Đích Nữ Bình An

Chương 24: Chương 24




Nháy mắt đã đến hai mươi chín tháng chạp, mặc dù chuyện ở Kính Hòa viên vẫn để lại bóng ma trong lòng mọi người, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ vui mừng để đón năm mới.

Quý phu nhân nghe nói hai ngày trước có người đến Thái gia xin cưới, ngày hôm qua lại có bà mai đến cửa Lý gia, đều là những hộ nhân gia đi thưởng mai ngày đó ở Kính Hòa viên, e rằng đều là do chứng kiến một khắc ba người chạy thoát khỏi kinh hiểm kia đi. Hiện giờ đã truyền đi xôn xao khắp kinh thành, các quán trà đều có người kể câu chuyện truyền kỳ về tam nữ trí đấu ác lang.

Trong lòng Quý phu nhân vẫn buồn bực tại sao không có ai tới nhà mình cầu hôn, lại nghe thấy ngoài cửa có người tới thông báo, nói ở cửa lớn có người đưa thiệp cầu kiến. Trong lòng Quý phu nhân liền cao hứng một hồi, ngay cả thiệp cũng không nhìn kỹ, bảo người đưa đến phòng khách.

Dọc theo đường đi Quý phu nhân cũng không áp chế nổi kích động trong lòng, phỏng đoán sẽ là nhà nào, Vương gia? Trương gia? Tiền gia? Sẽ không phải là Thuận Thân Vương Phủ chứ. Nếu là Thuận Thân Vương Phủ, đây chính là hoàng tộc, bà không muốn nữ nhi của mình liên quan tới hoàng tộc, nhưng nếu người ta tới cầu hôn thật thì mình có thể từ chối sao? Nếu đồng ý, vậy Bình An là chính thất hay tiểu thiếp, về sau có thể trở thành Vương phi hay không? Tối thiểu cũng phải phong cáo mệnh (phụ nữ được phong tước hiệu thời phong kiến) nhị phẩm hoặc tam phẩm, vậy về sau nàng mà sinh nhi tử thì chính là Thế tử. . . . . .

Dọc đường vừa đi vừa nghĩ, Quý phu nhân không hề ý thức được rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.

"Ngươi là nhà nào vậy?" Vừa tới phòng khách, còn chưa thấy rõ người tới nhưng Quý phu nhân đã bật thốt lên hỏi.

"Thỉnh an phu nhân, tiểu nhân là Kim Đồng, đại quản gia của Kim gia." Ánh mắt người nọ rất tốt, mặc dù trước kia chưa từng thấy qua Quý phu nhân, nhưng nhìn một cái đã nhận ra bà chính là đương gia chủ mẫu, lập tức chắp tay hướng về phía bà thỉnh an.

"Kim gia?" Nhất thời Quý phu nhân không phản ứng kịp, "Kim gia là ai vậy?"

"Kim ký tiệm gạo của Kim gia ở kinh thành ạ." Trên mặt Kim đại quản gia tràn đầy tươi cười, bộ dáng rất ôn hòa.

"À..." Lúc này Quý phu nhân mới biết được, đây là nhà Kim Mãn Lâu, trong lòng liền có chút mất mát.

Bà nghe nói Thuận Thân Vương phi cáo trạng Kim Nhi trang lên quan phủ, Kim gia liền nhận tội, thái độ còn rất tốt, nhận đánh nhận phạt, trước đó còn tặng một ngàn lượng bạc tới đây để an ủi, kéo theo một xe ngựa tơ lụa nữa.

"Không biết hôm nay Kim quản gia đến thăm có việc gì vậy?" Ngữ khí của Quý phu nhân rất lạnh nhạt, bà biết Kim Mãn Lâu rất khoe khoang, tuy chỉ là thương nhân, nhưng ngay cả hoàng thượng cũng phải nể mặt hắn ba phần.

Kim quản gia tươi cười rạng rỡ, lấy một khối kim bài từ trong ngực ra: "Tiểu nhân phụng mệnh lão gia tới đưa kim bài này. Lão gia nói vốn nên tự mình tới cửa xin lỗi, nhưng bây giờ cuối năm nên quá bận rộn, trong phủ cùng thôn trang đều có rất nhiều việc, thật sự không có cách nào bứt ra, tiểu nhân đành phải tới đây bồi tội."

