Ban đêm ở thôn trang, ánh mặt trời đã biến mất, thay vào đó là vẻ âm u lạnh lẽo, vốn phải đèn đuốc sáng trưng nhưng lúc này lại yên tĩnh đến quỷ
dị, bốn phía ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên một tiếng chó sủa thì không còn âm thanh dư thừa nào khác.
"Tiểu thư! Người trên thôn trang
phần lớn đều theo lời người nói, các nhà đều có thể dùng dụng cụ săn bắt thú, cũng có một số có thể dùng nông cụ, Tống Đại Ngưu triệu tập một
nhóm nam nhân khỏe mạnh để canh giữ thôn trang, Triệu Ngũ cũng dẫn theo
người đi ra đầu đường để thăm dò."
Bên này Thúy Hồng vừa mới dứt
lời thì bên kia – thôn Đông của thôn trang liền vang lên một trận chó
sủa ầm ĩ, lập tức chó ở trong thôn cũng liền sủa theo, liên tiếp nối
thành một hồi dài, làm Bình An bị kinh hãi một trận. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền có người tới nói, ở thôn Đông xuất hiện dị động, giống như có người đang đục đá vậy, xem ra đầu kia có người muốn phá đá để vào
thôn.
"Không có việc gì, không cần gấp gáp, có lẽ là thiếu gia
Tĩnh An dẫn theo viện binh tới." Thúy Hồng vừa trấn an Bình An, tay lại
vừa khẽ run lên.
"Thôn Đông sao? Nếu như cứu binh đến thì phải từ thôn Bắc của thôn trang vào chứ, không phải là thôn Đông, có lẽ không
phải là cứu binh." Bình An khẽ nhíu mày, trong lòng vô cùng lo lắng,
"Người Bắc Mạc hung tàn thành tính, thích nhất là chém giết, nếu thật là bọn họ, thôn trang ắt gặp kiếp nạn." Gần đây ở Kinh Thành vẫn không
ngừng tra xét mật thám của Bắc Mạc, có nằm mơ Bình An cũng không nghĩ
tới sẽ gặp hắn ở thôn trang thành Nam.
"Tiểu thư." Triệu Ngũ khẩn cấp dẫn theo người quay về bẩm báo, "Cự thạch ở Thôn Đông không tới nửa canh giờ nữa sẽ bị đục thủng, người xem, không phải là chúng ta sẽ mỗi
người một đường chạy trốn chứ?"
"Chỉ sợ bọn họ sẽ để lại người để chặn đường đi, như vậy không khác nào tự chui đầu vào lưới, không bằng ở lại thôn trang lấy thủ vì công (lấy phòng thủ để chống lại thế bị tấn
công) cho thỏa đáng thì sẽ hơn." Bình An suy nghĩ một chút rồi nói.
"Tiểu thư, vậy không bằng hãy bố trí canh phòng đi." Nói chuyện là người ở
bên cạnh Triệu Ngũ, đó là một hán tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, đi
đứng nhìn như có chút bất tiện, bước đi hơi khập khiễng.
"Vị này
là Trương chấp sự của thôn trang, năm xưa từng theo lão gia xuất chinh,
đối với việc bố trí phòng thủ có khinh nghiệm rất sâu sắc."
Bình
An vừa nghe thấy ánh mắt liền sáng lên, nếu có thể bố trí phòng tuyến
thì lúc đó có thể trì hoãn một thời gian. Lập tức phân phó Triệu Ngũ dẫn theo người dùng toàn lực trợ giúp cho Trương chấp sự bố trí phòng tuyến ở xung quanh thôn trang.
Sau nửa canh giờ, từ thôn Đông truyền
đến một tiếng vang thật lớn, thần kinh của tất cả người trong thôn thành Nam đều căng thẳng đến cực hạn. Giờ phút này, thôn thành Nam đã hoàn
toàn yên tĩnh, ngay cả đàn chó mới vừa rồi sủa ầm ĩ hình như cũng đánh
hơi được mùi nguy hiểm mà ngưng lại. Theo như phân phó của Trương chấp
sự, một ngọn đèn ở thôn thành Nam cũng không có, ngoại trừ bầu trời hiện ra mấy ngôi sao, ngay cả trăng sáng cũng bị mây đen che phủ, toàn bộ
xung quanh đều một màu đen u ám, không có chút ánh sáng.
