Bình An ở trong phòng ngây người, đang cảm thấy có chút buồn chán, đột nhiên nghe được ở ngoài cửa sổ có tiếng cười ‘hi hi’ trầm thấp, đi tới đẩy
cửa sổ ra, lại thấy ba bốn đứa trẻ đang víu vào bên ngoài cửa sổ len lén nhìn nàng.
"Các ngươi là đứa trẻ nhà ai vậy?" Thấy Bình An đã
phát hiện ra, mấy đứa trẻ cuống quýt không kịp lẩn tránh, lại phát hiện
nàng chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không có ý tứ trách cứ đám bọn
chúng, một đứa trẻ trong đó liền đánh bạo nói: "Cha mẹ chúng ta đều là
nông hộ (gia đình nhà nông) trên thôn trang."
Hóa ra đều là gia
đình trên thôn trang, hôm nay Tống gia rước dâu về cho nên đều sang đây
ăn mừng, mấy đứa trẻ nghe nói ở thôn trang có tiểu thư nhà quan tới đây, xinh đẹp giống như tiên nữ nên liền vụng trộm chạy tới hậu viện để nhìn lén.
Bình An cho bọn hắn vào phòng, lấy đồ ăn trên bàn cho bọn
hắn, biết được đứa lớn nhất tên là Đông Tử, năm nay bảy tuổi, bộ dáng
mấy đứa trẻ khác cũng chỉ tầm năm, sáu tuổi, Bình An liền cười nói: "Vậy các ngươi cảm thấy ta giống như tiên nữ sao?"
Đông Tử vừa nhét bánh đậu đỏ vào miệng vừa gật đầu ê a: "Giống như. . . . . . Giống như. . . . . ."
Mai Nhi năm tuổi cũng ngẩng đầu dò xét cẩn thận Bình An một lát, dùng sức
nuốt trong đồ ăn trong miệng xuống rồi nói: "Nhưng cũng không quá
giống."
Bình An liền thấy hứng trí: "Chỗ nào không quá giống vậy?"
"Bộ dạng không quá giống." Đông Qua ở bên cạnh vội vàng giành nói, "Ta đã
nhìn thấy tiên nữ tỷ tỷ trong miếu, cũng rất xinh đẹp."
Đông Tử
đá Đông Qua một cái: "Trong miếu kia đều là người chết, người tỷ tỷ này
là người sống, đương nhiên là sống xinh đẹp hơn rồi."
Bình An
không nhịn được cười rộ lên: "Các ngươi cứ từ từ ăn, những đồ này ta đều ăn không hết, đợi lát nữa ta sẽ bảo người gói lại cho các ngươi mang về nhà ăn, được không?"
Mấy đứa trẻ đang nhét đồ vào trong miệng
hai mắt liền tỏa sáng, lại náo loạn cùng với Bình An một hồi, có người
tới nói thời gian không sớm nữa, nên đi xem tân nương rồi, Bình An cười
bảo Thúy Hồng tặng chút bánh ngọt hoa quả rồi dẫn bọn họ đi ra ngoài.
Lại đợi một lúc lâu sau, Bình An dự đoán chắc là tân nương cũng đến trên
thôn trang rồi, nhưng còn không thấy có người đến, liền muốn gọi Thúy
Hồng đi hỏi thăm một chút, lại thấy Đông Tử vội vàng hấp tấp chạy lại
đây .
"Không xong không xong, tân nương tử gặp phải sơn phỉ
(cướp, thổ phỉ) rồi !" Đông Tử hoảng sợ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
bệch.
"Sơn phỉ?" Trong lòng Bình An cũng hơi hồi hộp một chút,
không khỏi cau mày: "Không nghe nói ở vùng phụ cận có sơn phỉ a. Thúy
Hồng, ngươi nhanh đi hỏi thăm một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sợ Đông Tử nói không rõ ràng, Bình An sai Thúy Hồng đi hỏi.
Chỉ
chốc lát sau đã thấy Thúy Hồng trở lại, nói: "Nghe nói là nửa đường
không biết ở đâu lại xuất hiện kẻ cướp, cướp tân nương cùng những người
mới đến đi rồi, chỉ có một người thông minh nhân lúc hỗn loạn trốn thoát được chạy về báo tin, hiện giờ Tống Đại Ngưu đang triệu tập người muốn
đi liều mạng !"
