Edit & beta: dandelion mc
"Đi Lâm Vân tự (chùa)?" Bình An không hiểu nhìn Quý phu nhân.
"Lâm Vân tự cùng Quý gia có quan hệ khá sâu, lần này đi thứ nhất là để
cúng tế an ủi liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng, thứ hai là để
cầu phúc."
"Cầu phúc?"
Quý phu nhân gật đầu
nói: " Bệnh tình của cô cô con vẫn cứ tái phát liên tục, cha con vẫn lo
lắng không dứt, liên tục nhắc mãi là trước khi cô cô lấy chồng đối xử
với ông ấy rất tốt, mà những năm này, nếu ông ấy không phải là chinh
chiến ở biên cương xa xôi thì chính là công việc bận rộn quấn thân, đối
với cô cô ở tận Cảnh Châu cũng ít chú ý tới, mới khiến bệnh cũ của bà
trị mãi không hết. Bây giờ ông ấy cũng chỉ có thể mời đại phu tốt nhất
chuẩn bệnh cho bà, trừ lần đó ra cũng không thể làm được gì tốt. Nhờ có
Tú Bình nhắc nhở, việc đời của chúng ta đều là tin vào số mệnh, không
bằng đi cầu với ông trời, phù hộ cho cô cô sớm ngày bình phục, khỏi bị
ốm đau hành hạ."
"Nhưng bình thường công việc của cha nặng nề như vậy, gần đây Binh bộ lại đang chỉnh đốn, cải cách, có thể thoát
thân cùng chúng ta đi Lâm Vân tự cầu phúc sao?" Bình An nghi hoặc hỏi.
Quý phu nhân cười cười: "Ông ấy làm sao có thời gian đi, chỉ có chúng
ta cùng người làm đi mà thôi, thành tâm thì sẽ được đền đáp, để cho cha
con an lòng, như vậy mặt mày sẽ không rầu rĩ cả ngày nữa. Chị dâu con đã đi chuẩn bị rồi, Lâm Vân tự cách kinh thành cũng là một ngày đi đường,
chuyến này đi ba ngày cho nên không thể trì hoãn nữa, con cũng đi chuẩn
bị một chút đi, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát."
"Vâng" Bình An đáp lời, ở trong lòng ngẫm nghĩ một chút, hỏi "Vậy. . . . . . Tử Kiều cô nương sẽ đi cùng chúng ta sao?"
"Vốn là cũng muốn đi, nhưng bên cạnh cô cô con không thể không có
người, không thể làm gì khác hơn là ở lại trong phủ chăm sóc. Mới vừa
rồi nàng còn không yên lòng ở nơi này nói một hồi, ta đành phải bảo nàng nếu có tâm thì chỉ cần ở nhà ăn chay niệm Phật nửa tháng, lúc này nàng
mới an tâm rời đi."
Nàng ta thì dễ chịu thoải mái, còn ngũ quan của Bình An lại nhăn thành một khối: "Mẫu thân, bảo ca ca đi cùng
chúng ta đi, chúng ta chỉ là phụ nữ yếu ớt, không có nam nhân đi theo
bảo vệ sao được? Ngộ nhỡ trên đường gặp phải sơn phỉ (kẻ cướp) hay mãnh
thú thì biết làm sao?"
Quý phu nhân đưa ngón tay chỉ vào
trán Bình An, cười mắng: "Chỉ có con là để tâm quá mức, ca ca con cũng
không thể phân thân, nhưng cha con đã an bài Chu giáo đầu đi cùng hộ
tống rồi, lần này con yên tâm đi, Chu giáo đầu so với ca ca con còn lợi
hại hơn ba phần!" Có thể không lợi hại sao? Hắn là sư phụ dạy võ cho ca
ca đó.
". . . . . . Mấy ngày gần đây thân thể con không
được khỏe, cũng không muốn đi, học Tử Kiều tỷ tỷ ở nhà ăn chay nửa
tháng, có được không?" Bình An chớp đôi mắt sáng, giả bộ đáng thương
nói.
"Vậy cũng không được! Vốn chính là muốn dẫn con đi
Ngũ Hoa Sơn làm lễ tạ thần, thân thể con ngày càng chuyển biến tốt vốn
là do trời xanh ban ân, hôm nay sao lại lười biếng ngay cả Lâm Vân tự
cũng không đi? Hơn nữa, cô cô đối đãi với con như thân cháu gái, con
càng phải lấy tâm để hiếu thuận thay cha chứ. Với lại, chuyến đi này đối với thân thể con cũng có lợi, cũng không nên suốt ngày trong ở nhà
không tập trung lười biếng."
