Thêm một ngàn lượng bạc của Tô Bá Hiên cộng với năm trăm lượng của Bình An
tự móc tiền túi ra trước đó, đủ giải quyết việc khẩn cấp, nhưng hôm sau
Ngũ quản sự vẫn cầm sổ sách đến chỉ vào chỗ thiếu hụt phía trên cho Bình An nhìn, ý bảo còn thiếu một ngàn năm trăm lượng.
Sắc mặt Bình
An hòa hoãn nâng chung trà lên uống cho nhuận giọng, bảo Thúy Hồng lấy
ra một quyển sổ nhỏ đưa cho Ngũ quản sự: "Dù sao cũng chỉ còn nửa tháng, mới vừa vào sổ quỹ một nghìn năm trăm lượng, -(Lee-quyy-donn)- không
nói nhà bình người, nhưng ngay cả gia đình phú hộ nói chung cũng đủ chi
tiêu cho ba tháng, vì sao ở Hầu phủ ta lại không đủ chi cho nửa tháng?
Ngũ quản sự có tỉ mỉ tính qua các khoản này?"
"Phu nhân. . . . .
." Ngũ quản sự có chút không nén được giận, vừa muốn lấy lý do Hầu phủ
nhân khẩu đông chi tiêu tốn kém, chưa nói được hai câu liền bị Bình An
phất tay cắt ngang.
"Không sai, Hầu phủ trên dưới khoảng một trăm người, vậy ta hỏi ngươi, có tiếng cũng phải có miếng, rốt cuộc chủ tử
có mấy người? . . . . . . Ngươi không cần phải tính, ta đã thay ngươi
tính qua." Bình An liền chỉ vào quyển sổ nhỏ mới vừa rồi Thúy Hồng đưa
lên, "Theo như số chủ tớ tính được, một chủ tử cần mấy người hầu hạ, cho dù là trong cung, bố trí người như vậy cũng không hợp lý. Còn nữa,
trong phủ mỗi bữa ăn của mỗi viện đều theo quy cách mười món ăn một món
canh đưa qua, chỗ Thẩm di nương nhiều người, đương nhiên sẽ thêm món ăn, nhưng chỗ Tam thiếu gia và Biểu tiểu thư mỗi bữa ăn cũng đưa mười món
ăn một món canh, vậy có phải có chút phô trương lãng phí hay không? Ta
biết rõ ăn không hết thưởng cho người làm cũng không coi là lãng phí,
nhưng bản thân người làm có mấy hạn mức, những hạn mức này cũng không
thể bởi vì chủ tử ban thưởng mà móc từ trong tiền quỹ ra được."
Không kể những thứ này, giống như Tô Thái phu nhân mỗi ngày đều ăn tổ yến
Tuyết Cáp thượng hạng, Chu Vân Hương dùng phấn trân châu Đông Hải, tất
cả đều là vật khan hiếm trong kinh, ~*diễn-đàn-lê-quý-đôn*~ cho dù là
quan lại quyền quý trong thành chỉ sợ khi dùng cũng phải suy tính mấy
phần, nhưng hai người này lại tiêu phí không chút nào nương tay, mà tất
cả đều do quỹ chung xuất ra, ngày dồn tháng chứa xuống dưới, cũng là số
lượng không nhỏ, những thứ này Bình An không nói với Ngũ quản sự.
"Phu nhân nói những thứ này tiểu nhân không thể làm chủ được, việc này ngài
phải tìm Tạ quản sự và Đinh quản sự." Trên mặt Ngũ quản sự lộ vẻ không
kiên nhẫn, Tạ quản sự và Đinh quản sự trong miệng hắn chính là người
quản lý nhân sự và phủ vụ.
"Ta tự nhiên biết tìm bọn hắn!" Đột
nhiên thần sắc Bình An có chút nghiêm nghị, nhìn vẻ mặt thờ ơ của Ngũ
quản sự khiển trách: "Nhưng ngươi làm ở phòng thu chi, những khoản mục
nào nên chi không nên chi ngươi phải rõ ràng, quyển sổ nhỏ này đã liệt
kê điều lệ mới, từ giờ cho đến trước lễ mừng năm mới, nhất định phải
nghiêm cẩn phát ngân lượng theo hạn mức ngày hôm đó, nếu ngươi rối loạn
điều lệ, đầu tiên ta sẽ tìm ngươi chất vấn!"
Ngũ quản sự thấy
Bình An đột nhiên nghiêm túc, nhất thời có chút chột dạ, nhưng nghĩ lại
nàng cũng chỉ là mặt ngoài hung hãn khoe khoang nhất thời cho miệng lưỡi vui vẻ thôi, nói cho cùng cái nhà này vẫn do Thái phu nhân định đoạt,
liền có chút lật lọng: "Phu nhân nói cũng đúng, nhưng trước hết phu nhân cần phải xin ý kiến của Thái phu nhân, nếu Thái phu nhân. . . . . ."
