Quý phu nhân có chút mất tinh thần, trong lòng bất ổn, không biết mùng
một đầu năm có chuyện trọng yếu gì mà hoàng thượng lại hạ thánh chỉ
tuyên Quý Hoài Trung vào cung tiếp kiến, Quý Tĩnh An nghĩ mãi vẫn không
nghĩ ra là có việc gì.
Đợi đến khi sắc trời đã tối, Quý Hoài Trung mới từ trong cung trở về,
trên người vẫn mặc triều phục, vẻ mặt nhợt nhạt u ám, vừa vào nhà thì
môi khẽ run rẩy nói một câu: "Mặt rồng giận dữ rồi!"
Quý phu nhân nghe được thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, vội vàng đứng dậy hỏi đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Quý Hoài Trung lắc đầu, buồn bã thở dài nói: "Lần này Kinh Thành có chuyện lớn xảy ra rồi."
Mùng hai tháng giêng, Kiến Khang năm thứ chín, hoàng thượng giận dữ, hạ
lệnh bắt Thế tử của Cung Thân Vương phủ với hơn mười người con em Quan
Gia, cầm đầu tất cả lớn nhỏ đều bắt về quy án, nghiêm khắc khiển trách
Kinh Triệu Duẫn cai quản không nghiêm địa phận của mình dẫn đến ẩn lang
giấu cẩu (kẻ phản gián ẩn nấp ngay trong lực lượng), cách quan giáng
chức hắn, Kinh Triệu Duẫn chỉ có thể rưng rưng tạ ơn.
Ngay đêm hôm đó, phụ thân của Trương Mục Huyên là Đại Lý Tự Trương Thiếu Khanh tìm đến Quý phủ, vẻ mặt u sầu nơm nớp lo sợ muốn Quý Hoài Trung
giúp đỡ, nói hiện giờ Đại Lý Tự không thể nào nhận vụ án tử này, ngay cả Tông Chính Tự bên kia cũng đều tìm mọi lý do để thoái thác vụ án này,
Đại Lý Tự của hắn có mấy cái đầu có thể chịu được trách nhiệm đây.
Quý Hoài Trung cũng mặt mày cau có: "Ngươi lo cái gì, không phải phía
trên ngươi có Lý Đình Úy chịu trách nhiệm sao? Có thế nào đi nữa cũng
không tới phiên ngươi." Xưa nay ông với Trương Thiếu Khanh cũng có giao
hảo, hiểu rõ tính khí của nhau, đương nhiên lúc nói chuyện cũng không
cần những thứ lễ tiết sáo rỗng kia.
"Ta đây không phải. . . . . ." Vẻ mặt của Trương Thiếu Khanh có chút
lúng túng, "Không phải trước đó Định Bắc Hầu đã tham gia điều tra à?
Hoàng thượng chỉ hắn làm chủ sự vụ án này còn gì."
"Vậy thì ngươi càng nên yên tâm đi. Vì sao Định Bắc Hầu mới vừa hồi kinh báo cáo công tác thì Hoàng thượng lại giao vụ án này cho hắn? Chính là
biết vụ án này không phải chuyện đùa, liên quan rất rộng, không phải
người bình thường có thể tiếp nhận được. Thứ nhất, Định Bắc Hầu là người có công trên chiến trường, thứ hai, từ nhỏ đã theo lão Hầu gia đi chinh chiến ở bên ngoài, sẽ không bị mối quan hệ trong kinh kiềm chế quá
nhiều. Cho nên để hắn phá án, chắc chắn sẽ công chính nghiêm minh." Chân mày nhíu chặt của Quý Hoài Trung cũng hơi buông lỏng.
"Nói thì nói như vậy, nhưng ai biết chúng ta có thể bị dây vào những thứ cá trong chậu này hay không." Trương Thiếu Khanh vẫn đang đăm chiêu ủ
rột.
Quý Hoài Trung trừng lớn hai mắt: "Cái gì mà dây với chả không dây vào,
nói đến cùng đều là ăn lộc vua, gánh phiền cho vua, có cái gì thì còn có hoàng thượng ở phía trên chúng ta cơ mà."
Trương Thiếu Khanh trừng mắt nhìn Quý Hoài Trung, một câu"đứng nói chuyện lưng không đau" giấu ở trong miệng không nói ra.
