Đỡ Nhau Cười Mỉm Đến
Quán mì phía bắc thành Kim Lăng do một cặp vợ chồng già mới mở, tên cũng
chưa đặt xong, chỉ có hai người phụ việc. Quán không lớn nhưng cực kỳ
sạch sẽ, mấy cái bàn ghế xếp thành hai hàng. Hai người chọn chỗ thoáng
đãng ngồi xuống, Lộ Dao lựa món, không tới một lát bà lão bưng hai bát
mì lên, hai món ăn, thêm một ấm trà hoa lài cực ngon. Vừa đặt xuống,
nhìn thấy Ân Lê Đình không khỏi ngẩn người, quan sát nửa ngày bỗng nhiên cao giọng: “Bà già này cứ nói vị đại quan nhân [89] đây nhìn thật quen
mắt, hóa ra là ân công! Cha nó mau tới, ân công nhà chúng ta ở đây này!”
Lần này tới phiên Ân Lê Đình và Lộ Dao ngẩn ra, quay mặt nhìn nhau. Ân Lê
Đình đang định lên tiếng thì thấy một ông lão hơn sáu mươi từ đằng sau
đi ra, lưng đã gù, chân hơi loạng choạng, miệng lầm bầm: “Bà già kia,
kêu gì thế?”
“Cha nó, ông còn lầu bầu, mau tới gặp ân công nhà ta!”
Ông lão vừa nghe, sấn lên hai bước nhìn rõ mặt mũi Ân Lê Đình, tức thì kích động quăng luôn gậy chống trong tay, vô cùng mừng rỡ liên tục chắp tay
nói “Đúng là Ân đại quan nhân rồi! Đời này lão già có thể gặp lại đúng
là trời cao có mắt! Mấy năm nay Ân đại quan nhân có khỏe không? Lệnh
huynh có khỏe không?” Nói rồi định khom người hành lễ.
Lộ Dao và Ân Lê Đình cả kinh, vội vàng đứng dậy đỡ “Hai ông bà đa lễ như thế sao
Ân mỗ kham nổi? Đừng thế mà. Người tập võ giữa đường thấy chuyện bất
bình rút đao tương trợ là chuyện nên làm, ông bà không cần cảm tạ.” Lúc
này Ân Lê Đình mới nhớ, một lần chàng và đại sư huynh Tống Viễn Kiều
xuống núi, lúc đi ngang ngoại thành Dương Châu thì đụng phải mấy tên
lính Nguyên lạc bầy vào cướp thôn, suýt nữa cướp con gái nhà này đi. Hai người bèn giải quyết quân Nguyên, đưa cô nương kia về nhà. Lúc đó lính
Nguyên cướp bóc khắp nơi là chuyện bình thường, đối với hai người Tống
Ân mà nói, hành tẩu giang hồ càng hay gặp phải, tiện tay giúp đỡ không
đáng nhắc tới. , thành thử căn bản không để trong lòng. Không ngờ bây
giờ lại gặp mặt ở Kim Lăng, khá là bất ngờ.
Ân Lê Đình và Lộ Dao tốn một mớ nước miếng mới dỗ dành được hai ông bà già không ngừng hành
lễ. Hỏi han mới biết, năm ngoái con gái duy nhất của ông bà gả tới Kim
Lăng, tình cảm phu thê rất tốt. Con rể chẳng giàu có quyền quý gì nhưng
làm người rất được. Biết thê tử là con gái duy nhất trong nhà, bận tâm
cha mẹ tuổi cao bèn đón đến Kim Lăng. Vốn dĩ ông bà kiếm sống bằng nghề
nấu mì, bây giờ quay lại nghề cũ, nhờ sự giúp đỡ của con gái con rể mở
một quán mì không lớn lắm, cuộc sống cũng khá dư dả.
Hai ông bà
hết sức ân cần, bưng lên không ít món ngon. Bà lão càng không ngừng lôi
kéo Lộ Dao nhắc đi nhắc lại chuyện lúc đó hai người Ân Lê Đình và Tống
Viễn Kiều như thần linh giúp đỡ, chỉ chốc lát đã hạ gục lính Nguyên cướp người, cứu con gái nhà bà. Lộ Dao vừa nghe, vừa mỉm cười nhìn Ân Lê
Đình bị nói đến thẹn thùng. Ân Lê Đình cứ mãi cúi đầu lần này phát hiện, chẳng những Lộ Dao ăn nhanh còn có thể ăn không phát ra tiếng động, vừa nói chuyện với bà lão vừa quan sát mình, còn có thể nhét đồ ăn vào
miệng không trễ nãi, cả ấm trà lài thơm phức cũng bị uống sạch hơn phân
nửa.
Bà lão này giống hệt Tôn bà bà ngoài thành Vũ Xương, cực kỳ nhiệt tình. Thế còn chưa tính, đến cách nói cũng gần giống hệt nhau,
kéo tay Lộ Dao nói: “Ân phu nhân, cô đúng là có phước. Ân đại quan nhân
rất tốt, bản lĩnh, có được phu quân như ngài ấy, thật là có phước.”
