Đích Nữ Bình An

Chương 57: Chương 57




Thấy Thẩm di nương đến thăm, Bình An vội vàng đứng dậy chào đón: "Bình An đang nghĩ khi hết bận sẽ tới bái phỏng Thẩm di nương, vậy mà còn làm phiền Thẩm di nương dời thân quý giá đến, thật sự là áy náy."

Thẩm di nương thấy Bình An tôn kính mình như vậy cũng hết sức hưởng thụ, nói với nàng vài lời khách sáo rồi chuyển sang chính đề: "Ta cũng biết ngươi hiện giờ được Thái phu nhân giao trọng trách, đang có một đống lớn chuyện phiền toái chờ ngươi, nhưng có chuyện ta không thể không đến làm phiền ngươi."

"Đều là người một nhà, phiền toái hay không phiền toái gì chứ, có chuyện gì Thẩm di nương cứ nói là được." -dien-dan+le+quy-don- Ở kiếp trước mặc dù Thẩm di nương không ra tay giúp đỡ Bình An lúc nàng lâm vào cảnh khó khăn, nhưng cũng may không bỏ đá xuống giếng hại nàng, cho nên ấn tượng của Bình An đối với nàng ấy cũng không xấu.

"Là như thế này, trước đây không lâu phòng di nương của Bá Tường có bầu, đây là đứa con đầu của Bá Tường nên đương nhiên có chút cẩn thận, nhưng di nương này thân thể vốn yếu ớt, nôn oẹ rất lợi hại, không chỉ vậy, cả người còn gầy như que củi ngay cả đứa bé cũng sợ không giữ được, may có Thái phu nhân thương xót, đặc biệt bảo khố phòng xuất ra huyết yến cực phẩm cho nàng ấy điều dưỡng thân thể, thế này mẫu tử mới được bảo trụ."

Bình An biết Tô Bá Tường lấy vợ nhiều năm nhưng vẫn không có con, bất đắc dĩ lại cưới thêm hai phòng di nương, rốt cuộc trong đó có một vị di nương họ Hạ trước đây không lâu đã truyền ra tin vui, Thẩm di nương đương nhiên vừa vui mừng vừa khẩn trương, đối với vị di nương kia cực kỳ săn sóc, lại nghe nàng tiếp tục nói: "Nhưng hai ngày nay ta cho người đi khố phòng lấy huyết yến, khố phòng nói đã không còn, nhưng cũng không bổ xung vào, di nương đã hai ngày không ăn uống gì rồi, mắt thấy thân thể càng ngày càng suy yếu, ta đây không có cách nào mới mặt dày tới xin phu nhân."

Bình An nghĩ đây cũng không phải là chuyện lớn gì, dù sao cũng chỉ là một hai chén huyết yến nhỏ, đại gia nghiệp Tô phủ hẳn là còn chống đỡ được, liền nói với Thẩm di nương: "Thẩm di nương không cần lo lắng, ta sẽ bảo quản sự khố phòng bổ xung một lượng lớn huyết yến, trước ngày mai sẽ đưa đến viện của người."

Lúc này Thẩm di nương mới lộ ra nụ cười, ngàn tạ vạn tạ rồi rời đi.

Thẩm di nương chân trước mới vừa đi, Ngũ quản sự quản lý sổ sách liền tới. Bình An cũng không nhiều lời, chỉ vào khoản mục thiếu hụt trên sổ cho Ngũ quản sự nhìn: "Khoản mục tháng trước đều khớp, sao đến tháng này lại xuất hiện lổ hổng lớn như vậy?"