"Mặc kệ có làm sao, với giao tình của ngươi và Định Bắc Hầu, đến lúc đó
phải đẩy chúng ta ra ngoài. Nếu hoàng thượng tín nhiệm giao vụ án cho
Định Bắc Hầu, vậy thẩm án hay định án đều do hắn xử lý mới phải, Đại Lý
Tự của chúng ta thật sự là không có năng lực cũng không dám quản vụ án
này."
Quý Hoài Trung bỗng nhiên vỗ đùi: "Sợ cái rắm! Mấy nhà kia nuôi dạy ra
nhi tử tốt làm chuyện thiên lý không dung, Đại Lý Tự các ngươi thì không thể vì những người bị hại kia mà giải oan sao? !"
Trương Thiếu Khanh lại mãnh liệt trừng Quý Hoài Trung một cái, trong
lòng lặp lại câu nói kia, ngoài miệng lại nói: "Ngược lại ta rất muốn
đấy, nhưng chỉ sợ lấy trứng chọi đá, không thể tìm ra chân tướng rõ ràng của vụ án, rửa sạch oan khuất cho người bị hại, không công bỏ qua cho
những thứ súc sinh kia."
Quý Hoài Trung trầm tư một lát: "Ta phải dâng sớ lên trên, vụ án này
không đơn giản, chuyện lấy máu người chết để tu luyện đan cũng hơi giống với mấy loại tà thuật của quân phản loạn Nam Cương dùng mấy năm trước. . . . . ."
Trương Thiếu Khanh nhíu mày chặt hơn, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói chuyện này có liên quan tới phủ Trần Quốc Công hay không?"
Quý Hoài Trung lắc đầu: "Không dám nói."
"Những năm này bên kia cũng động tay động chân không ít, vậy thật có
phần của bọn hắn, vụ án này lại càng không thể giao do chúng ta xử lý
được." Trương Thiếu Khanh biết nếu chuyện không làm được, nói nhẹ là đắc tội con nhà quyền quý, nói nặng thì là chuyện rơi đầu đấy.
"Như vậy đi, ngươi cứ về trước đã, ta sẽ cân nhắc một chút, viết sổ con ngày mai trình lên trên."
Nghe Quý Hoài Trung nói như thế, Trương Thiếu Khanh cũng thoáng yên tâm, đứng dậy cáo từ rời đi.
Mọi người trải qua hoang mang mười ngày, cuối cùng hoàng thượng cũng
không ném củ khoai bỏng tay này ra, chỉ kéo mọi người ra ngoài đánh bản
tử, rồi cho người nhà đưa về, nhốt lại cấm túc, đợi đến sang năm sẽ xử
lý tiếp. Người đời chỉ nói thánh tâm khó dò, ai biết trong hồ lô của
hoàng thượng bán thuốc gì chứ, có lẽ là chú ý mặt mũi của Thiên gia,
chuyện lớn cũng hóa nhỏ thôi. Những người kiện án kia tuy phẫn hận bất
bình trong lòng, nhưng được bồi thường không ít ngân lượng, cũng không
so đo cái gì nữa.
Đến tháng hai, đường phố cuối hẻm bắt đầu đàm luận Trương gia cưới vợ Lý gia bị trộm tặc, dần dần đã quên chuyện đại sự phát sinh hôm mùng hai
năm mới, cũng quên luôn sự tích tam nữ anh dũng đấu ác lang của năm
trước. Cho nên Quý phu nhân khổ sở đợi hai tháng mà vẫn chưa đợi được
người nào đến cửa cầu hôn.
"Đều như vậy, cô nương Thái gia cũng định mối hôn sự tốt rồi, Lý gia
cũng đang hoà giải ở bên trong, sao Bình An nhà chúng ta lại không thấy
bóng người nào đến cửa làm mai chứ?" Trong lòng Quý phu nhân rất sốt
ruột, nhưng lại không thể đường đột hành động, ép mình phải bình tĩnh.