Mấy chữ Ân phu nhân làm Lộ Dao há hốc miệng, “Này, bà bà, ôi!” Lộ Dao gãi
đầu, chưa kịp phản ứng lại, Ân Lê Đình mặt mũi đỏ bừng buông đũa xuống,
nhanh như chớp nói lời tạ tội, vận khí dùng Thê Vân Túng cơ hồ là trốn
đi, trong nháy mắt đã vọt xa năm trượng, vài khắc là không thấy bóng
dáng đâu nữa.
Thấy hai người đột ngột bỏ đi, ông lão nói với bà: “Cái miệng của bà thật là! Không thấy cô nương kia còn búi tóc con gái
sao, coi, dọa ân công chạy mất rồi kìa?!”
Bà lão lại cười hề hề
thu dọn chén đũa trên bàn, lườm ông lão một cái “Cái ông già mắt mù như
ông thì hiểu gì? Sao tôi không thấy chứ? Bây giờ không phải nhưng lập
tức sẽ phải thôi!”
“Hả? Sao lại nói thế?”
Bà lão hừ một
tiếng, lau bàn sạch sẽ, bấy giờ mới đáp: “Ông không thấy đũa của Ân đại
quan nhân gần như không ngừng, cứ ra sức gắp đồ ăn cho cô nương kia à.
Chỉ cần món nào cô nương ấy hơi không thích một tí là Ân đại quan nhân
tuyệt đối không gắp thêm lần nào. Huống hồ nhìn ánh mắt hai người, chắc
chắn không chạy đi đâu được, chuyện sớm muộn thôi!”
Bên này Ân
Lê Đình ôm Lộ Dao một đường vận Thê Vân Túng cơ hồ chạy một hơi trở về
Thu Linh trang mới dừng. Lộ Dao thấy mặt chàng đỏ tới mang tai, cười
giòn giã, nói: “Lục ca, lần này không phải muội chiếm lời của huynh đâu
đấy!” Dứt lời chợt ngây người, nhớ tới hơn một năm trước, chỗ nhà Tôn bà bà ở Vũ Xương nàng cũng từng nói câu này, lúc ấy phản ứng của Ân Lê
Đình cũng hệt như bây giờ, càng cảm thấy buồn cười, nói tiếp: “Đã không
phải muội chiếm lời của huynh, huynh đỏ mặt gì chứ? Nói sao thì đỏ mặt
cũng là muội mới phải?”
Ân Lê Đình bị Lộ Dao nói thiếu điều không dám nhìn nàng: “Tiểu, Tiểu Dao…”
Lộ Dao nhịn cười, thò tay kéo chàng vào Thu Linh trang. Lúc này mặt trời
đã ngả về tây, nhuộm một màu hồng ấm áp lên liễu rủ, hoa cỏ bên lối đi,
gió chiều nhẹ nhàng phất qua, hoa mai hững hờ, dọc đường tiếng chim hót
côn trùng nỉ non không dứt, cực kỳ dễ nghe. Cảnh này tình này, khiến
trái tim đập cực nhanh của Ân Lê Đình từ từ bình tĩnh lại, cảm thụ nhịp
thở lên xuống của Lộ Dao bên cạnh, hô hấp của chàng cũng dần hòa nhịp
theo.
Hai người đi dạo thơ thẩn, hoàn toàn không bàn tới chuyện
đi đâu. Bỗng nhiên Ân Lê Đình nghe Lộ Dao nói: “Lục ca, huynh từng nói
tập võ để che chở người cần được giúp, bây giờ thấy bà lão kia, ngoài
miệng không nói song hẳn là trong lòng cũng cao hứng. Hơn hai mươi năm,
huynh cũng không vất vả uổng phí, có thể đạt được tâm nguyện, sau này
cũng có thể kiên trì đi tiếp.”
Ân Lê Đình nghe Lộ Dao nói, không nhịn được ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lộ Dao, thấy ánh mắt nàng vô cùng chân thành lại mang theo nửa phần hiu quạnh. Nhớ đến quá khứ Phó Thu Nhiên
kể cho chàng, cộng thêm trên Cô Sơn thống khổ thoảng qua trong khoảnh
khắc Lộ Dao nhắc đến tu tập y thuật vốn tâm đắc, lòng Ân Lê Đình đột
ngột thắt lại, vô số tình cảnh, đã gặp, chưa gặp nhất thời ập đến. Tín
niệm Lộ Dao kiên trì, nỗi khổ vì làm trái, quá khứ cõng trên lưng, bây
giờ chàng đã hiểu hết. Trên Cô Sơn chàng không hiểu rõ đầu đuôi, chỉ hi
vọng nàng dễ chịu hơn một chút. Bây giờ biết được những chuyện năm cũ,
suy nghĩ trong lòng vẫn không thay đổi, chỉ càng thêm bức thiết. Không
tự chủ được mở miệng: “Tiểu Dao, bất luận tâm nguyện và mục đích muội
học y là gì, đời này tất có thể đạt được.”
Lộ Dao cúi đầu, cười nhạt “Có lẽ, cũng mong thế.”
Ân Lê Đình có phần sốt ruột nắm hai tay Lộ Dao: “Tiểu Dao, muội cứ tin lời huynh.”
