Edit & beta: dandelion mc
Trong mộng, đôi mắt hạnh của Lâm Tử Kiều sưng đỏ đến đáng sợ, môi anh đào bị hàm răng cắn ra tia máu.
"Bình An, mấy ngày nay ngươi không muốn gặp ta, là đang giận ta sao?"
Bình An đúng là đang tức giận, quay đầu không để ý tới nàng, hồi lâu,
thấy nàng không nhúc nhích, vẫn đứng ở đó rơi lệ, lại có chút không đành lòng: "Ta thật sự không ngờ, cả ngày ngươi muốn ta dẫn đi Lê viên ngắm
hoa, đi Mặc Hương các mượn sách, đi Nam viện tìm chị dâu, thì ra là đều
là mượn cơ hội muốn tiếp cận ca ca. Ngươi đúng là có chủ ý hay a!"
"Bình An, thật xin lỗi. . . . . ." Lâm Tử Kiều miết cánh môi , giống
như bị vô vàn uất ức, "Ta thật không có làm như vậy, ta là thật lòng
muốn làm bằng hữu với ngươi, thật lòng coi ngươi là muội muội. Ngươi
biết. . . . . . Ở Lâm gia, ta là thứ xuất, trong mắt họ đều coi thường
ta, ta không có bạn bè để thổ lộ tâm tình, cũng không có tỷ muội thân
thiết, ngay cả mẫu thân cũng là thờ ơ với ta, ta. . . . . ."
Bình An nghe Lâm Tử Kiều ở bên tai nàng nói một chút, vừa nói nàng đã
lại mềm lòng, nàng thật sự không thể tưởng tượng được, một người ngay cả cha mẹ cùng người thân đều không than thiết, cuộc sống trôi qua rốt
cuộc là cái dạng gì.
"Nhưng ngươi làm như vậy, làm sao
lại không phụ lòng chị dâu của ta đây? Ngươi để cho ta biết ăn nói thế
nào cùng chị dâu được?" Mặc dù ngày thường không cùng với Tú Bình thân
thiết, nhưng Bình An vẫn biết rõ tính tình của Tú Bình rất thuần lương,
dịu dàng, hiền thục, nàng không muốn thấy ca ca làm chuyện có lỗi với
nàng ấy.
"Là ta không tốt, là ta không tốt!" Lâm Tử Kiều khóc như hoa lê đẫm mưa, khiến Bình An cũng có chút không đành lòng,
"Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ rời khỏi Kinh Thành, cũng sẽ không bao
giờ trở về nữa. Bình An, ta chỉ là không nỡ xa ngươi, thật sự cả đời này ta cũng sẽ không quên ngươi!"
"Ngươi muốn đi thật sao?" Bình An trừng lớn hai mắt nhìn nàng.
"Ừ." Lâm Tử Kiều cầm tay của Bình An, vừa rơi lệ vừa nói, "Chỉ là khi ta đi
rồi, ngươi phải nhớ kỹ uống thuốc đúng giờ. Ngươi ăn đồ ăn làm bằng bột
mì thì sẽ đau bụng, nhớ nhắc Thúy Hồng dùng mật ong pha với dấm làm cùng thì ăn vào sẽ không đau đớn. Còn nữa, trong Đông Noãn các có dấu một
bình rượu cất, lần trước ngươi để toàn bộ cho ta mang đi, ta không bỏ
được nhưng lại sợ ngươi không nhịn được uống hết, lúc đến nguyệt sự
không có rượu nấu cùng đường đỏ để ăn, ngươi sẽ lại thấy đau bụng khó
nhịn. Chiếc chăn trăm con vật mà ngươi định tặng phu nhân dịp mừng thọ
ta đã giúp ngươi thêu vá tốt lắm, nhớ mùa đông đến hãy chuyển Tử Diệp
lan ở Lê viên sang phía đông của Noãn Các, còn có. . . . . ."
Còn chưa nói hết, Bình An đã ôm cổ của Lâm Tử Kiều, không ngừng rơi lệ: "Ta không muốn ngươi đi nữa rôi, ta không muốn ngươi đi nữa rồi . . . . ."