Thấy tâm ý của Quý phu nhân đã quyết, ở trong lòng, Bình An chỉ có thể kêu khổ không ngừng.
Bình An trở lại trong viện của mình, gọi một mình Thúy Hồng vào trong
phòng, nghiêm túc dặn dò nhiều lần, nói: " Ở lại trong phủ, ngươi nhất
định phải coi trừng Lâm Tử Kiều thật kỹ, nếu có thể ngăn cản nàng ta một mình ở chung cùng ca ca là tốt nhất, nếu không, nhất định phải đem nhất cử nhất động của nàng hồi báo tỉ mỉ cho ta."
Bình An
biết, chỉ bằng vào một người là Thúy Hồng, căn bản không thể ngăn cản
hành động của Lâm Tử Kiều, lần này nàng nhất định phải có chuẩn bị rồi
mới đi, nói không chừng đề nghị đi Lâm Vân tự là do chính nàng ta nói
với Tú bình. Vốn là muốn làm cho Lâm Tử Kiều có thể an phận một chút,
cùng cô cô trở về Cảnh Châu lấy chồng, sinh con, từ đó không xuất hiện
trước mặt nàng nữa, vậy nàng cũng coi như chưa từng có người này, ở bên
cạnh chăm sóc thật tốt cuộc sống của cha mẹ, ca ca, chị dâu. Nhưng không ngờ trước sau Lâm Tử Kiều vẫn đều không cam lòng, kiên quyết muốn vào
Quý gia, vậy nàng tuyệt đối sẽ không để cho nàng ta dễ dàng đạt được
nguyện vọng như vậy.
Thời gian đã gần đến tháng sáu, bầu
trời vừa mới có nắng, sáng sớm kinh thành vẫn đang là một mảnh tĩnh
lặng, chỉ có người làm của Quý phủ đi lại trong im lặng để chuẩn bị hành trình của các tiểu thư, phu nhân.
Bình An rời giường, rửa mặt rồi mang theo nha hoàn Quả Nhân đi sang Đông viện. Chỉ chốc lát, Tú Bình vào báo là đã sắp xếp ổn thỏa, có thể lên đường được rồi. Lâm Tử
Kiều cũng đến đây để đưa tiễn, trong mắt là tình cảm biết ơn, trước mặt
Quý phu nhân và Tú Bình hiện ra chút tự thẹn cùng cảm tạ. Quý phu nhân
và Tú Bình dĩ nhiên là khách sáo an ủi một lát, dặn nàng ở trong phủ thì không cần khách sáo, có cần gì thì chỉ cần sai bảo người làm là được.
Bình An chỉ cười không nói gì, không lâu sau nhìn thấy bóng dáng của
Thúy Hồng ở trước cửa viện quơ quơ, liền tiến lên lôi kéo tay của Lâm Tử Kiều, nói: "Tử Kiều tỷ tỷ, thời gian trước không phải là tỷ đề cập tới
muốn học một chút đức hạnh lễ nghi sao? Trong lòng Bình An vẫn nhớ kỹ,
chỉ là chưa tìm được ma ma thích hợp để dạy. Trong hôm qua, người làm
mới đến báo, nói là Trương ma ma cho tới bây giờ mới ở quê lên, liền lập tức cho người đi mời, Trương ma ma ở Kinh Thành của chúng ta là ma ma
dạy dỗ nổi danh đấy."
Khuôn mặt mỉm cười của Lâm Tử Kiều
hơi ngẩn ra, vừa định mở mồm khéo léo từ chối, lại nghe Bình An hướng
ngoài cửa nói một tiếng: "Mời Trương ma ma vào!"
Từ ngoài
cửa đi vào là một phu nhân tầm trên bốn mươi tuổi, dáng vẻ hơi mập, tuy
là vẻ mặt tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia tinh
quang, hướng vào trong phòng thi lễ một cái: "Lão thân xin thỉnh an các
tiểu thư, phu nhân!"
"Trương ma ma?" Quý phu nhân cũng cảm thấy giật mình, Trương ma ma này ở kinh thành cũng không phải người
bình thường có thể mời được, dưới tay bà điều là dạy dỗ các danh môn
tiểu thư, dòng họ quyền quý nhiều đến nỗi đếm không hết. Ngay cả Hoa phi trong cung, cũng là trước khi vào cung do bà dạy, "Có thể mời ma ma tới thật là vinh hạnh cho phủ chúng ta." Tôn quý như Quý phu nhân cũng phải cho Trương ma ma ba phần mặt mũi.
"Mong phu nhân nâng đỡ." Trương ma ma không kiêu ngạo không siểm nịnh cúi đầu nói lời cảm tạ.
