Thời điểm Quý Tĩnh An trở về phủ cũng là sớm hơn mọi ngày, lúc đang làm
nhiệm vụ thì có người đến báo tin cho hắn, nói Quý phu nhân cùng tiểu
thư ở Kính Hòa viên xảy ra chuyện, bảo hắn nhanh đi về xem một chút. Hắn liền xin nghỉ rồi chạy thẳng về nhà, mới vừa vào phủ Lưu quản sự đã
tiến lên đón, nói lão gia cùng phu nhân đều ở thiên sảnh Đông viện chờ
hắn, lại nói đại khái chuyện ở Kính Hòa viên cho hắn biết, chỉ có chuyện phu nhân vừa trở lại đã phạt Lâm di nương thì vẫn chưa nói.
"Chén thuốc kia phải cho nàng ta uống sớm một chút mới được thanh tịnh!
Hãm hại con cháu ta như vậy không phải là muốn mạng của ta sao? !" Quý
Tĩnh An mới vừa vội vã chạy tới ngoài cửa thiên sảnh, liền nghe được Quý phu nhân đang nổi giận đùng đùng mà nói.
"Bình An làm vậy là đúng, dù bà có xử lý như thế nào cũng phải chờ Tĩnh
nhi trở lại rồi hẵng nói." Là giọng nói của Quý Hoài Trung, trầm thấp
nghiêm túc hơn ngày thường.
"Phụ thân, mẫu thân." Tĩnh An vào cửa liền thấy hai vợ chồng Quý Hoài
Trung ngồi ở một bên trên chiếc ghế gỗ cây lê, Quý phu nhân khẽ mím môi
gương mặt có vẻ tức giận, vì tâm tình kích động mà ngực phập phồng lên
xuống. Quý Hoài Trung khép hờ hai mắt chau mày, vừa muốn nâng ly trà lên miệng lại thở dài nặng nề để xuống. Bình An ngồi trên ghế con ở một bên khác, hai tay khoanh trước ngực sắc mặt cũng không đươc tốt.
Ba người thấy Tĩnh An trở lại vẻ mặt đều lộ ra một tia khác thường, cùng nhau nhìn về phía hắn.
"Mẫu thân, mọi người không sao chứ? Đang êm đẹp sao Kính Hòa viên lại có sói được?" Tĩnh An thấy Quý phu nhân và Bình An đều hoàn hảo không chút tổn hại, thấp thỏm trong lòng mới tan đi.
"Hừ!" Quý phu nhân hừ lạnh một tiếng, phải nói trong lòng bà đối với
Tĩnh An không tức giận là giả, nếu không phải lúc trước nhất thời hắn
không kiềm lòng được, cũng sẽ không bị kẻ tai hoạ Lâm Tử Kiều này bắt
bí. Hoặc là nói từ lúc ban đầu trong lòng bà đã không thoải mái, để cho
Lâm Tử Kiều thừa cơ dùng thủ đoạn ở ngay dưới mí mắt của bà, liên tiếp
làm việc lừa gạt người khác, cho nên từ đáy lòng liền úp cho Lâm Tử Kiều cái mũ, cảm thấy tâm tư của nàng ta không tốt. Chỉ là tính tình của Quý phu nhân luôn ôn hoà hiền hậu, vẫn cho rằng một cô nương mười bảy mười
tám tuổi, có hư như thế nào đi nữa, cũng chỉ là một cô nương chưa trưởng thành, hơn nữa lại có tầng quan hệ với cô cô, bà cũng không khắt khe
với Lâm Tử Kiều. Nhưng dù là người ôn hoà hiền hậu thế nào đi nữa thì
cũng có điểm mấu chốt, ranh giới cuối cùng của Quý phu nhân chính là con cái của bà, đặc biệt là đứa bé trong bụng Tú Bình, nếu có người muốn
hại nó, vậy thì không thể tha thứ, thậm chí có là mầm mống thì bà cũng
phải kịp thời dập tắt nó.
Thấy Quý phu nhân mặt lạnh không để ý tới hắn, Tĩnh An lại đem ánh mắt
chuyển sang Quý Hoài Trung. Quý Hoài Trung cũng không biết giải thích
với hắn như thế nào, song lại liên quan đến tranh đấu của nữ quyến trong nhà, giao do Quý phu nhân xử trí cũng tương đối thỏa đáng.