Ngũ quản sự chừng bốn mươi tuổi, vóc người nhỏ thấp gương mặt khôn khéo, hắn nhìn khoản mục thiếu hụt con ngươi xoay vòng mấy vòng: "Phu nhân, ngài có điều không biết, năm nay thôn trang thiếu thu, vào sổ công không nhiều lắm, trong phủ chi tiêu lại nhiều, cho nên phần lớn thời điểm đều là số vào không bằng số ra. ~(lee-quyy-donn)~ Trước kia đều là Thái phu nhân lấy tiền của mình ra để trợ cấp mới khiến sổ quỹ cân bằng được. Có lẽ tháng này Thái phu nhân giao sổ sách cho phu nhân đã nhất thời quên việc này, có muốn nô tài đến chỗ Thái phu nhân bẩm rõ hay không?" Bộ dáng Ngũ quản sự giống như suy nghĩ cho Bình An vậy.

"Số vào không bằng số ra? Năm nay thôn trang thiếu thu, vậy năm trước đâu? Trong phủ này cũng không thể một chút lợi nhuận cũng không giữ lại chứ? Lại nói bổng lộc hàng năm của Hầu Gia đều nộp vào trong nhà đấy." Bình An vô cùng nghi hoặc, đây đường đường chính là phủ Hầu Gia, nếu chuyện này bị truyền đi còn không bị người khác cười đến rụng răng à.

"Phu nhân, ngài không quản lý việc nhà nên không biết củi gạo dầu muối đắt. Trong phủ này chi tiêu rất nhiều, những thứ khác không nói, chỉ nói đến tiền công của người làm, gia đinh (đầy tớ) và thô sử nha hoàn của nhà bình thường mỗi tháng đã là năm trăm đến một nghìn văn tiền, nha hoàn nhất đẳng lại càng khỏi nói, mỗi tháng hai lượng bạc chạy không thoát, vậy mỗi tháng chi trả tiền công cho người làm khoảng trăm mười lượng, chi phí ăn mặc của tất cả các phủ các viện cũng không hề ít hơn." Ngũ quản sự nói xong liền khom lưng lật từng trang sổ cho Bình An nhìn, ý bảo mình không có làm sai làm thất thoát sổ sách.

Các khoản mục đúng là không bỏ sót, nhưng Bình An cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng nhất thời lại không biết là chỗ nào, (+-Lê-quý-đôn-+) đành phải nói với Ngũ quản sự: "Ngươi đi xuống trước đi, đúng rồi, đem sổ sách của thôn trang mấy năm nay đến cho ta xem một chút."

Ngũ quản sự đáp ứng vô cùng sảng khoái, trước khi đi còn nói với Bình An: "Mới vừa rồi Diêu quản sự của khố phòng tới hỏi nô tài các khoản chi, nói đồ tết năm trước đã sớm hết rồi, còn có các viện hàng năm khen thưởng đều cần tiền, thế nhưng trong sổ. . . . . . Nô tài nhất thời không làm chủ được."

Bình An suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi đi gọi Diêu quản sự tới, vừa đúng lúc ta có chuyện muốn hỏi hắn."

Diêu quản sự tới rất nhanh, hắn ngày thường trắng trẻo tai to mặt lớn, đối với người khác là ba phần cười, trong miệng còn khảm răng vàng. Bình An liền hỏi hắn chuyện Thẩm di nương cần huyết yến.

"Phu nhân, nô tài cũng đang vì chuyện này mà đến cầu kiến phu nhân. Trước mắt sắp đến năm mới rồi, trong các viện từ chủ tử đến nô bộc, người người đều phải ban thưởng lễ vật, nhưng hôm nay nô tài đến chỗ Ngũ quản sự lĩnh danh sách thì lại gặp trắc trở, phải biết rằng nô tài đều đặt mua đồ tết theo quy cách của các năm trước, danh sách hàng hóa một khi viết ra thì không thể sửa đổi."

"Vậy đặt mua đồ tết đại khái tiêu phí bao nhiêu ngân lượng?" Bình An hỏi.

Diêu quản sự không chút sợ hãi, lấy từ trong lòng ngực ra mấy tờ bảng kê đưa lên trước: "Mời phu nhân xem qua, đều đặt mua theo quy cách năm trước, sơ lược lớn nhỏ phải cần hai trăm lượng bạc, không chỉ đồ tết, rất nhiều đồ dùng hằng ngày trong phủ cũng cần bổ xung, tính gộp cả hai vào ít nhất cũng phải tầm ba trăm lượng mới được."