"Không có nghe nói ở thành nam có sơn phỉ ? Có
thể nói một chút xem rốt cuộc người trở về kia là người nào?" Bình An
nghi ngờ hỏi.
"Người báo tin kia một mực chắc chắn là sơn phỉ."
Bình An suy nghĩ một chút, vẫn là đi đến phía trước viện, lúc này ở Tiền
viện đã ầm ĩ lật trời, Tống ma ma vừa lôi kéo giữ Tống Đại Ngưu đang
muôn chạy đi liều mạng lại, vừa gấp đến độ dậm chân gạt lệ, thấy Bình An liền bùm một cái quỳ xuống, khóc lóc nói: "Tiểu thư, người phải làm chủ cho chúng ta a. . . . . ." Hoàn toàn quên Bình An tuy là tiểu thư nhà
quan, nhưng lại mới mười hai tuổi.
Bình An biết bà đang hoảng
hồn, tiến tới vừa nâng bà dậy vừa trấn an, lại sai người lập tức chạy
tới nha môn báo tin, nhất định phải thông báo đến Quý Tĩnh An, để cho
hắn phái người tới đây điều tra, nhất thiết phải nghĩ cách cứu được tân
nương tử ra.
Bình An bảo người ta gọi người may mắn chạy trốn
được kia tới, tra hỏi một lúc, để cho hắn nhớ lại rồi mô tả tỉ mỉ quần
áo, tướng mạo của kẻ xấu, mặc dù đám người kia mặc quần áo làm từ vải bố (vật liệu dệt từ bông, đay), cùng với cái khăn che mặt đen, đều giống
với bọn tội phạm bình thường, nhưng vũ khí mà bọn hắn dùng lại không
phải là loan đao như bình thường, mà là loại tương tự như thế, tên loan
câu gì đó, sắc bén lại hẹp dài, không giống vũ khí thường thấy.
(loan đao: loại đao có lưỡi uốn hơi cong, loan câu: là loại có lưỡi như hình móc câu ý ạ)
Loan câu? Sắc bén lại hẹp dài? Bình An híp hai mắt lại, tỉ mỉ suy nghĩ, đột
nhiên như bị gõ một cái, mãnh liệt mở mắt ra, lập tức nói nhỏ mấy câu
vào tai Thúy Hồng , đôi tay nắm chặt ra cả mồ hôi.
"Ta mệt mỏi,
muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút, Tống ma ma, ngươi đừng vội, ta đã
phái người đi thông báo cho ca ca rồi, nhất định hắn sẽ cứu được tân
nương tử ra, các ngươi đừng lo lắng." Nói xong không đợi Tống ma ma cảm
tạ, liền bước vội về phòng ở hậu viện.
Đợi một hồi thì thấy Thúy Hồng quay trở lại.
"Thế nào rồi?" Bình An kéo Thúy Hồng qua, nhỏ giọng hỏi.
"Vâng." Sắc mặt Thúy Hồng nặng nề gật đầu một cái: "Quả nhiên dưới gầm xe ngựa
chúng ta ngồi bị khoét rỗng rồi, bên trong còn có vết máu."
"Nhất định là tại lúc đi trên đường rồi." Bình An cười lạnh nói: "Cũng không
biết là lúc đó vô tình lên xe của chúng ta hay là trong phủ có người
tiếp ứng đây."
Thúy Hồng cả kinh: "Người nói trong phủ của ta có mật thám sao?"
"Chuyện này không thể nói lộ ra, tất cả chờ ca ca tới rồi lại nói." Bình An nén giọng nhỏ hơn nói, "Nếu như ta đoán không lầm, đám ‘ kẻ cướp ’ kia nhất định là tới tiếp ứng cho hắn, bọn họ muốn tìm được thôn trang rồi gặp
nhau trước khi ca ca tìm được. Những người mới đón đến chỉ sợ cũng không cẩn thận nên mới bắt gặp bọn họ, cho nên bị cướp đi, lúc này bọn họ
nhất định phái người phục kích người đi ra ngoài báo quan, cho nên ta
mới để cho ngươi tìm người lặng lẽ theo đường nhỏ quay về kinh thông
báo."
Thúy Hồng không ngờ Bình An còn nhỏ tuổi mà tâm tư lại kín đáo như vậy, không khỏi có chút líu lưỡi.
"Đông đông đông" có người gõ cửa, Thúy Hồng nhanh nhạy hỏi: "Người nào?"