"Bộp!" Lời còn chưa nói hết, liền nghe Bình An hung hăng vỗ tay lên trên bàn,
lay động cả ly trà, Ngũ quản sự cả kinh run bắn lên, chợt nghe Bình An
cười lạnh nói: "Thái phu nhân giao gánh nặng này cho ta, chính là muốn
lỗ tai thanh tịnh, ta làm con dâu không chỉ không giúp bà phân ưu còn
nhiều lần phiền nhiễu đến bà, Ngũ quản sự ngươi cũng thật biết thay mẹ
chồng nàng dâu chúng ta suy nghĩ a." Đúng vậy, về sau trong lúc Bình An
và Tô Thái phu nhân quản lý sổ sách của Hầu phủ có nảy sinh bất hòa,
chính là do Ngũ quản sự ở giữa xúi giục.
Ngũ quản sự mà cõng trên lưng cái tội này, nếu Hầu Gia truy cứu tới hắn, coi như Tô gia tha cho
hắn để hắn xuất phủ, vậy về sau ở Kinh Thành này chỉ sợ cũng không còn
đất đặt chân rồi, lúc này hắn mới bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy vị
phu nhân Hầu Gia mới vừa vào phủ này thật không dễ ứng phó như vậy, mình phải nhanh chóng đi gặp mấy vị quản sự khác thương lượng một phen, cuộc sống sau này còn dài đấy.
Chuyến đi này của Ngũ quản sự tựa như
quăng một tảng đá lớn vào mặt hồ tĩnh lặng, cả Hầu phủ đều xôn xao ầm
ĩ, không tới một ngày, Tạ quản sự, Đinh quản sự, Diêu quản sự liền tới
cầu kiến Bình An, ngay cả Phương quản sự cùng Vu quản sự quản lý thôn
trang không liên quan lắm đến việc trong phủ cũng bị gọi tới.
+DIEN-DAN~LE-QUY-DON+ Mấy người bảy miệng tám lời ở trước mặt Bình An
kêu khổ liên tiếp, ngoài sáng trong tối chỉ trích nàng không quản lý
việc nhà được, hiện giờ đang lúc cuối năm, cần chi tiêu rất nhiều loại,
nhưng lại bị một quyển sổ ghi điều lệ mới hạn chế chi ngân lượng, Đinh
quản sự trông coi phủ vụ còn đang bất mãn.
"Phu nhân, những thứ
khác chưa nói, nhưng vì sao ngay cả chi tiêu hàng ngày cũng phải hạn chế nhiều như vậy, đến lúc đó nếu tất cả chủ tử của các viện trách tội
xuống, bảo ta chịu trách nhiệm thế nào đây? Việc phủ vụ này ta thật sự
không đảm đương nổi, phu nhân không bằng mời cao minh khác thôi." Đinh
quản sự lập tức đen mặt, liền đề xuất muốn từ chức, mấy vị quản sự khác
thấy thế cũng rối rít tỏ rõ bản thân mình không thể đảm nhiệm được chức
quản sự này.
Chỉ có Tạ quản sự trầm mặc đứng ở một bên không nói
được lời nào, cho rằng Bình An đang lâm vào cảnh lưỡng nan mới nói: "Phu nhân, chuyện này không nên làm ầm ĩ quá, không bằng chúng ta đi xin
Thái phu nhân tới làm chủ. Phu nhân tuổi trẻ khí thịnh, lại không có
kinh nghiệm đương gia, nghĩ đến xảy ra chuyện như vậy Thái phu nhân nhất định sẽ không trách cứ phu nhân." Một câu nói liền chuyển thành Bình An hành sự bất lực, chưa đủ khả năng quản lý, trận ầm ĩ này xảy ra đều bởi vì nàng, nếu muốn dọn dẹp cục diện còn phải cần Tô Thái phu nhân ra
tay.
"Không vội." Ngoài dự đoán Bình An lại mặt mũi bình tĩnh,
không hề thấy vẻ băn khoăn, "Các vị quản sự ở trong phủ đã nhiều năm,
càng vất vả công lao càng lớn, mọi người đều là công thần, các ngươi nói đều có đạo lý. Nhưng nếu Thái phu nhân buông tay nhường cho ta làm chủ
trì qua năm nay, mặc kệ là tốt hay xấu cũng phải hoàn thành việc mấy
ngày nay cho ta, nếu có sai lầm gì đến lúc đó ta tự sẽ đến chỗ Thái phu
nhân thỉnh tội. Về phần các điều khoản mới này, cũng chỉ là kế hoạch tạm thời, hy vọng mọi người có thể suy tính một chút, nếu thực sự không
được, đến lúc đó ta tự sẽ xin Thái phu nhân đứng ra chủ trì đại cục, Tạ quản sự, ngươi cảm thấy thế nào?" Ai Bình An cũng không hỏi, chỉ hỏi
một mình Tạ quản sự, chính vì biết hắn là tâm phúc của Tô Thái phu nhân, tất cả những quản sự khác đều chỉ nghe lệnh của hắn.