Quý phu nhân cầm lấy khối kim bài kia tỉ mỉ nhìn, hình hoa hướng dương, kích thước vừa vặn lòng bàn tay, bên viền là dải lụa kết hoa màu đen, ngay mặt giữa khảm một hình tròn màu trắng ngọc rất đẹp, phía trên khắc chữ “Kim” thể tiểu Triện. Phía sau bốn góc đều khắc chữ “mễ" (mễ = gạo). Cho dù là kim bài hay khối Dương Chi Bạch Ngọc, chất lượng đều là loại tốt nhất, tin tưởng rằng không có mười phần cũng có tám phần là của người đứng đầu.

"Đây là…?" Quý phu nhân thật không hiểu, trước đó bọn họ đã đưa bạc và vải vóc đến rồi, vì sao lần này còn phải đưa tới một khối kim bài chứ.

"Có lẽ phu nhân không biết, đây là kim bài lĩnh gạo của Kim gia ta. Chỉ cần là tiệm gạo của Kim gia, bằng kim bài này thì bất kể lúc nào chỗ nào cũng có thể đến lĩnh gạo một lần."

Quý phu nhân trầm mặt xuống: "Đây là ý gì, chẳng lẽ nhà ta không có cơm ăn phải dựa vào Kim gia ngươi tiếp tế sao?"

Kim quản gia vội xua tay: "Hiểu lầm hiểu lầm. Có lẽ phu nhân không vừa mắt khối bài tử này, nhưng bài tử này ở Kim gia ta lại là vật tôn quý nhất đó, thực sự là lão gia không có cách nào bày tỏ được áy náy trong lòng mới dâng kim bài lên, nếu phu nhân Quý phủ không cần, cũng có thể giữ lại làm đệm lót chân để niệm tưởng mà, bất quá cũng là tâm ý của lão gia nhà ta."

Thấy hắn nói như vậy, Quý phu nhân có tức giận nữa cũng không hay, bà biết phân lượng của khối kim bài này, nhưng xác thực là vô dụng với mình, nếu thật sự có một ngày mình phải dùng khối bài này thì không biết khi đó tình cảnh của Quý gia là như thế nào đây. Ài..thôi, dù sao cũng là thương nhân, khó tránh khỏi sẽ có chút thô tục, bà cũng không muốn đi so đo nhiều, giống như hắn vừa nói dùng làm đệm lót chân, coi như đã nhận phần tâm ý mà thôi.

Mới vừa tiễn Kim quản gia đi thì Bình An tới thỉnh an, liếc mắt thấy trên khay trà để một khối kim bài, cảm thấy thật thú vị.

"Kim gia này đúng là có ý tứ, nhà ta phải cất kỹ cái kim bài này, truyền lại cho đời sau, không chừng đời con cháu vất vả còn cần dùng tới." Nói xong liền cất vào trong người.

"Gần sang năm mới rồi, con không thể nói lời nào may mắn sao." Quý phu nhân biết nàng nói đùa, giả vờ tức giận mắng nàng một câu.

"Hì hì, mọi năm đến tết là các nhà đều bận tối mắt tối mũi, Kim gia vẫn nhớ đưa kim bài tới cho chúng ta, bất quá là muốn chuyện năm nay không kéo dài tới sang năm, năm nay những việc này đều rõ ràng, đến sang năm không phải là chúng ta xuôi gió xuôi nước rồi à?!" Bình An hé miệng cười cười, đôi mắt đen sáng quắc rực rỡ.

Quý phu nhân nghe được cũng thấy vui vẻ, nhưng chốc lát lại ảm đạm: "Đến con còn hiểu đạo lý, ca ca con lại. . . . . ." Vì chuyện đưa Lâm di nương đi trước đó, hắn cũng không còn thân thiết nhiều với Quý phu nhân nữa, chỉ sợ lúc này trong lòng vẫn còn oán bà.