Lâm Tử Kiều nhè nhẹ vỗ về lên tóc của Bình An, nghẹn ngào: "Cô nương ngốc, nơi này còn có chỗ nào cho ta đặt chân đây?" Nàng khẽ đẩy Bình An ra, từ trong lòng ngực lấy ra một hộp hắc ngọc Bát Bảo: "Ta không có bảo bối gì đó, chỉ có cái này là tốt nhất, hi vọng về sau
khi ngươi nhìn thấy hộp Bát Bảo này sẽ nghĩ tới còn có một người bạn là
ta."
"Bình An, trước khi đi có một chuyện mà ta nhất
định phải làm, ngươi có thể giúp ta không?" Lâm Tử Kiều lấy khăn tay ra
lau khô nước mắt, nghiêm mặt nói.
"Ừ." Hôm nay đừng nói là một chuyện, cho dù là mười chuyện thì Bình An cũng nguyện ý giúp nàng hoàn thành.
" Người mà cuộc đời ta có lỗi nhất là Tú Bình phu nhân - chị dâu của
ngươi, nàng đối tốt với ta như vậy, ta còn. . . . . ." Nói xong, hốc mắt lại đỏ lên, "Trước khi đi ta chỉ muốn chính miệng nói xin lỗi với nàng
ấy, hi vọng có thể tha thứ cho ta. Nhưng ta biết rõ hiện tại nàng ấy
không muốn gặp ta. . . . . ."
Bình An không hề nghĩ ngợi liền đồng ý nói: "Ta giúp ngươi."
. . . . . . . . . .
Gần đây, từ trong mộng tỉnh lại, Bình An luôn luôn hỏi Thúy Hồng, đây là Kiến Khang năm mấy.
Thúy Hồng mỗi lần đáp Kiến Khang năm tám, Bình An sẽ thở phào một cái.
" Phương thuốc mà phu nhân cầu được quả nhiên hữu hiệu, thời gian này
khẩu vị của tiểu thư rất tốt, khí sắc cũng rất không tệ." Ở bên cạnh
Bình An, Thúy Hồng vừa giúp nàng chải búi tóc vừa đánh giá khuôn mặt
ngày càng hồng hào của nàng.
"Chỉ là đôi lúc vẫn có cảm
giác bụng hơi trướng, đặc biệt là khi ăn bánh rán vừng, trong dạ dày
giống như bị khoét ra vậy, rất khó chịu." Trong gương đồng, Bình An nhìn Thúy Hồng mới vừa giúp nàng cài trâm ngọc lên tóc, suy nghĩ một chút,
cuối cùng nhịn không được, nói: "Một lát ngươi đi qua chỗ Lý ma ma lấy
chút mật ong, ta thấy trên sách có viết là mật ong cùng dấm có tác dụng
tiêu thực."
"Tiểu thư cũng biết sao? !" Thúy Hồng có vẻ
hơi giật mình, "Mấy ngày trước đây đi đến chỗ của cô cô để thỉnh an,
thấy Tử Kiều cô nương cũng pha mật ong với dấm cho cô cô dùng, nói là có tác dụng tiêu thực."
"Mọi người đều biết, chỉ ngươi
ngạc nhiên mà thôi." Bình An sẵng giọng cười, đứng dậy đi đến Đông viện
để thỉnh an cô cô.
Bởi vì bệnh tình của cô cô thường
xuyên tái phát nên khó có thể trị hết, tuy là thời tiết tháng năm nhưng
vẫn phải đốt lò sưởi đặt ở gần đầu giường, vừa loại bỏ hàn khí vừa trừ
độc, người lớn tuổi nên cũng không thể kê đơn thuốc quá mạnh, cho nên
chuyển đến Đông Noãn các để từ từ điều dưỡng một thời gian, trên đường
cô cô một mực đòi về Cảnh Châu, nói rằng không tiện lưu lại quấy rầy già trẻ của Quý gia, Quý Hoài Trung khuyên bảo mãi, nói bà không cần mang
thân thể đang bệnh trở về Cảnh Châu.