"Tiểu nhân là Triệu Ngũ." Thấy là người làm đi theo lần này, Thúy Hồng mở cửa để hắn vào.
"Tiểu nhân làm theo như phân phó, đem xe ngựa cùng tất cả những người đi theo đều tra xét một lượt, quả thật có khuôn mặt mới." Mới vừa rồi Thúy Hồng theo như Bình An phân phó ngoại trừ phái người hồi kinh báo tin, còn
tìm một thanh niên tên Triệu Ngũ ở trong phủ, muốn hắn âm thầm điều tra
một chút tình huống khả nghi, không ngờ đúng là có kết quả.
"Vừa
rồi lúc dỡ hàng ở thôn trang quả thật có một người trẻ tuổi, lạ mặt, tay trái giống như bị đả thương, không linh hoạt lắm, lúc ấy tưởng rằng là
người do thôn trang phái tới trợ giúp nên cũng không tra hỏi tỉ mỉ."
Triệu Ngũ trả lời rõ đầu đuôi gốc ngọn, "Sau đó thì không thấy người nọ
nữa."
"Nếu như ngươi gặp lại hắn, còn nhận ra được không?" Bình An hỏi.
"Tiểu nhân nhận được. Bởi vì diện mạo của người này không như người thường,
mặt mày ngày thường vẫn còn đen đậm, hình dáng so với người thường cũng
khác biệt."
Trong lòng Bình An cười lạnh, quả nhiên là người Bắc Mạc.
"Tiểu thư, có cần phái người đi bắt hắn hay không?" Thúy Hồng nghĩ rằng tay
hắn bị thương, lại bị Triệu Ngũ nhận ra được, không bằng hành động bắt
luôn lấy hắn, đỡ phải lo lắng đề phòng.
Bình An lắc đầu một cái,
chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy, Kinh Thành canh giữ nghiêm ngặt như vậy mà hắn cũng trốn thoát được, như vậy người này cũng là giảo hoạt cực
kỳ, "Triệu Ngũ, chuyện này không thể để lộ ra, ngươi tìm cách xốc lại
toàn bộ tinh thần cho mọi người, phải quan sát chặt chẽ người trên thôn
trang, ngàn vạn lần không thể khinh suất mà bứt dây động rừng được, nói
là hiện giờ có sơn phỉ làm loạn, người của quan phủ đang đến, một người
cũng không được rời đi."
Bây giờ nhất định là người nọ đã mất đi
liên lạc với đồng bọn, chỉ sợ lúc này còn ẩn núp trên thôn trang, ngàn
vạn lần không thể để cho hắn chạy thoát hội hợp cùng đồng bọn, hoặc là
để cho hắn phát ra tín hiệu gọi người tới cứu viện, Bình An chỉ mong
Tĩnh An nhanh chóng dẫn theo người chạy tới, bất ngờ đánh úp bắt được
bon chúng, chỉ hy vọng có thể bảo vệ được mọi người trên thôn trang an
toàn.
Tiền viện ồn ào như thế nào Bình An cũng mặc kệ, nàng chỉ
lẳng lặng cầm quyển sách trên tay, trong lòng đang tính thời gian, từ
Kinh Thành đến thôn trang nhanh nhất cũng phải mất bốn canh giờ, trước
lúc mặt trời lặn, trong thôn trang không thể thả ra một người, đám kẻ
xấu kia nói không chừng đang núp ở cách đó không xa, chỉ chờ mặt trời
lặn sẽ đến giết người trong thôn để cứu người.
Lòng người Bắc Mạc ngoan độc, lại đều là người đã đi đánh trận, dũng mãnh hung ác, giết
chết người trên thôn trang đều dễ dàng như bóp chết mấy con kiến, bất
quá cũng may là bọn hắn tâm tính đa nghi xảo trá, lúc này đã mất đi liên lạc cùng đồng bọn, khẳng định cũng không dám khinh suất hành động.
Mắt thấy mặt trời đã dần dần mất đi ánh sáng, Bình An cũng bắt đầu nhíu chặt chân mày, lần nữa gọi Triệu Ngũ tới.
"Tìm được người kia chưa?"
"Nhắc tới cũng kỳ quái, có mấy lần rõ ràng nhìn thấy người nọ, nhưng tìm đi
tìm lại nhiều lần mà vẫn không thấy bóng người, lúc này không biết hắn
đang núp ở nơi nào."