Bình An tiến lên tựa vào bên người Quý phu nhân, giọng nói mềm mại: "Trong lòng ca ca hiểu rõ, chuyện xảy ra trong viện kia, là trong lòng hắn khổ sở thôi." Nàng biết Tĩnh An có tình cảm với Lâm Tử Kiều, ở kiếp trước Tĩnh An đối với Lâm Tử Kiều chính là muốn gì được đó, khi đó để Bình An gả vào Tô phủ cũng chính là chủ ý của Lâm Tử Kiều.

"Con nha. . . . . ."Trong lòng Quý phu nhân liền mềm nhũn, "Đã trưởng thành rồi. Mấy ngày nay cũng đều nhờ con giúp đỡ, nếu không nhiều chuyện như vậy thật không thuận lợi được. Đợi lát nữa con nhớ đi phòng thu chi tìm Trương tổng quản bảo tăng thêm tiền mừng tuổi năm tới, tất cả tơ lụa từ thôn trang đưa tới trong viện cũng khen thưởng xuống đi, năm sau đầu xuân làm quần áo mới. Từ Đường ở Bắc viện thì cho người cẩn thận quét dọn một chút."

Bình An vui vẻ đồng ý, thật ra không cần Quý phu nhân phân phó những chuyện này nàng cũng đã sớm chuẩn bị, hiện giờ Tú Bình đang mang bầu không thể vất vả, trong phủ có một số việc Bình An liền gánh vác một phần.

"Phu nhân, Điền Châu gửi lễ vật năm mới và thư đến." Có nha hoàn cầm thư đỏ trong tay vui sướng đi vào.

Ánh mắt Quý phu nhân liền sáng lên: "Cuối cùng đã tới, ta còn nghĩ Tam muội năm nay quên mất ta rồi đấy." Nhận lấy một phong thư đỏ, bên trong là danh mục quà tặng cùng thư nhà, chỉ hơi nhìn lướt qua danh mục, tinh thần đều tập trung vào tờ thư của Liễu gia.

"Sao vậy?" Bình An cẩn thận hỏi, mắt thấy Quý phu nhân đang vui vẻ chuyển sang âm trầm.

"Ài…." Quý phu nhân chỉ thở dài không nói, gấp thư đã xem xong để vào trong túi áo, ổn định tâm tình rồi cười nói với Bình An: "Năm trước Tam di phụ (chồng của dì) lại nạp phòng thiếp thất, cũng không phải là chuyện gì đáng lo, chỉ là thấy không đáng giá thay Tam di con."

Bình An nhẹ cầm lấy tay của Quý phu nhân, nàng biết nhà mẹ đẻ của mẫu thân trước kia cũng không phải là nhà đại phú gì, chẳng qua về sau ngoại tổ lên làm chức quan Lục phẩm nhàn tản thì mới có chút thân phận. Tiếc rằng trên dưới mẫu thân cũng không có huynh đệ, chỉ có ba tỷ muội. Nhị muội gả cho một tú tài ở Bổn Thành, không đến mấy năm tú tài trúng cử, có được một chức quan, một nhà liền đi theo trượng phu đến nơi được bổ nhiệm. Tam muội gả cho một nhà phú hộ ở Điền Châu, tứ muội gả đến Nguyên Hóa không quá hai ba năm liền bị bệnh đã qua đời.

Quý phu nhân vẫn nói, nếu ban đầu không phải tổ phụ (ông nội) của Bình An quấn vào tranh đoạt bị tiên hoàng chèn ép, cả một đại gia tộc sẽ không bị giáng chức đuổi ra vùng biên ngoại, cũng sẽ không vô tình gặp gỡ Quý Hoài Trung lúc ấy đang đóng giữ ở biên cương, thì cũng không có được đoạn nhân duyên này. So với mấy tỷ muội khác, mình coi như là tốt nhất.