"Bình An?" Tĩnh An thấy không khí không đúng, lại không biết đã xảy ra
chuyện gì, chỉ đành phải hướng về phía Bình An nhờ giúp đỡ.
"Ngươi còn dám hỏi Bình An? Bình An thiếu chút nữa đã bị di nương trong
viện ngươi hại chết!" Quý phu nhân quay đầu, song lòng bàn tay hay lưng
bàn tay cũng đều là thịt của mình, tuy có chút giận chó đánh mèo, nhưng
cuối cùng vẫn không nỡ dùng từ ngữ quá đáng mà chỉ trích Tĩnh An.
Tiếp theo liền đem đầu đuôi sự việc nói cho Tĩnh An.
"Làm sao có thể, mẫu thân, người đã điều tra xong rồi sao?" Tĩnh An khó
có thể tin, hắn không tin Lâm Tử Kiều lại dám làm ra chuyện tày trời đến mức này.
"Tấm da là do Lâm di nương khâu cho Tú Bình, Tú Bình lại tặng cho Bình
An, trong lúc này cũng không qua tay người nào. Đây rõ ràng là nàng ta
muốn hại Tú Bình cùng đứa bé trong bụng nàng ấy. Ngươi nói xem nếu Tú
Bình mặc vào vài ngày, không nói đi đến nơi nào, chỉ là ngây ngô trong
phủ, sẽ dẫn đến một số loài mèo hoang chó hoang đó cũng là chuyện nguy
hiểm, cũng có thể hại người. Nàng ấy là phụ nữ có mang, đứa bé lại là
tim gan của tất cả mọi người. Ta thấy trong phủ này không giữ lại được
người có tâm địa độc ác như vậy!" Quý phu nhân lạnh mặt, trong mắt là
hàn khí bức người, Quý Tĩnh An cũng chưa từng thấy qua, biết là bà đã
thật sự nổi giận.
"Nếu như ngươi có chút lương tâm thì không nên đi tìm Tú Bình đối chất,
tránh cho đứa bé trong bụng nàng ấy bị thương, lặng lẽ sắp xếp cho một
chén thuốc, làm cho gia đình được bình an cũng chính là một việc công
đức."
Nghe Quý phu nhân nói như vậy, trong lòng Quý Tĩnh An chấn động, đây là
mẫu thân muốn giết Lâm Tử Kiều a. Ở trong mắt hắn mặc dù Lâm Tử Kiều
dùng chút thủ đoạn để vào Quý gia, nhưng tình cảm nàng đối với hắn vẫn
là có. Hơn nữa nàng ấy với Tú Bình không giống nhau, Tú Bình là chính
thê là danh môn thục nữ, thân phận cũng còn tại đây, hiền lương thục đức không lời nào nói hết, có thể cùng Lâm Tử Kiều chia sẻ tình cảm, lại
bởi trước đó nàng ấy làm chuyện có lỗi trong lòng vẫn thấy thẹn nên mọi
việc đều làm cẩn thận từng li từng tí, không thể gây thêm nửa phần lỗi
lầm, cho dù có lúc ở trong viện bị người khác giẫm đạp vài cái nàng ấy
cũng có thể nhẫn nhịn, ở điểm này, Tĩnh An vẫn rất thương tiếc nàng ấy.
"Xin mẫu thân khoan dung, coi như ngàn sai vạn sai cũng xin cho Lâm di
nương một con đường sống, mặc kệ như thế nào cũng là người nhà cô cô,
không nể mặt Tăng thì cũng nể mặt Phật."
"Ngươi không có lương tâm, thật sự là bị nàng ta. . . . . ." Ngay trước
mặt hai đứa con, Quý phu nhân có tức hơn nữa cũng không nói ra hai từ
"câu hồn", trong lòng bà hiểu rõ, phải chờ Quý Hoài Trung cùng Quý Tĩnh
An trở về phủ xử trí, giết Lâm Tử Kiều thì tuyệt đối không có khả năng
rồi.