Trong
phòng, Bình An dường như cũng có thể nghe thấy tiếng loan câu sắc bén
phá vỡ khoảng không của đám người kia vang lên ở cửa thôn Đông. Mọi
người trên thôn trang cũng như nàng, không khỏi ngừng thở, chỉ sợ một cử động nhỏ của mình trong bóng tối sẽ gây ra động tĩnh bị kẻ xấu chú ý.
Từ xa truyền đến từng hồi âm thanh gõ đập nghe mà buồn bực, có thể thấy
được kẻ địch đang nhanh chóng lục soát, đột nhiên, "vèo" một tiếng, phía trên thôn trang dấy lên một quả pháo khói sáng ngời, mặc dù chỉ ngắn
ngủi mấy giây, nhưng cũng đã cung cấp phương hướng của kẻ địch.
Bình An cực kỳ tức giận, làm sao lại quên mất kẻ xâm nhập vào thôn trang
chính là tên mật thám kia chứ, nhất định là hắn phát tín hiệu cho đồng
bọn, cung cấp cho bọn họ phương hướng, nàng hận đến nghiến răng, cũng
không biết hắn trốn ở chỗ nào, hận không thể đem hắn ra băm thây vạn
đoạn.
"Tiểu thư, không xong, đám kẻ xấu kia đang đi về phía thôn
trang." Cho dù Triệu Ngũ không đến báo, Bình An cũng biết thôn trang đã
bị lộ rồi.
Nhưng thời gian không đến một khắc, bên ngoài lại mơ
hồ truyền đến một trận hô hét chém giết, âm thanh đao kiếm ‘leng keng’
tựa như xẹt qua tâm của Bình An, làm nàng đứng ngồi không yên, không
biết phòng tuyến mà Trương chấp sự bày ra có bị kẻ địch công phá hay
không, hiện giờ có phải là ở Tiền viện đã bị đánh hạ rồi không, nhiều
thôn dân như vậy có phải đã gặp bất trắc hay không, lúc nào thì đến lượt nàng, chẳng lẽ ông trời cho nàng trọng sinh chính là vì để cho nàng
chịu thêm một kiếp nữa sao? !
Quả thực Tiền viện đang cực kỳ nguy hiểm, nhưng gặp bất trắc cũng không phải là thôn dân ở thành Nam, mà là con dân của Bắc Mạc.
Bọn họ mới vừa phân rõ được phương hướng, muốn vào giết người trong thôn,
nhưng không biết có một đội nhân mã từ nơi nào tuôn ra đánh cho bọn họ
không ứng phó kịp. Xem ra đội ngũ này vẫn luôn theo sau lưng bọn họ, chỉ chờ bọn họ tiêu hao thể lực đi phá đá vào thôn thành Nam, lại đang rối
loạn trong cảnh tối om của thôn, lúc đột nhiên thấy đồng bọn phát ra tín hiệu liền đắc ý vênh váo, lại dễ dàng bị bọn họ bao vây đánh mà không
có chút lực để chống đỡ.
Những người Bắc Mạc không phải là không
chịu nổi một kích, chỉ hơi điều chỉnh một chút đã từ bị động bị biến
thành chủ động đánh trả lại, sau một hồi giết chóc bọn họ liền cảm thấy
có cái gì đó không đúng, dường như đối phương vô cùng hùng mạnh, cũng
không giống như quan binh bình thường, mà là một đội quân đã được huấn
luyện vô cùng hoàn hảo, dần dần bọn họ đã bị những tinh binh này bao
vây.
Người đứng đầu thấy tình thế không đúng, phát ra mệnh lệnh
chỉ tấn công về một bên đê phá vòng vây muốn thoát ra ngoài. Từng hồi
luân phiên tấn công mạnh mẽ, nhưng lại giống như đang gắng sức đánh lên
bông tơ mềm mại vậy, ngươi tấn công thì hắn lui, ngươi lui thì hắn bao
vây, tựa như miệng của một túi vải vậy, càng thu vào sẽ càng khép chặt.
"Túi vải trận? Tô Bá Hiên, lại là ngươi! Hừ!" Bị vây quanh ở giữa, Dung Bình hừ lạnh một tiếng, trên mặt tuy là vẻ khinh thường, nhưng trong lòng
lại nặng nề vô cùng, hiện giờ tung tích của Sa Lang không rõ, lại trêu
chọc tới Tô Bá Hiên, thật sự là vô cùng không ổn.
