Đích Nữ Bình An

Chương 12: Chương 12




Đây là trận hỏa hoạn kia sao? Nàng cảm thấy cả người nóng hầm hập, ngay cả da cũng sắp bị đốt cháy rồi, khàn cả giọng kêu cứu, bất lực tuyệt vọng khóc gào. Có bóng người thoáng qua, là hắn tới cứu nàng sao? Bình An muốn tiến lên bắt lấy tay của hắn, lại bị hắn hất mạnh cả người ra.

Hắn vô cùng chán ghét: cái người đàn bà ngu xuẩn này, ngươi phải sớm biến mất ở cái thế gian này mới đúng, ngươi chính một cây gai ở trong lòng của Vân nhi! Nói xong thân hình lại nhanh chóng biến mất ở trong đám cháy.

Vân nhi? Lại là Vân nhi! Bình An bổ nhào trên mặt đất, kinh ngạc nhìn phương hướng mà hắn vừa biến mất, cho nên hết thảy đều là giả dối sao? Toàn bộ những lời mà hắn đã nói với nàng đều là giả sao?Tình cảm của hắn vốn dĩ đều dành cho Chu Vân Hương, cùng với nàng nửa điểm quan hệ cũng không có, cái mà hắn muốn lại chính là muốn nàng chết.

Bình An tê liệt ngã xuống mặt đất, vô lực ngửa mặt lên trời, nàng không còn hơi sức để hô lên một tiếng, nhắm mắt lại khẽ mỉm cười, khóe mắt có nước mắt xẹt qua, chết thì sẽ hết, sẽ không còn đau đớn, không còn oán hận nữa!

"Quý Bình An. . . . . . Quý Bình An. . . . . . Ngươi đang làm gì vậy? Mau dậy đi! Mau dậy đi!"

Bình An chợt tỉnh giấc, ngoài cửa sổ, bầu trời đã dần dần sáng lên, một trận gió lạnh thổi tới làm nàng không khỏi lạnh run, lúc này mới phát hiện quần áo trên người đã rách nát, đôi tay cũng bị trói chặt mất đi tự do. Nàng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy tên tặc tử từ tối hôm qua đang dựa vào tường mà ngồi, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, giờ phút này không nhúc nhích, không biết là chết hay sống.

Bình An tinh mắt, nhìn thấy cách đó không xa ở bên cạnh hắn đang để một thanh đao nhọn dùng để uy hiếp nàng, phút chốc ánh mắt của nàng trở nên sắc bén, đứng lên hít sâu một hơi, đưa chân đá đá Sa Lang, thấy hắn không phản ứng chút nào, Bình An giãy dụa lặng lẽ đi qua đó nhặt đao nhọn lên, nhưng vào đúng lúc này, Sa Lang nhíu nhíu mày một cái, giống như cảm giác được cái gì đó, chợt mở mắt ra.

Bình An thấy Sa Lang tỉnh lại, biết việc này không nên chậm trễ, hung hăng cắn răng, cầm đao mãnh liệt dồn sức đâm xuống ngực hắn.

Trong lòng Sa Lang cả kinh, lắc mình tránh sang bên cạnh, nhưng bất đắc dĩ thân thể chịu trọng thương, đã mất đi linh hoạt của thường ngày, hắn vẫn bị đao đâm vào cánh tay trái, ăn một lần đau hắn liền đi tới vung tay lên cho Bình An một cái tát, ngay tại chỗ, Bình An bị ném lăn ba vòng trên mặt đất, nửa gương mặt lập tức sưng đỏ lên.

"Nha đầu thối! Ngươi xuống tay thật ngoan độc!" Sa Lang nghiến răng nghiến lợi, xé xuống vạt áo băng bó lại cho mình.

"Ta chỉ muốn sống thật tốt, kẻ nào hại ta, ta liền muốn hắn phải chết!" Hai mắt Bình An đỏ bầm nhìn Sa Lang, cắn răng từ dưới đất đứng lên, ngay sau đó lại cầm đao bổ nhào lên.

Ngược lại, Sa Lang lại sững sờ một chút, chưa từng thấy qua tiểu nha đầu nào lại liều mạng như vậy, chẳng lẽ nàng cho rằng với sức lực như ba móng vuốt mèo là có thể giết chết được hắn sao? Thấy Bình An cầm đao vọt lên, hắn duỗi thẳng chân đá một cước làm nàng ngã lăn xuống đất. Không đợi hắn nghỉ ngơi, lại thấy Bình An từ đi đất bò dậy đâm về phía hắn.