Tạ quản sự
cười lạnh trong lòng: chưa tới phút cuối chưa dừng, chưa thấy quan tài
chưa rơi lệ, chỉ sợ ngươi không làm được, ngươi càng làm lại càng khiến
mọi người tức giận, đến lúc đó xem ngươi làm thế nào, dù sao hôm nay nên làm gì thì mấy quản sự cũng đều làm rồi, ngày sau có hậu quả gì một
mình ngươi chịu trách nhiệm đi.
"Phu nhân đã nói đến nước này,
nếu chúng ta dây dưa tiếp ngược lại là chúng ta không thấu tình đạt lý,
cũng được, không bằng chúng ta trước cứ làm việc theo điều lệ mới, nếu
có gì chưa đủ hoặc khó khăn thì sẽ trở lại bẩm báo với phu nhân." Tạ
quản sự mở miệng nhận làm, quay đầu lại dặn dò trách nhiệm với mấy vị
quản sự kia.
Bình An giữ Phương quản sự và Vu quản sự lại, hỏi
thăm một chút sự tình trên thôn trang, đã an bài người nào, kinh doanh
như thế nào thu hoạch ra sao, đương nhiên hai vị quản sự đều chọn nói
những việc không trọng yếu, nhưng Bình An cũng biết rõ một chút, hiện
giờ nhân thủ của tất cả thôn trang và tác phường (xưởng) đều do hai vị
quản sự này an bài, hoặc là thủ hạ của bọn họ hoặc là thân thích của bọn họ, chỉ bằng một điểm này, tạm thời Bình An không thể động đến bọn hắn
được. Nhưng lúc hỏi đến chuyện mấy cửa hàng thì hai người liền ô ô a a
giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, nói những cửa hàng này đã thua lỗ lâu dài,
chỉ có mấy lão nhân ở đó quản lý, chi tiêu hàng ngày đều do trong phủ bỏ tiền ra để duy trì. Bình An càng thêm xác định những cửa hàng này có
liên quan với nhà mẹ của Tô Thái phu nhân.
"Nàng hỏi chuyện
cửa hàng?" Tô Thái phu nhân lấy tay nhẹ vuốt lên chiếc bình bạch ngọc tử kim, đây là đồ buổi sáng có người mang từ phủ thành tới, bà ngước mắt
nhìn Vu quản sự, "Có hỏi kỹ không?"
"Không có, chỉ nhân tiện hỏi
đến chuyện thôn trang thôi ạ." Vu quản sự đối với Tô Thái phu nhân là
cung kính có thêm, cùng với vẻ mặt vừa rồi làm bộ làm tịch muốn chào từ
giã tựa như hai người.
Đợi Vu quản sự lui ra, Tô Thái phu nhân mới hỏi Chu Vân Hương ở bên cạnh:"Con thấy thế nào?"
Chu Vân Hương cầm trong tay ly trà mới vừa đưa đến bên miệng, khóe miệng
khẽ nhếch lên khinh thường cười nói: "Cho dù nàng biết, nàng lại có thể
dằn lòng không nhúng một tay vào sao? Huống chi nàng cũng chỉ muốn khoe
khoang nhất thời, trước mắt con muốn nhìn xem nàng giải quyết như thế
nào."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, giữa hơi nước mờ mịt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Điều lệ mới công khai ra ngoài còn chưa tới hai ngày, trong phủ lục tục liền có người làm tới xin từ chức, tất cả đều là ma ma và quản sự giữ chức
vụ quan trọng, một vài nha hoàn gia đinh râu ria thì dứt khoát không làm việc, la hét ầm ĩ ngay cả cơm cũng ăn không đủ no nào có hơi sức làm
việc. Bình An biết thì có chút buồn cười, những người gây chuyện kia đều ký văn tự bán mình, nếu sau lưng không có ai sai khiến thì sao lại
không biết sống chết dám ồn ào với chủ tử? Còn những ma ma và quản sự
đến xin nghỉ kia, con cái của bọn họ có mấy người không phải làm việc
trong phủ, bọn họ chịu rời đi sao? Đã như thế, Bình An liền chọn vài
người gây chuyện huyên náo kia sửa trị một phen.