Bình An trầm tư uống một hớp trà, nói: "Những thứ khác ta sẽ nghĩ biện pháp, huyết yến thượng hạng ngươi phải lập tức bổ xung rồi đưa đến viện của Thẩm di nương, người lớn có thể chờ, nhưng đứa bé trong bụng làm sao có thể đợi được."

Bỗng khuôn mặt tươi cười của Diêu quản sự như biến thành trái mướp đắng: "Phu nhân ngài có điều không biết, huyết yến thượng hạng này vốn không phải trong phủ đi mua, mà là người nhà mẹ đẻ của Thái phu nhân ở Giang Châu sai người mang tới cho bà. Tuy nói trong kinh thành có cửa hàng bán huyết yến, nhưng giá tiền thật sự đắt đến kinh người, một miếng phải đến hai lượng bạc, cũng chỉ đủ cho vị di nương trong phòng Thẩm di nương kia dùng nửa ngày." Thì ra vị di nương kia lấy huyết yến thượng hạng làm cơm ăn đấy.

Bình An nghe có chút đau đầu, nàng bảo Thúy Hồng lấy ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho Ngũ quản sự nhập vào sổ chung, lại để cho Diêu quản sự xuất tiền cho vài việc cần thiết, huyết yến vẫn phải chuẩn bị đầy đủ cho vị tiểu di nương kia, nếu đứa bé trong bụng nàng ta có mệnh hệ gì, vậy tội này chẳng phải đều do nàng chịu trách nhiệm sao.

"Tiểu thư, chẳng lẽ về sau chúng ta cứ phải lấy tiền của mình ra để phụ cấp? Chúng ta có thể phụ cấp được mấy lần chứ?" Đuổi những quản sự kia đi, Thúy Hồng mới vừa phẫn hận vừa bất bình nói.

"Đương nhiên chúng ta không thể bù chỗ thiếu mãi được, sổ sách này ngoài mặt thì sạch bóng, kì thực rất có vấn đề." Bình An vẫn tỉ mỉ lật xem sổ sách, những quản sự kia đều muốn che đậy giấu diếm, tất cả chỉ muốn giúp Tô Thái phu nhân chèn áp nàng một cái đầu, "Ai! Hầu Gia nói thật không sai, nếu muốn động tới Thái phu nhân thì sẽ làm căn cơ Tô phủ bị tổn hại, những thứ khác không nói, ngay cả tiền bạc cũng là vấn đề lớn."

Buổi tối Tô Bá Hiên trở về nghe Bình An kể lại sự tình, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trước kia hắn ở trong quân chi tiêu không nhiều, hàng năm bổng lộc đều để lại trong nhà, đối với chuyện tiền tài hắn luôn không để bụng: "Không thể không nói trên một điểm này Thái phu nhân quản lý rất khá, ít nhất chưa bao giờ để cho ta lo lắng qua."

Bình An trừng mắt liếc hắn một cái, không vui nói: "Thiếp thật đúng là áy náy, mọi chuyện đều khiến Hầu Gia lo nghĩ vì thiếp."

Tô Bá Hiên hai mắt mỉm cười, một tay ôm lấy Bình An vào trong ngực dỗ dành nói: "Đó là đương nhiên, nàng cho rằng ai cũng khiến Hầu Gia ta để ý như thế sao."

Bình An nhẹ đẩy hắn ra, giả vờ cả giận nói: "Hầu Gia, thiếp đang nói chính sự với chàng đấy! Chẳng lẽ về sau chúng ta phải tự bỏ tiền ra bù vào à? Thiếp cũng không phải là có núi vàng núi bạc."

Tô Bá Hiên liền cười nói: "Không phải nương tử còn có khối kim bài lĩnh gạo sao? Không bằng cầm nó đi thế chấp đi."