Tư tưởng "Nữ nhi Hoàng đế không lo gả", ngàn vạn lần không thể để cho nữ nhi của mình bị rớt giá, huống chi còn mười ngày nữa nàng mới đến lễ
cập kê. Vừa nghĩ tới Bình An đến lễ cập kê, Quý phu nhân liền cảm khái
vạn phần, nghĩ đến bộ dáng phấn nộn của Bình An lúc vừa ra đời, chỉ chớp mắt đã trưởng thành một đại cô nương, không lâu sau sẽ gả làm vợ người
ta, nếu như thuận lợi mà nói, rất nhanh sẽ lên làm mẫu thân, cũng sẽ có
con gái của mình. Ban đầu bà đặt tên nàng là Bình An, chính là muốn nàng cả đời này đều trôi chảy bình an.
Đang lúc Quý phu nhân bận lòng vì chuyện của Bình An thì đột nhiên có người làm hốt hoảng chạy đến thông báo.
"Phu, phu nhân, thiếu phu nhân thấy, thấy đỏ!"
Quý phu nhân chần chừ một lát rồi đứng lên: "Có chuyện gì xảy ra?" Vừa hỏi vừa đi ra ngoài cửa.
Chờ đến Nam viện, đã có người đi mời đại phu. Bởi vì tháng sau chính là
thời kỳ sinh con, trong phủ đã sớm mời bà đỡ giỏi đến, lúc này vẻ mặt
đại phu có chút khác thường, gọi bà đỡ đi vào, một lát thì ra ngoài,
phân phó người làm chuẩn bị xong nước nóng các loại, lấy trong rương ra
một miếng nhân sâm bảo người cho thiếu phu nhân ngậm, rồi vội vàng đi
tới bên cạnh bàn, lấy giấy bút ra bắt đầu viết phương thuốc.
"Đại phu, như thế nào rồi?" Trong lòng Quý phu nhân không khỏi hoảng hốt.
"Sợ là sinh non rồi." Một câu nói của đại phu làm Quý phu nhân sợ đến mức ngã ngồi ở trên ghế.
Bình An nghe được tin tức cũng chạy tới, nghe thấy trong phòng Tú Bình
từng trận kêu thê thảm, thấy có nha hoàn bưng từng chậu máu ra ngoài, có ma ma tới đây ngăn lại Bình An đang muốn tiến lên: "Tiểu thư không thể
đến đó được, đó không phải là nơi dành cho một cô nương gia, ngươi vẫn
nên ngồi ở sảnh với phu nhân đi, có bà đỡ cùng đại phu ở đấy rồi."
"Nương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Bình An căng thẳng trong lòng, bắt lấy tay của Quý phu nhân hỏi.
"Đang êm đẹp thì thấy đỏ (ý chỉ máu), sợ là phải sinh non." Quý phu nhân thất hồn lạc phách đáp.
Bình An cũng có chút đứng không vững, trong nội tâm hiểu rõ hôm nay mới
được tám tháng, các lão nhân đều nói bảy sống tám không sống, mang thai
tám tháng mà sinh con, thai nhi sẽ không dễ giữ được.
Quả nhiên, chỉ chốc lát tiếng kêu của Tú Bình từ từ suy yếu, có ma ma ra ngoài hỏi: "Phu nhân, ngài cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Bà đỡ bảo lão nô ra ngoài hỏi một câu, nếu đến thời điểm vạn bất đắc dĩ thì bảo vệ người mẹ hay bảo vệ đứa bé."
Quý phu nhân đã không có hơi sức nói nửa câu, liền nghe Bình An một hơi
trả lời: "Bảo vệ người mẹ!" Quý phu nhân liền xoay người sang chỗ khác
cầm thật chặt tay của Bình An, gật đầu một cái, cũng hít vài hơi lãnh
khí, vẫn là vô lực nói chuyện.
Trong phòng, Tú Bình đã dần dần không thấy tiếng động, chỉ nghe bà đỡ ở
bên trong kêu gọi: "Thiếu nãi nãi, không thể ngủ a, ngươi phải dùng
sức!" Có nha hoàn thúc giục đem thuốc của đại phu đưa vào, có thể là
được uống chút nước thuốc nóng nên Tú Bình cũng dần có sức lực, bắt đầu
phối hợp với bà đỡ dùng sức.
Chờ đến khi hai cha con Quý Hoài Trung nhận được tin tức chạy về, chỉ
thấy lúc này Quý phu nhân và Bình An đều sắc mặt trắng bệch, khẩn trương nhìn vào phòng, trong đó truyền đến âm thanh yếu ớt lúc có lúc không
của Tú Bình.