Hậu viện này quả thật chướng khí mù mịt như lời Tô Bá Hiên nói, một vài người đều có chỗ dựa hoặc là nhóm ma ma ma được Tô Thái phu nhân trọng dụng, không có
mấy người ở hậu viện là không hoành hành ngang ngược, con cái của bọn họ lại càng dựa vào địa vị của cha mẹ trong phủ mà làm mưa làm gió, bắt
đầu từ việc say rượu vụng trộm mở sòng bạc đến việc nhúng tay vào phủ
kiếm lời nhiều không kể xiết. Ngày đó Bình An ở Tiền viện cũng bắt được
một đám người làm đang say sưa đánh bạc ở trong phòng, ngay sau đó liền
cho người đánh chết bốn tên, chỉ chừa một tên đánh cho gần chết rồi nói
chờ Hầu Gia về xử lý, một tên trog đó chính là Đinh Tiểu Hổ - con trai
của Đinh quản sự.
Không tới nửa ngày Đinh quản sự liền dẫn bà
nương (vợ) của mình tới cửa, bà nương của hắn cũng làm việc trong phủ,
nhóm ma ma gây chuyện lần này cũng có một phần của bà ta, ngày thường bà ta và vợ của Tạ quản sự qua lại thân thiết, hay cấu kết với vợ của Tạ
quản sự làm nhiều việc xấu xa bẩn thỉu, bà ta vừa tới liền ôm một chân
của Bình An nước mắt nước mũi chảy thành một đống cầu xin Bình An tha
cho nhi tử của bà ta.
Bình An thấy bộ dáng này của bà ta thì vô
cùng chán ghét, nhớ tới kiếp trước bà ta cậy vào trượng phu của mình làm phủ vụ liền cố tình cắt xén phần của nàng, nàng đi tìm bà ta để lý luận thì lại bị bà ta vênh váo tự đắc nhục nhã nàng, liền quát lên với Đinh
quản sự đang đứng ở một bên: "Còn không nhanh đến đỡ bà ấy dậy, bộ dáng
này còn ra thể thống gì? !" Đinh quản sự vội vàng tiến lên đỡ vợ mình
dậy.
"Phu nhân, xin ngài thương xót, tha cho khuyển tử (dùng để
nói người có thân phận thấp hèn) một con ngựa, đời sau tiểu nhân dù có
làm trâu làm ngựa cũng đều nhớ ân đức của ngài." Đinh quản sự nói xong
cũng rơi lệ quỳ xuống với Bình An.
"Đinh quản sự, chính bởi vì
hắn là con trai của ngươi nên ta mới giao cho Hầu Gia xử trí, nếu không
đã sớm đánh chết như những kẻ khác rồi." Bình An dường như đã bán cho
Đinh quản sự một nhân tình rất lớn.
"Phu nhân, nếu ngài giao hắn
cho Hầu Gia xử trí, đứa nhỏ sẽ không có đường sống a." Đinh quản sự hiểu rõ tính tình Tô Bá Hiên, ngày thường hắn có thể nhắm một mắt mở một
mắt, nhưng nếu phạm tội bị hắn bắt được, vậy nhất định sẽ nghiêm trị
không tha, huống chi trong phủ luôn có tam lệnh ngũ thân nghiêm cấm đánh bạc.
"Đinh quản sự, loại chuyện này ta thật sự bất lực, chuyện
hậu viện đã đủ để ta phiền lòng rồi, chuyện tiền viện ta căn bản không
quản được, hôm nay chỉ là ngẫu nhiên Hầu Gia phái thủ hạ trở về tiền
viện lấy văn kiện đụng phải, ngươi cũng nhìn thấy, người là bị thủ hạ
của Hầu Gia bắt được, nếu không có bọn họ ta hôm nay ngay cả gia quy
cũng không thi hành đâu." Trong chuyện này Tô Bá Hiên đúng là giúp một
chút, Bình An đoán chừng người trong phủ đều kiêng kỵ Tô Thái phu nhân,
không có mấy người sẽ nghe lệnh của mình nên liền mượn tay Hầu Gia tới
giết gà dọa khỉ, "Nếu không phải ta bị nhiều chuyện quấy rầy tinh thần
thì có thể nói mấy câu trước mặt Hầu gia, nhưng hôm nay ta đây thật sự
là lực bất tòng tâm."
Đinh quản sự ngầm hiểu liếc nhìn vợ mình
một cái, lập tức nói: "Phu nhân xin yên tâm, việc trong phủ này luôn có
người làm, về phần rốt cuộc nên làm như thế nào, phu phụ (vợ chồng) tiểu nhân hiểu rõ, chỉ là cầu xin phu nhân ở trước mặt Hầu gia bảo vệ một
mạng cho đứa nhỏ!"