Tú Bình ở một bên không dám thở mạnh, lập tức ngay cả thân mình cũng
đứng thẳng lên ba phần, đôi tay không tự chủ được đan chéo đặt ở trước
bụng. Mặc dù Trương ma ma không có dạy qua nàng, nhưng Trương ma ma nổi
tiếng là nghiêm khắc, rất chú trọng lễ nghi quy củ của các tiểu thư, cho nên ở trước mặt bà, mỗi người đều có một loại áp lực vô hình, không tự
chủ sẽ làm theo đúng khuôn phép.
"Trương ma ma, trong
khoảng thời gian này làm phiền người ở trong phủ chăm sóc cho Tử Kiều tỷ tỷ." Bình An cười tiến lên, hơi cúi người cảm tạ Trương ma ma.
Đôi mắt của Trương ma ma tỉ mỉ nghiêm túc nhìn Bình An một cái, đáp lễ
lại: "Bình An tiểu thư hình như không hề đem lời nói của lão thân để ở
trong lòng, lần trước lão thân đã nhắc nhở qua Bình An tiểu thư, cô gái
bước đi không thể vượt qua nửa tấc, lưng với eo phải vươn thẳng không
được cong, không thể trước sau đung đưa."
Nụ cười trên mặt của Bình An trở nên cứng đờ, sắc mặt khẽ biến thành hồng: "Đa tạ ma ma
đã dạy." Không đợi Trương ma ma mở miệng nữa, nàng đã quay đầu lại nói
với quý phu nhân: "Mẫu thân, canh giờ đã đến, không bằng chúng ta lên
đường đi."
Lâm Vân tự tọa lạc gần Vân Phong, vốn là tràn
đầy hương khói, nhưng bởi vì sau đó đổ nát lại không được tu sửa, nên
dần dần đã đánh mất đi nhân khí, phải dựa vào Quý gia quyên góp từ thiện một số bạc lớn mới có thể sửa chữa để tiếp tục duy trì, về sau, hàng
năm Quý gia cũng sẽ quyên góp tiền bạc công đức, đến nay coi như Lâm Vân tự là tự miếu (chùa miếu) lớn nhất ở phụ cận Kinh Thành, cũng có không
ít quan lại quyền quý không ngại khổ cực đến đây để bái phụng.
Ngồi ở trong xe ngựa, mới đầu Bình An còn có thể cầm quyển 《 Bát trận
Tổng Thuật 》( thuật lại tổng quát tám trận địa) để đọc, từ khi tỉnh lại
trong mộng đời trước, nàng liền bắt đầu xem các loại bộ sách để mở rộng
kiến thức của mình. Nhưng ra khỏi Kinh Thành, xe ngựa càng ngày càng xóc nảy, lại cảm thấy mắt càng ngày càng mệt mỏi, vì vậy liền để sách
xuống, tựa vào Quả Nhân, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
…………..
Ngoại trừ đi xem kinh kịch ra, người quý phủ đích xác là rất ít khi đi
đến Xướng âm các, Bình An sợ người khác nhiều lời nói ra nói vào nên hẹn Tú Bình cùng Lâm Tử Kiều đến Xướng âm các.
Đến Xướng âm
các, khi Tú Bình biết được là hẹn gặp với Lâm Tử Kiều, liền muốn rời đi, nhưng lại bị Bình An khuyên ngăn, tận tình khuyên giải nói: "Hãy cho
nàng một cơ hội đi, lần này là nàng ấy thật tâm muốn xin lỗi ." Mới vừa
nói xong, Lâm Tử Kiều liền đẩy cửa vào, hướng về phía Tú Bình quỳ xuống.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Tú Bình cau mày, từ trong đáy lòng là xem
thường nàng ta. Nào có đạo lý là một cô nương đứng đắn, chưa lấy chồng
lại sẽ bò lên trên giường phu quân của người khác như vậy.
Bình An nhìn tình huống này, biết mình lưu lại cũng không thích hợp,
liền đi ra ngoài chờ đợi, không để cho người khác tới quấy rầy.
Qua hồi lâu sau, cũng không biết bên trong nói chuyện ra sao, đột nhiên Bình An nghe thấy từ bên trong truyền ra một trận tiếng thét chói tai
cùng âm thanh đồ sứ vỡ vụn, Bình An cả kinh, sững sờ một lát mới mở cửa
vọt vào trong phòng.