Lần này Sa Lang không có đá nàng, chẳng qua là trở tay dễ dàng đoạt lấy con đao trên tay nàng lại, thấy nàng không có đao nhưng lại giơ hai tay bị trói lên mãnh liệt nện xuống trên người hắn, lại thuận tiện bắt được đôi tay của nàng, thấy đôi tay của nàng không nhúc nhích được nhưng lại bắt đầu dùng chân đá lung tung, chỉ đành phải siết chặt nàng vào trong ngực để cho nàng không thể động đậy.

Nhìn hai mắt đỏ tươi của Bình An cùng nửa gương mặt sưng đỏ, một bộ dạng nổi đóa không ra dáng vẻ gì, Sa Lang có chút giật mình: "Nha đầu thối, ta với ngươi có thù giết cha sao?"

Bình An vật lộn một phen không có kết quả, chỉ đành phải từ bỏ, ngược lại dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Sa Lang, như muốn giết chết hắn vậy.

"Nha đầu thối, ngươi còn nhìn ta như vậy, có tin ta một đao làm thịt ngươi hay không?" Sa Lang không chịu nổi ánh mắt thù hận của Bình An lúc này, rõ ràng là nàng đâm hắn bị thương, nhưng sao lại giống như hắn đang thiếu nợ nàng vậy.

"Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Bình An nói là sự thật, nàng thật vất vả mới có được một cuộc sống mới, nếu như hôm nay bị hắn làm hỏng, nàng có chết cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Thiếu chút nữa Sa Lang tức giận đến hộc máu, thật đúng là cái người mềm cũng không được mà cứng cũng không xong: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, giúp ta chạy thoát ra khỏi thôn, ta sẽ không giết ngươi."

"Ngươi sẽ đưa ta đi làm quân kỹ." Vẻ mặt của Bình An vẫn không chút thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm Sa Lang.

Sa Lang hít một hơi, tránh làm cho mình ho khan lại ho cả máu ra ngoài: "Làm quân kỹ cũng cần có yêu cầu, chẳng hạn loại người như ngươi đây, thân thể không có đến nửa lạng thịt, lại chỉ là một tiểu cô nương chưa trổ mã hoàn toàn, chắc chắn quân doanh sẽ không thu nhận đâu."

"Ngươi xé rách quần áo của ta, ta không còn mặt mũi mà gặp người khác!" Danh tiết của nữ nhân còn quan trọng hơn sinh mạng, hắn chính là muốn nàng sống không thoải mái, Bình An tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Ta đem y phục trên người đổi lại cho ngươi, đám người Trung Nguyên các người toàn thích để ý những thứ hư đầu tám não (đại khái ta hiểu là việc vớ vẩn) gì đó." Nói xong hắn còn quan sát Bình An mấy lần, tướng mạo cũng không có trở ngại, chính là gầy đến nỗi chỉ còn dư mấy cái xương, "Ngươi yên tâm, trước hết ngươi phải nuôi thêm vài năm cho béo đã, nếu lúc đó nếu không tái giá được, hãy cùng ta trở về Bắc Mạc làm tiểu nương tử của ta cũng được."

"Phi!" Bình An phun một hơi nước miếng ở trên mặt của Sa Lang.

Hôm nay xem ra lại trái ngược, trở thành Bình An cưỡng ép Sa Lang rồi, Sa Lang đang nói điều kiện cùng nàng, khi hắn phát hiện ra thế cục đảo ngược liền lập tức hận đến muốn tát mình mấy bạt tai, cần gì nói nhảm nhiều cùng nàng chứ, cứ đưa tay đánh ngất nàng cho đỡ lo đỡ phiền.

"Ta đồng ý với ngươi." Bình An đột nhiên thay đổi thái độ, "Mặc dù người Bắc Mạc các ngươi đều không tin được, nhưng ta vẫn muốn làm khoản giao dịch với ngươi."

"Người Trung Nguyên các ngươi cũng không giữ chữ tín đâu." Sa Lang lập tức đánh trả, suy nghĩ một chút vẫn là nói: "Được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp với ta...vừa ra khỏi thôn ta sẽ lập tức thả ngươi, không làm ngươi tổn thương một cọng tóc." Nói xong cởi bố y trên người ra đưa cho Bình An, chỉ để lại một lớp tơ tằm mỏng trên thân thể tráng kiện.