Lộ Dao lấy làm lạ nhìn chàng, nửa ngày lên tiếng: “Lục ca, huynh…”
Ân Lê Đình mấy lần muốn nói, song lại không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ nắm chặt lấy hai tay Lộ Dao. Thấy ráng chiều nhuốm màu vàng một bên mặt Lộ Dao, chàng nhìn gần như mê muội, hồi lâu mới nói: “Tiểu Dao, lần này… huynh nói cùng muội đi ăn cá…”
Lộ Dao vô thức gật đầu. Ân
Lê Đình nhìn mà đỏ mặt, hít sâu một hơi, rốt cuộc cất tiếng: “Tiểu, Tiểu Dao… sau này chẳng những cùng muội ăn cá, huynh còn… còn cùng muội đi
tứ xứ hành y du lịch, có được không? Cả đời này huynh đều đi cùng muội,
cùng muội từ từ thực hiện ước nguyện hành y, làm chuyện muốn làm… có
được không?”
Lộ Dao nhìn đôi mắt trong như lưu ly dường như có
thể nhìn thấu của Ân Lê Đình, nó sạch sẽ trong suốt chưa từng thay đổi,
nhưng so với lần đầu gặp mặt, bây giờ trong đó đầy ắp tình cảm, cho dù
mù cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp trong đó.
Bên bờ Hoành
Đường, nàng không tự chủ được đáp ứng cùng Ân Lê Đình du lịch. Cũng bên
bờ Hoành Đường, mấy câu nói của Phó Thu Nhiên khiến nàng hiểu được, chữ
“được” vô cùng vô cùng phù hợp với tâm ý của nàng mới là chân thật nhất. Kế đó khiến nàng nhận ra, mình đối với Ân Lê Đình há có thể dùng hai
chữ bằng hữu để hình dung. Song bỗng nhiên Lộ Dao trầm mặc, vô số chuyện cũ kiếp trước đời này nhất thời ập đến, rành rành trước mắt. Tâm tư hỗn loạn, nàng không kềm được nhắm mắt, dốc hết sức lực khiến mình có thể
tập trung suy nghĩ.
Ân Lê Đình im lặng nhìn nàng, chờ nàng trả
lời, tay càng lúc càng nắm chặt. Cảm giác cứ như vượt qua một thời gian
dài khôn tả, mới thấy Lộ Dao chậm rãi mở mắt, nói cực nhỏ nhẹ: “Lục ca,
có một chuyện cũ, muội chưa từng kể cho huynh nghe. Chỉ vì sự kiện này
với muội mà nói, muốn mở miệng thật sự quá khó khăn.”
Ân Lê Đình lắc đầu “Tiểu Dao, bất luận là chuyện gì huynh cũng không để tâm. Nếu
muội không muốn hoặc không biết nên bắt đầu như thế nào, không nói cũng
được. Chỉ cần muội vui vẻ cao hứng, chuyện quá khứ có gì để nói đâu?”
Lộ Dao nghe xong bình tĩnh nhìn chàng. Mấy năm nay, bất kể trong lòng khổ
sở áy náy thế nào, trên đường hành y muôn vàn gian khó ra sao song chưa
bao giờ nàng lo trước lo sau thế này, không biết nên nói ra sao. Nhưng
nhìn Ân Lê Đình trước mắt, bỗng nàng nghĩ đến lời Phó Thu Nhiên nói,
nghĩ đến đủ loại sự tình suốt từ đó đến nay, trừ Thu Nhiên ra, đời này
nếu nam tử trong trẻo như nước trước mặt này nàng cũng không tin được
thì còn có thể tin ai? Thế là, nàng khẽ nhắm mắt, lại khẽ nhếch môi cười một chút, chậm rãi lắc đầu “Không, lục ca, chuyện này, muội cần phải
nói cho huynh biết, bằng không muội bất an cả đời.”
Ân Lê Đình
vén tóc nơi vành tai Lộ Dao ra sau, mới dịu dàng nói: “Chỉ cần muội
muốn, Tiểu Dao, cứ việc nói với huynh. Chỉ là huynh hi vọng muội ngàn
vạn lần đừng làm khó chính mình, đời này không có bất cứ chuyện gì đáng
để muội khiến cuộc sống mình không tốt.”
Lời chàng làm Lộ Dao
hơi run rẩy trong lòng, cùng một câu nói, trên Cô Sơn khiến nàng bấu víu lấy chàng, hi vọng xóa đi những ký ức không chịu nổi trong quá khứ, mà
bây giờ trong Thu Linh trang, lời này lại khiến nàng xúc động mạnh mẽ.
Thu Nhiên đã nói, nhìn vào trái tim chính ngươi.
Nàng cũng tự nói với mình, trên đời này chỉ có trái tim mình là chân thật nhất, chứa đựng gì đó tuyệt đối không giả.
“Muội và Thu Nhiên, có một chuyện vẫn luôn không nhắc đến với bất cứ ai.” Mở
to hai mắt, hồi lâu cất giọng xa xăm: “Lục ca, huynh có tin mượn xác
hoàn hồn không?”