Lúc Bình An đi đến
Đông Noãn Các, Quý phu nhân đã đến đây từ lâu, đang tán gẫu với cô cô,
nhìn Lâm Tử Kiều ở một bên bận trước bận sau tỉ mỉ chu đáo phụng dưỡng
cô cô, từ đáy lòng cũng tán dương nàng mấy câu.
"Ai, nhà
ta chính là quá nuông chiều Bình An, nếu có thể có giống như Tử Kiều còn nhỏ mà hiểu chuyện như vậy, thật là tốt biết bao!" Thời điểm Quý phu
nhân nói chuyện, trong mắt tràn đầy cưng chiều nhìn về phía Bình An, lại thấy nàng dí dỏm mà hướng mình nháy mắt, liền giả vờ giận liếc nàng một cái. Quay đầu nhìn Tử Kiều thì lại phát hiện Tử Kiều có chút sững sờ,
hốc mắt hơi ẩm ướt, khóe miệng mang theo ý cười chua xót, trong lòng Quý phu nhân cũng có chút xót xa, đứa nhỏ này ở Lâm phủ chắc cũng bị đối xử lạnh nhạt, cuộc sống cũng không được như ý, khó có người khích lệ cùng
coi trọng nàng như vậy đi.
Từ chỗ của cô cô đi ra ngoài, Lâm Tử Kiều gọi Bình An lại, từ trong nhà lấy ra một bình sứ rượu cất,
cười nói: "Bình An muội muội, nghe nói trong thân thể của ngươi có chút
lạnh, loại rượu này ở quê nhà ta rất thịnh hành, các cô gái trẻ tuổi đều thích dùng đường đỏ nấu với một ly rượu làm thành viên thuốc, có thể ấm dạ dày với tử cung, đối với các cô gái. . . . . . Đặc biệt rất tốt, đây là do ta tự tay ủ, tặng cho ngươi." Sâu trong đáy mắt cũng tràn ngập nụ cười chân thành, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Nhưng Bình An biết tất cả đều là giả.
"Đa tạ tỷ tỷ." Bình An cười nhận lấy, xoay người vừa định đi, lại bị gọi lại.
"Bình An muội muội. . . . . ."
"Còn có chuyện gì sao, Tử Kiều tỷ tỷ?" Trên mặt Bình An mỉm cười, hai
người mở miệng một tiếng tỷ tỷ muội muội, nhưng trong lòng đều có cảm
giác khó chịu không nói ra được.
"Là như vậy, trong ngày
thường Tử Kiều ngoài hầu hạ ở bên cạnh Thái phu nhân ra, lại không có
chuyện gì ta có thể làm. Muội muội cũng biết, cô gái sắp lấy chồng thì
phải quen thuộc với phép tắc đạo đức, về sau ở nhà chồng mới có thể có
chỗ đứng. Nhưng Tử Kiều lúc ở nhà lại lười biếng, cũng chưa từng nghiêm
túc học qua, lần này trở về Cảnh Châu chắc hẳn sẽ lập tức gả làm vợ
người ta, cho nên muốn hỏi muội muội, trong phủ có thể có chỗ cho cô gái học tập hoặc là thư phòng, để lúc Tử Kiều nhàn hạ sẽ đến đó học tập,
tìm hiểu một chút?"
Bình An làm bộ như suy tư, một lát
sau mới nói: "Thật ra có hai thư phòng, một là Tiền viện, là nơi bình
thường cha muội dùng xử lý công việc, còn có một cái là Mặc Hương các, ở Nam Viện, bình thường là ca ca sử dụng."
" Chỗ làm việc
của lão gia, Tử Kiều tuyệt đối không dám quấy nhiễu. Nếu muội muội bằng
lòng giúp đỡ, có thể hay không mang theo Tử Kiều đi Mặc Hương các chọn
mấy bộ sách dành cho các cô gái, yên tâm, ta nhất định sẽ không quấy
nhiễu đến Tĩnh An thiếu gia." Lâm Tử Kiều nghe thấy Mặc Hương các, hai
mắt liền tỏa ánh sáng, còn nói lời thề son sắt cam đoan. Ở trong lòng
Bình An nở nụ cười lạnh, có lần thứ nhất thì sẽ có hai lần, có mượn thì
có hoàn, có vay có trả, như vậy thì có sẽ có cơ hội gặp mặt ca ca nàng
thường xuyên.