Chỉ thấy bên trong phòng là một mảnh
hỗn độn, ly trà tan nát dưới đất, Lâm Tử Kiều nằm phục xuống trên mặt
đất, lấy tay bưng bít cái trán, máu từ trên đó chảy ra, khuôn mặt vốn
trơn bóng như ngọc, lúc này lại bị thứ gì đó rạch một đường thật dài,
đem khuôn mặt nhuộm dần một màu đỏ, nhìn dị thường kinh khủng. Lại nhìn
thấy cách nàng không xa trên mặt đất, rõ ràng rơi một chiếc trâm ngọc,
Bình An lại quá quen thuộc với thư này, đó là trâm Phỉ Thúy Tường Vân mà ca ca nàng đã tặng cho chị dâu, một mặt của trâm ngọc vẫn còn có vết
máu.
"Đây. . . . . . Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?" Nhìn bộ dáng vô cùng thê thảm của Lâm Tử Kiều, Bình An gần như là kinh hãi
không nói ra lời, nàng quay đầu nghi hoặc nhìn Tú Bình. Ở một bên, mới
đầu Tú Bình vẫn còn khiếp sợ vạn phần, sắc mặt biến thành trắng bệch
trong chốc lát, rồi rất nhanh, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng băng giá.
"Bình An, Bình An, ngàn vạn lần đừng trách Tú Bình phu nhân, đều là do
ta không tốt, đều là do ta không tốt!" Lâm Tử Kiều bò tới kéo lấy gấu
váy của Bình An, lúc này để lộ ra ngoài một mảnh cái trán sưng tấy, Bình An nhìn thấy mà kinh hãi không thôi.
"Ngươi đây là ý tứ
gì?" Tú Bình giận đến mức đôi môi không ngừng run rẩy, "Ngươi cho rằng
sử dụng loại thủ đoạn ti tiện này là có thể gả vào Quý gia? Ngươi thật
sự là ác độc, âm hiểm a!"
"Chị dâu, chị nói cái gì vậy?"
Bình An cúi người gắng sức nâng Lâm Tử Kiều đang gần như ngất xỉu lên,
nhìn Tú Bình bằng ánh mắt thất vọng không thôi: "Tử Kiều tỷ tỷ sẽ không
tranh đoạt với chị, nàng đã quyết định rời khỏi Kinh Thành trở về Cảnh
Châu rồi, vì sao chị còn đối xử với nàng ấy như vậy?"
"Không phải là ta. . . ." Tú Bình có trăm miệng cũng không thể biện bạch được, "Là chính nàng. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng “phanh” vang lên, cửa đã được mở
ra, Quý Tĩnh An từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Lâm Tử Kiều bị thương thì vừa sợ lại vừa đau lòng, chợt không nói hai lời liền ôm nàng lên, trước khi ra cửa còn quay đầu lại nhìn Tú Bình một cái, trong mắt kia là lạnh lùng, quyết tuyệt khiến cả người Tú Bình run lên.
"Bình
An." Nàng giữ chặt ống tay áo của Bình An, trong mắt lộ ra một tia cầu
xin, "Thật không phải là ta, thật không phải là ta. . . . . ."
Bình An dùng sức thoát khỏi tay nàng ấy, xoay người nhìn Tú Bình: "Chị
dâu, ta vẫn nghĩ rằng chị là người hiền thục, lương thiện, khoan dung,
cho nên vẫn luôn kính trọng chị, mặc dù không thân thiết với nhau nhưng
trong lòng cũng một mực tôn chị là chị dâu. Nhưng ta không ngờ chị thế
nhưng. . . . . . mặc dù Tử Kiều tỷ tỷ không đúng như thế nào đi nữa, chị cũng không cần phải ra tay tàn nhẫn như vậy, phải biết rằng dung mạo
đối với một nữ nhân mà nói là quan trọng đến mức nào. . . . . . Chị thật không nên làm như vậy. . . "
Nhìn thấy sâu trong mắt của
Bình An toát ra tiếc nuối, Tú Bình cười khổ một tiếng, tiếp theo càng
cười càng lớn tiếng, giống như nhìn thấy chuyện buồn cười nhất trên đời: "Các ngươi mỗi một người đều cho rằng Lâm Tử Kiều là người tốt, sớm
muộn các ngươi cũng sẽ hối hận! Bình An, sớm muộn ngươi cũng sẽ hối
hận!"
Nói xong, tiến lên bắt lấy hai vai của Bình An mãnh
liệt lay động: "Ngươi sớm muộn cũng sẽ hối hận! Ngươi sớm muộn cũng sẽ
hối hận! . . . . . ."
Càng lay động càng mạnh mẽ, đem Bình An lay tỉnh lại từ trong mộng.
"Tiểu thư." Bình An tỉnh lại, thấy Quả Nhân đang lay động cánh tay của nàng.