"Ngoại tổ phụ (ông ngoại) với ngoại tổ mẫu (bà ngoại) con nuôi mấy tỷ muội ta cũng không dễ dàng, đến lúc đáng được hưởng phúc lại buông tay nhân gian rồi. Tứ di của con cũng không có phúc." Quý phu nhân nói xong liền quay mặt sang lau khóe mắt, "Hiện giờ chỉ có Nhị di con là sống tốt hơn một chút, Nhị di phụ mấy năm này làm quan cũng mệt mỏi, cho dù làm tri huyện hay tri phủ, hàng năm Nhị di cũng chạy đông chạy tây, nhưng cũng tự tại. Chỉ có Tam di lấy chồng xa ở Điền Châu, không có người thân bên ngoại giúp đỡ, những năm này không cần nghĩ cũng biết nhất định là chịu không ít khó khăn."

Bình An vội khuyên giải an ủi: "Làm sao có thể, Phùng gia này là nhà giàu, ăn mặc chi tiêu đều không phải lo, mọi việc lại có người làm nha hoàn hầu hạ. Tam di phụ nạp mấy phòng thiếp, nhưng cũng đều giữ phép tắc trước mặt Tam di, vẫn phải tôn trọng Tam di thôi."

"Trước kia nhà ngoại con cũng không có mấy phòng thê thiếp, trong đại viện cũng thanh tịnh. Hiện giờ nhà chúng ta cũng đơn giản, sinh không nhiều con cái nhưng dù sao trai gái cũng đều đầy đủ, sắp tới tẩu tử Tú nhi của con còn muốn sinh con trai cho nhà ta. Nhưng nhà chồng Tam di cũng không đơn giản, phía trên có lão thái thái đè ép, phía dưới lại có bảy tám phòng tranh đấu, mỗi phòng lại có không ít tam thê tứ thiếp, nữ nhân thâm trạch nội viện cũng

Có nhiều tâm tư lắm. Những năm này dưới gối Tam di chỉ có nữ nhi, trong bụng còn không có động tĩnh gì, con nói cuộc sống như vậy sao có thể dễ chịu chứ.” Quý phu nhân càng nói trong lòng càng lo lắng, bất giác cũng nói hết ra những lời không nên nói với Bình An, “Tam di lại quen nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng dù sao nàng ấy cũng không che giấu được bực tức uỷ khuất trong lòng qua những hàng chữ này, nàng ấy là người thành thật, chịu thua thiệt gì cũng đều giấu ở trong lòng.”

“Mẫu thân, vậy rảnh rỗi thì chúng ta đi Điền Châu thăm Tam di một chuyến, tránh cho lão Phùng gia nói Tam di ta không có người thân.” Bình An cười cười trấn an Quý phu nhân.

Quý phu nhân chỉ vỗ vỗ tay của nàng, nhận phần tâm ý này.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mới vừa dùng nước ấm làm ướt mặt, Bình An liền nghe thấy có vài tiếng ồn ào ở bên ngoài, Thuý Hồng nhấc nàm cửa từ ngoài phòng đi vào, trên người còn đọng vài bông tuyết, toàn thân run lẩy bẩy, vẻ mặt tươi cười còn miệng thì lải nhải với phía ngoài cửa: “Tiểu hài nhi....”

“Ngươi nói ai vây?” Bình An liền nhìn chằm chằm Thuý Hồng đang cười.

“Còn không phải là nhà Lưu quản sự à, mới sáng tinh mơ mà trong viện đã đốt một trận pháo, hù doạ nô tỳ phải chạy đi.” Vừa nói vừa lưu loát tháo búi tóc kết trên đầu Bình An, lấy được bí thấm chút dầu vừng bắt đầu chải chuốt, “Cửa trước của tiền viện và hậu viện đều nổ một trận pháo đỏ, vừa qua buổi trưa lại bắt đầu, thẳng đến giờ tý (11h đêm tới 1h sáng), đủ cho bọn họ đùa vui ồn ào, trước mắt cũng không vội tìm cha mẹ bọn họ đưa tiền mừng tuổi.”

Bình An che miệng cười, mở chiếc hộp tử đàn (gỗ lim) lấy một túi tơ tằm ra cho bạc vào rồi buộc lại: “Tiền mường tuổi của ngươi đây.”

Thuý Hồng cười vô cùng vui vẻ, vội buông lược bí trong tay quỳ xuống dập đầu với Bình An, “Xin tiểu thư nhận một lạy của Thuý Hồng.” Đúng theo khuôn phép.