"Muốn dùng túi
vải bắt ta, xem ta như thế nào xé nát vụn cái túi của ngươi!" Trong mắt
Dung Bình hiện lên một tia âm lãnh, nâng người nhảy qua đầu của đồng
bọn, hướng về phía người bày trận mạnh mẽ tấn công đánh xuống dưới, chỉ
thấy loan câu lay động đã nhuốm máu yết hầu của kẻ khác, chỉ chốc lát đã mở ra được một đường máu, người phía sau theo sát sau lưng muốn cùng
hắn thoát ra khỏi vòng vây, nhưng cho dù bọn hắn có hung mãnh hơn nữa,
cũng chỉ có ít ỏi mấy người là đào thoát ra được, còn lại vẫn bị vây
bắt.
Người trên thôn trang trốn ở một bên, tận mắt trông thấy
trận đánh chém giết này liền kinh sợ, cuối cùng nhìn thấy cứu binh đã
tới, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng mới vừa rồi nhìn thấy
những tên tặc tử dũng mãnh hung tàn kia, trong lòng bất giác lại sợ run, lúc này vẫn trốn ở chỗ tối không dám thở mạnh, cho đến lúc quân Bắc Mạc bị áp giải đi mới có quan binh đi ra hướng về phía chung quanh buông
lời: "Chúng ta là binh lính thủ hạ của Tô tướng quân, mọi người có thể
yên tâm, có Tô tướng quân ở đây nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho mọi
người."
Lúc này mới có người từ góc tối đi ra ngoài, hướng phía
quan binh hành lễ: "Tiểu nhân là Triệu Ngũ, là người làm của Quý gia tại Kinh Thành, lần này may mà có các vị quan gia cứu giúp!
"Tiểu
thư nhà ngươi đang ở trên thôn trang sao?" Chỉ thấy một người trẻ tuổi
trong tay cầm cung, toàn thân là hắc khôi (áo giáp màu đen, có mũ sắt
đội trên đầu), khí vũ hiên ngang, đang cưỡi tuấn mã đỏ thẫm đi đến trước mặt Triệu Ngũ.
"Vâng, đúng vậy, tiểu thư đang ở hậu viện, tiểu
nhân lập tức phái người đi thông truyền." Triệu Ngũ cũng không biết
người trước mắt này chính là Định Bắc Hầu - Tô Bá Hiên chiến công hiển
hách, lại càng không biết khi hắn vừa biết tin liền lập tức triệu tập
một ngàn kỵ binh tinh luyện ra roi thúc ngựa chạy tới cứu.
Bên
này Tô Bá Hiên mới vừa ra lệnh cho người hạ trại ở trong thôn, lại thấy
bên kia Đông Tử cùng mấy đứa trẻ vẻ mặt hốt hoảng chạy tới: "Không xong
không xong. . . . . . đồ đểu. . . . . . Tiên nữ tỷ tỷ. . . . . . uy hiếp như vậy. . . . . . bắt đi. . . . . ." Mọi người thấy mấy đứa bé vội vội vàng vàng ngươi một câu ta một câu, cũng không nghe rõ là nói cái gì,
cuối cùng vẫn là Đông tử lớn nhất nói được câu hoàn chỉnh.
"Tiên nữ tỷ tỷ bị người xấu dùng đao uy hiếp, bắt đi rồi!" Vừa nói vừa chỉ vào hậu viện.
Lúc này Triệu Ngũ mới hoảng hồn, mới vừa rồi chỉ lo dẫn người nghênh địch ở phía trước, lại quên phái thêm người tới hậu viện, thầm nghĩ những phụ
nho (phụ nữ nhà nho) trong thôn trang cũng tránh ở phía sau, mọi người
có thể phối hợp lẫn nhau, lại quên mất mọi người nhất định sẽ vì thân
phận tôn quý của Bình An mà không dám tới gần nàng quá, chỉ có Thúy Hồng cùng mấy nha hoàn ở bên cạnh Bình An, nhất định là như vậy mới để cho
kẻ địch thừa cơ.
Lúc đầu Tô Bá Hiên còn không biết tiên nữ tỷ tỷ
là ai, đến khi biết được Bình An bị người bắt đi, ánh mắt rét lạnh, lập
tức chạy tới hậu viện.