"Hừ!" Bình An khẽ nói, "Ít đánh chủ ý tới kim bài của thiếp đi, còn không bằng chàng đem thiếp đi cầm đồ."

Tô Bá Hiên vô cùng yêu thích lúc Bình An làm nũng giả vờ giận, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lấy ngân phiếu từ trong lòng ngực ra: "Ôi, ta thế nào lại bỏ được nàng chứ, vậy coi nó là ngân lượng chuộc thân của nàng đi."

Bình An một phen đoạt lấy, vừa nhìn là một ngàn lượng, cười nói: "Làm sao chàng có nhiều bạc như vậy?"

"Hoàng thượng thưởng, trước kia hồi kinh báo cáo công vụ đều được hoàng thượng thưởng cho ít đồ, lần này lại hơi khác một chút, ta tháo ấn soái, hoàng thượng thương cảm ta nhiều năm chinh chiến bên ngoài nên âm thầm thưởng cho ta đấy, chờ đến năm mới còn ban thưởng phong phú hơn." Đối với chuyện tiền bạc quả thật Tô Bá Hiên không quá để ý, một ngàn lượng bạc đối với hắn mà nói chỉ là cũng là con số.

"Khó trách." Bình An lầm bầm một câu, "Như vậy tính ra cũng sẽ không tiêu nhiều hơn thu."

Tô Bá Hiên biết Bình An nghĩ như thế nào, đưa tay gõ nhẹ ở trên trán nàng một cái: "Biết phu quân của nàng cũng không phải là không nuôi nổi cái nhà này rồi hả."

Bình An cầm sổ sách cẩn thận lật xem: "Sợ rằng bổng lộc cùng ban thưởng của Hầu Gia cộng thêm thu vào của thôn trang ở các nơi cũng không đủ cho cái nhà này chi tiêu đâu."

"Có phải phát hiện vấn đề gì hay không?" Nhạy cảm như Tô Bá Hiên sao lại nghe không hiểu lời Bình An nói.

"Chàng xem hai bản sổ sách này đi." Bình An đưa sổ sách trong tay lên, "Ở đây một quyển là ghi chép khoản thu trong phủ, một quyển là khoản chi ra trong phủ, ngoài mặt không có vấn đề gì. Nhưng thiếp xem kỹ một chút, từ vùng lân cận đến các huyện thành Tô gia đều có không ít thôn trang và cửa hàng, sổ sách này đều ghi chép đầu đuôi gốc ngọn những thứ chi tiêu của cửa hàng, nhưng trong này doanh thu của những cửa hàng đó bình thường đều bị thiếu hụt."

"Vậy việc buôn bán không được tốt, lỗ vốn là chuyện thường xảy ra." Tô Bá Hiên không cho là đúng.

"Vốn là thế, nhưng những cửa hàng này tất cả đều là buôn bán tơ lụa, chàng cũng biết nhà mẹ của Thái phu nhân là nhà đại phú làm kinh doanh tơ lụa, những cửa hàng kia mời ai đến quản lý thiếp không biết, nhưng thiếp dám khẳng định chắc chắn có quan hệ với nhà mẹ Thái phu nhân."

Sắc mặt Tô Bá Hiên ngưng tụ, nghĩ ngợi hồi lâu, nói: "Chuyện này nàng không cần lo lắng, ta sẽ phái người đi thăm dò một chút. Nếu bọn họ thật sự ở giữa kiếm lời riêng thì còn đỡ, nhưng nếu dám dùng danh nghĩa của Hầu phủ ở bên ngoài kiếm tiền bất nghĩa, ta sẽ không dễ dãi như thế đâu!"

Bình An cả kinh, nàng chỉ nghĩ đến Tô Thái phu nhân có thể cấu kết với nhà mẹ vơ vét tiền tài của Tô gia, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến Tô Thái phu nhân và người nhà mẹ đẻ của bà có khả năng lợi dụng danh tiếng của Hầu Gia để mưu lợi, trên một điểm này, nàng không thể không bội phục Tô Bá Hiên chính trị nhạy cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.