Bình An cười khanh khách lên tiếng: “Biết trong tâm ngươi là thương mấy tiểu hài tử nghịch ngợm kia, sáng sớm cố ý làm ầm ĩ đến ta, còn không cho bọn họ vào nhà đi?”

Mấy tiểu hài tử kia vốn đang núp ở sau màn cửa nghe lén, thấy Thuý Hồng đi ra ngoài gọi đã sớm té lộn cả lên, cùng nhau quỳ trên mặt đất dập đầu bái lạy Bình An. Bình An lấy bạc đưa cho tường đứa, lại bảo Thuý Hồng lấy bảnh ngọt trà nóng cho bọn họ, lầm ầm ĩ một hồi mới để nàng ấy đưa bọn họ đi. Mới vừa thanh tịnh không bao lâu, thì có nha hoàn tới đây thông báo, bảo Bình An đi Đông viện, có người ở Thôn trang thành nam đến chúc tết.

Bình An nghe rất cao hứng, vội bảo Thuý Hồng mang theo bạc cùng khuyên tai vòng ngọc đi tới Đông viện.

Quả nhiên đến Đông viện, thấy Tống ma ma ăn mặc chỉnh tề, một mực cung kính ngồi trên ghế con nói chuyện cùng Quý phu nhân, đứng bên cạnh là một hài tử bảy tám tuổi kháu khỉnh bụ bẫm, không phải Đông Tử thì là ai.

“Nói là muốn tới thỉnh an chúc tết tiểu thư, giày vò ta thật lâu, nhất định đòi theo tới.” Tống mâm thấy Bình An liền hành lễ, mỉm cười kéo Đông Tử đến bên cạnh, Đông Tử vội dập đầu với Bình An.

Trong mắt hay tren mặt Bình An đều là nụ cười, bảo Thuý Hồng lấy tiền mừng tuổi ta, lại hỏi Đông Tử xem mấy người khác có khoẻ không. Đông Tử đáp lại từng người. Quý phu nhân liền chỉ quả trứng gà hồng lam trên bàn bên cạnh, cười nói: “Tống ma ma đặc biệt đưa tới trứng hỉ, con dâu Tống gia có tin vui đó.”

Bình An đi qua cầm lấy trứng hỉ nói vừa vặn còn chưa ăn điểm tâm, nhất định phải hướng chút không khí vui mừng này, Tống ma ma cười không khép được miệng. Bởi vì phải vội trở về ăn bữa cơm đoàn tụ với già trẻ trong nhà, Quý phu nhân cũng không giữ Tống ma ma ở lại lâu, phái người chuẩn bị quà đáp lễ để cho bà mang về.

Ăn xong bữa trưa, Quý Hoài Trung cùng Tĩnh An liền trở về nhà, được nghỉ ngơi ba ngày. Các phủ đệ xa gần cũng lục tục đốt pháo, ầm ĩ đến tận giờ tý mới dần đần ngừng lại. Bình An vẫn tâm tâm niệm niệm muốn đón giao thừa, nhưng đến giờ tý thì lại ngậm viên cam thảo mai ngã xuống giường ngủ mất, bỏ lỡ màn pháo hoa rực rỡ nhất của Kinh Thành.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, lúc Bình An từ trên giường thức dậy vẫn còn nửa khép hai mắt, liên tiếp ngáp mấy cái, được Thuý Hồng giống như vẫn còn buồn ngủ hầu hạ mặc áo ngắn cùng vấy màu hồng, khoác thêm áo lông xanh nhạt bên ngoài, đi tới từ đường ở Bắc viện.

Quý Hoài Trung với hai vợ chồng Quý Tĩnh An cũng vừa đến đó, sắp xếp theo hàng rồi vào điện thờ dâng hương bái lạy trước bài vị tổ tông, Bình An vội vàng đứng ở phía sau bọn họ.

Cúng tế xong hết mới vừa ra sân, thì có người làm đến nói trong cung phái công công mang theo thánh chỉ đến, nhanh chóng đi ra ngoài nghe chỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.