Sa Lang bắt cóc Bình An, cẩn thận tránh đi tầm mắt của mọi người, từ cửa hông một đường chạy ra ngoài thôn trang,
nhưng không chạy được mấy bước đã khí huyết công tâm (nội thương), mãnh
liệt ho khan mấy tiếng liền thấy có máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
"Ngươi bị thương à?" Lúc này Bình An đang bị đao đè trên cổ, trong lòng lại
hoảng sợ vô cùng, nhìn người trước mắt này rõ ràng là rất suy yếu, nhưng hết lần này đến lần khác lại có sức lực cưỡng ép nàng chạy trối chết.
"Ít nói nhảm đi!" Vừa ho mãnh liệt mấy tiếng, Sa Lang đem mũi đao xẹt qua
một cái, làn da mịn màng của Bình An liền hiện ra một vệt máu. Nếu không phải mới vừa rồi hắn giữ được bình tĩnh, không có đi ra ngoài hội hợp
cùng đồng bọn mà là núp trong bóng tối quan sát, chỉ sợ lúc này hắn cũng rơi vào tay của Tô Bá Hiên rồi, cũng do Dung Bình quá sơ suất, bị người ta theo dõi mà lại không hề phát hiện ra.
"Nha đầu thối, đều là
tại ngươi!" Nghĩ tới đây, Sa Lang liền thở cũng không ra hơi, "Là ngươi
phái người báo tin cho Tô Bá Hiên. Hừ, ngươi được lắm! Khoảng cách từ
Tân Khẩu đến phía Nam xa hơn so với Kinh Thành rất nhiều, ai cũng không
ngờ được ngươi sẽ bỏ gần mà cầu xa đi cầu cứu Tân Khẩu. Khó trách ngươi
lại chặn đường, hóa ra là dự liệu được sẽ có người tới cứu. . . . . .
Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ."
Bình An muốn tránh thoát khỏi trói buộc của Sa Lang, nhưng không ngờ khí lực của hắn rất lớn, một tay bắt
nàng kìm hãm vào trong ngực, dùng mũi đao nhắm ngay cổ họng của nàng:
"Còn cử động nữa liền giết ngươi!"
Nhiệt độ nóng hầm hập của Sa
Lang bức ép làm Bình An thở không thông, nhưng nàng lại không có nửa
phần khí lực thoát khỏi: "Ngươi không trốn thoát nổi, hiện giờ chỉ có
con đường từ cửa thôn Đông đi ra ngoài, chỉ sợ sớm đã có người canh giữ, ngươi vẫn là đầu hàng đi."
"Hừ hừ, không phải còn ngươi nữa sao? Đại tiểu thư của Quý gia, con gái của Quý Hoài Trung, muội muội của Quý Tĩnh An, Tô Bá Hiên lại không kiêng kỵ ba phần sao? Ngươi yên tâm, ta
sẽ không giết ngươi, ta muốn dẫn ngươi về Bắc Mạc, trong quân doanh của
Bắc Mạc thiếu nhất chính là quân kỹ." Sa Lang cười lạnh, cảm giác được
thân thể của người trong ngực khẽ run lên, trong lòng liền thấy một trận sảng khoái.
Đây là một nông trại bị vứt bỏ, trong rừng trúc dưới chân núi ở thôn Tây, bình thường rất ít người đi qua, Sa Lang một đường cưỡng ép Bình An sớm đã cạn kiệt sức lực, hiện giờ thấy có chỗ tránh
nạn tuyệt hảo như vậy nên đương nhiên muốn trốn ở bên trong để nghỉ ngơi và hồi phục một lát.
Bình An bị Sa Lang ép buộc, mới vừa vào đến trong nhà, còn chưa kịp thích ứng trong bóng tối, liền thấy quần áo
trên người "xoẹt xoẹt" mấy tiếng, y phục đã bị xé thành từng mảnh rơi
xuống. Bình An lập tức thét lên, không để ý đến nguy hiểm, đưa tay ôm
ngực hướng vào trong góc phòng tránh đi.
"Hừ!" Tựa hồ Sa Lang rất quen thuộc với bóng tối, đi tới dùng mấy mảnh áo vụn trói hai tay của
Bình An vào: "Hôm nay ngươi mà trốn, thì hãy biết kết cục là gì đi!
Không muốn để cho người khác thấy ngươi quần áo xốc xếch lại ở cùng một
chỗ với đào phạm thì ngoan ngoãn ở chỗ này đừng có lên tiếng."
Nói xong cũng không để ý tới nàng, đưa tay tìm chút rơm khô trên mặt đất
xếp thành đống rồi nằm xuống ngủ, chỉ còn lại một mình Bình An đang trợn trừng hai mắt ở góc phòng khóc không ra nước mắt.