Mặc dù rộng rãi, nhưng y phục mà Bình An quấn chặt ở trên người vẫn còn lưu lại hơi ấm, nàng biết, cho dù là nàng không đáp ứng, cũng sẽ bị hắn dùng đao ép buộc giúp hắn chạy trốn, cuối cùng còn khó giữ được cái mạng nhỏ này, nói không chừng thật sự sẽ bị hắn mang tới Bắc Mạc đi, hôm nay tốt xấu gì còn có y phục hoàn chỉnh mà mặc.

Hai người mới vừa ra khỏi rừng trúc liền bị binh lính tìm kiếm phát hiện ra, thấy Bình An bị cưỡng ép cũng không dám khinh suất hành động. Mới vừa rồi còn toàn tâm toàn ý muốn hoàn thành giao dịch, giờ đột nhiên Bình An lại thấy nhiều quan binh như vậy, liền kích động muốn đổi ý, nghĩ muốn mặc kệ Sa Lang đi.

"Không phải là ngươi muốn đổi ý đấy chứ?" Sa Lang kịp thời nhắc nhở bên tai của Bình An.

Bình An không có cách nào, chỉ đành phải hướng về phía binh lính xung quanh hô: "Ta là Quý Bình An của Quý gia, các ngươi nhanh chóng tìm một con ngựa để hộ tống chúng ta ra khỏi cửa thôn Đông, nếu không, hắn sẽ giết chết ta."

Sa Lang vô cùng phối hợp đem đao hướng về phía cổ của Bình An đe dọa: "Có nghe thấy không, nhanh chóng chuẩn bị ngựa, nếu không ta sẽ giết nàng!"

Cả đám binh lính không dám tùy tiện hành động, cũng không dám tùy tiện đồng ý yêu cầu của hắn, nhưng vào lúc này có tiếng vó ngựa vang lên ở nơi xa, Tô Bá Hiên nhận được tin tức liền vội vàng đến đây.

"Ngươi thả nàng ra, ta đáp ừng để cho ngươi an toàn ra khỏi thôn."

Âm thanh trầm thấp mà thuần hậu, khuôn mặt đoan chính đến nỗi khiến người ta thấy không thú vị, lại là hắn. Bình An hơi giật mình, nam tử làm cho nàng tức giận nhưng lại có chút an lòng, tại sao hắn lại ở chỗ này?

"Tô Bá Hiên, ngươi để cho ta an toàn ra khỏi thôn, ta sẽ thả nàng, Sa Lang ta nói được là làm được."

Hắn chính là Tô Bá Hiên? Bình An quay đầu gắt gao nhìn chăm chú vào hắn, là người của Tô gia, hắn thế nào lại là người của Tô gia? Đời này nàng không muốn có bất kỳ liên quan gì đến người của Tô gia nữa.

"Ngươi nhanh nhanh đồng ý với hắn đi, ta rất sợ, ta khó chịu chết rồi. . . . . ." Lúc này Bình An chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi tầm mắt của Tô Bá Hiên, không muốn nghe bọn họ ở chỗ này nhiều lời vô nghĩa.

Trong lòng Tô Bá Hiên không hiểu nhưng cũng có chút khẩn trương, không biết nàng bị thương ở đâu, lại thấy nửa gương mặt của nàng sưng đỏ đến đáng sợ, trên cổ còn có một vết máu, trong lòng cảm thấy như bị thứ gì nhéo chặt, vội vàng phân phó thủ hạ đem tới một con ngựa tốt, nói với Sa Lang: "Nếu như ngươi dám đả thương nàng nửa sợi tóc, đời này cũng đừng nghĩ trở về được Bắc Mạc!"

Giao thủ cùng Tô Bá Hiên nhiều lần, vẫn là lần đầu tiên Sa Lang nghe thấy hắn nói lời căm hận như vậy, trong lòng bất giác cười nhạo một tiếng, lại nghe Bình An ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một tiếng: "Hắn nói là sự thật, hắn bỏ qua cho ngươi, cha ta cùng ca ca của ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Trong lòng Sa Lang mắng thầm một tiếng: nha đầu thối! Xách theo Bình An nhảy lên ngựa, một đường chạy ra khỏi cửa thôn Đông.