Tĩnh An cũng không cầm cự nổi thân hình hơi lung lay, còn Quý Hoài Trung vẫn giữ được bình tĩnh, đi qua kéo đại phu lại nói: "Tình huống như thế nào rồi?"
"Động thai khí, hiện giờ vừa dùng thuốc trợ sản, tình huống như thế nào, đều dựa vào tạo hóa rồi." Đại phu thở dài lắc đầu nói.
Quý Hoài Trung liền biết tình huống rất xấu: "Nhất định phải giữ được người mẹ!" Đã quyết định luôn cho hướng xấu nhất.
Bình An nghe mọi người nói như thế, chợt trong lòng cũng cảm thấy lạnh,
vẫn đưa mắt nhìn sang đại phu, hi vọng hắn có thể cho câu trả lời lạc
quan.
Ai ngờ sắc mặt đại phu lại ảm đạm: "Nếu kéo dài thêm một hai canh giờ nữa sợ là mẹ đứa bé cũng. . . . . ."
Tất cả mọi người đều cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, trời đất quay
cuồng, sắc mặt Quý phu nhân tái xanh không chịu nổi ngã xuống mặt đất,
được người nâng đỡ đến sương phòng bên cạnh.
"Lão gia, Định Bắc Hầu cầu kiến bên ngoài."
Nghe người làm tới bẩm báo, vẻ mặt Quý Hoài Trung có chút hoảng hốt,
trong lúc mấu chốt này không có tâm tình đi tiếp đãi Định Bắc Hầu, muốn
cho người làm đi nói cho hắn biết trong phủ hiện giờ có chuyện không
tiện chào đón.
"Định Bắc Hầu dẫn theo Tiểu Lưu thái y." Quý Hoài Trung đang mất hồn mắt liền sáng rực lên, Tiểu Lưu thái y là em ruột của Lưu thái y, đều là
xuất thân từ Hạnh Lâm thế gia, Lưu thái y chuyên về các chứng bệnh nội
khoa, Tiểu Lưu thái y chuyên về phụ khoa, bình thường đều chuẩn bệnh xem bệnh cho các nương nương ở hậu cung.
"Mau mau mời vào."
Tô Bá Hiên dẫn theo Tiểu Lưu thái y vội vàng chạy đến, Tiểu Lưu thái y
hỏi đại phu bên cạnh về tình huống, biết chuyện quá khẩn cấp, cũng bất
chấp nhiều điều kiêng kỵ, bảo người ở bên trong nhấc rèm rồi tiến vào
phòng sinh.
"Mới vừa rồi vào cung khi đi ngang qua Thần Võ môn thì thấy Quý huynh bị người trong phủ tới vội vã gọi đi, lại nghe người đang trực nói, tẩu tử trong phủ có chuyện, liền tự mình làm chủ tiến cung cầu Tiểu Lưu thái y tới, nếu có chỗ đường đột thì mong mọi người thứ lỗi." Tô Bá Hiên giơ
tay lên định hạ lễ, lại bị Quý Tĩnh An ngăn cản đỡ lấy, hốc mắt hơi ửng
hồng, cắn chặt răng không nói chữ nào.
Lần trước Quý Hoài Trung vào cung xin thánh chỉ mời Lưu thái y qua phủ
chuẩn bệnh cho cô cô, mặc dù được hoàng thượng phê chuẩn, nhưng theo
trình tự phải nửa tháng mới tới được, cho dù chuyện quá khẩn cấp nhưng
trong cung thủy chung vẫn có điều lệ, không trì hoãn đến nửa ngày thì
thái y cũng vào không được phủ. Nhưng Tô Bá Hiên lại có công lao nhất
đẳng Hầu tước, dĩ nhiên là được hưởng một chút đặc quyền, nếu như lại
được hoàng thượng đặc biệt phê chuẩn, vậy trong nháy mắt dẫn theo thái y xuất cung thì cũng không phải là chuyện khó khăn lắm, chỉ là phần tâm ý này cũng rất khó có được.
Tình huống trong phòng còn không rõ ràng, Tiểu Lưu thái y đi vào đã lâu
nhưng không có một người truyền lời nói ra ngoài, tất cả mọi người đều
níu chặt tâm can. Hai canh giờ đã qua, rốt cuộc Tiểu Lưu thái y lau mồ
hôi trên đầu từ trong phòng đi ra, mấy người Quý gia chỉ trợn to hai mắt nhìn hắn, cũng không dám tiến lên hỏi, lòng bàn tay cũng túa ra mồ hôi.