"Tử Kiều tỷ tỷ, cần gì phiền hà như thế."
Bình An cười đến vô cùng sáng lạn, "Đợi sau khi ta nói với mẫu thân, để
người mời một vị ma ma đến dạy, bảo đảm tỷ không rõ cái gì cũng sẽ dạy
bảo chi tiết cho tỷ."
Nhất thời Lâm Tử Kiều ngơ ngác, lúc này không biết nói cái gì cho phải, thật vất vả mới cố nặn ra vẻ tươi
cười: "Vậy làm phiền muội muội rồi." Trong lòng lại hận đến nghiến răng
nghiến lợi.
Mấy ngày nay, Bình An ngày ngày đều chạy tới
chỗ của Quý Hoài Trung, thúc giục hắn hướng hoàng thượng xin chỉ, mời
Lưu ngự y mau sớm qua phủ chuẩn bệnh cho cô cô.
"Chuyện
như vậy thúc giục được sao? Chẳng lẽ ta không muốn sống nữa lại đi thúc
giục hoàng thượng?" Quý Hoài Trung không thể chịu được sự quấy nhiễu này nữa, rốt cuộc dựng râu trợn mắt hướng Bình An quát lên.
"Con không phải là sợ cha đã quên sao?" Thấy Quý Hoài Trung tức giận,
Bình An vẻ mặt nịnh hót lôi kéo ống tay áo của Quý Hoài Trung làm nũng.
"Da mặt dày, Hừ!" Quý Hoài Trung lạnh mặt lại, kì thực trong lòng một chút giận dữ cũng không có.
Qua trung tuần tháng năm, trong cung rốt cuộc phái Lưu thái y tới quý
phủ chuẩn bệnh cho cô cô. Ngày ngày Bình An đều canh giữ ở bên cạnh Lưu
thái y, mặt ngoài là quan tâm bệnh tình của cô cô, thuận tiện khiêm tốn
hướng thái y học tập, kì thực là tìm tòi hư thật, muốn biết cô cô lúc
nào thì khỏi bệnh, lúc nào thì mang Lâm Tử Kiều về Cảnh Châu. Nàng không phải là không muốn cô cô lưu lại, mà là Lâm Tử Kiều như một quả bom hẹn giờ đặt ở bên cạnh, thật sự làm nàng không để an tâm, chỉ cần Lâm Tử
Kiều trở về Cảnh Châu gả cho người khác, Tĩnh An sẽ không lấy nàng, Tú
Bình sẽ không chết, Quý Hoài Trung cũng sẽ không phải đi vùng dịch bệnh, Quý phu nhân cũng sẽ không ưu thương thành bệnh, tất cả, tất cả đều sẽ
làm lại, mà không phải là dẫm lên vết xe đổ.
Khi Bình An
đếm ngón tay từng ngày mong cô cô khỏi bệnh thì lại phát hiện ra Tú Bình cùng Lâm Tử Kiều hình như càng ngày càng thân thiết.
"Bình An, muội tới nhìn một chút bức tranh thêu trăm con vật chúc thọ này, ta chuẩn bị dùng cái này để làm mặt chăn, đợi tháng sau đến thời điểm sinh thần của mẫu thân thì đưa cho người." Bình An vốn là đi Nam viện tìm Tú Bình để mượn cái chìa khóa phòng kho, Lưu thái y đang cần Nam Hải trân
châu để làm thuốc, chỉ cần là đồ mà Lưu thái y muốn, nàng đều dốc hết
sức đi tìm tới, không ngờ vừa vào nhà đã bị Tú Bình kéo đến trước cái
khung thêu.
"Không tệ không tệ, tay nghề thêu của chị dâu
ngày càng tinh tế, nếu mẫu thân biết nhất định sẽ vô cùng mừng rỡ." Bình An không tập trung lắm vừa khen ngợi vừa đưa tay muốn lấy cái chìa khóa ở chỗ Tú Bình.