Trong lòng Bình An càng thêm nặng nề, nhìn
ra bầu trời bên ngoài đã dần dần chìm trong tối tăm: "Ca ca bên kia có
tin tức gì không?"
Triệu Ngũ lắc đầu một cái: "Không có ai tới báo tin, chắc là vẫn đang trên đường."
"Không đúng rồi, coi như đang ở trên đường cũng có thể phái người tốc hành tới thông báo a." Trong lòng Bình An càng nghĩ càng thấy không hợp lý, xem
ra trước khi mặt trời lặn thì bọn họ cũng chưa đuổi tới được.
"Chặn đường!" Bình An ra lệnh một tiếng, khuôn mặt của Thúy Hồng cùng Triệu Ngũ cũng biến sắc.
Thôn trang ở thành nam nằm ở vị trí lõm trong núi, nhưng giao thông bốn
phương đều thông suốt, phía Bắc liền với Kinh Thành, phía đông gần với
suối Trấn Tây ở Tử Khẩu, Bình An đã bảo Triệu Ngũ dẫn vài người đến mấy
con đường trọng yếu, đặt cự thạch (đá lớn) trên vách núi, một khi có
tình huống không ổn liền đẩy cự thạch xuống, khiến cho thôn trang thành
nam ngăn cách với bên ngoài, trở thành một thôn cô lập, mặc dù ngăn cách cứu viện tới, nhưng cũng có thể ngăn cách được bị tàn sát. Gây nhiễu
loạn để một khi Bắc Mạc muốn tiến vào thôn sẽ phải dọn dẹp con đường,
như vậy có thể trì hoãn bọn họ, khiến cứu binh có thể lập tức chạy tới.
Người trên thôn trang chỉ nghe thấy bên ngoài có mấy tiếng nổ, không biết xảy ra chuyện gì, liền thấy Bình An đi ra, nói rõ tình huống cho mọi người, nói hiện giờ sơn phỉ không phải sơn phỉ bình thường, mà là kẻ xấu lẫn
vào trên thôn trang, hai nhóm người chạy tới Kinh Thành báo tin cũng bị
mất tin tức, có lẽ đã bị phục kích, hiện giờ đang rối loạn, bọn chúng
bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ tấn công vào trong thôn, bất đắc dĩ phải
chặt đứt con đường vào thôn, nhưng chỉ cần viện binh vừa đến thì nhất
định phải dọn dẹp con đường ra ngoài.
Lại bảo Triệu Ngũ nói rõ cho mọi người biết đặc điểm người lẫn vào thôn trang.
"Người này dị thường xảo trá hung ác, nếu mọi người phát hiện ra hắn thì không thể đơn độc hành động, mà phải kịp thời thông báo lên trên, đại tiểu
thư của Quý gia là ta ra một trăm lượng bạc để truy bắt hắn, nếu người
nào cung cấp được đầu mối sẽ thưởng hai mươi lượng bạc." Giọng nói vừa
dứt liền bắt đầu có người chà sát tay, hoàn toàn quên bây giờ thôn trang đang trong tình cảnh nguy hiểm.
Mà người đang cải trang núp
trong đám người - Sa Lang giận đến gần như muốn hộc máu, Quý gia tiểu
thư này cũng không biết trời cao đất rộng muốn bắt hắn, còn ra giá một
trăm lượng bạc, cư nhiên mình chỉ trị giá một trăm lượng thôi sao? Một
trăm lượng? Còn là đồ bỏ đi mà nghĩ ra cái chủ ý chặn đường vớ vẩn kia,
chẳng qua mình bị trọng thương, nếu không lấy đầu của nàng một trăm lần
đều đơn giản. Chỉ là, mới vừa rồi nàng nói cái gì….”dị thường xảo trá
hung ác”?? Nói giống như là đã gặp qua hắn vậy, nhưng nói như vậy lại
khiến trong lòng Sa Lang có chút đắc ý.
Mấy khối cự thạch mà
thôi, bọn họ đều không tốn một canh giờ liền có thể dọn sạch được, đến
lúc đó nhất định bảo bọn họ tiếp đãi vị tiểu thư Quý gia này thật tốt,
tốt nhất là đem nàng về Bắc Mạc để từ từ hành hạ nàng, để cho nàng biết
người Bắc Mạc cũng không phải là loại người chỉ phí một trăm lượng bạc
là có thể bắt được.