Vẫn là Tô Bá Hiên tiến lên hỏi một câu: "Tình huống ra sao rồi?"
Tiểu Lưu thái y thở dài lắc đầu một cái: "Đứa bé không giữ được." Tất cả mọi người Quý gia mặt đều xám như tro tàn.
"Hoàn hảo tới kịp thời, trễ nữa nửa bước, ngay cả người mẹ cũng không
giữ được. Ta kê chút phương thuốc, dùng đúng hạn, điều trị một thời
gian, sau này vẫn còn cơ hội."
Vừa nghe bảo vệ được người mẹ, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm,
Quý Tĩnh An đã không kềm chế được tâm tình, không để ý cái gì đen hay
xúi quẩy, vọt vào phòng. Quý Hoài Trung vừa cám ơn Tiểu Lưu thái y vừa
đi đến sương phòng sát vách bên cạnh, báo bình an cho Quý phu nhân vẫn
nằm trên giường đỡ lo.
Lúc này, sương mù trong mắt Bình An mới hóa nước rơi xuống, Tú Bình có
thể giữ được mệnh chính là trong cái rủi có cái may, núi xanh còn đó,
chỉ cần người một nhà có thể bình an thì đó chính là thiên đại phúc khí.
Tô Bá Hiên xoay người thấy Bình An đang cúi đầu lau nước mắt, biết nàng
mới vừa rồi gắt gao nhịn không bị loại tràng diện này hù dọa khóc thì
đúng là khó có được, liền đi an ủi nàng: "Yên tâm, Tiểu Lưu thái y y
thuật cao minh, tẩu tử Quý gia cứ điều dưỡng theo như phương thuốc của
hắn một thời gian, về sau nhất định có thể ôm tiểu tử trắng mập."
Lúc này Bình An mới ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp, đan xen cảm ơn cùng bài xích,
Hai loại không nói được rõ cảm xúc ở bên trong, cuối cùng hoá thành hai chữ nhẹ nhàng: “Cám ơn!”
Mặc dù xảy thai, nghe bà đỡ nói còn là một tiểu công tử, Tú Bình vô
cùng khổ sở một hồi, cũng may nàng còn trẻ, thân thể lại không hề yếu
kém, có phương thuốc điều dưỡng của Tiểu Lưu thái y, cho nên rất nhanh
thân thể của nàng đã khôi phục không sai biệt lắm, nhưng Bình An thấy
tâm tình của nàng ấy thuỷ chung có chút tích tụ, cũng thường xuyên tìm
chút đề tài trêu chọc nàng ấy vui vẻ.
Sau đó có một lần Bình An ở trong phòng nói chuyện phiếm cùng Tú Bình,
vừa vặn gặp Tĩnh An trở lại, Tú Bình chỉ lạnh lùng ứng phó hắn mấy câu
rồi lờ hắn đi, Tĩnh An cũng chỉ hơi lúng túng một chút, rất nhanh liền
qua đi, tựa hồ đối với thái độ của Tú Bình cũng tập mãi thành thói quen
vậy. Trong lòng Bình An liền nóng nảy.
Một ngày kia Bình An cùng Tú Bình nói chuyện phiếm hàn huyên tới ngày lễ cập kê, bởi vì khi đó Tú Bình đang trong kỳ sinh non, trong nhà cũng
không có quá nhiều tâm tư lo liệu lễ cập kê cho Bình An, chỉ có một nghi thức qua loa. Tú Bình đối với chuyện này rất áy náy, nàng biết lễ cập
kê đối với một cô gái mà nói có bao nhiêu quan trọng.
“Tẩu tử, cũng chỉ là nghi thức thôi, đối với ta mà nói, sao có thể quan
trọng bằng người nhà chứ? Chỉ cần ngươi thân thể tốt, hoà thuận ân ái
với ca ca, về sau có thể ôm tiểu tử mập mạp, so với cai nghi thức gì kia đều tốt hơn.”
Tú Bình ngẩn người, thấy Bình An là mười phần chân thành, không khỏi kéo tay của nàng cười đến có chút khổ sở: “Ta biết, chỉ trong lòng ta có
chút vướng mắc.”
