Nhuận Chi còn chưa hoàn hồn lại ra
khỏi Phúc Lâm hội quán, nghênh ngang mà đi. Đi xa rồi còn nghe tiếng Tôn Nhuận Chi lắp bắp vọng lại: “Phó huynh ở Kim Lăng lâu năm, quen biết
nhiều, A Du cô nương… của Mãn Đình Phương Hoa… liệu tại hạ có thể mời cô nương ấy… đi cùng?”
Gần trăm nhân vật tới Phúc Lâm hội quán giờ khắc này đi không còn lại mấy người. Đứng một bên chính là Âu Dương
Khiêm và Đàm Tú Trữ cùng nhau đến y hội. Mấy ngày nay hai người đều dừng chân ở biệt trang của Thu Linh trang, kiêm luôn việc chăm sóc sức khỏe
cho Kỷ Hiểu Phù sắp tới ngày sinh. Lúc này Âu Dương Khiêm hỏi Đàm Tú
Trữ: “Đàm cô nương, tại hạ nghe sai vặt ở biệt trang nói hôm nay kịch
viện trong thành có đoàn kịch mới tới, diễn vở mới, ăn xong Đàm cô nương có muốn đi xem không? Khiêm cũng có hứng thú, có thể đi cùng.”
Đàm Tú Trữ cũng đã nghe sai vặt nói qua. Đoàn kịch kia quả thật khá có
tiếng tăm, với lại nghe nói là diễn vở mới, xem rất hay, nghe Âu Dương
Khiêm đề nghị cũng hơi động lòng. Thấy Âu Dương Khiêm nhìn mình có chút
chờ mong, không khỏi đỏ mặt, cất tiếng cơ hồ nhỏ như muỗi kêu: “Âu Dương công tử có hứng thú như thế, không bằng cùng đi.” Nói rồi cũng bất chấp Âu Dương Khiêm trả lời thế nào, tức tốc đi ra cửa, Âu Dương Khiêm theo
sau cười thật hào hứng.
Trong vòng vài khắc, sảnh chính rộng
thênh thang của Phúc Lâm hội quán chỉ còn lại chủ quản mảng buôn dược
liệu Từ Thiên của Thu Linh trang và chủ quản Nhã An y quán Kì Tân. Từ
Thiên chọt chọt Kì Tân, cười nói: “Rõ ràng đã là giữa tháng chín, sao ta cứ cảm thấy mồng bảy tháng bảy còn chưa qua vậy nhỉ? Lão Kì, tối nay ta không đi Túy Hà lâu đâu, về nhà ăn cháo nương tử nhà ta nấu vẫn ngon
hơn. Tuổi trẻ thật tốt, đúng là hâm mộ ghê luôn!” Kì Tân không hơi đâu ừ với y, hãy còn đang tính, cua hồ Dương Trừng dùng khoái mã đưa tới, nấm thông Điền Trung, lại thêm mấy cân vải Lĩnh Nam ướp lạnh, cùng với đoàn kịch mời từ kinh thành về, tính tới tính lui xài hết tiền thưởng Trung
Thu của ông rồi, trong lòng không nhịn được than khóc, đưa tay che mặt.