Tô Bá Hiên một đường đi theo Sa Lang đến cửa thôn Đông, vừa tới cửa thôn Đông, không biết từ nơi nào lại chui ra mấy tên thủ hạ, nhìn thấy Sa Lang đều cùng nhau quỳ xuống hô to: "Thiếu chủ!"

Sa Lang thấy vậy lại chỉ tay vào mấy người, muốn Tô Bá Hiên cũng phải chuẩn bị ngựa cho bọn họ, lại muốn hắn thả tù binh là mật thám của Bắc Mạc đã bị bắt từ tối hôm qua ra, Bình An nghe thấy cũng không nhịn được mà ghé vào lỗ tai của hắn quát nhẹ: "Ngươi thật quá mức!"

Trong mắt của Tô Bá Hiên hiện ra sát khí lạnh lùng: "Ngựa không có nhiều, người cũng không thể thả, ta chỉ đồng ý cho mấy người các ngươi có thể an toàn đi ra ngoài."

Sa Lang cũng biết tính tình của Tô Bá Hiên, hiểu được hắn làm đến nước này đã là không dễ dàng gì, để cho bọn Dung Bình rời đi trước, mình có ngựa nên sẽ nhanh đuổi kịp.

"Thiếu chủ, lần này tiểu nhân đến tiếp ứng cho Thiếu chủ, nếu Thiếu chủ không thể an toàn rời đi, tiểu nhân muôn vạn lần không thể rời đi trước."

Thấy Dung Bình không chịu đi trước, Sa Lang có chút nổi giận: "Mẹ nó, người nào nói ta không thể an toàn rời đi, trên tay ta không phải còn có nha đầu thối này sao? Bảo các ngươi đi trước thì các ngươi đi, mẹ nó, đừng có lề mề."

Mấy người Dung Bình thấy không thể làm gì khác hơn đành phải đồng ý.

Tính toán thời gian, phỏng chừng bọn Dung Bình cũng đều chạy trốn được rồi, Sa Lang chỉ vào Tô Bá Hiên nói: "Nếu các ngươi ra khỏi thôn một bước, ta liền giết nàng!" Vừa nói vừa giục ngựa chạy ra khỏi thôn.

Sa Lang một mạch cưỡi ngựa, cũng không biết đã chạy xa được bao nhiêu dặm đường, chỉ dừng lại một chút nhìn ký hiệu mà Dung Bình để lại, sau đó liền đuổi theo bọn họ.

"Thiếu chủ, vượt qua ngọn núi trước mặt thì chính là suối phía trước thôn, qua thôn thì đến Bắc Hành, đến Xích Giang sẽ có người tới tiếp ứng." Dung Bình vừa nói vừa kéo Bình An ở trên ngựa xuống, vung loan câu lên để kết liêu tính mạng của nàng.

"Ngươi làm gì đấy?" Sa Lang nhảy xuống ngựa, một phát bắt được tay của Dung Bình.

"Giết nàng! Mang theo nàng đi đường sẽ gặp phiền phức!"

"Không cần giết nàng, thả nàng ra!"

"Dạ!" Mặc dù không tin vào lỗ tai của mình, nhưng Dung Bình vẫn kình cẩn vâng lời làm theo.

Sa Lang đi đến trước mặt Bình An, cẩn thận quan sát nàng một lát, tháo xuống một bên vòng tai của nàng, cười lạnh: "Nha đầu thối, lần này thiếu chút nữa thì Sa Lang ta ngã trên tay ngươi, xem như ngươi lợi hại! Ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy, ta giữ lại vòng tai này chính là muốn nhắc nhở mình, thù này ta sẽ nhớ cả đời." Nói xong đưa thanh đao nhọn trên tay kia cho Bình An, "Chẳng qua người Bắc Mạc ta nói lời là phải giữ lời, nếu về sau ngươi muốn lấy chồng nhưng không ai thèm lấy, có thể cầm cây đao này tới Bắc Mạc tìm ta, nhà ta rất lớn, không thiếu một miếng cơm ăn."

Không đợi Bình An phun một ngụm nước vào hắn lần nữa, Sa Lang đã xoay người cưỡi ngựa rời đi, trước khi rời đi còn quay đầu lại nói với Dung Bình: "Nha đầu này, tính khí có chút bạo lực."

Thấy nhóm người kia biến mất không dấu vết, Bình An mệt lả tê liệt ngồi dưới đất, hít vài hơi khí lạnh, coi như nàng đã sống sót rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.