“Tẩu tử ta hiểu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không quản tương lai như
thế nào, ta đều sẽ đứng về phía ngươi.” Bình An cười cười, lâu dài rèn
luyện khiến da dẻ của nàng càng lộ vẻ đỏ thắm, ánh mắt trong suốt không
có một tia tạp chất, “Tiểu Lưu thái y nói rồi, chỉ cần điều dưỡng thật
tốt thì vẫn có cơ hội mà.” Đúng vậy, còn có cơ hội, chỉ là không biết cơ hội này Tú Bình có thể cho Tĩnh An một lần nữa không.
----
Tháng tư, Kiến Khang năm thứ chín, Kinh Thành có mấy trận mưa phùn tí
tách rả rích, sau cơn mưa hai bên quan đạo đều khô ráo, lục liễu nhẹ
nàhng lên mầm mới, một chiếc xe ngựa cao quý vội vã chạy trên đường.
“Nương, uống chút nước đi.” Trong xe ngựa, Bình An đưa ấm nước tử kim
cho Quý phu nhân, “Chúng ta đi như vậy có thêo kịp được phụ thân không?”
“Lộ trình bất quá chỉ hơn nữa tháng, không theo kịp ta tự mình đi.”
Bình An có chút chột dạ nhìn Quý phu nhân: “Phụ thân không biết ta muốn đi theo chứ?”
Quý phu nhân trợn mắt nhìn Bình An một cái: “Ta đã trở về nhà mẹ ta, nói đến chỗ nào cũng đều có lí.”
“Phụ thân không cho đi là luôn có đạo lý của người, lần này người bị
phái đi tuần sử Xích Giang vốn là đột nhiên, chúng ta lại lén lút đi
theo, sợ không tốt rồi. Lại nói, một mình tẩu tử ở nhà đấy.”
Nghe Bình An nhắc tới Tú Bình, lúc này Quý phu nhân mới hơi buông miệng: “Không phải còn có ca con nữa sao. Tẩu tử con cũng thông suốt rồi, biết ta đây hơn mười năm chưa trở lại nhà mẹ, lần này rất không dễ dàng cha
con được nhận việc tuần sử (tuần sát) ở Xích Giang, ta thuận đường trở
về nhà mẹ một lần, tẩu tử con đều vô cùng ủng hộ, sẽ không có vấn đề
gì.”
Kể từ khi biết Quý Hoài Trung đi tuần sử Xích Giang là có việc cần làm,
Quý phu nhân liền bắt đầu kích động, la hét ầm ĩ muốn đi theo cùng,
thuận đường về nhà mẹ đẻ xem một chút. Lần này Quý Hoài Trung trên mặt
nổi lên tuần sử ở Xích Giang, nhưng thực tế là được hoàng thượng mật
lệnhc ó chuyện đặc biệt phải làm, sao có thể mang theo phụ nho đi cùng
được, lại biết căn bản nhà mẹ của bà ở Xích Giang đã không còn người
nào, đương nhiên một mực cự tuyệt bà Quý trong lòng phụ thân liền nghẹn
một hơi: được, ngươi không cho ta đi, tự ta không đi được sao?
Bình An ngược lại có thể hiểu tâm tình của Quý phu nhân, biết bà không
phải muốn trở về Xích Giang gì đó, mà là muốn đi Điền Châu cách Xích
Giang không xa, đi thăm tam muội muội của bà, song cũng là máu mủ tình
thâm, cách hơn mười năm không gặp mựt, nay lại biết tình cảnh của Tam di không tốtt, có thể không nhớ sao? Biết tâm lý bà đã quyết, lại không
yên lòng để một mình bà lên đường, không thể làm gì khác hơn là cùng với bà lén lút lên xe ngựa đi theo sau lưng Quý Hoài Trung lên đường. Quan
trọng hơn là, Bình An biết trận dịch tai (dịch bệnh) ở Nguyên Hoá sắp
bộc phát, nàng muốn canh giữ bên cạnh Quý Hoài Trung để thúc giục ông
trở lại Kinh Thành trước khi tình hình thiên tai bộc phát, khôgn muốn sẽ sống như kiếp trước kia, nghe được tin dữ phụ thân nhiễm bệnh qua đời
tại nơi xa xôi tha hương.