"Làm sao bà cứ kêu đánh kêu giết thế hả?" Quý Hoài Trung ở một bên cau
mày, "Thế nào lại giống những phu nhân nhà khác muốn đánh muốn giết mới
có thể hả giận chứ, không thể nghĩ biện pháp khác sao?" Lại nháy nháy
mắt với bà, "Thật không có bộ dạng tốt làm gương cho con gái?"
Bình An vẫn ngồi ở bên cạnh không nói một lời, thấy Tĩnh An đem ánh mắt
cầu cứu tới đây, trong lòng thở dài, đứng lên: "Mẫu thân, nếu thật không muốn gặp nàng ta, đuổi nàng đến thôn trang cũng vậy mà. Giờ sắp tết,
đánh đánh giết giết cũng không may mắn. Không bằng đưa đến thôn trang
phía tây đi."
"Xin mẫu thân khai ân, để cho nàng đi thôn trang tự sám hối, thôn trang
Trạm Tây kia cũng tốt, thanh tịnh, nhất định Lâm di nương có thể suy
ngẫm lại cho tỉnh ngộ." Tĩnh An muốn mượn cái thang bò lên trên.
"Muội nói là thôn trang Hà Tây kia."
Giọng nói Bình An rất bình thản, Tĩnh An nghe được mà cả kinh: "Hà Tây
bên kia sao? Nơi đó. . . . . . Nơi đó không phải quá xa xôi sao, hơn nữa thôn trang đó từ lâu đã không dùng đến. . . . . ."
"Cho nàng ta đi hối lỗi là để nàng ta được hưởng phúc sao?" Quý phu nhân biết thôn trang đó là nơi trú binh hồi trước của Quý Hoài Trung, ở đó
nghèo nàn lạnh buốt đất đai lại hết sức cằn cỗi, quanh năm suốt tháng
không có bao nhiêu sản vật, về sau Quý gia cũng không tiếp tục bố trí
người ở bên đó nữa, vốn tính toán đem thôn trang này bán lấy tiền, nhưng sau này bởi vì khế đất không thỏa đáng nên gác lại, đến lúc làm xong
lại quên chuyện này.
"Nhưng nơi đó cái gì cũng không có, bảo một mình nàng sống thế nào được
đây?" Lúc này Tĩnh An vẫn còn đang lo lắng cho Lâm Tử Kiều.
"Vậy thì phái hai ma ma đi theo nàng ta." Quý phu nhân vung tay lên, bà
còn sợ trên đường Lâm Tử Kiều sẽ lại làm ra trò ma quỷ gì đó, không chịu đi thôn trang đấy, "Ở nơi đó tự sám hối hai ba năm, nếu có thể suy nghĩ lại biết phân biệt tốt xấu có lẽ còn được trở về Quý phủ ta."
Bình An biết đây đều là lời nói suông, bị đày tới đó hai ba năm, ai còn
nhớ tới có người Lâm Tử Kiều này chứ. Thấy Tĩnh An còn muốn cầu tình,
nàng kéo một ống tay áo hắn lại, chuyển giọng nói: "Chuyện như vậy mà ở
nhà khác nhất định là muốn đánh giết. Ca ca suy nghĩ một chút, trước đấy Lâm di nương cũng dùng không ít thủ đoạn, may mà mẫu thân hiền hậu,
không tính toán với nàng ta. Thôn trang kia tuy khổ một chút, nhưng tốt
xấu gì vẫn giữ lại cái mạng đúng không? Hơn nữa có ma ma đi cùng, sẽ
không chịu thiệt thòi."
Lúc này Tĩnh An mới thở dài từ bỏ.
……………………………
Ngày Lâm Tử Kiều bị đưa ra khỏi Quý phủ, một trận tuyết thật lớn rơi xuống.
Bình An ở trong phòng ngồi bên cạnh chậu than, Thúy Hồng nướng chút hạt
dẻ cùng bánh củ từ cho nàng ăn, một bầu rượu nhưỡng nóng nhỏ cất với một chén trứng chim, hòa đường đỏ ở bên trong. Xem chừng lò sưởi lạnh lại
đổi một cái nhét vào trong ngực Bình An.