"Một mình ta thêu làm sao được hết, đó là
nhờ có Tử Kiều cô nương giúp một tay." Tú Bình còn đang say xưa nhìn hoa văn tinh mỹ bên trong, không chút nào lưu ý tay của Bình An ở trong
không trung ngừng lại, run rẩy mấy cái.
"Tử Kiều cô nương?" Bình An khẽ nhíu mày, "Khi nào thì tỷ với nàng cùng nhau thêu?"
"Mỗi lần đến lúc Lưu ngự y tới chuẩn bệnh cho cô cô, Tử Kiều cô nương mới có một chút thời gian tới đây giúp ta cùng nhau thêu đồ, mặc dù hai người
đều cùng nhau thêu, cũng mất tới bảy ngày mới hoàn thành được."
"Bảy ngày?" Trong lòng Bình An mơ hồ lo lắng, tự trách mình chỉ đặt tâm trí
lên bệnh tình của cô cô, cho là nếu cô cô bệnh khá hơn một chút sẽ mang
Lâm Tử Kiều đi, nên vẫn dốc hết lòng ở một bên giúp đỡ Lưu thái y khám
và trị bệnh, ngay cả lúc Lưu thái y thi châm thì ngay cả Thúy Hồng cũng
sẽ ở bên cạnh giúp đỡ, vậy nên mới lơ là đề phòng Lâm Tử Kiều.
"Vậy Tử Kiều cô nương mỗi ngày đều tới quấn lấy chị dâu, ca ca. . . . . . sẽ không có câu oán giận nào sao?" Nụ cười của Bình An đã có chút cương
cứng.
Vừa nhắc tới Tĩnh An, ánh mắt của Tú Bình liền dịu
dàng như nước, trên mặt nổi lên một chút đỏ ửng: "Phần lớn hắn đều không có ở đây, nhưng mà hắn cũng khen ngợi quá đáng là hai người chúng ta
thông minh, khéo tay."
"Bình An, muội biết không? Thì ra là Tử Kiều viết thư pháp rất giỏi, ngay cả Tĩnh An cũng cảm thấy không
bằng, nói là thư pháp thể chữ Nhan của nàng viết ra so với nam nhi còn
hùng hậu, mạnh mẽ hơn." Tú Bình cười, không chút nào chú ý đến sắc mặt
của Bình An thay đổi liên tục.
"Nàng ta còn sẽ làm thơ,
gảy đàn cũng là gảy ra âm điệu xuất thần nhập hóa đi?" Bình An cười khổ
hỏi, đáp án nàng đã biết rõ trong lòng.
"Làm sao muội
biết?" Lúc đầu Tú Bình còn có chút kinh ngạc, lúc sau lại chợt hiểu ra,
"Đúng rồi, nhất định là Tử Kiều nói cho muội. Tử Kiều thật là một nữ tử
tài giỏi, chỉ đáng tiếc lại là thứ xuất, lại xảy ra chuyện như vậy. . . . . ." Bộ dáng của nàng rất buồn bã, luyến tiếc.
"Chị dâu, chị cứ như vậy tin tưởng nàng, không sợ nàng có mưu đồ khác sao?" Nét
mặt của Bình An nghiêm nghị, bộ dáng không có chút nào chơi đùa, hỏi.
Tú Bình không ngờ Bình An sẽ hỏi như vậy, thoáng sửng sốt, cầm tay Bình An kéo qua, vỗ nhẹ: "Muội còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không hiểu. Hiện
nay cô cô đã đính hôn cho nàng, chỉ chờ về Cảnh Châu sẽ thành hôn. Không phải là danh môn thế gia gì, lại chỉ làm vợ kế, cho nên ta mới cảm thấy đáng tiếc. Bình An, về sau muội nên đối xử với Tử Kiều tốt hơn một
chút, cuộc sống của nàng ấy cũng không dễ dàng."
Trong lòng Bình An chỉ có thể nở nụ cười khổ.