"Coi như đã tiễn bước ôn thần đi, năm nay có thể thư thái rồi." Từ khi
biết Lâm Tử Kiều sẽ bị đưa đi, tâm tình Thúy Hồng liền vô cùng thoải
mái, "Ngẫm lại đúng là khiến người ta phải sợ hãi, nàng kia tâm cơ nặng
như vậy a, sau lưng tìm một đại phu ở bên ngoài cũng không tính, còn trù tính từng bước, đáng sợ chính là thiếu phu nhân cũng coi nàng ta là
người tốt."
Bình An chịu đựng bụng đang đau âm ỉ chỉ cười nhạt một tiếng, không đáp
lời Thúy Hồng, cầm chén nước đường đỏ lên uống một hớp nhỏ.
Thúy Hồng thấy trên chán Bình An có chút mồ hôi, liền đứng dậy thêm nước đường đỏ cho nàng: "Đại phu nói chè này lưu thông máu bị đọng, uống một hai lần, cố uống nhiều chút, về sau thông thuận sẽ không đau đớn nữa,
so với những thuốc kia thì loại này có tác dụng hơn nhiều."
"Mới vừa rồi ngươi đi Tiền viện nhìn thấy Lâm di nương rồi à?" Bình An nhận lấy chén cố uống vài ngụm.
"Đúng vậy, cả người đều che phủ kín, bị hai ma ma đỡ lên xe ngựa. Nô tỳ
thấy hai ma ma này cũng không phải là người sống chung tốt gì, vẻ mặt
rất nghiêm khắc. Tổng cộng mang theo ba rương đồ, hai người đánh xe
ngựa. Lần này xem ra Lâm di nương phải ăn khổ rồi." Trên mặt Thúy Hồng
có chút hả hê, "Ai bảo nàng ta tâm tư hư hỏng như vậy, cũng không biết
nàng ta đi đâu tìm được mấy thứ bát nháo kia. Hầu gia bảo nó là cái gì?
Cái
gì trùng? Nghe cũng chưa từng nghe qua, tiểu thư, người nói sao nàng ta
có nhiều mưu mô gian xảo như vậy chứ? Thật mệt cho nàng ta còn biết chữ
nghĩa, nô tỳ thấy hổ thẹn thay nàng ta.”
Bình An liếc mắt nhìn Thúy Hồng, cuối cùng nhịn không được: “Nàng ta đâu biết nhiều như vậy. Không phải Hầu gia đã nói sao, người bình thường
chưa chắc đã biết loại trùng này, nhưng người hành quân đánh giặc phần
lớn đều biết rõ.”
“Vậy cũng không phải, nhà cô cô không có ai làm võ tướng mà. A! Chẳng lẽ là lúc thiếu gia tán gẫu nói cho nàng ta nghe?” Thúy Hồng nhanh mồm
nhanh miệng nói.
“Ca ca nào đã từng hành quân đi đánh giặc chứ, chỉ là luyện binh……” Bình An cải chính nàng, “Nhưng phụ thân của tẩu tử lại từng làm An Thủ tướng quân.”
Lúc đầu Thúy Hồng còn không cho là đúng, sau đó đột nhiên ngẩn ra: “Không thể nào? Tiểu thư, người nói là thiếu phu nhân……”
Bình An thở dài một hơi: “Ngươi còn nhớ hay không ngày đó khi chúng ta
mới vừa trở về phủ, mẫu thân liền cho người đi tìm chó về, sau đó lại
tìm được đến chỗ của Lâm di nương, hơn nữa lúc tẩu tử chạy tới đây, cho
dù bên trong có người biết chúng ta gặp phải sói ở Kính Hòa viên, nhưng
trước đấy toàn bộ câu chuyện lại không bất kỳ ai nhắc tới.”
Thúy Hồng cũng tỉ mỉ hồi tưởng lại: “Lúc ấy là Hầu Gia nhắc nhở tiểu
thư, sau đó nô tỳ liền đỡ tiểu thư trở về bẩm báo với phu nhân. Lúc ấy
phu nhân rất tức giận, lập tức lên xe hồi phủ, trên đường còn phân phó
cho người đi tìm chó đến. Lúc chúng ta trở về phủ thì chó cũng dẫn tới
rồi, phu nhân liền bảo người lần lượt đi lục soát các viện…… Về sau Lâm
di nương cùng thiếu phu nhân cũng tới. Lâm di nương là bị người bắt tới, thiếu phu nhân là tự mình chạy tới, chắc là có người nói cho nàng biết
chúng ta gặp sói ở Kính Hòa viên, nhưng chuyện này lớn như vậy, đừng nói trong phủ, sợ rằng trong kinh thành cũng lập tức truyền khắp rồi.”
“Nhưng về chuyện da làm áo bị người khác động tay chân, trước đó chúng ta cũng không đề cập đến.” Bình An bổ sung.
“Khi đó cũng bị hỏa khí xông lên đầu, chỉ muốn tìm ra hung thủ phía sau
để tính sổ a!” Thúy Hồng cũng không đần, “Thế nhưng có quan hệ gì với
thiếu phu nhân sao?”
“Vậy ngươi nhớ lại xem sau khi tẩu tử tới đã nói cái gì?” Bình An nhắc nhở nàng ấy.
“Hình như cũng bị hù sợ.” Thúy Hồng gãi gãi cái gáy cẩn thận nhớ lại,
“Sau đó hình như hỏi một câu ‘làm sao sẽ dẫn tới vật kia’……”
“ ‘làm sao sẽ dẫn tới vật kia’……” Thúy Hồng cảm thấy trong đầu có thứ gì đó hiện lên, miệng bất giác thì thào, đột nhiên ánh mắt của nàng sáng
lên, “Đúng rồi, sao thiếu phu nhân lại nói ‘dẫn’ tới vật kia, mà không
phải nói ‘đụng’ đến thứ kia, ‘gặp’ đến thứ kia, ‘va’ đến thứ kia, hết
lần này tới lần khác nói ‘dẫn’, làm sao nàng ấy biết là sẽ ‘dẫn’ sói
tới?”
Bình An cười khẽ gật đầu một cái, cho Thúy Hồng một ánh mắt khẳng định.
“Nhưng……Thế nhưng không thể a.” Thúy Hồng lại không hiểu lắm, “Tại sao thiếu phu nhân muốn hại người chứ?”
“Ta nghĩ không phải nàng ấy muốn hại ta, nàng ấy cũng không biết ở Kính
Hòa viên sẽ có sói. Nàng ấy chỉ muốn mượn tay ta để diệt trừ Lâm di
nương thôi.” Bình An nhàn nhạt nói, không dám nghĩ sâu, có lẽ Tú Bình
thật sự cảm nhận được Lâm Tử Kiều sẽ uy hiếp đến nàng ấy, cho nên mới
thiết kế cái cầu này.
“Ôi, vậy cũng quá không……” Hai chữ ‘hiền hậu’ cũng không dám nói ra, Thúy Hồng chu cái miệng nhỏ.
“Mặc kệ như thế nào, hiện giờ thân thể nàng ấy rất quý trọng, tâm tư
cũng nhiều hơn so với ngày trước, đây đều có thể lý giải.” Bình An ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút lạnh run, “Lâm di nương quả thật có chút thủ đoạn, lúc xử lý nàng ta ca ca còn cầu tình cho
nữa. Mà lúc ấy ta đến trong phòng của nàng ta, nếu như nàng thật sự an
phận thì còn để cho nàng một con đường sống, nhưng nàng ta lại cố tình
nhắc tới chuyện không thể sinh con đấy.”
Vừa nhắc tới lỗi lấy cây nghệ tây nhầm thành ngàn cung tán cho Lâm Tử
Kiều dùng, Thúy Hồng liền có chút đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.
“Nàng muốn bắt thóp ta để ta đi nói tốt cho nàng, vậy ta sẽ thành toàn
cho nàng, lưu lại đường sống cho nàng.” Giọng nói Bình An rất lạnh nhạt, “Về phần con đường sống này nàng ta muốn đi như thế nào là dựa vào
chính nàng ta mà thôi.”
Thúy Hồng liền mím miệng thở dài nói: “Tóm lại đều do nàng ta lòng dạ
quá gian xảo. Chúng ta cũng không để nàng bị thiệt thòi, khổ thì khổ
nhưng tốt xấu gì đó cũng là thôn trang phủ ta, sẽ không để nàng chết
đói!”
Bình An lại dặn dò nàng ấy chuyện hôm nay không thể nhiều lời với người khác, Thúy Hồng liền gật đầu nói hiểu rõ.